A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Vương Thanh Tâm
Biên tập: An Tran
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2039 / 54
Cập nhật: 2016-12-10 10:31:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13,14
ài xế thắng xe gấp, tôi ngồi ở băng ghế sau không có thắt dây an toàn, cái trán cứ thế đụng thẳng vào ghế phía trước, cũng may xe sắp ra cửa lớn nên tốc độ xe cũng không nhanh, bằng không coi như đầu rơi máu chảy. Tài xế cho xe dừng lại, bảo vệ thấy thế lập tức chạy đến định kéo người kia ra.
Tôi đương nhiên cần phải làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì thể bảo họ dừng tay tự mình xuống xe hỏi.
Nhân viên kia là một thanh niên trẻ, mới hơn hai mươi tuổi, gọi một tiếng: “Cô Trâu”, nước mắt liền rơi xuống.
Tôi nói: “Cậu đừng khóc, rốt cuộc sao lại thế này?”
Cậu ta rối loạn đem chuyện từ đầu chí cuối nói lại cho tôi nghe, nhân viên của chúng tôi từ trên xuống dưới đều phải kiểm tra sức khỏe, bên Bộ vệ sinh phòng bệnh cũng thường đến kiểm tra đột xuất giấy tờ khám sức khỏe, vốn dĩ cậu ta rất khỏe mạnh. Chỉ là năm nay có quen một cô bạn gái, cả hai quyết định thuê nhà trọ ở chung, ai biết cô gái kia có bệnh viêm gan siêu vi B nhưng vẫn giấu không cho cậu ta biết, thời gian lâu đã lây bệnh sang cho cậu ta.
Bây giờ cậu ta bị sa thải, cô gái cũng không có việc làm, hai người bọn họ bây giờ không thể sống nổi trong thành phố được nữa, cậu ta nhất thời cảm thấy nản lòng tuyệt vọng, nên mới cản đầu xe của tôi.
Tôi nghe cậu ta nói xong, cũng cảm thấy rất cảm thông, lấy 1000 đồng trong ví tiền đưa cho cậu ta, nói: “Chế độ công ty là như thế, tôi cũng không có cách nào, đây là chút lòng thành của tôi, cậu cầm đi. Cậu còn trẻ như vậy, vẫn còn cơ hội tìm được công việc khác, không nhất định phải làm việc trong ngành phục vụ đâu“.
Cậu ta không chịu nhận tiền, chỉ đau khổ cầu xin tôi, tôi nhất thời mềm lòng, cầm danh thiếp đưa cho cậu ta: “Vậy cậu đi tìm người trên danh thiếp này, bọn họ làm nghề gia công, đối với yêu cầu sức khỏe không quan trọng lắm. Cậu đến đó xin việc đi, nói là tôi bảo cậu qua“.
Danh thiếp là của một người quen, dưới tay có mở vài xưởng gia đình, bình thường cũng hay chiếu cố đến công việc làm ăn của tôi, chuyện nhỏ như vậy, tôi tự cho là đúng sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Qua vài ngày, tin tức đăng lên hàng đầu thông tin có một đôi tình nhân mở khí ga tự sát, để lại bức di thư, cả hai đã chết tại phòng cho thuê. Khoảng thời gian đó vừa vặn là thời kỳ cao trào phản đối hành động kỳ thị người nhiễm viêm gan siêu vi B, chuyện này gây ra một trận chấn động rất lớn, phóng viên nghe được tin đương sự khi còn sống từng làm việc tại Trạc Hữu Liên, theo trong di ngôn để lại nguyên nhân tự sát chủ yếu cũng do bị Trạc Hữu Liên sa thải, vì thế gọi điện thoại đến muốn phỏng vấn.
Trần Quy treo bảng chức vụ Tổng Giám Đốc lên, nhỏ nhẹ nói xin miễn mấy lần, kết quả một phóng viên điều tra kiên quyết không buông tha, mỗi ngày đều gọi điện thoại đến, không chỉ thế, còn tiến hành thu thập những tư liệu tin tức xung quanh liên quan đến Trạc Hữu Liên.
Trần Quy cảm thấy thời điểm xảy ra chuyện có chút kỳ lạ mới nói cho tôi biết, tôi vừa nghe liền cảm thấy trong việc này có chút khó hiểu, dù sao mấy năm nay đã trải qua không ít sóng gió, nên vẫn bình tĩnh nhờ các bạn bè thân thuộc giúp đỡ hỏi thăm một vòng, cuối cùng biết được người đứng sau màn thao túng mọi chuyện là Hạ Nguyên Tân.
Tôi và Hạ Nguyên Tân có chút chuyện không hay, kỳ thật cũng không thể gọi là chuyện không hay, chỉ là có lần Hạ Nguyên Tân uống say, nói thế nào cũng nhất quyết đòi tôi phải uống rượu giao bôi với anh ta, mọi thường tôi đều rất phóng khoáng, nhưng hôm đó vừa vặn Tô Duyệt Sinh đang ở gian ghế lô bên cạnh ăn cơm với bạn, Tô Duyệt Sinh ghét nhất chuyện tôi xã giao với người khác như vậy, cho nên tôi cứ lòng vòng đổi đề tài dụ dỗ Hạ Nguyên Tân, tự phạt ba chén, còn thì nhất định không chịu uống.
Có lẽ Hạ Nguyên Tân cảm thấy mất mặt trước tất cả mọi người, hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, đập vỡ ly chỉa thẳng vào người tôi mắng to: “Cho cô chút mặt mũi cô liền lên mặt! Cô tưởng mình là ai? Còn không phải gái điếm ư! Hôm nay cô không uống ly rượu này, tương lai đừng hối hận!”
Lúc này đang có rất nhiều người, bạn bè bảy kéo tám khuyên đưa anh ta rời đi. Về sau Triệu Vân từng nói với tôi, Hạ Nguyên Tân và Tô Duyệt Sinh không hợp nhau, hôm đó biết có Tô Duyệt Sinh đang ở đây nên cố ý gây chuyện vậy thôi.
Tôi tuy không thể coi là nhân vật quan trọng gì, có điều vẫn sống nhờ ánh hào quang của Tô Duyệt Sinh, được cánh chim của anh ta bao phủ, lúc đó Hạ Nguyên Tân tuy nói vậy nhưng cũng không thể làm gì tôi được. Chẳng may phong thủy đổi dời, lúc này Hạ Nguyên Tân còn nhớ tới chuyện xưa.
Người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu, tôi tuy vô cùng tức giận, nhưng vẫn nhờ người làm trung gian đi gặp Hạ Nguyên Tân nói tốt mấy câu, người kia trở về đều là mặt đỏ tai hồng nói với tôi: “Thất Xảo, chuyện này theo tôi cô nên tìm cách khác đi“.
Tôi biết nhất định Hạ Nguyên Tân đã nói gì đó không mấy tốt đẹp, vì thế mỉm cười: “Không sao đâu, Hạ tiên sinh bên kia có yêu cầu gì, ngài cứ nói cho tôi biết, tôi đã có tính toán trong lòng rồi“.
Người trung gian thở dài, đem những lời Hạ Nguyên Tân nói nguyên văn thuật lại cho tôi nghe... “Bảo con kỹ nữ Trâu Thất Xảo kia cởi hết đồ ở trên giường chờ tôi, còn Trạc Hữu Liên, tôi chỉ cần đứng tên một nửa cổ phần“.
Tôi tự động xem nhẹ nửa câu đầu, tiếp tục nhờ người trung gian chuyển lời đến Hạ Nguyên Tân: “Hạ tiên sinh để ý đến Trạc Hữu Liên, là phúc khí của Trạc Hữu Liên, bất quá đứng tên một nửa cổ phần thì nhiều quá, nơi này ngoại trừ tôi vẫn còn một vài cổ đông khác, Hạ Tiên Sinh có hứng thú hợp tác kinh doanh, có thể bớt chút lượng cổ phần hay không, để lại chén cơm cho mọi người“.
Những lời này đưa đi lại không có câu trả lời về, không chỉ có phóng viên bên kia không yên tĩnh, hơn nữa Bộ vệ sinh phòng bệnh, thuế công thương, tất cả đều theo nhau đến đây. Mỗi người đều là người quen, người nào cũng lắc đầu nói với tôi: “Thất Xảo, cô lại trêu chọc đến vị đại gia nào vậy?”
Tôi không nói lời nào, chỉ có thể cười tiếp lời: “Phải, phải, là tôi làm việc cảm tính quá, là tôi làm việc không đáng tin“.
Nhân viên ở tầng quản lý bên dưới mơ hồ nghe được chút tiếng gió, Trần Quy cùng A Man hai người làm việc rất tốt, A Man làm tròn bổn phận chính mình, không để cho nhân viên chính mình quản lý bàn tán lung tung, về phần Trần Quy, cả ngày anh ta bày ra bộ mặt xem thường tôi: “Gọi một cú điện thoại cho Tô Duyệt Sinh sẽ chết à?”
Sao tôi có thể nói với Trần Quy, tôi và Tô Duyệt Sinh đã ai đi đường nấy, tôi còn đi tìm anh ta ư, tôi là gì chứ?
Cuối cùng là chuyện Trạc Hữu Liên bị phóng hỏa khiến mọi chuyện đạt tới cao trào, một tòa nhà nhỏ đột nhiên bốc cháy, hệ thống báo cháy của chúng tôi trang bị là loại tốt nhất, 119 đến cũng đặc biệt, lúc cứu hỏa đến lửa đã được dập tắt, nhưng lượng lớn phóng viên đang mai phục bên ngoài thì dũng mãnh xông vào đòi phòng vấn.
Tôi biết bản thân cần cẩn thận nên rất lưu tâm, thế nhưng vẫn trúng bẫy. Cũng may lúc trước cho xây dựng Trạc Hữu Liên đã cố ý xây một con đường bí mật, trừ tôi và Trần Quy, A Mãn ba người ra, còn lại các nhân viên ai cũng không biết. Tôi ứng phó với phóng viên, A Mãn và Trần Quy dẫn khách theo lối đi bí mật thoát ra ngoài. Mặc dù có kinh sợ chứ không nguy hiểm, nhưng tất cả mọi người đều đã biết, Trạc Hữu Liên không an toàn nữa.
Đối với các hội viên cao cấp mà nói, hai chữ 'an toàn' hàm ý rất sâu nặng. Ở đây ý nói không chỉ là nghĩa đen, mọi người vì sao tình nguyện đến chỗ này, còn không phải vì tính riêng tư tốt, cẩn mật cao hay sao? Bây giờ một đống phóng viên nhìn chằm chằm vào, bất cứ lúc nào cũng chụp được biển số xe, với tình hình này, ai còn dám đến?
Tôi vô cùng phiền não, như con thú bị vây khốn, biết rõ đối phương tính toán cái gì, lại không ứng phó được.
A Mãn thấy tôi tâm phiền ý loạn, nên ép tôi về nhà nghỉ ngơi hai ngày. Tôi cũng lười tranh cãi với anh ta, vì thế lái xe về nhà.
Trong lúc chờ đèn đỏ trên đường, vẫn có một đống người huýt sáo với tôi.
Một cô gái xinh đẹp quần áo gọn gàng, chạy xe thể thao đắt tiền, mọi người đều biết cô gái xinh đẹp như hoa này, lửa nóng kèm thêm dầu nhất định là bồ nhí của nhà phú quý, còn khẳng định là chuyện bí mật không thể cho ai biết. Vì thế bọn họ lớn mật quấy rầy tôi, thậm chí có người kêu: “Người đẹp, quay đầu lại cười một cái đi!” Trước giờ da mặt tôi vốn dày, nói không chừng sẽ quay đầu nở nụ cười, nhưng hôm nay tôi chỉ trầm mặt xuống, chờ hết đèn đỏ chuyển sang đèn xanh liền phóng xe chạy mất.
Xe tôi thuộc loại tốt, tốc độ có thể lên đến cả trăm cây số trong thời gian ngắn, rất ít xe có thể đuổi theo.
Nhưng hôm nay không giống vậy, hôm nay có một chiếc vẫn luôn đi theo tôi, trong lòng tức giận đến cực điểm, còn dám phái người theo dõi tôi, vậy tôi sẽ cùng chơi đùa với mấy người.
Đó là chiếc SUV đen bí hiểm, tựa như màu sắc của chính nó, sâu không lường được. Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, hơn nữa xe tôi là xe thể thao, khả năng khống chế tương đương linh hoạt, xuyên qua giữa các dòng xe cộ, có mấy lần tưởng cắt đuôi được chiếc xe kia, nhưng vẫn vô ích.
Bất luận tôi đi đường vòng, hay chạy nhanh vượt lên, bất kể tôi đột ngột đổi hướng, hay thậm chí vượt qua hai cái đèn đỏ, nó cứ như chiếc bóng đuổi theo sau, bám chặt lấy xe tôi.
Vốn tôi định về nhà, nhưng nhìn đến loại tình hình này, ngược lại hạ quyết tâm, chạy vô đường cao tốc nhanh chóng ra khỏi thành phố.
Chiếc xe kia vẫn bám theo tôi đến một vùng ngoại ô nổi tiếng, tôi tìm một chỗ rộng rãi, 'két' một tiếng dừng xe lại, sau đó mở cốp xe tìm cái cờ lê.
Tình huống xấu nhất bất quá là tiền dâm hậu sát thôi, bà cô đây liều mạng với các ngươi.
Chiếc xe kia cũng dừng lại phía sau cách chỗ tôi không xa, lúc này có một người bước xuống, chầm chậm đến gần tôi, tôi trơ mắt nhìn anh ta, anh ta đột nhiên cười ôn nhu: “Thất Xảo“.
Chiếc cờ lê trong tay không biết rơi xuống đất từ khi nào, trong chốc lát tôi bỗng sợ run, xoay người lại tìm kiếm, anh ta giúp tôi nhặt lên nói: “Nếu nghĩ anh là người xấu, sao em còn cho xe chạy đến vùng ngoại thành xa xôi không một bóng người hả? Sao mà ngốc thế Thất Xảo?”
Tôi cố tỏ vẻ cứng rắn, cướp chiếc cờ lê lại, cưỡng từ đoạt lý: “Ai nói tôi nghĩ anh là người xấu? Chẳng qua tôi muốn ra ngoài đi dạo giải sầu thôi!”
“Vậy em lấy cờ lê làm gì?”
“Ai cần anh xen vào việc của người khác! Anh coi tôi là gì của anh?”
Tôi mở cốp xe ra, một lần nữa ném cờ lê vào trong, lập tức lên xe muốn quay đầu rời đi, Trình Tử Lương lại kéo tôi ra đẩy tôi ngồi vào vị trí ghế phụ, nói với tôi: “Thất Xảo, em đừng giận, anh biết em đang có chuyện, sao không gọi điện thoại cho anh?”
Tôi vẫn lặp lại câu nói kia: “Tôi là gì của anh?”
“Bạn bè cũng không được sao?”
“Không được!” Giọng điệu càng thêm cứng rắn: “Chúng ta không phải bạn bè“.
“Vậy là kẻ thù?”
“Ai có thù oán với anh?” Tôi cười lạnh: “Anh ở trong lòng tôi, không khác gì một người xa lạ“.
“Anh với em có cừu oán“. Biểu tình Trình Tử Lương trông rất thật: “Anh thực sự hận em, nhiều năm như vậy, dù có chuyện gì, em vĩnh viễn đều không gọi điện thoại cho anh“.
“Anh hại chết mẹ tôi“. Tôi nói: “Ở trong lòng tôi, anh so với người xa lạ còn không bằng, anh muốn đi đâu thì đi, tóm lại đứng đến phiền tôi là được rồi“.
“Em đâu thể không có đạo lý như vậy được”, giọng Trình Tử Lương mềm đi một ít: “Thất Xảo, năm đó là anh nợ em, em gặp chuyện, lẽ ra anh phải giúp em, em đừng xem anh như người ngoài“.
“Tôi nào dám xem Trình tiên sinh như người ngoài“. Tôi cố ý nhấn mạnh: “Chỉ là tôi có chút việc riêng, tôi không nghĩ người ngoài nên nhúng tay vào, cũng không hy vọng tăng thêm phiền toái không cần thiết cho Trình tiên sinh“.
Giọng điệu Trình Tử Lương hết sức bình thản, ánh mắt cũng không nhìn tôi, lại nói: “Quen biết em, cả đời này xem như là phiền toái lớn nhất rồi, còn sợ phiền toái gì nữa“.
Tôi sửng sốt vài giây, bất thình lình giơ tay mở cửa trước bên ghế phụ, sau đó đẩy mạnh Trình Tử Lương ra, anh ta bị bất ngờ nên không phản ứng kịp bị tôi ép té xuống đất, lúc tôi đóng cửa xe lại anh ta cũng vừa đưa tay kéo, thiếu chút nữa đóng trúng tay anh ta, tôi lập tức đạp chân ga, điều khiển xe rời đi.
Xe lao thẳng một mạch về nhà, tôi mới cảm nhận được bản thân đang phát run. Trong nhà vẫn vậy, im ắng, đèn thủy tinh tỏa ánh sáng ngăn cách những ồn ào náo động bên ngoài thành phố, mỗi ngày người giúp việc đều đến quét tước sạch sẽ. Trong tủ lạnh vĩnh viễn có một chai nước chanh, tôi tự rót cho mình một ly, kéo ngăn đá đông lạnh, hận không thể bỏ thêm một viên đá thật to vào. Viên đá rơi mạnh vào trong ly, rất nhiều bọt nước lạnh bắn vào mu bàn tay, tôi uống hết ly nước mới cảm thấy trong lòng trấn định được đôi chút.
Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện, tôi vẫn ngủ lại Trạc Hữu Liên không về nhà. Hôm nay gặp Trình Tử Lương, mới cảm thấy bản thân quá lúng túng. Nhưng Trình Tử Lương đã muốn kết hôn với người khác, tôi vẫn nên quên anh ta đi thì hơn.
Tôi tắm rửa một cái sau đó ngã đầu ngủ luôn thẳng đến nửa đêm mới tỉnh dậy. Bụng thấy đói, liền bò dậy nấu mì. Mẹ tôi nói, con gái không nhất thiết phải học nấu cơm, nhưng nhất định không được để mặc bản thân chết đói. Chính bà cũng đâu biết cách nấu cơm, nhưng tài nấu nướng của tôi cũng có chút thiên phú, không biết là di truyền từ ai nữa. Tôi mở tủ lạnh nhìn nhìn, nguyên liệu nấu ăn có rất nhiều, bất quá giờ đã nửa đêm rồi nên lười nấu, cũng chỉ có thể nấu chén mì mà ăn.
Lúc tôi ăn mì lại nhớ đến Tô Duyệt Sinh, lần trước sinh nhật tôi anh ta đã ở đây, cũng là nửa đêm bò dậy nấu mì, bất quá chỉ mới ngắn ngủi hai tháng, lại có cảm giác như chuyện của kiếp trước. Tôi ăn mỳ xong, rửa sạch bát, tình cờ nhìn đến phòng ngủ của Tô Duyệt Sinh.
Tiểu Hứa đã tới thu dọn gì đó, trong phòng chỉ có ít quần áo. Giường vẫn chỉnh tề, trong ngăn tủ tất cả đều trống không. Một người đàn ông ở trong này, nói cho cùng sẽ có chút vụn vặt gì đó. Tỷ như trong toilet sẽ có dao cạo râu, bàn chải đánh răng. Tủ giày có đôi dép lê, còn có nửa bình rượu chưa uống hết, tất cả tất cả, nhìn qua đều mơ hồ mang vẻ thê lương, quả thật chẳng khác gì di vật.
Trong lòng ác độc nghĩ, có lẽ vì gần đây quá mệt mỏi, mặc kệ thế nào, tôi cũng đã bị vứt bỏ rồi.
Tôi tắt đèn, rồi về lại phòng ngủ của mình.
Hôm sau thức dậy tôi cảm thấy phấn chấn hơn, tự mình gọi điện cho Hạ Nguyên Tân: “Hạ tổng, gần đây thế nào rồi, có vội không?”
Có lẽ Hạ Nguyên Tân đã đợi điện thoại của tôi một thời gian rồi, bất quá giọng điệu vẫn rất ung dung thong thả: “Có chuyện muốn tìm tôi?”
“Đúng vậy“. Tôi cười nói: “Hạ tổng là người sảng khoái, tôi sẽ không vòng vo, gần đây ngài thực sự bỏ ra nhiều thủ đoạn bất ngờ, phận gái như tôi chịu không nổi“.
Hạ Nguyên Tân cười ha ha, hỏi: “Đã lâu không gặp, nếu cô có thành ý, tôi sẽ mềm lòng mà bỏ qua cho cô“.
“Được chứ“. Tôi nói rất sảng khoái: “Chúng ta cũng nên gặp mặt một chuyến, dễ bàn chuyện hơn“.
Hạ Nguyên Tân nói: “Được, thời gian địa điểm do cô chọn“.
Tôi nói: “Cải lương không bằng bạo lực, ngay tối nay đi, bất quá anh đợi tôi một chút nhé, tôi phải đi mua một bộ quần áo mới, còn phải trang điểm làm đẹp lại tóc tai“.
Hạ Nguyên Tân lạnh lùng nói: “Đừng có bày trò, chưa có người phụ nữ nào dám để tôi chờ cả“.
“Coi anh kìa, làm nũng chút cũng không được, tôi chỉ muốn trang điểm đẹp một chút, hy vọng để lòng anh mềm thêm một chút vậy thôi“. Tôi nhẹ nhàng cười: “Nếu anh không muốn chờ, vậy buổi tối khi nào tới rồi tôi sẽ gọi anh. Tôi chờ anh là được chứ gì“.
Bỏ điện thoại xuống tôi liền đi mua quần áo, thời tiết oi bức, tôi để xe mui trần ở nhà, đổi sang dùng chiếc TT. Chiếc này là Tô Duyệt Sinh tặng, lúc trước anh ta đáp ứng tặng tôi một chiếc, kỳ thật tôi rất muốn chiếc SUV, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận chiếc này giá cả và tốc độ vừa phải. Khi đó chúng tôi vẫn tương kính như tân, tôi sợ công phu sư tử ngoạm làm anh ta sợ, đợi đến sau này mới biết anh ta ngay từ đầu đâu xem chút chuyện nhỏ đó ra gì, thế là tôi cao hứng dâng tràn đòi anh ta mua cho tôi chiếc Porche.
Tôi ở trong cửa hàng chọn mấy bộ quần áo, lại đến tiệm làm tóc quen thuộc. A Thượng là nhà tạo mẫu tóc của tôi, hôm nay không có hẹn trước mà tới, anh ta quả thực rất ngạc nhiên, tôi nói với anh ta tối nay có một cuộc hẹn rất quan trọng, vì thế anh ta liền nhanh chóng bớt chút thời gian tu bổ đầu tóc cho tôi.
Anh ta hỏi tối nay mặc đồ gì, tôi lấy điện thoại đưa hình chụp bộ đồ thử ở tiệm áo cho anh ta xem. Phụ nữ thích nhất hai nơi, đầu tiên là thẩm mỹ viện, thứ hai chính là tiệm làm tóc, đây là hai nơi giúp phụ nữ càng trở nên xinh đẹp, có người nhỏ nhẹ phục vụ, làn da được chăm sóc hoàn hảo, tóc tai được chỉnh sửa hợp lý, khiến họ càng thêm hấp dẫn chói lọi, quá trình tuy rất dài dòng, nhưng kết quả thường khiến người ta sung sướng.
A Thượng câu được câu không nói chuyện phiếm với tôi, chủ yếu là tôi muốn nói chuyện với anh ta, kỳ thực bởi vì tôi biết rõ trong lòng mình đang rất hốt hoảng, tôi cần để mình trấn định lại.
Chờ tóc được làm xong hoàn hảo thì sắc trời cũng đã dần tàn, bầu trời tối dần, không khí nặng nề, mưa như có như không lất phất rơi xuống đường. Tôi lái xe đến khách sạn xa xỉ nhất, lúc đi ngang qua một bảng hiệu, ngẫm lại vẫn nên gọi điện thoại cho tiểu Hứa, nói với cậu ta, “Tôi đang ở dưới lầu của các người“.
Tiểu Hứa lắp bắp kinh hãi, nhất thời có chút ngây ngây ngô ngô, giống như không biết phải trả lời với tôi như thế nào.”Không có gì đâu, chỉ là chỗ tôi đang có một ít đồ lặt vặt, lần trước cậu chưa lấy, nên tôi đưa sang đây“. Tôi rất bình tĩnh nói: “Cậu xuống lấy đi, nếu không có thời gian, tôi sẽ gửi bảo vệ, khi nào cậu rảnh thì xuống lấy“.“Không không, cô Trâu, tôi sẽ xuống ngay“.
Tôi ôm hộp giấy bước xuống xe, chân mang giày gót cao 10cm, trên người mặc chiếc váy ngắn siêu cấp, ngay cả tay không đi đường còn hận không thể đi lại dễ dàng, huống chi lúc này đang vướng bận ôm hộp giấy, bảo vệ vội vàng chạy đến giúp đỡ, hỏi tôi: “Thưa cô muốn đến lầu mấy“.
“Không cần, tôi chờ người“.
Tiểu Hứa rất nhanh theo thang máy xuống dưới, tôi đưa hộp giấy cho cậu ta nói: “Còn gì không nhỉ, chắc là không sót gì nữa đâu“.
Tiểu Hứa rất khách sáo nói lời cảm tạ tôi, do dự hai giây, lại hỏi tôi: “Cô Trâu có thời gian không, Tô tiên sinh đang ở trên lầu, hay là... cô tự mình lên gặp ngài ấy một chút đi“.
Tôi tuyệt không muốn gặp Tô Duyệt Sinh, tôi nói: “Tôi lười lên, cậu đem đồ lên đi, nếu anh ta không hỏi gì thì cũng đừng nói có tôi tới, coi như là lần trước cậu đã lấy đủ đồ rồi. Mà quên đi, mấy thứ này chắc anh ta cũng chẳng cần, cậu giúp anh ta ném đi cũng được“.
Tiểu Hứa dù sao cũng rất chân thật, mồm há thật to nhưng vẫn không biết nên nói gì cho tốt, tôi đây đã vẫy vẫy tay đi rồi.
Con người một khi đã chấp nhận làm lại từ đầu, kỳ thật cũng không có gì đáng ngại nữa, thời điểm sơn cùng thủy tận, bất quá chỉ cần cắn răng một cái, đừng coi mình là người, nhắm mắt xông qua thôi.
Tôi đến khách sạn, đặt một gian phòng trăng mật, bởi vì là phòng dành cho trăng mật, nên khách sạn còn tặng chai sâm banh. Tôi chẳng quan tâm để ý làm gì, cứ thế mở rượu rót một ly uống.
Lần đầu tiên uống sâm banh là lúc tôi mười sáu, mẹ đem chai sâm banh về nhà, chúc mừng tôi thắng điểm login. Trường Trung học của chúng tôi vẫn luôn coi trọng chuyện học tập, từ năm lớp 11 đã bắt đầu tổ chức vô số cuộc thi thử, sau đó lấy hiệu suất các kỳ thi của trường Cao đẳng trong bao năm qua làm điểm chuẩn, nếu kết quả thi thử vượt qua điểm chuẩn kia gọi là login. Nếu mỗi cuộc thì đều đạt login, như vậy chuyện thi vào trường cao đẳng hay đại học chính quy hẳn sẽ không phải vấn đề quá lớn. Đáng tiếc thành tích của tôi vốn bình thường, mỗi lần đều nghiêng ngã lảo đảo, đa số đều không qua nổi login.
Thầy giáo biết chuyện đều nói nhà tôi gia cảnh tốt, trong nhà có tiền, bọn họ cũng mặc kệ, dù sao mẹ tôi đều có thể bỏ tiền cho tôi đi học đại học, mỗi ngày ông chỉ nhìn chằm chằm vào học sinh ngoan hiền Trần Minh Lệ, trông cậy cô ấy đạt Bắc Đại Thanh Hoa, sau đó được viết tên lên bảng vàng danh dự, tạo vẻ vang cho trường. Nếu đạt được danh hiệu thủ khoa nữa thì quá tốt rồi.
Kỳ thi vào trường Cao đẳng rốt cục cũng xong, đối với con gái mười tám mọi thứ đềm cảm thấy mới mẻ, anh ta dạy tôi cách ăn cơm tây, cách dùng nĩa, lúc ngồi xuống chân nhất định phải khép lại, khi đứng lên thắt lưng phải thẳng. Lúc người đàn ông giúp ngươi kéo ghế ngồi, ngươi sẽ nhẹ giọng nói cảm ơn.
Lúc đó tôi chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ mong mau mau học lên đại học, học đại học chính là người lớn rồi, học đại học tức là được tự do, tôi có thể muốn làm gì thì làm.
Tôi uống thêm mấy ly sâm banh, đang ngà ngà say lại nhớ tới Trần Minh Lệ, tôi rốt cục cũng nhớ ra, cô ấy thi rớt Cao đẳng, đạt 566 điểm, số điểm này cũng đủ vào được một trường đại học không tệ lắm, nhưng Trần Minh Lệ bình thường luôn đạt được ít nhất 660 điểm hơn kia, sau ngày có kết quả thi, cô ấy liền nhảy lầu tự tử.
Tôi cảm thấy trí nhớ của mình như bị phá thành từng mảnh nhỏ, tôi nhớ được từng chút từng chút rời rạc nhưng so với ký ức vốn có thì hoàn toàn không giống. Tôi nhớ lúc cô ấy dẫn tôi theo đi gặp Trình Tử Lương, nhớ rõ thời gian nghỉ hè tôi, cô ấy và Trình Tử Lương hẹn nhau ăn cơm, tôi nhớ rất rõ, sau kỳ thi cô ấy đậu vào một trường đại học danh tiếng, sau đó, liền bặt vô âm tín.
Nhất định là say rồi, nhưng với tửu lượng của tôi, chỉ mấy ly sâm banh thì đâu làm say được tôi.
Tôi gọi điện thoại cho Hạ Nguyên Tân, không đợi anh ta lên tiếng tôi liền cướp lời: “Hạ tổng, tôi đặt phòng rồi, khách sạn XX phòng 2501, anh mau đến đây đi, anh nói không muốn chờ phụ nữ, cho nên tôi sẽ ở đây chờ anh“.
Tôi cười hì hì gác điện thoại, sau đó lại tiếp tục uống sâm banh. Tôi cũng không biết mình đã uống bao nhiêu, tóm lại đèn bên ngoài phòng càng lúc càng sáng, ánh đèn neon trong thành phố đều được bật lên hết, đủ mọi màu sắc biển hiệu, lầu cao nhà thấp, đèn đường uốn lượn, tất cả mọi thứ đều sáng ngời.
Trong phòng có xịt dầu thơm mùi hoa hồng, hương thơm ngào ngạt, mùi sâm banh pha lẫn nước hoa, khiến người bên trong càng thêm say.
Ngày tốt cảnh đẹp, mà tôi ở chỗ này chờ đợi bán đứng chính mình.
Tôi đá giày cao gót qua một bên, ngã mình xuống giường lớn, ly rượu sâm banh trống trơn dán vào mặt tôi, tên kia, nếu còn không đến tôi thực sự sẽ ngủ luôn. Tôi cũng không phải mỹ nhân ngủ, tư thế ngủ hẳn là không đẹp mắt rồi, chẳng lẽ anh ta thực sự cao hứng mà hôn cho tôi tỉnh dậy sao?
Tiếng chuông cửa thánh thót rốt cục vang lên, tôi phấn chấn tinh thần nhảy xuống giường, chân trái đá chân phải đi ra mở cửa. Mẹ tôi từng nói, cho dù trong lòng không thoải mái muốn chết, thì trên mặt vẫn phải giữ nụ nười, có như vậy lũ đàn ông đàn bà này nọ mới không dám tùy tiện giẫm đạp con. Vì thế tôi liền nở nụ cười bí hiểm, mở cánh cửa lớn.
Đừng Nhắc Em Nhớ Lại Đừng Nhắc Em Nhớ Lại - Phỉ Ngã Tư Tồn Đừng Nhắc Em Nhớ Lại