When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Morrist West
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lệ Thanh
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Bánh Bèo
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1703 / 10
Cập nhật: 2015-11-29 02:17:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ằm trên giường, tôi trằn trọc, không thể chợp mắt. Có tiếng làu bàu của cô gái, tiếng sóng vỗ đều và những tiếng động nhỏ của những bầy chim trên những cành phượng trước căn lều.
Tôi nhỏm dậy, thắp cây đèn dầu và lấy từ túi hành lý ra lá thư của Nino Ferrari để đọc. Những lời chỉ dẫn của Nino khá đơn giản và chính xác, liên quan đến áp suất và độ sâu của nước, sự tích tụ azôt trong huyết quản, sự biến đổi của thân nhiệt và những triệu chứng buồn ngủ...
Tôi đọc những lời căn dặn nhưng chẳng chút ấn tượng nào. Những hình ảnh huyễn hoặc cứ mãi lởn vởn trong đầu tôi: những rạn san hô, những loài cá lạ lùng có màu sắc của cầu vồng, con tàu ảo ảnh phủ đầy rong biển với hầm tàu chứa những thùng tiền vàng.
Tôi nghe có tiếng rên của cô gái và tiếng răng đánh cầm cập trong cơn sốt tái diễn. Tôi đứng lên, cầm đèn trong tay và nhìn nàng, sắc diện của nàng làm tôi sợ. Môi nàng tím xanh, đôi mắt không hồn sâu hoắc, quầng thâm. Đặt đèn xuống, tôi lấy khăn lau mặt, cổ và hai tay nàng. Rồi phải khó khăn lắm tôi mới cho nàng uống xong hai viên thuốc, không tránh làm đổ nước khi đưa ly lên môi nàng.
Cuối cùng, tôi đặt nhẹ đầu nàng xuống gối rồi kéo một cái thùng gỗ đến gần giường nàng, tôi ngồi xuống.
Đến ba giờ sáng, bệnh nhân hạ sốt. Nàng quằn quại trong những cơn co thắt dữ dội và tiếng rên của nàng nghe rõ hơn. Rồi bỗng dưng, nàng bất động, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Tôi bắt mạch nàng: mạch yếu nhưng đều. Nhịp thở của nàng cũng ổn dần. Khi tôi tính cho nàng uống nước, nàng mở mắt và thều thào:
- Tôi không quen biết ông.
Tôi mỉm cười:
- Rồi cô sẽ biết thôi. Tôi là Lundigan. Qua giấy tờ trong ví của cô, tôi biết cô tên là Pat Mitchell.
Nàng nhắm mắt và từ tốn lắc lắc cái đầu trên gối. Khi nàng mở mắt ra, tôi biết nàng đã sợ.
Nàng hỏi:
- Có phải tôi đang bệnh?
- Cô đang bệnh nặng. Cô đã dẫm phải con quỷ biển. Nếu cô sống được cũng là phép lạ.
Bệnh nhân dần dần hồi ức. Nàng muốn ngồi dậy nhưng tôi dịu dàng đẩy nàng nằm xuống:
- Cô hãy an tâm nghỉ ngơi. Nếu biết thư giãn, cô sẽ dần dà nhớ ra mọi chuyện.
Vẻ thiếu nhẫn nãi, nàng thở dài:
- Tôi không nhớ ra nơi này. Tôi đang ở đâu đây?
- Trên hòn đảo của tôi và trong căn lều của tôi.
- Có phải ông đã đưa tôi đến đây?
- Tôi đã đưa cô vào lều nhưng tôi không đưa cô lên hòn đảo này. Khi tôi đến thì cô đã có mặt ở hòn đảo. Vì thấy cô bệnh nên chúng tôi phải đưa cô vào đây để chăm sóc.
- “Chúng tôi” là ai?
- Johnny Akimoto và tôi. Johnny là bạn của tôi.
- À!
Đột nhiên, nàng có vẻ như không còn sức để nói. Nàng nhắm mắt lại khiến tôi tưởng nàng đang ngủ thiếp đi nhưng chẳng bao lâu sau, nàng lại mở mắt ra.
- Ông cho tôi xin ít nước, tôi khát quá.
Tôi nâng đầu nàng lên và đưa ly nước lên môi nàng để nàng có thể uống thoải mái. Rồi tôi nhẹ nhàng đặt đầu nàng xuống. Tựa một học sinh ngoan, nàng trịnh trọng nói:
- Xin cám ơn ông rất nhiều.
Tôi đi cất ly và khi quay trở lại, nàng đã ngủ êm.
Tôi đậy nắp lều lại để chắn gió và ngả mình xuống giường. Tuy mệt lả nhưng tôi không cảm thấy bức xúc nữa. Tôi có cảm tưởng mình và Pat Michell vừa giành thắng lợi sau một trận chiến. Vài phút sau, tôi chìm vào giấc ngủ.
Johnny mang bữa ăn sáng đến: cá hồi san hô nướng lửa than, bánh mì trét bơ, trà sữa. Cô gái cười tươi với ánh mắt vừa thân thiện vừa ngần ngại. Tôi giới thiệu:
- Đây là Johnny Akimoto, bạn tôi. Này Johnny, giới thiệu cậu đây là cô Pat Mitchell.
Pat Mitchell ấp úng:
- Tôi muốn nói cám ơn các ông. Nhưng... tôi... chẳng còn nhớ gì nữa.
Johnny nói:
- Cô Pat à, trong những giờ qua chúng tôi đã rất lo ngại cho cô. Tôi tưởng rằng cô không thể qua khỏi! Nhưng sáng nay khi trông thấy cô ngủ ngon giấc, tôi nghĩ rằng cô có thể ăn chút ít.
Đặt đĩa thức ăn lên giường, Johnny ưu tư nhìn cô gái đang tựa người trên khuỷu tay để ăn sáng.
- Cô ăn có ngon miệng không?
Mắt Johnny ngời sáng thích thú khi Pat Mitchell mỉm cười với anh và nói:
- Cám ơn anh, cá ngon quá!
Trong bữa ăn, chúng tôi chỉ trao đổi ít câu chuyện ngắn ngủi. Mặt trời lên làm ấm bầu không khí trong lều. Sau khi đã ăn ít cá và uống nhiều trà nóng, khuôn mặt của Pat đã hồng hào đôi chút.
Nàng ngẩng đầu nhìn tôi xem chừng muốn hỏi một điều đang làm nàng thắc mắc nhưng nàng cần có thời gian để sắp xếp ý tưởng.
Một lúc sau, nàng nói:
- Theo như ông nói thì tôi bị chích bởi con quỷ-biển?
- Đúng, bộ cô quên rồi à?
- Trí nhớ tôi khá mờ mịt. Lúc đó tôi đang men theo mỏm đá ngầm...
- Đi chân đất trên mỏm đá ngầm là điều chẳng khôn ngoan chút nào.
Nàng khoát một cử chỉ tỏ vẻ bực tức:
- Tôi không hề đi chân đất. Tôi đâu ngu ngốc đến cỡ ấy! Tôi có mang giày vải nhưng phải cởi giày để lấy đi hòn sỏi. Lúc đó tôi đã trượt ngã vào một hố nước vì thế dẫm phải con quỷ-biển.
Sự cáu kỉnh của Pat Mitchell làm chúng tôi phải mỉm cười. Đỏ mặt, Pat Mitchell nói tiếp:
- Tôi không còn nhớ bằng cách nào mình đã có thể về lều. Tôi cảm thấy cực kỳ đau đớn và có cảm tưởng mình bị tê liệt. Tôi đã té ngã nhiều lần, lo sợ thủy triều lên... Sau đó, tôi không còn biết gì nữa... Chẳng hiểu tôi đã sốt mê man từ bao lâu rồi?
- Không biết nữa. Chúng tôi mới đến đây vào chiều hôm qua và lúc đó cô đang hôn mê.
Đột nhiên, nàng kéo tấm drap phía dưới lên và nhìn cẳng chân bị thương. Nàng hỏi:
- Có phải ông đã băng bó cho tôi?
- Không phải tôi mà là Johnny. Anh ấy buộc phải rạch một đường để lấy đi nọc độc vì thế cô phải nằm yên trong một thời gian.
- Vâng... tôi hiểu... Nhưng, thứ quần áo mà tôi đang mặc... đó không phải là quần áo tôi mặc khi đến mỏm đá ngầm.
Tôi quay mặt đi, như để tìm điếu thuốc, và Johnny trả lời không chút đắn đo:
- Lúc đó cô sốt cao và mình mẩy lấm đất cát vì thế, Renboss buộc phải lau rửa mình mẩy và thay đồ cho cô.
Pat Mitchell đỏ ửng mặt. Rồi ngẩng đầu với vẻ cứng cỏi, nàng nói:
- Các ông thật tử tế. Tôi không thể nào quên ơn các ông.
- Cô Pat uống thêm trà nhé?
- Vâng, cho tôi xin, Johnny. Tôi có cảm tưởng như khô nước.
Khi Johnny ra khỏi lều để lấy trà cho cô gái, nàng quay sang nói với tôi:
- Hôm qua ông có cho biết rằng hòn đảo này là của ông?
- Đúng.
- Tôi không biết điều đó. Tôi không hề có ý định xâm nhập vào một vùng đất đã có chủ.
Tôi ấp úng:
- Đương nhiên cô không thể biết được... Một khi cô bình phục, Johnny sẽ đưa cô về đất liền.
- Cám ơn, tôi không dám làm phiền các ông. Tôi đã có thuyền rồi.
Tôi cảm thấy bối rối. Vì lịch sự, tôi có thể lâm vào một tình huống mà tôi rất muốn tránh. Cô gái này, tuy có bệnh, nhưng duyên dáng và ăn nói lịch lãm. Tuy vậy, tôi muốn cô ta rời khỏi đảo càng sớm càng tốt.
Johnny trở vào. Anh nói với Pat một lời đề nghị khiến tôi phải đắn đo suy nghĩ:
- Cô Pat à, tuy cô đã bớt sốt nhưng vẫn chưa bình phục. Cô cần được nghỉ ngơi nhiều. Nếu cô thích, chúng tôi sẽ đưa cô ra bãi biển, để cô ngồi dưới một mái che và nhìn chúng tôi làm việc.
Pat mỉm cười:
- Thật tuyệt vời. Ở đó tôi có thể ngủ, viết lách và nhìn các ông làm việc. Chẳng hay các ông làm việc gì?
- Renboss sẽ tập lặn ở độ sâu dưới sự chỉ dẫn của tôi.
Pat mỉm cười:
- Nhưng đó không phải là công việc. Đó chỉ là môn thể thao.
Tôi nói:
- Nhưng lặn theo phương pháp do Johnny chỉ dẫn thì rất khó khăn và nhọc nhằn. Rồi cô sẽ biết.
Giọng nói giả vờ thư thái của tôi không che giấu được Pat. Nàng nhìn thẳng vào mặt tôi và nói, rất trầm tĩnh:
- Ông là chủ nhân của hòn đảo này và ông có quyền làm những gì ông thích. Tôi hứa sẽ không xen vào công việc của ông và ra đi ngay khi có thể.
Bỗng dưng Johnny ho sặc sụa. Anh làu bàu cho biết vừa mắc phải xương cá rồi bước vội ra ngoài. Pat liếc nhìn tôi và ngả đầu lên gối.
Nàng nói:
- Như vậy ông đúng là Renn Lundigan? Trong thời gian gần đây, thiên hạ đã nói nhiều về ông. Tôi không ngờ chúng ta có thể gặp nhau.
- Cô nói gì tôi không hiểu...
- Có phải ông đã bị cho thôi việc? Bộ ông không nhớ một giảng viên đại học say khướt nằm gục trước cửa văn phòng hiệu trưởng hay sao?
Tôi há hốc mồm nhìn Pat, không biết phải nói sao. Nàng thôi mỉm cười và đặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên tay tôi:
- Ông tha lỗi cho tôi nhé! Tôi đã đùa ông một cách tàn nhẫn sau khi ông đã cư xử với tôi tốt như vậy. Rồi ông sẽ hiểu thôi: bản thân tôi cũng làm việc tại trường đại học Sydney và tôi đang theo ngành tự nhiên học. Trái đất này quả là nhỏ phải không ông?
Nàng nói không sai. Trái đất này quá nhỏ đến nỗi dĩ vãng của một người có thể đeo đuổi nó đến tận nơi này, trên một hòn đảo hoang vắng, giữa đại dương! Cơn giận sôi sục trong lòng khiến tôi phải tuôn ra những lời cay đắng:
- Đúng... Như vậy là cô biết rõ tôi. Nhưng tôi thì không muốn biết cô. Sự hiện diện của cô ở đây khiến tôi cảm thấy khó chịu, nhưng vì cô đang bệnh khiến tôi không còn một lựa chọn nào khác. Có một điều cô cần hiểu rõ, đó là, bao lâu sức khỏe cô chưa hồi phục thì chúng tôi vẫn chăm sóc cho cô. Nếu cô không thể lèo lái con thuyền của cô, thì Johnny sẽ kéo nó vào đất liền. Từ nay đến ngày ấy, tôi cấm cô không được nhắc đến dĩ vãng của tôi. Nó đã chết rồi. Cô cũng không được nhắc đến các bạn bè của tôi, bởi tôi không có bạn bè. Và một khi rời đảo này, hãy xem như không hề gặp tôi.
Tôi bước ra khỏi lều. Trong thoáng chốc, tôi tưởng chừng nghe tiếng thổn thức của cô gái, nhưng tôi không ngoái cổ nhìn. Pat khiến cho tôi nhớ đến dĩ vãng vì thế tôi không muốn quan hệ với nàng. Tôi đã quyết định quên đi gã Renn Lundigan ngày ấy. Dĩ nhiên, quyết định đó chỉ là hoang tưởng. Tôi vẫn bám lấy nó một cách ngu ngốc.
Johnny chèo thuyền đưa tôi ra cái vụn nhỏ được bao bọc bởi những mỏm đá. Con thuyền lướt nhẹ trên mặt biển êm ả. Khi ngoái cổ nhìn lại, tôi trông thấy Pat Mitchell đang nằm trên bãi biển, dưới bóng mát của tấm bạt. Chính Johnny đã làm tất cả. Anh ta đã đưa Pat ra đó, đặt cô nằm trên chiếc giường-gập, băng bó vết thương, che chắn nắng và không quên đặt gần tầm tay nàng một bình nước.
Johnny... vẫn luôn là Johnny... Johnny là sự mạnh mẽ, còn tôi là sự yếu kém! Johnny là sự minh triết trầm tĩnh còn tôi là nỗi ám ảnh, những hối tiếc và sự trốn chạy, Johnny đang thanh thản chèo thuyền và tôi thầm nghĩ nếu có chăng cái nhìn thương cảm trong mắt anh thì tôi cũng chẳng thể phát hiện điều đó.
Chiếc thuyền con được neo gần một đám san hô chết. Tôi lắp chân nhái vào, đeo thắt lưng da có dằn bảy cân Anh chì và một con dao dài. Hai bình khí nén được gắn chặt vào một cái khung bằng kim loại nhẹ khiến khi Johnny giúp tôi đeo chúng vào lưng, tôi không cảm thấy một chút khó khăn nào. Rồi tôi đeo mặt nạ và ngậm ống cao su dẫn dưỡng khí.
Johnny hỏi:
- Sẵn sàng chưa Renboss?
- Ổn cả.
- Đừng quên nhìn lòng biển trước khi nhảy xuống.
Tôi nhìn mặt nước trong veo. Thông thường, những vụn san hô có thể sâu đến bốn hoặc năm thước. Cái vụn nơi tôi đang neo thuyền khoảng sáu thước chiều dài, bốn thước bề ngang và sâu gần bốn thước, chứa đầy sự sống và màu sắc.
Những đám rong biển xanh, đỏ, vàng óng, lả lơi dịu dàng theo dòng nước. Những cây san hô màu cải hương nở rộ, tựa các loài hoa trong vườn. Loài hải quỳ trắng và đỏ vươn vòi tựa như những cánh hoa cúc Nhật. Trên những vách đá, những cây san hô non đan kết thành những bích họa hoang sơ. Từng đàn cá sặc sở lao nhanh theo khắp hướng. Một con sao biển màu thiên thanh nằm bất động trên cát biển... Bỗng dưng tôi cảm thấy xúc động khi nghĩ rằng mình sắp xâm nhập vào cái thế giới đầy màu sắc và sinh động này.
Tôi ngước mắt nhìn Johnny và nói:
- Ổn cả, Johnny.
Johnny mỉm cười gật đầu. Tôi chỉnh lại mặt nạ, kiểm tra hệ thống ôxy, rồi nhảy xuống nước. Chiếc thắt lưng có buộc chì nặng trĩu kéo nhanh tôi xuống hai thước nước.
Đột nhiên, tôi cảm thấy kinh hoảng.
Tôi đang bị vây quanh bởi những loài thủy quái. Qua lớp mặt nạ và làng nước, đám rong biển lả lơi trông như cánh rừng nguyên sinh. Loài hải quỳ há lớn họng. Những gốc san hô dựng đứng như loài cây cỏ trước thời hồng thủy. Ngộp thở, buồn nôn, tôi giật mặt nạ và quẫy mạnh chân để trồi lên mặt nước. Cúi đầu lên lan can mạn thuyền, Johnny cười ồ. Đưa tay để kéo tôi, anh hỏi:
- Có chuyện gì thế, Renboss?
- Chẳng có chuyện gì cả... Tôi cảm thấy sợ thế thôi! Khi xuống dưới đó, mọi vật trông rất lạ lùng.
- Đó là ảo ảnh mà ta luôn gặp phải trong buổi lặn đầu tiên. Bây giờ, ông hãy nhìn xuống đáy nước một lần nữa thử xem.
Tôi tuân theo lời Johnny. Chẳng trông thấy các loài thủy quái đâu nữa, và chỉ vẫn là cái thế giới nhỏ bé mà tôi đã từng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó.
Johnny nói:
- Ông hãy lặn xuống một lần nữa, nhưng lần này hãy giữ bình tĩnh. Hãy thở chậm và đều. Cố bơi lội đôi chút và lặn xuống tận đáy. Hãy quan sát kỹ những gì đã làm ông sợ.
Tôi gật đầu đeo mặt nạ vào và nhảy xuống nước.
Trong một khoảng thời gian ngắn, tôi cố giữ cơ thể ở gần mặt nước trong khi điều hòa nhịp thở. Tôi thành công khá nhanh chóng. Đám bong bóng, từ hệ thống điều chỉnh ôxy dâng lên thành cột về phía mặt nước, phát ra tiếng reo nho nhỏ phù hợp với nhịp thở của tôi.
Sau khi đã lấy lại can đảm, tôi lặn về phía tường thành san hô. Nhưng chẳng mấy chốc, tôi lại cảm thấy khiếp đảm. Những cành san hô, tương tự như đôi tay trần, vươn ra để xiết chặt tôi. Trong một hốc tối giữa đám rong biển lả lơi, có một cái mồm lớn đang há ra, chực đớp tôi, trong khi đôi mắt to như con sò đang chăm chú theo dõi tôi. Trong khoảnh khắc, tôi sợ điếng người. Một lần nữa, tôi suýt giật bỏ mặt nạ và trồi lên mặt nước. Nhưng rồi tôi kịp lấy lại bình tĩnh. Tôi hiểu rằng đôi mắt và cái miệng đó chỉ là chú cá hồi san hô nhỏ, vô hại, và những cành san hô kia cũng không hề tìm cách xiết chặt tôi.
Tôi quẫy mạnh chân nhái và thấy mình đang lướt đi rất dễ dàng. Tôi lướt nhanh qua những đám san hô và rong biển, hít thở thoải mái mặc dầu sức ép của nước đang gia tăng. Tôi tưởng mình là chú chim đang bay lượn giữa trời và đất và hai cánh tay của tôi đã trở thành đôi cánh. Tôi thở hết không khí ra khỏi phổi, làm dâng lên một cột bong bóng nước trong khi tôi chúc đầu hầu như thẳng đứng để lặn sâu hơn. Bỗng dưng tôi cảm thấy hai tai mỉnh như bị ép mạnh và đau buốt ở hốc mũi. Rồi cơn đau biến mất, sức ép giảm dần và hai bàn tay tôi chạm lớp cát trắng ở đáy biển.
Bằng một loạt động tác tương tự như những bài tập của các vận động viên nhào lộn, tôi vươn người lên. Cơ thể tôi đã thoát khỏi trọng lực đang kềm hãm nó và tôi có thể vận động tay chân một cách dễ dàng, không chút cố gắng. Khi bước đi, tôi có cảm tưởng mình đang bồng bềnh và khi bồng bềnh, tôi tưởng mình đang bước đi. Một nỗi vui sướng xâm chiếm lấy tôi. Tôi tiến gần hơn đến bức tường san hô rồi sau đó, bơi quanh vụn. Những cành rong biển ve vuốt khuôn mặt tôi trong khi tôi đưa tay đùa giỡn với đám san hô, tựa như mân mê những cành cây trong vườn.
Tôi say mê trước những điều kỳ diệu của đại dương đến nỗi quên cả thời gian. Thế rồi đột nhiên tôi cảm thấy cái lạnh đang bao phủ lấy tôi. Tôi nhìn thân mình, thấy sởn gai ốc và các ngón tay đều trắng bệch và nhăn nhúm. Tôi trồi lên thật nhanh và đu người lên thuyền, Johnny cho biết tôi đã ở dưới nước hai mươi lăm phút.
Sau khi cởi bộ đồ lặn, tôi ngồi im trong ít phút, cảm thấy sức nóng tích lũy trong cơ thể đang lan tỏa, kết hợp với sức nóng của mặt trời đang sưởi ấm làn da trần của tôi.
Johnny hỏi:
- Lần này ông không gặp rắc rối gì chứ?
- Mọi chuyện đều ổn. Tôi thấy thật là dễ dàng cứ như trò trẻ con.
- Trong buổi lặn đầu tiên, ta luôn có cái ấn tượng đó. Nhưng ông phải nhớ rằng cái vụn này không mấy sâu và khá khuất gió. Hơn nữa, ông không phải thực hiện một công việc nào dưới nước và dưới đó không có một hiểm nguy thực sự nào. Chính vì vậy mà ông cảm thấy rất thích thú với buổi lặn... Tuy vậy, ông cũng nhận được một tín hiệu báo nguy đầu tiên, đó là cái lạnh. Tuy ông có cảm tưởng rằng ông chẳng cần chút cố gắng trong khi di chuyển dưới nước, nhưng thật ra cơ thể ông phải không ngừng làm việc. Nó phải đốt rất nhiều năng lượng để giữ cho ông được ấm... Nếu ở độ sâu thì ông còn cảm thấy lạnh hơn nữa. Cái lạnh đó bất ngờ ập đến, tựa như đang giữa mùa hè chuyển thẳng sang đông.
Tôi gật đầu và nhớ đến các lời chỉ dẫn của Nino Ferrari.
Johnny nói:
- Thôi, bây giờ ta hãy về trại. Buổi đầu tập như thế là đủ. Chiều nay chúng ta sẽ tiếp tục. Giữa hai buổi lặn ông phải ăn uống đầy đủ và tập thể dục. Khi chúng ta thực sự bắt tay vào việc, ông sẽ thấy sức lực nhanh chóng tiêu hao.
Chúng tôi nhổ neo và Johnny chèo thuyền về đảo. Con nước xuống nhanh. Trong một giờ nữa, phá đảo chỉ còn một bãi cát trần trụi, và những mỏm đá ngầm sẽ phơi mình dưới nắng, hoang sơ. Lúc đó, chỉ còn đây đó những vụn nhỏ, nơi sự sống vẫn triền miên sinh sôi nảy nở.
Trong khi Johnny chèo thuyền, tôi nhìn về phía bãi biển, nơi Pat Mitchell đang nằm dưới tấm bạt. Tôi thầm nghĩ không biết mình phải nói năng gì với nàng để lắp cái hố sâu ngăn cách mà tôi đã gây ra. Tôi vẫn đeo đuổi chủ trương của mình: tôi muốn nàng rời khỏi hòn đảo này. Tuy vậy, tôi biết rằng chúng tôi còn phải chung sống thêm nhiều ngày nữa và một hòn đảo thần tiên của vùng nhiệt đới có thể trở thành một địa ngục nếu các cư dân của nó bất hòa.
Khi con thuyền đã đến gần bờ, Johnny nói:
- Renboss à, cô Pat ân hận vì đã nói răng bừa bãi với ông. Cô ấy nuốn xin lỗi ông, nhưng không biết phải nói sao.
- Khổ nỗi là bản thân tôi cũng ăn nói bừa bãi với cô ta.
- Ông biết không, cô gái ấy rất tử tế. Cô ấy sẽ giữ lời hứa và ra đi ngay khi có thể. Cô ấy đã nói điều đó với ông và đã nhắc lại với tôi.
Tôi mỉm cười:
- Đồng ý, Johnny. Tôi sẽ nói chuyện với cô ta. Cậu hãy chuẩn bị bữa ăn trưa trong khi tôi tìm cách làm hòa với cô ta. Hẳn tôi sẽ tìm được lời nói thích hợp.
Khi đặt chân lên bãi biển, chúng tôi lại một lần nữa cảm thấy thật yên ổn và thư thái.
Đồng Tiền Vàng Bí Ẩn Đồng Tiền Vàng Bí Ẩn - Morrist West Đồng Tiền Vàng Bí Ẩn