Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Richard Adams
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Hồng Vân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11961 / 358
Cập nhật: 2018-05-26 13:51:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26: Giấc Mơ Của Thứ Năm
hứ Năm nằm bẹp dưới nền đất trong hang. Bên ngoài, vùng núi đồi vẫn tuyệt đối yên tĩnh trong cái nắng chói chang và không khí oi ả buổi trưa hè. Những giọt sương mai trên lá cỏ và tơ nhện đã khô đi, đến khoảng giữa buổi sáng thì những con chim họ sẻ lắm lời cũng im tiếng nốt. Giờ đây, dọc theo những luống cỏ thô ráp nằm đơn độc, làn không khí khẽ rung động ở dưới chân con đường đi qua hang thỏ, những chùm ánh sáng chói chang - đầy hơi nước và hư ảo - nhỏ thành giọt, phản chiếu lấp lánh trên những ngọn cỏ thấp và mượt nhất. Từ một khoảng cách khá xa, hàng cây dọc theo bìa rừng sồi có vẻ như đầy những cái bóng rậm rạp, vĩ đại không thể nhìn xuyên qua bằng con mắt bị chói lòa. Chỉ có một âm thanh duy nhất là tiếng bật chân tanh tách của những con cào cào, chỉ có một mùi hương nồng ấm rõ thấy nhất là mùi cỏ xạ hương.
Trong hang, Thứ Năm nửa thức nửa ngủ không yên bởi cái nóng ban ngày, chú cựa mình liên tục và cào bới lung tung khi những hơi ẩm cuối cùng đã khô đi trên mặt đất ngay trên đầu chú. Một lần khi những hòn đất từ trên trần bở ra rơi xuống, chú bật choàng dậy, biến ra đường chạy một lúc rồi mời tỉnh hẳn quay về chỗ nằm. Mỗi lần thức dậy, chú lại nhớ đến việc đã mất Cây Phỉ và một lần nữa lại nhìn thấy cái hình ảnh làm chú nhói lòng về một con thỏ tập tễnh, lờ mờ biến mất trong ánh sáng đầu tiên rạng lên ở vùng đồi núi. Bây gỉờ con thỏ ấy đâu? Nó đã đi đâu? Thứ năm bắt đầu đi theo nó trên những con đường lộn xộn trong tâm thức, vượt qua chỏm núi lạnh lẽo ướt đẫm sương đêm rồi chìm vào màn sương sớm của những cánh đồng phía dưới.
Làn sương bồng bềnh cuộn sóng quanh Thứ Năm khi chú bò qua những bụi cây kế và mâm xôi. Bây giờ chú không còn nhìn thấy con thỏ khập khễnh phía trước mặt nữa. Chú đơn độc và hoảng sợ nhưng vẫn cảm nhận được những âm thanh và mùi vị quen thuộc xưa kia - âm thanh và mùi vị của cánh đồng nơi chú ra đời. Lớp cỏ dày mùa hè đã không còn. Chú đang nằm dưới những tán cây tần bì gầy guộc khẳng khiu và cây gai đen đang đơm hoa trong tháng Ba. Chú vượt qua con suối, đi ngược lên dốc về phía con đường nhỏ đến cái nơi Cây Phỉ và chú đã trông thấy bảng thông báo. Không biết cái bảng có còn ở đó không? Chú e dè nhìn lên dốc. Cảnh vật bị che mờ trong làn sương, nhưng khi đến gần đỉnh dốc, chú thấy một người đàn ông đang bận rộn với một đống đồ nghề, gồm một cái xẻng, một sợi dây và những dụng cụ nhỏ hơn mà công dụng của chúng chú còn chưa được biết. Tấm biển thông báo nằm tơ hơ trên mặt đất, nó nhỏ hơn là theo chú nhớ và được đóng vào một cái cột vuông, dài, được vót nhọn ở một đầu để đóng xuống đất. Bề mặt của tấm biển màu trắng cũng như cái mà chú đã thấy trước đó, phủ kín những đường màu đen sắc nét trông như những cái que. Thứ năm ngần ngừ leo lên dốc và dừng lại gần người đàn ông, người này đang đứng nhìn xuống một cái hố hẹp và sâu, ăn vào trong lòng đất dưới chân ông ta. Người đàn ông quay lại nhìn Thứ năm với vẻ nhã nhặn mà một con yêu tinh có thể phô bày với nạn nhân mà chúng biết sẽ giết chết và ăn thịt ngay khi thích hợp.
"À, à phải, mình đang làm cái gì đây nhỉ?" Người đàn ông hỏi
"Ông đang làm cái gì ư?" Thứ Năm hỏi, ánh mắt sững lại, cứng cả người vì sợ.
"Tao chỉ cắm cái biển ở đây thôi." người đàn ông đáp "Và chắc mày muốn biết để làm gì, đúng không?"
"Vâng." Thứ Năm thì thầm.
"Cái này là để cho thằng Cây Phỉ ấy mà." người đàn ông nói tiếp "Chỉ có ờ đây, thấy chưa, chúng tao đặt một tấm biển, giống như một món tiền trả trước. Và mày nghĩ gì về những điều nó nói?"
"Tôi không biết nữa." Thứ Năm đáp "Sao… sao một cái biển lại có thể nói bất cứ cái gì được?"
"Nhưng nó làm được đấy, thấy không?" Người đàn ông đáp "Đó là nơi chúng tao biết còn mày thì không. Đó là lý do tại sao chúng tao xóa sổ bọn mày khi chúng tao muốn. Bây giờ mày cần phải ngắm thật kỹ tấm biển đằng kia và rất có thể sau này mày sẽ biết được nhiều hơn những gì mày biết bây giờ."
Trong không gian tranh tối tranh sáng mờ sương, xam xám hơi ngả sang màu xanh, Thứ Năm nhìn trừng trừng vào tấm biển. Khi chú nhìn như vậy những cái que màu đen lay động trên nền trắng. Chúng ngỏng những cái đầu nhỏ hình nêm sắc nhọn lên và trò chuyện líu ríu như một lứa chồn con mới đẻ, cái âm thanh đầy vẻ chế nhạo và cay độc vang đến tai chú không rõ lắm như thể bị mắc nghẹt trong cát hoặc trong bao tải. "Để tưởng nhớ Thủ lĩnh Cây Phỉ! Để tưởng nhớ Thủ lĩnh Cây Phỉ! Để tưởng nhớ Thủ lĩnh Cây Phỉ! Ha ha ha ha!"
"Vậy là nó ở kia kìa, thấy chưa?" Người đàn ông hỏi "Tao sẽ đóng nó lên tấm biển này. Nói thế nào nhỉ, ngay khi tao làm xong, nó sẽ đứng chắc, cũng giống như bọn mày đóng đinh lũ chim giẻ cùi, hay con chồn già. Nào, đi treo nó lên."
"Không." Thứ Năm bật khóc "Không, ông không được làm thế."
"Chỉ khi tao không tóm được nó, hiểu không?" người đàn ông tiếp tục "Đó là lý do tao vẫn còn chưa làm xong. Tao không thể treo nó lên, bởi vì khi chúng tao đến cái hố đầy máu thì nó đi mất rồi. Nó đi xuống cái hố đẫm máu đúng lúc tao lần theo và tao không bắt được nó."
Thứ Năm bò đến gần đôi ủng của người đàn ông, ghé mắt nhìn xuống hố. Hố hình tròn, một cái trục bằng đất nung biến mất theo phương thẳng đứng vào lòng đất. Chú kêu lên, "Cây Phỉ! Anh Cây Phỉ ơi!" Sâu dưới đáy hố có một vật gì đó đang chuyển động và chú toan kêu to một lần nữa. Đúng lúc ấy, người đàn ông cúi xuống, đánh chú vào chỗ giữa hai tai.
Thứ Năm vật lộn trong một đám mây dày đặc những đất, mềm mại và như rắc bột. Có ai đó đang nói, "Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào Thứ Năm!" Chú ngồi dậy. Bụi đất đầy trong mắt chú, tai chú và mũi Chú. Không ngửi được mùi gì. Chú lắc lắc người và hỏi "Ai đấy?"
"Mâm Xôi đây! Tôi đến xem cậu thế nào. Ổn cả rồi. Một ít đất trên trần rơi xuống, thế thôi. Nó rơi xuống khắp nơi trong cả ngày hôm nay - trời nóng quá mà. Dù sao thì nó cũng giúp cậu thoát khỏi một cơn ác mộng, nếu như tôi hiểu đúng. Cậu giãy giụa đến khiếp, miệng thì gọi Cây Phỉ. Thứ Năm tội nghiệp! Xảy ra việc đau lòng như thế! Chúng ta phải cố hết sức chịu đựng thôi. Cậu cũng biết là tất cả chúng ta rồi cũng có ngày không còn chạy được nữa. Người ta nói Thần Mặt trời biết tất cả những chú thỏ, từng chú một."
"Trời tối rồi à?" Thứ Năm ngắt lời.
"Không, còn chưa tối. Nhưng cũng đã xế chiều rồi. Nhựa Ruồi và những người kia đã trở về. Dâu Tây ốm nặng, và họ chẳng đem theo được một nàng thỏ cái nào cả - không một nàng nào. Thật chẳng gì có thể tệ hơn nữa. Nhựa Ruồi vẫn đang ngủ - anh ấy hoàn toàn kiệt sức. Nhựa Ruồi bảo sẽ cho chúng ta biết những chuyện đã xảy ra vào tối nay. Khi chúng tôi kể cho anh ấy nghe về Cây Phỉ đáng thương, anh ấy nói… này Thứ Năm cậu không muốn nghe à. Tôi cho rằng cậu thích tôi im lặng hơn."
"Mâm Xôi ơi," Thứ Năm hỏi "anh có biết nơi anh Cây Phỉ bị bắn không?"
"Có, Tóc Giả và tôi đã đi đến cái hào ấy kiểm tra một lần trước khi quay về đây. Nhưng cậu không được…"
"Anh có thể đi cùng em đến đấy, ngay bây giờ không?"
"Trở lại chỗ ấy à? Ồ không. Đường xa lắm, mà liệu tìm được gì? Chỉ liều lĩnh, lại còn cái nóng đáng sợ như thế này nữa, cậu chỉ rước khổ vào thân thôi."
"Anh Cây Phỉ chưa chết." Thứ Năm khẳng định.
"Ừ, người ta đã mang anh ấy đi. Thứ Năm à, tôi nhìn thấy vết máu mà."
"Vâng, nhưng anh không nhìn thấy Cây Phỉ bởi vì anh ấy chưa chết. Mâm Xôi anh phải làm theo điều em yêu cầu."
"Cậu đòi hỏi quá nhiều đấy."
"Nếu vậy em sẽ phải đi một mình. Nhưng điều mà em đòi hỏi anh là đi đến đấy cứu Cây Phỉ."
Khi Mâm Xôi cuối cùng cũng miễn cưỡng nhượng bộ thì chúng lập tức đi xuống núi. Thứ Năm phóng nhanh như thể chú đang chạy trốn kẻ thù. Lâu lâu chú lại giục Mâm Xôi hãy đi nhanh hơn nữa. Cánh đồng hoàn toàn vắng lặng dưới cái nắng chói chang. Bất cứ sinh vật nào lớn hơn con nhặng xanh đều tìm chỗ râm để tránh cái nóng. Khi đến những cái chuồng gia súc nằm cạnh con đường, Mâm Xôi bắt đầu giải thích chú và Tóc Giả đã quay trở lại tìm Cây Phỉ như thế nào, nhưng Thứ Năm gạt đi.
"Chúng ta phải đi lên dốc, em biết, nhưng anh phải chỉ cho em cái hào."
Hàng cây du đứng im phăng phắc. Không một âm thanh nào trong những tán lá. Cái hào mọc đầy mùi tây dại, độc cần và loại cây nhăng cọng dài nở ra những bông hoa xanh nõn. Mâm Xôi đi trước dẫn đường đến một bụi mâm xôi bị xéo nát, Thứ năm ngồi xuống giữa bụi cây vừa hít hít vừa nhìn quanh trong im lặng. Mâm Xôi quan sát chú với vẻ phiền muộn. Một hơi gió nhẹ thoảng qua cánh đồng và một con két cất tiếng hót ở chỗ nào đó bên ngoài hàng cây du. Cuối cùng, Thứ nărn bắt đầu men theo đáy hào. Đám côn trùng vo ve quanh mũi chú; bị quấy rầy, một đám mây ruồi thình lình bay lên từ một tảng đá lồi lên. Không, đó không phải là đá. Nó tron nhẵn và cân đối, đó là một cái nắp tròn bằng đất nung. Miệng ống cống thoát nước màu nâu đen bầm ở phía dưới bởi một vệt máu nhỏ đã khô lại: máu thỏ.
"Cái hố đầy máu! Cái hố đầy máu!" Thứ Năm thì thầm. Chú ghé mắt nhìn vào cái lỗ hổng tối đen. Cái lỗ bị chặn lại. Bởi một chú thỏ. Rất dễ dàng ngửi thấy mùi đó. Mạch đập yếu ớt của một chú thỏ có thể nghe thấy được khi khuếch âm trong cái đường hầm hẹp.
"Anh Cây Phỉ?" Thứ Năm gọi.
Mâm Xôi phóng đến sau lưng chú ngay lập tức. "Cái gì vậy, Thứ Năm?"
"Anh Cây Phỉ đang ở trong hố, anh ấy còn sống." Thứ Năm đáp.
Đồi Thỏ Đồi Thỏ - Richard Adams Đồi Thỏ