Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Rosie Rushton
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Vân Dung
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1093 / 3
Cập nhật: 2015-12-28 21:30:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Tìm Cho Bạn Một Tình Yêu Đích Thực
gày hôm sau...
- Bọn mình tạt qua TrungtâmSea Life nhé? Cậu có thể gặp Rob. Harriet nôn nóng hỏi.
Emma đang định nói rằng với nỗ lực mang lại diện mạo mới cho Harriet, sau ba tiếng đồng hồ tận dụng hiệu quả nhất ngân quỹ còm cõi của họ để lê la mua sắm ở Brighton, cô muốn được ngồi thư giãn ở quán Caprice với một cốc cà phê sữa sủi bọt và bánh sôcôla hạnh nhân hơn là dạo quanh khu thế giới nước dưới lòng đất toàn lươn điện và những con cá mập nằm phơi bụng. Nhưng Emma biết thừa, cho dù có nói gì đi chăng nữa, Harriet cũng sẽ không thoải mái cho tới tận khi được nhìn thấy Rob. Sau khi đã tốn vô khối thời gian của sáng hôm đó gọi điện thoại thuyết phục Geogre rằng Harriet là một phát hiện cực kì mới, chăm chỉ hơn Lucy nhiều và anh thật may mắn tìm được một người như Harriet, cô cảm thấy mình cần phải làm tất cả những gì đủ để đảm bảo rằng Harriet sẽ đến Donwell trong một tâm trạng thoải mái. Đây mới là khởi đầu của mọi chuyện.
Bên cạnh đó, cô cảm thấy mình còn mắc nợ Harriet - vẫn đau xót sau cuộc nói chuyện trong cửa hàng High Wire, một cửa hàng thời trang trên phố Regent. Harriet tỏ ra là nhanh nhẹn một cách đáng ngạc nhiên trong việc học cách chọn quần áo, chọn màu sắc phù hợp và tương phản, và tìm phụ kiện. Càng ngạc nhiên hơn nữa khi quần áo của cô ấy thật quá đỗi bình thường.
- Nào, mặc thử đi! Emma thúc giục.
- Hãy thực tế hơn, - Harriet bình tĩnh nói. Tớ không đủ tiền để mua những thứ này đâu. Tớ chỉ xem kiểu dáng mình thích rồi săn lùng trong chợ và các cửa hàng từ thiện những thứ tương tự như thế.
Emma cố giấu cảm giác rùng mình. Việc mặc quần áo dính mồ hôi của người khác nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
- Được rồi, vậy hãy lấy một bộ đi, - Emma khích lệ và cầm lấy một loạt quần áo. Trông đây, đống đồ này chưa tới một trăm bảng.
Harriet nhìn bạn chằm chằm.
- Không phải cậu định mua đấy chứ? Cô lắc đầu quầy quậy. Tớ kiếm đâu ra từng ấy tiền được! Không thể nào.
Câu nói cuối cùng là dành cho Emma. Thật khốn khổ khi không thể mặc những bộ quần áo thời trang nhất chỉ vì bố mình là một kẻ hoang tàn.
- Được rồi, - cô nói, khoác tay Harriet. Tớ bảo nhé, tớ sẽ mua những thứ này cho cậu. Cứ coi đây là một món quà sinh nhật sớm.
- Không! Sinh nhật của tớ là tận tháng Mười một cơ mà. Hơn nữa, tớ không thể, ý tớ là, không thể nào, cậu không biết gì về tớ, số tiền đó..
- Hơn nữa, - Emma tiếp tục nói, - về nhà, tớ sẽ xem tủ quần áo. Có rất nhiều đồ tớ không mặc đến, mặc dù cậu hơi to hơn tớ một chút
- Hơi gì, tớ lớn hơn cậu phải đến hai cỡ.
-Tớ chắc là mình có thể tìm được vài món, Emma kết luận, lòng khoan khoái mặc dù cô không chắc chắn một chút nào về tính khả thi của gợi ý ấy.
- Nhưng tớ không biết phải làm thế nào để trả lại cậu món tiền ấy tớ không biết phải nói sao
- Vậy đừng nói gì cả! Emma nói và tung thẻ thanh toán cho người bán hàng. Chúc vui vẻ!
Khi tản bộ xuống dưới cuối phố East và bước dọc theo phố Seafront, len lỏi giữa đám khách du lịch, Emma tận hưởng cảm giác ấm áp rằng lòng nhân ái luôn thường trực trong con người cô. Thậm chí cô còn mua một cuốn The Big Issue của một anh chàng đứng ở cửa hiệu sách, chỉ để đảm bảo rằng cảm giác đó kéo dài thêm chút nữa.
Khi đến cổng Trung tâm Sea Life, Emma ngạc nhiên trỏ tấm biển ở lối vào và lẩm bẩm.
- Tám bảng rưỡi! Tớ sẽ không trả số tiền đó chỉ để cậu tán gẫu với anh ta đâu.
Chi tiêu cho quần áo là một chuyện. Trả một giá cắt cổ chỉ để vào xem vài con sứa ư? Không đời nào. Cô quây quả bước đi.
-Không phải trả tiền, - Harriet nói một cách tự hào, lóng ngóng lôi ra một tấm thẻ ra vào bằng nhựa. Họ cho tớ tấm thẻ miễn phí này, đền bù cho việc tớ không được nhận vào làm. Thẻ dành cho hai người và còn giá trị đến ngày mai. Nào, đi thôi!
Emma bước theo Harriet tới một cái bể có mái vòm như thời Victoria.
-Anh ấy kia kìa! Anh ấy đấy, ở đằng kia. Đẹp trai không?
Emma chớp chớp mi, điều chỉnh mắt cho quen với ánh sáng lờ mờ. Cô nhìn xuyên qua đám đông tới chỗ một bầy trẻ đang chăm chú xem chiếc bể kính khổng lồ. Một anh chàng dáng người to bè, mặc áo khoác dạ quang màu vàng, một tay đang cầm một con tôm có bộ mặt tức giận còn tay kia đang cầm một con sứa gai. Vì không có ai quá mười tuổi trong tầm mắt nên Emma cho rằng đó chắc hẳn là hoàng tử của Harriet.
- Chào anh, Rob! Emma rụt rè lên tiếng, Harriet thì vẫy tay điên cuồng thu hút sự chú ý của anh ta. Trong giây lát, Rob biến sắc mặt rồi quay đi.
- Anh ấy không nhìn thấy tớ, - Harriet bắt đầu rên rỉ.
- Tớ nghĩ là có, - Emma nói, giữ Harriet lại trước khi cô kịp vẫy tay thêm lần nữa. Anh ấy đang làm việc. Nào, đi thôi.
Thật đáng buồn, ngay lúc đó, đám trẻ con tản ra. Sau khi thả con tôm và con sứa vào bể, nói dăm ba câu với một người đàn ông cao lớn cầm cặp hồ sơ, Rob quay ra lén lút vẫy tay với Harriet.
-Đi! Harriet lao bổ về phía anh ta.
Emma lùi lại, nhưng khi nhận thấy đứng đây chẳng nghe thấy họ nói gì, cô bèn tiến lại gần, giả vờ chăm chú xem bể cá đuối gai và một vật trưng bày với cái tên Sự lãng mạn của bể đá.
- Harriet, anh không thể, bây giờ thì không được. Anh sẽ gặp rắc rối mất, cô nghe Rob nói thế.
Trông Harriet như sắp òa khóc tới nơi. Emma nhận ra Rob liếc nhìn đồng hồ. Anh ta ngập ngừng.
- Nhưng thứ Năm tới anh được nghỉ
Nghe thấy Harriet nói 'công việc và 'Donwell với Emma, cô lại tiến gần hơn. Cô tự hỏi không hiểu bạn cô tìm thấy điểm gì hấp dẫn ở anh chàng kia: anh ta chỉ cao hơn Harriet khoảng hai,ba centimet, mũi thì tẹt dí, và trong khi Harriet có giọng nói quyến rũ, giọng của Rob lại đặc sệt khẩu âm vùng nam Luân Đôn.
- Đây là Emma bạn em. Harriet giới thiệu với anh ta. Bạn ấy là người đã tìm việc cho em.
- Chà, thật là tuyệt, - Rob trả lời và cười toe toét với Emma. Em sẽ giúp Harry nghỉ làm ngày thứ Năm chứ?
- Nhầm rồi, - Emma cắt ngang, khó chịu trước tên gọi thân mật của Harriet, nhưng cô vẫn mỉm cười ngọt ngào qua hàm răng siết chặt. Đó là một công việc toàn thời gian, chí ít là tuần đầu tiên sẽ không có ngày nghỉ.
Và rồi, tôi đảm bảo rằng Harriet sẽ có nhiều thứ thú vị hơn là dành thời gian cho một kẻ mặc quần nhung sọc và bốc mùi cá thối, cô nghĩ bụng.
- Không sao, - Rob nhún vai và quay về phía Harriet. Nghe này, em yêu, anh sẽ gọi cho em sau nhé? Anh phải đi đây, sếp lớn bảo anh đến cho chim cánh cụt ăn.
- Thật sao? Emma thốt lên, cố tỏ ra quan tâm chỉ vì nghĩ cho Harriet.
- À ừ, rất thú vị, - Rob nhiệt tình trả lời. Chúng có những cái lưỡi đầy gai và tất nhiên, chúng có thứ bậc rõ ràng dù đang bị nuôi nhốt, những con già hơn luôn ăn trước.
- Ôi lạy Chúa, đến giờ rồi sao? Vé đỗ xe của tớ chỉ còn hiệu lực năm phút nữa thôi! Emma kêu lên. Dù rất trọng phép cư xử lịch sự, cô cũng không muốn phải chết tắc vì chủ đề tẻ ngắt của Rob.
Mặc dù coi Rob là một kẻ kém cỏi mọi bề, Emma vẫn không khỏi tiếc nuối hộ Harriet. Đôi môi cô ấy cứ dẩu ra để chờ đợi một nụ hôn trong khi anh chàng kia đã biến mất dạng sau cánh cửa mà không liếc nhìn lại một lần.
- Anh ấy đáng yêu chứ? Harriet hồ hởi khi cả hai lững thững đi bộ ra ôtô của Emma.
Để tránh phải nói dối, Emma cố hắt hơi một cái với hi vọng rằng Harriet coi cú giật đầu của cô là sự tán đồng.
Giấc Mơ Táo Bạo Giấc Mơ Táo Bạo - Rosie Rushton Giấc Mơ Táo Bạo