Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Richard Adams
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Hồng Vân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11961 / 358
Cập nhật: 2018-05-26 13:51:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47: Bầu Trời Lơ Lửng Trên Đầu
ghe tiếng Cây Phỉ giậm chân, Bồ Công Anh lập tức nhảy khỏi bờ cỏ. Nếu có một cái hang, hẳn chú đã tìm cách phóng vào đó. Trong tích tắc ngắn ngủi, chú nhìn suốt con đường rải sỏi. Và rồi con chó lao về phía chú và chú quay đầu chạy về phía nhà kho. Nhưng trước khi chạy đến nơi, chú nhận ra mình không thể chạy đến trốn dưới sàn nhà kho. Nếu làm thế chắc chắn con chó sẽ ngừng lại, rất có thể người đàn ông sẽ gọi nó quay lại. Bồ Công Anh phải chạy ra khỏi sân xuống con đường dưới kia. Chú đổi hướng và chạy như bay lên con đường rợp bóng cây du.
Chú không nghĩ là con chó lại bám sát theo chú như thế. Chú có thể nghe thấy hơi thở của nó và nghe tiếng những hòn sỏi lạo xạo dưới chân nó.
"Nó chạy quá nhanh so với mình!" Chú nghĩ "Nó tóm được mình mất!" Chỉ một tích tắc nữa thôi con chó sẽ chồm lên người chú, vật chú ngã xuống đất, đớp lên lưng chú từng miếng và cướp mất đời chú. Bồ Công Anh cũng biết rằng những chú thỏ hoang một khi bị đuổi bắt sẽ lắt léo chuyển hướng rất nhanh, lẹ làng hơn cả đối thủ đang rượt đuổi và đột ngột quay theo hướng ngược lại. "Mình sẽ quay lại." chú tuyệt vọng nghĩ "Nhưng nếu làm thế con chó kia sẽ đuổi mình lên xuống trên con đường này, người đàn ông sẽ kêu nó lại hoặc là mình sẽ phải cắt đuôi nó bằng cách vượt qua hàng rào, vậy thì toàn bộ kế hoạch này chỉ là công toi."
Chú phóng qua con đường chạy xuống chuồng bò. Như Cây Phỉ bảo chú về những việc cần làm thì dường như chú chỉ có nhiệm vụ nhử cho con chó chạy và làm sao để nó đuổi theo mình. Bây giờ chú chạy chỉ đơn giản vì muốn cứu lấy cái mạng mình và chạy với tốc độ chú chưa từng đạt tới bao giờ, một tốc độ mà chú biết mình không thể duy trì được.
Trong thực tế, Bồ Công Anh chạy một quãng đường khoảng ba trăm mét đến chuồng gia súc trong vòng chưa đầy nửa phút. Nhưng khi chạy đến đống rơm ở ngoài cổng thì chú thấy xem ra mình phải chạy mãi mãi. Cây Phỉ và nông trại là chuyện từ đời nảo đời nào rồi. Chú chưa từng làm bất cứ việc gì trong đời ngoài chuyện chạy xuống dưới đường trong nỗi kinh hoàng, cảm thấy hơi thở dồn dập của con chó sát ngay bên hông mình. Bên trong cổng, một con chuột chạy qua ngay trước mặt chú và con chó khựng lại trong giây lát. Bồ Công Anh chạy vào cái chuồng gần nhất rồi cứ đâm đầu chạy giữa hai đống rơm nằm dưới chân cột. Nơi này khá chật hẹp, việc quay người khá là khó khăn. Con chó đã ở ngay bên ngoài, nôn nóng cào bới, rên ư ử trong cổ họng và làm đổ bó rơm buộc lỏng khi nó ngửi chung quanh cột.
"Ngồi im." một con chuột nhắt nói, từ trên đống rơm gần đấy "Nó sẽ đi ngay trong giây lát. Anh cũng biết là chó vốn khác với bọn mèo mà."
"Đó mới là vấn đề." Bồ Công Anh nói, thở hồng hộc, trợn ngược mắt lên chỉ còn toàn lòng trắng. "Tôi không được phép để lạc mất nó, thời gian là tất cả."
"Cái gì?" Con chuột hỏi lại giọng bối rối "Anh nói cái gì vậy?"
Không trả lời, Bồ Công Anh chui qua một lỗ hổng, cố trấn tĩnh trong một khoảnh khắc rồi nhảy ra khỏi chỗ nấp, chạy tạt qua sân đến cái chuồng đối diện. Cửa trước đang mở và chú đi thẳng qua tấm ván lót sàn dọc tường sau. Có rnột lỗ hổng ở dưới đầu một tấm ván bị vỡ và chú chui qua đó ra cánh đồng phía ngoài. Con chó chạy theo, rúc đầu qua khe hở, cố sức đẩy và sủa nhặng lên vì kích động. Tấm ván từ từ long ra một phần như cánh cửa sập cho đến khi con chó có thể chui ra ngoài.
Bây giờ chú đã có khởi đầu tốt hơn, Bồ Công Anh cứ nhè chỗ trống mà phóng rồi chạy dọc theo cánh đồng tới hàng giậu bên đường. Chú biết mình đã chạy chậm hơn và dường như con chó cũng chạy chậm lại. Chọn chỗ có nhiều cây rậm rạp, chú chui qua hàng rào, băng qua đường. Mâm Xôi đến gặp chú, chạy nhong nhong dọc bờ đất bên kia. Bồ Công Anh ném phịch thân xác mệt lử xuống cái rãnh ven đường. Con chó cách chú không đầy sáu mét, ở bên kia hàng rào. Nó không tìm được lỗ hổng đủ lớn để chui qua.
"Nó chạy nhanh hơn tôi nghĩ," Bồ Công Anh vừa nói vừa thở hổn hển "nhưng tôi đã qua mặt được nó. Giờ thì tôi không thể làm hơn được nữa. Tôi phải xuống hang. Tôi kiệt sức rồi."
Rõ ràng là Mâm Xôi sợ đến mất cả hồn vía. "Xin Thần Mặt trời hãy giúp tôi!" Chú thì thầm "Tôi không bao giờ làm nổi chuyện này đâu."
"Tiếp tục đi, nhanh lên," Bồ Công Anh giục giã "trước khi nó mất hứng. Tôi sẽ đuổi theo anh Và giúp anh nếu có thể."
Mâm Xôi nhảy những bước ngắn ra ngoài đường một cách có chủ tâm rồi ngồi thẳng lên. Thấy thế, con chó sủa lên oăng oẳng và lao cả thân hình vào hàng rào. Mâm Xôi từ từ chạy dọc theo con đường về phía hai cái cổng đối diện nhau xa hơn ở phía dưới. Con chó vẫn chạy cùng tốc độ với chú. Ngay khi biết chắc là con chó đã nhìn thấy cái cổng bên phía nó và định đi qua thì Mâm Xôi chuyển hướng, nhảy lên bờ đất.
Bên những gốc rạ mới cắt, chú ngồi chờ cơn chó xuất hiện lần nữa.
Phải mất một lúc chờ đợi và khi con chó lao tới giữa cái cổng và bờ đất dẫn xuống cánh đồng, nó không còn chạy đến đối tượng rượt đuổi nữa. Nó đánh hơi dọc chân bờ đất khiến một con gà gô bay lên, chạy đuổi theo nó rồi bắt đầu cào bới tìm cái gì đó trong bụi cây chút chít. Trong một khoảnh khắc, Mâm Xôi cứng cả người vì sợ và không sao nhúc nhích được. Rồi trong nỗi tuyệt vọng, chú chậm rãi nhảy bước một về phía con chó, cố làm như thể chú không hề biết là có con chó ở đó. Con chó đuổi theo chú, nhưng gần như ngay lập tức nó mất hứng lần nữa, quay lại gí mõm đánh hơi và ngửi ngửi trên mặt đất. Cuối cùng, khi Mâm Xôi đã hoàn toàn bối rối thì con chó tùy hứng phóng qua cánh đồng với những bước chân nhẹ nhàng dọc theo một trong những luống rơm mới cắt, kéo lê theo chiếc dây thừng bị đứt, nó nhảy chồm chồm lên với mỗi tiếng kêu hoặc tiếng lá xào xạc. Mâm Xôi trốn sau một luống đất song vẫn bám sát theo con chó. Cứ như thế, cả hai đi được một đoạn đến hàng cột điện cao thế, cách chân núi khoảng một nửa đoạn đường. Đến đây thì Bồ Công Anh bắt kịp bạn.
"Như thế chưa đủ nhanh, Mâm Xôi! Chúng ta phải tiếp tục. Tóc Giả có thể sẽ chết đấy."
"Tôi biết, nhưng ít nhất thì mọi việc cũng còn đi đúng hướng. Tôi không thể khiến nó đi theo ý mình ngay từ đầu. Chúng ta không thể..."
"Nó phải chạy hết tốc lực đến chân núi, nếu không thì chẳng có ngạc nhiên nào đâu. Nhanh lên, chúng ta cùng nhau nhử nó. Dù vậy cần phải chạy trước nó đã."
Họ chạy nhanh qua những gốc rạ cho đến khi đến gần hàng cây. Đến đây họ quay ngoắt lại, chạy ngay trước mũi con chó. Lần này con chó đuổi theo ngay lập tức và hai chú thỏ chạy đến một lùm cây bụi ở chân dốc chỉ trước họ khoảng mười mét. Khi bắt đầu leo dốc, họ nghe thấy tiếng con chó đạp lên những bụi cây kế giòn, dễ gãy. Nó sủa lên mấy tiếng và khi hai chú thỏ xuất hiện trên con đường dốc trống trải thì con chó im lặng chạy đuổi theo ở phía sau.
o O o
Máu từ cổ Tóc Giả ròng ròng chảy xuống chân trước. Chú chăm chăm đứng nhìn Hoắc Hương ở nơi hắn nằm bẹp trên đống đất, chờ đối phương nhảy chồm lên mình bất cứ lúc nào. Chú nghe thấy tiếng một chú thỏ di chuyển phía sau, nhưng đường chạy hẹp đến nỗi chú không thể quay đầu lại dù làm như vậy vẫn hoàn toàn an toàn.
"Mọi người ổn chứ?" Chú hỏi.
"Tất cả đều ổn." Nhựa Ruồi đáp "Nhanh lên, Tóc Giả, để tôi thay thế anh ngay bây giờ. Anh cần nghỉ ngơi."
"Không được." Tóc Giả nói, thở hổn hển "Anh không thể đi ngang qua chỗ tôi ở đây, không có chỗ - còn nếu tôi quay lại thì cái đồ độc ác kia sẽ đi theo mất - và rồi hắn sẽ bị lạc trong những cái hang này. Cứ để đấy cho tôi. Tôi biết mình đang làm gì."
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Tóc Giả, rằng trong một lối đi hẹp, thậm chí cái xác của hắn ta cũng trở thành một chướng ngại vật đáng kể. Bọn Efrafa hoặc phải đẩy cái xác ra hoặc phải đào quanh cái xác và như vậy sẽ mất ít nhiều thời gian. Ở cái hang phía sau, chú có thể nghe thấy tiếng Hoa Chuông, rõ ràng là cậu ta đang kể một câu chuyện nào đó. "Ý hay lắm." chú nghĩ "Cần phải làm cho mọi người vui lên. Hơn những gì mình có thể làm nếu mình ở trong ấy."
"Lúc ấy El-ahrairah mới nói với con cáo, Cáo ạ, chúng mày có thể đánh hơi và cáo bọn mày là như thế, nhưng tao lại có thể nói về số phận của mày trong nước đấy. "
Bất thình lình, Hoắc Hương lên tiếng.
"Này Thlayli," hắn nói "tại sao mày lại muốn hy sinh cuộc sống của mày thế? Tao có thể phái những con thỏ khỏe mạnh đến, hết con này đến con khác, nếu tao muốn. Mày quá xuất sắc không đáng phải chết đâu. Hãy quay về Efrafa đi. Tao hứa sẽ cho mày chỉ huy bất cứ Đội Dấu nào mà mày thích. Mày đã có lời hứa của tao rồi đấy."
"Silflay hraka, u embler rah." Tóc Giả đáp.
"A ha ha," con cáo mới đáp lại "nói về số phận tao hả? Thế mày nhìn thấy gì trong nước nào, anh bạn? Mấy con thỏ mập mạp chạy qua bãi cỏ, phỏng?"
"Tốt lắm." Hoắc Hương nói "Nhưng nên nhớ Thlayli ạ, bản thân mày không thể kết thúc cái việc vô nghĩa này vào lúc mày muốn đâu."
"Không," El-ahrairah đáp "không, tao không thấy những con thỏ mập ở trong nước mà là bầy chó săn nhanh nhẹn, còn kẻ thù của tao thì chạy bán sống bán chết để cứu lấy mạng nó."
Tóc Giả nhận ra rằng Hoắc Hương cũng biết rằng trong đường chạy này, thân hình hắn lúc sống cũng như lúc chết cũng đều là một chướng ngại vật lớn. "Hắn muốn mình tự dẫn xác ra." chú nghĩ "Nhưng Inlé, chứ không phải Efrafa sẽ là nơi mình đến khi rời khỏi đây."
Bất thình lình, Hoắc Hương nhảy vọt về phía trước một bước và ném cả thân xác mình về phía người Tóc Giả, tựa như một cành cây rơi xuống từ một cái cây. Hắn không cố gắng sử dụng móng vuốt của mình. Cái cơ thể nặng nề của hắn đang đẩy vào Tóc Giả, ngực đối ngực. Với hai cái đầu áp sát nhau, chúng cắn và nện vào vai nhau. Tóc Giả cảm thấy mình đang từ từ trượt ra sau. Chú không thể chống lại sức đẩy mạnh như thế. Hai chân sau của chú với những cái móng chìa ra rạch xuống mặt đất khi chú giật lùi như vậy. Trong vài tích tắc nữa, chú sẽ bị đẩy cả người vào cái hang phía sau. Dồn hết sức mạnh cuối cùng để trụ 1ại, chú nhả vai đối thủ ra, gục đầu xuống giống như con ngựa thồ mệt mỏi vì gánh nặng. Vậy mà chú vẫn cứ trượt đi. Sau đó, có vẻ rất từ từ, sức ép kinh khủng lên người chú bắt đầu giảm dần. Bộ móng của chú vẫn miết chặt xuống đất. Hoắc Hương với hàm răng nãy giờ vẫn cắm sâu vào lưng chú đang nghẹt thở và lịm dần. Tóc Giả đã không biết rằng cú đánh mới rồi của mình đã làm rách toạc mũi Hoắc Hương. Hai lỗ mũi hắn đầy máu và bởi hai hàm răng cắn ngập vào bộ lông của Tóc Giả, hắn không thở được. Vài tích tắc trôi qua, hắn nhả kẻ thù ra. Không còn tí hơi sức nào, Tóc Giả nằm vật xuống ngay tại chỗ. Mấy giây sau, chú cố gượng dậy, nhưng toàn thân choáng váng và cảm thấy mọi thứ quay mòng mòng trong một cái rãnh đầy lá. Chú nhắm mắt lại. Sau đó là im lặng và rồi, khá rõ ràng, chú nghe thấy giọng Thứ Năm vang lên trong lớp cỏ dài. "Anh còn ở gần cái chết hơn tôi. Anh còn ở gần cái chết hơn tôi."
"Cái bẫy!" Tóc Giả the thé kêu lên. Toàn thân chú co giật và đôi mắt mở ra trừng trừng. Đường chạy hoàn toàn trống trải. Thống soái Hoắc Hương đã đi khỏi.
Hoắc Hương đã bò ra và đi vào Tổ Ong bây giờ đang được chiếu sáng mờ mờ nhờ ánh sáng bên ngoài rọi xuống theo đường thông. Hắn chưa bao giờ có cảm giác mệt mỏi như vậy. Hắn thấy Cỏ Roi Ngựa và Sấm Động đang nhìn mình với ánh mắt phân vân. Hắn ngồi xuống hai chân sau và cố lau sạch mặt bằng hai chân trước.
"Thlayli sẽ không còn gây thêm bất cứ rắc rối nào đâu." hắn nói "Cỏ Roi Ngựa này, tốt nhất anh hãy vào trong kết liễu hắn cho rồi, bởi vì hắn không thể ra ngoài được đâu."
"Thưa, ngài yêu cầu tôi đánh nhau với hắn?"
"Phải, chỉ thanh toán hắn trong vòng vài phút." Hoắc Hương trả lời "Ta muốn đến bảo những người khác bắt đầu phá bức tường ở một hai chỗ nữa. Sau đó ta sẽ quay lại."
Cỏ Roi Ngựa biết rằng cái điều bất khả thi đã xảy ra. Thống soái đã có một kết cục tồi tệ nhất từ trước đến giờ. Điều mà chủ soái nói chỉ có một ý nghĩa là, "Hãy che đậy sự thật giùm ta. Đừng để cho người khác biết."
"Nhân danh Thần Mặt trời, không biết chuyện gì đang diễn ra đây?" Cỏ Roi Ngựa nghĩ "Sự thật trần trụi nhất là Thlayli là thỏ giỏi nhất trong tất cả thỏ, mình đã nhận ra điều này kể từ lần đầu tiên gặp chú ta ở Efrafa. Và chúng ta càng trở về sớm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu."
Chú bắt gặp cái nhìn không thần sắc của Hoắc Hương, do dự một chút rồi trèo lên đống đất. Hoắc Hương khật khưỡng đi ngang qua hai đường chạy, đi được nửa đoạn đường dẫn xuống bức tường phía Đông, nơi Cúc Bạc đã nhận lệnh khai thông. Cả hai bây giờ đã thông thoáng ở phần lối vào và những kẻ đào đất đã biến khỏi tầm nhìn trong các đường địa đạo. Khi hắn đến gần, Cúc Bạc từ đường hầm kia quay lại, bắt đầu làm sạch các móng bằng cách cọ vào cái rễ cây nhô ra ngoài.
"Mọi việc thế nào rồi?" Hoắc Hương hỏi.
"Đường chạy đã thông, thưa ngài," Cúc Bạc đáp lời "nhưng tôi e đường chạy kia sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút. Bị bít chặt lắm."
"Một cái là đủ rồi," Hoắc Hương nói "miễn là mọi người có thể xuống dưới đó. Chúng ta sẽ đưa mọi người vào và bắt đầu phá đổ cái bức tường kia."
Hắn toan đi lên đường chạy một mình thì đã thấy Cỏ Roi Ngựa bên cạnh. Trong một thoáng, hắn tưởng đâu tên kia đến để báo rằng đã thanh toán xong Thlayli. Nhưng ngay sau đó hắn thấy mọi chuyện không như hắn nghĩ.
"Tôi… ừm… ừm tôi bị bụi vào mắt, thưa ngài." Cỏ Roi Ngựa báo cáo "Tôi vừa thoát ra ngoài… vâng, tôi sẽ đi tóm hắn lần nữa."
Không nói một lời, Hoắc Hương quay lại phía đầu kia Tổ Ong. Cỏ Roi Ngựa đi theo.
"Ngươi là đồ hèn nhát." Hoắc Hương thì thầm vào tai chú ta "Nếu quyền lực của ta mất đi, thử hỏi bản thân ngươi sẽ là gì trong vòng nửa ngày? Chẳng phải ngươi là sĩ quan bị ghét nhất ở Efrafa hay sao? Con thỏ kia phải bị giết."
Một lần nữa, hắn lại trèo lên đống đất. Sau dó hắn dừng lại. Cỏ Roi Ngựa và Cây Kế nghển đầu nhìn qua vai hắn từ phía sau, thấy rõ lý do. Thlayli đã trèo lên đường chạy và đang nằm thu mình ngay phía dưới. Máu bện chặt túm lông phía trên đầu và một bên tai rách mất nửa, rủ xuống một bên mặt. Hơi thở chú chậm chạp, nặng nề.
"Mày sẽ thấy khó hơn khi đẩy tao từ chỗ này đấy, Thống soái ạ." chú nói.
Với một sự kinh ngạc đầy mệt mỏi thẫn thờ, Hoắc Hương nhận ra rằng mình đang sợ hãi. Hắn thật sự không muốn tấn công Thlayli một lần nữa. Hắn biết với một sự chắc chắn đầy nao núng rằng hắn không kham nổi chuyện này. Vậy thì ai kham được? Hắn suy nghĩ. Ai có thể làm nổi chuyện này? Không, chúng sẽ phải xông vào bằng một lói khác và ai cũng biết lý do tại sao.
"Thlayli," hắn nói "chúng tao đã khai thông đường chạy ở ngay đây. Tao có thể mang đủ số thỏ đến đây để giật đổ bức tường ở bốn điểm. Tại sao mày không ra ngoài nhỉ?"
Câu trả lời của Thlayli nghe rất nhỏ cùng với hơi thở dồn dập nhưng hoàn toàn rõ ràng. "Thỏ Thủ lĩnh bảo tao phải trấn thủ lối đi này và chừng nào anh ấy chưa ra lệnh khác thì tao cứ đứng đây. "
"Thỏ thủ lĩnh của hắn ư?" Cỏ Roi Ngựa hỏi, hai con mắt trợn ngược.
Chưa bao giờ Hoắc Hương hoặc bất cứ con nào trong đám thuộc hạ của hắn nghĩ rằng Thlayli không phải là Thỏ Thủ lĩnh ở cánh đồng thỏ của chú ta. Tuy vậy, câu nói của chú mang sức thuyết phục rất rõ ràng. Chú ta đang nói sự thật. Và nếu Thlayli không phải là kẻ cầm đầu thì ở đâu đó quanh đây chắc chắn còn có một tên khác mạnh hơn rất nhiều. Một con thỏ mạnh hơn, dũng cảm hơn Thlayli! Thế hắn đang ở đâu? Hắn đang làm gì vào lúc này?
Hoắc Hương nhận ra rằng Cây Kế không còn ở phía sau mình nữa.
"Thằng oắt con kia đi đâu vậy?" Hắn hỏi Cỏ Roi Ngựa.
"Hình như cậu ta vừa chuồn ra ngoài, thưa ngài!"
"Lẽ ra anh phải ngăn nó chứ." Hoắc Hương ra lệnh "Bắt nó quay lại ngay."
Nhưng Cúc Bạc mới là chú thỏ trở lại chỗ hắn vài phút sau đó.
"Tôi xin lỗi, thưa ngài," chú ta nói "Cây Kế đã đi ra qua đường chạy đã được mở. Tôi cứ nghĩ ngài phái chú ta đi, nếu không thì tôi đã hỏi xem chú ta đi có việc gì. Hình như có một hai thỏ di theo chú ta thì phải - tôi cũng không rõ để làm gì nữa."
"Ta sẽ cho chúng việc để làm." Hoắc Hương nói "Nào đi theo ta."
Bây giờ thì hắn biết bọn chúng sẽ phải làm gì rồi. Tất cả các thỏ mà hắn mang đến đây đều phải bị phân xuống dưới hang đào đất và tất cả những khoảng trống đã bị bít lại thì đều phải mở ra, còn về Thlayli, cứ để kệ hắn ở đấy và càng ít nhắc đến hắn bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Nhất thiết không được đánh nhau ở những đường chạy chật hẹp và khi tên Thỏ Thủ lĩnh khủng khiếp kia xuất hiện thì hắn phải bị dồn ra khoảng trống, ở tất cả các phía.
Hắn quay đầu ngó ngược ngó xuôi cái hang, nhưng vẫn đứng tại chỗ, hai mắt mở trừng trừng. Trong làn ánh sáng yếu ớt lọt xuống từ dưới cái lỗ hổng lởm chởm trên trần, một con thỏ đang đứng sừng sững - không phải thành viên Efrafa, một kẻ mà Thống soái chưa thấy. Một con thỏ nhỏ tí đang chăm chú nhìn hắn - hai mắt mở to như mắt thỏ con mở ra khi lần đầu tiên nhảy lên mặt đất - cứ như thể nó không chắc bất cứ một điều gì về nơi mình đang đứng. Trước con mắt quan sát của Hoắc Hương, nó giơ cái móng trước run rẩy lên, mò mẫm quệt ngang qua mặt. Trong giây lát, một cảm giác xa xưa đã ngủ yên từ lâu chập chờn khuấy động ký ức của Hoắc Hương - mùi lá bắp cải ướt đẫm sương trong khu vườn, cảm nhận về một nơi êm đềm, tốt đẹp đã bị lãng quên và lạc mất lâu nay lại ùa về.
"Tên quỷ này là ai vậy?" Thống soái Hoắc Hương cất tiếng hỏi.
"Nó… nó chắc là con thỏ đã nằm ở kia, thưa ngài." Cúc Bạc lắp bắp "Con thỏ mà chúng ta nghĩ là đã chết."
"Ồ, là nó à?" Hoắc Hương nói "Được rồi, nó cũng vừa cỡ Đội Dấu của anh, phải không Cỏ Roi Ngựa? Đó là một tên trong bọn mà anh có thể xử lý được, trong bất cứ tình huống nào. Nhanh lên," hắn quát lên khi thấy Cỏ Roi Ngựa tỏ ra do dự, không biết là ông Thống soái của mình có nghiêm túc hay không, "sau đó hãy ra ngoài ngay khi anh xong việc."
Cỏ Roi Ngựa chậm chạp đi qua nền hang. Khi tuân theo cái mệnh lệnh đáng khinh này, chú ta vẫn có được một chút hài lòng trước viễn cảnh giết chết một con thỏ đang rơi vào trạng thái tharn, thân hình lại chỉ bằng một nửa chú ta. Tên thỏ nhỏ bé kia không hề cử động, không lùi lại hay tự vệ, chỉ trừng trừng nhìn chú ta với đôi mắt rất to và chắc chắn đó không phải là đôi mắt của kẻ thù thảm bại hay của một nạn nhân. Trước cái nhìn đó, Cỏ Roi Ngựa dừng lại với vẻ lưỡng lự và trong khoảng thời gian khá lâu cả hai trừng trừng nhìn nhau trong làn ánh sáng mờ mờ. Rồi, rất nhẹ nhàng và không hề biểu hiện sự sợ hãi, tên thỏ lạ mặt nói.
"Tự đáy lòng mình, tôi lấy làm tiếc cho anh. Nhưng anh không thể trách chúng tôi, vì anh đến đây để giết chúng tôi nếu có thể."
"Trách bọn bay?" Cỏ Roi Ngựa hỏi lại "Trách bọn bay vì cái gì cơ chứ?"
"Vì cái chết của các anh. Hãy tin tôi, tôi thật sự rất tiếc vì cái chết của các anh."
Trong đời mình, Cỏ Roi Ngựa không ít lần chứng kiến cảnh những tù nhân trong tay mình trước khi chết đều lên tiếng chửi rủa hoặc đe dọa chú ta, chẳng có gì bất thường ở cái lòng căm thù siêu nhiên đó, giống như khi Tóc Giả nguyền rủa Hoắc Hương trong cơn bão. Nếu những chuyện như vậy lại có bất cứ tác động nào tới Cỏ Roi Ngựa thì chú ta đã chẳng trở thành kẻ đứng đầu đội ngũ Cốt Cán ở Efrafa được. Thật vậy, với hầu hết những lời lẽ mà một con thỏ trong tình huống tuyệt vọng có thể nghĩ ra được, Cỏ Roi Ngựa, chẳng hề mất công suy nghĩ, luôn sẵn sàng đáp lại bằng một kho những lời đối đáp đầy chế giễu. Nhưng bây giờ, trong khi chú tiếp tục đón nhận ánh mắt của kẻ thù kỳ quặc - kẻ duy nhất mà chú đối mặt trong cuộc tìm kiếm suốt đêm dài đầy chết chóc - thì nỗi kinh hoàng chụp lên người chú và lòng chú tràn ngập nỗi sợ hãi bất ngờ trước mỗi lời của kẻ thù nhẹ nhàng mà không lay chuyển được như những bông tuyết giá lạnh rơi xuống mặt đất không nơi trú ẩn. Những cái ngách đầy bóng tối trong cái hang xa lạ này dường như chứa đầy những bóng ma hiểm ác đang thì thì thào thào và chú nhận ra những giọng nói đã bị lãng quên của những con thỏ bỏ xác trong những cái rãnh ở Efrafa.
"Để cho tôi yên!" Cỏ Roi Ngựa kêu lên "Để cho tôi đi! Để cho tôi đi!"
Quờ quạng và vấp té liên tục, chú tìm đường mò ra đường chạy vừa mở và lết mình lên đó. Lên đến đỉnh, chú thấy chỉ huy của mình đang nghe một trong những thỏ có nhiệm vụ đào đất báo cáo, tên này run như cầy sấy, hai mắt chỉ còn toàn lòng trắng.
"Ôi thưa ngài," chú thỏ choai choai nói "người ta kháo nhau Thỏ Thủ lĩnh ở đây còn to hơn thỏ rừng và một con vật kỳ lạ mà họ nghe nói rằng..."
"Câm mồm." Hoắc Hương quát "Đi theo ta, mau lên."
Hắn đi ra ngoài bờ đất, mắt chớp chớp trong ánh mặt trời. Bầy thỏ đang tản mác trên bãi cỏ ngây dại nhìn hắn đầy khiếp sợ, một vài con tự hỏi không biết đấy có đích thực là Thống soái của chúng không. Mũi và mí mắt của hắn bị những vết rạch sâu, cả khuôn mặt nhuốm đầy máu. Hắn tập tễnh nhảy xuống bờ đất, một chân trước kéo lê nên khi đi hắn phải lạng cả người sang một bên. Hắn bò ra bãi cỏ trống, nhìn quanh.
"Bây giờ," Hoắc Hương tuyên bố "đây là việc cuối cùng mà chúng ta phải làm, và sẽ không kéo dài lâu. Ở dưới kia có một thứ giống như một bức tường." Hắn dừng lại, cảm nhận được nỗi sợ hãi và sự miễn cưỡng tràn ngập bầu không khí chung quanh mình. Hắn nhìn Cúc Dại nhưng chú này quay đi. Hai tên khác đứng tít ở ngoài rìa bãi cỏ. Hắn cất tiếng gọi chúng quay lại.
"Các anh nghĩ mình đang làm cái gì vậy?" Hắn hỏi.
"Không có gì thưa ngài." một tên đáp "Chúng tôi chỉ nghĩ rằng..."
Bất thình lình Đội trưởng Thạch Trúc phóng từ góc cánh rừng sồi tới. Từ vùng núi trống trải phía dưới vang lên một tiếng hét chói tai, đơn độc. Đúng lúc đó, hai con thỏ lạ vút tới, nhảy lên bờ đất dẫn vào rừng cây và biến vào một trong những cái hang bị bít kín.
"Chạy đi!" Thạch Trúc hô to, giậm giậm chân "Chạy mau không thì chết cả lũ."
Chú ta phóng qua giữa bầy thỏ, chạy lên dốc. Không biết rõ là chú ta có ý gì hoặc phải chạy đi đâu nữa, cả bọn nhớn nhác quay đầu bỏ chạy theo đủ các hướng. Năm chú nhảy xuống lối đi mới mở, một vài chú chạy vào trong rừng. Nhưng trước khi cả bọn kịp thời tản đi thì ở giữa đám thỏ xuất hiện một con chó to lông đen tuyền, con vật to lớn này tả xung hữu đột, vừa táp vừa cắn vừa đá bọn thỏ giống như một con cáo ở giữa bầy gà đang hoảng hốt.
Hoắc Hương vẫn đứng nguyên tại chỗ. Khi cả bọn tan tác chạy mỗi con một hướng thì hắn vẫn đứng đấy, xù lông lên, gầm gừ, hàm răng đầy máu, cả bốn vó cũng nhuốm máu. Con chó bất thình lình quay lại đối mặt với hắn giữa đám cỏ thô dày, lùi lại một chút, giật mình bối rối. Sau đó con chó bỏ đi, và ngay cả khi bỏ chạy, các Cốt Cán của hắn vẫn nghe thấy cái giọng rít lên đầy giận dữ của tổng chỉ huy, "Quay lại, lũ ngu! Chó không nguy hiểm. Quay lại đánh nhau đi!"
Đồi Thỏ Đồi Thỏ - Richard Adams Đồi Thỏ