Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Rosie Rushton
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Vân Dung
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1093 / 3
Cập nhật: 2015-12-28 21:30:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Yêu? Không Yêu? Yêu? Không Yêu?
áu tháng sau, thời tiết cuối cùng cũng thay đổi. Emma bị bắt làm một số việc, chúng khiến cô tạm thời không nghĩ đến George nữa. Lucy nhờ cô giúp một tay ở Trung tâm Frontie Adventure để tổ chức đi dã ngoại hoặc đi săn chim cùng với bọn trẻ con. Đây cũng là một ý kiến hay vì cô có thể đem theo Brodie, cún cưng của George và vờ như anh đang quanh quẩn đâu đây. Nhưng cuối cùng điều này là một quyết định sai lầm. Sấm chớp nổ đùng đùng khi cả nhóm đang ở trên đỉnh Ditchling Beacon. Cơn mưa kéo dài nửa giờ đồng hồ bằng cả lượng mưa một tháng. Emma ướt như chuột lột và làm hỏng đôi giày Kickstart mới tậu. Khi vội vã đưa lũ trẻ quay trở về, cô đã để quên giỏ thức ăn trên gốc cây mới đốn, kết quả là cô bị hạ đường huyết. Chỉ đến khi quay lại Trung tâm Frontie Adventure, cô mới nhận ra không thấy Brodie đâu.
- Đó là điềm báo, - cô nức nở nói với Lucy sau khi Adam mất cả tiếng đồng hồ gọi rồi huýt sáo tìm con chó mà vô hiệu. - George sẽ căm ghét tớ cả đời.
- Đừng ngớ ngẩn vậy chứ, - Adam nói. - Về nhà đi. Anh cá là con chó còn khôn hơn chúng ta, nó biết tìm chỗ trú mưa và sẽ về thôi. Đảm bảo với em đấy.
o O o
Emma đi theo cửa trước bước vào khách sạn Donwell Abbey. Đứng ngay ở phòng khách, không phải là Brodie mà là George.
- Ối! - Emma rú lên ầm ầm trước khi kịp ngăn mình lại. Khi George quay lại, cô chợt nhìn thấy mình trong gương. Tóc ướt dính bẹp trên đầu như một chiếc mũ của người Do Thái, mascara nhoe nhoét một bên má, mũi dãi chảy ròng ròng, và quần kaki màu kem thì dính đầy bùn đất.
- Emma! - George thực sự bối rối khi nhìn thấy cô.
- Chào, anh làm gì thế? Em tưởng anh đi đến cuối tuần. Thời tiết kinh khủng quá đúng không? Chúng em mắc kẹt trong cơn bão, bọn trẻ con chạy nhảy khắp nơi, em đi cùng Lucy và Adam, anh thấy... - Cô thấy mình cứ nói liến thoắng nhưng không thể dừng lại. Vì anh đang ở đây, ngay trước mặt cô, chỉ cần giơ tay là chạm tới nên cô cảm thấy lo sợ.
- Thời tiết ở đây không tệ như ở Aberdeenshire, - George mỉm cười. - Ở đó mưa ba ngày rồi.
- Thế nên anh về nhà à?
- Không, không hẳn vậy, - George phân bua. - Này, anh đang không biết, hừm, Harriet ở đâu.
Thôi đúng rồi, cô đau khổ thầm nghĩ. Điều cô lo sợ nhất đã thành hiện thực.
- Emma à?
- Em không biết. Em nghĩ cô ấy ở phòng trà, Lily đến nha sĩ nên Harriet phải làm hộ.
- Tuyệt. Anh cần nhờ cô ấy một việc. Em đừng đi đâu. Hai phút nữa anh quay lại.
Mình phải nói với anh ấy về chuyện Brodie, mình phải đứng nghe anh ấy nói rằng anh và Harriet yêu nhau, mình không thể chịu đựng được điều đó, không thể... Emma tuyệt vọng.
o O o
- Được! Đã xong. - Đột nhiên George nhíu mày, cắn môi và nhìn Emma lo lắng. - Đi dạo không? - Anh đề nghị. - Anh cần nói chuyện với em.
Emma muốn khước từ, cô không muốn nghe những điều đã biết, nhưng cô thà đau đớn nửa giờ đồng hồ mà vẫn có anh ở bên còn hơn là cả ngày thiếu vắng anh.
- Vâng, - cô khẽ khàng.
- Đi nào, các chú chó! - George quát to, và tim cô muốn rơi ra ngoài.
- À, có điều này anh nên biết. - Emma bắt đầu thú nhận khi anh lấy xích chó ở giá treo mũ. - Anh biết...
Lũ chó nhảy xổ ra khỏi chuồng, cào móng vuốt lên nền nhà được lau chùi cẩn thận. Emma bỗng im bặt.
- Brodie! - Cô thở gấp. - Hóa ra mày ở đây! - Cô cúi xuống ôm chầm lấy con chó.
- A, nó đi cùng em à? - George bật cười. - Chả trách lúc về mình nó lấm lem bùn đất, mặt rất chi là gian. Em có vô tình để thanh sôcoola Mars ở đâu không? - Anh cậy mồm Brodie và chỉ cho cô thấy dấu tích của sôcoola còn dính lại trên răng. Emma bật khóc nhưng lòng thấy nhẹ nhõm vô cùng.
- Này. - George choàng tay qua vai Emma. - Ổn rồi. Nó chuyên chạy lung tung, lúc nào cũng thế. Không phải lỗi của em đâu.
Emma nở một nụ cười đầy nước mắt.
- Thôi nào, - George kiên quyết. - Đi nhé.
o O o
- Emma này, em giữ im lặng khoảng năm giây nhé!
Từ lúc ra khỏi nhà, Emma cứ nói không ngơi miệng. Đến tận khu rừng nhỏ sau Donwell, George đành lên tiếng nhắc nhở. Emma thừa biết trò chuyện linh tinh chỉ là cách trì hoãn giây phút nói ra sự thật đau lòng. Cô miễn cưỡng ngồi xuống một khúc gỗ, chờ đợi điều không thể tránh khỏi.
- Anh rất lấy làm tiếc. - George nắm chặt bàn tay cô. - Thực sự là vậy.
- Ý anh là về chuyện Harriet à? Không sao đâu. - Emma giả vờ.
- Harriet ư? Không, chuyện khác cơ. Freddie là một ví dụ. Anh không ngốc đâu, anh biết em thích anh ta...
- Không hẳn. - Emma thú nhận. - Em cố... em nghĩ là sẽ thú vị nếu hẹn hò cũng một người nổi tiếng. Nhưng đến khi nói chuyện với Harriet em mới biết là không phải... - Emma ngập ngừng, không đời nào cô thừa nhận tình yêu của mình dành cho George. Cô sẽ giấu kín nó trong suốt quãng đời còn lại. - Anh vừa nói còn chuyện gì nữa cơ mà?
Mọi chuyện đã ngã ngũ, cô thầm nghĩ và thấy cổ họng mình đắng nghét vì những cảm xúc dồn nén.
- Ôi, anh xin lỗi vì đã ra lệnh, chỉ trích mọi việc em làm.
Emma không nhịn được cười.
- À, lúc nào anh chẳng thích ra lệnh cho em kể từ lúc chúng ta còn nhỏ, nhưng có bao giờ anh làm được đâu.
George nghiêm túc hơn cô mong đợi.
- Bây giờ có một điều mà anh mong em làm. E rằng em sẽ xỉ vả và mắng mỏ anh.
Anh ấy muốn mình chúc phúc cho hai người đây, Emma nghĩ bụng.
- Là một người bạn, em sẽ cố gắng, - cô rầu rĩ.
- Anh không muốn làm bạn của em! - George cao giọng rồi quăng nhánh cây về phía lũ chó. - Em không hiểu à?
- Ý anh là vì Lily...
- Cô bé ngốc ạ, anh chán ngấy khi cứ phải là anh trai, là bạn thân của em. Anh yêu em, Emma ạ. Anh muốn chúng ta... thành một đôi.
Emma chớp chớp mắt nhìn George, tưởng chừng tất cả chỉ là ảo ảnh, là một giấc mơ sẽ tan biến ngay tức thì.
- Anh yêu em à? Thật ư? Nhưng anh vừa nhảy bổ đi tìm Harriet...
- Thì sao? Mẹ muốn có người xem giúp danh sách khách vào tuần tới, và anh đi tìm Harriet để em không bị lôi vào.
- Ôi. - Sự nhẹ nhõm thanh thản lan tỏa khắp người Emma giống như một dòng mật ngọt ngào và nóng ấm.
- Liệu em có thể coi anh như... à, không phải anh trai. - Giọng George van lơn. - Chúng ta không cần vội vàng nếu em chưa chắc chắn...
- Em chắc chắn. - Emma dõng dạc tuyên bố. - Vô cùng chắc chắn. Xin anh đừng chần chừ.
Thấy cậu chủ khóa chặt cô hàng xóm trong vòng tay bất động những năm phút, Brodie quyết định đi ra chỗ khác xem có ai để quên giỏ thức ăn không.
o O o
Max Knightley và Tarquin Tee hể hả vỗ vai nhau hàng tá lần khi hai đứa con tuyên bố yêu nhau, bà Sara thì cảm động xuýt xoa rằng Emma chính là người George cần để giúp anh thư giãn một chút. Đúng lúc ấy Emma bỗng nhớ tới Harriet.
- Anh không biết. - George thú nhận sau khi Emma kể rằng bạn cô yêu anh. - Anh chưa bao giờ nói điều gì khiến cô ấy hiểu lầm cả. thực sự giữa bọn anh không hề có chuyện gì.
- Em tin anh. - Emma trấn an. - Harriet là người đôi khi hay hiểu sai vấn đề.
- Chó chê mèo lắm lông. - George châm chọc. - Em sẽ làm gì?
- Kể hết sự thật và từ giờ trở đi không nhúng mũi vào chuyện của cô ấy nữa. - Emma thở dài. - Em ước cô ấy cũng được hạnh phúc như em.
- Có thể. - George trêu đùa. - Nếu em thực sự không nhúng mũi vào chuyện của Harriet nữa, cô ấy sẽ hạnh phúc.
o O o
SÁU THÁNG SAU.
Emma ngồi trên vali, ngó ngoáy mông và đóng khóa tách một cái.
Thế là xong. Vài tiếng nữa, họ sẽ lên đường. cô liếc mắt nhìn quanh phòng, cầm quyển Nước Úc. Con đường của bạn và nhét nó vào túi xách.
Khi đang đi xuống cầu thang để nghe những lời dặn dò cuối cùng (mà thật ra là những tiếng rầy la vô cùng tổn hại đến thần kinh) của người bố luôn lo lắng thái quá, thì có tiếng gõ cửa. Cô kéo mạnh cửa và rất vui mừng khi nhìn thấy Harriet đứng ở ngoài với mái tóc mới tuyệt đẹp và nụ cười rạng rỡ.
- Chào! Cảm ơn Chúa, tớ vẫn đến kịp. Cứ lo là cậu đi mất rồi.
- Rất vui được gặp cậu. - Emma thút thít. Harriet đã ẩn mình từ cái ngày khủng khiếp Emma nói rằng cô và George yêu nhau. Sau khi tuyên bố không thể làm việc ở Donwell thêm một ngày nào nữa, Harriet đã đóng gói đồ đạc và bỏ đi. Cô không thèm trả lời tin nhắn hay thư điện tử của Emma. Trong trạng thái ăn năn vô kể, Emma đã lái xe đến nhà Libby với hy vọng có thông tin mới thì thấy biển bán nhà treo ở ngoài, và một gia đình mới chuyển tới sống.
- Cậu đã ở đâu? Cậu thế nào? Thật tuyệt vời... cậu ổn cả chứ?
- Tớ rất vui. - Harriet nói. - Cậu đoán xem.
Cả hai cùng phá lên cười khi Harriet lại thốt ra câu cửa miệng muôn thuở.
- Thôi nào. - Emma giục giã. - Kể cho tớ nghe đi.
- Rob và tớ... chúng tớ yêu nhau. - Harriet thổ lộ. - Tớ biết là cậu không thích anh ấy, và tớ biết cậu nghĩ...
- Không! - Emma nói. - Tớ không biết gì về anh ấy. Tớ quá hợm hĩnh, ngu ngốc và xấu tính khi cứ can thiệp vào cuộc đời của cậu. Tớ nghĩ mình đồng bóng.
- Thật sao? - Harriet chòng ghẹo. - Tớ chưa bao giờ nghĩ vậy.
Emma xụ mặt xuống rồi ôm chầm lấy bạn.
- Chuyện gì diễn ra sau đó?
Emma chăm chú ngồi nghe. Harriet kể đã xin được việc ở quán cà phê trong Trung tâm Sea Life. Rob mời cô đi chơi; rồi gia đình chuyển đến sống ở một căn nhà rộng rãi hơn, ai cũng lo lắng về tiền bạc, vì thế cô phải cho thuê căn phòng còn lại cho đến khi bố có thể mua một căn hộ lớn hơn; cuối cùng cô khẳng định rằng chưa bao giờ cô thấy hạnh phúc như thế này.
- Cậu không trả lời tin nhắn của tớ. - Emma nhắc lại. - Tớ nghĩ là cậu căm ghét tớ lắm.
- Ban đầu, tớ không dám đối mặt với cậu, - Harriet thừa nhận. - Sau đó, khi gia đình tớ chuyển đến Cornwall để chào mừng kết quả tớ đạt điểm A... À, kết quả của cậu thì sao?
- Hai điểm A và một điểm B, còn cậu?
- Tất cả đều là A. - Harriet nhìn xuống một cách khiêm nhường, sợ làm Emma khó chịu chỉ vì cô đã đạt kết quả cao hơn Emma. - Chúng tớ, gồm Libby, bạn trai cô ấy, Rob và tớ đến Veryan, ở đó điện thoại không bắt được sóng. Khi quay trở lại ngày hôm sau thì tớ mới đọc được tất cả các tin nhắn của cậu. Tớ xin lỗi.
- Cậu không phải xin lỗi. - Emma nhẹ nhàng nói. - Bây giờ thì sao?
- Rob học ở trường Đại học Plymouth, ngành sinh vật học đại dương. Còn tớ, cậu đoán... ôi, xin lỗi! Tớ sắp theo học một khóa đào tạo cơ bản về kỹ thuật âm nhạc ở đó. - Cô ôm lấy Emma. - Chúng tớ phải ở chung với sáu người nữa, nhưng tớ được gặp Rob hằng ngày!
- Tớ rất vui. - Emma nói. - Và tớ cũng xin lỗi về chuyện tớ đã gây ra.
- Tớ xin lỗi vì tớ đã ngu ngốc nghĩ anh George yêu tớ. - Harriet trả lời. - Khi George nói rằng anh hy vọng tớ không nên nghe lời của cậu mà hãy nghĩ đến chàng trai thực sự thích tớ, tớ lại tưởng anh ấy tự ám chỉ mình. Dĩ nhiên, phải là Rob cơ. Cậu có biết là cứ cách ngày Rob lại gọi điện đến Donwell hỏi xem có việc gì để làm không?
- Tớ không biết. - Emma thừa nhận. - Không thấy George nói gì.
- Emma! Con đi chưa? Sắp muộn rồi, Lucy đến rồi đó. - Tarquin đứng trên tầng hét ầm ĩ.
- Con đi đây! - Emma kéo vali ra cửa rồi quay lại nhìn Harriet. - Tớ sẽ gửi thư cho cậu nhé? Nếu tớ hứa không bao giờ can thiệp vào chuyện của cậu nữa, cậu sẽ giữ liên lạc với tớ chứ?
- Với một điều kiện. - Harriet cười lớn, rồi ngập ngừng. - Rob đang ở ngoài kia. Cậu ra chào một câu được không? Tớ muốn cậu thấy anh ấy dễ thương thế nào.
- Dĩ nhiên rồi. - Emma đáp. - Nhưng tớ không cần phải gặp cũng đã biết anh ấy phù hợp với cậu. Cậu nhìn xinh lắm. Đi nào.
o O o
Nhà đón khách số Bốn ở sân bay Heathrow đã đông nghẹt người. Emma loanh quanh ở lối vào phòng đợi lên máy bay. Đến lúc phải nói lời tạm biệt, cô cảm tưởng mình trở về tuổi mười bốn. Bố cô đứng đó, lúc nào cũng bông đùa để tránh xúc động thái quá. Adam đổi chân liên tục. Lucy bấu chặt tay anh như con hà bám ở đáy thuyền. Ông bà Sara và Max Knightley từ hiệu sách chạy vội tới, tay vẫn còn cầm một đống tạp chí.
Và George, George thân thương, yêu dấu và tuyệt vời đang kiên nhẫn đứng đợi đó, vẫy tay gọi cô.
- Đây rồi, con yêu. Có vài thứ cho con đọc lúc đi đường. - Bà Sara đưa mấy tờ tạp chí cho Emma.
- Cô ấy có nhiều thứ để làm hơn là ngồi đọc mấy thứ đó. - Adam ngứa miệng xen vào.
- Adam! - Lucy huých tay vào anh rồi hất đầu về phía ông Tarquin.
- Cậu không muốn đi à? - Câu hỏi của Emma lơ lửng trong thinh không.
- Không. - Lucy trấn an. - Hai tháng mà không có Adam ư? Cậu đùa à? Nếu cậu biết tớ đã lo lắng như thế nào về việc nói với cậu là tớ muốn...
- George, cháu sẽ chăm sóc con bé nhé? - Tarquin nói. - Cháu biết nó rồi đấy. Thể nào nó cũng nghĩ ra các kế hoạch nông nổi rồi lại mắc kẹt trong mớ rắc rối. Chú tin vào cháu.
Mặc dù Emma có chút giận dỗi vì bị coi là người thiếu trách nhiệm, nhưng cô không buồn tranh cãi. Cô biết mình là cô gái tự do và độc lập của một thiên niên kỷ mới. Nhưng chẳng tội gì mà không nũng nịu để được George chăm sóc chiều chuộng.
- Đi thôi. - George liếc nhìn bảng thông báo giờ bay rồi giục giã.
Emma ôm Lucy, Adam, ông bà Knightley và bố mà nước mắt cứ trào ra ướt đầm hai má.
- Con sẽ viết thư, - cô nói. - Gọi điện nữa. Mọi người cũng thế nhé?
- George, con đừng quên là phải tìm hiểu về các khách sạn thân thiện với môi trường khi lang thang ở mấy chốn xa xôi rừng rú nhé? - Ông Max nhắc nhở con trai.
- Quá đúng, - bố Emma gật đầu đồng ý. - Nếu ta phải cày bừa cuốc xới kiếm tiền để Donwell hoạt động, thì nó sẽ là khách sạn xanh nhất ở Anh, và những người Úc là việc đó giỏi lắm.
- Con biết, bố dặn rồi. - George nắm chặt tay Emma. - Chúng con đi đây!
Emma định nấn ná thêm một phút nữa nhưng rồi cô lại đổi ý. Sự thật mà ai cũng biết, và cả những quyển sách tâm lý của cô cũng chỉ ra rằng, muốn trở thành con người hoàn hảo, các chàng trai cần có cơ hội thể hiện sự nam tính của mình.
Và thốt nhiên, Emma nhận ra rằng, thật vui vẻ thoải mái khi không phải là người tự quyết định mọi việc.
Giấc Mơ Táo Bạo Giấc Mơ Táo Bạo - Rosie Rushton Giấc Mơ Táo Bạo