Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2896 / 5
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
à Lệ Minh đấy gọng kính lên, nhìn Minh Đạt:
- Uyển Thư đi rồi hả con?
Minh Đạt gật nhẹ:
- Cô ấy đi rồi mẹ!
Bà Lệ Minh bắt đầu chất vấn Minh Đạt:
- Con với Uyển Thư thế nào rồi? Ngoài quan hệ công việc còn quan hệ khác phải không?
Minh Đạt cà rỡn:
- Thì ngoài quan hệ công việc vẫn phải quan hệ khác chứ mẹ!
Bà Lệ Minh mím môi bực dọc khi thấy Minh Đạt xác nhận:
- Hừm! Quan hệ khác.
Minh Đạt mỉm cười một cách tự tin:
- Mẹ không đồng ý sao? Ai cũng phải có mối quan hệ khác ngoài công việc ra chứ mẹ.
Bà Lệ Minh buông lửng:
- Tất nhiên? Quan hệ khác bình thường thì mẹ nói làm gì?
Minh Đạt pha trò:
- Thế mẹ nghĩ quan hệ của con với Uyển Thư không bình thường sao?
- Mẹ đâu có biết chuyện của con với Uyển Thư!
- Con với Uyển Thư có gì bí mật đâu mẹ.
Bà Lệ Minh nghiêm giọng:
- Nếu không có gì bí mật thì tốt, mẹ chỉ lo...
Minh Đạt khẽ bảo:
- Mẹ lo chi cho mệt hở mẹ?
- Sao không lo chứ. Con gần ba mươi tuổi đầu rồi vẫn chưa ổn định gì cả.
Minh Đạt hỏi lại:
- Cuộc sống và công việc của con đã ổn định rồi chứ mẹ.
Bà Lệ Minh nhếch môi:
- Ừ? Ổn định rồi, nhưng mẹ muốn nói chuyện hôn nhân của con kìa.
- Hôn nhân thì cứ để đó đi mẹ!
- Sao lại để đó? Con đâu còn trẻ trung gì nữa. Con để đó thì mẹ càng không yên tâm!
Minh Đạt mỉm cười:
- Con cưới vợ mẹ mới yên tâm hả?
Bà Lệ Minh nói thẳng:
- Mẹ đưa con về Việt Nam lập nghiệp và để con cưới vợ ở quê nhà. Con cứ bình chân như vại làm mẹ phát rầu?
Minh Đạt hứa hẹn tỉnh rụi:
- Trước sau gì con cũng cưới một cô vợ. Mẹ yên tâm đi!
Bà Lệ Minh phân vân:
- Làm sao mẹ yên tâm khi con là một giám đốc trẻ, quản lý một công ty ăn nên làm ra. Mẹ biết nhiều cô đang thích con, không phải chỉ Uyển Thư thôi đâu.
Minh Đạt cười thản nhiên:
- Ai thích con thì cũng có sao đâu mẹ?
Bà Lệ Minh nhận định:
- Con cho là không có sao chứ mẹ thấy có đó.
- Mẹ thấy có gì hả mẹ?
- Cái thằng nói mà không chịu hiểu. Con phải giải quyết mọi chuyện rõ ràng.
Nếu không thì gặp rắc rối lắm đó? Cuộc đời không đơn giản như con nghĩ đâu.
- Con chẳng nghĩ cuộc đời đơn giản hay phức tạp gì cả mẹ ạ?
Bà Lệ Minh gằn lại:
- Không nghĩ gì cho nên con quen lung tung với các cô gái đó hả?
Minh Đạt nhăn mặt:
- Sao mẹ nói con quen lung tung?
- Thì Uyển Thư đó, rồi mấy cô hay ghé tìm con.
Minh Đạt phân trần:
- Tất cả đều là bạn con.
- Là bạn thôi à? Sao con khẳng định là con với Uyển Thư?
Ôm vai bà Lệ Minh, Minh Đạt hỏi khẽ:
- Mẹ thấy Uyển Thư thế nào?
Bà Lệ Minh hạ một câu:
- Cô ta lòe loẹt, diêm dúa quá lại còn kiểu cách nữa.
Minh Đạt cười cười:
- Mẹ lại thành kiến rồi! Phụ nữ thì phải như thế, điệu đàng một chút.
Minh Đạt nói mà nhớ lời của Sơn Duy, Huyền Trinh là phụ nữ thì phải chanh chua một chút.
Bà Lệ Minh nhăn nhó:
- Điệu đàng, diêm dúa mà hay gì?
- Mẹ không chịu thì thôi vậy.
Bà Lệ Minh vặn lại con trai:
- Thôi là thế nào? Uyển Thư là trợ lý của con, nhân viên của công ty. Mẹ thấy thật là chướng.
Không hiểu sao bà Lệ Minh rất dị ứng với Uyển Thư. Bà đâu ngờ là trong cuộc tuyển chọn trợ lý đầy gay go mà Uyển Thư lại trúng tuyển.
Không thích điều đó nhưng trên nguyên tắc, Uyển Thư đã trúng tuyển rồi.
Với quyền lực của mình bà phải đưa Thảo Vân cũng làm trợ lý cho Minh Đạt.
Đúng là công việc làm này không giống ai nhưng bà cũng giải quyết hợp lý vấn đề. Giao cho Uyển Thư phụ trách công việc ở nước ngoài, còn Thảo Vân ở công ty. Bà thấy Thảo Vân rất siêng năng, cần mẫn nên yên tâm mà giao chức trợ lý, mặc cho Minh Đạt phản đối và Uyển Thư ấm ức, bà vẫn thản nhiên.
Bà Lệ Minh nói bâng quơ:
- Mẹ đâu nghĩ là Uyển Thư được tuyển chọn làm trợ lý.
Minh Đạt cười đáp:
- Uyển Thư dự tuyển thì được trúng tuyển chứ có gì đâu mẹ.
- Mẹ thấy không vừa ý chút nào.
- Mẹ làm như con tự chọn Uyển Thư vậy.
Bà Lệ Minh chép miệng:
- Chẳng biết cô ta làm việc thế nào đây.
Minh Đạt khẳng định:
- Tất nhiên Uyển Thư có năng lực chứ mẹ.
- Mong là như vậy để cô ta làm tốt công việc.
- Mẹ hãy dẹp hết thành kiến với Uyển Thư đi để xem cô ấy làm việc.
Bà Lệ Minh nhăn trán:
- Cái thằng! Trứng mà đòi khôn hơn vịt! Mẹ biết mẹ phải làm gì, đừng nhắc nhở.
Biết mẹ hay tự ái, Minh Đạt cười hì hì:
- Con có dám nhắc mẹ gì đâu.
Bà Lệ Minh nghiêm giọng:
- Con hãy lo làm tốt vai trò giám đốc của con đi!
Minh Đạt hóm hỉnh:
- Con vẫn làm việc chứ đâu bỏ bê vai trò giám đốc của con.
Ý bà Lệ Minh muốn nhắc nhở Minh Đạt việc khác mà coi bộ con trai bà cố ý không muốn hiểu. Bà vội nói thẳng:
- Làm tốt vai trò giám đốc là tốt, mẹ không muốn con lăng nhăng này nọ!
Minh Đạt kêu lên:
- Con có lăng nhăng gì đâu mẹ?
- Tình cảm con không định hướng rõ ràng.
- Con quá rõ ràng đó chớ mẹ.
Bà Lệ Minh đưa mắt nhìn Minh Đạt:
- Rõ ràng là sao? Một cô nào thôi phải không? Chắc chắn đi, mẹ sẽ cưới cho con.
Minh Đạt lắc đầu:
- Con chưa nghĩ đến việc cưới vợ, mẹ ơi!
- Đến bao giờ con mới chịu nghĩ đến.
Minh Đạt cà rỡn:
- Chừng nào nghĩ, con cho mẹ hay?
Bà Lệ Minh bực dọc:
- Mẹ không có thời gian chờ con!
- Con đâu có bảo mẹ chờ chuyện của còn mà.
Bà Lệ Minh giận dỗi:
- Được rồi, con muốn làm gì cứ làm.
Minh Đạt pha trò cho mẹ đừng giận:
- Trước sau gì con cùng cưới vợ hà. Mẹ đừng lo! Con không có ở giá đâu.
- Làm mẹ thì phải lo.
Bà Lệ Minh trả lời rồi hỏi Minh Đạt vẻ thăm dò:
- Con với Uyển Thư à?
- Bây giờ con chưa nói gì với mẹ về điều đó.
- Cái thằng! Không nói thì thôi. Mẹ thật không hiểu nổi con.
Minh Đạt nhìn mẹ cười hóm hỉnh:
- Mẹ là mẹ của con mà không hiểu nổi con thì ai hiểu.
Bà Lệ Minh lắc đầu:
- Hiểu con chi cho thêm mệt.
- Vậy để người khác hiểu há mẹ!
Bà Lệ Minh nhấn mạnh:
- Ai hiểu con cũng được. Nhưng cô gái mà con chọn lựa phải đàng hoàng.
Minh Đạt tuôn một hơi:
- Đàng hoàng, đứng đắn, nhân hậu, hiền dịu, xinh đẹp, tài giỏi, thông minh...
đầy đủ các yêu cầu của mẹ.
Bà Lệ Minh nghiêm túc lý giải:
- Mẹ không chịn cho mẹ đâu. Người sống đời với con đó, phải hợp với, con là được.
Minh Đạt thản nhiên:
- Thì mẹ để cho con chọn.
- Nhưng mẹ phải có ý kiến chứ.
- Chẳng khác nào mẹ chọn cho con.
- Mẹ chọn cho con càng tốt.
- Vậy mẹ cứ chọn cho con.
Mắt bà Lệ Minh vụt sáng lên:
- Thật nhé! Mẹ chọn thì con phải đồng ý?
Minh Đạt kêu lên:
- Con đùa thôi mẹ ơi! Mẹ mà chọn chắc con hết đường sống.
Bà Lệ Minh nhướng mày:
- Cái gì?
Rồi bà gằn lại Minh Đạt:
- Con nói mẹ chọn lựa thế nào đây? Mẹ chọn, nhất định con phải đồng ý nghe.
Minh Đạt cũng hỏi lại:
- Mẹ chọn thế nào mà sợ con không đồng ý.
- Cái thằng? Mẹ chọn thì phải là một cô gái hoàn hảo.
Minh Đạt cắc cớ hỏi:
- Theo mẹ thì Uyển Thư và Thảo Vân thì ai hoàn hảo?
Bà Lệ Minh trầm ngâm không trả lời.
Uyển Thư với bà thì không hoàn hảo rồi. Nhưng Uyển Thư và Minh Đạt quá gắn bó. Bà làm gì mà không thấy được Uyển Thư và Minh Đạt yêu nhau.
Còn Thảo Vân? Cô gái này có hoàn hảo không, bà đang tự hỏi và muốn biết ở Thảo Vân có điều gì đó khiến bà suy nghĩ. Về công việc thì bà rất hài lòng Thảo Vân. Về tính nết thì bà thấy con bé này cũng không có gì đáng chê.
Bà cất tiếng bảo Minh Đạt:
- Con đừng hỏi mẹ, đến một lúc nào đó mẹ sẽ chọn cho con.
Minh Đạt gật đầu:
- Mẹ cứ làm như con tệ lắm vậy. Không chọn được vợ cho mình.
Bà Lệ Minh bình luận:
- Con chỉ lo yêu bừa bãi thì có cô nào tốt đâu mà chọn.
- Mẹ cứ nói con yêu lung tung, bừa bãi mãi. Con có vậy đâu.
- Con cứ kiểm điểm lại đi! Nếu không có như vậy thì mẹ mừng.
- Con bảo đảm không có. Mẹ cứ mừng đi?
Bà Lệ Minh đưa mắt nhìn con trai:
- Có đúng như thế đâu mà mẹ mừng, các cô gái cứ kiếm con mãi, mẹ thấy không ổn rồi.
Minh Đạt cười hỏi lại:
- Có ai kiếm đâu mẹ?
- Hết cô Uyển Thư rồi Ngân Hồng, Tú Phương mà không à?
- Một là công việc, hai là bạn bè kiếm vui chơi mẹ à.
Bà Lệ Minh tỏ vẻ nghi ngờ:
- Bạn bè à? Có đúng vậy không?
Minh Đạt bỗng hỏi:
- Mẹ có thấy Thảo Vân kiếm con lần nào chưa?
- Chuyện đó thì làm sao mẹ biết?
- Con mong Thảo Vân kiếm con đó.
Bà Lệ Minh vội nhắc nhở:
- Chừng nào Thảo Vân kiếm thì tính. Bây giờ con hãy lo tìm trợ lý Thảo Vân bàn việc làm ăn.
Minh Đạt nhăn mặt:
- Mẹ đúng là bà giám đốc thép, đang nói chuyện... tình cảm thì bảo làm việc.
- Chuyện tình cảm của con chưa đến hồi kết cuộc như mẹ mong muốn.
- Mẹ muốn thì ngày mai con sẽ kết cuộc cho mẹ?
- Cái thằng! Nói thế mà nghe được hả con?
- Con nói cho mẹ vui!
- Mẹ lo là lo hạnh phúc cho con.
Minh Đạt gật đầu hứa hẹn:
- Mẹ yên tâm đi rồi con cũng sẽ lo hạnh phúc cho con.
Bà Lệ Minh lắc đầu thở dài, chẳng mấy tin vào lời hứa của Minh Đạt...
Buổi chiều.
Hết giờ làm việc.
Thảo Vân chuẩn bị rời khỏi công ty.
Minh Đạt đến gặp cô:
- Tuần sau cùng tôi đi khảo sát thị trường ở Củ Chi nghe Thảo Vân?
Thảo Vân ngước nhìn Minh Đạt:
- Đi Củ Chi hả?
Minh Đạt bỗng hỏi:
- Cô không thích đi hả Thảo Vân?
Không hiểu sao giám đốc lại hỏi thế, Thảo Vân vội phân trần:
- Ồ! Đi Củ Chi thích lắm chứ. Tôi chưa đến đó lần nào.
- Tôi sợ cô ngại xa xôi, nắng gió.
Thảo Vân cười lý giải:
- Có gì mà ngại hả? Vả lại tôi là nhân viên, giám đốc lệnh đi đâu là đi đó hà!
Minh Đạt hóm hỉnh bảo:
- Vậy cô đi là vì bị bắt buộc hả Thảo Vân?
- Tôi không nghĩ thế đâu giám đốc?
- Vậy hãy chuẩn bị nhé Thảo Vân?
Thảo Vân mỉm cười rất đỗi tự nhiên:
- Có gì mà chuẩn bị? Lúc nào giám đốc hô lên là em sẽ đi ngay!
Minh Đạt nheo mắt với Thảo Vân:
- Tôi bảo cô chuẩn bị tinh thần đó Thảo Vân!
Thảo Vân buông gọn:
- Tinh thần tôi luôn sàn sàng?
Minh Đạt muốn chọc Thảo Vân - Thỏ Hồng nhưng thôi. Nhớ lúc Thỏ Hồng - Kiến Vàng phê phán Minh Đạt là cọp, anh tức không thể tả. Được rồi? Để đó sẽ tính. Bây giờ anh chưa nói chứ không phải không nói.
Minh Đạt muốn xem bản lĩnh của trợ lý Thảo Vân như thế nào trong chuyến đi Củ Chi này.
Trước khi đi, anh muốn tạo không khí thoải mái và thân thiện giữa hai người. Thật ra giữa hai người từ lâu cũng đã có sự thoải mái rồi.
Minh Đạt đưa mắt nhìn Thảo Vân:
- Định đi về hả Thảo Vân?
Thảo Vân gật nhẹ:
- Vâng! Hết giờ rồi. Nếu giám đốc không có việc gì dặn nữa.
- Hết nói công việc rồi.
- Vậy tôi về được chứ giám đốc?
- Chưa được đâu.
Thảo Vân tròn mắt:
- Tại sao?
Minh Đạt chất vấn:
- Sao cô cứ gọi tôi là giám đốc, nặng nề xa lạ như vậy?
- Tại vì anh là giám đốc.
- Đừng đặt tôi vào vai trò đó nữa Thảo Vân à!
- Anh không thích hả?
- Không!
- Vậy anh thích điều gì?
Ánh mắt Minh Đạt chiếu vào Thảo Vân với vẻ tinh nghịch:
- Bây giờ tôi thích được mời Thảo Vân đi ăn cơm!
Thảo Vân ngạc nhiên:
- Mời tôi đi ăn cơm?
Minh Đạt phán gọn:
- Thảo Vân không được từ chối nhé!
- Vậy hả?
Thảo Vân kêu lên rồi nói:
- Nghĩa là giám đốc bắt buộc.
- Mời chứ không dám bắt buộc đâu. Ra xe đi Vân!
Khó mà từ chối giám đốc Minh Đạt, Thảo Vân theo anh ra xe. Nhìn qua anh, Thảo Vân hỏi:
- Anh chiêu đãi chỉ một mình Thảo Vân thôi hả?
- Chỉ mình Thảo Vân.
- Còn Huyền Trinh?
Giọng Minh Đạt tỉnh rụi, thốt lên:
- Giờ này Kiến Vàng Huyền Trinh đã đi với anh chàng Sơn Duy rồi.
Thảo Vân tròn mắt:
- Sao anh biết?
Minh Đạt hóm hỉnh đáp:
- Tôi còn biết Thỏ Hồng đang nói chuyện với tôi nữa kìa.
- Vậy hả?
Thảo Vân bối rối thốt lên, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của Minh Đạt, Anh tinh nghịch nhìn trả cô:
- Đúng không nào Thỏ Hồng?
Chẳng hiểu sao Minh Đạt lại biết Thỏ Hồng, Kiến Vàng, biệt danh của Thảo Vân và Huyền Trinh? Nhưng Thảo Vân không thắc mắc chuyện đó mà vội đánh trống lảng:
- Em thắc mắc là tại sao anh nói Huyền Trinh đi với Sơn Duy.
- Vì Sơn Duy với Huyền Trinh...
- Ai nói?
- Sơn Duy nói.
- Chớ không phải anh suy đoán hả?
Minh Đạt cười khẳng định:
- Chính đương sự xác nhận.
Vậy là Sơn Duy đã tâm sự với Minh Đạt. Chẳng biết hai gã đàn ông này nói với nhau những gì nhỉ? Phải báo cho Huyền Trinh biết mới được.
Thảo Vân hỏi thăm dò Minh Đạt:
- Anh thấy thế nào?
Minh Đạt hào hứng:
- Tôi ủng hộ.
Thảo Vân bật hỏi:
- Anh ủng hộ ai?
- Cả hai? Sơn Duy yà Huyền Trinh!
- Vậy hả?
Minh Đạt huơ tay lên:
- Đừng nói chuyện người ta nữa.
Thảo Vân không chịu:
- Bạn em và bạn anh chứ người ta nào xa lạ hả?
Minh Đạt láu lỉnh bảo:
- Nói chuyện bạn rồi. Bây giờ nói chuyện của Thảo Vân đi?
Thảo Vân lắc đầu liên tục:
- Thảo Vân chẳng có gì để nói.
- Có gì đâu nào?
- Chúng ta đi ăn rồi tôi sẽ nói.
Minh Đạt đưa Thảo Vân đến một hiệu ăn sang trọng.
Vào đến nơi, Thảo Vân thấy kỳ kỳ. Khi không cô lại đi ăn với Minh Đạt, giá biết trước cô sẽ rủ Huyền Trinh đi cùng.
Sau khi ngồi vào bàn ăn, Thảo Vân lại tự nhủ chẳng có gì kỳ. Trợ lý đi ăn với giám đốc là chuyện bình thường. Nghĩ thế Thảo Vân thấy tự nhiên, cô đưa mắt nhìn khắp nơi. Chiếc bàn ăn thời Thảo Vân và Minh Đạt ngồi được trải khăn nhung đỏ thắm. Bình hoa với một đóa cúc vàng rực rỡ, kiêu sa. Chợt nhớ hoa cao su trắng điểm vàng lung lay trong nắng.
"Hoa cao su Bình dị Như em Cô gái hồn nhiên Đã đến Bên đời anh Ơi em!
Hoa cao su mộc mạc Mà hương thầm man mác Tỏa ngát hồn anh..".
Ôi? Hoa cao su, ở khu rừng cao su chớ nhà hàng không có. Nhà hàng chỉ có món ăn.
Minh Đạt đưa thực đơn cho Thảo Vân:
- Chọn đi Thảo Vân!
Cầm tờ thực đơn, Thảo Vân khẽ đùa giọng:
- Chọn món hoa cao su nấu canh đi anh!
Minh Đạt bật cười:
- Hoa cao su xinh đẹp để thưởng thức, sao Thảo Vân đòi ăn?
Thảo Vân thản nhiên:
- Em thấy các thứ hoa đều ăn được.
- Trừ hoa cao su.
- Tại sao?
- Hãy để hoa cao su tồn tại mãi trên cây.
- Và trong tranh của anh nữa.
- Ồ đúng rồi!
Minh Đạt kêu lên một cách thích thú:
- Vẫn còn nhớ bức tranh hoa cao su hả Thảo Vân?
Thảo Vân lém lỉnh đáp:
- Nhớ chứ! Lúc đó em lo đi tìm con trai bà chủ để dạy học. Không ngờ anh ta đang làm họa sĩ.
Minh Đạt giải thích:
- Bởi vì lúc đó ấn tượng về rừng hoa cao su đẹp quá nên tôi phải vẽ ngay.
Môi Thảo Vân nở nụ cười tươi tắn:
- Hy vọng là bức tranh hoa cao su của anh được giới hội họa đánh giá cao.
Mắt Minh Đạt vụt sáng lên. Anh đáp một cách tự hào:
- Tự tôi cũng đánh giá rất cao rồi.
Thảo Vân phê phán:
- Anh tự phụ quá?
- Vậy hả?
Minh Đạt cười cười nhại Thảo Vân. Cô bẽn lẽn quay chỗ khác.
Minh Đạt bắt đầu gọi phục vụ nhà hàng mang thức ăn đến. Anh thấy phấn khởi vô vàn. Thảo Vân vẫn nhớ bức tranh hoa cao su mà Minh Đạt vẽ. Và chắc chắn cô vẫn còn nhớ hôm nọ ở khu rừng cao su, hương hoa bay thơm ngát, hai người quen nhau đầy ấn tượng.
Bỗng dưng Minh Đạt thốt lên câu hỏi khi vừa nghĩ đến trong đầu:
- Có còn nhớ lúc tông vào tôi không Thảo Vân?
Thảo Vân tinh nghịch đáp trả:
- May cho anh là bị xe đạp tông chứ không phải xe gắn máy.
Minh Đạt vờ tiếc rẻ:
- Vậy là số tôi không được Thảo Vân chăm sóc.
- Anh nói sao hả?
Minh Đạt cười khì:
- Nếu Thảo Vân tông xe gắn máy thì tôi nằm vạ cho Thảo Vân đưa vào viện chăm sóc rồi.
Thảo Vân lắc đầu:
- Thôi anh đừng nhắc đến vào bệnh viện, không hên!
Minh Đạt buông một câu đầy thú vị:
- Vậy điều hên là Thảo Vân làm trợ lý cho tôi đó!
Chẳng biết có phải là điều hên? Thảo Vân cứ phân vân đến câu nói đầy ý nghĩa của Minh Đạt.
Thức ăn được mang đến, Minh Đạt gắp cho Thảo Vân miếng cua rang và giục:
- Ăn đi Thảo Vân!
Thảo Vân và Minh Đạt ăn uống rất vui vẻ.
Đang ăn, Thảo Vân chợt nhớ:
- Việc đi Củ Chi thế nào hở anh?
Minh Đạt tỏ giọng thân mật:
- Không quên công việc sao Vân?
Thảo Vân khẽ cười:
- Công việc là nhiệm vụ hàng đầu của em, sao quên được hả anh?
Minh Đạt nói nhanh:
- Đại khái là khảo sát thị trường để tiếp thị mặt hàng gốm sứ, tạo điều kiện cho sản phẩm của công ty Ngọc Ngà có một chỗ đứng.
Thảo Vân mau miệng đáp với giọng tự tin:
- Em sẽ làm được.
- Tôi cũng tin như vậy!
- Anh tin thật à?
- Tôi tin vào năng lực của Thảo Vân.
Chính vì Minh Đạt tin tưởng mà Thảo Vân không dám dể anh thấy vọng. Cô nghĩ đến chuyến đi Củ Chi và hình dung xem mình phải làm gì.
Hạnh Phúc Vô Biên Hạnh Phúc Vô Biên - Hồng Kim