Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Vũ Thanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Vũ Thanh
Upload bìa: Bình Phương
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1983 / 51
Cập nhật: 2016-10-05 22:30:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi Thứ Mười Tám
rai anh kiệt sánh duyên cùng thục nữ
Chúa loạn luân quốc sĩ hận gian thần
*
Sáu con thiên lý mã chở sáu chàng hiệp sĩ rời nhà Cao Đường phóng nhanh trên quan lộ trở về Thuận - Quảng. Ngoài con Thanh Tông của Ngô Mãnh, năm con ngựa còn lại đều do Võ Trụ lúc trước tặng cho họ, nay người đã chết, những chàng trai ngồi trên lưng ngựa không khỏi bùi ngùi thương tiếc. Họ ghé lại Bích Khê tế mộ Võ Trụ. Những kẻ nhúng tay vào vụ thảm sát phần bị giết, phần bị bắt, mối huyết thù coi như đã trả được phần nào nhưng khi quì lạy trước ngôi mộ tập thể của Võ gia, trong lòng mọi người vẫn không khỏi bi thương, uất nghẹn. Đoàn Phong nói:
- Con người của Võ Trụ thật tốt bụng và đáng kính trọng. Chỉ mong vợ con anh ấy thoát được cơn tai ách để còn có người nối dõi.
Kim Hùng nói:
- Quê nội của cháu Kim Báu ở thôn Trường Định gần Phú Lạc, tôi sẽ nhờ họ lưu tâm đến tung tích của mẹ con họ.
Đại Bằng hỏi:
- Ý định trở về Trường Định của chú chừng nào thực hiện?
- Chắc cũng sắp rồi. Ông nội cháu Kim Báu đang định tìm vợ cho nó, hơn nữa em theo Thầy bỏ xứ ra đi cũng đã mười mấy năm rồi chứ ít gì.
Hồng Liệt xen vào:
- Như vậy trước mắt tôi chỉ lo việc truy tìm tung tích vợ con của Võ Trụ và Trần Nguyên Hào, các anh lo những việc khác.
Đại Bằng nói:
- Chú cũng phải giúp tôi một tay trong việc phát triển bang Hành Khất nữa chứ. Một bang hội cần phải có bang qui và những nhân vật đầu não lãnh đạo. Chú là người tiên phong trong việc cứu giúp những người hành khất nên nhất định phải lãnh một nhiệm vụ hàng đầu trong bang.
- Tôi từ lâu độc lai độc vãng, chuyện qui tắc và bang bệ thú thật không quen, Bằng huynh nên tìm người khác. Tôi sẽ giúp anh mọi mặt trên tinh thần tương trợ chứ không phải là thành viên. Mong anh đừng giận.
- Không sao. Đó cũng chỉ là vấn đề hình thức để cho mọi thứ có trật tự, dễ làm việc hơn thôi. Mục đích của chúng ta là giúp cho những người nghèo khó có được một cuộc sống khá hơn chứ không mong cầu gì khác.
Đoàn Phong nói:
- Chúng tôi sẽ hỗ trợ cho anh. Thôi, chúng ta lên đường. Ghé tế mộ Trần huynh xong chúng tôi phải trở về Phú Xuân báo cáo tình hình lên Hình bộ.
Mọi người lại lên ngựa phóng đi. Suốt một thời gian dài sau đó, Hồng Liệt đã cố truy tìm tung tích vợ con Võ Trụ nhưng vô vọng, chàng nghĩ có lẽ lời đồn đại của thiên hạ sai hoặc giả hai mẹ con họ đã chết. Chàng đã tìm ra được hồ nước lạnh, nơi Trần Nguyên Hào ôm Ô Long đao nhảy xuống. Chính xác thì đó là một cái vực thuộc dòng sông Ba (Dak-Pa) cách phía tây khu thị trấn An Khê - Tây Sơn thượng chừng bốn năm dặm. Dòng sông Ba từ trên nguồn đổ xuống cuồn cuộn nhưng đến khu vực này thì bỗng trở nên yên lặng như mặt hồ, sắc nước xanh dờn chứng tỏ vực sâu vô kể.
Hồng Liệt nghe nói bọn Đại Chí đã cố thử lặn xuống rất nhiều lần nhưng đều thất bại, dù vậy chàng vẫn không nản chí, quyết tự mình thử qua một lần cho biết thực hư thế nào. Chàng dùng dây rừng bện thành một sợi thật dài, cột nó vào một gốc cổ thụ lớn bên hồ rồi theo dây lặn xuống. Đối với chàng lặn sâu dưới nước là một việc hết sức bình thường vì từ bé chàng đã lặn hụp nơi cửa Hàn như rái cá, nhưng quả thật khi lặn xuống vực này mọi việc hoàn toàn khác hẳn. Nước bên dưới vực càng xuống sâu càng lạnh buốt đến thấu xương. Xuống sâu thêm chút nữa thì dòng nước bỗng trở thành một dòng xoáy cực mạnh. Cơ thể Hồng Liệt chịu không nổi độ lạnh và sức ép của nước, hai tai đau buốt, tay chân bắt đầu tê cứng, thiếu chút nữa là chàng đã bị dòng nước xoáy cuốn hút đi. Chàng không dám mạo hiểm thêm nữa nên bèn lần theo đường dây trở lên. Khi lên đến gốc cây, chàng suýt nữa đã ngất xỉu. Độ lạnh và sức ép của dòng nước dưới đáy vực thật ghê gớm, nó vượt quá sức chịu đựng của con người. Chàng nghĩ bụng nếu Trần Nguyên Hào thực sự nhảy xuống vực này thì không thể nào sống sót được, thanh Ô Long đao từ đây có lẽ cũng sẽ tuyệt tích trên giang hồ.
Sau khi lặn xuống vực trở về, Hồng Liệt phải mất mấy ngày trời ở nhà vận công mới tống khứ hết được hàn khí thâm nhập vào cơ thể. Hiền Nhi và bọn trẻ vô cùng lo lắng cho sức khỏe của chàng vì trước giờ anh chưa bao giờ ngã bệnh lâu đến thế. Khi hàn khí trong người đã tiêu tán gần hết, gặp lúc chỉ có một mình Hiền Nhi đang ngồi bên giường bệnh, chàng nói:
- Hiền Nhi, anh có chuyện này muốn nói với em.
- Dạ, anh cả nói đi.
Hồng Liệt nhìn nàng một lúc rồi thong thả hỏi:
- Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
- Dạ, mười chín. Nhưng sao bỗng dưng anh cả hỏi tuổi của em vậy?
Hồng Liệt mỉm cười đáp:
- Ừ, anh nghĩ đã đến lúc phải tính đến chuyện lập gia thất cho em rồi.
Hiền Nhi tròn xoe đôi mắt kinh ngạc:
- Lập gia thất cho em á? Thôi, em không muốn...
- Sao không? Con gái lớn lên phải lấy chồng chứ. Đợi tuổi xuân qua đi sẽ uổng phí một đời đấy.
Hiền Nhi đỏ mặt vì thẹn:
- Thôi, anh cả đừng nói đến chuyện đó. Em còn nhỏ mà.
- Mười chín tuổi rồi mà còn nhỏ hả cô?
- Dạ, với lại còn tụi nhỏ nữa. Em phải chăm sóc cho chúng, em không thể bỏ chúng lúc này được. Anh cả coi, Út mới có mười một tuổi hà.
- Bọn nhỏ đã có anh, Việt Nhi và Thảo Nhi lo. Em không cần bận tâm.
Hiền Nhi vẫn cương quyết:
- Nhưng em chưa muốn lấy chồng. Vả lại có ai thèm lấy em đâu mà anh cả bảo...
- Sao em biết không ai thèm lấy? Anh hỏi thật, trong lòng em đã có ai chưa?
Hiền Nhi lại đỏ mặt:
- Anh cả hỏi kỳ quá. Không có ai hết.
- Cô gái ạ, tôi nuôi cô từ bé, tôi biết tất tần tật trong lòng cô đang nghĩ gì, đừng có giấu tôi. Tôi hỏi lại lần nữa, trong lòng cô có nghĩ đến ai chưa?
Hiền Nhi ngúng nguẩy:
- Đã nói là chưa mà. Anh cả coi em suốt ngày lẩn quẩn trong xó nhà thế này, có gặp ai đâu mà giữ trong lòng chứ.
Hồng Liệt nghiêm mặt nói:
- Thôi được, nhưng có người muốn hỏi cưới em đấy. Em nghĩ sao?
Hiền Nhi trố mắt ngạc nhiên rồi cười lớn:
- Trời ơi, ai mà điên vậy? Lại muốn hỏi cưới em ư? Anh cả chọc em cho vui phải không?
- Anh nói nghiêm túc đó. Em trả lời nghiêm túc đi.
Hiền Nhi thôi cười rồi cũng làm mặt nghiêm nói:
- Em đã nói rồi. Em chưa muốn lấy chồng mà.
- Nhưng người ta nhất định muốn hỏi cưới em. Mà anh thấy việc này rất hợp ý anh. Anh tán thành. Chỉ còn chờ câu trả lời của em thôi.
Hiền Nhi thấy anh cả nói một cách trịnh trọng như thế thì trong lòng hơi hoảng. Đối với nàng, người anh cả này đóng vai trò quyền huynh thế phụ, lời nói của anh giống như lời nói của cha nàng vậy. Nàng nhỏ giọng hỏi:
- Ai vậy anh cả?
Hồng Liệt nhìn vào mắt nàng chậm rãi đáp:
- Anh hai của em.
Hiền Nhi trợn tròn mắt, há hốc mồm ngồi chết lặng. Câu trả lời của Hồng Liệt như tiếng sét nổ bên tai khiến đầu óc nàng lùng bùng, quay cuồng hỗn loạn. Với nàng, người mà anh cả vừa nhắc đến chỉ có thể xuất hiện trong những giấc mơ thầm kín, nàng không bao giờ tin sẽ có ngày giấc mơ ấy trở thành sự thật, bởi vậy khi nghe anh cả nói nàng đã chết điếng cả người. Lâu lắm nàng mới hoàn hồn và hỏi lại cho chắc chắn:
- Anh cả nói ai?
- Anh hai của em. Tên đồ gàn ấy.
Nàng lặp lại như cái máy:
- Anh hai của em?
- Ừ!
- Không thể nào! Em không tin!
- Tại sao?
- Anh hai chỉ yêu Dung Dung tỷ tỷ, sao lại hỏi cưới em?
- Hắn thú nhận với anh đó chỉ là chút kỷ niệm bên đời. Còn người hắn thương chính là em.
Hiền Nhi nghe trong người lạnh toát. Sự vui mừng và hổ thẹn đến tột cùng tạo ra một cảm giác vừa ngất ngây vừa tê buốt. Phải mất một lúc lâu sau nàng mới thốt ra câu hỏi:
- Anh hai nói thế với anh cả à?
- Ừ!
- Nhưng...
- Nhưng sao? Em cũng đã thương hắn từ lâu rồi có đúng không?
Hiền Nhi mặt đỏ như gấc chín, nàng cúi đầu lí nhí:
- Dạ, đâu có.
- Cô không giấu được tôi đâu cô gái ạ. Thú thật đi!
- Dạ...
Hồng Liệt nhìn nàng bằng ánh mắt đầy yêu thương:
- Anh thấy đây là chuyện đáng mừng nhất trong đời em, cũng như của anh và cả lũ trẻ nữa. Em thừa biết là anh thương bọn em đến mức nào mà. Thành sự cho em rồi anh còn lại những mười chín đứa nữa phải lo đó.
Hiền Nhi rươm rướm nước mắt nói:
- Em cảm ơn anh cả. Bởi vậy nên em không muốn lấy chồng, em muốn ở lại đây giúp anh lo cho mấy đứa nhỏ. Không có em, anh sẽ cực hơn nhiều lắm. Còn bọn nhỏ sẽ thiếu sự chăm sóc.
Hồng Liệt đưa tay vỗ nhẹ lên bàn tay Hiền Nhi:
- Anh biết em rất thương bọn nhỏ, nhưng việc chung thân của em quan trọng hơn tất cả. Vả lại em lấy tên đồ gàn rồi, nếu muốn thì tụi em cứ ở lại đây. Chúng ta sống chung với nhau, như thế là tiện lợi cả đôi bề.
Hiền Nhi vẫn lắc đầu:
- Anh cả không biết Dung tỷ thương anh hai đến độ nào đâu, cả anh hai cũng thế. Em không thể nửa chừng chen vô phá vỡ tình cảm của người khác.
Hồng Liệt an ủi:
- Là do em tốt bụng quá thôi. Nhưng Văn Hiến đã xác định chuyện ấy chỉ là chút lãng mạn giữa đường, tình cờ mà gặp. Hơn nữa Dung Dung là người nước ngoài, thân thế lại hết sức cao sang, anh hai em không muốn tạo ra hệ lụy đau buồn cho đôi bên. Hắn rất dứt khoát.
- Đó chỉ vì anh hai là người có lý trí vững vàng. Nhưng tình cảm con người một khi đã thành hình thì dù có dùng lý trí đè nén xuống, giấu nó đi thì nó vẫn âm ỉ sống mãi trong lòng.
- Việc này do em quyết định. Anh chỉ vì tình thương mà lo cho em chứ không đòi hỏi em phải vâng lời.
Hiền Nhi nhìn người anh cả bằng ánh mắt chan chứa niềm yêu thương và kính trọng:
- Em cảm ơn anh cả. Xin lỗi đã làm anh buồn.
Hồng Liệt mỉm cười:
- Ngốc ạ, sao anh lại buồn chứ?
Hiền Nhi cũng mỉm cười, bỗng nàng hỏi:
- Còn anh cả thì sao? Chừng nào anh cả mới lấy vợ?
- Khi nào hai mươi đứa bọn em lập gia thất xong hết rồi mới đến lượt anh.
- Sao? Chừng đó chẳng lẽ anh cả chống gậy đi hỏi vợ à?
- Cũng được chứ sao.
Hiền Nhi nghiêm nét mặt:
- Em biết anh cả và Bạch sư tỷ có cảm tình với nhau...
Hồng Liệt cắt ngang:
- Em không được nghĩ bậy.
- Em nói thật mà. Bọn em đứa nào cũng mong như vậy.
- Từ nay anh cấm các em nói đến chuyện này.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì cả.
- Có phải là vì chuyện hôn ước gì đó mà lúc Thành bá phụ còn sống đã hứa với họ Trần không?
- Không gì cả. Em đừng nhắc đến chuyện này nữa.
- Thì thôi. Anh lo cho bọn em, bọn em cũng lo cho anh vậy. Chúng ta là anh em mà.
Hồng Liệt đưa mắt nhìn lên trần nhà ậm ừ:
- Ừ... Thôi em ra ngoài đi.
***
Thời gian trôi qua êm đềm như ngọn gió cửa Hàn hằng ngày thổi qua sơn trại của những đứa trẻ mồ côi. Từ sau buổi nói chuyện với Hồng Liệt, lòng Hiền Nhi cứ rối bời lên như một mớ bòng bong. Nàng tưởng tượng lúc phải gặp lại anh hai chắc là sẽ thẹn đến chín người. Cũng may, hơn năm nay anh hai không hiểu vì sao lại không ghé thăm bọn trẻ. Thời gian quá dài khiến cho Hiền Nhi luôn mang trong lòng một nỗi nhớ mong, trông ngóng. Cảm giác vừa muốn gặp vừa muốn không cứ xoáy tròn, dằn vặt làm nàng đôi khi thơ thẩn như kẻ mất hồn. Bọn nhỏ lấy làm lạ nhưng Hồng Liệt biết ý nên dặn chúng đừng làm phiền chị hai những khi thấy chị ấy ngồi tư lự một mình. Một hôm Hồng Liệt đi vắng, Hiền Nhi đang ngồi buồn bã một mình sau vườn thì Hùng Nhi chạy lại gọi:
- Chị hai, có mấy người lạ đến tìm chị. Có một chị đẹp như tiên vậy đó.
Hiền Nhi ngạc nhiên hỏi:
- Thật à? Ai vậy kìa?
Rồi nàng vội vàng cùng Hùng Nhi ra phía trước. Khi nhìn thấy những người ấy, nàng mừng rỡ reo lên:
- Kìa Thu Hồng tỷ tỷ! Chào Âu Dương huynh! Hai người mới sang à?
Nhìn thấy cô gái áo trắng đứng trước cổng, Hiền Nhi vội vã chạy lại.
- Hiền Nhi chào công chúa. Công chúa sang lúc nào? Lại bỏ công ghé thăm bọn em nữa chứ. Cảm ơn công chúa.
Dung Dung nở nụ cười héo hắt trên gương mặt đẹp nhưng u buồn nói:
- Đừng gọi chị là công chúa nữa. Chị sang đây để thăm gia phụ đã hơn mươi hôm rồi. Nhớ lời hứa hôm trước nên ghé thăm Hiền Nhi.
- Dung tỷ thật là tốt. Mời mọi người vào trong nhà. Chị coi, bọn trẻ mồ côi tụi em sống rất đạm bạc, mọi người đừng phiền nhé.
- Hiền Nhi đừng nói như vậy nữa.
Họ vào ngồi nơi phòng luyện võ. Bọn trẻ tập trung lại chào ba người. Việt Nhi chờ các em chào khách xong liền bảo chúng ra hết phía sau. Dung Dung nói:
- Không sao đâu, cứ để các em ở đây cho vui. Anh cả đâu?
Bọn trẻ nghe nói thế nhưng vẫn chào ba người rồi đi ra hết bên ngoài. Hiền Nhi đáp:
- Dạ, anh cả đi từ mấy hôm nay, không biết bao giờ về nữa. Dung tỷ đã vào thăm bá phụ chưa?
- Đã.
- Sức khỏe bá phụ thế nào?
Dung Dung buồn bã đáp:
- Kém lắm. Có rất nhiều người bị thương đã qua đời rồi.
Hiền Nhi cúi mặt nói nhỏ:
- Hiền Nhi chia buồn cùng Dung tỷ. Trong tù họ có cho mình tiếp tế thuốc men, lương thực vào không?
- Có. Người của gia phụ vẫn mang các thứ đến thường xuyên. Gia phụ suy nhược chỉ vì buồn bã và thất chí.
- Hình bộ và phủ Chúa quyết định thế nào?
- Nghĩa huynh của chị là tổng đốc Phúc Kiến đã gửi thư cho Hình bộ và phủ Chúa xin giảm bớt tội cho gia phụ. Mọi việc còn đang trong vòng thương thảo.
Hiền Nhi nắm tay Dung Dung giọng thân mật:
- Em cầu mong mọi sự tốt lành đến với Dung tỷ. Trông chị buồn bã, lòng em cũng khó chịu vô cùng.
Dung Dung mỉm cười nắm lại tay Hiền Nhi:
- Cảm ơn Hiền Nhi. Em thật là cô gái dễ thương, phúc hậu.
- Rất tiếc là anh hai cả năm nay không thấy ghé thăm bọn em. Không biết giờ này anh ấy ở đâu nữa. Dung tỷ còn ở lại Hội An lâu không, em bảo Việt Nhi đi Phú Xuân nhắn tin cho anh hai đến thăm chị?
Dung Dung nở nụ cười héo hắt:
- Thôi đừng! Chị không muốn gặp lại anh hai của Hiền Nhi nữa.
Hiền Nhi tròn xoe mắt ngạc nhiên:
- Sao vậy?
- Lúc trước, Trương huynh có nói chỉ muốn coi chuyện gặp gỡ giữa chị và huynh ấy như là một kỷ niệm đẹp bên đời. Chị thấy điều đó thật hợp lý. Không gặp lại nữa sẽ hay hơn.
Hiền Nhi nhìn Dung Dung rươm rướm lệ:
- Hiền Nhi thật không biết phải nói sao để san sẻ bớt nỗi buồn của chị. Bao giờ Dung tỷ trở về Phúc Kiến? Chị còn trở lại đây nữa không?
- Mai. Có lẽ sẽ không bao giờ.
- Thật ư?
- Ừ!
- Đã vậy Hiền Nhi cầu cho Dung tỷ được vui vẻ và hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.
- Cảm ơn Hiền Nhi. Chị sẽ sống vui vẻ như lời chúc của em.
Rồi như chực nhớ ra điều gì, nàng nói tiếp:
- Trưa nay, Hiền Nhi đãi bọn chị một bữa đi.
Hiền Nhi bối rối:
- Dạ, nhưng bọn em ở đây không có gì để mời Dung tỷ cả. Chị chờ em chạy ra chợ mua ít đồ nhé. Dù vậy cũng sẽ chẳng có gì ngon đâu, chỉ sợ chị nuốt không vô mà thôi.
Dung Dung mỉm cười:
- Hiền Nhi đừng lo. Sau vài lần gặp gỡ Trương huynh, chị đã thay đổi hoàn toàn cung cách sống rồi. Các em có thứ gì thì chúng ta sẽ cùng nhau ăn thứ ấy.
Hiền Nhi mừng rỡ nói:
- Như vậy thì hay lắm. Chị cho em một chút thời gian, sẽ có một bữa cơm mời chị ngay thôi.
Nàng bèn sai Việt Nhi và Thảo Nhi chạy ra chợ mua thêm thực phẩm, sai bọn trẻ đi hái rau quả trong vườn chuẩn bị nấu nướng. Thu Hồng theo Hiền Nhi ra sau bếp nói:
- Để tôi giúp Hiền Nhi một tay.
Hiền Nhi nói:
- Ơ... ờ mà cũng được. Chị em chúng ta không biết rồi còn có dịp gặp nhau nữa hay không. Coi như lần vào bếp này là một kỷ niệm đẹp của hai chị em mình nhé.
- Vâng. Trở về bên ấy, mỗi lần vào bếp tôi sẽ nhớ đến Hiền Nhi.
Hiền Nhi cười nói:
- Chỉ lúc nào vào bếp thôi sao?
- Đâu có. Lúc nào cũng nhớ, nhưng khi vào bếp thì nhớ nhiều hơn.
Cả hai nhìn nhau cười vui vẻ, vừa bắt tay làm bếp vừa trò chuyện thân mật. Hiền Nhi nói:
- Thấy công chúa đau buồn em thật mềm cả lòng mình ra. Mong cho thời gian sẽ giúp chị ấy chóng nguôi ngoai.
Thu Hồng nói:
- Công chúa đã qui y rồi. Sau chuyến đi gặp vương gia lần này công chúa trở về sẽ thí phát.
Hiền Nhi trố mắt ngạc nhiên:
- Thật ư? Công chúa đẹp như vậy, lại giàu sang danh giá nữa sao lại bỏ tất cả?
- Công chúa nói chính vì sắc đẹp và tiền tài đó nên mới phải đi tu. Người không muốn đi theo vết xe cũ của mẹ và ngoại tổ. Công chúa muốn làm như ngoại tổ mẫu Viên Viên lúc cuối đời, cầu Phật tổ độ trì để giảm bớt tội nghiệp cho vương gia.
Hiền Nhi buồn bã nói:
- Thật tội nghiệp cho công chúa. Công chúa còn anh chị em gì nữa không?
- Còn một người em trai mới mười tuổi đang theo học võ ở Võ Đang.
- Mừng cho công chúa. Thế còn Thu Hồng tỷ thì sao?
- Tôi từ bé đã được công chúa mang về nuôi. Công chúa đi tu, tôi cũng sẽ theo người.
- Còn Âu Dương huynh?
- Anh ấy quyết định làm người coi vườn cho chùa để bảo vệ công chúa. Công chúa nói cách gì anh ấy cũng không chịu từ bỏ ý định của mình.
Hiền Nhi thở dài:
- Em không biết nói gì cho phải bây giờ nữa.
Thu Hồng mỉm cười:
- Hiền Nhi không cần áy náy. Phật dạy tu là cõi phúc. Tôi cầu chúc cho Hiền Nhi suốt đời hạnh phúc. Mà một người tốt như Hiền Nhi, tôi không cầu thì cũng sẽ gặp nhiều hạnh phúc thôi.
- Chị đừng có khen em quá cỡ như thế. Em mà người tốt nỗi gì.
Trưa hôm đó, Dung Dung ngồi quây quần với đám trẻ mồ côi ăn một bữa cơm đặc biệt nhất đời nàng. Từ khi nghe tin cha mình nổi loạn khiến cho hàng trăm người bị chết, nàng quyết ý theo gương ngoại tổ mẫu xuống tóc đi tu với tâm nguyện giảm bớt đi hung nghiệp cho cha mình. Từ lúc ấy, nói đúng hơn là từ sau những lần trò chuyện với Văn Hiến, cách nhìn đời của nàng đã thay đổi hẳn. Trưa nay ngồi nhìn những đứa trẻ mồ côi vui vẻ ăn uống, lòng nàng nao nao nhiều cảm xúc khó tả. Buổi cơm trưa đạm bạc nhưng lại là bữa cơm ngon miệng nhất đời nàng. Ăn cơm xong, nàng nói chuyện vui vẻ với đám trẻ, hỏi han chúng đủ thứ việc. Cử chỉ, lời nói và hành động của nàng bây giờ thật khác hoàn toàn với trước đây, khi nàng mới đặt chân lên phố Hội An. Nàng nghĩ thầm "Đất nước này, những con người này mới thân ái làm sao!".
Trước khi từ giã trở về, nàng bảo Âu Dương Long mang hai gói quà một lớn một nhỏ vào. Nàng đưa gói nhỏ cho Hiền Nhi:
- Chị có món quà này tặng cho Hiền Nhi để mừng khi nào em xuất giá.
Hiền Nhi đỏ mặt:
- Trời ơi, đâu biết chừng nào em lấy chồng mà chị tặng quà mừng xuất giá. Hổng chừng em ở vậy đến già thì sao?
Dung Dung mỉm cười:
- Cũng không sao, thì muội cứ giữ lấy để làm kỷ niệm. Nhưng mà chị tin rằng đời em sẽ được nhiều hạnh phúc.
Nàng dúi chiếc hộp vào tay Hiền Nhi rồi bảo Âu Dương Long trao gói quà lớn cho Việt Nhi. Nàng nói với bọn nhỏ:
- Phần quà này chị tặng cho các em. Gọi là món quà kỷ niệm ngày chị em chúng ta gặp mặt.
Việt Nhi đỡ lấy gói quà rất nặng từ tay Âu Dương Long, nó cúi đầu lễ phép nói:
- Em xin thay mặt anh cả và các em cảm ơn Dung tỷ. Chúc chị vạn sự an lành.
Dung Dung ôm bé Út hôn nó mấy cái rồi từ biệt:
- Cảm ơn các em. Chị đi nhé.
Út Nhi rươm rướm nước mắt nói:
- Dung tỷ vừa đẹp lại vừa tốt bụng nữa. Út thương chị lắm. Chị phải trở lại thăm Út đó.
Dung Dung mỉm cười, nhéo nhẹ vào má nó:
- Ừ, chị sẽ cố gắng trở lại thăm Út.
Hiền Nhi rơi nước mắt tiễn ba người ra cổng. Nàng đứng nhìn theo đến khi bóng ba con ngựa mất hút dần mới buồn bã trở vào nhà. Việt Nhi nói:
- Chị hai, không biết trong gói quà có gì mà nặng thế. Chúng ta mở ra coi thử đi.
- Chờ anh cả về rồi hãy mở. Em mang cất đi.
Tối hôm đó, Hồng Liệt trở về, bọn nhỏ ầm ĩ khoe có một nàng công chúa đẹp như tiên đã ghé thăm và tặng quà cho chúng. Chàng hỏi Hiền Nhi:
- Công chúa Dung Dung đến thăm à?
Hiền Nhi buồn bã gật đầu.Thấy vậy Hồng Liệt hỏi tiếp:
- Có chuyện buồn sao?
Hiền Nhi rươm rướm nước mắt kể lại mọi chuyện cho anh cả nghe. Cuối cùng nàng nói:
- Thật tội nghiệp cho chị ấy. Một người vừa có nhan sắc vừa có tiền tài bậc ấy mà lại buông bỏ tất cả để đi tu. Hình như anh cả biết Dung tỷ trở lại Hội An rồi phải không?
Hồng Liệt ậm ừ:
- Ừ...
Rồi anh nói tiếp cho qua chuyện:
- Dung Dung quyết định như thế sẽ tốt hơn cho nàng. Những phụ nữ trong dòng tộc của nàng ấy chỉ vì quá đẹp nên ai cũng gặp phải cảnh ngộ đau thương.
Việt Nhi mang gói quà ra đưa cho Hồng Liệt. Chàng bảo nó mở ra. Bọn nhỏ xúm xít lại coi trong gói quà có gì. Việt Nhi mở ra thì thấy có một chiếc hộp rất đẹp, chiếc chìa khóa cột toòng teng bên ngoài. Nó cẩn thận tra khóa vào và bật nắp, cả nhà la lên vì kinh ngạc:
- Vàng! Trời ơi nhiều quá!
Đúng là vàng. Vàng thỏi sáng chói. Thấy bên trên có mảnh giấy, Hồng Liệt mở ra xem. Mảnh giấy viết: “Xin Đinh huynh và Hiền Nhi nhận món quà này để lo cho các em, giúp gia đình chúng tôi thực hiện chút công ích từ thiện nhằm giảm bớt phần nào ác nghiệp. Bằng tất cả lòng thành của một người bạn. Dung Dung.”
Hồng Liệt nói với bọn trẻ:
- Chị ấy tặng các em là để giảm bớt ác nghiệp cho gia đình. Chúng ta không thể nhận hết số vàng đến vài trăm lạng này, anh sẽ đem tặng bớt cho trại hành khất vừa mới được thành lập ở Triệu Phong của anh Đại Bằng. Làm vậy coi như mình thay mặt chị ấy trong việc từ thiện này. Các em thấy có được không?
Việt Nhi nói:
- Anh cả quyết định như thế đúng lắm. Chúng em ở đây cũng không thiếu thốn gì, nên chia bớt cho họ thì hay hơn.
Hồng Liệt hỏi mấy đứa nhỏ còn lại:
- Còn các em thì sao?
Bọn trẻ đồng thanh đáp:
- Dạ, bọn em đồng ý với anh cả!
Hồng Liệt vui vẻ nói:
- Giỏi lắm! Chúng ta phải biết san sẻ niềm vui cho những người nghèo khó hơn chúng ta. À, còn việc này anh muốn hỏi các em.
Việt Nhi nói:
- Anh cả nói đi.
Hồng Liệt nhìn hết bọn nhỏ một lượt rồi nói:
- Đại sư huynh và Bạch sư tỷ vừa gửi thư cho anh nói sư tỷ sẽ ra đây đón các em vào Giản Phố để lập nghiệp. Các em thấy thế nào?
Trên nét mặt của bọn trẻ đều lộ rõ nét không vui. Hồng Nhi hỏi:
- Tất cả chúng ta cùng đi hết hả anh cả?
- Chị hai sẽ ở lại đây. Còn anh sẽ đi với các em vào trong đó cho đến khi nào mọi việc ổn định.
Hiền Nhi ngạc nhiên hỏi:
- Em không đi với tụi nó à?
- Ừ!
Bọn nhỏ nhao nhao phản đối:
- Chị hai không đi bọn em cũng không đi! Tụi em ở lại với anh cả và chị hai.
Hồng Liệt nghiêm giọng:
- Các em không nên như vậy. Vào trong đó các em sẽ có tương lai hơn. Khi các em đi rồi, anh cả và chị hai sẽ dùng nơi này để thu nhận thêm những đứa trẻ mồ côi khác về nuôi như đã từng làm với các em vậy.
Việt Nhi nói:
- Anh cả không để vài đứa trong bọn em ở lại giúp anh cả một tay sao?
- Cũng được, phần em và Thảo Nhi thì phải đi đợt này để lo cho các em. Ba đứa ở lại là...
Cả bọn liền nhao nhao xin được ở lại. Hồng Liệt cười nói:
- Các em tốt lắm! Nhưng việc này để anh quyết định. Hùng Nhi, Hồng Nhi và Út ở lại với chị hai.
Ba đứa được ở lại nhảy lên reo mừng. Những đứa khác mặt mày tiu nghỉu buồn xo. Đối với chúng, trang trại này từ lâu đã là mái ấm gia đình. Chuyện ra đi, dù là sẽ đến một nơi có nhiều hứa hẹn tốt đẹp hơn nhưng cũng không bằng ở lại. Hiền Nhi an ủi chúng:
- Các em vui vẻ lên mà đi. Bọn chị sẽ cố gắng vào thăm các em thường xuyên mà. Vả lại ở trong đó có Bạch sư tỷ, chị ấy thương bọn em lắm. Tất cả rồi sẽ ổn thôi.
Bọn trẻ cuối cùng đành phải chịu sự sắp đặt của anh cả. Sáng hôm sau, Hồng Liệt ra đi thật sớm. Chàng phóng ngựa một mạch đến Phú Xuân, qua đò sông Hương tìm tới nhà Văn Hiến. Vừa thấy Hồng Liệt, Văn Hiến hỏi liền:
- Có tin gì hay phải không?
Hồng Liệt đáp:
- Bọn Đại Chí sáng qua đã xuống thuyền ra Phú Xuân để tìm Phúc Loan. Tối nay, chúng ta phải vào dinh của hắn thám thính một phen. Ta phát hiện trong cuộc tiếp xúc ở nhà Đại Chí vừa rồi có cả tên Diệp Hồng Sanh nữa.
Văn Hiến ngạc nhiên:
- Hắn còn sống à?
- Ừ! Lúc trước trong bọn bị bắt không có hắn nên ta nghĩ chắc chắn hắn đã thoát thân. Đúng y như rằng hắn đã trốn được và chạy về Phúc Kiến. Hắn đang nhờ Đại Chí giúp lo chuyện hối lộ cho Phúc Loan để giảm nhẹ bản án cho Lý Văn Quang.
- Chắc Dung Dung cũng có mặt ở đây để thăm cha nàng phải không?
- Ngươi đoán đúng. Nhưng nàng đã trở về Phúc Kiến sáng nay rồi. Hôm qua, nàng có ghé thăm Hiền Nhi, ăn cơm trưa với bọn nhỏ và tặng cho trại chúng ta hai trăm lượng vàng, nói là muốn làm chút việc thiện để giảm bớt ác nghiệp cho cha.
- Ngươi có gặp nàng không?
- Không. Nghe Hiền Nhi nói sau chuyến đi này nàng và Thu Hồng sẽ thí phát qui y, Âu Dương Long cũng nguyện suốt đời làm người giữ vườn trong chùa để bảo vệ nàng.
Văn Hiến buông tiếng thở dài. Chàng trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Như thế sẽ tốt hơn cho nàng. Cầu cho nàng được an vui.
- Ta cũng mong vậy. Ta mang hai phần ba số vàng ấy ra đây, ngươi trao lại cho anh Đại Bằng để lo cho bang Hành Khất, nói là của Dung Dung tặng.
- Ừ!
Đêm đó, hai người mặc đồ dạ hành đột nhập vào tư dinh của Trương Phúc Loan bên bờ Bắc sông Hương. Tòa phủ đệ to lớn được canh phòng cẩn mật bên ngoài bởi một đội vệ binh năm mươi người. Họ toàn là những lính tinh nhuệ được Phúc Loan tuyển lựa trong đội quân túc vệ canh giữ tử cấm thành cho phủ Chúa Nguyễn. Bên trong, Phúc Loan còn mời những cao thủ thượng thặng túc trực theo bảo vệ mình ngày đêm. Cuối giờ Tuất, một chiếc du thuyền sang trọng nương theo bóng tối cập vào bến, sau vườn tòa phủ đệ. Bọn vệ binh quát hỏi mật hiệu. Có tiếng đáp trả rồi bốn người đàn ông từ dưới thuyền bước lên, họ trao đổi với bọn lính canh mấy câu và được bọn túc vệ dẫn vào chờ nơi một gian nhà nhỏ trong vườn. Lát sau, một người mặc võ phục đến đưa họ vào nội phủ. Trương Phúc Loan ngồi trên ghế thái sư trước bộ tràng kỷ, phía sau lưng ông ta có bốn người cận vệ đứng hầu. Bốn tên này thoáng nhìn qua đã biết chúng đều là những cao thủ thượng thặn. Bốn người đàn ông mới vào chính là Trần Đại Chí và ba người Hoa lạ mặt. Đại Chí vừa thấy Phúc Loan đã khom lưng nói:
- Hạ dân xin ra mắt quan Ngoại tả. Thứ cho hạ dân đã làm phiền quan Ngoại tả lúc đêm khuya. Giới thiệu với quan Ngoại tả đây là ba người quen của hạ dân vừa từ Phúc Kiến sang. Họ đều là thuộc tướng của quan tổng đốc Phúc Kiến và tổng đốc Quảng Đông.
Ba người Hoa đi cùng Đại Chí cúi đầu chào. Phúc Loan nghe nói họ là thuộc tướng của Thiên triều thì vội đứng lên nói:
- Hân hạnh! Mời ngồi! Ba vị đây là...
Đại Chí mời ba người Hoa ngồi rồi đáp thay:
- Giới thiệu với quan ngoại tả, vị này là thiên tổng Lê Huy Đức và bá tổng Thẩm Thần Lang, thuộc tướng của tổng đốc Phúc Kiến. Vị này là tham tướng Hồ Đình Phượng dưới trướng của tổng đốc Quảng Đông.
Phúc Loan ngồi xuống ghế tươi cười nói:
- Thì ra là ngài thiên tổng, bá tổng và ngài tham tướng. Ba vị ghé thăm bổn chức giữa đêm khuya hẳn là có điều quan trọng?
Lê Huy Đức nhìn thấy thái độ vừa giả bộ niềm nở vừa kẻ cả của Phúc Loan thì trong lòng có hơi bực bội, tuy nhiên vì đang lúc mình phải cầu cạnh người nên đành nhã nhặn đáp:
- Vâng. Chúng tôi đúng là có việc cậy đến sự giúp đỡ của ngài ngoại tả nên mới quấy rầy lúc đêm hôm.
Phúc Loan đã đoán ra sự việc nhưng giả vờ ngạc nhiên hỏi:
- Việc nhờ cậy à? Xin cho biết. Nếu có thể bổn chức sẵn sàng.
- Không giấu gì ngài ngoại tả, Lý vương gia đang bị giam ở ngục Quảng Nam vốn là nghĩa phụ của quan tổng đốc. Tổng đốc sai chúng tôi đến đây gặp ngài không ngoài mục đích nhờ ngài can thiệp hộ để vương gia sớm được tự do.
- Quí vị muốn cho Lý vương gia của quí vị sớm được tự do à? Việc này e rằng vượt quá tầm tay của bổn chức rồi.
- Quan tổng đốc trước khi sai chúng tôi đến đây đã tìm hiểu rõ mọi việc rồi. Ở Đàng Trong này, quan ngoại tả quyền uy trấn át triều đình, việc này đối với ngài đâu có gì khó khăn. Mong ngài ngoại tả nể tình hòa hiếu giữa phủ Chúa Nguyễn và Thiên triều cùng quan tổng đốc mà tận tình giúp cho.
Phúc Loan nghe Huy Đức nhắc đến tình bang giao giữa hai nước trong lòng cũng dao động, nhưng ông ta biết Lý Văn Quang là tay phú gia địch quốc ở Phúc Kiến nên làm bộ cứng để đớp con mồi béo bở này một cú thật sâu.
- Cảm ơn sự lưu tâm của ngài tổng đốc nhưng e rằng quí vị đã có chút nhầm lẫn. Việc của Lý vương gia thuộc quyền hạn của vương thượng và Hình bộ. Bổn chức thật chẳng liên quan gì.
Trần Đại Chí biết rõ Phúc Loan đang ra giá nên lên tiếng:
- Xin ngài ngoại tả rộng lòng từ bi giúp đỡ. Ba vị đây hứa sẽ đền ơn thật xứng đáng cho ngài.
Phúc Loan lườm Đại Chí:
- Ngươi là con dân Đại Việt nên chắc đã biết tội phản loạn làm thiệt hại binh tướng của triều đình là tội chết chứ? Ta không nghĩ đến tình hòa hiếu giữa hai nước nói vào một tiếng thì bản án tử hình đã kết thúc từ lâu rồi đó.
Đại Chí sợ hãi ngồi im. Lê Huy Đức lên tiếng:
- Đa tạ ngài ngoại tả đã giúp đỡ. Nhưng đã giúp thì mong ngài giúp cho trót. Chúng tôi xin tạ ơn ngài xứng đáng.
Nói xong, hắn đưa mắt sang Thẩm Thần Lang. Thần Lang hiểu ý liền đặt gói đồ vẫn ôm trong tay nãy giờ xuống tràng kỷ rồi mở ra. Trong gói là một chiếc hộp, hắn cẩn thận mở nắp hộp. Gian phòng bỗng sáng rực lên vì ánh sáng của những viên minh châu trong hộp tỏa ra. Đôi mắt Phúc Loan bỗng rực lên như mắt loài cáo khi thấy miếng mồi ngon nhưng rất nhanh ông ta đã lấy lại được sự bình thản. Dù chỉ một thoáng, ánh mắt tham lam đó của Phúc Loan cũng không lọt khỏi cặp mắt tinh tường của Huy Đức. Hắn đưa tay đẩy chiếc hộp về phía Phúc Loan nói:
- Tổng đốc sai chúng tôi mang món quà nhỏ mọn này sang tặng cho ngài ngoại tả để tỏ chút tình sơ giao. Mong ngoại tả nhận cho.
Phúc Loan nghe Huy Đức nói mười viên minh châu giá trị liên thành này chỉ là món quà sơ giao thì chắc mẩm trong bụng rằng nếu mình đồng ý giúp họ, món quà đền ơn sẽ còn lớn gấp nhiều lần. Giấu sự vui mừng, ông ta nói:
- Đa tạ sự rộng rãi của ngài tổng đốc. Có điều việc này vượt quá tầm tay của bổn chức, e rằng không giúp được gì. Món quà này làm sao bổn chức dám nhận.
Huy Đức vừa rủa thầm trong bụng vừa từ tốn đáp:
- Chỉ cần ngài ngoại tả có lòng giúp, việc thành hay không tổng đốc chúng tôi vẫn hết sức cảm tạ. Xin ngoại tả chớ ngại.
Đại Chí hùa thêm vào:
- Đó là thành ý của tổng đốc, xin ngài ngoại tả nhận cho.
Phúc Loan đổi nét mặt nói:
- Đã thế cho tôi gởi lời cảm tạ tổng đốc. Ý tổng đốc muốn tôi giúp đỡ thế nào?
Huy Đức nói:
- Trước hết xóa bản án tử hình, sau đó chuyển giao toàn bộ sự vụ cho Thiên triều xử lý.
- Việc này tôi phải hỏi lại ý của chúa thượng. Tôi chưa thể trả lời các ông ngay được.
- Chúng tôi sẽ đợi. Nếu việc thành, tổng đốc hứa sẽ đền đáp gấp mười lần thế này.
- Tôi sẽ cố gắng. Các ông về ráng đợi ít lâu, Đại Chí sẽ báo cho các ông biết kết quả.
Huy Đức cùng đồng bọn đứng lên cáo từ:
- Đa tạ ngài ngoại tả đã có lòng giúp đỡ. Chúng tôi chờ tin.
Đại Chí cũng đứng lên cúi đầu thật thấp:
- Vụ Kim Sơn rất thuận buồm xuôi gió. Hạ nhân sẽ liên lạc với ngài ngoại tả.
Phúc Loan gật đầu tỏ vẻ tán thưởng rồi đứng lên tiễn khách:
- Các vị lên đường bình an. Cho tôi gởi lời vấn an hai vị tổng đốc.
Hai vệ sĩ đi trước dẫn đường đưa bọn Đại Chí ra khỏi đại sảnh. Đến bên ngoài lại có mấy tên vệ sĩ khác thay phiên đưa khách xuống bến sông. Trên nóc nhà, Hồng Liệt và Văn Hiến cũng nhẹ nhàng rút êm khỏi khu phủ đệ. Ra đến bờ sông Hương, Hồng Liệt hỏi:
- Ngươi tính sao? Ta có nên thịt tên Đại Chí và ba tên người Hoa hôm nay không?
Văn Hiến đáp:
- Không nên. Dưới thuyền chúng còn nhiều hộ vệ. Xem chừng bọn Huy Đức và Thần Lang cũng là những tay đáng gờm, hơn nữa chúng lại là đại quan của Thanh triều, nếu không diệt trọn ổ được thì phiền hà lắm.
- Không lẽ bỏ qua vụ này?
- Ngươi nên biết rằng từ trước đến nay người Hoa sang nước ta phạm pháp, thường thì triều đình phải giao nạp lại cho Thanh triều xử lý. Tuy vụ này là trọng tội đáng xử tử nhưng đã có tổng đốc Phúc Kiến và Quảng Đông đứng ra xin xỏ thì trước sau gì bọn Lý Văn Quang cũng sẽ được thả ra. Cứ đợi cho bọn Huy Đức về lại Trung Quốc xong ta và ngươi thanh toán tên Đại Chí. Tội hắn đã rõ ràng, cũng đến lúc phải đền tội rồi.
- Thôi được. Mai chúng ta vào Bồng Sơn. Phen này ta phải hỏa thiêu Hoàng Kim Môn để trả thù cho hai họ Trần - Võ.
- Không nên tạo thêm sát nghiệp. Ngươi quên lời dặn của sư Phật Chiếu rồi à? Một người làm, một người chịu là đủ rồi. Việc chẳng đặng đừng mới phải động tới kẻ vô can.
Hồng Liệt cười:
- Mô Phật. Thiện tai! Thiện tai! Bần tăng xin nghe lời dạy của thí chủ.
Cả hai nhìn nhau cười rồi biến mình vào bóng đêm.
Văn Hiến đã đoán đúng. Bọn Huy Đức ghé thuyền vào Hội An, sau đó trở về nước. Đại Chí chiều hôm đó cũng xuống thuyền trở lại Bồng Sơn. Hồng Liệt và Văn Hiến vội phóng ngựa thật nhanh xuống cửa Đại Chiêm, vào gặp Dương Bảo Long nói rõ nội tình rồi hỏi mượn một chiếc thuyền tuần tra để đón thuyền tên Đại Chí. Từ khi nghe tin cả nhà Võ Trụ bị thảm sát, Bảo Long đã dong thuyền vào Phù Ly để tế mộ bạn rồi lên huyện đường hỏi thăm tin tức vụ án. Vì không có một chút manh mối gì về hung thủ nên ông ta đành thất vọng trở về. Sau đó, ông hay tin nhóm bạn hữu của Võ Trụ đã tiêu diệt được bọn phản nghịch Lý Văn Quang, lòng cũng thấy hả dạ phần nào. Nhiều lần ông muốn tìm họ để hỏi thăm thêm về nội tình nhưng chưa có cơ hội. Nay nghe Hồng Liệt hỏi mượn thuyền để đuổi giết kẻ thù của Võ Trụ thì ông hết sức vui mừng.
- Tôi sẽ đi cùng hai bạn. Mối thù của Võ Trụ tôi vẫn canh cánh bên lòng. Nay trời run rủi cho tôi được góp phần trong vụ này là có ý giúp tôi vơi bớt nỗi thẹn thùng với người quá cố.
Hồng Liệt nói:
- Nhưng cai đội là người của triều đình, nhúng tay vào việc trả thù vô chứng cứ này e rằng không tiện.
Bảo Long cương quyết:
- Tôi không quan tâm chuyện quan tước. Nếu không góp phần nào trong vụ trả mối huyết thù này, mai kia xuống suối vàng tôi làm sao dám nhìn mặt cố nhân?
Văn Hiến nói:
- Thôi được. Bọn tôi sẽ nhường Đại Chí lại cho Dương huynh xử tội. Có điều bọn thủ hạ của hắn tuy là loại hung đồ nhưng dù sao cũng chưa đáng tội chết. Cách hay nhất là chúng ta đánh đắm thuyền trước để bọn thuộc hạ tự tìm đường trốn rồi chỉ bắt một mình tên Đại Chí mà thôi. Làm như vậy không ai biết cai đội Long đã nhúng tay vào vụ trả thù này. Việc này Dương huynh làm được chứ?
- Trương huynh có dạ từ bi như thế là tốt, nhưng bọn này toàn một lũ đầu trộm đuôi cướp cấu kết ngoại bang giết hại dân mình. Chúng chết là đáng tội. Không thể dung tha cho chúng được, Trương huynh cứ để mặc tôi.
Hồng Liệt tán thành:
- Dương huynh nói đúng. Bọn này để sống sót chỉ là mầm họa cho dân cho nước mà thôi, ngươi không nên áy náy. Chúng ta cứ làm cho gọn gàng để khỏi lôi thôi về sau.
Văn Hiến thở dài:
- Tùy hai người vậy!
Bảo Long liền trang bị một chiếc khinh thuyền, mang theo mười tên lính giỏi nghề lặn rồi cho thuyền ra cửa biển đợi sẵn. Không lâu sau đã thấy chiếc du thuyền của Đại Chí dong buồm về hướng Bồng Sơn. Bảo Long cho thuyền của mình đuổi theo. Đến vùng bờ biển vắng vẻ, ông cho thuyền chạy nhanh hơn bắt kịp thuyền của Đại Chí rồi cặp sát vào. Ba tên lính nhanh chóng lặn xuống nước làm nhiệm vụ đục thuyền. Bọn thủy thủ trên thuyền Đại Chí thấy có thuyền của thủy quân bám theo sau lấy làm lạ liền báo cho hắn biết. Lúc chiếc thuyền thủy quân cặp sát mạn thuyền mình, Đại Chí lớn tiếng hỏi:
- Các vị quan nha làm gì vậy? Chúng tôi có làm gì sai phạm đâu, sao lại vô cớ chặn bắt chúng tôi?
Bảo Long tay cầm đao nhảy sang chỉ thẳng mặt Đại Chí quát:
- Trần Đại Chí! Ngươi dẫn bọn giặc Tàu vào làm loạn nước, lại nhẫn tâm giết hại gần bốn mươi nhân mạng hai nhà họ Võ và Trần vậy mà còn dám nói mình vô tội ư?
Đại Chí giật mình hỏi:
- Ngài là ai sao lại vô cớ vu khống chúng tôi như thế?
- Để ngươi chết được nhắm mắt ta sẽ nói cho ngươi biết, ta là cai đội Long ở Đại Chiêm, bạn của cai đội Võ Trụ. Ngươi cấu kết với tên Lý Văn Quang và Trương Phúc Loan giết hại cả hai nhà họ Võ và họ Trần đúng không?
Đại Chí nghe nói mặt biến sắc, nhưng hắn vẫn cố hỏi vặn lại:
- Ngài cai đội căn cứ vào đâu mà vu oan cho tôi như thế?
Lúc ấy, bọn thủy thủ trên thuyền nhốn nháo la lớn:
- Thuyền bị thủng rồi! Sư phụ, có kẻ lén đục đáy thuyền chúng ta.
Đại Chí thấy tình cảnh thì biết hôm nay lành ít dữ nhiều. Hắn rút kiếm ra, hét lớn:
- Ngươi vô cớ ỷ thế quan binh giết người vô tội, ta không nể nang nữa đâu!
Lúc đó Hồng Liệt và Văn Hiến từ trong khoang chiếc khinh thuyền bước ra. Hồng Liệt nói lớn:
- Đại Chí, còn nhớ ta không? Ta chính là người đã đấu với ngươi đêm hôm đó ở Trần gia. Ngươi đừng tưởng đeo mặt nạ giấu mặt là không ai nhận ra. Ngươi cấu kết với tên Trương Phúc Loan giết cả nhà Võ Trụ để chia chác mỏ vàng Kim Sơn. Tối qua, ngươi lại dẫn bọn giặc Tàu là Lê Huy Đức đến gặp Phúc Loan để chạy tội cho Lý Văn Quang. Bao nhiêu đó tội mà ngươi còn dám mở miệng nói là mình trong sạch sao?
Đại Chí nghe Hồng Liệt nói toạc những tội ác mình đã gây ra không sai một mảy may, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Bất thần hắn vung kiếm tấn công Bảo Long hòng tìm đường thoát thân. Ánh kiếm lóe lên những ngôi sao bao trùm cả người đối phương. Bảo Long giật mình phóng người ra sau, múa đao bảo vệ khắp châu thân. Hồng Liệt nhìn thấy chiêu kiếm liền la lớn:
- Thất Tinh kiếm pháp! Dương huynh hãy cẩn thận! Đại Chí, thì ra ngươi làm chó săn cho giặc để học bài kiếm trấn sơn của Võ Đang này từ tên họ Lý ấy.
Xuất chiêu đầu đầy lợi thế, Đại Chí liền sấn người tới ra tiếp chiêu thứ hai, Thất tinh đoạn ngục. Bảy đốm tinh quang lại chớp ngời. Bảo Long hét lớn một tiếng, tung người lên cao thoát khỏi vùng kiếm ảnh rồi từ trên không, thanh đao trong tay ông chém nhanh xuống đầu Đại Chí. Thân pháp và đao pháp thật thần kỳ. Văn Hiến buột miệng khen:
- Tuyệt diệu! Đây là chiêu Thiểm điện bạt sơn trong Hoành Sơn đao pháp xứ Nghệ An. Chiêu đao này vừa đẹp mắt vừa có uy lực kinh người.
Ngay lập tức, Đại Chí dồn hết sức lực xuất chiêu Thất điểm hàn tinh công thẳng vào vùng đao ảnh của Bảo Long. Kiếm chiêu tuy lợi hại nhưng vì hắn mới học chưa được bao lâu nên uy lực còn kém xa Lý Văn Quang lúc giao đấu với Đoàn Phong dạo nọ. Tiếng đao kiếm chạm nhau chan chát. Bảo Long dạt người ra đứng sát mũi thuyền, bộ quân phục trên người ông đã bị thủng nhiều lỗ lớn. Phần Đại Chí, một bên vai của hắn đã bị lưỡi đao chém trúng, máu tuôn ướt đẫm. Trong khi đó, chiếc thuyền đang chìm dần xuống biển. Bọn đệ tử trên thuyền lúc đầu còn lo cứu chữa, tát nước, sau thấy nước tràn vào nhanh quá nên đành bó tay. Chúng đứng trên boong thuyền theo dõi trận đấu.
Đại Chí lại hét lớn một tiếng, xuất tuyệt chiêu cuối quyết chết cùng địch thủ. Chiêu Mãn thiên tinh đẩu tỏa ra trăm ngàn điểm sáng bao trùm khắp người Bảo Long. Bảo Long cũng thét lớn một tiếng, thanh đao trong tay ông xoáy tròn như cơn lốc, đao ảnh mờ trời cuốn thẳng vào vùng kiếm quang của Đại Chí. Đó là tuyệt chiêu Cuồng phong tảo địa tối hậu trong Hoành Sơn đao pháp. Sau một tiếng la thất thanh, thân hình Đại Chí ngã xuống sàn thuyền, bụng hắn bị một đường đao chém thật sâu, máu phun trào hòa với nước biển đỏ lừ khắp một vùng. Hắn đã đền tội. Trên người Bảo Long lại bị thủng thêm mấy chỗ khá sâu nữa, máu theo đó tuôn ra không ngớt. Bọn đệ tử của Đại Chí thấy sư phụ bị thảm tử liền đồng loạt tấn công Bảo Long. Hồng Liệt từ bên chiếc khinh thuyền nhảy qua chặn bọn chúng lại và hét lớn:
- Đứng yên! Đại Chí một đời tạo ác, hắn chết là đáng đời. Nếu các ngươi chịu bỏ khí giới đầu hàng thì sẽ được tha mạng.
Tên đại đệ tử gào lên căm hờn:
- Các ngươi giết sư phụ ta, ta liều chết để trả thù cho người!
Nói xong, hắn tung kiếm tấn công Hồng Liệt. Hồng Liệt vận nội công, dùng lực đánh văng thanh kiếm trên tay hắn rơi xuống biển. Hắn sững người kinh ngạc rồi lại hung hãn rút thanh đoản kiếm giắt bên hông lao vào tấn công tiếp, miệng la lớn:
- Anh em hãy liều chết với bọn khốn kiếp này để trả thù cho sư phụ!
Hồng Liệt xoay người, tay trái vỗ mạnh vào huyệt đản trung trước ngực hắn. Tên đại đệ tử trúng đòn “hự” lên một tiếng rồi ngã xuống. Những tên còn lại thấy vậy liền hùa nhau xông lên vung kiếm tấn công Hồng Liệt, trong khi đó Văn Hiến đã nhảy sang ôm Bảo Long trở về lại bên này. Hồng Liệt la lớn:
- Bọn ngu xuẩn các ngươi nếu muốn chết thì ở lại đây mà chết chung với sư phụ các ngươi. Còn tên nào muốn sống thì ném vũ khí đi rồi nhảy sang bên này.
Dứt lời, chàng tung người nhảy về thuyền của mình. Chiếc du thuyền của Đại Chí chìm dần. Một tên trong bọn vội ném thanh kiếm trên tay và nhảy theo Hồng Liệt. Tên đại đệ tử la lớn:
- Số Bốn ngươi...
Bọn đệ tử còn lại thật gan lì, cả chín tên cùng ngồi bên xác sư phụ mình chịu chết, nhất định không nhảy sang thuyền bên này. Văn Hiến than:
- Bọn chúng rất có tình có nghĩa. Những người như thế để chết đi thật là tội lỗi.
Nói xong, chàng tung người sang, hai tay nhanh chóng điểm lia lịa vào huyệt đạo của bọn chúng rồi vác từng tên ném sang thuyền bên này. Hồng Liệt cũng nhảy theo giúp Văn Hiến một tay. Bọn lính của Bảo Long đứng bên này đón những thân người nặng trịch được ném sang đặt xuống sàn. Khi hai người bế hai tên cuối cùng nhảy sang chiếc khinh thuyền thì chiếc du thuyền lớn đã chìm hẳn vào lòng biển cả, mang theo xác của Đại Chí. Bọn lính thủy cho thuyền quay đầu trở về cửa Đại Chiêm. Thuyền đi được một lúc, Văn Hiến thấy có con đường nhỏ thông lên vùng đồng bằng ở bờ cát liền bảo bọn lính thủy cho ghé vào. Chàng nói với đám đệ tử của Đại Chí:
- Các ngươi đi đi. Từ nay phải biết phân biệt thị phi, tốt xấu. Các ngươi còn tiếp tục làm bậy thì kết cuộc cũng sẽ y như sư phụ các ngươi mà thôi.
Xong chàng giải huyệt cho cả bọn. Chúng nhảy xuống nước và chạy lên bãi cát. Tên đại đệ tử chợt quay lại nói:
- Đa tạ!
Rồi cả bọn kéo nhau chạy thẳng một mạch, không thèm ngó ngàng gì tới tên Số Bốn. Tên Số Bốn cúi đầu bước từng bước nặng nhọc theo sau đồng bọn rồi cũng mất hút bên kia hàng cây. Hồng Liệt nói:
- Ngươi thả bọn chúng đi là đúng, có điều e rằng Dương huynh mai này tất sẽ gặp rắc rối.
Bảo Long lúc này đã được bọn lính băng bó các vết thương. Ông ngồi quan sát Văn Hiến thả bọn hung đảng đi và khi nghe những lời lo lắng của Hồng Liệt dành cho mình liền lên tiếng:
- Không hề gì. Gặp việc nên làm thì phải làm, đó mới là tính cách của những hiệp sĩ chân chính. Bảo Long tôi dù có gặp rắc rối gì cũng sẽ vui vẻ đón nhận. Mà tai họa dù lớn thế nào cũng không bằng được quen biết với những người bạn như Trương huynh và Đinh huynh đây.
Văn Hiến nói:
- Anh đúng là người bạn tốt. Võ Trụ huynh hẳn ngậm cười nơi chín suối.
***
Tên Số Bốn lặn lội quay trở lại phủ đệ của Phúc Loan để báo tin. Khi hắn được lính canh dẫn vào, vừa thấy hắn, Phúc Loan liền hỏi:
- Ngươi trở lại đây làm gì? Đại Chí đâu?
Tên Số Bốn run rẩy trả lời:
- Bẩm ngài ngoại tả, hôm qua trên đường trở về Bồng Sơn sư phụ đã bị nạn.
- Hắn gặp nạn à? Kể lại ta nghe.
Số Bốn thuật lại toàn bộ sự việc xảy ra xong hắn nói:
- Tên giết sư phụ của hạ dân chính là cai đội Long ở cửa Đại Chiêm. Còn hai tên kia hạ dân không biết là ai.
- Cai đội Long ở cửa Đại à? Thôi được, việc đó để ta lo.
Nói rồi ông quay sang đưa mắt ra hiệu cho tên vệ sĩ đang đứng sau lưng:
- Ngươi đưa hắn ra sau nghỉ ngơi đi. Lo cho hắn thật chu đáo nhé.
Tên vệ sĩ hiểu ý liền bước lại gần Số Bốn buông giọng cộc lốc:
- Theo ta!
Số Bốn cúi đầu chào Phúc Loan xong lẽo đẽo theo sau tên vệ sĩ. Ra đến bên ngoài, tên vệ sĩ đi chậm lại ngang hàng với Số Bốn. Chợt hắn hỏi bằng một giọng lạnh băng:
- Sư phụ ngươi chết trên biển à?
Số Bốn nghe lạnh sống lưng nên đáp nhỏ:
- Đúng vậy.
Bất ngờ tay phải tên vệ sĩ hóa cương đao chém một phát vừa nhanh vừa mạnh vào huyệt ngọc chẩm sau gáy của Số Bốn. Tên Số Bốn chưa kịp la lên tiếng nào, ngã nhào xuống chết ngay tại chỗ. Tên vệ sĩ nhìn xác Số Bốn nói:
- Đại Chí có vẻ tin dùng ngươi lắm, ngươi nên theo hắn xuống long phủ cho trọn tình thầy trò.
Rồi hắn chu miệng huýt sáo, ngay tức thì có hai tên từ trong bóng tối chạy lại, hắn nói:
- Thả xuống sông!
Hai tên kia “dạ” một tiếng rồi kéo xác Số Bốn đi.
Tên vệ sĩ trở vào nội phủ nói với Phúc Loan:
- Xong rồi.
Phúc Loan gật đầu, vẻ mặt thản nhiên như không có gì xảy ra. Đối với ông ta, việc vắt chanh bỏ vỏ là chuyện rất bình thường. Ông ngã người ra chiếc ghế lớn, lim dim đôi mắt cáo, lẩm bẩm một mình:
- Bọn chúng biết khá nhiều việc, sống đến bây giờ cũng đủ lắm rồi. Ta phải cảm ơn cái tên cai đội Long đó, nhưng hắn cũng đã đến lúc phải về vườn để nhường cái cửa Đại béo bở lại cho người của ta kiểm soát rồi. Các nguồn thuế của các cửa biển phải chảy vào túi của ta tất.
Nụ cười thỏa mãn nở trên môi, ông ta tiếp tục lẩm bẩm:
- Còn vụ Lý Văn Quang mới đúng là miếng mồi ngon trước giờ hiếm có. Ngặt nỗi tên khốn Tôn Thất Dục cứ nhất định làm kỳ đà cản mũi. Phải làm sao nắm chắc Vương thượng trong tay thì thằng con rể vô thiên này có tài trời mới dám chống đối. Hà! Vương thượng là người ham vui, háo sắc, nếu ta cho ngài gặp mặt Ngọc Cầu chắc hẳn là ngài sẽ mê mẩn quên mất trời trăng bởi nhan sắc chim sa cá lặn của nó. Nếu việc này thành sự, chừng đó ta nói gì ngài lại không nghe? Ta muốn gì lại không được chứ? Chúa đã loạn luân rồi thì còn mặt mũi nào mà kháng cự? Ha ha...
Công nữ Ngọc Cầu là con gái của Dận quốc công Nguyễn Phúc Điền, em ruột của Chúa Nguyễn Phúc Chú. Theo mối quan hệ gia đình thì Võ vương là anh con bác và Ngọc Cầu là em con chú. Ngọc Cầu từ bé đã rất xinh đẹp, Phúc Loan thương lắm nên nhận làm con nuôi, lớn lên nhan sắc của nàng càng lộng lẫy mê hồn, đúng với bốn chữ “thiên kiều bá mỵ” vì trong nét đẹp mê hồn kia có phảng phất một chút lẳng lơ và khêu gợi. Phúc Loan là con cáo già chính trị, trong ba mươi sáu kế thì “mỹ nhân kế” đối với ông vẫn là hữu dụng nhất. Trước nay với Võ vương, ông đã sử dụng loại vũ khí này hết sức thành công.
Hôm đó, Phúc Loan mượn cớ chúc thọ lần thứ hai mươi tám của Võ vương đưa Ngọc Cầu vào cung. Đúng như ý đồ của Phúc Loan, Võ vương đã sững sờ kinh ngạc trước nét đẹp của cô em họ mình. Ngọc Cầu ngoài nhan sắc, nàng còn có một giọng nói êm ái pha chút lẳng lơ. Võ vương nói chuyện với nàng mà thần trí cứ như bay bổng trên mây. Vương âm thầm đem tất cả các bà phi, cung nữ trong cung ra so sánh nhưng quả không một ai có thể sánh bằng cô em gái của mình. Trong lòng Vương bỗng dấy lên một cảm giác rạo rực khó tả. Riêng Ngọc Cầu, khi thấy cảnh cung điện lộng lẫy, còn vua và hoàng hậu thì quyền uy tột đỉnh, lòng nàng chợt nảy sinh sự khát khao quyền lực.
Vài ngày sau đó, Phúc Loan lại viện lý do khác để đưa Ngọc Cầu vào cung thăm Võ vương. Ngọc Cầu bắt đầu có những động tác khêu gợi hết sức kín đáo để thu hút sự chú ý của anh họ mình. Nguyễn Phúc Khoát vốn háo sắc nên đã rơi ngay vào bẫy của Ngọc Cầu và Phúc Loan. Rồi việc vào cung của Ngọc Cầu trở nên thường xuyên hơn. Phúc Loan thường tạo cơ hội để cho hai người tâm tình riêng với nhau. Lửa gần rơm lâu ngày cũng phải cháy, trai phong tình gặp gái lẳng lơ thì càng bùng cháy mạnh mẽ hơn. Dưới sự sắp đặt của Phúc Loan, cung Trường Lạc dần dà trở thành nơi hẹn hò vụng trộm của đôi tình nhân anh em chú bác này. Mối tình loạn luân ấy đã khiến cho rất nhiều vị quan trong triều phản đối nhưng chẳng ai can gián được. Họ đem mọi tội lỗi trút lên đầu Trương Phúc Loan nhưng quyền hành của ông ta ngày một lớn, mọi người cũng đành phải cố ý lờ đi cho im chuyện.
Cũng từ đó, nàng Ngọc Cầu vừa kiều diễm, vừa biết cách chiều chuộng đã được Võ vương phong làm Vương phi và sủng ái hết mực. Võ vương càng lúc càng tin dùng Phúc Loan hơn, giao hết vương quyền cho ông ta nắm giữ để được rảnh rang mà suốt ngày ôm ấp, đắm chìm trong trụy lạc cùng em gái mình nơi cung Trường Lạc.
***
Khoảng một tháng sau ngày Dung Dung ghé thăm, thuyền của Bạch Mai từ Giản Phố ra cửa Hàn chuẩn bị đón bọn trẻ. Mọi người ai nấy đều vui mừng khi gặp lại Bạch Mai nhưng khi nghĩ đến chuyện sắp phải chia xa, bọn trẻ trở nên ỉu xìu buồn bã. Tối đó, Hồng Liệt đem chuyện Văn Hiến muốn ngỏ lời cầu hôn Hiền Nhi nói cho Bạch Mai biết. Nàng mừng rỡ reo lên:
- Việc này đúng là đại hỉ cho cả nhà đấy. Ý Hiền Nhi thế nào? Muội biết nó cũng thương anh hai lắm.
Hồng Liệt nói:
- Huynh cũng biết vậy, nhưng nó nói anh hai chỉ thương Dung Dung thôi. Nó nhất định không chịu. Bây giờ Dung Dung đã dứt khoát đi tu thì việc ắt sẽ thành thôi. Có điều cũng phải nhờ Bạch muội nói giúp vài lời động viên cho nó khỏi thẹn.
- Được, cứ để muội lo cho. Sẽ tốt đẹp cả thôi.
Sáng hôm sau, bỗng dưng Văn Hiến cưỡi con Ô Truy đến trại. Hơn một năm mới gặp lại, bọn trẻ nhảy cẫng lên vì vui mừng, chỉ có Hiền Nhi là miễn cưỡng chào anh hai rồi đỏ mặt tìm cách lẩn tránh ra sau vườn. Đêm qua sau khi nói chuyện với Hồng Liệt xong, Bạch Mai tìm Hiền Nhi tâm sự đến khuya. Mà chuyện lại toàn đá động đến anh hai nên Hiền Nhi đã có linh cảm gì đó rồi. Giờ anh hai đột ngột xuất hiện sau một thời gian dài vắng mặt, nàng thật không biết phải diễn tả sao cho rõ cảm xúc của mình nữa, chỉ thấy đầu óc lùng bùng trống rỗng, mọi cử chỉ, hành động trở nên vụng về thừa thãi. Nàng đang ngồi một mình bất động thì có tiếng Văn Hiến gọi từ sau lưng:
- Hiền Nhi!
Nàng co rúm người lại lí nhí:
- Dạ, anh hai...
Văn Hiến bước đến ngồi bên cạnh nàng. Lúc này, Hiền Nhi chỉ ước sao mình có thể tan biến đi để khỏi phải nghe những gì anh hai sắp nói. Nhưng Văn Hiến đã lên tiếng:
- Anh có chuyện muốn nói với em.
- Anh hai nói đi.
- Em quay lại đây.
- Anh hai nói đi, em đang nghe mà.
- Không, em quay lại anh mới nói được.
Hiền Nhi không biết phải làm sao đành quay lại. Nàng cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào Văn Hiến.
- Em ngẩng lên đi!
Nghe yêu cầu của Văn Hiến, nàng vừa dạ vừa ngẩng đầu lên như một cái máy.
Văn Hiến cầm tay Hiền Nhi. Bàn tay nàng chợt trở nên lạnh ngắt và không ngớt run rẩy trong tay chàng. Văn Hiến nhìn sâu vào mắt nàng, giọng hết sức thành khẩn:
- Anh muốn ngỏ lời cầu hôn với em. Mong em chấp thuận.
Tự dưng Hiền Nhi bật lên khóc nức nở, hai dòng lệ chảy dài trên má. Văn Hiến lấy khăn vừa lau nước mắt cho nàng vừa hỏi:
- Em đồng ý chứ Hiền Nhi?
Nàng cúi đầu xuống tiếp tục khóc. Văn Hiến ngồi yên nhìn nàng. Phải mất một khoảng thời gian rất lâu sau chàng mới nhẹ nhàng nhắc nhỏ:
- Em trả lời đi.
Hiền Nhi lí nhí:
- Dạ.
Rồi nàng đứng lên, giật tay ra khỏi bàn tay đang nắm của Văn Hiến, chạy thật nhanh vào phòng đóng cửa lại. Chàng nhìn theo mỉm cười. Hồng Liệt và Bạch Mai từ trong nhà bước ra vỗ tay nói:
- Chúc mừng, chúc mừng! Ngươi định chừng nào làm đám cưới?
Văn Hiến đáp:
- Bảy ngày nữa được không? Ngày tốt của tháng này đó. Ta muốn bọn nhỏ dự đám cưới xong rồi mới vào Giản Phố theo Bạch muội.
Hồng Liệt cười:
- Được chứ!
- Mai bảo Việt Nhi mang thư mời mấy người bạn thân của chúng ta là được rồi.
Bạch Mai nói:
- Ngày mai muội sẽ đưa Hiền Nhi đi Hội An sắm đồ cưới. Sư huynh chuẩn bị những thứ khác nhé?
Hồng Liệt gật đầu:
- Được. Huynh đã chuẩn bị hết rồi. Cả việc dựng một gian nhà mới cho đôi uyên ương nữa.
- Vậy ra các huynh đã tính trước mọi chuyện rồi phải không?
- Cũng nhờ có sư muội nói giúp vài tiếng mới thành được đấy.
Văn Hiến mỉm cười:
- Cảm ơn bà mai nhé. Sẽ dành cho bà mai một cái đầu heo lớn.
Bạch Mai xua tay:
- Thôi thôi! Cái đầu heo đó để cho các huynh làm món nhắm uống rượu mừng đi. Muội không ham đâu.
***
Đám cưới tổ chức tuy đơn giản nhưng đầy đủ lễ nghi nên rất long trọng. Quan nội hữu Trương Văn Hạnh và Tôn Thất Dục là hai đại diện của hai họ đàng trai, đàng gái; tất cả bạn bè thân hữu của Văn Hiến và Hồng Liệt, cả Hữu Dụng, Đỗ Trọng ở Quy Nhơn đều về tham dự. Sau những nghi thức cổ truyền, những ly rượu mừng tân hôn được rót không ngừng. Mọi người bên ngoài vui vẻ gần trọn đêm, trong phòng hoa chúc hương tình nồng thắm không kể xiết. Uống xong ly rượu giao bôi, Hiền Nhi lấy hộp quà hôm trước Dung Dung tặng cho nàng đưa cho Văn Hiến xem rồi nói:
- Món quà này Dung tỷ tặng hôm nọ, dặn em đêm tân hôn mới được mở ra. Giờ em mở ra nhé?
Văn Hiến mỉm cười:
- Ừ, em mở đi.
Hiền Nhi cẩn thận mở chiếc hộp. Bên trong có hai chiếc nhẫn, một chiếc có khắc chữ “bách” còn chiếc kia khắc chữ “niên” cùng một xâu chuỗi ngọc bích, hai chiếc hoa tai khảm ngọc và một chiếc trâm vàng. Bên dưới có thêm mảnh giấy nhỏ với dòng chữ:“Chúc vợ chồng Hiền Nhi bách niên giai lão”. Hiền Nhi cầm mảnh giấy nhìn Văn Hiến nói:
- Dung tỷ thật tốt. Chúng ta đeo hai chiếc nhẫn này để trăm năm nhớ tới chị ấy nhé?
- Em không sợ những vật này gợi lại hình ảnh của Dung Dung trong lòng anh sao?
Hiền Nhi lắc đầu:
- Tại sao em phải sợ chứ? Em còn muốn chúng ta phải luôn nhớ đến chị ấy. Còn nhớ cách nào thì tùy ở lòng anh hai. Em không ghen đâu.
Văn Hiến cầm tay nàng nói nhỏ:
- Em thật là người phụ nữ tốt bụng. Tâm hồn của em đẹp hơn hết mọi vẻ đẹp trên đời này. Anh yêu nét đẹp đó.
Hiền Nhi e thẹn cúi đầu lí nhí:
- Em tin lời anh.
Rồi nàng ngẩng lên nói:
- Dung tỷ tặng đôi nhẫn cưới này để chúng ta cùng đeo. Anh đeo vào cho em đi, em sẽ đeo cho anh.
Văn Hiến đeo chiếc nhẫn có chữ niên vào tay nàng, sau đó lại đeo xâu chuỗi ngọc, đôi hoa tai và cài chiếc trâm vàng lên tóc. Chàng lui lại ngắm nàng một lúc rồi tặc lưỡi:
- Vợ của anh đẹp ngoài sức tưởng tượng của anh rồi.
Hiền Nhi làm bộ ngúng ngẩy:
- Vậy là em chỉ đẹp nhờ vào mấy món đồ trang sức này của Dung tỷ phải không?
Văn Hiến hoảng hốt xua tay:
- Đâu có, đâu có! Em đừng hiểu lầm.
Hiền Nhi mỉm cười:
- Em đùa thôi. Em ghét giấm chua lắm, chả bao giờ ăn nó đâu. Anh hai đưa tay đây em đeo nhẫn cho.
- Vậy mà làm anh sợ hết hồn.
Chàng đưa tay cho nàng đeo chiếc nhẫn chữ bách vào. Họ là anh em từ lúc Hiền Nhi còn bé. Sự thân mật đã có từ lâu, nay thành vợ chồng, sau giây phút e thẹn ban đầu, sự thân thiết xưa trở lại càng làm cho hương vị ái ân của đêm tân hôn thêm nồng thắm.
***
Buổi trà sáng hôm sau mọi người hãy còn ngây ngấy vì men rượu, riêng chú rể Trương Văn Hiến, trên nét mặt phảng phất cả chút men tình. Sau khi Hữu Dụng và Đỗ Trọng từ biệt ra về, Trương Văn Hạnh nói với Văn Hiến:
- Người xưa vẫn mong đạt đại đăng khoa (đỗ khoa bảng) trước rồi mới nghĩ đến chuyện tiểu đăng khoa (lập gia thất) sau. Chú vì không thích công danh ràng buộc nên chẳng màng đến khoa bảng, bỏ chuyện đại đăng khoa để thành toàn việc tiểu đăng khoa. Mỗi người mỗi chí hướng khác nhau nên anh cũng xin chúc mừng chú. Duy có điều lúc này xã tắc sắp lâm nguy, mong chú đem tài năng của mình ra giúp nước, vừa khỏi uổng phí tài trai lại vừa tạo phúc cho đồng bào. Chú nghĩ sao?
Văn Hiến nói:
- Em cũng đã nghĩ đến việc ấy, có điều anh cho em thêm một thời gian nữa. Nhưng nói trước, em chỉ giúp anh với tư cách một người thân. Em không muốn bị ràng buộc bởi chức tước.
- Chú thật giống thúc phụ lúc xưa, coi quan tước như sợi dây trói mình vậy. Không sao, anh lúc nào cũng mong có chú bên cạnh giúp sức, càng sớm càng tốt. Nói ra e đụng chạm đến Dục huynh đây nhưng tình thế hôm nay phủ Chúa thật đã lâm nguy vì nạn cường thần rồi.
Tôn Thất Dục nói:
- Nội hữu không cần phải e ngại. Bản thân tôi cũng là người kịch liệt chống đối với quan ngoại tả mà.
- Tôi biết và rất kính phục Dục huynh đã vì an nguy của phủ Chúa mà bất chấp cả tình thân.
Tôn Thất Dục cười chua chát:
- Ngày xưa vì muốn lôi kéo tôi nên ngoại tả mới cậy vương thượng tứ hôn. Tôi vì bị ép buộc nên mới gọi ông ta là nhạc phụ. Gần đây, tôi đã trả con gái ông ta về nhà rồi. Tình nghĩa giữa chúng tôi coi như chấm dứt.
Mọi người nghe nói đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Văn Hạnh hỏi:
- Căng thẳng đến mức đó sao?
Tôn Thất Dục đáp:
- Vụ đề cử người quản lý mỏ vàng Kim Sơn vì vương thượng nghe lời ngoại tả nên tôi đành bó tay. Nhưng giữa hai chúng tôi từ đó cũng đã trở thành thế nước với lửa. Tên Trịnh Tham mới về thay Võ Trụ ấy trước sau gì tôi cũng tống vào ngục.
Văn Hạnh thở dài than:
- Bây giờ thế lực trong triều tám phần mười đã rơi vào tay ngoại tả, chỉ còn lại vài người như Dục huynh và tôi đứng lẻ loi bên phe đối lập. Tiếc rằng vương thượng ngày một tin dùng ngoại tả đến độ không ai khuyên ngăn nổi. E chúng ta sẽ gặp nguy hiểm không chừng.
Tôn Thất Dục tỏ vẻ cương quyết:
- Tôi dù chết cũng sẽ chống đối ông ta đến cùng. Chúng ta phải đoàn kết lại nếu không cơ nghiệp gần hai trăm năm của phủ Chúa sẽ sụp đổ vì tên gian thần này. Nội hữu chắc cũng thấy như vậy phải không?
- Vâng. Duy có điều các quan trong triều đa phần chỉ nghĩ đến quyền lợi riêng của mình, ít người chịu lo cho đại cuộc. Ngoại tả lại dung túng cho những kẻ đứng về phía ông ta mặc sức vơ vét của công và của dân, do vậy mà mười người hết tám chín sẵn sàng lòn cúi dưới trướng ông ta để có cơ hội làm giàu cho riêng mình.
- Bọn thủ hạ tay chân chúng ta còn có thể loại trừ, cái khó lớn nhất là vương thượng. Người đã bị Phúc Loan dụ dỗ mê hoặc đắm chìm vào mỹ sắc, không nghe lời can gián của bất kỳ ai. Nội hữu có thấy quan hệ của người với công nữ Ngọc Cầu không?
- Có. Đó là đòn thâm độc nhất của Phúc Loan. Vương thượng sa vào bẫy này kể như đã nằm gọn trong lòng bàn tay của ông ta rồi. Khi sự việc mới bắt đầu, có lần tôi đã khuyên ngăn vương thượng nhưng thất bại, suýt nữa còn bị trách phạt. Nhan sắc của Ngọc Cầu đã khiến cho vương thượng quên cả luân thường, suốt ngày đắm chìm trong cung Trường Lạc. Chuyện loạn luân này nếu truyền ra bên ngoài, thiên hạ sẽ đại loạn. Đáng buồn thay!
Đoàn Phong nghe đến đây bèn lên tiếng:
- Tình cảnh phủ Chúa lúc này đã giống hệt thời Trịnh Cương, Trịnh Giang ở Đàng Ngoài. Nếu không ngăn chặn kịp thời e rằng dân chúng Đàng Trong cũng sẽ điêu linh, đói khổ như ngoài đó.
Tôn Thất Dục nhìn Đoàn Phong hỏi:
- Anh định theo gương Lê Duy Mật làm một vụ đốt Phủ Liêu thứ hai chăng?
- Nếu như Dục thúc thấy đó là thượng sách, cháu luôn sẵn lòng.
Ngô Mãnh cũng lên tiếng:
- Cả hạ chức nữa!
Đại Bằng tiếp lời:
- Ba anh em chúng tôi nguyện giúp một tay.
Tôn Thất Dục mừng rỡ:
- Tốt lắm! Trương huynh nghĩ sao?
Trương Văn Hạnh nói:
- Nên lắm, nhưng phải hết sức thận trọng. Trong triều bây giờ tai mắt của Phúc Loan khắp nơi, tại tư dinh cao thủ cũng rất nhiều. Binh quyền Phú Xuân đều nằm trong tay đám thủ hạ tin cẩn của ông ta. Các vệ thân binh trong tử cấm thành thì do hai người con trai của ông ta là phò mã Phúc Thăng và phò mã Phúc Nhạc nắm giữ, còn các doanh cấm binh của kinh thành thì nằm trong tay của phò mã Nguyễn Cửu Thống, thủ hạ tin cẩn nhất của ông ta. Với thế lực ấy, nếu chưa nắm chắc thời cơ, chưa đủ lực thì không nên vọng động. Sự thất bại của hoàng thúc Lê Duy Mật đã để lại cho chúng ta một bài học quí giá vô cùng.
Mọi người ngồi im lặng như cố đè nén sự căm tức trong lòng mình. Hồng Liệt chợt hỏi:
- Vụ Lý Văn Quang xử thế nào, thưa Dục thúc?
Thất Dục đáp:
- Vương thượng vẫn chưa có quyết định rõ ràng. Tạm thời chúng ta cứ giam chúng lại. Nhưng tôi lo rằng vương thượng sẽ trả chúng về cho Thanh triều xét xử. Từ lâu, Đại Việt ta vẫn làm như thế đối với người Trung Hoa.
Hồng Liệt tỏ vẻ bất bình:
- Chúng làm loạn, giết cả đại quan của chúng ta, làm chết bao nhiêu người dân vô tội mà không xử chết thì thật là bất công!
- Đành vậy! Đó số phận của những nước nhỏ như chúng ta. Hồng Liệt nói:
- Hôm trước cháu và Văn Hiến đã phát hiện bọn thuộc hạ của tổng đốc Phúc Kiến và Quảng Đông sang lo lót cho Phúc Loan để xin giải giao vụ án này về cho Thanh triều xét xử. Món quà sơ giao thôi mà đã là mười viên minh châu sáng chói. Chúng hứa thành việc sẽ đền ơn gấp mười lần như thế. Bấy nay, Dục thúc thấy Phúc Loan có động tịnh gì không?
Tôn Thất Dục gật gù:
- Thì ra là thế! Thảo nào có lần vương thượng bảo ta nên suy tính xem có nên giao vụ án này về cho Thanh triều xử không. Thì ra là do tác động từ ông ta. Tên gian thần này túi tham quả không có đáy.
Văn Hạnh hỏi:
- Dục huynh trả lời vương thượng thế nào?
- Tôi xin vương thượng cho tôi thêm thời gian để suy xét, viện lý do là nếu dễ dãi quá bọn ngoại quốc sẽ được thể làm càn.
- Phải lắm! Tôi sẽ đứng về phía Dục huynh phản đối việc này. Vụ tạo phản này nếu không xử tử thì cũng phải tù chung thân mới hợp lẽ.
Én Liệng Truông Mây - Tiểu Thuyết Võ Hiệp Lịch Sử Vn - Tập 2 Én Liệng Truông Mây - Tiểu Thuyết Võ Hiệp Lịch Sử Vn - Tập 2 - Vũ Thanh Én Liệng Truông Mây - Tiểu Thuyết Võ Hiệp Lịch Sử Vn - Tập 2