This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5081 / 41
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63 -
rời nóng thật! - Bà Lý đặt làn thức ăn xuống, kéo vạt áo lau mồ hôi trên mặt - Mới có hơn chín giờ sáng mà đã vã mồ hôi.
- Đi chợ là vất vả lắm. - A Ngọc vừa xát xà phòng vừa nói - Người đông, xô đẩy lẫn nhau, đến là chóng mặt.
A Ngọc chuyên các công việc quét dọn, giặt giũ, rất ít khi đi chợ. Bà Lý ngồi xuống chiếc ghế thấp bên cạnh A Ngọc.
Những lời A Ngọc vừa nói bà không thể đồng tình. Kiếm tiền là một việc vất vả, không đi chợ làm sao kiếm chác thêm? Ông bà chủ đi dự tiệc luôn, bà có thể bớt xén tiền thức ăn, còn như A Ngọc, chỉ vẻn vẹn ba cọc ba đồng tiền lương tháng. Nhìn chị ta đang bò ra với đống quần áo, bà Lý không khỏi lấy làm thương hại.
- Trong buồng dọn dẹp sạch sẽ chưa?
- Sạch sẽ rồi. - A Ngọc cố sức vò các gấu quần - Giặt quần đến khổ, Thiên Uy ngày nào cũng thay quần, vậy mà vẫn bẩn ơi là bẩn, không hiểu cậu ta làm sao thế.
- Con trai bao giờ chả nghịch ngợm.
Bà Lý đứng dậy, mở tủ lạnh, rót cốc nước. Bà định bụng uống xong sẽ nhặt rau, cá tôm cũng phải làm ngay nếu không sẽ bị ươn vì trời nóng quá. A Ngọc lại hỏi:
- Lý ma ma ơi, lần trước Thiên Uy bị đánh đau quá nhỉ?
Nổi hứng lên, bà Lý vẫn cầm cốc nước quay trở lại ngồi xuống ghế. Thực ra câu chuyện này đã được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhưng lần nào nhắc đến cũng cảm thấy như hoàn toàn mới mẻ.
- Đúng thế. Tôi đến làm cho nhà này mấy năm rồi, chưa thấy Thiên Uy bị đánh bao giờ, hôm đó đúng là ông chủ giận quá.
- Ông chủ tính rất tốt, vậy mà đến khi nổi giận cũng thật đáng sợ.
- Cũng tại Thiên Uy, con trai còn ít tuổi thế kia mà đã yêu với đương.
- Kể ra cũng lớn ra phết rồi, nó cao hơn hẳn chúng mình kia.
- Ừ, kể cũng chóng thật, mới có hai năm, cao lớn hẳn lên.
- Lớp trẻ bây giờ, trai gái đi lại với nhau là chuyện bình thường.
Vò xong chiếc quần, A Ngọc ném vào chậu nước trong, chị lại rút một chiếc áo may ô đã ngâm nước xà phòng, cũng là của Thiên Uy, chị rũ thẳng chiếc áo và thấy nó cũng to, dài gần bằng cỡ ông bố.
- Lớn thế rồi mà còn bị đánh.
- Chung quy cũng tại con nhãi ranh kia thôi! Tôi chả ưa cái con ranh ấy.
- Tôi thấy con bé xinh đáo để.
- Chính tại con ấy lôi cuốn Thiên Uỵ Ông nhà đã có lần cảnh cáo Thiên Uy là không được chơi với con ranh ấy, nhưng cậu cả không nghe, nay bị đánh là phải rồi.
- Cứ khuyên bảo nó tử tế, đánh thế làm thương tổn lòng tự trọng, không hay đâu.
- "Ngọc bất trác bất thành khí", hòn ngọc không mài rũa sao thành vật quý được! - Bà Lý xưa kia có học mấy năm ở trường, cho nên cũng sính chữ, dẫn điển tích ra phán - Sau khi bị đánh, Thiên Uy ngoan ra bao nhiêu, tối không bỏ đi chơi nữa, chỉ ngồi ở nhà học thôi. Nếu không, cứ để cậu buông tuồng, cậu làm sao thi đỗ cao trung được cơ chứ?
- Thi hay không cũng chả quan trọng nữa, nghe đâu ông nhà được cử ra nước ngoài cơ mà.
- Chưa có quyết định nhưng chắc cũng sắp rồi.
- Được xuất ngoại, thật là cái phúc lớn!
A Ngọc tỏ ra thèm khát:
- Lý ma ma, bà chủ thế n ào chả đưa ma ma đi theo, ma ma nấu nướng giỏi thế kia bà chủ không thể thiếu Lý ma ma được đâu.
- Cũng chưa biết, có thể bà chủ đưa tôi đi theo, nhưng tôi có đi được hay không, còn phải xem đã.
Nhà bà Lý ở huyện lỵ, nửa năm bà nghỉ phép mấy ngày về thăm nhà. Ông chồng bà bị tàn tật, bầy cái mẹt bán thuốc lá, còn bà phải đưa tiền về nuôi hai đứa con và nộp học phí cho chúng.
- Ra nước ngoài, thế nào bà chủ cũng nâng lương cho ma ma.
- Tất nhiên rồi, ông làm việc ở nước ngoài, lương bổng to gấp mấy lần trong nước.
- Cho nên ai cũng ao ước xuất ngoại.
A Ngọc rút chiếc áo đồng phục của Thiên Nhu, sực nhớ Lê Thiên Lập, chị ta hỏi:
- Tôi nghe nói ông Lê cũng được cử đi nước ngoài đấy.
- Có phải ông Lê thường đến chơi nhà đấy phải không? Ai nói với chị đấy?
- Lão Vương, lão có kể cháu nghe.
- Đồ chết rẫm, cái lão già kia không nói gì với tôi cả.
Bà Lý hơi ghen. Lão Vương làm việc cho nhà họ Trương cũng lâu năm như bà Lý, cho nên hai người hay trêu đùa nhau, nay thấy lão Vương có ý thân với A Ngọc, bà cảm thấy hơi bực. Tất nhiên bà cũng biết hai người chả có gì với nhau, nhưng cứ có cảm tưởng là A Ngọc trẻ trung đã cướp mất một cái gì đó của bà.
A Ngọc cũng tinh ý, nghe giọng bà Lý, chị đâm hoảng. Chị không muốn làm mất lòng bà Lý, vì chính bà đưa chị đến làm việc cho nhà họ Trương. Chị vội thanh minh:
- Khi lão Vương đến đây, ma ma đang đi chợ. Ông ta bảo vừa nghe nói tối hôm qua.
Bà Lý nghĩ, tối hôm qua ông chủ đi dự tiệc, các bác tài ngồi tụ tập tán gẫu, chắc đã kể cho nhau nghe bao nhiêu là chuyện. Những khi rỗi rãi, lão Vương vẫn thường kể cho bà Lý nghe: Nào vị quan lớn này xây nhà vàng giấu nàng Kiều, bà lớn kia tằng tịu với kép nổi tiếng nọ. Trong khi kể, lão Vương không quên thêm mắm thêm muối vài, câu chuyện được miêu tả hết sức hấp dẫn. Bà vừa mắng yêu lão là đồ chết rẫm, vừa dỏng tai nghe, hỏi thêm điều này điều nọ rất lấy làm thú vị.
- Không hiểu lão nghe đâu ra?
- Anh tài xế của Vu bộ trưởng kể rằng ông Lê sắp cưới cô con gái nuôi của ông bà Vu bộ trưởng, sau đó đi Mỹ ngay nhận chức bí thu thứ hai tại đại sứ quán.
- Hả? Nếu vậy khi nào ông Lê đến chúng mình phải chúng mừng ông ta mới được.
Bà Lý đứng dậy định cất chiếc cốc rồi đi làm bữa điểm tâm cho bà chủ, chắc bà chủ cũng sắp dậy.
A Ngọc vừa giặt áo cho Thiên Uy, vừa nói thầm:
- Lý ma ma ơi, cháu nói chuyện này, ma ma đừng kể với ai nhé.
- Chuyện gì đấy? - Bà Lý đứng lại nhìn A Ngọc.
- Có lẽ cách đây cũng gần tháng rồi đấy, Lý ma ma ạ, hôm đó cháu dọn dẹp buồng Thiên Nhu, khi đổ sọt giấy thấy trong đó có bài thợ - A Ngọc cười tắc lưỡi một cái - Thơ viết cho ông Lê, nó đã xé đôi mảnh giấy, cháu ghép lại đọc được.
- Trong ấy viết những gì thế?
- Còn chuyện quái gì nữa ngoài yêu với đương.
- Có thật không? Tí tuổi đầu thế kia. - Bà Lý lắc đầu tỏ vẻ lo lắng - Trẻ con bây giờ ghê thật!
- Nếu ông Lê lấy vợ thật, con bé sẽ buồn lắm đấy.
- Xem ra chưa chắc chỉ mình con bé buồn. - Bà Lý bỗng thốt lên.
A Ngọc buông tay vò áo:
- Còn ai buồn nữa hả Lý ma ma?
- Chả có ai đâu, tôi đùa thế thôi. - Bà Lý che đậy.
A Ngọc cười vẻ bí mật, nói thầm thì:
- Lý ma ma không nói cháu cũng đoán được, Lý ma ma muốn ám chỉ là bà nhà ta chứ gì.
- Đừng có mà nói lăng nhăng!
- Cháu nhận ra điều này từ lâu rồi cơ, ông Lê thích bà, ngược lại bà nhà cũng thích ông Lê, nếu không tại sao ông đến chơi luôn thế kia?
- Gần đây ông ấy ít đến hơn, tôi cũng đoán có vấn đề gì, hóa ra ông ấy sắp lấy vợ.
Có tiếng chuông gọi, bà Lý im ngay.
- Bà dậy rồi! - Bà Lý bỏ đi rồi quay trở lại dặn A Ngọc - Này phải kín miệng đấy nhé, chuyện này thật hư cũng mặc, đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng danh dự người ta đấy.
- Cháu hiểu chứ ạ, mà cháu kể với ai mới được chứ?
- Thế thì được.
Bà Lý vội vàng đi về phía buồng ngủ bà chủ. Thực ra bà đã nói những suy nghĩ của mình với lão Vương từ lâu.
Đừng Quên Đêm Nay Đừng Quên Đêm Nay - Quỳnh Dao