I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Phỉ Nhiên
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2518 / 31
Cập nhật: 2015-11-28 05:14:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
huông cửa reo, Nguyễn Ân vội vàng xuống mở cửa, thầm nghĩ là Hòa Tuyết mang vé xem phim tới, nhưng ngoài ý muốn, là Hà Diệc Thư. Hai người nhìn nhau hồi lâu không ai lên tiếng, cuối cùng Hà Diệc Thư mở lời trước.
“Tôi có thể vào ngồi được không?”
Bàn tay đang bám cánh cửa của Nguyễn Ân buông ra.
“Mời vào.”
Nguyễn Ân vừa bội phục lại vừa đồng cảm với Hà Diệc Thư, sức khỏe đã không tốt, lại gặp phải cảnh ngộ như thế. Cú sốc này không phải ai cũng đủ kiên cường để vượt qua.
Hà Diệc Thư vào trong nhà, đi một vòng quanh phòng khách rồi mỉm cười với Nguyễn Ân: “Vẫn không có gì thay đổi”.
Câu nói khiến cho Nguyễn Ân lập tức nhớ tới những ngày Hà Diệc Thư còn ở đây, suýt nữa cô bị thua tơi bời, may mà vẫn giữ được bình tĩnh. Cô gật đầu, sau đó đi lấy nước cho Hà Diệc Thư, lúc quay lại phòng khách vẫn thấy cô ta đứng nguyên chỗ cũ.
“Chị đừng đứng như vậy nữa, sẽ mệt đấy.”
Hà Diệc Thư lại cười, cảm giác tội lỗi với Nguyễn Ân đột ngột tăng thêm.
“Tôi nào có yếu đuối đến thế, Tây Lương mấy hôm nay giúp tôi thu xếp chuyện phẫu thuật, cứ như rất sợ xảy ra sai sót gì không bằng.”
Vẻ mặt Nguyễn Ân cứng đờ. Cốc thủy tinh tuột khỏi tay, tiếng vang kịch liệt lôi ý thức cô trở về hiện tại, cô vội vàng ngồi xuống thu nhặt mảnh vỡ.
Hà Diệc Thư đi tới giúp cô.
“Không sao chứ?”
Nguyễn Ân dừng tay, nhưng đầu vẫn cúi gằm, rất lâu mới thốt ra từng chữ: “Tôi không sao”.
Trái tim đột ngột như bị ai đó bóp chặt, nhét vào trong nước lạnh, để mặc cô sống chết tự lo.
Hà Diệc Thư bất ngờ ôm lấy cánh tay đang thu nhặt những mảnh thủy tinh của Nguyễn Ân, ấp úng nói: “Nguyễn Ân, xin lỗi, tôi biết như thế này là bất công với cô nhưng cô có thể coi như thương hại tôi được không? Tôi không biết mình còn may mắn sống sót được hay không, vì thế, cô có thể trả lại Tây Lương cho tôi được không?”
Cô có thể – trả lại cho tôi?
Cảm nhận được một sự lạnh lẽo trên làn da, Nguyễn Ân nắm chặt những mảnh vụn trong tay, máu bắt đầu rỉ ra.
Hà Diệc Thư bất động nhìn đối phương, tựa như đang chờ tuyên án.
Rất lâu sau, Nguyễn Ân mới gặt tay Hà Diệc Thư ra, đón nhận ánh mắt của người đối diện.
“Xin lỗi! Chị Hà, tôi không phải vĩ nhân, càng không muốn trở thành vĩ nhân, tôi thừa nhận bản thân chẳng hiền lành lương thiện như những cô nữ chính thần thánh trong tiểu thuyết. Thế nên, tác thành cho chị, hay cho hai người, đều không phải nhiệm vụ của tôi.”
Sắc mặt vốn trắng bệch của Hà Diệc Thư càng thêm nhợt nhạt, một cơn kích động trỗi dậy, cô ta đẩy Nguyễn Ân ra, cầm một mảnh thủy tinh trên đất đặt lên cổ tay mình.
“Không có ai yêu anh ấy hơn tôi! Tôi còn có thể chết vì anh ấy! Cô dám không?”
Nguyễn Ân kinh hãi, nhưng không dám rút dây động rừng, đành từng bước dụ Hà Diệc Thư buông mảnh thủy tinh xuống.
“Cái này gọi là yêu ư? Nếu…nếu như anh ấy vẫn yêu chị…” Nguyễn Ân ngừng lại một lúc, đôi mắt mơ hồ lóe lên tia sáng, tập trung rất nhiều dũng khí mới có thể nói tiếp: “Nếu anh ấy vẫn yêu chị, hành động này của chị nào có khác gì năm xưa không một tiếng bỏ anh ấy mà đi? Đúng, tôi không dám nghĩ tới chuyện yêu một người mà phải chết vì anh ấy, nhưng vậy thì chứng tỏ được điều gì chứ? Nếu chị thật sự dám chết vì anh ấy thì càng nên dũng cảm sống tiếp vì anh ấy mới đúng! Thứ anh ấy cần là chị, chứ không phải một thi thể lạnh băng!”
Hà Diệc Thư sững người, không ngờ nhìn qua Nguyễn Ân có vẻ dễ nghe lời nhưng lại cứng rắn đến thế. Cô cũng có những thứ mà bản thân yêu, cần và muốn nắm giữ. Về điểm này, cả Cố Tây Lương và Cố Nhậm đều đã được lĩnh giáo, thậm chí còn hoàn toàn bị khuất phục. Tại khoảnh khắc đó, bản thân có cảm giác bị xuyên thấu, chuyện gì cũng không hiểu, càng không thể khiến cô bị tổn thương.
“Có lẽ về nhiều điểm tôi không thể sánh với chị, nhưng nhất định có một thứ chị thua tôi. Chị biết là gì không? Là lòng tin đối với Cố Tây Lương. Chị không tin tưởng anh ấy, nên sau khi xảy ra những sự việc đau lòng, chị đã lựa chọn ra đi trong buồn bã, khiến cả hai người đều khổ sở. Chị không tin tưởng anh ấy, nên mới muốn dùng cái chết để giải quyết vấn đề. Chị dựa vào đâu mà nói yêu anh ấy? Sự thật là chị yêu anh ấy, hay là đang ích kỷ muốn trói chặt anh ấy?”
Bị Nguyễn Ân nói trắng ra nỗi lòng, Hà Diệc Thư kịch liệt lắc đầu.
“Không, không, tôi yêu anh ấy!”
Vì quá kích động mà nhịp thở của Hà Diệc Thư bắt đầu bất ổn. Nguyễn Ân vội vàng chạy lại đỡ cô ta, nhưng tay vừa mới đưa ra đã bị người khác gạt đi, cô ngã sụp xuống sàn nhà, thủy tinh cắm vào tay. Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Cố Tây Lương dành cho Hà Diệc Thư, cô lại chẳng có chút cảm giác đau đớn nào do những vết thương ngoài da kia mang lại.
Có một sự dịu dàng chỉ dành cho một người duy nhất. Và có một sự đau đớn cũng chỉ dành cho một người duy nhất.
Nhìn theo Cố Tây Lương bế Hà Diệc Thư ra khỏi nhà, nghe thấy tiếng cửa đóng sầm, lòng Nguyễn Ân chợt run lên, cô rất muốn nhắm mắt lại. Coi như lời Cố Nhậm nói rất đúng, cô chỉ đang tự lừa dối bản thân. Nhưng sao không thể tự lừa dối đây? Vì cô hèn mọn, ngay từ đầu đã hèn mọn, trao trọn vẹn tình yêu cho đối phương, còn tất cả những gì anh dành cho cô chỉ là sự thiệt thòi.
Chuông cửa lại reo, người đến là Hòa Tuyết. Nguyễn Ân chỉ hé ra khuôn mặt, không dám để Hòa Tuyết nhìn thấy bàn tay chảy máu của mình.
“Sao thế? Trông mặt mũi cậu tái nhợt, ốm à?”
“Không, đang xem một bộ phim cảm động quá!”
Hòa Tuyết bật cười chê bai: “Rõ ràng đã lấy chồng rồi mà sao vẫn như trẻ con thế không biết!”.
Nguyễn Ân im lặng không nói, Hòa Tuyết vẫn cảm nhận được có cái gì đó không bình thường, cô làm bộ muốn vào nhà: “Phim gì đấy? Gần như tớ cũng đang nhàn rỗi quá”.
Nguyễn Ân nhất quyết không cho Hòa Tuyết vào: “Vừa hết rồi!”
Hòa Tuyết càng thấy kỳ lạ: “Hết rồi thì không được xem lại à? Tớ chạy ngược chạy xuôi mua vé hộ cậu mà không được ngụm nước nào hả?”
Nguyễn Ân luống cuống, vô tình trông thấy bên đường có chiếc xe thể thao, đoán chừng là Hàn Duệ, cô vội kiếm cớ: “Đâu có, tớ sợ ai đó chờ cậu lâu quá thôi!”.
Hòa Tuyết lắp ba lắp bắp, lơ đễnh ngoảnh mặt lại, rồi chậm chạp gật đầu.
“Vậy tới đi trước nhé, vé đây, phim mới toanh, nghe nói là siêu cảm động. Đêm nay đừng có khóc hết nước mắt đấy!”
Khóc hết nước mắt, có lẽ sắp rồi.
Nhận thấy nếu tiếp tục nói chuyện thì sẽ không thể khống chế được bản thân nữa, Nguyễn Ân gượng gạo giơ cánh tay không bị thương lên cầm lấy vé phim.
“Cảm ơn nhé!”
Sau đó, cô nhanh chóng đóng cửa lại.
Hòa Tuyết giật nảy mình, sững sờ hồi lâu mới chậm chạp đi ra cổng. Hàn Duệ mở cửa xe giúp cô, thấy cô ngơ ngác liền bất giác hỏi: “Sao thế? Cô ấy không thích à?”
“Nói là không thích thì em còn yên tâm. Đằng này không biết đã xảy ra chuyện gì, cứ là lạ làm sao ấy!”
Hàn Duệ không nói nữa, anh không hứng thú nghe mấy chuyện tâm sự của phụ nữ. Thật lòng mà nói, suy đoán tâm trạng của các nàng lắm khi còn hại não hơn cả bàn chuyện làm ăn. Hòa Tuyết ngồi ở ghế phụ lái, vẫn chìm đắm trong rất nhiều băn khoăn, đến khi không thể nghĩ ra được điều gì mới lắc đầu không tiếp tục nghĩ nữa. Lấy lại tinh thần, cô quay sang hỏi Hàn Duệ còn đang bất động: “Ơ sao chưa đi?”.
Hàn Duệ thở dài, nghiêng người sang thắt dây an toàn giúp Hòa Tuyết, sau đó mới khởi động xe. Lúc nào cũng vậy, dù đã nhắc nhở rất nhiều lần nhưng cô luôn quên thắt dây an toàn.
Hòa Tuyết định thần lại, đắc ý nhìn đối phương đang chăm chú lái xe: “Anh sợ em chết đến thế cơ à?”.
Hàn Duệ phớt lờ, Hòa Tuyết lại càng nổi hứng, thừa thắng xông lên: “Em thật sự không hiểu, rốt cuộc thì em có cái gì khiến công tử Hàn Duệ thích đến thế?”.
Hòa Tuyết vừa dứt lời thì đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Hàn Duệ dừng xe lại, quay sang nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó bật cười: “Anh cũng không hiểu, em lấy đâu ra tự tin mà cho rằng anh thích em nhiều lắm?”.
Hòa Tuyết phẫn nộ, vô thức cúi đầu nhìn toàn thân một lượt rồi nói: “Hàn Duệ! Bản cô nương cũng được xem là có hình có khối, anh thế là có ý gì hả?”.
Hàn Duệ vốn đã quay đầu lại, tay cầm vào vô lăng chờ đèn xanh, nhưng nghe Hòa Tuyết nói vậy suýt nữa bật cười sặc sụa. Anh điều chỉnh lại giọng của mình, mở miệng nói một câu nửa vô tình nửa cố ý: “Anh còn chưa nhìn thấy thì sao mà biết được? Hay là nhân dịp hôm nay thử luôn đi?”.
Hòa Tuyết gắng nhịn kích động muốn đá người đàn ông này một cú, hậm hực mắng: “Háo sắc!”, thế nhưng lại thấy đối phương lườm mình một cái: “Anh háo sắc cũng còn phải chọn đối tượng!”.
Hòa Tuyết nghe xong thực sự muốn nổi đóa lên, nhưng sắc mặt Hàn Duệ đã nghiêm túc trở lại, chậm rãi lái xe.
Bỏ đi vậy, an toàn tính mạng hơn! Hòa Tuyết nghĩ thầm.
Kết quả, xe chạy được một vòng rồi lại quay về vị trí cột đèn giao thông ban đầu. Hòa Tuyết ngơ ngác, đang định hỏi thì Hàn Duệ đã cướp lời trước.
“Lát nữa anh đưa em về nhà thu dọn hành lý, chuyển tới nhà anh.”
Hòa Tuyết gần như hét lên: “Chuyển tới nhà anh làm gì? Em không đi!”.
“Em biết thừa là anh xưa nay không thích hỏi ý kiến người khác cơ mà, understand???”
Suốt dọc đường, Hòa Tuyết lúc thì dùng ngôn ngữ, lúc thì dùng hành động để tỏ ý phản kháng, nhưng tất cả đều bị Hàn Duệ gạt đi. Lúc này trong đầu anh chỉ đang suy nghĩ về một vấn đề duy nhất, nãy giờ bám đuôi hai người là ai? Chiếc xe đó cứ đi theo xe anh thật lâu, ẩn ẩn núp núp, rõ ràng có ý đồ. Có thể do anh quá mẫn cảm, nhưng lăn lộn trong thương trường đã lâu, kẻ thù rất nhiều, thế nên trước khi xác định được lai lịch đối phương, anh cứ phải chắc chắn bảo đảm an toàn cho cô gái ngốc nghếch này đã.
Mang theo vết thương cũ gặp gỡ anh, có thể sẽ không còn cô đơn nữa, cũng có thể sinh mệnh sẽ rạn nứt hoàn toàn. Thế nhưng, dẫu hạnh phúc hay đau khổ, tất cả đều là bản thân tình nguyện.
Sau khi được tiêm thuốc an thần thì tâm trạng Hà Diệc Thư đã ổn định trở lại. Bác sĩ, y tá lần lượt ra khỏi phòng bệnh, bầu không khí trong phòng nhất thời ngưng đọng. Hà Diệc Thư nằm trên giường bệnh, nhìn Cố Tây Lương đang kéo chăn lên đắp cho mình, cô nói bằng giọng thăm dò: “Hình như Nguyễn Ân cũng bị thương rồi”.
“Anh có cần về nhà xem cô ấy thế nào không?”
Cảm nhận được động tác của anh khựng lại, giọng nói và ánh mắt của cô cũng theo đó mà biến đổi.
Vừa nãy mới về tới cửa nhà, Cố Tây Lương đã nghe được những lời mà Nguyễn Ân nói với Hà Diệc Thư, về lòng tin dành cho anh. Nếu không phải Hà Diệc Thư đột nhiên phát bệnh thì anh sẽ không xuất hiện. Hiện giờ cô đã không sao rồi, anh thở phào nhẹ nhõm. Nghe Hà Diệc Thư nói Nguyễn Ân hình như bị thương, anh chợt nhớ lại khi nãy mình có quá tay đẩy cô ngã, trên nền nhà vẫn còn vương vãi mảnh thủy tinh, chắc chắn cô đã bị thương rồi.
Hối hận và tự trách thoáng bao trùm lấy Cố Tây Lương, Hà Diệc Thư đúng lúc này lại cho anh một cái cớ để rời đi, thế nên anh cũng không quá để ý tới sự do dự trong lời nói của cô, chỉ để lại một câu: “Vậy em nghỉ ngơi đi nhé, anh về trước.”
Ánh mắt dõi theo lưng người đàn ông rời đi, mãi đến khi bóng anh đã khuất hẳn, Hà Diệc Thư mới nắm chặt lấy tấm chăn. Cố Tây Lương không một chút do dự mà lập tức ra về càng khiến cô thêm chắc chắn về suy đoán của mình. Anh có tình cảm với Nguyễn Ân, chỉ là bản thân anh chưa phát giác ra mà thôi.
“Nhưng, Tây Lương, em không từ bỏ được anh, em phải làm sao đây?”
Cố Tây Lương về tới nhà, phòng khách đã được quét dọn sạch sẽ, thế nhưng tâm tình vỡ vụn của anh ta lại chẳng thế nào thu dọn được.
Anh không bật đèn mà đi thẳng lên gác, cố gắng đi thật khẽ, sợ Nguyễn Ân đang ngủ. Phòng ngủ vẫn sáng đèn, anh khẽ đẩy cửa ra, trông thấy cô đang ngồi trước bàn trang điểm, nâng khuỷu tay trái lên, cẩn thận dùng tăm bông chấm thuốc.
Rõ ràng rất đau, nhưng cô vẫn kiên trì tỏ ra mạnh mẽ. Rõ ràng dáng người nhỏ bé như thế, nhưng cô luôn muốn làm chiếc ô che chở cho tình cảm của anh. Đáy lòng Cố Tây Lương như nổi vô vàn cơn sóng dữ dội, đột nhiên anh rất muốn thốt lên: Nguyễn Ân, vì sao? Em vừa có thể quật cường, lại vừa dễ bị thương như thế. Anh cứ tưởng mình có thể bảo vệ em, hóa ra, anh luôn khiến em bị thương.
Một lúc lâu, Nguyễn Ân mới phát hiện có người đứng ngoài cửa, cô vội giấu tay sau lưng. Cố Tây Lương vẫn nhìn cô, không lên tiếng. Hình như đã có rất nhiều lúc như thế này, hai người chỉ lặng lẽ nhìn nhau mà không nói gì. Nguyễn Ân vốn đã chuẩn bị rất nhiều câu xin lỗi, nghĩ rất nhiều lời giải thích, vậy mà lúc này lại chẳng thể nói ra. Cô thật sự không thể giả vờ làm như không thấy sự lo lắng của anh dành cho người con gái khác, càng không thể nói những câu tàn nhẫn với anh. Vì đó là Cố Tây Lương, là người duy nhất cô từng yêu, may mắn xiết bao, bất hạnh cỡ nào…
“Về rồi à? Em tưởng tối nay anh sẽ không về nữa.” Nhìn anh một giây, rồi Nguyễn Ân lại di chuyển ánh mắt.
Cố Tây Lương không đáp, anh bước lại gần, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô. Nguyễn Ân càng không dám quay đầu lại, sợ mình sẽ không kiềm chế được. Cố Tây Lương cũng không ép, chỉ chậm rãi lôi cánh tay đang giấu sau lưng của cô về đằng trước. Vết thương đã được rửa sạch, vì thế trông càng rõ ràng.
Dù vết thương không quá lớn, nhưng những vết xước so le nối đuôi nhau ấy lại khiến người ta đau đớn đến tan nát cõi lòng. Cổ họng Cố Tây Lương tựa như bị tắc nghẽn thứ gì, qua rất lâu mới thốt lên một câu giống như câu hỏi, lại không phải câu hỏi.
“Vì sao?”
Anh cũng không biết mình hỏi vì sao cái gì nữa. Anh rất muốn an ủi Nguyễn Ân, giống như trước đây mỗi lần cô bị thương, anh đều cẩn thận bôi thuốc cho cô.
Thế nhưng lúc này, xin lỗi em, anh thật sự làm không được…
Chưa bao giờ anh cảm thấy mình kiệt sức như lúc này, chưa bao giờ anh phải dằn vặt như lúc này.
Nguyễn Ân dường như hiểu câu hỏi của anh. Thế nên, cô thành thật trả lời.
‘Vì em yêu anh.”
“…Em tin anh…”
“…Em cần anh…”
“…Em quan tâm anh…”
“…Vì em đã hứa, chỉ cần anh chưa yêu cầu, em tuyệt đối sẽ không tự ý rời bỏ anh…”
Cô cảm giác eo mình bị vòng tay ai đó ôm thật chặt, khuôn mặt anh dán vào thắt lưng cô, không nói gì nữa.
Từ khi còn nhỏ, Cố Tây Lương đã được ông ngoại dạy rằng, bất kể là tình cảm hay sự nghiệp, tất cả các khoản nợ đều sẽ có ngày phải trả. Nhưng lúc này, anh phát hiện ra, mình thật sự không thể trả hết cho Nguyễn Ân, không đáp lại được sự tín nhiệm của cô, không đáp lại được tình cảm sâu đậm của cô. Anh cũng rất sợ mình sẽ giống như ông ngoại, trong lúc nỗ lực trả nợ thì đối phương đã không còn cơ hội để cảm nhận được nữa. Huống chi, anh lấy cái gì để trả cô đây?
Trừ khi, tất cả hóa tro bụi.
Nguyễn Ân có cảm giác vòng tay Cố Tây Lương càng lúc càng chặt, cô cũng dang tay ra ôm lấy anh, đụng phải vết thương cũng mặc kệ. Lúc này, cô chỉ có thể cảm nhận được sự luyến tiếc của anh, sự hối hận của anh. Bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu buồn khổ trước kia đều dần dần tan biến, mất hút.
“Tiết Tuyết cho em hai vé xem phim, mai chúng mình đi xem nhé?”
“Được.”
Mày thấy chưa, Cố Tây Lương? Cô ấy thật dễ dỗ dành. Mày đã đâm vào trái tim cô ấy rất nhiều nhát dao, nhưng chỉ cần một cái ôm nhẹ nhàng của màu, cô ấy đã vui vẻ trở lại. Cô ấy dũng cảm, bao dung, chờ đợi. Chỉ có điều, sự lạc quan đó có thật sẽ tồn tại vĩnh viễn hay không?
Sáng sớm hôm sau, Cố Tây Lương tỉnh trước. Cánh tay phải bị Nguyễn Ân nằm đè lên cả đêm, tê nhức, nhưng anh không muốn động đậy. Đã rất lâu rồi hai người không có lấy một giấc ngủ ngon, thế nên anh với tay trái lấy di động trên tủ đầu giường, báo cho Lục Thành hôm nay anh không đi làm, có việc gì thì gọi điện. Lục Thành cảm thấy rất kỳ lạ, Cố Tây Lương rất ít khi vắng họp, ngoại trừ lần trước Hà Diệc Thư đột nhiên té xỉu. Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện trọng đại cỡ nào?
Nào có chuyện gì trọng đại, chẳng qua anh muốn tiếp tục hưởng thụ sự mềm mại và hương thơm đang nằm trong lòng mình lúc này mà thôi. Đúng là anh còn chưa phát hiện ra bản thân đang dần lún sâu vào sự mê hoặc ấy, có lẽ đến khi phát hiện ra thì quay đầu lại đã không kịp nữa rồi.
Gần hai giờ chiều, Nguyễn Ân mới uể oải tỉnh dậy, vẫn chưa hết kỳ nghỉ ốm nên cô không cần gọi điện xin phép cấp trên, hơn nữa đã lâu không được hưởng sự dịu dàng của Cố Tây Lương nên mới ngủ say đến quên trời đất như vậy.
Mở mắt ra, thấy anh vẫn nằm bên cạnh.
“Ơ…Giám đốc Cố hôm nay lại trốn việc cơ đấy!”
Đã rất lâu rồi mới nghe được giọng trêu chọc này của cô, Cố Tây Lương thấy tâm trạng tốt hơn hẳn, thanh âm cũng cất cao: “Sao anh lại không nỡ rời em ra như thế nhỉ?”.
Nguyễn Ân đỏ ửng mặt, không nghĩ quá nhiều liền nhéo hai má Cố Tây Lương, miệng hùng hồn: “Cũng phải, sao em lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy nhỉ?”.
Cố Tây Lương muốn cười nhưng lại bị hai bàn tay cô đè trên mặt.
“Không được nói! Không được cười!”
Cố Tây Lương lập tức tiếp thu mệnh lệnh, liên tục gật đầu. Vì bị giữ hai bên miệng nên anh chỉ có thể gian nan nói: “Được được, anh không nói, không cười.”
Nguyễn Ân nửa tin nửa ngờ, từ từ buông tay ra, nhưng lại bị người nọ đột nhiên trở mình đè xuống dưới thân. Cố Tây Lương nhìn chằm chằm đôi mắt hoảng hốt của cô, khóe miệng nhếch lên.
“Anh không nói, nhưng hành động thì chắc là có thể chứ?”
Sau đó, Nguyễn Ân còn chưa kịp hiểu ra hàm ý của câu nói kia thì đã bị nụ hôn mềm mại của anh bao phủ.
Ai đó từng nói, chúng ta là những viên kẹo, ngọt ngào đến bi thương. Nếu còn có thể bi thương thì đã là tốt lắm rồi. Đáng sợ nhất chính là đau đến tê tái cõi lòng, về sau lại phát hiện ra, người bầu bạn bên cạnh ta đã không còn là người năm xưa nữa.
Có phải dây thần kinh căng thẳng quá lâu nên khi có cơ hội sẽ lập tức thả lỏng đến cực hạn không?
Chẳng hạn như Nguyễn Ân và Cố Tây Lương lúc này.
Hai người ngủ say sưa đến tận sáu giờ mới dậy, bỏ qua bữa trưa, nếu không phải bảy giờ tối còn phải đi xem phim thì có lẽ họ sẽ tiếp tục nằm trên giường luôn.
Nguyễn Ân mộng mị tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đặt ở đầu giường, cô đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, ngồi bật dật mà hét lên khe khẽ. Cố Tây Lương bị hành động bất ngờ của cô đánh thức, cũng vội vàng ngồi dậy nhìn ngó sang hai bên, không thấy có gì khác thường, anh mới quay lại nhìn cô, nghi hoặc hỏi: “Em sao thế? Ngủ mơ à?”
Nguyễn Ân đột ngột nhảy xuống giường, vừa chạy vào phòng tắm vừa giục Cố Tây Lương: “Một tiếng rưỡi nữa là phim chiếu rồi!”.
Sau đó, cô tắm rửa qua loa, vừa ra khỏi phòng tắm thì đụng phải Cố Tây Lương đang định đi vào. Cô xoa xoa cái trán, còn anh ôm ngực, hai người nhìn nhau cười.
Cố Tây Lương cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch. Anh hoàn toàn không phát hiện ra lúc này mình như một chàng thanh niên hai mươi, chỉ vì một nụ cười và cử chỉ nhỏ mà trái tim lại đập nhanh như vừa leo cầu thang.
Dừng xe trong hầm gửi xe, Cố Tây Lương liền ấn thang máy lên tầng ba, Nguyễn Ân đã xuống xe trước, một mình vào phòng chiếu. Cố Tây Lương vừa ra khỏi thang máy liền trông thấy cô đang ngó nghiêng bốn phía. Anh dường như rất ít khi đến rạp chiếu phim, khi còn hẹn hò với Hà Diệc Thư thì cả hai đều bận bịu chuyện học hành, trường lớp nên không có dịp nào đi xem, thế nên anh không biết lúc này phải làm gì, hay không cần làm gì cả.
Thế nhưng, khi nhìn những đôi nam nữ cười cười nói nói sóng vai cùng nhau vào rạp, Cố Tây Lương do dự một lúc, cuối cùng vẫn thong thả đi tới chỗ Nguyễn Ân, trong khi cô còn chưa phát hiện ra, anh đột ngột nắm lấy bàn tay cô.
Nguyễn Ân giật mình quay đầu lại, sau khi nhìn thấy đối phương, trong lòng chợt ấm áp lạ lùng. Hai người cũng giống như những đôi tình nhân kia, tay lớn nắm tay bé đi qua cửa soát vé.
Nhân viên soát vé là hai cô gái chừng hai mươi tuổi, ánh mắt họ thỉnh thoảng lại vụng trộm lướt qua khuôn mặt của người đàn ông tuấn tú, sau đó lại nhìn Nguyễn Ân với vẻ thăm dò xen lẫn ngưỡng mộ. Nguyễn Ân cũng nhận ra điều đó, cô làm như vô tình liếc xuống bàn tay đang nắm chặt của hai người, hơi cúi đầu, khóe miệng cong lên mỉm cười.
Hãy để thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, để họ già đi trong giây phút ấm áp và bình yên này! Không cần phải chạm vào những vết thương trong quá khư bi ai kia nữa, không cần phải giả thiết về tương lai mờ mịt như khói sương của họ nữa.
May mà đến kịp giờ chiếu, không chậm một phút một giây nào, nếu không, nhất định Nguyễn Ân sẽ vô cùng tiếc nuối bởi vì cơ hội như thế này rất ít. Tên bộ phim là gì cô đã quên mất rồi, chỉ nhớ nội dung chính.
Một cô gái cố phẩm hạnh, có gia thế yêu một người đàn ông xã hội đen, lớn lên trong hoàn cảnh phức tạp. Người đàn ông hết lần này tới lần khác cự tuyệt tình ý của cô gái, thậm chí còn tỏ ra lạnh nhạt sau khi cô gái thổ lộ. Một lần họ đi ăn cơm chung, người đàn ông lại tiếp tục nói những lời làm tổn thương đối phương.
“Cô bám theo tôi làm gì?”
“…”
“Chẳng lẽ muốn mỗi ngày đều ngồi trước mặt tôi, cùng tôi ăn cơm, nhưng trong đầu không ngừng xuất hiện cảnh tượng một đám côn đồ đánh chém lẫn nhau? Càng không ngừng lo lắng về tương lai, liệu mình có bị người ta tàn nhẫn giết chết, liệu có ngày tôi nằm giữa vũng máu trước mặt cô?”
Cô gái rùng mình, nhưng nỗi kinh hãi qua đi, thần sắc lại bình tĩnh như lúc đầu. Cô không lên tiếng, chỉ âm thầm chịu đựng những lời lẽ lạnh như băng và nỗi chua xót xen lẫn sự thất vọng.
Hàng ngày, sau khi trải qua những trận chém giết ở bang phái, sự tiếp xúc thường xuyên giữa hai người khiến người đàn ông dần dần nảy sinh tình cảm với cô gái. Anh yêu sự kiên định và lòng can đảm của cô, cũng từng nghĩ tới chuyện vì cô mà chấm dứt cuộc sống loạn lạc này ở đây, nhưng anh chưa từng mở miệng nói câu yêu cô, thậm chí thích cũng không.
Kết cục, người đàn ông quyết định rời khỏi tổ chức, nhưng trong lần hành động cuối cùng, anh ta đã bị gài bẫy, ngã xuống dưới nhát dao đi lạc. Anh ta gắng gượng lấy chút nghị lực còn sót lại, không cho phép mình ngủ, không cho phép mình tắt thở, dường như đang đợi một người nào đó cực kỳ quan trọng, nói một câu vô cùng quan trọng với người đó.
Cho tới khi cô gái tìm thấy người đàn ông nằm giữa vũng máu trên đường, cô lao tới, gần như muốn phát điên. Người đàn ông giãy giụa nắm lấy bàn tay lạnh băng của cô, hao tổn rất nhiều sức lực mới thốt lên được những chữ cuối cùng.
“Thấy chưa, đã bảo em đừng theo tôi cơ mà….”
Rốt cuộc, anh vẫn không nói lời yêu. Nhưng, cô đã cảm nhận được. Cô mặc kệ tất cả ngồi gục bên cạnh thi thể của người đàn ông mà gào khóc.
Chúng ta đều hiểu rõ, từ nay về sau, trong sinh mệnh của mình sẽ không còn một người như thế nữa, sẽ không còn ai khiến ta thật lòng thật dạ bất chấp mọi thứ để yêu nữa. Nếu mục tiêu đã định là người đó thì còn lại trên đời này chắc chắn chỉ có thể là một bóng hình lẻ loi.
Mãi đến khi bộ phim kết thúc, Cố Tây Lương và Nguyễn Ân cũng chưa hề buông tay đối phương. Lúc xem tới cảnh nam chính gặp nguy hiểm, Cố Tây Lương cảm nhận được bàn tay bé nhỏ của cô khẽ siết chặt thêm một chút, hình như đã bị tình tiết trong phim kích động. Hai người ngồi ở vị trí trong cùng, khi hai chữ “Hết phim” xuất hiện trên màn hình, họ lặng lẽ đứng dậy theo dòng người ra khỏi rạp. Nguyễn Ân nhẹ nhàng dựa đầu vào bờ vai rắn chắc của người đàn ông đi bên cạnh, Cố Tây Lương nghiêng mặt nhìn cô, ngoài dự liệu.
Anh cứ ngỡ rằng cô sẽ khóc, nhưng không ngờ chỉ thấy vành mắt cô hoe đỏ, còn khóe miệng rõ ràng đang mỉm cười.
“Anh tưởng em sẽ khóc sướt mướt, còn đang lo vì quên không chuẩn bị khăn giấy đây này.”
Nguyễn Ân thuận thế vùi sâu khuôn mặt vào hõm vai anh, thanh âm nỉ non vang lên.
“Em thấy đây đã là kết cục rất tốt rồi.”
“Không nhất định phải ở bên nhau, chỉ cần cuối cùng cô gái biết rằng chàng trai yêu mình là được rồi, có lẽ anh ta yêu cô cũng chẳng kém gì cô ấy yêu anh ta.”
Trái tim Cố Tây Lương vì những lời cô nói mà trở nên mềm nhũn. Nắm tay nới lỏng, anh đưa tay ôm lấy hai vai cô, bất giác siết chặt một chút, sau đó anh nghiêng đầu, đặt một nụ hôn lên mái tóc của cô.
Em sẽ không khóc đâu anh! Bởi vì em tin, hai ta đã từng dũng cảm yêu nhau, đó chính là điều tuyệt vời nhất cuộc đời này rồi.
Ra khỏi rạp chiếu phim đã là hơn chín giờ, gió đêm bắt đầu thổi khiến người ta lạnh buốt. Cố Tây Lương lặng lẽ cởi áo vest khoác lên người Nguyễn Ân. Cô vốn không cần, chỉ lo anh bị cảm, đang định từ chối thì lại bắt gặp tín hiệu ngầm trong mắt anh: không được từ chối. Cô cũng không làm bất cứ hành động giãy giụa vô vị nào nữa, chủ động ôm lấy cánh tay anh, hai người tản bộ về phía bãi đỗ xe.
Trông vẻ mặt ngoan ngoãn của cô, Cố Tây Lương bất giác tủm tỉm cười.
“Đói không?”
Nguyễn Ân dối lòng đáp: “Không”.
Cô rất muốn bình yên đi bên anh như vậy, lâu thêm một chút, cả đời thì càng tốt.
Đúng lúc này, Cố Tây Lương nghe được tiếng ọc ọc kháng nghị phát ra từ bụng ai đó, anh dừng chân, nghiêng đầu nhướng mày nhìn Nguyễn Ân: “Em chắc chắn không đói?”
“…”
Cười cô ngốc, cô đần, cô khờ dại, đều được.
Nhưng Thượng Đế nhân từ, con có thể cầu xin người đừng để những điều con sợ hãi xảy ra hay không? Đừng trêu ngươi con nữa được không?
Giá Lại Có Một Người Như Em Giá Lại Có Một Người Như Em - Lâm Phỉ Nhiên Giá Lại Có Một Người Như Em