Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Vương Thanh Tâm
Biên tập: An Tran
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2039 / 54
Cập nhật: 2016-12-10 10:31:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5,6
ồi còn trung học, có một bạn nữ gọi là Trần Minh Lệ, thành tích ngữ văn hạng ưu, cô ấy thích nhất Trương Ái Linh, cả ngày ôm quyển sổ nhỏ ghi chép đầy những câu danh ngôn của Trương Ái Linh, còn lấy tên của tôi ra mà vui đùa, bởi vì Trương Ái Linh có viết một câu nhắc tới 'Tào Thất Xảo', bạn nữ đó mỗi ngày đều đem tôi ra trêu ghẹo, nói nhà Tào Thất Xảo mở tiệm bán dầu vừng, còn nhà tôi thì mở thẩm mỹ viện, quả thật rất giống nhau.
Tôi nghe ra giọng điệu khinh miệt trong lời nói của cô ấy, thẩm mỹ viện còn không bằng cửa hàng dầu vừng nữa. Vốn thời gian học trung học thành tích của tôi cũng không tốt lắm, cả ngày chơi bời lêu lổng với mấy bạn nam, tan học thì chạy đến tiệm game đầu đường chơi. Trường mà tôi theo học, không tốt không xấu, đứng hàng đầu trong các trường hạng ba, miễn cưỡng cũng được coi là trường hạng hai. Chẳng qua cách trường học của chúng tôi không xa là trường kỹ thuật thối tha. Khi đó bọn nam sinh bên trường kỹ thuật suốt ngày đứng ở cổng trường chúng tôi gây chuyện, trấn lột tiền tiêu vặt của nam sinh trong trường, mỗi lần nhìn thấy nữ sinh thì huýt sáo trêu đùa.
Có hôm tan học muộn, trời đã nhá nhem tối, tôi nhìn thấy một đám nam sinh trường kỹ thuật đang vây quanh Trần Minh Lệ ồn ào, Trần Minh Lệ khóc đến không kịp thở. Thì ra có một tên nam sinh đi theo phía sau vén váy cô ấy lên, Trần Minh Lệ mắng đồ lưu manh, bọn chúng ngược lại bao vây chung quanh, còn động tay động chân.
Bọn nam sinh trong trường nhìn thấy một màn này, đều e ngại vòng quanh tránh đi, tôi nhất thời tức giận, nhặt một cục gạch đi tới chỗ bọn chúng.
Chuyện này sau đó được lan truyền đi, cuối cùng bọn học sinh sinh động như thật miêu tả tôi thành nữ đại hiệp, nghe nói tôi cầm cục gạch một đấu bảy, thế nhưng khiến bọn nam sinh chạy trối chết. Làm gì khoa trương đến thế, đầu tiên đối phương chỉ có năm thằng, sau đó ta cầm cục gạch xông lên đánh một đứa máu chảy đầy mặt, dọa cho bốn đứa còn lại sợ đến choáng váng, tôi lại bay lên đá một cước vào bụng đứa thứ hai, nó đau quá phải ôm bụng gào khóc, cuối cùng theo bọn đồng lõa không đánh mà chạy.
Tôi cứ như vậy đánh một trận thành danh, từ đó có biệt hiệu 'Thập tam muội', nghe nói bảng hiệu đánh nhau giỏi nhất gồm 12 nam sinh, tôi ở tiếp sau bọn họ, bởi vậy đứng hàng thứ mười ba. Về sau dần dần biến tấu đi, lên đến trung học, nhóm nữ sinh đều kính sợ gọi tôi là 'Thất tỷ'.
Hồi học trung học tôi được tài trợ học phí, khi đó mẹ tôi quen biết rộng rãi, thẩm mỹ viện lại được kinh doanh thuận lợi, mẹ tôi ngay cả xe cũng đổi thành BMW, còn mua thêm mấy căn nhà lớn, tôi thành đứa con gái nhà giàu mới nổi. Bà hiệu trưởng thường xuyên tời thẩm mỹ viện của mẹ làm đẹp, mẹ tôi nhờ bà ấy nói hộ cho, lại đóng tiền tài trợ trường học, nhờ vậy tôi được đựa vào trường trung học tốt nhất.
Nếu không phải học ở trường trung học đó, có lẽ tôi sẽ không quen biết Trình Tử Lương, anh ta là học sinh giỏi kiệt xuất được trường mời về diễn thuyết, tôi cùng với toàn bộ học sinh ngồi trong lễ đường háo sắc nhìn anh ta.
Khi đó toàn bộ nữ sinh đều tưởng tượng Bạch mã hoàng tử bất quá cũng chỉ như thế này thôi, tuấn tú lịch sự, phong độ, nói tiếng anh lưu loát như tiếng mẹ đẻ, nhân nghĩa lễ trí tín có đủ, gia thế bất phàm.
Lúc này Trần Minh Lệ đã là bạn tốt của tôi, từ khi tôi cứu cô ấy ở cổng trường, cô ấy đã xem tôi như chị em thân thiết. Cả ngày dạy tôi học, giải đề toán, cô ấy dồn hết sức chín trâu hai hổ mới thi đậu vào trường trung học này, cho nên rất khinh thường thái độ học tập ba ngày đánh cá, hai ngày nằm ườn phơi nắng của tôi. Thế là cũng giống hệt mẹ tôi suốt ngày bắt tôi học bài làm bài.
Thời Trung Học Trần Minh Lệ là người độc nhất vô nhị, được phong hoa hậu giảng đường, người theo đuổi cô ấy liệt kê mãi không hết. Mà tôi thì hâm mộ xen lẫn ganh tị, bởi vì không có một nam sinh nào thích tôi cả, bọn họ đều coi tôi như anh em mà thôi. Lúc đó tôi cố gắng trở thành một thiếu nữ văn nhã, mỗi ngày học hỏi Trần Minh Lệ, ngày ngày niệm đọc danh ngôn của Trương Ái Linh, xem Vương Tiểu ba cùng Anny bảo bối, đó cũng là thời điểm tôi bắt đầu để tóc dài, bởi vì muốn giống Anny bảo bối trong truyện có mái tóc thật dài.
Hôm đó Trần Minh Lệ là đại biểu của học sinh, sau khi Trình Tử Lương kết thúc diễn thuyết thì đến lượt cô ấy lên đài, bản thảo diễn thuyết là Trần Minh Lệ tự mình viết, đương nhiên cũng có sự giúp đỡ của thầy giáo gọt giũa lời văn giúp, bất quá Trần Minh Lệ đã tham gia diễn thuyết nhiều lần rồi, nên nói diễn thuyết thì càng là du dương êm tai, vô cùng khí phách. Tóm lại ngày đó Trần Minh Lệ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Trình Tử Lương, sau thầy giáo lại mời Trình Tử Lương ăn cơm, Trần Minh Lệ cũng bị an bài đi tiếp khách. Từ đó cô ấy kể cho tôi nghe rất nhiều điều về Trình Tử Lương một cách chi tiết tỉ mỉ, nói anh ta sao mà phong độ, gọi cô ấy là tiểu sư muội, giúp cô ấy kéo ghế, thời điểm nói chuyện ánh mắt luôn nhìn thẳng vào người đối diện, lúc cười rộ lên thì ôn nhu thân thiết.
Tôi nghĩ cả đời này của tôi, có lẽ sẽ không bao giờ gặp được Bạch mã hoàng tử giống như Trình Tử Lương vậy, sẽ gọi tôi tiểu sư muội, giúp tôi kéo ghế ngồi, thời điểm nói chuyện ánh mắt sẽ dịu dàng nhìn tôi.
Tôi thực sự rất hâm mộ Trần Minh Lệ.
Sau này Trần Minh Lệ đậu vào một trường Đại học rất tốt, mà tôi thì miễn cưỡng qua được kỳ thi cấp ba, còn phải nhờ mẹ đóng một khoản học phí đáng kể. Tôi đã cho cả đời này sẽ không có cơ hội gặp lại cái người tên gọi Trình Tử Lương đó nữa, thế nhưng đến mùa hè đột nhiên Trần Minh Lệ gọi điện cho tôi nói: “Ngày mai Trình sư huynh mời khách, cậu đi không?”
“Ai là Trình sư huynh?”
“Trình Tử Lương đó! Anh ấy nói sau khi kỳ thì vào trường Cao Đẳng kết thúc sẽ mời mình ăn cơm“.
Tôi cũng chưa từng nghĩ tới Trần Minh Lệ và Trình Tử Lương có liên lạc với nhau, hơn nữa Trình Tử Lương còn có thể mời cô ấy ăn cơm, tôi vô cùng vô cùng hâm mộ, lại vô cùng vô cùng cảm thấy ganh tị, kiệt lực không để chính mình phát ra âm thanh mang vị chua: “Mình đi làm gì? Anh ta đâu có mời mình!”
“Nhưng một mình mình đi ăn với anh ấy, cảm giác là lạ“. Trong giọng nói Trần Minh Lệ lộ ra vẻ ngượng ngùng, cô gái hơn mười tuổi, đi đâu cũng đều muốn kéo theo một người bạn tốt, tôi thường thường là người bạn tốt mà cô ấy muốn kéo theo, cùng đi học, cùng tan học, cùng chạy bộ tập thể dục, có nam sinh xa lạ đến gần, tôi lạnh lùng liếc mắt một cái, đem đối phương trừng đuổi trở về. Chúng tôi thường xuyên ở cạnh nhau, gần như đã có thói quen lúc nào cũng ở cạnh bên nhau.
“Mình thấy vẫn không nên đi, cậu và Trình sư huynh hẹn hò, mình đi không tốt lắm đâu“.
Dường như vì những lời này của tôi, ngược lại đã khiến Trần Minh Lệ trở nên nóng nảy, sống chết cũng muốn kéo tôi theo để chứng minh cô ấy và Trình tử Lương chỉ là bạn bè bình thường.
Mấy cô gái thời đại có ai không già mồm cãi láo như vậy đâu? Mọi người đều thế cả thôi.
Vậy là tôi cứ thế bị Trần Minh Lệ tha đi theo làm cái bóng đèn to, Trần Minh Lệ trước mặt nam sinh vẫn là bộ dáng văn nhã dịu dàng, ăn cũng không nhiều, ngày đó đồ ăn quả thật rất ngon, cô ấy nói chuyện cùng Trình Tử Lương tôi cũng không thể chen miệng vào, vì thế luôn cúi đầu ăn chăm chỉ.
Thật lâu thật lâu sau đó, Trình Tử Lương mới nói với tôi, anh ta chưa bao giờ thấy nữ sinh nào có thể ăn nhiều đến vậy.
Khi đó tôi còn trẻ tuổi, da mặt mỏng, nghe anh ta nói vậy liền bóp lấy cổ anh ta không buông tay: “Nói lại! Nói lại ngay!”
Anh ta cười to, thuận thế nắm lấy cánh tay tôi, hôn thật sâu nói: “Anh thích người ăn nhiều“.
Có một số việc kỳ thực không thể nghĩ ra được, suy nghĩ một chút liền cảm thấy trong lòng hoang vắng. Tình yêu mới bắt đầu, có lẽ đã sớm nhận định phải kết thúc, tuổi tôi còn trẻ nên không biết đem theo mắt mà đi nhìn người. Lời mẹ nói vẫn là sâu sắc nhất, bà nói: “Con và Trình Tử Lương không có kết quả tốt đâu, một đứa con gái nếu không danh không phận đi theo một người đàn ông, thời gian qua lâu, cái gì cũng sẽ không có“.
Tôi không nghe vào, hơn nữa Trình Tử Lương đã từng hứa hẹn sẽ cưới tôi, anh ta gọi tôi là vợ của anh. Khi đó tôi rất ngốc, anh ta nói gì tôi cũng tin, mãi cho đến cuối cùng, tôi kỳ thực vẫn hy vọng anh ta sẽ dẫn tôi theo.
Có điều trên đời này làm gì có nhiều cô bé lọ lem, truyện cổ tích đều là bịa ra để gạt người thôi, hoàng tử diệt rồng ác, cứu cũng là công chúa. Huống chi trên đời chắc gì đã có rồng ác, nói không chừng tự bản thân vị hoàng tử đó cố ý bịa ra.
Lúc tôi xuất viện Hướng Tịnh còn chưa được ra, Tô Duyệt Sinh đến bệnh viện thăm tình nhân, vừa hay gặp tôi xuất viện, anh ta liền thuận thuận tiện tiện đón tôi luôn. Vốn tôi muốn từ chối ý tốt của anh ta, vì thế mới nói: “Không sao đâu, tài xế đang trên đường đến đây rồi, anh ở trong này bồi Tình Tình đi.”
“Anh có chuyện muốn nói với em”
Tô Duyệt Sinh rất ít khi nói chuyện nghiêm túc với tôi, kỳ thật là tôi ít khi gặp được Tô Duyệt Sinh, anh ta ở địa bàn khác, còn tôi tuy ngủ trong gian phòng của anh ta, nhưng anh ta lại ít khi đến đây.
Ở trên xe Tô Duyệt Sinh cũng chưa nói chuyện, chỉ đến khi về nhà, tôi rửa hoa quả cắt cho anh ta ăn, anh ta mới mở miệng nói chuyện, “Trình Tử Lương gặp em rồi phải không?”
Tôi tập trung cắt táo, cũng chưa ngẩng đầu: “Không có, chỉ là mấy người Tề Toàn mời khách ở Trạc Hữu Liên, mới rồi em phát bệnh được đi bệnh viện, sau đó anh ta cũng không có tới“.
Cuộc sống cũng không phải như phim truyền hình, chia tay là chia tay, nào có nhiều chuyện phức tạp không rõ như vậy. Trên thực tế tôi cũng không hiểu vì sao Tô Duyệt Sinh lại hỏi đến Trình Tử Lương, anh ta chưa bao giờ lo lắng chuyện vô ích không liên quan mình.
“Anh có chút chuyện phiền phức với Trình Tử Tuệ*, còn tưởng Trình Tử Lương sẽ đến tìm em báo thù thay chị anh ta chứ“.
((Nhắc lại một chút, Trình Tử Tuệ là mẹ kế của Tô thiếu gia chúng ta đấy))
Tô Duyệt Sinh cười rộ lên, khóe miệng hơi nhếch, trong lòng tôi lại nói xấu anh ta cười trông như bị trúng gió, thở dài: “Ở bên ngoài có lửa, đừng đốt đến em đang yên phận trong chậu này là tốt rồi“.
“Dù sao em cũng xem như người của anh, nếu bên ngoài thực sự có lửa, em cũng sẽ xui xẻo“.
Tôi bấm tay đếm đếm, lại lắc đầu. Tô Duyệt Sinh hỏi: “Em đang tính gì vậy? Bói toán tử vi hả? Học được môn này hồi nào thế?”
“Không phải, em đang đếm, năm nay tổng cộng chúng ta có ngủ chung giường một lần, cũng là do ngày lễ tình nhân hôm đó anh uống say. Em thật sự oan uổng đi gánh cái hư danh này. Ngoài cửa bị cháy đến, rất oan“.
Mỗi lúc Tô thiếu gia giận tím mặt, ước chừng người bên ngoài rất ít thấy, kỳ thực tôi cũng hiếm khi thấy. Anh ta tức giận hai mắt đều đỏ lên, tôi vẫn không hiểu anh ta tức giận cái gì, táo cũng không thèm ăn, dằn mạnh chén trà xuống bàn, thiếu chút nữa ném ngã luôn chén trà.
Tôi vội vã thành tâm thành ý nói xin lỗi: “Anh biết em nói chuyện không phân nặng nhẹ mà, anh cứ cho là em nhìn thấy Trình Tử lương nên bị động kinh đi“.
Tô Duyệt Sinh nói móc tôi: “Xem ra cô đối với anh ta quả thực chưa dứt tình nhỉ?”
“Cũng không phải tình chưa dứt“. Tôi có hơi ũ rũ, vực dậy không nổi tinh thần: “Em chẳng qua là nhân vật nhỏ bé, các người đi tới đi lui, đứng núi này đánh trâu bên kia, tùy tiện ném xuống một đao cũng đủ khiến em xong đời. Cả ngày lo lắng đề phòng, rất khó chịu. Sao Trình Tử Lương không tiếp tục ở nước ngoài nữa? Anh ta trở về làm gì?”
Tô Duyệt Sinh ngược lại không tức giận nữa, gương mặt giống như bình thường nhìn không ra hỉ nộ ái ố, âm giọng cũng rất bình tình: “Anh ta trở về để kết hôn“.
Tôi 'A' một tiếng, làm rơi cả quả táo. Tô Duyệt Sinh nhắc nhở tôi: “Rơi quả táo kìa“.
“Quả kia mới dành cho anh“. Tôi nhanh chóng đem mâm đặt ở trước mặt Tô Duyệt Sinh: “Quả này do em chọn, lớn nhất, màu hồng đậm, nhất định là quả ngọt“.
“Không ăn táo nữa, hôm nay anh đền cho em“.
Tôi hơi sững sờ kinh ngạc: “Cái gì?”
Tô thiếu gia không kiên nhẫn: “Không phải nói năm nay chỉ ngủ chung giường với em có một lần sao? Hôm nay anh đền, đỡ cho em phải oan uổng gánh lấy hư danh“.
Tôi không biết nên khóc nên cười nên kinh ngạc vì được cưng chiều hay khiếp sợ xấu hổ mới tốt, qua một lúc sau đành phải cười ngây ngô với Tô thiếu gia một chút.
Ngủ chung giường với một người như Tô Duyệt Sinh, kỳ thực cũng không quá khó chịu, dù sao kỹ thuật cũng là ngàn đánh trăm luyện, tốt hết lời để nói. Lần đầu tiên anh ta ngủ chung giường với tôi biểu hiện không được tốt lắm, có lẽ do tôi khiến khẩu vị Tô thiếu gia không ngon nên từ đó về sau cũng rất ít chạm vào tôi. Thời gian lâu lại thành người tình trong trắng thuần khiết rồi.
Hôm nay Tô thiếu gia tâm tình không tốt, phát huy rất kém cỏi, tôi tuy có ý định cố gắng lấy lòng anh ta, nhưng cũng không thể khiến anh ta cao hứng bao nhiêu. Hai người cuối cùng hao hơi tốn sức đi ngủ, hơn nữa còn là đưa lưng về phía nhau mà ngủ.
Trong lúc tôi nửa tỉnh nửa mê, bỗng nghe tiếng Tô Duyệt Sinh hỏi: “Cô cố ý?”
Tôi giả bộ ngủ, Tô thiếu gia lại đá tôi một cái, vừa vặn đá vào ngay mắt cá chân đang bị thương của tôi, tôi đau đến nhe răng nhếch miệng ngồi dậy, ôm chân xuýt xoa một hơi: “Em cố ý cái gì chứ?”
Tô thiếu gia vẫn như cũ đưa lưng về phía tôi, âm giọng bình tĩnh như nhìn thấu mọi việc: “Tiện nghi của tôi, dễ chiếm vậy sao?”
Tôi không lên tiếng, quan hệ giữa tôi và Tô Duyệt Sinh từ lúc bắt đầu đã chưa từng thay đổi, anh ta cứu tôi ra từ trong hoàn cảnh tuyệt vọng, bà Tô là một ngọn núi, bất kỳ lúc nào cũng có thể đẩy xuống một tảng đá đè chết người, còn Tô Duyệt Sinh là một ngọn núi cao rất cao, tôi có bản lĩnh gì mà có thể khiến cho ngọn núi cao như vậy đến giúp tôi đây? Một con kiến nhỏ, mặc cho ai giơ ngón tay ra cũng có thể ép chết mất rồi.
Tôi nào dám chiếm tiện nghi của Tô Duyệt Sinh, chỉ là thời gian qua quá lâu, lâu đến mức tôi cảm thấy sợ hãi, chẳng qua anh ta vứt cho tôi chút chuyện vặt, tuy rằng không nhất thiết anh ta phải thích tôi, nhưng chỉ cần anh ta thừa nhận tôi là người của anh ta, có được thế lực của anh ta che chở, nếu ai muốn dẫm chết tôi thì trước hết phải suy nghĩ dè chừng một chút.
Đây là một cách sống rất rất đáng buồn, tự bản thân tôi cũng hiểu rõ.
Nhưng dây cung đã buông, tên không thể quay đầu lại, đã chọn con đường này rồi thì dù nhiều bụi gai cũng chỉ có thể bước tới mà thôi.
Tôi không nói lời nào, Tô Duyệt Sinh ngược lại mở miệng nói: “Vậy chắc là do tôi suy nghĩ quá nhiều, chẳng qua cô gặp Trình Tử Lương nên tâm thần đại loạn, vội vã tùy tiện leo lên giường người ta, đã nghĩ chắc chưa?”
Lần này tôi không biện bạch không được, chỉ có thể cười ngây ngô nói: “Thật sự là anh suy nghĩ quá nhiều, em và Trình Tử Lương sao lại ra nông nỗi này, anh là người hiểu rõ nhất không phải sao? Nếu em còn nghĩ đến anh ta, ông trời cũng sẽ không tha cho em, ngay cả mẹ em dù đã chết cũng sẽ không an lòng“.
Nhắc tới mẹ, Tô Duyệt Sinh biết là tôi đang nghiêm túc, nên không nhiều lời nữa, chỉ cười lạnh một tiếng.
Tôi ngồi thật lâu ở đầu giường, mãi đến khi Tô Duyệt Sinh ngủ say mới đi tắm rửa.
Thời trung học tôi rất hận mẹ, vì sao bà lại qua lại mập mờ với bọn nhà giàu kia, tiền quan trọng như vậy sao? Mấy người đó cũng đâu muốn cưới bà, chẳng qua xem bà như món đồ chơi thôi.
Thế nhưng về sau, tôi so với bà càng mất mặt hơn.
Đến khi chính mình chìm vào giấc ngủ, tôi lại mơ thấy Tô Duyệt Sinh, anh ta cười lạnh hỏi tôi: “Cô có gì đáng giá để tôi ra tay giúp đỡ?”
Lần đó Tô Duyệt Sinh bận tối mặt vì chuyện của Trình Tử Tuệ, nghe nói cuối cùng kinh động đến cha của Tô Duyệt Sinh đích thân ra mặt hòa giải, ngay câu nói đầu tiên Tô Duyệt Sinh đã khiến cha anh ta tức nghẹn trở về, anh ta nói: “Người phụ nữ của tôi, để xem ai dám đụng vào“.
Cho nên cái tên Trâu Thất Xảo này cứ như vậy trong nháy mắt phong quang vô hạn, khiến Tô lão gia tức giận thiếu chút nữa bệnh tim tái phát. Ngay cả Trình Tử Tuệ cũng như gặp phải đại địch, e sợ tôi thực sự tiến dần từng bước ép người. Chị ta nằm mơ cũng không muốn có một đứa 'con dâu' như tôi.
May mắn Tô Duyệt Sinh cũng chỉ nói miệng vậy thôi, rốt cuộc Trình Tử Tuệ cũng hiểu rõ tôi chỉ là công cụ Tô Duyệt Sinh dùng để làm bẽ mặt chị ta, nhưng cũng chẳng biết phải làm sao.
Tôi ngủ không ngon giấc, giật mình tỉnh lại cả người đầy mồ hôi lạnh, gió vù vù thổi vào phòng càng thêm lạnh lẽo, tôi quấn chăn trùm khắp cả người, trời còn chưa sáng mà cơn buồn ngủ đi mất rồi.
Thật ra là đói bụng, buổi chiều không có ăn cơm, ngã đầu xuống liền ngủ. Tôi đứng lên xuống phòng bếp mở tủ lạnh xem có gì ăn không, vừa vặn gặp Tô Duyệt Sinh cũng xuống uống nước.
Anh ta uống nước chanh, còn muốn bỏ thêm đá vào. Tôi lấy lòng nhanh chóng bỏ một viên đá vào ly cho anh ta hỏi: “Đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?”
Trong phòng bếp có treo một chiếc đồng hồ treo tường đang điểm ba giờ sáng. Lúc này mà nấu ăn thì có hơi kỳ quái, bất quá nếu Tô Duyệt Sinh gật đầu tôi cũng không dám để mặc anh ta đói.
Tôi nấu hai chén mì, một chén bỏ trứng gà, một chén không có.
Chén không có trứng gà là của Tô Duyệt Sinh, anh ta không ăn trứng gà, cho nên tôi bỏ thêm nhiều rau xanh một chút, rau xen lẫn sợi mì trên bề mặt, xanh rờn.
Tô Duyệt Sinh ăn được hai đũa liền hạ đũa xuống, tôi nghĩ anh ta không thích, vội vàng hỏi: “Hay để em gọi điện đặt thức ăn bên ngoài nhé“.
“Xin lỗi.”
Tôi nhất thời ngây ngốc, Tô thiếu gia xin lỗi tôi, đây là tình huống gì.
Anh ta trông có vẻ áy náy: “Vừa rồi đột nhiên nhớ tới hôm qua là sinh nhật em“.
“À...” Tôi nói: “Em cũng quên mất, đâu có sao. Sinh nhật là ngày vui, chẳng qua phụ nữ qua hai mươi lăm tuổi, đâu ai mong chờ đến ngày sinh nhật“. Kỳ thật ngay từ đầu tôi vì được cưng chiều mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Tô Duyệt Sinh nhớ rõ ngày sinh nhật của tôi.
“Năm trước sinh nhật em, có hứa cho em một nguyện vọng, em hy vọng sang năm anh có thể cùng mừng sinh nhật với em, kết quả anh lại quên mất“.
Sinh nhật năm ngoái vừa vặn Tô Duyệt Sinh đang ở đây, bọn Trần Quy ồn ào dẫn theo một đám nhân viên mua bánh ngọt đến tặng, anh ta mới biết hôm đó là sinh nhật tôi, nhất thời cao hứng hứa tặng tôi một nguyện vọng, trước mặt Tô thiếu gia, đương nhiên càng muốn nịnh nọt, tôi nói hy họng sang năm anh ta có thể cùng mừng sinh nhật với tôi. Bản thân tôi sau khi nịnh nọt xong liền quên béng đi, không ngờ anh ta vẫn nhớ rõ.
“Không sao không sao, hơn nữa chẳng phải anh cũng đang vui sinh nhật với em đây sao?” Tôi vô cùng thức thời nói: “Xem nè, ngay cả mì trường thọ cũng đã ăn, nếu không phải anh đói bụng, em cũng không tính xông vào bếp nấu nữa“.
Có lẽ Tô Duyệt Sinh cảm thấy vụ sinh nhật vẫn còn khiến tôi khó chịu nhiều lắm, nên có chút băn khoăn, vì thế nói: “Em ước điều gì đi, anh sẽ tận lực hoàn thành cho em“.
Tô Duyệt Sinh nói lời này, quả thực ngàn năm một thuở, giống như đang cho không một tờ chi phiếu trống muốn điền bao nhiều số 0 thì điền. Đáng tiếc tôi chỉ có thể tìm bậc thang cho chính mình bước xuống, hời hợt giả vờ hờn dỗi: “Được, em muốn một viên kim cương to thật to, anh tặng em đi!”
Tô Duyệt Sinh rất khẳng khái, hai ngày sau quả nhiên phái người đưa tới chiếc vòng cổ nạm kim cương, mặt dây chuyền là một viên kim cương to, tỏa hào quang lấp lánh.
Tôi thích chí dào dạt đeo nó lên, đi khoe khắp chung quanh.
Vì thế người ngoài lại một lần nữa bàn tán, đại ý nói Hướng Tịnh tuy được sủng ái, nhưng tôi vẫn chưa bị cho hạ bệ, có thể thấy được tôi là con hồ ly tinh đạo hạnh ngàn năm, không uổng công tu luyện.
Tôi thật sự thật sự nằm mơ cũng không nghĩ tới, Trình Tử Lương hẹn tôi ăn cơm.
Phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối, sau lại nghĩ, vì sao phải từ chối, ngược lại còn để lộ dấu vết cho người suy đoán, không bằng thẳng thắng vô tư mà gặp nhau đi.
Lời tuy nói vậy, nhưng đến giờ hẹn vẫn là tâm loạn như ma, nội chuyện mặc cái gì đi thôi cũng đủ khiến tôi rối rắm lắm lắm, cuối cùng cắn răng chọn bộ áo quý nhất trong tủ, lại cầm chiếc túi xách đắt giá nhất, đeo thêm chiếc vòng cổ kim cương kia của Tô Duyệt Sinh tặng, quả thực dùng vô số tiền đem bản thân trang bị đến tận móng chân, thế này mới ra cửa.
Địa điểm ăn cơm không ngoài những chỗ thường lui tới, tôi rất lo lắng gặp phải người quen nào, đồn tới đồn lui sẽ biến dạng câu chuyện, cho nên vô cùng chột dạ, chẳng khác trộm là mấy. Mãi đến khi vào phòng ăn riêng mới cảm thấy an lòng.
Không phải chỉ mình Trình Tử Lương tới gặp tôi mà còn có mấy người Tề Toàn đi cùng, bọn họ vừa thấy tôi liền ồn ào: “Ôi thua rồi!”
“Chung đi!”
“Vẫn là Trình Tử Lương lợi hại, đoán được Thất Xảo sẽ đem túi da thằn lằn đến!”
Trình Tử Lương mỉm cười thu một chồng lớn tiền giấy màu hồng, rút một nửa đưa cho tôi: “Đây đây, phần này của em“.
Giờ tôi mới biết bọn họ cá cược tôi sẽ đeo túi gì, Tề Toàn vốn rất chắc chắn, nói hằng ngày tôi ra ngoài thích nhất túi Dior đen, mà Trình Tử Lương lại nói tôi nhất định sẽ xách Hermes, hơn nữa còn là loại da thằn lằn.
Tôi thực biết điều, mặt mày hớn hở nhận lấy tiền, một bên hôn tiền, một bên hôn gió, thở dài một hơi: “Đa tạ các vị đại gia nha!”
“Vậy gọi là đa tạ hả?”
“Các vị đều là đại đại gia, sao có thể bắt chẹt bà chủ nhỏ như tôi chứ?” Tôi ra vẻ điềm đáng yêu: “Hay là vầy, tối các vị đến Trạc Hữu Liên, tôi lại liều mình bồi quân tử“.
“Coi như xong, em mà liều mình nữa, cũng chẳng khác đem mạng ra bồi“. Tề Toàn có chút giận nói: “Lần trước em nhập viện, bị Triệu Vân biết được mắng cho anh một trận, em nói xem sao Triệu Vân lại xem em như em ruột mà che chở vậy, đâu có đúng! Nếu muốn mắng, cũng chỉ có thể là Tô Duyệt Sinh thôi!”
Tôi cười đến cứng cả mặt, “Đó là vì Triệu tổng tốt bụng, Tề tổng anh xem, anh lại nói sai rồi!”
“Hôm nay không uống rượu!” Tề Toàn nói: “Lần trước em cũng khổ sở một phen rồi, cho nên hôm nay tính mời em ra an ủi, đến đây, ngồi xuống đi!”
Tôi chết sống phản đối, cuối cùng sau khi mọi người nhún nhường nửa ngày, tôi ngồi ở vị trí khách mời, chủ trì mời khách đương nhiên là Trình Tử Lương.
“Anh Tử Lương ngày mai đính hôn, cho nên hôm nay cơm nước xong, bọn mình hãy kéo đến Trạc Hữu Liên náo nhiệt một phen đi! Cô Trâu à, đêm độc thân còn lại nha! Em nhất định phải phái một đoàn tinh binh cường tướng đến hầu hạ anh Tử Lương của bọn anh thật tốt đó!”
Tôi vội vã vỗ ngực cam đoan: “Tề tổng yên tâm, tối hôm nay ba ngàn người đẹp, tôi cho đến hết mặc Trình tổng tha hồ chọn lựa!”
Rượu qua mấy vòng, tôi cuối cùng đã biết người ngày mai đính hôn với Trình Tử Lương là tiểu thư của Phùng gia Phùng Hiểu Lâm, thật sự là môn đăng hộ đối, kim đồng ngọc nữ. Trong bữa tiệc Tề Toàn không chút để ý hỏi về chuyện hôn lễ, Trình Tử Lương đáp cũng rất không chút để ý: “Có lẽ trong năm nay“.
Tôi tập trung ăn đĩa đậu tương hấp muối, đây là món ngon trong những món ngon cung cấp nhiều chất dinh dưỡng ở đây, so với món cá muối sớm ăn đến ngán, chọn lựa món ăn đương nhiên phải là hương vị thiên nhiên thanh đạm rồi, cho nên bọn họ thường đến đây ăn, tôi thì thấy trừ bỏ món ăn ít dầu ít muối giá cao so với bên ngoài thì cũng chẳng có gì khác biệt.
Ngẫm lại Trạc Hữu Liên của tôi còn không phải kiếm tiền theo cách này?
Áng chừng cơm no rượu say, mọi người bắt đầu di dời trận địa đến Trạc Hữu Liên, lúc tôi đến đã cho tài xế về rồi, vì thế Tề Toàn sắp xếp cho tôi đi chung xe của anh ta, Trình Tử Lương thì đã ở trên xe anh ta rồi, nhất thời tôi không tìm được lý do nào để từ chối, vì thế chọn chỗ ngồi cạnh tài xế. Cố tình cái tên Tề Toàn công tử lại giở chứng, chết sống bắt tôi ngồi phía sau: “Anh mua xe này là vì ghế sau rộng rãi ba người ngồi được thoải mái, nếu em không thích vậy để anh ngồi phía trước“.
Tôi không dám xem nhẹ Tề công tử, đành phải chọn ba người cùng ngồi phía sau.
Suốt chặng đường Tề công tử nói chuyện với tôi vô cùng náo nhiệt, kỳ thật dù nói chuyện nhưng trong lòng tôi cũng có chút không yên, bởi vì Trình Tử Lương đang ngồi bên cạnh.
Có thời gian mỗi ngày tôi đều đi nghe người ta giảng kinh phật, trong bài kinh của sư Lục Tổ Huệ có đoạn gió thổi cờ bay, sư tăng nói gió động nên cờ động, Lục Tổ Huệ nói không phải gió động, cờ cũng không động, mà là do tâm động.
Tôi thừa nhận, tôi không có tâm lặng như nước, ngồi bên cạnh Trình Tử Lương, tâm của tôi chính là thình thịch nhảy loạn, đành phải tận lực phớt lờ anh ta.
Lúc xuống xe Trình Tử Lương không đợi tài xế đến mở cửa mà tự mình đi xuống, sau đó đưa tay che trên đỉnh xe, tay kia thì đỡ tôi xuống, người ta gọi hành động giúp đỡ này của các vị công tử là phong độ, xe của Tề Toàn vốn cao, tôi lại mặc váy ngắn giày cao, đành phải đưa tay cho anh ta đỡ, khi anh ta nắm tay tôi, nói thực trong đầu tôi chỉ có trống rỗng, còn chưa suy nghĩ được gì đã được hắn đỡ xuống xe. Tôi thế nhưng còn có thể phản ứng, cười nói lời cảm ơn anh ta.
Tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục đối phó qua lại với bọn họ sẽ sinh ra thất lễ, nên sau khi xuống xe an bài tốt các cô gái đến tiếp đón bọn họ liền từ biệt.
Tôi trở về văn phòng của mình, pha một ly cafe. A Man vào báo cáo một số việc, đưa báo cáo cho tôi xem, tôi tuy không uống rượu cũng cảm thấy đau đầu, thở dài nói: “Để đây trước đi“.
Khóe miệng A Man khẽ nhúc nhích, dường như có điều muốn nói, cuối cùng cái gì cũng không nói mà bỏ đi, nhưng chốc sau Trần Quy lại tiến vào nói thầm với tôi, mấy người Tề công tử lại ầm ĩ, kêu hơn hai mươi người đẹp đến chơi trò ném khăn tay, lần này anh ta không đi đưa rượu mà phái một mỹ nhân đi, đỡ phải lại bị chuốc say.
Lòng tôi tràn đầy thê lương nói với anh ta, làm ăn khó tránh chuyện xã giao, đừng để chậm trễ khách. Trần Quy phỉ nhổ tôi “Cô có chút cốt khí nào không vậy, thiếu chút tiền đó cũng đâu có chết“.
Không mặt mũi không cốt khí không tự tôn, đúng là tình trạng trước mắt của tôi.
Tôi lười nhiều lời với anh ta, gọi điện kêu phòng bếp đem cơm rang lên ăn, lúc tối tuy ăn nhiều nhưng không no. Trần Quy cực kỳ hứng thú giành giật cơm của tôi, chúng tôi hai cái đầu đang chạm trán nhau đùn đẩy tranh giành món cơm rang nổi tiếng, đột nhiên ngoài cửa có người nói: “Cô Trâu đúng là có số hưởng phúc nhỉ?”
Đừng Nhắc Em Nhớ Lại Đừng Nhắc Em Nhớ Lại - Phỉ Ngã Tư Tồn Đừng Nhắc Em Nhớ Lại