They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Vương Thanh Tâm
Biên tập: An Tran
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2039 / 54
Cập nhật: 2016-12-10 10:31:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46,47
ôi vừa xuống máy bay thì đi thẳng tới bệnh viện, tinh thần mẹ tôi tốt lắm, hưng phấn mà nói với tôi, có một công ty gia đình muốn hợp tác với bà, chia sẻ nợ nần mà nhà bên kia gài bẫy cho bà bước chân vào công ty vỏ bọc, ngoài ra trong quá trình xử lý công ty phá sản theo luật định, người phụ trách tài vụ đứng ra tự thú, không có ai đến truy cứu trách nhiệm của bà.
“Tìm được đường sống trong chỗ chết, tất có hạnh phúc cuối đời“. Nét mặt mẹ tôi tỏa sáng, “Con chờ mà xem, tương lai mười năm nữa, mẹ nhất định sẽ kiếm được thật nhiều tiền“.
Tôi nghĩ nhất định là Trình Tử Tuệ đã thực hiện lời hứa của chị ta, nhờ vậy mọi chuyện mới được giải quyết êm xuôi thuận lợi như vậy. Tôi theo mẹ nói mấy câu lung tung cho qua chuyện, sau đó lấy cớ về nhà tắm rửa rồi rời khỏi bệnh viện.
Một mình tôi cô độc ngồi trong công viên, muốn suy nghĩ thật kỹ thấu đáo mọi chuyện. Đúng là thời tiết vào lúc hoàng hôn là nóng nhất ngày, khí nóng hừng hực xen lẫn mùi khói bụi khó chịu tỏa ra từ các xe ô tô. Giờ tôi phải làm gì đây?
Lúc ở bờ biển, nụ hôn thắm thiết kia của Tô Duyệt Sinh khiến tôi hiểu được tâm ý của anh. Tuy rằng tôi và anh không tiếp xúc nhau nhiều lắm, nhưng cũng biết anh là một nhân vật đặc biệt khó dây vào, dù sao Trình Tử Tuệ dưới tay của Tô Duyệt Sinh còn phải chịu thiệt mấy phần. Nếu anh biết tôi lừa anh, liệu anh sẽ làm gì?
Còn Trình Tử Lương nữa, tôi một mình chạy tới Bắc Kinh, anh ta mà biết được nhất định sẽ tức giận.
Tôi nghĩ có lẽ đây chính là mục đích của Trình Tử Tuệ, dù sao từ trước tới giờ chị ta vẫn luôn mong muốn chia rẽ tôi và Trình Tử Lương.
Tôi đem mấy ý nghĩ loạn thất bát tao ném hết ra khỏi đầu.
Ngày mai, ngày mai rồi nghĩ tiếp.
Tất cả những vấn đề phiền não, tất cả những vấn đề khiến tôi đau đầu, ngày mai tôi sẽ suy nghĩ tiếp.
Về đến nhà tôi mơ mơ màng màng ngủ một giấc, trong mơ có đủ loại hình ảnh mơ hồ ngắt quãng, giống như tôi đang bị lạc trong một khu rừng rậm, làm thế nào cũng không ra được. Tôi bị một loại âm thanh kỳ quái hấp dẫn, nó cứ ong ong vang, tựa như tiếng ong kêu hoặc là tiếng rung nào đó.
Tiếng rung?
Tôi đột nhiên tỉnh lại, là di động đang rung, Trình Tử Lương đang gọi điện thoại tới.
Tôi đứng lên nghe máy, mấy ngày ở Bắc Kinh, anh ta ngẫu nhiên cũng sẽ gọi điện thoại tới, lúc đó tôi vẫn luôn cố gắng tìm lý do ra ngoài tránh khỏi Tô Duyệt Sinh để nghe điện thoại. Tôi làm rất cẩn thận, Tô Duyệt Sinh dường như cũng không có nghi ngờ gì.
Tôi thật tệ mà.
May mắn loại dày vò này vô cùng ngắn ngủi, hơn nữa đã tạm thời chấm dứt. Lòng tôi dần dần thanh tịnh lại, may mà còn có Trình Tử Lương, may mắn còn có anh ta, anh ta quả thực là ánh sáng duy nhất trên trần thế lắm bụi bẩn này, tôi nguyện ý chờ đợi, cam lòng trả giá, là bởi vì còn có Trình Tử Lương, chúng tôi yêu nhau, điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Rất nhiều lần tôi lặp đi lặp lại những lời này với bản thân, lặp lại đến mức bản thân trở nên chết lặng.
Nhưng giờ này khắc này, tôi cầm lấy điện thoại, cũng không còn hân hoan vui sướng giống như trước, ngược lại có một loại cảm giác không nói nên lời, tôi theo bản năng bảo trì im lặng.
Trình Tử Lương ở đầu bên kia điện thoại cũng trầm mặc, sau một lúc lâu, anh ta mới hỏi tôi: “Em về rồi à?”
“Sao?”
Tôi luôn gạt anh ta chuyện đi Bắc Kinh, anh ta hẳn vẫn nghĩ là tôi đang ở bản địa mới đúng. Vào thời điểm này, trong lòng tôi chợt rét run, giống như có chuyện gì đó sắp bùng nổ.
“Em từ Bắc Kinh trở về rồi?”
Da đầu tôi đột nhiên căng thẳng, anh ta đã biết?
“Em đến Bắc Kinh làm gì?”
Trong khoảnh khắc sấm chớp nổi lên, tôi thình lình hiểu ra, Trình Tử Tuệ, Trình Tử Tuệ đã sớm bày ra kế hoạch hết sức hoàn hảo. Chị ta biết tôi nhất định sẽ chịu không nổi áp lực mà đồng ý đi Bắc Kinh, cho nên chị ta đã sớm bày ra kế hoạch hoàn hảo này.
Bất luận tôi ở Bắc Kinh làm gì, chị ta cũng sẽ nói với Trình Tử Lương, tôi đi Bắc Kinh để gặp Tô Duyệt Sinh.
Mà tôi thì không có cách nào biện bạch, tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra, Trình Tử Tuệ dùng phương thức cùng giọng điệu gì nói chuyện với Trình Tử Lương.
Lúc này, tôi đột nhiên nản lòng thoái chí. Lúc Trình Tử Lương đến trường học tìm tôi, tôi vẫn như cũ tin tưởng chúng tôi có khả năng tiếp tục, cho dù trước mắt có ngọn núi cao chặn ngang chúng tôi cũng sẽ bổ ra mà đi qua. Nếu quả thực có biển lớn ngăn cản trước mặt chúng tôi, cũng sẽ cứ thế lấp cạn biển mà đi.
Tuổi còn trẻ nên nói thế nào cũng sẽ có dũng khí và lá gan muốn đối địch với toàn bộ thế giới.
Nhưng trong nháy mắt này, lòng tôi thực sự nguội lạnh, không có núi cao, không phải biển lớn, giữa chúng tôi bất quá chỉ có một Trình Tử Tuệ, nhưng một Trình Tử Tuệ này, đã so được với thiên sơn vạn thủy rồi.
Tôi mệt mỏi.
Tôi nói: “Không sai, em đã đến Bắc Kinh gặp Tô Duyệt Sinh. Anh ta cái gì cũng hơn anh, cho nên, cuối cùng em chọn anh ta“.
Ở đầu bên kia, Trình Tử Lương thật lâu không nói gì, cuối cùng anh ta nói: “Nếu em nói không có, anh sẽ tin em“.
Lần này có lẽ thật sự anh ta sẽ tin, nhưng sau đó thì sao? Rồi lần sau nữa?
Tôi biết, vĩnh viễn sẽ có lần tiếp theo. Trình Tử Tuệ quyết tâm không cho tôi qua, chị ta sẽ lần lượt thao túng mọi chuyện như vậy.
Một bình nước vững chắc, nếu mỗi ngày va đập ba lần, rốt cục có một ngày, nó sẽ hư hao dần.Tôi thật sự rất mệt mỏi. Trong loại trò chơi chán nản lại tàn khốc này, tôi rốt cục hiểu rõ trái tim mình. Cho dù không có Tô Duyệt Sinh, cho dù không có bất luận kẻ nào, tôi và Trình Tử Lương cuối cùng vẫn sẽ chia tay. Niềm tin của tôi trước đây quả thực là hồn nhiên đến đáng xấu hổ, mấy thứ tình yêu này nọ, không có khảo nghiệm gì đáng nói, bởi vì nó quá dễ dàng bị phá vỡ. Tôi còn trẻ, nên không cách nào tưởng tượng ra được trong một tương lai dài đằng đẵng phía trước, bản thân sẽ phải cùng dây dưa với Trình Tử Tuệ như thế nào.Trình Tử Lương luôn nói không sao không sao, nhưng tôi đã mệt đến mức không còn yêu anh ta nữa. Thậm chí, tôi còn có chút hoài nghi, lúc trước tôi có thật sự yêu anh ta không, hay là yêu cái hình tượng bạch mã hoàng tử kia thôi.
Cũng có lẽ, cái chết của Trần Minh Lệ thời điểm đó đã xui khiến chúng tôi trong lúc yếu đuối nhất thời mà nương dựa vào nhau, cứ thế hiểu lầm rằng đó chính là tình yêu.
Tôi thậm chí có thể bình tĩnh lý trí mà hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện, thời điểm tôi và Trình Tử Lương ở bên nhau, những lúc vui vẻ đặc biệt ít, những lúc không vui thì đặc biệt nhiều. Nếu anh ta thật sự yêu tôi, nếu tôi thật sự yêu anh ta, chúng tôi đã không như vậy, cũng sẽ không biến thành bộ dạng như hôm nay.
Ít nhất, anh ta sẽ không để mặc Trình Tử Tuệ một lần lại một lần tổn hại đến tôi.
Anh ta sao có thể ngay cả việc tôi rơi vào khốn cảnh mà cũng hoàn toàn không biết gì cả? Anh ta thậm chí không cẩn thận chăm sóc tôi như Tô Duyệt Sinh đã làm. Nghĩ đến Tô Duyệt Sinh tôi cuối cùng vẫn theo bản năng lảng tránh, ba chữ “Tô Duyệt Sinh” kia hẳn là điều tôi tuyệt đối không nên nghĩ đến. Nhưng hiện giờ tôi cần một cây đao đến chặt đứt đay rối, mà Tô Duyệt Sinh lại chính là thanh đao kia.
Tôi mạch lạc rõ ràng nói với Trình Tử Lương ở đầu bên kia điện thoại: “Anh tin hay không cũng được, dù sao giữa chúng ta đã xong rồi“.
Tôi ngắt điện thoại, lui về giường ngủ. Tuy rằng hiện giờ đang là giữa mùa hè, nhưng tôi lại thấy cả người rét run, cái lạnh này như thấu vào tận xương tủy. Tôi cuộn thân mình lại, giống như đứa trẻ co mình nằm trong bụng mẹ, tôi kéo luôn chăn che lấp cả đầu lại, cho rằng bản thân sẽ khóc, nhưng chung quy là không có, tôi chỉ mơ mơ màng màng, rồi đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nửa đêm tôi tỉnh lại, miệng khô lưỡi đắng, cả người vô lực, tôi nghĩ chắc mình bệnh rồi, tôi giãy dụa cầm lấy điện thoại, nhìn lướt qua một lượt các dãy số lưu trong điện thoại. Mẹ tôi giờ đang ở trong bệnh viện, bạn bè lúc này nhất định là ngủ cả rồi, tôi nhìn thấy cái tên Tô Duyệt Sinh, trong giờ phút nửa đêm khuya khoắt này, người duy nhất tôi có thể trông cậy vào, thậm chí chỉ có mình Tô Duyệt Sinh.
Tôi ấn nút gọi, mơ mơ màng màng nói: “Hình như em bị bệnh“.
“Em đang ở đâu?”
“Trong nhà...”
Có vẻ như anh đang cân nhắc một chút, qua vài giây sau mới nói: “Anh sẽ gọi người đến tìm em, em có thể ra mở cửa được không?”
“Được“.
Tôi giãy dụa đứng dậy đi xuống dưới lầu, ngồi trong sofa, toàn thân tôi như nhũn ra, cảm thấy bản thân đang thở ra đều là khí nóng, không biết tôi ngồi trong sofa bao nhiêu lâu, rốt cuộc nghe được tiếng chuông cửa, tôi lảo đảo đi ra mở cửa.
Đèn ở ngoài hiên chưa mở lên, tối đen, có người đứng trong bóng tối, gió đêm thổi vào khiến cả người tôi phát run, người kia nói với tôi: “Tôi là tài xế của Tô tiên sinh, tôi họ Hứa...”
Tôi vừa nghe đến từ “Tô”, liền cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, chân mềm nhũn thiếu chút nữa té ngã, may mắn tiểu Hứa đỡ lấy tôi.
Tối hôm đó tôi được tiểu Hứa đưa vào bệnh viện, tôi phát sốt, sốt cao xấp xỉ 40 độ. Sáng hôm sau Tô Duyệt Sinh tử Bắc Kinh trở lại, lúc anh đến phòng bệnh, tôi đang truyền nước biển, vẫn còn mơ mơ màng màng, nhìn thấy anh, trong lòng tôi thực sự rất kinh ngạc, có điều cổ như nhũn ra, nâng dậy không nổi, cho nên tôi cứ tựa vào gối đầu mà nhìn anh, vụng vụng về về nói với anh: “Đừng nói cho mẹ em biết“.
Tô Duyệt Sinh đồng ý, bỗng ngừng một chút, lại hỏi: “Mẹ em đâu?”
“Mẹ em đang nằm viện“. Trong đầu tôi như có nồi nước sôi, cảm thấy cả người đều hỗn loạn, vừa nặng nề vừa mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, hơn nữa không có cách nào suy xét, tôi vùi đầu trong gối, muốn tìm một chỗ mát mẻ để tựa vào, “Anh có biết mẹ em đang nằm viện không?”
“Không biết“.
“Lừa đảo“. Tôi cũng không biết mình có thốt ra những lời này hay không, bác sĩ đến, Tô Duyệt Sinh xoay người nói chuyện với bác sĩ, trong tai tôi ong ong vang vang, mê mê trầm trầm rơi vào giấc ngủ.
Đến tận hoàng hôn tôi mới tỉnh dậy, lúc này đã thấy tốt hơn nhiều, thân thể giống như được kéo lên từ cõi chết, nhẹ nhàng không ít. Tô Duyệt Sinh vẫn ở đây, anh đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, ánh sáng phản chiếu vào, gương mặt anh vẫn nhẹ nhàng như vậy, nhìn không ra biểu cảm gì. Tôi nhìn anh một lúc, anh nói điện thoại xong, xoay người nhìn thấy tôi tỉnh, vì thế bước tới gần.
“Em bị nổi trái rạ, không thể ra gió được“. Anh kéo chăn đắp cho tôi, “Bác sĩ nói bệnh này phát sốt là chuyện bình thường, khoảng một tuần là khỏe lại thôi“.
Nghe anh nói vậy, tôi đột nhiên khẩn trương hẳn lên: “Mặt có phải sẽ bị xấu xí không?”
“Xấu cái gì mà xấu, cũng đâu phải đậu mùa“.
Nổi trái rạ và đậu mùa khác nhau sao? Trong đầu tôi có chút hồ đồ, Tô Duyệt Sinh nói: “Đừng đoán mò nữa, cảm thấy ngứa cũng đừng có cào bậy, bác sĩ nói nhất định phải nhịn“.
Anh không nói tôi còn không biết, anh vừa nói tôi liền cảm thấy ngứa ngáy trên mặt, nhịn không được muốn đưa tay lên cào, vừa đưa tay lên đã bị anh ta dùng tay đè lại: “Đừng có cào! Sẽ để lại sẹo“.
Tôi thế này mới nhìn thấy trên mu bàn tay mình vẫn còn mấy hột nước tròn tròn, nhìn qua sáng lấp lánh, lại nhìn thấy, trên cánh tay lộ ra ngoài bộ đồ cũng có. Tôi vốn có lá gan không nhỏ, lúc này không biết vì sao cảm thấy vô cùng sợ hãi xen lẫn tủi thân, “Oa” một tiếng liền khóc.
“Đừng khóc nữa“. Tô Duyệt Sinh hiển nhiên không đoán được tôi sẽ như vậy, cho nên nhất thời không biết làm thế nào mới tốt, lấy hộp khăn giấy đưa qua cho tôi, “Đừng khóc nữa“.
Anh cứ nói đi nói lại ba chữ kia, tôi thút tha thút thít nói: “Có phải thật sự không bị xấu xí không...”
“Nghĩ cái gì vậy?” Anh vừa tức vừa buồn cười, “Không thôi anh gọi bác sĩ tới, em hỏi ông ấy“.
“Em không cần bác sĩ“.
“Vậy em muốn gì?”
“Anh hát cho em nghe đi“.
Không biết tại sao, hai tai Tô Duyệt Sinh đỏ lên, anh nói: “Về nhà hát“. Bản thân tôi cũng cảm thấy ý nghĩ này rất không tốt, bởi vì nhớ tới lần trước anh ca hát dỗ tôi, đó là tình huống xấu hổ biết chừng nào. Nhưng cứ nhìn thấy Tô Duyệt Sinh, tôi lại theo bản năng muốn làm nũng với anh, có lẽ bởi vì biết anh đối với tôi không có biện pháp, sẽ có thể cho tôi muốn làm gì thì làm. Trong người tôi lại đang mang bệnh yếu ớt, thời điểm con người yếu ớt, ai nhìn thấy cũng sẽ dung túng chính mình, sẽ quên hết tất cả.
Tôi cảm thấy ngượng ngùng, nên cười cười với anh. Có lẽ bởi vì nụ cười của tôi, nên anh cũng cười cười, hỏi tôi: “Tối nay muốn ăn gì?”
Đã một ngày một đêm rồi tôi gần như chưa ăn gì, lúc này đói đến nỗi ngực dán vào lưng, tôi liệt kê một hơi bảy tám món ăn, nhưng Tô Duyệt Sinh một lèo phản bác hết: “Nổi trái rạ không được ăn“. “Cái này cũng không thể“. “Món này vẫn không thể...”
“Vậy có thể ăn được gì...” Tôi quả thực muốn khóc thét lên rồi.
“Anh đã bảo người giúp việc gói sủi cảo, lát nữa sẽ đem tới“.
Đúng là người phương bắc, nói tới nói lui, liền cảm thấy sủi cảo là tốt nhất.
Dì kia gói sủi cảo thật thơm, tôi nhận ra nhân bánh chính là cà chua và thịt nạc, Tô Duyệt Sinh thì ăn món hoành thánh, tôi thèm ăn khủng khiếp, anh cũng không chịu nhường cho tôi lấy một cái hoành thánh.
“Em không được ăn tôm“.
Kỳ thực chỉ có hai con tôm trong nước canh hoành thánh thôi, trong nhân bánh vốn dĩ không có tôm, nhưng cũng đủ khiến tôi thèm chết rồi. Tôi lã chã chực khóc nhìn anh, cuối cùng anh dùng đũa và thìa bóc lớp vỏ hoành thánh ướt sũng nước canh ra, đút phần nhân bánh cho tôi: “Ăn mau đi, bác sĩ mà nhìn thấy chúng ta nhất định sẽ bị mắng“.
Tôi liền một ngụm nuốt chửng, ăn thật ngon.
Tối hôm đó tôi ăn hết 6 cái nhân hoành thánh bị lột da, còn có vài chiếc sủi cảo, ăn no nằm ì trên giường bệnh, tôi cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.
Hôm nay tôi không thể tới bệnh viện, mẹ tôi nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái, thôi kệ mai rồi tính, tất cả mọi chuyện đã xảy ra, ngày mai sẽ suy nghĩ.
Tôi an ủi bản thân, ợ lên một cái no nê, ngủ.
Ngày hôm sau tôi gửi tin nhắn cho mẹ, thành thật nói với bà tôi bị nổi trái rạ, tôi nghĩ nếu lừa dối bà, có khi lại dễ bị lộ, thôi thì cứ nói ra hết tránh cho bà suy nghĩ lung tung còn tốt hơn.
Mẹ tôi quả nhiên yên tâm, trái rạ không phải bệnh gì nặng, chỉ cần tránh gió, phòng ngừa nhiễm bệnh cảm mà thôi. Bà còn muốn phái người giúp việc đến bệnh viện, tôi vội vã nói đã có bạn đến giúp đỡ rồi.
Tôi không muốn để người giúp việc nhìn thấy Tô Duyệt Sinh, nhất định dì ấy sẽ lắm mồm với mẹ cho xem.
Đừng nhìn Tô Duyệt Sinh là một quý công tử, thế nhưng lại rất biết chăm sóc. Tuy rằng trong bệnh viện có y tá, tôi cũng có đủ sức lực hoạt động này nọ, không có chỗ nào cần đến sự giúp đỡ của anh cả. Nhưng anh mỗi ngày đều đến bệnh viện theo giúp tôi một chút, xem tôi thiếu cái gì hoặc muốn cái gì, bảo tiểu Hứa làm chân chạy vặt giúp tôi mua các loại vụn vặt này kia, anh còn cố ý đem laptop đến cho tôi chơi game, thời gian tôi ở trong bệnh viện được chăm sóc tốt lên rất nhiều.
Đối với chuyện chơi game này, tôi chân chính bội phục Tô Duyệt Sinh sát đất, laptop của anh cấu hình rất cao, cái này cũng thôi đi, mấu chốt là anh rất nhanh tay, những lúc vừa vội lại loạn, anh cũng có thể thao tác rất khá, tôi nhìn anh một tay nhấn phím một tay gõ nhịp, ngay cả chuột cũng không thèm xài, lại đánh vô cùng tốt, liên tiếp các động tác phức tạp được thực hiện, mà nửa điểm sai lầm cũng không có, khiến tôi theo không kịp.
Tôi quấn quít lấy anh đòi anh dạy tôi cách đánh Boss, nick của tôi đã nhờ anh chơi giúp tôi vài ngày, cấp thăng vèo vèo, nhưng dù sao cũng phải tự mình chơi mới thú vị chứ đúng không?
Hai chúng tôi đầu kề đầu, vai kề vai ngồi trên sofa, hết sức chuyên tâm đánh Boss, đang lúc tối quan trọng, có người đẩy cửa bước vào, tôi còn tưởng là y tá đến đo nhiệt độ, cho nên đầu cũng không nâng lên: “Chờ em nửa phút, nửa phút thôi là được rồi!”
Lời còn chưa dứt, lượng máu quái thú trong vòng vây đã cạn thành màu xanh, ầm ầm ngã xuống, tôi nhẹ nhàng thở ra, cười hì hì nói với Tô Duyệt Sinh: “Cửa tiếp theo chờ em đến nhé!”
Tôi ngẩng đầu lên liền thấy là Trình Tử Lương, cả người tôi không khỏi ngốc đi, anh ta đứng đó, lạnh lùng nhìn tôi và Tô Duyệt Sinh, mặt anh ta vì phẫn nộ mà đỏ lên, Tô Duyệt Sinh cũng đứng lên, Trình Tử Lương thế nhưng không hề để ý đến anh, cứ sững sờ nhìn tôi, qua nửa phút, anh ta nói: “Tôi đã lựa chọn tin em, em ngược lại đối xử với tôi như vậy?”
Tôi không nói được gì, việc này là do tôi sai, tôi nhấp nhấp miệng, lại không biết nên nói gì mới tốt. Đột nhiên Trình Tử Lương vừa giơ tay liền cho tôi một bạt tai, tôi không ngờ tới anh ta lại phẫn nộ đến mức sẽ ra tay như vậy, Tô Duyệt Sinh xông lên phía trước một bước, một tay kéo tôi ra phía sau mình, tay kia nắm lấy cánh tay Trình Tử Lương: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi“.
Mặt tôi nóng bừng, trong giọng Trình Tử Lương lộ ra tức giận: “Còn gì nữa mà nói!” Anh ta vung tay đấm Tô Duyệt Sinh một đấm, Tô Duyệt Sinh quay đầu né tránh, anh buông tay tôi ra, kéo Trình Tử Lương ra ngoài: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện!”
Hai cánh tay Trình Tử Lương đều bị anh nắm lấy, anh ta tức giận, giơ một chân lên đá, đúng lúc đó tôi đang bổ nhào qua muốn cố gắng chen vào giữa hai người họ, một cước này cứ thế vừa lúc đá vào bụng tôi. Trình Tử Lương vô cùng kinh ngạc, lần này thấy tôi đau đến ra mồ hôi lạnh. Tô Duyệt Sinh ôm chặt lấy tôi, âm giọng đã hoàn toàn thay đổi: “Thất Xảo!”
Toàn thân tôi vô lực, cổ họng có vị ngọt, thân mình Trình Tử Lương hơi hơi động, dường như muốn đến xem tôi, nhưng cuối cùng anh ta nhịn xuống. Tôi ôm bụng, chịu đứng nước mắt, nói với anh ta: “Trong điện thoại tôi đã nói rõ ràng, sau này anh đừng đến tìm tôi nữa“.Trình Tử Lương dường như rất rất đau lòng, anh ta không biết làm sao nhìn về phía tôi, tôi đau đến đầu đầy mồ hôi, Tô Duyệt Sinh ôm tôi đứng dậy, đỡ tôi nằm lên giường, tôi nghe thấy tiếng anh to giọng gọi bác sĩ, ngay cả bấm chuông cũng quên luôn. Y tá bác sĩ đều chạy tới, vội vội vàng vàng hỏi rõ nguyên nhân, ba chân bốn cẳng đưa tôi đi xét nghiệm, xem có bị tổn thương đến nội tạng hay không, sau một trận hỗn loạn tôi bị khiêng lên xe đẩy, Tô Duyệt Sinh dường như rất khẩn trương, bác sĩ khoa ngoại cũng bị lôi đến đây, mấy người vây quanh màn hình siêu âm nhìn thật kỹ.
Cuối cùng xác nhận nội tạng đều không sao, y tá cầm túi chườm tới vội đắp cho tôi, Tô Duyệt Sinh cùng Trình Tử Lương cũng không thấy đâu, tôi nằm một lúc thì Tô Duyệt Sinh quay lại, anh cũng lấy một cái túi chườm đá tới, giúp tôi đắp mặt.
Tôi đem túi chườm ấn lên gò mà, trong lòng vừa mát lại vừa chua xót, nói không nên lời là cảm giác gì. Anh nói: “Trình Tử Lương đi rồi, anh đã nói chuyện với anh ta, sau này sẽ không như vậy nữa“.
Hơi ngừng một chút, anh còn nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa, sau này anh sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ em“.
Tôi hơi hơi nhắm mắt lại, nghe được lời này của anh, cũng lười mở to mắt.
Tôi không biết anh và Trình Tử Lương đã nói những gì, nhưng tôi và Trình Tử Lương kể như xong thật rồi. Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao bản thân lại có thể trấn định mà đối diện với hết thảy mọi chuyện như vậy, có lẽ bởi vì đã trải qua quá nhiều trắc trở. Tình cảm giữa tôi và Trình Tử Lương tựa như thanh sắt cực nóng, thời điểm bị một gáo nước lạnh hắt lên, thanh sắt vẫn như cũ cháy đỏ bừng bừng, nước lạnh ngược lại hóa thành một mảnh khói trắng. Nhưng khi bị vô số gáo nước lạnh hắt lên, thanh sắt rốt cục cũng dần dần nguội lạnh.
Có lẽ thật sự, chính là như vậy.
Bệnh trái rạ của tôi khỏi hẳn thì được xuất viện, bệnh của mẹ tôi cũng đã tốt lên được 7 8 phần. Bà là người không bao giờ chịu ngồi yên, huống chi lại đang xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho nên vừa ra viện, liền vội vàng đi xem việc làm ăn của bà. Chuyện này cũng vừa vặn hợp ý tôi, bởi vì tôi không muốn bà biết chuyện tôi kết giao với Tô Duyệt Sinh.
Nhưng tôi có ý muốn tạo một chút tiếng gió truyền đến tai bà, bởi vì tôi dự định sẽ hung hăng khi dễ Lý Vân Kỳ một lần.
Nói tôi không độ lượng hẹp hòi cũng được, nói tôi không buông tha người cũng tốt, dù sao sau khi xuất viện, tôi nói muốn tổ chức một buổi party.
Trên phương diện này Tô Duyệt Sinh hoàn toàn không có ý kiến gì, chỉ hỏi tôi muốn tổ chức ở đâu.
“Du thuyền đi, không phải anh nói muốn ra biển chơi sao“.
Kỳ thực tôi rất lo lắng Lý Vân Kỳ sẽ không đến, nhưng Tô Duyệt Sinh mời khách, ai lại không tới?
Huống chi Lý Vân Kỳ hoàn toàn không dự đoán được tôi sẽ có mặt trên du thuyền của Tô Duyệt Sinh.
Cho nên khi cô ta vừa bước lên sàn tàu, lúc nhìn thấy tôi đang đứng trên đầu thuyền cười hì hì, miệng mở ra đến mức quả thực có thể nuốt trọn một cái trứng gà.
Tôi khách khách sáo sáo chiêu đãi cô ta cùng những vị khách mời khác.
Không biết có phải Tô Duyệt Sinh cố tình giấu diếm hay không, dù sao tin tức ở Bắc Kinh bên kia căn bản không hề truyền tới, những khách mời nhận được thiệp đều cho rằng Tô Duyệt Sinh muốn cùng Lục Mẫn tổ chức đính hôn trên du thuyền, cho nên từng vị khách lên du thuyền, nhìn thấy tôi đều giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh.
May mắn bọn họ đều là người từng trải thấy nhiều, trong nháy mắt sự lúng túng lập tức được che giấu đi.
Trên thuyền tháp sâm banh được chuẩn bị tốt, tôi và Tô Duyệt Sinh cùng nhau mở sâm banh, các vị khách ào ào huýt sáo vỗ tay, Tô Duyệt Sinh cúi người thật sâu hôn tôi. Khách khứa lại càng ồn ào lợi hại hơn, khi tiếng nhạc vang lên, tôi và Tô Duyệt Sinh nhảy điệu đầu tiên, những người khác cũng ào ào gia nhập vào.
Tất cả mọi người dường như chơi đùa rất vui vẻ.
Tôi chớp thời cơ Lý Vân Kỳ đang một mình đứng ở chỗ đuôi thuyền, liền đi qua cười hì hì chào hỏi cô ta: “Chào cô Lý“.
Sắc mặt Lý Vân Kỳ đương nhiên không lấy gì làm đẹp mắt, cô ta không phải loại người có thể chân chính bảo trì vẻ mặt bình thản, cứ nhìn mấy chuyện cô ta đã làm đối với mẹ tôi thì biết. Cô ta lạnh lùng hỏi: “Thế nào? Tính toán muốn đẩy tôi xuống nước hả?”
Tôi nhún vai: “Không thể nhấn chìm chết cô, có gì thú vị“.
Lý Vân Kỳ nói: “Cô đừng nên đắc ý quá, cô dựa vào cái gì...”
Tôi cười khanh khách hỏi lại: “Vậy còn cô dựa vào cái gì thế?”
Tôi thật thoải mái tựa vào lan can của du thuyền, gió thổi vù vù làm làn váy tôi rung động, biển lớn phản chiếu ánh mặt trời, vô số mảnh ánh sáng vàng lóe lên trên ngọn sóng. Cánh buồm màu trắng trên du thuyền che bóng mát, khiến người ta cảm nhận được gió mát vây quanh. Tôi nói: “Nhân sinh giống như một món ăn vậy, cá nhỏ ăn tảo biển, cá lớn nuốt cá bé, cá mập ăn cá lớn... Càng là người có tiền có thế, càng bị mấy thứ đồ ăn này vây trên đỉnh đầu. Tôi trước giờ đều không nhận thức rõ điều này như vậy, là cô đã dạy tôi học được bài học thực tế. Đặc biệt là lúc cô đem tự tôn của tôi dẫm nát dưới lòng bàn chân, tôi rốt cục hiểu rõ, khả năng chiến đấu chính là một loại năng lực. Không sai, trước kia tôi bị trộn lẫn trong mớ đồ ăn, không, nên nói là ở dưới tận cùng của đồ ăn mới đúng. Kỳ thực tôi là người như thế, so với những kẻ chân chính không có tiền càng rất đáng buồn. Bởi vì kẻ không tiền, không thể lọt vào tầm mắt của cô, xuất hiện cùng những người không cùng giai cấp, nói không chừng cô nhìn thấy, còn có thể có chút thương hại người nghèo túng, tựa như cá lớn thương hại tảo biển nhỏ bé... Mà loại con gái của nhà giàu mới nổi như tôi, có được chút tiền, so ra vẫn kém xa các người gia thế giàu có hàng tỉ lần, cho nên bị cô khinh bỉ thậm tệ. Tôi chính là con cá nhỏ trong biển, cô là cá lớn, vốn dĩ có thể cắn nuốt chúng tôi“.
Đừng Nhắc Em Nhớ Lại Đừng Nhắc Em Nhớ Lại - Phỉ Ngã Tư Tồn Đừng Nhắc Em Nhớ Lại