Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42: Đẩy Hắn Ra
hương 42: Đẩy hắn ra
Tay Cô Dạ Kiết, mang theo cảm giác lành lạnh bên ngoài, tham lam hấp thu nhiệt độ trên tay Phong Phi Duyệt.
"Hoàng hậu, sao nàng lại biết trẫm sẽ đến?" Cô Dạ Kiết lẳng lặng kề sát đến bên tai nàng, nhẹ giọng hỏi, tâm tình dường như không tệ.
Phong Phi Duyệt giật mình, đây, nhất định cũng đã thành thói quen rồi?
Che giấu quay mặt đi, nàng đem rượu đã ôn nóng sẵn từ trên lò nhấc xuống, thay hoàng đế rót đầy một chén, "Tối nay, là ngày đại hôn của người cùng muội muội, theo lý, hoàng thượng không nên đến đây."
Tay Cô Dạ Kiết nắm lấy tay nàng cũng không có ý định buông ra, mà là cùng nàng mười ngón giao nhau, "Duyệt Nhi, trẫm không muốn sang đó."
Bàn tay đang chấp nâng ấm rượu dừng lại giữa không trung, lòng Phong Phi Duyệt trầm xuống, chậm rãi thả ấm rượu lên trên bàn, "Hoàn thượng...."
Thần sắc Cô Dạ Kiết đầy mệt mỏi, thân thể khẽ nghiêng ra phía sau, đầu mày anh tuấn kiên định nhíu lại cùng một chỗ, hắn nhấc chén rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch. Phong Phi Duyệt mạnh mẽ tự kiềm chế, đem hai tay mong muốn vươn ra, gắt gao đè xuống bên người. Một giọt rượu, theo khóe miệng không hề có đường cong của nam tử, nhẹ nhàng chảy xuống, cô tịch... Lạnh lùng cao ngạo, nhất nhất bày ra, nàng rút khăn gấm, đem giọt rượu lau đi, tay hai người, thủy chung siết chặt lấy nhau, chưa từng buông ra.
Ba chén mị hoặc, một chén rượu xuống bụng....
Phong Phi Duyệt nhìn chén rượu không còn dư lại một giọt, miễn cưỡng gượng cười, lại rót đầy một chén, "Hoàng thượng, người thân bất do kỷ quá nhiều."
Ánh mắt Cô Dạ Kiết mang theo tư thái mông lung, kéo tay Phong Phi Duyệt, môi mỏng in lên trên mu bàn tay nàng, môi của hắn, giống như người của hắn, băng lãnh lạnh lẽo. Nam tử vươn tay vòng lấy eo nàng, kéo nàng lại gần mình. Không chút do dự cúi đầu, Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy hô hấp giống như bị cái gì đó ngăn chặn, đôi môi, bị đầu lưỡi ướt át nóng bỏng cạy mở, theo bản năng muốn trốn tránh, lại bị hắn quấn lấy, liếm hôn hết lần này đến lần khác. Quên mất phản ứng, nàng trợn tròn mắt hạnh, mùi rượu trong miệng, lưu luyến giữa răng môi hai người, đầu lưỡi linh hoạt, lửa nóng khó nhịn, Cô Dạ Kiết nhìn người con gái phía dưới, nụ hôn này, vốn không khiến hai người ý loạn tình mê, ngược lại, giống như đang thổ lộ điều gì đó, bàn tay dày rộng khoan hậu giữ lấy gò má trắng nõn của nàng, hôn, lần nữa sâu hơn. Phong Phi Duyệt thở hổn hển, thứ gì đó chạm đến cổ họng của mình, giống như sắp hít thở không thông nữa rồi...
Một lúc lâu sau, Cô Dạ Kiết mới lui người ra, lồng ngực phập phồng, cùng nàng trán tựa trán. Hai tay Phong Phi Duyệt đặt trên cổ tay của hắn, khuông mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, thở hổn hển.
"Duyệt Nhi."
"Ừm?"
Phía trên, không có thanh âm, Phong Phi Duyệt ngẩng cao cái cằm, vừa vặn cùng đối diện với đôi con ngươi màu hổ phách của nam tử, "Trẫm, đêm nay không đi nữa."
Phong Phi Duyệt thất kinh, mùi rượu giữa cánh môi Cô Dạ Kiết, tỏa ra bốn phía, "Hoàng thượng, người, không phải là của một mình thần thiếp."
"Hoàng hậu!" Nam tử đổi lại xưng hô, ngữ khí không vui, thấy nàng chỉ là mở to mắt nhìn mình chằm chằm, liền hoàn hoãn vài phần, "Nếu có một ngày, nàng thực sự yêu trẫm, liệu có còn giống như hôm nay, đem trẩm đẩy ra ngoài như vậy không?
Phong Phi Duyệt như gặp phải lôi phong nói không ra lời, ánh mắt sâu thẳm khác thường kia, giống như muốn đem lấy chính mình hoàn toàn hòa tan vào trong đó, nàng hạ thấp tầm mắt, không dám nhìn thẳng, "Hoàng thượng, nói gì vậy."
Cô Dạ Kiết cười khẽ, một tiếng kia, không mang theo nhiệt độ của ý cười, nghe vào trong tai nàng lại châm chọc hết sức. Hắn nhẹ lui ngươi, nhấc chén rượu trên bàn lên, chậm rãi đổ rượu vào trong miệng.
Rượu, không còn tinh thuần nữa, Phong Phi Duyệt nhẹ mở môi đỏ, cuối cùng không có ngăn cản.
Ba chén mị hoặc, hai chén đã xuống bụng!
Cô Dạ Kiết như bây giờ, khiến nàng một chút cũng đoán không ra. Nhìn hắn tự mình rót rượu, Phong Phi Duyệt không chút nghĩ ngợi vươn tay, "Hoàng thượng, uống nhiều rượu hại thân."
"Vậy sao?" Nam tử vung ra, đem tay của nàng hất xuống, Phong Phi Duyệt nhìn hắn uống hết chén thứ ba, hai mắt sít sao khép chặt, đột nhiên, toàn thân bất chợt nặng nề, Cô Dạ Kiết lại té nhào cả người lên trên người mình.
Nửa người trên của Phong Phi Duyệt ngã ra sau, hai tay vội đỡ lấy thắt lưng tinh tráng của hắn, "Hoàng thượng!"
"Duyệt Nhi..." Cô Dạ Kiết tự vào bờ vai thon gầy của nàng, từng lần từng lần lặp lại, "Duyệt Nhi..."
Phong Phi Duyệt kinh ngạc, nàng ngơ ngác đứng sựng một chỗ, sau một hồi lâu, mới học theo động tác của Cô Dạ Kiết hôm đó, vươn một tay đặt lên lưng hắn vỗ nhẹ. Ba chén rượu này, lại thuận lợi như vậy. Nàng mở mắt nhìn lại, xuyên qua cửa sổ rộng mở, đối diện ánh trăng sáng rõ gắn đầy sao đêm lấp lánh, trên người vướng mắc, tựa như có men say.
Hai người cứ như vậy duy trì động tác này, cho đến khi sống lưng Phong Phi Duyệt tê cứng, mới hoàn hồn.
"Hoàng hậu nương nương..." Trước phượng liễn, vài tên thị vệ hành lễ.
Phong Phi Duyệt cho người đỡ Cô Dạ Kiết lên phượng liễn, sau đó, chính mình cũng đi vào theo, "Bãi giá, Nghi Hòa Điện."
"Dạ."
Dọc đường đi, nàng để Cô Dạ Kiết tựa lên trên vai mình, phóng mắt nhìn đi, nam tử lúc này, cởi bỏ một thân tôn quý, ngay cả lệ khí được trang bị đầy đủ, cũng không còn tồn tại. Đỉnh mày bén nhọn, cũng ẩn giấu đi, toàn bộ ngũ quan hòa hoãn, nàng đưa một ngón tay, nhẹ nhàng ở trên sống mũi kiên nghị của hắn lướt xuống...
"Hoàng hậu nương nương, đến Nghi Hòa Điện rồi." Bên ngoài phượng liễn, thị vệ đã dừng chân.
Lúc đưa Cô Dạ Kiết vào đại điện, Quân Nghi đang lo lắng bất an đi qua đi lại, nhìn thấy Phong Phi Duyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt liền phấn khởi, "Tỷ tỷ!"
Người trong điện, sớm đã bị cho lui, hai người hợp lực mang hắn lên chiếc giường bên cạnh. Còn thiếu vài bước như vậy, đã nhìn thấy một đôi tay ngọc nõn nà từ giữa chiếc màn tơ rủ xuống đất vươn ra, Nô Cơ một thân đồ ngủ màu đỏ, từ trên giường ngồi dậy, đưa tay đỡ lấy Cô Dạ Kiết.
Phong Phi Duyệt buông lỏng tay, nhưng không ngờ, bàn tay của hắn vẫn sít sao cuộn chặt lấy tay nàng, nàng lảo đảo một cái, suýt chút nữa liền ngã theo xuống giường.
Tấm khăn trắng tuyết trải trên giường hỷ đỏ rực, bây giờ bị Cô Dạ Kiết đè ở phía dưới, chói mắt cực kỳ.
Phong Phi Duyệt rút tay lại, dặn dò Quân Nghi, "Tự mình cẩn thận một chút, sáng sớm ngày mai, liền bảo Nô Cơ rời đi, rõ chưa?"
"Được!" Quân Nghi vội vàng gật đầu, trên giường, khóe môi Nô Cơ kéo lên ý cười, cũng không quan tâm các nàng đang ở đây, ngay lập tức đã đem đai lưng của Cô Dạ Kiết cởi ra. Phong Phi Duyệt xoay người, đi ra ngoài, lúc sắp đi ra khỏi cửa đại điện, dừng lại bước chân, mở miệng nói, "Hắn ném muội vào đây, dựa vào cái gì, hết thảy mọi thứ đều giống như hắn muốn, thuận nước đẩy thuyền?"
Quân Nghi thần sắc ảm đạm, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt.
Phong Phi Duyệt than nhẹ một tiếng, cũng không quay đầu lại ra khỏi đại điện, những lời này, ngay cả mình cũng không phân biệt rõ, những gì nàng nói, là Quân Ẩn, hay là chính mình?
Bên ngoài Phượng Liễm Cung, cuồng phong gào thét.
Trăng sáng tà dương, bóng đêm thâm trầm.
Cô gái cầm nhuyễn kiếm trong tay, dưới đêm tối vung múa, đế hài màu trắng, dính đầy các loại cây cỏ, dọc mép hài, nhuộm đầy mỹ lệ nghiền nát. Kiếm trong tay bị bẻ cong thành một góc độ không thể tưởng tượng nổi, nàng phi thân vọt lên, làn váy thuần sắc dưới bầu trời đen ám bị thổi tung trải rộng, giống hệt như phát tiết nộ khí đầy ngập, Phong Phi Duyệt xoay cổ tay, đem hoa cỏ trong biệt viện từng cái từng cái chém sạch. Đến cuối cùng, liền hoàn toàn mất đi chưởng pháp, chỉ là hai tay nắm chặt đuôi kiếm, hướng không trung vung loạn.
Lá trúc thường xanh, dài nhỏ mà bén nhọn, giờ đây, bị chém thành từng mảnh lả tả, chút chút rơi lên trên thân kiếm, trong hoàng cung yên ắng không chút động tĩnh, chỉ có lá trúc không ngừng phát ra thanh âm va chạm. Phong Phi Duyệt đứng nguyên một chỗ, kiếm, liền cắm xuống bên người, màu xanh lục bảo, một mảnh, hai mảnh, xẹt qua gương mặt, đem lấy toàn thân nàng bao bọc ở chính giữa. Thi thoảng, có một mảnh nào đó, cắt qua da thịt, mang theo đau đớn giống như xé rách.
Sau lưng, nam tử tiến lên trước mấy bước, từ đằng xa nhìn cô gái đứng đằng kia cản gió, tất cả đều là lá trúc, ngay cả lá trúc rơi đầy mặt đất lúc nãy, cũng bị gió cuốn lên... đảo quanh trên làn váy của nàng.
***
Chương 43: Kinh biến ngoài ý muốn
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu