A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Vũ Thanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Vũ Thanh
Upload bìa: Bình Phương
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1983 / 51
Cập nhật: 2016-10-05 22:30:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi Thứ Mười Lăm
hân hiệp sĩ luận bàn Việt võ đạo
Lý Văn Quang cấu kết Nặc Ông Nguyên
*
Họ về đến Thần Quyền Môn, Bạch Mai và Đại Bằng vì bị thương nên phải vào trong băng bó nghỉ ngơi. Đại Kỳ sai người chuẩn bị một bữa tiệc để ăn mừng chiến thắng. Khi tiệc đang được bày lên thì Cẩn Thành hầu đến. Mọi người phân ngôi chủ khách ngồi vào bàn. Cẩn Thành hầu lên tiếng:
- Trận đấu hôm nay đã đáp ứng được sự mong mỏi của tôi. Từ lâu tôi vốn không ưa cái lối bán buôn chèn ép và cách cư xử hống hách của bọn Diệp Sanh Ký cùng Kim Cương Môn, nó làm mất đi vẻ an bình của Giản Phố mà Thượng Công đã bao năm gây dựng. Chỉ vì họ chưa làm gì phi pháp nên tôi chưa thể lên tiếng được. Cho tôi mượn ly rượu này thay mặt chính quyền Trấn Biên cảm ơn và chúc mừng quí vị hiệp sĩ.
Đại Kỳ vui vẻ nói:
- Cảm ơn Cẩn Thành hầu. Xin mời tất cả!
Mọi người vui vẻ nâng ly chúc mừng. Hương vị của ly rượu chiến thắng thật đậm đà và thú vị. Tiệc giữa chừng Cẩn Thành hầu hỏi:
- Ở Thuận – Quảng đưa tin hai vụ thảm sát tại Liên Trì và Bích Khê vào, chuyện này chắc quí vị đã nghe qua phải không?
An Hảo đáp:
- Tôi có nghe mấy người khách buôn từ Hội An vào kể lại. Sự tình như thế nào có ai rõ chi tiết không?
Văn Hiến thấy có mặt năm chủ nhân của năm thương hiệu khác, chàng không muốn tiết lộ nhiều về vụ án nên lên tiếng đáp trước:
- Chúng tôi cũng chỉ nghe tin qua những lời kể lại, còn những bí ẩn bên trong thật chưa nắm được điều gì.
Cẩn Thành hầu mấy hôm trước đã nhận được công văn về vụ án của Hình bộ đưa vào, nhờ ông lưu tâm tra xét. Công văn có nói nên nhận sự giúp đỡ của Thần Quyền Môn, ông định đưa ra bàn thảo nhưng nghe Văn Hiến trả lời như thế thì ông biết chàng không muốn đề cập đến việc này trước mặt đông người. Ông nói:
- Đây là hai vụ án lớn làm chấn động lòng người cả Đàng Trong. Phủ Chúa đặc biệt quan tâm đến việc tìm ra hung thủ, ai có chi tiết gì xin cho bổn quan biết để góp thêm chứng cứ hầu nhanh chóng tìm ra thủ phạm. Bọn sát nhân khát máu này không thể tha thứ được.
Đại Kỳ nói:
- Vâng, có chi tiết gì chúng tôi sẽ báo ngay với Cẩn Thành hầu.
Cư Cẩn cười nói:
- Hôm nay nhìn thấy thân thủ của các vị hiệp sĩ tôi thật cao hứng trong lòng. Ngày mai xin mời ghé lại tư dinh để cùng nhau đàm luận về võ học trong thiên hạ được chăng?
Đại Kỳ vui vẻ đáp:
- Được uống rượu đàm luận võ học cùng Cẩn Thành hầu thì có ai mà không thích. Chiều mai anh em chúng tôi nhất định sẽ quấy rầy tư dinh ngài một phen.
- Vị hiệp sĩ đấu với Lãnh Diện Truy Hồn bị thương có nguy hiểm lắm không? Tôi có một loại kim san gia truyền tên là Bách thảo tục mệnh cao rất linh nghiệm. Tôi có mang theo bên mình đây, hãy dùng nó mà chữa vết thương cho ông ta.
Nói xong, Cư Cẩn lấy trong người ra một chiếc hộp nhỏ trao cho Đại Kỳ. Đại Kỳ nhận lấy.
- Đa tạ Cẩn Thành hầu!
Văn Hiến nói:
- Trần huynh giao cho tôi. Tôi cũng có học sơ qua chút y thuật. Xin lỗi tất cả quí vị nhé. Tôi trở lại ngay.
Chàng nhận hộp cao từ tay Đại Kỳ rồi vào trong thay thuốc cho Đại Bằng. Cẩn Thành hầu đứng lên nói:
- Tôi có chút việc, xin cáo từ!
Mọi người vội đứng lên để tiễn ông ta ra về. An Hảo, Dương Ngạn Siêu và năm người chủ buôn cũng nói lời từ biệt. Mọi người về hết thì Văn Hiến cũng băng bó cho Đại Bằng xong nên từ trong bước ra. Đại Kỳ nói:
- Chiều mai chúng ta ghé sang tư dinh của Cẩn Thành hầu một chuyến. Bọn Kim Cương Môn bị thảm bại lần này chắc chắn không chịu bỏ qua đâu. Cuộc chạm trán lần sau sẽ hung hiểm hơn nhiều. Để tránh bớt phiền phức, chúng ta nên nhờ vào lực lượng quân đội Trấn Biên của ông ta.
Hồng Liệt nói:
- Chưa biết bọn chúng còn giở trò gì nữa đây. Nghe chúng gọi nhau nào là quân sư, tả hữu đô đốc y như tước phong trong quân đội của một triều đình vậy.
Văn Hiến tiếp lời:
- Tên Lý Văn Quang có ý định chiếm vùng Giản Phố và Trấn Biên này để lập ra vương quốc riêng cho mình. E rằng hắn sẽ mang người từ Trung Quốc sang để thực hiện mưu đồ đó.
Đại Kỳ nói:
- Việc này chiều mai chúng ta sẽ bàn thảo kỹ với Nguyễn Cư Cẩn. Việc lớn như thế thuộc trách nhiệm của ông ta, chúng ta chỉ đóng vai trò trợ giúp mà thôi.
***
Chiều hôm sau, bọn Đại Kỳ ba người dùng ngựa sang Trấn Biên ghé thăm tư dinh của Cẩn Thành hầu. Cư Cẩn niềm nở đón họ vào khách sảnh. Gian khách sảnh rất rộng, sát vách có bày giá binh khí đủ loại của thập bát ban võ nghệ, khách bước vào sẽ nhận ra ngay đây là tư dinh của bậc võ tướng. Cư Cẩn truyền người bày rượu thịt lên. Ông nâng chung nói:
- Tôi từ nhỏ đã đam mê võ nghệ. Gia phụ lại là dòng võ tướng nên nuôi chí nối nghiệp cha. Trong đời thích nhất được uống rượu luận đàm võ học với bậc đại cao thủ. Hôm nay gặp các vị quả thật cao hứng vô cùng.
Hồng Liệt cười nói:
- Tôi từng nghe ba mươi sáu đường Thiên Cương đao pháp của họ Nguyễn lẫy lừng một cõi trời Nam, bọn giặc Cao Miên xưa nay rất nể sợ. Làm người được như vậy há chẳng đáng lắm sao?
- Luận về đao pháp trong thiên hạ Đại Việt ta, trước hết phải kể đến Hàng Long đao pháp của Trần gia phái Đông A. Ngày xưa, các danh tướng nhà Trần đã nhờ nó mà ba lần phá tan quân xâm lược của đế quốc Mông Cổ hùng mạnh. Sau đó là Bạch gia đao pháp của đại tướng Bạch Khai Thành thời thập nhị sứ quân cuối nhà Ngô. Thiên Cương đao của Nguyễn gia chúng tôi chưa đáng kể vào đâu cả.
Văn Hiến hỏi:
- Về kiếm thì sao?
Cư Cẩn đáp:
- Về kiếm, Đại Việt xưa nay có rất nhiều bài được coi là tuyệt kỹ của kiếm thuật. Tiếc rằng đất nước ta luôn bị nạn ngoại xâm nên kiếm phổ dần dần thất truyền. Nhưng nếu phải kể ra thì lâu đời nhất là bài Việt nữ kiếm thời Xuân Thu, đến nay kiếm pháp này hầu như thất truyền, quả thật vô cùng đáng tiếc. Đến thời thập nhị sứ quân thì có bài Hoa Lư kiếm pháp của danh tướng Trịnh Tú, sau truyền lại cho họ Đoàn. Bài kiếm này với tuyệt kỹ phi kiếm đáng được xưng là đệ nhất sát chiêu trong hoàn vũ. Họ Đoàn cho đến nay vẫn còn lưu truyền kiếm pháp này. Thời kỳ Lam Sơn khởi nghĩa, tướng quân Lê Sát cũng lưu truyền bài kiếm Lôi phong kinh điện, còn gọi là Đằng Vân sát kiếm, cùng với Hàng Long đao pháp của Trần Nguyên Hãn được coi là Thiên kiếm, Tuyệt đao thời bấy giờ. Trước đó, Thượng tướng Trần Quang Khải đã đổi tên bài Hàng Long đao thành Lôi Long đao, về sau Trần Nguyên Hãn có biến chế sáng tạo thêm đôi chút và đổi tên lại thành Ô Long đao pháp để sử dụng với thanh Ô Long đao. Nhưng chiêu kiếm mà Trương huynh đả bại Trung Nguyên Nhất Kiếm hôm qua mới thật là cổ kim hiếm thấy. Có thể nói cho nghe về bí quyết phá kiếm và sát chiêu lúc đó không?
Văn Hiến ôn tồn nói:
- Ngài cai đội đã quá khen rồi.
Chàng đem cách phá chiêu đã nói với mọi người hôm qua trình bày lại cho Cẩn Thành hầu nghe. Cư Cẩn nghe xong vỗ tay đánh bốp một tiếng, khen:
- Thật là trầm tĩnh và bén nhạy. Kiếm khách có thể đạt đến chữ “định” và đạo lý “vô trung sinh hữu” là đã đạt tới cảnh giới “đạo” của kiếm rồi. Còn chiêu kiếm mà vị hiệp sĩ Trần Đại Bằng sử dụng hôm qua cũng xứng đáng liệt vào tuyệt chiêu trong thiên hạ. Rất tiếc tôi chưa được hân hạnh đàm đạo cùng Bằng huynh.
- Đó là chiêu Cao sơn quán nhật trong Phong Điền tam tuyệt chiêu của họ Trần Đại miền Phong Điền. Thật ra ba chiêu kiếm đó được họ Trần ở Phong Điền rút tỉa ra từ tinh hoa của bài Tru Hồn kiếm thời nhà Lý. Riêng bài Việt nữ kiếm chúng tôi vừa may mắn tìm lại được, tuy không hẳn là bài kiếm nguyên thủy của người Việt nữ xa xưa nhưng nếu là do truyền nhân cuối cùng của vua Vô Chư nước Mân Việt ở núi Vũ Di đã lưu giữ thì chắc có lẽ cũng không mấy biến đổi.
Cư Cẩn mừng rỡ như người bắt được của báu:
- Thật ư? Các vị đã tìm được bài Việt nữ kiếm đó thật à? Tạ ơn tổ tiên phù hộ, nhân dân Đại Việt ta lại có thêm sức mạnh để chống giặc ngoại xâm. Dám phiền Trương huynh cho xem qua những đường kiếm cổ xưa có được không?
- Được chứ! Nếu Cẩn Thành Hầu không câu chấp, tôi xin truyền lại cho ngài bài kiếm này để nó được phổ biến rộng rãi trong dân gian, nhất là trong quân đội.
- Đa tạ! Tôi tuy quen dùng đao pháp gia truyền nhưng cũng rất ham mê kiếm pháp. Nếu được Trương huynh dạy cho bài Việt nữ kiếm thì còn gì bằng. Tôi sẽ truyền thụ lại cho bộ hạ và binh lính của tôi ở đây.
Văn Hiến đứng lên bước lại giá binh khí và chọn một thanh kiếm. Chàng biểu diễn bài kiếm qua một lượt để Cư Cẩn theo dõi, sau đó chàng múa kiếm nhanh hơn. Việt nữ kiếm, cái tên nghe nhẹ nhàng nhưng sát khí lại tỏa ra mờ mịt buốt xương. Các chiêu thức đều ngầm chứa sát cơ, nhất là lúc lâm trận gặp thế địch đông ta ít. Nguyễn Cư Cẩn vốn là võ tướng từng xông pha trận mạc nên khi múa kiếm theo Văn Hiến một lượt, ông mừng rỡ reo lên:
- Thật tuyệt vời! Một đội tinh binh nếu được rèn luyện thêm bài kiếm này thì có thể một đánh mười, mười đánh trăm, trăm đánh ngàn quân địch như trở bàn tay.
Văn Hiến hỏi:
- Ngài đã lĩnh hội được hết chưa?
- Tôi đã nhớ chiêu thức nhưng các biến thế còn chưa thấu triệt, nhờ Trương huynh diễn lại vài lần nữa cho xem.
Văn Hiến liền múa lại bài kiếm hai lần nữa. Cư Cẩn nói:
- Bây giờ tôi thử lại nhé.
Nói xong, ông đi từng đường kiếm thật chuẩn xác và linh hoạt. Ba người bọn Văn Hiến đứng nhìn không khỏi khen thầm. Ông đúng là người thông tuệ và có thiên khiếu về võ học. Dứt bài kiếm, ông cúi chào hỏi:
- Ba vị thấy thế nào?
Hồng Liệt đáp:
- Tôi mất mấy ngày tập luyện mới có thể đi bài kiếm này linh hoạt như thế. Ngài cai đội quả là nhân tài võ học. Với nội lực như ngài, chắc hẳn bài Thiên Cương đao sẽ có uy lực ghê gớm lắm.
Cư Cẩn cười ha hả nói:
- Đa tạ lời khen! Để tôi thi triển bài đao gia truyền cho mọi người xem, coi như đáp lễ Trương huynh vậy.
Ông bước đến giá binh khí, đổi kiếm lấy đao bắt đầu biểu diễn. Đao loan như vũ bão, gió rít vù vù trông thật dũng mãnh, uy lực kinh người. Kết thúc bài đao, ba người đứng xem không ngớt lời khen ngợi. Nguyễn Cư Cẩn cất đao xong nói:
- Thiên Cương đao thích hợp dùng khi ở trên mình ngựa, lúc lâm trận giữa ba quân. Còn nói về uy lực thì theo lời truyền tụng, Hàng Long đao pháp mới đáng được gọi là kinh người. Tuy nhiên, cũng còn tùy vào người sử dụng nó có đủ sức để tạo nên uy lực đó hay không.
Hồng Liệt nói:
- Tôi đã thấy qua uy lực của Hàng Long đao pháp. Nay lại được nhìn Thiên Cương đao pháp, vậy chỉ còn Bạch gia đao pháp là chưa biết đến thôi.
- Đinh huynh thấy ở đâu?
- Trần gia bị thảm sát ở Liên Trì chính là con cháu của Đại tướng Trần Nguyên Hãn. Trần Nguyên Hào đã từng dùng Hàng Long đao pháp để khắc phục Mai Hoa kiếm của Lãnh Diện Truy Hồn, tên bị Đại Bằng chặt đứt cánh tay hôm qua.
- Ra là thế! Nghe nói vụ huyết án xảy ra cũng chỉ vì bọn giặc muốn cướp đoạt thanh Ô Long bảo đao của họ Trần. Phong - Mãnh hai vị hộ vệ có gởi công văn Hình bộ nói rõ nội tình hai vụ án vào cho tôi. Trong công văn còn dặn phải liên lạc với các vị để cùng nhau tìm ra hung thủ đứng đằng sau. Vậy các vị đã có chút manh mối nào chưa?
Văn Hiến đáp:
- Vụ Trần gia do tên Lãnh Diện Truy Hồn trực tiếp chỉ huy, hắn đã thừa nhận với Đại Bằng. Còn vụ Võ gia thì tên Trung Nguyên Nhất Kiếm cũng chính miệng thừa nhận với tôi. Cả hai tên này đều là thuộc hạ của tên Lý Văn Quang, chủ nhân Diệp Sanh Ký. Vấn đề còn lại là làm sao tìm ra bằng chứng xác thực mới có thể bắt tên Lý Văn Quang một cách đàng hoàng được.
- Bọn chúng đều là người của Thanh triều sang Đại Việt buôn bán, mọi việc không thể sơ suất được vì sẽ động chạm đến tình bang giao hai nước. Võ vương lại đang cầu cạnh Càn Long chấp nhận việc phong vương của mình nên không muốn có sự xích mích nào dù là nhỏ nhất. Chúng ta hành sự phải thật cẩn trọng.
- Tôi tình cờ nghe được chính miệng tên Lý Văn Quang nói hắn muốn chiếm cứ vùng đất Trấn Biên này để làm lãnh thổ riêng của hắn. Tình hình như vậy ngài nghĩ sao?
Cư Cẩn vỗ bàn cười lớn:
- Thật là một ý định ngông cuồng! Ngày nào còn tôi ngồi ở đây thì hắn đừng hòng giở được trò gì.
Đại Kỳ nói:
- Nhưng ngài cũng phải lưu tâm đề phòng và có biện pháp ngăn chặn trước. Nếu đợi sự việc xảy ra mới giải quyết, thiệt hại cả hai bên sẽ rất lớn. Dân chúng bị vạ lây.
- Việc này tôi có nghĩ đến nhưng quan lưu thủ là người cầu an nên không có quyết định gì cả.
- Như thế không được! Ngài có thấy cả Giản Phố bây giờ hầu như đều thuộc quyền sở hữu của Diệp Sanh Ký không? Tôi e rằng một hai năm nữa Giản Phố chỉ còn lại một mình tôi đối chọi với cả tập đoàn Diệp Sanh Ký thôi.
- Thế này vậy, tôi sẽ đưa một số quân thiện chiến sang đóng ngay bên kia cầu để thị uy với chúng và trấn an những thương hiệu còn lại. Nếu có sự đối đầu, các ông cứ mạnh dạn ra tay, tôi sẽ tiếp ứng. Phải chờ chúng phạm tội trước tôi mới có cớ ra tay can thiệp được.
Đại Kỳ mừng rỡ nói:
- Đa tạ! Như thế bọn chúng sẽ e dè không dám làm càn. Bộ mặt sinh hoạt của Giản Phố đã không còn cái thời thanh bình xưa kia thì cách quản lý của chính quyền cũng nên thay đổi. Phải có mặt quân đội ở đó để kịp thời ngăn chặn mọi sự bạo động. Từ nay mọi động tịnh của chúng, tôi sẽ báo cáo lên Cẩn Thành hầu để ngài liệu việc.
Ba người từ giã ra về lúc đêm đã khuya.
***
Hiền Nhi vẫn còn thức ngồi chờ nơi khách sảnh. Hồng Liệt ngạc nhiên hỏi:
- Hiền Nhi, sao em chưa đi nghỉ, có việc gì sao?
Hiền Nhi đáp:
- Em có việc muốn nói với anh hai.
- Việc gì mà gấp vậy? Không đợi đến sáng mai được sao?
- Không được. Sáng mai sớm công chúa đã đi rồi. Hiền Nhi phải chờ anh hai để nói lại tin này.
Văn Hiến nghe tin hơi khựng lại, nhưng chàng mau chóng lấy lại sự bình tĩnh, bình thản hỏi:
- Sao em biết?
- Lúc chiều, Thu Hồng tỷ có sang đây tìm anh hai báo tin nhưng không gặp. Em đã theo chị ấy sang gặp công chúa. Công chúa gởi lời chào từ biệt anh hai.
- Mai thuyền khởi hành lúc nào?
- Sớm lắm. Công chúa bảo phụ thân nàng buộc nàng phải trở về Phúc Kiến ngay.
- Thôi, như vậy cũng hay. Không cần phải tiễn đưa nữa.
- Không được! Sáng mai anh hai phải gặp công chúa lần cuối. Anh hai không biết công chúa buồn đến mức nào đâu.
- Rồi mọi việc sẽ chìm vào quên lãng mà thôi. Em đi nghỉ đi.
Hiền Nhi trách:
- Anh hai không nên vô tình như vậy.
Văn Hiến cười khổ:
- Em đi nghỉ đi. Anh hai biết phải làm gì mà.
Hiền Nhi buồn bã quay vào trong. Hồng Liệt mang bình rượu ra mái đình nhỏ ngoài sân, Văn Hiến cũng theo ra. Hồng Liệt rót rượu vào chung, hỏi:
- Ngươi không tiễn nàng đi à?
- Tiễn đưa chỉ thêm vướng bận. Đã biết không thành thì gây thêm đau khổ cho nhau làm gì.
- Ừ, dứt khoát như vậy cũng hay. Càng hay hơn nữa là ngươi không lụy vì mỹ sắc.
Văn Hiến uống cạn chung rượu nói:
- Có gì mà hay. Không dám lụy vì mỹ sắc chứng tỏ ta không phải là kẻ anh hùng. Ta là một tên an phận, nhát gan.
- Nói như ngươi không đúng lắm. Cân phân nặng nhẹ, biết đường tiến thoái, vượt qua mỹ sắc là những điều mà chỉ người vừa có trí vừa có dũng thật sự mới làm được. Đó gọi là “tự thắng giả cường”. Ngươi tự trách mình làm gì.
Văn Hiến thở dài:
- Trí quá, cuộc đời đôi khi mất đi niềm thi vị. Gặp nàng ta cũng muốn lao đầu vào cuộc, say đắm mỹ nhân, nhưng sự tính toán tỉnh táo của lý trí đã bắt ta phải nhảy lùi lại trốn tránh. Hà! Mỹ nhân không gặp được anh hùng nên cung đàn nghe thật lạc điệu. Cầu cho nàng gặp người xứng tay để cho cung đàn đúng điệu, hòa âm.
- Sự tao ngộ giữa mỹ nhân và anh hùng được sắp đặt bởi bàn tay Thượng Đế, ngươi có cầu khẩn cho nàng cũng vô ích.
- Mong cho việc ở đây xong sớm. Ta thật muốn trở về cuộc sống an nhàn lúc xưa. Cũng đã đến lúc thực hiện chữ hiếu rồi.
- Ngươi định chạy trốn tình yêu bằng cách lấy vợ hả?
- Đây không hẳn là tình yêu. Một kỷ niệm đẹp trong đời thì đúng hơn.
- Không hẳn đúng. Do ngươi bị mặc cảm phủ đầy tâm lý nên mới có cảm tưởng vậy thôi.
- Mặc cảm tất nhiên là có rồi. Nhưng ngươi có công nhận là mặc cảm nó làm nguội trái tim đi mất một nửa không? Còn nửa kia lý trí làm chai cứng lại. Một trái tim nguội và chai cứng thì không thể có tình yêu được.
Hồng Liệt uống cạn chung rượu rồi gật gù:
- Đúng! Mặc cảm làm nguội đi trái tim.
- Ngươi đem chuyện của ta để nói chuyện mình phải không?
- Ta không nói mà cấm luôn ngươi không bao giờ được nói.
Văn Hiến uống cạn chung rượu của mình, chàng ậm ừ:
- Được, ta sẽ không bao giờ nói.
- Ngươi định cưới vợ thật à?
- Ừ!
- Ai vậy?
- Hiền Nhi.
Hồng Liệt nhảy dựng lên khỏi ghế làm đổ cả chung rượu ra bàn:
- Thật chứ?
Văn Hiến đưa tay lau chỗ rượu bị đổ trên bàn rồi rót hai chung rượu khác:
- Chuyện như vậy, ngươi nghĩ ta có thể nói đùa được sao?
- Nói cho ta nghe vì sao ngươi lại chọn Hiền Nhi và chọn từ lúc nào?
- Từ lâu rồi. Có rất nhiều thứ. Công dung ngôn hạnh Hiền Nhi đều đủ cả. Thêm một điều mà chỉ có người dân xứ Nghệ như ta mới hiểu. Đó là đàn bà xứ Nghệ rất chịu thương, chịu khó, tốt bụng và chung tình. Đặc biệt nhất là chiều chồng, thương con.
- Ngươi dự định thế nào?
- Sau khi mọi việc ở đây yên ổn, trở về cửa Hàn ta sẽ ngỏ lời cầu hôn với Hiền Nhi và xin phép ngươi để cưới nàng.
Hồng Liệt cười xòa:
- Cứ lo cho được sự ưng thuận của người ta đi. Ta với ngươi mà xin với xỏ nỗi gì. Đối với bọn trẻ, ta lo cơm, ngươi lo cho chúng học, công sức đâu phải chỉ mình ta. Được như thế thì ta là người vui nhất. Có điều ngươi nên nhớ là, chỉ có tình yêu mới mang lại hạnh phúc vợ chồng thật sự chứ không phải tình cảm anh em hay sự tội nghiệp đâu. Càng không phải là sự trốn lánh hay bù lấp.
- Ta biết những điều ấy từ lâu rồi.
- Vậy thì tốt!
Sáng hôm sau, Hiền Nhi đánh thức Văn Hiến dậy thật sớm để đi tiễn Dung Dung nhưng Văn Hiến không bằng lòng. Cả hai chỉ đứng ở một nơi kín đáo trên bờ sông để nhìn những chiếc thuyền rời bến, xuôi dòng Đồng Nai ra biển Đông. Trên một chiếc thuyền lớn, Lý Dung Dung mặc bộ y phục trắng đứng trước mũi thuyền, tóc bay theo gió, nhìn vào bờ như tìm kiếm một người, hình ảnh đó thật khiến người ta nao lòng. Hiền Nhi níu tay Văn Hiến nói:
- Anh hai thấy không, Dung tỷ rất muốn gặp anh. Trông chị ấy thật đáng thương.
- Rồi em sẽ thấy rằng anh hai làm như thế này là đúng. Không nên làm cho sự đau khổ của Dung Dung lớn hơn.
- Nhưng em thấy thương chị ấy quá.
- Hôm qua hai chị em nói những gì?
- Cũng không có gì. Em chỉ kể lại cuộc sống của bọn em ở trại. Dặn Dung tỷ khi nào đến Hội An thì ghé thăm bọn em. Chị ấy bằng lòng, hứa nhất định sẽ ghé thăm. Dung tỷ còn hỏi em có muốn về Hội An cùng với chị ấy không nhưng em bảo chưa muốn về.
- Mai chú Dụng trở về, em cũng nên theo về ngoài ấy đi. Bỏ mấy đứa em ở nhà như thế không được. Xong việc ở đây bọn anh về ngay.
Hiền Nhi ngước nhìn Văn Hiến hỏi:
- Chừng nào mới xong việc?
- Chưa biết!
- Em không thể ở lại đây giúp các anh được sao?
- Không được! Em phải về, đừng cãi anh. Em ở lại đây chỉ khiến anh và anh cả lo lắng mà thôi.
- Ở đây đánh nhau nguy hiểm quá. Em còn chưa hết sợ về trận chiến của hai anh vừa rồi. Bắt em về ngoài đó chắc em lo đến chết mất.
Văn Hiến nhỏ nhẹ:
- Bọn anh không sao đâu. Em an tâm về với bọn nhỏ. Phải vui vẻ đừng để bọn nhỏ lây nỗi lo với em.
- Dạ...
***
Ở bến cảng trên địa phận Diệp Sanh Ký, Lý Văn Quang và đám thuộc hạ đứng nhìn theo cho đến khi khuất bóng hai chiếc thuyền đưa Dung Dung về Phúc Kiến ông mới buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm rồi quay vào. Bọn thủ hạ lục tục theo sau. Vào đến khách sảnh, Lý Văn Quang ngồi xuống long ỷ, bọn thuộc hạ chia nhau ngồi ở những chiếc ghế xung quanh chiếc bàn lớn. Văn Quang hỏi:
- Thương thế của Lãnh Diện thế nào rồi?
Tạ Tam đáp:
- Bẩm vương gia, ông ta đỡ rồi. Đáng tiếc cho một cánh tay sát thủ.
Tạ Tứ bị thua trận, mối nhục chưa tan nên hắn hằn học:
- Bọn khốn kiếp Thần Quyền Môn, phải giết sạch chúng một trận mới hả giận được.
Văn Quang gạt phăng:
- Đừng nói càn! Ngươi nhìn lại xem chúng ta có đủ lực không? Việc sắp tới dự trù thế nào Hà quân sư?
Hà Huy lim dim đôi mắt nói:
- Thưa vương gia, trận vừa rồi chúng ta quá khinh địch nên chuốc thảm bại. Lỗi lầm này đều do hạ chức, xin vương gia trách phạt. Lần tới nhất định phải dò xét tình hình bên địch kỹ lưỡng hơn. Có lẽ vương gia phải trở về Phúc Kiến đem toàn bộ lực lượng sang đây, kể cả lực lượng ở Hội An nữa. Chúng ta đợi đến đầu mùa xuân khởi sự là vừa.
- Kể cả ba nơi chúng ta có khoảng ba đến bốn trăm người, quân sư thấy đã đủ để khởi sự chưa?
- Ba bốn trăm người của chúng ta đều có võ nghệ vững vàng. Nếu xuất kỳ bất ý thì có thể khống chế phủ Trấn Biên như trở bàn tay.
Tạ Tam chen vào:
- Quân sư tự tin đến mức đó sao?
- Muốn lấy Trấn Biên không có gì khó, chỉ cần diệt được tên Nguyễn Cư Cẩn thì mọi chuyện coi như xong.
Văn Quang nói:
- Đúng vậy! Tên này dòng dõi võ tướng, võ công cao cường, binh lính tinh nhuệ lại rất cương trực, liêm chính, không thể mua chuộc được. Việc đầu tiên là phải tính kế trừ hắn trước.
- Việc trừ hắn xin vương gia an tâm, hạ chức đã có kế hoạch rồi.
- Còn đám Thần Quyền Môn và mấy tên trợ thủ của hắn?
- Bọn này là người võ lâm nên chúng ta cứ xử theo lối giang hồ.
- Lần này, ta sẽ mời chưởng môn nhân Kim Cương Môn và mang toàn bộ thuộc hạ của ta ở Phúc Kiến sang để trừ bọn võ lâm Đại Việt này.
Tạ Tứ mừng rỡ nói:
- Đúng rồi! Phải để sư phụ ra tay trừng trị bọn này cho chúng biết thế nào là võ lâm Trung Nguyên.
Tia mắt Lý Văn Quang ngời lên sát khí:
- Ta sẽ rửa sạch mối nhục vừa rồi! Nuôi quân ba năm đây là lúc phải nhờ đến rồi.
Hà Huy chợt mở đôi mắt hí của hắn lớn hơn hỏi:
- Trường hợp lấy được Trấn Biên rồi, đạo binh Mô Xoài của Tống Phước Đại kéo tới đánh thì vương gia cần phải có lực lượng của Nặc Ông Nguyên trợ giúp. Hắn trả lời dứt khoát chưa, thưa vương gia?
- Hắn còn trù trừ chưa quyết, bởi vậy ta phải đích thân sang gặp hắn lần nữa. Chuẩn bị ngựa và lễ vật, mai ngươi và Tạ Tam cùng anh em Tư Đồ Nhất đi với ta sang Cao Miên một chuyến.
- Dạ. Nhưng chúng ta cứ dùng thuyền đi sẽ vừa tiện vừa kín đáo hơn, thưa vương gia.
- Đường thủy theo lối nào mới tiện?
- Từ đây chúng ta theo sông Đồng Nai đến Phúc Lộc Thượng, Xá Hương, qua sông Tra Giang đến Kỳ Hôn rồi ra sông lớn Cửu Long tại Mỹ Tho, từ đó ngược lên thành Bích La là tiện nhất. Khi về nếu không muốn trở lại đây, vương gia có thể theo Cửu Long giang ra cửa Tiểu mà vào biển Đông rồi về thẳng Phúc Kiến.
- Như vậy thì chuẩn bị mọi thứ đầy đủ. Xong việc ở Cao Miên ta sẽ đi thẳng về Phúc Kiến luôn.
***
Hiền Nhi đứng trước mũi thuyền buồn bã vẫy tay chào mọi người. Nàng theo thuyền của Hữu Dụng trở về lại Quy Nhơn mà lòng buồn khôn xiết. Qua một chuyến đi xa, được dịp nhìn thấy đất trời bao la rộng mở, tâm hồn nàng như đã lớn hơn theo tầm mắt. Và một tình yêu chân thành đã xâm chiếm trọn trái tim bé nhỏ của nàng. Nàng vẫy tay tạm biệt mà nghe trong tim thổn thức niềm đau dịu ngọt, sự dịu ngọt của nhớ nhung, tơ tưởng. Con thuyền khuất bóng, Hồng Liệt thở dài nói với Văn Hiến:
- Con bé đã trưởng thành rồi. Tội nghiệp, chuyến đi này hẳn đã mở rộng thêm tâm hồn trong sáng và trái tim nhân hậu của nó.
- Ngươi nói đúng. Nàng đã trưởng thành rồi.
Bạch Mai mỉm cười bí hiểm:
- Đúng là trái tim của Hiền Nhi đã rộng mở ra rồi.
Khi mọi người từ bến cảng trở về thì bọn Trần An Vinh, Mỹ Phụng cùng Dương Ngạn Siêu cũng ghé thăm. Mỹ Phụng nắm tay Bạch Mai nói:
- Bạch tỷ tỷ, Dương huynh muốn mời chúng ta xuống Mỹ Tho chơi một chuyến. Tỷ tỷ cùng Trương huynh, Đinh huynh đi với bọn muội đi.
Dương Ngạn Siêu nói:
- Vâng. Hôm nay có duyên được biết hai vị nhân huynh, Siêu tôi muốn mời các vị ghé xuống Mỹ Tho một chuyến để tôi được dịp tiếp đón và đàm đạo cho thỏa lòng.
Hồng Liệt ngần ngừ đưa mắt nhìn Văn Hiến. Văn Hiến từ lâu đã có ý muốn đi thăm vùng sông nước Cửu Long nên mau mắn trả lời:
- Thế thì cung kính không bằng phụng mệnh. Chúng tôi sẽ đến tư gia quấy rầy Dương huynh một chuyến mới được.
Ngạn Siêu mừng rỡ nói:
- Thật là vinh hạnh! Nhà họ Dương lúc nào cũng mở sẵn cửa đón chào.
Mỹ Phụng lắc lắc tay Bạch Mai hỏi:
- Bạch tỷ thì sao?
Bạch Mai nhéo nhẹ vào má Mỹ Phụng, cười đáp:
- Không đi mà được với muội à?
Mỹ Phụng reo lên:
- Vậy thì vui nhất rồi! Dương huynh, chúng ta đi đi.
Họ đi bằng chiếc thuyền lớn được trang trí rất đẹp và đầy đủ tiện nghi của Dương Ngạn Siêu, đến chiều tối họ đã về tới Mỹ Tho. Kể từ ngày Dương Ngạn Địch cùng Trần Thượng Xuyên được chúa Nguyễn cho vào Nam, họ Dương đã đưa nhóm người của mình theo cửa Soài Rạp xuống Mỹ Tho, hợp cùng người Việt, người Chân Lạp (Khmer) bản địa để khai hoang lập ấp. Vùng đồng bằng Mỹ Tho đất đai phì nhiêu nhưng người dân Chân Lạp không biết khai thác nên đất bỏ hoang rất nhiều. Họ Dương chuyên tâm về canh tác nông nghiệp nên chẳng bao lâu sau những cánh đồng bát ngát đã thành hình, phố xá theo đó mọc lên san sát bên bờ sông lớn, chợ búa đông đúc, cảnh sinh hoạt rất sung túc, vui tươi.
Chín năm sau, phó tướng Hoàng Tiến làm phản giết Dương Ngạn Địch. Sau Hoàng Tiến bị tướng nhà Nguyễn là Mai Vạn Long và Trần Thượng Xuyên đánh dẹp. Ngạn Siêu là cháu nội của Ngạn Địch, thay cha là Ngạn Thanh vừa qua đời cai quản những cơ ngơi đồ sộ mà cha ông đã tạo dựng. Dương gia trang rộng lớn được xây cất ngay trên bờ Cửu Long giang, gần nơi phố thị sầm uất nhất. Hôm sau Ngạn Siêu dùng thuyền đưa mọi đi thăm khắp vùng Định Tường. Đến cửa sông Rạch Gầm, Ngạn Siêu nói:
- Đây là nơi tướng Mai Vạn Long và Trần Thượng Công đã đóng quân để bắt tên phản tặc Hoàng Tiến. Vào năm 1700, sau khi bình định và phủ dụ vua Cao Miên là Nặc Ông Thu xong, Lễ Thành hầu Nguyễn Hữu Cảnh đã kéo quân về đóng ở An Giang rồi ngã bệnh. Khi thuyền đưa ông về đến ngã ba Sầm Giang (tức sông Rạch Gầm) này thì ông mất. Cũng kể từ năm đó, toàn bộ dinh Long Hồ gồm trấn Định Tường, Vĩnh Thanh và Hà Tiên qui thuộc vào lãnh thổ của Đại Việt ta.
Văn Hiến đưa mắt quan sát vùng sông nước, cồn cát chằng chịt này một lúc lâu rồi nói:
- Vùng sông nước và cù lao này thật là nơi lý tưởng để tổ chức những cuộc hành quân hay phục kích trong một trận đại thủy chiến.
Ngạn Siêu tiếp lời:
- Nói về việc binh bị thì đúng là vùng đồng bằng Cửu Long có sông nước chằng chịt, ruộng lúa phì nhiêu rất tiện cho việc nuôi và dưỡng quân. Từ đây kéo binh ra thì có thể đánh thiên hạ, mà lui về ẩn lánh thì địch vô phương lùng bắt. Thật là một vùng đất để anh hùng dựng nghiệp.
Khi thuyền của họ trở ra sông lớn chợt Bạch Mai chỉ tay về phía một chiếc thuyền lớn đang đi ngược dòng nói:
- Ủa? Kia không phải là thuyền của Diệp Sanh Ký sao? Hình như mấy người đứng trước mũi thuyền là Hà Huy và Tạ Tam. Có cả Lý Văn Quang nữa, bọn họ làm gì ở đây vậy?
Văn Hiến nhìn theo ngón tay của Bạch Mai thấy quả đúng là bọn người Diệp Sanh Ký. Linh cơ xuất động, chàng vội kéo mọi người vào trong khoang thuyền nói nhỏ:
- Đừng để bọn chúng trông thấy. Chúng ta thử theo dõi xem bọn đầu não của Diệp Sanh Ký đi lên đây làm gì?
Ngạn Siêu nói:
- Đây là thủy lộ chính để lên thành Bích La. Không chừng bọn chúng muốn tới kinh đô nước Cao Miên.
- Chúng ta phải theo sát bọn chúng nhưng đi đông người thế này không tiện lắm. Dương huynh có thể tìm thêm một chiếc thuyền khác ở quanh đây không?
- Ở Long Hồ có một trại thủy quân, tôi có người bạn làm cai đội ở đó, Trương huynh muốn mượn thuyền của họ để đi thành Bích La à?
- Không. Ta phải dùng chiếc thuyền dân sự này để tránh bọn họ phát hiện. Chiếc thuyền kia là để đưa mấy vị tiểu thư trở lại Mỹ Tho.
Mỹ Phụng phụng phịu nói:
- Trương huynh tính đuổi bọn muội về hả?
- Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi phải theo dõi bọn chúng, nếu phải sang tận Bích La thành thì đông người thế này vừa bất tiện vừa nguy hiểm. Phiền tiểu thư, Bạch muội và Trần huynh trở lại Mỹ Tho chờ, chúng tôi xong việc sẽ trở về ngay.
Trần An Vinh xen vào:
- Việc hệ trọng, muội muội không nên làm khó Trương huynh.
Mỹ Phụng chu môi lên làm bộ giận:
- Lúc nào cũng cho người ta là vô tích sự cả!
Văn Hiến nói:
- Xin lỗi Trần tiểu thư vậy. Nhờ Dương huynh ghé Long Hồ mượn thuyền càng nhanh càng hay.
Ngạn Siêu liền bảo bọn tài công cho thuyền quay đầu lại, đi thật nhanh vượt qua mặt chiếc thuyền của Diệp Sanh Ký. Họ đến thủy trại của dinh Long Hồ ngay ngã ba sông Tiền Giang và sông Cổ Chiên gặp cai đội ở đó, ông ta cho lính đem thuyền chở An Vinh, Mỹ Phụng và Bạch Mai trở lại Mỹ Tho. Thuyền của Ngạn Siêu tiếp tục bám theo sau chiếc thuyền của Diệp Sanh Ký. Đến bến Tân Châu, bọn Diệp Sanh Ký dừng lại nghỉ đêm, mấy người của nhóm Dương Ngạn Siêu cũng dừng thuyền trên bến nhưng không lên bờ.
Hôm sau hai chiếc thuyền lại tiếp tục ngược dòng Cửu Long sang đất Cao Miên. Thành Bích La là kinh đô của nước Cao Miên từ sau khi kinh đô Angkor Thom ở Tây Bắc bị quân Xiêm tiêu diệt vào thế kỷ thứ 15. Thành được xây dựng ngay nơi hợp lưu của sông Tonle Sap và sông Mekong (tức sông Cửu Long). Vì kinh đô mới dời về đây nên cung điện của vua chúa nước Cao Miên hãy còn thô sơ, chưa lấy gì tráng lệ so với kinh đô cũ của thời Angkor vàng son thuở trước. Sau này, đến thời vua Norodom I thế kỷ 19, cung điện Nam Vang mới được xây dựng lại to hơn và nguy nga hơn.
Vì là nơi hợp lưu của hai con sông lớn nên dân cư ở thành Bích La rất đông đúc, phố xá buôn bán sầm uất, thu hút nhiều thuyền buôn từ Đại Việt lên và từ Vạn Tượng của Lào đổ xuống. Chỗ hợp lưu này còn có một con sông nhỏ tên Bassac chảy ngang qua rồi đổ về Châu Đốc tạo thành sông Hậu Giang, còn nhánh chính chảy sang Đại Việt ở Tân Châu gọi là Tiền Giang. Theo một truyền thuyết của người Cao Miên, có bà già tên Pênh nhặt được một khúc gỗ trôi trên sông này, khi chẻ ra thấy có một tượng Phật bốn mặt nên đem về lập chùa thờ. Từ đó, thành có tên là Phnôm Pênh (Nam Vang) hay còn gọi là thành Bốn Mặt.
Hai chiếc thuyền cập bến thành Bích La khi trời vừa sập tối. Bọn Diệp Sanh Ký đậu thuyền dưới cảng rồi lên bờ vào nghỉ trọ ở một khách sạn lớn, sang trọng gần cửa đông thành. Dương Ngạn Siêu đưa Văn Hiến và Hồng Liệt vào một khách điếm đối diện với khách sạn của bọn Diệp Sanh Ký nghỉ ngơi. Họ chọn ba căn phòng ngay mặt tiền để tiện việc theo dõi. Vào khoảng giờ Tị hôm sau, Hà Huy và Tạ Tam rời khách sạn để vào thành. Ngạn Siêu nói:
- Hai người ở lại đây theo dõi Lý Văn Quang, tôi theo hai tên này xem bọn chúng đi đâu.
Ngạn Siêu liền rời khách điếm bám theo Hà Huy. Hai tên này đến cổng thành đưa cho bọn lính canh vật gì đó, bọn lính liền cho họ vào. Ngạn Siêu cũng đã từng theo người bạn là quan chức trong thành vào hoàng cung mấy lần rồi nên cũng biết cách, chàng thông báo tên họ người bạn, móc túi cho bọn lính một số vàng. Bọn lính canh liền vui vẻ để chàng vào.
Cung điện vua Cao Miên không lớn lắm. Bên ngoài là bức tường tử cấm thành, thấp thoáng phía sau bức tường thành là những mái nhà cong có tháp vàng với đỉnh nhọn ở chính giữa cao vút, vươn lên trời theo lối kiến trúc của Ấn Độ và Xiêm La. Ngạn Siêu nép mình theo dõi từ xa. Ông thấy bọn Hà Huy, Tạ Tam đến cổng tử cấm thành, trao cho bọn lính canh một tấm thiếp. Một tên lính cầm tấm thiếp vào bên trong một lúc sau thì trở ra. Tên lính lục soát khắp người Hà Huy rồi đưa hắn vào, còn Tạ Tam bị giữ lại bên ngoài. Lát sau Hà Huy trở ra rồi cùng với Tạ Tam về khách sạn. Ngạn Siêu cũng quay về khách điếm.
Văn Hiến nghe Ngạn Siêu kể lại tình hình liền nói:
- Như vậy là Lý Văn Quang muốn câu kết với Nặc Ông Nguyên để làm loạn. Chúng ta phải dò xem họ bàn bạc những gì.
Hồng Liệt hỏi:
- Trường hợp nếu chúng gặp nhau lúc ban ngày thì việc do thám có thể thực hiện được không?
Ngạn Siêu đáp:
- Cũng có thể. Nếu chúng vào cung điện gặp Nặc Ông Nguyên ban ngày thì tôi sẽ đưa hai người vào thăm người bạn của tôi ở trong thành rồi từ đó chúng ta lén đột nhập vào cung điện. Tuy có hơi nguy hiểm nhưng không còn cách nào khác.
- Sự canh phòng trong cung điện thế nào?
- Theo tôi biết, bây giờ đang là thời bình nên việc canh gác ở cung điện cũng không nghiêm ngặt lắm. Có điều bọn lính thị vệ võ nghệ rất cao cường, phải cẩn thận lắm mới được.
- Lợi hại thế nào cũng đành phải thử thôi.
Cả ngày hôm sau không thấy động tịnh gì. Đến khi trời sập tối mới thấy cả bọn sáu người hộ tống Lý Văn Quang rời khách sạn đi vào thành. Ngạn Siêu nói:
- Chúng vào cung điện lúc này dễ cho bọn ta do thám. Đinh huynh lãnh nhiệm vụ do thám, hai chúng tôi tiếp ưng.
Cả ba thay đồ dạ hành, tung mình lên nóc khách điếm rồi băng mình trong đêm tối đến phía nam tường thành. Bằng khinh công, họ nhảy qua tường thành rồi phóng lên một cây cổ thụ gần đó ẩn mình quan sát động tịnh. Góc thành phía đông đang có một tốp thị vệ đi tuần vòng quanh tường thành. Đợi bọn chúng đi khỏi, Hồng Liệt liền tụt xuống đất, chạy nhanh về phía hào nước quanh tử cấm thành còn hai người kia thì ở lại chờ tiếp viện. Hào thành rộng chừng một trượng rưỡi, Hồng Liệt đề khí phóng vút lên không, uốn người đảo lộn thêm một vòng rồi tà tà lướt tới mặt tường thành. Chân vừa chạm bờ tường, chàng nhảy nhanh xuống đất rồi nép sát bờ thành quan sát khắp nơi.
Mảnh trăng thượng huyền soi lờ mờ cảnh vật. Mảng mây là là bay ngang, che khuất mặt trăng rồi tiếp tục lướt đi trả lại ánh sáng cho khu cung điện. Phía bên phải, cách chỗ Hồng Liệt núp chừng ba trượng là một chòi canh, có một tên lính đang ngồi im lặng trên đó. Bên trái cách chừng bốn năm trượng cũng có một chòi canh. Hồng Liệt mừng thầm vì đã may mắn nhảy vào ngay khoảng giữa hai chòi canh. Trước mặt chừng năm sáu mươi trượng là những dinh thự, thấp thoáng có ánh đèn xuyên qua các khe hở mái nhà và các khung cửa.
Hồng Liệt di chuyển lại gần chòi canh, chàng cố tình ra gây một tiếng động nhỏ. Tên lính trên chòi vừa thò đầu ra xem thì đã bị ngay một viên đá nhỏ bắn trúng thiên đình. Hắn gục xuống thành chòi gác. Không chậm trễ, chàng băng mình qua mảnh đất trống rồi phóng lên mái nhà, chạy nhanh đến một cái tháp nhọn, nằm rạp người xuống tiếp tục quan sát. Ở khu trung tâm các dãy nhà có một căn rất lớn, trên nóc là một tháp nhọn cao vút lên trời. Chàng chắc mẩm đó là cung điện chính. Một tốp lính tuần tiễu đi qua những con đường trong khu vực dinh thự này. Chàng định phóng mình sang mái nhà đối diện để tiếp cận cung điện chính thì một tốp lính canh khác lại đi tới. Hồng Liệt nghĩ thầm: “Bọn lính canh tuần tra như mắc cửi, coi bộ hoàng cung được canh gác nghiêm mật vô cùng.” Khi tên lính cuối cùng trong tốp quân tuần tiễu vừa qua khỏi, chàng liền nhảy sang mái nhà đối diện rồi chạy nhanh đến gần ngôi tháp vàng. Chợt một chiếc đầu thò ra nơi chân tháp, Hồng Liệt búng ngón tay một cái, tên lính chưa kịp kêu lên tiếng nào đã ngã nhào. Nhanh như chớp, chàng tung người tới đỡ tên lính; cây đao trên tay hắn rơi xuống, Hồng Liệt đưa vội bàn chân ra đỡ rồi cầm nơi tay. Hú hồn! Nếu để thanh đao rơi xuống mái điện thì hỏng bét. Đặt nhẹ tên lính xuống chân ngọn tháp xong, chàng chui vào trong, theo lối cầu thang đi lần xuống bên dưới. Đã thấy ánh sáng từ dưới tỏa lên, có tiếng người đang nói chuyện. Hồng Liệt cẩn thận nép mình vào vách, đưa mắt qua một khe hở quan sát.
Căn phòng bên dưới rất rộng, đèn đuốc sáng trưng, vật dụng bài trí xung quanh thật lộng lẫy. Tất cả đều dát vàng sơn son. Trên long ỷ có một người đàn ông trung niên, da ngăm ngăm, mặt phương phi với chòm râu đen cứng, mình mặc vương phục ngồi oai vệ. Đó hẳn là Nặc Ông Nguyên, vua xứ Cao Miên. Hai bên có bốn người ăn mặc kiểu văn võ đại thần đang ngồi trên bốn chiếc ghế. Trước mặt là chiếc tràng kỷ thấp, trên tràng kỷ có ba hộp châu báu lấp lánh ánh vàng rực rỡ. Đối diện chiếc tràng kỷ có ba người cũng đang ngồi. Hồng Liệt nhận ra là Lý Văn Quang, Hà Huy và Tư Đồ Nhất. Chợt nghe Hà Huy nói:
- Tâu bệ hạ, việc liên kết với chúng tôi sẽ đem lại cho bệ hạ rất nhiều điều lợi lớn. Xin bệ hạ suy xét thêm.
Một người ngồi bên phía Nặc Ông Nguyên hỏi:
- Ông thử nói ra những điều lợi lớn đó cho bệ hạ chúng tôi nghe xem nào?
Hà Huy lim dim đôi mắt nói:
- Thứ nhất, nếu việc thành công, phần đất Trấn Biên và Phiên Trấn hiện đã rơi vào tay Chúa Nguyễn sẽ trở thành lãnh thổ của vương triều Cao Miên. Từ đó, chúng tôi sẽ giúp cho Cao Miên thu hồi lại toàn bộ vùng Thủy Chân Lạp cũ, vùng đất vốn là của bệ hạ đã bị nhà Nguyễn lần lượt cướp đi. Thứ hai, chúng tôi là những người giỏi kinh doanh. Chúng tôi sẽ mở rộng thương mại với Cao Miên, đem hàng hóa từ Trung Quốc nhập sang và trao đổi sản phẩm với Cao Miên, giúp cho đất nước của bệ hạ giàu mạnh thêm. Cao Miên có thể dùng thương cảng Giản Phố làm cửa ngõ giao thương với các nước khác. Thứ ba, quân Đại Việt ở miền Nam chưa có bao nhiêu, bệ hạ chỉ cần mang hai đạo quân, một đạo thủy quân đổ theo sông Tiền xuống đánh úp Long Hồ rồi Bến Nghé chiếm lấy Phiên Trấn. Đạo thứ hai theo đường bộ qua núi Bà Đen đánh sang Bình Dương rồi kéo xuống Trấn Biên. Khi ấy chúng tôi sẽ chiếm lấy Trấn Biên, chúng ta họp quân lại tiêu diệt luôn đạo quân Mô Xoài của Tống Phước Đại nữa thì cả miền Nam trở về tay của bệ hạ rồi.
Hồng Liệt nghe Hà Huy bày kế hoạch thì giật mình nghĩ thầm: “Tên mớ ngủ này thật là thâm độc! Hắn dụ bọn Cao Miên đem quân giúp, xong việc thế nào chúng cũng tìm cách trở mặt để hưởng trọn miền Nam. Ta phải phá cho bọn ngươi không còn manh giáp mới được.”
Nặc Ông Nguyên gật gù có vẻ tán thành kế sách đó. Ông ta nói:
- Kế sách nghe được lắm. Chừng nào các ông tiến hành?
Hà Huy đáp:
- Tâu bệ hạ, chúng tôi dự tính năm tới. Thời gian lúc nào thì chưa thể quyết định được vì còn chờ vương gia trở về Trung Quốc chuẩn bị thêm nhân tài và vật lực. Lần này, chúng tôi sẽ đem toàn bộ lực lượng của mình để giúp cho bệ hạ thu hồi lãnh thổ cũ.
- Về phía các ông, các ông đã chuẩn bị gì cho cuộc nổi dậy lần này?
- Vương gia của chúng tôi sẽ trở về Phúc Kiến ngay sau khi rời khỏi quí quốc để mang toàn bộ lực lượng dự bị bấy lâu sang Giản Phố. Về việc đánh chiếm Trấn Biên chúng tôi bảo đảm sẽ thực hiện gọn gàng, xin bệ hạ đừng lo.
- Được! Ta hứa sẽ giúp bọn ông. Quân đội của ta đã sẵn sàng, các ông muốn khởi sự lúc nào cũng được.
Bọn Lý Văn Quang nghe vua Cao Miên đồng ý thì mừng rỡ đứng lên. Hà Huy nói:
- Đội ơn bệ hạ chấp thuận sự liên minh. Chút lễ vật ở đây là để bày tỏ sự thành tâm của chúng tôi trong việc liên thủ của chúng ta. Chúng tôi xin cáo từ. Chúc bệ hạ thánh thể an khang, vạn phúc.
Nặc Ông Nguyên nói:
- Các ông cứ về chuẩn bị khởi sự. Ta sẽ liên kết yểm trợ.
Bọn quan đại thần đứng lên tiễn ba người Lý Văn Quang ra về. Nặc Ông Nguyên là vị vua rất cương mãnh, từ lâu đã có ý bất phục với triều đình Chúa Nguyễn nhưng chưa dám làm càn. Tuy vậy, hắn vẫn âm thầm chuẩn bị quân đội và nhiều lần muốn thanh toán người Côn Man ở biên giới vùng Thuận Thành. Nay nhân có sự mời gọi liên minh này nên hắn quyết lòng nổi loạn. Nếu việc thành thì từ nay không còn phải hàng năm cống nạp nhà Nguyễn nữa. Ông Nguyên hỏi các quan đại thần:
- Các khanh có ý kiến gì không?
Một người mặc võ phục ngồi bên phải lên tiếng:
- Tâu bệ hạ, việc này nên làm lắm. Nhân cơ hội này chúng ta thu hồi đất đai của tổ tiên, bỏ luôn cái lệ triều cống cho bọn nhà Nguyễn. Hạ thần nguyện đứng ra gánh vác trọng trách này.
- Hữu đô đốc có lòng với quốc gia như thế thật tốt. Được, ta sẽ giao trách nhiệm điều quân lần này cho khanh thống lãnh. Ý của các khanh thì thế nào?
Ông Nguyên đưa mắt sang hai người ngồi bên trái. Một người có khuôn mặt thanh nhã của một quan văn vội đứng lên tâu:
- Tâu bệ hạ, đối đầu với bọn Nam triều nhà Nguyễn không phải là chuyện dễ dàng vì bọn chúng đang hồi cực thịnh, binh lực hùng cường. Hơn nữa, bọn Giản Phố đại vương chỉ là bọn thương buôn có tiền của nhưng thực lực quân sự của chúng chẳng là bao. Bệ hạ phải suy xét cho kỹ mới được.
Người thứ hai ngồi bên trái cũng vội đứng lên nói:
- Tâu bệ hạ, Tả thừa tướng cân nhắc như thế là đúng, nhưng theo ý hạ thần chúng ta không nên bỏ qua cơ hội này.
Ông Nguyên hỏi:
- Ý Hữu thừa tướng thế nào?
- Trong khi lực lượng của nhà Nguyễn ở miền Nam còn non yếu, chúng ta phải đánh mạnh để tiêu diệt bọn chúng. Thêm vào đó, bệ hạ nên cho người ra Bắc Hà xúi giục Chúa Trịnh Doanh đem quân đánh Đàng Trong. Trịnh Doanh là tay kiêu dũng từng đánh dẹp bao nhiêu cuộc nổi loạn ở Đàng Ngoài do sự thối nát của anh mình là Trịnh Giang để lại. Nếu chúng ta biết cách khích lệ người này, thế nào hắn cũng tiến đánh Đàng Trong. Nhà Nguyễn lưỡng đầu thọ địch ắt không tránh khỏi thất bại. Mặt khác, chúng ta cho người xuống Giản Phố để theo sát tình hình của bọn Diệp Sanh Ký xem chúng có đủ khả năng thật sự không.
- Ý của Hữu hừa tướng rất hay! Ai dám đi Bắc Hà gặp chúa Trịnh?
Quan Hữu thừa tướng liền tâu:
- Tâu bệ hạ, việc này hạ thần xin đảm nhiệm.
Ông Nguyên cười ha hả nói:
- Được! Ta giao việc đánh nhà Nguyễn lần này cho ông và Hữu đô đốc Chiêu Chùy Éch toàn quyền hành động. Nhất định phải làm cho tốt.
Đô đốc Chiêu Chùy Éch và Hữu thừa tướng đồng đứng lên nói:
- Đội ơn bệ hạ tin dùng! Chúng thần xin hết lòng vì bệ hạ và đất nước Cao Miên.
Hồng Liệt biết đã thu thập đủ tin tức cần thiết nên chàng nhẹ nhàng trở lên nóc tháp rồi băng mình như một bóng ma trong đêm ra khỏi tử cấm thành. Đến chỗ cũ, chàng ra hiệu cho bọn Văn Hiến rồi cả ba cùng vượt tường thành trở về khách điếm. Chàng kể lại cuộc đàm phán giữa bọn Diệp Sanh Ký và Nặc Ông Nguyên cùng mưu kế của bọn triều đình Cao Miên cho hai người nghe. Văn Hiến nói:
- Qủa nhiên bọn chúng định làm lớn chuyện. Việc này phải báo cho Trấn Biên và dinh Long Hồ biết để họ chuẩn bị. Hà! Phải cho bọn Lý Văn Quang và Nặc Ông Nguyên một trận tan tành mới được. Sáng mai chúng ta rời bến trở về sớm. Dương huynh lo hộ việc thông báo với dinh Long Hồ nhé.
Ngạn Siêu nói:
- Được! Việc ấy để tôi lo.
Sáng hôm sau, họ trở về Mỹ Tho thật sớm để tránh chạm mặt với bọn Diệp Sanh Ký. Mùa này, nước sông Tiền chảy xiết nên thuyền về xuôi rất nhanh, đến trưa là họ đã có mặt ở nhà Dương Ngạn Siêu. Hai cô gái thấy mọi người trở về bình an đều tỏ vẻ mừng rỡ. Mỹ Phụng hỏi:
- Các anh có biết được bọn chúng làm gì không?
Hồng Liệt đáp nhanh:
- Ờ, bọn chúng thương thảo việc làm ăn với Cao Miên. Cũng không có gì quan trọng.
Mỹ Phụng bĩu môi ghẹo:
- Vậy mà các anh cứ suy diễn cho lớn chuyện, làm như là chiến tranh sắp xảy ra tới nơi không bằng.
Chuyến đi chơi bất đắc dĩ này đã đặt Hồng Liệt trong một thế khó xử. Chàng cố tránh thân thiện với Bạch Mai trước mặt An Vinh vì vấn đề hôn sự của họ chưa biết cụ thể thế nào, lại càng không muốn tỏ ra thân mật với Mỹ Phụng. Sự quyến luyến mà Mỹ Phụng dành cho chàng đã tạo thêm sự ngượng ngùng khi giao tiếp. Thật sự trong lòng chàng rất mặc cảm với cả hai gia đình giàu có và thế lực của hai cô gái này. Nghe Mỹ Phụng nói đùa, chàng chỉ mỉm cười cho qua chuyện. Ngạn Siêu đỡ lời:
- Ừ, tiểu thư nhà cô thì lúc nào cũng thích trêu ghẹo người ta.
Văn Hiến nói:
- Chúng ta còn nhiều việc phải làm, xin phép Dương huynh, dịp khác chúng tôi lại xuống quấy rầy vậy.
Ngạn Siêu vui vẻ nói:
- Trương huynh nói thì nhớ giữ lời nhé. Giờ để tôi đưa các vị về Giản Phố.
*****
Én Liệng Truông Mây - Tiểu Thuyết Võ Hiệp Lịch Sử Vn - Tập 2 Én Liệng Truông Mây - Tiểu Thuyết Võ Hiệp Lịch Sử Vn - Tập 2 - Vũ Thanh Én Liệng Truông Mây - Tiểu Thuyết Võ Hiệp Lịch Sử Vn - Tập 2