You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Richard Adams
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Hồng Vân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11961 / 358
Cập nhật: 2018-05-26 13:51:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Khởi Hành
u-Inle có nghĩa là sau khi trăng lên. Tất nhiên bọn thỏ đâu biết gì về thời gian hay khái niệm đúng giờ. Về mặt này chúng cũng giống người nguyên thủy vẫn thường lấy một vài ngày phục vụ cho một mục đích nào đó và sau đó lấy thêm một vài ngày nữa để bắt đầu. Trước khi họ có thể cùng nhau làm một việc gì đó, một cái gì giống như là ngoại cảm vụt qua trong người rồi chín muồi vào cái thời điểm khi tất cả đều biết rằng họ đã sẵn sàng bắt đầu. Bất cứ ai từng chứng kiến cảnh chim nhạnhoặc chim én vào cứ tháng Chín đậu trên những đường dây điện thoại, líu ríu trò chuyện với nhau rồi bay những chuyến ngắn một mình hay từng tốp nhỏ trên những cánh đồng chỉ còn trơ gố rạ rồi quay về và tạo nên một đàn đông hơn, thậm chí với những hàng dài hơn phía trên những đường vệ màu vàng – hàng trăm con trộn lẫn vào nhau trong niềm phấn khích mỗi lúc một tăng, hình thành từng bầy và rồi những bầy chim này mỗi lúc một trở nên lỏng lẻo hơn, lộn xộn hơn cho đến lúc hình thành một đàn lớn lộn xộn tập trung dày đặc ở giữa và rải rác ở các đầu, hợp tan liên tục như những đám mây hay những con sóng, cho đến thời điểm mà phần lớn hơn trong đàn (không phải là tất cả) biết rằng đã đến lúc lên đường: bọn chúng bay đi, lại bắt đầu một lần nữa chuyến hành huơng phương Nam vĩ đại, trong đó nhiều chú không có cơ may sống sót; phải, bất cứ ai mục kích điều này cũng sẽ thấy mọi việc diễn ra như một dòng chảy (trông số những chú thú có thói quen sống thành bầy đàn và chỉ sau đó, mới là những cá nối kết chúng lại với nhau và thúc đẩy chúng hành động một cách vô thức hoặc vô định. Đó cũng chính là công việc của thiên thần đã sai khiến cuộc Thập tự chinh Antioch và đẩy những con chuột lemmút ra biển. (Antioch theo tiếng Thổ Nhĩ Kỳ là Antakya, một thành phố của Thỏ nằm ở hạ lưu sông Oronte. Năm 1098, Thập tự quân đã biến thành phố này thành thủ đô của một nước Latin. Sau đó, vào năm 1268 thành phồ này bị người Mamelouks chiếm lại. Cuộc Thập tự chinh lần thứ nhất được nói đến ở đây diễn ra từ 1095 – 1099 do Giáo hoàng Urbain đệ nhị tiến hành.)
Khoảng một tiếng sau khi trăng lên và trước nửa đêm một lúc, một lần nữa Cây Phỉ và Thứ Năm lại ra khỏi cái hang của chúng nằm khuất trong bụi cây mâm xôi và lặng lẽ phóng vụt đi dưới hào. Cùng đi với chúng còn có một chú thỏ khác, Pipkin hay Nồi Đất, là bạn của Thứ Năm. (Nồi Đất có nghĩa là bất cứ cái lỗ nhỏ nào trên cỏ, nơi hơi ẩm tụ lại như những cái hũm trong bụi bồ công anh hay cây kế.) Chú thỏ này cũng nhỏ xíu và rất nhút nhát nên Cây Phỉ và Thứ Năm đã phải dành phần lớn thời gian còn lại của chúng ở quê nhà để thuyết phục chú đi theo mình. Nồi Đất cuối cùg cũng đồng ý tuy vẫn không hết băn khoăn. Chú thực sự lo lắng khi nghĩ đến những gì có thể xảy ra một khi chúng rời khỏi cánh đồng thỏ quen thuộc nên đã quyết định rằng: cách duy nhất tránh mọi nguy hiểm là cứ theo sát Cây Phỉ và làm bất cứ điều gì chú này bảo.
Cả ba vẫn đang nằm yên trong hào thì Cây Phỉ nghe thấy tiếng chân phía trên. Chú nhìn ngay lên.
"Ai đấy?" chú lên tiếng "Bồ Công Anh phải không?"
"Không, là tôi, Đầu Gỗ đây." Một chú thỏ đang ghé mắt nhìn từ bờ hào trả lời rồi nhảy xuống chỗ ba chú đang nằm đợi, nghe bịch một tiếng. "Nhớ tôi không, Cây Phỉ? Chúng ta ở cùng một hang suốt kỳ tuyết rơi mùa đông năm ngoái mà. Bồ Công Anh bảo tôi rằng các anh rời cánh đồng thỏ đêm nay. Nếu các anh đi thì cho tôi đi với."
Cây Phỉ vẫn nhớ anh bạn Đầu Gỗ - một chú thỏ chậm chạp ngốc nghếch, từng ở chung với chú trong năm ngày tuyết đông cứng khiến chúng phải chui nhủi dưới hang hàng giờ dài dằng dặc buồn chán. Dù vậy, chú nghĩ, bây giờ không phải lúc kén chọn. Mặc dù Tóc Giả có thể thành công trong việc thuyết phục một hai chú trong hàng ngũ Cốt Cán đi theo, nhưng đa số những chú thỏ có thể sẽ ra đi cùng chúng không phải là những kẻ có địa vị cao như thế. Chỉ là "những kẻ bên ngoài" làng nhàng tập tễnh vào đời chưa được bao lâu và luôn băn khoăn không biết phải làm gì. Chú còn đang điểm qua trong đầu một số kẻ như thế thì Bồ Công Anh xuất hiện.
"Tôi cho là chúng ta khời hành càng nhanh càng tốt." Bồ Công Anh nói "Tôi cũng không thích những chuyện như thế này chút nào. Sau khi tôi thuyết phục được anh bạn Đầu Gỗ đây gia nhập với chúng ta, tôi đang định nói chuyện với cài người nữa thì phát hiện ra Liễu Ngư đã bám theo tôi nãy giờ. Nó hỏi tôi là ‘Tao muốn biết mày đang toan tính chuyện gì’, nhưng tôi không nghĩ là noi chịu tin mình khi tôi bảo chỉ muốn thử xem có ai muốn rời khỏi cánh đồng thỏ không. Nó hỏi xem tôi có chắc là ở đây không có âm mưu gì chống lại Chúa Thanh Lương Trà không, nó có vẻ giận dữ và nghi ngờ ghê gớm. Nói thật với cậu, có vẻ như dự định của tôi đã hỏng bét vì thế tôi chỉ mang theo Đầu Gỗ và sẽ rời khỏi đây như thế này."
"Tôi chẳng trách anh đâu." Cây Phỉ nói "Với tính cách của Liễu Ngư, tôi thực sự lấy làm ngạc nhiên khi chú ta không đánh anh trước rồi mới hỏi han sau ấy chứ. Đằng nào thì chúng ta cũng phải đợi thêm chút nữa. Mâm Xôi sẽ đến ngay thôi."
Thời gian trôi qua, mấy chú thỏ thu mình im lặng chờ đợi trong khi cái ánh trăng trên bãi cỏ thì dịch dần về hướng Bắc. Cuối cùng, đúng vào lúc Cây Phỉ định phóng xuống dốc tìm đến hang của Mâm Xôi thì chú thấy bạn ra khỏi hang, có không ít hơn ba cái bóng theo sau. Một trong số đó là Gạc Nai mà Cây Phỉ biết rất rõ. Chú rất vui mừng khi thấy anh chàng này, bởi vì chú biết đó là một chú thỏ vững vàng và dai sức phải biết, một kẻ chắc chắn sẽ được đưa lên hàng Cốt Cán ngay khi chú đủ lớn.
"Nhưng mình dám nói hắn là kẻ hấp tấp nông nổi," Cây Phỉ nghĩ "hoặc hắn có thể bị lôi kéo vào cuộc ẩu đả vì một cô nàng nào đó và đâm đầu vào rắc rối. Tuy vậy, có hắn và Tóc Giả, ít nhất thì tình hình cũng không quá tồi tệ nếu chẳng may dính vào chuyện đánh đấm."
Cây Phỉ không biết mặt hai chú thỏ kia và khi Mâm Xôi giới thiệu với chú tên tuổi chúng: Thủy Cự và Quả Sồi, thì chú cũng không thể biết gì hơn. Nhưng điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, bởi vì chúng là những kẻ ngoại đạo điển hình – cỡ sáu tháng tuổi, thân hình còm nhom toát lên một vẻ mệt mỏi và nghi ngại của những kẻ luôn ở chiếu dưới. Chúng tò mò ngước mắt nhìn Thứ Năm. Từ những điều nghe được từ Mâm Xôi, bọn này gần như chờ đợi cảnh Thứ Năm sẽ thao thao nhưng lời tiên tri thống thiết về vận mệnh đen tối của thiên hạ. Thay vì thế, Thứ Năm hình như còn bình tĩnh và bình thường hơn những đứa còn lại. Chuyến khởi hành sắp tới đã cất gánh nặng ra khỏi vai chú.
Lại một khẳng thời gian nữa chậm rãi trôi qua. Mâm Xôi bò lên một cây dương xỉ rồi quay lại bờ suối, bồn chồn lo lắng không yên, thiếu điều muốn bỏ chạy đến nơi rồi. Cây Phỉ và Thứ Năm vẫn nằm dưới hào lơ đãng nhá nhá một nắm cỏ khô. Cuối cùng Cây Phỉ nhận ra cái âm thanh mà chú chờ đợi nãy giờ - một chú, mà cũng có thể là hai chú thỏ đang từ trong rừng tiến lại gần.
Vài phút sau, Tóc Giả đã ở trên miệng hào. Sau chú một chút là một chú thỏ lực lưỡng lanh lợi chắc là vừa qua mười hai tháng tuổi một chút. Chú được nhiều cư dân ở vùng này biết đến nhờ một bộ lông toàn một màu xám với hai vệt gần màu trằng lúc này đang sáng lên dưới ánh trăng trong lúc chú ngồi gãi sồn sột mà không nói gì. Đó chính là Xám Bạc, cháu của Chúa Thanh Lương Trà mới được hưởng vinh dự của một Cốt Cán được một tháng.
Cây Phỉ không giấu được tiếng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tóc Giả chỉ mang Xám Bạc đến – một gã trai thẳng thắn, kiệm lời còn chưa quen với địa vị mới. Trước đấy, khi Tóc Giả nhắc đến việc đi tìm những người trong hàng ngũ Cốt Cán, Cây Phỉ đã có hai suy nghĩ trong đầu. Có vẻ như bọn chúng sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm trên đường thiên lý nên rất cần sự góp mặt của những tay thỏ thiện chiến. Với lại, nếu Thứ Năm đúng và toàn bộ nơi này lâm vào một tai họa khôn lường thì tất nhiên chúng sẽ dang rộng vòng tay đón bất cứ đồng loại nào muốn ra đi tìm một cơ hội mới. Mặt khác, chẳng có lý do nào phải rước họa vào thân trên đường chạy trốn khi gánh thêm những chú thỏ có tính cách như Liễu Ngư.
"Dù bọn mình dừng lại ở bất cứ nơi nào," Cây Phỉ nghĩ "mình quyết không để Thứ Năm và Nồi Đất ngồi một chỗ mà đánh đấm lung tung chừng nào chúng chưa sẵn sàng đương đầu với bất cứ nguy hiểm nào và có cơ hội thoát ra được. Nhưng liệu Tóc Giả có nghĩ như thế không nhỉ?"
"Cậu biết Xám Bạc phải không?" Tóc Giả hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của Cây Phỉ "Rõ ràng là một số anh bạn trẻ trong hàng ngũ Cốt Cán đã trêu cười chú ta vì bộ lông, cậu biết đấy, chúng nói rằng sở dĩ chú ta được cất nhắc lên hàng ngũ Cốt Cán là vì mối quan hệ họ hàng với Thỏ Thủ lĩnh. Tôi cũng nghĩ mình có thể đi thuyết phục một số người khác, nhưng tôi chắc rằng hầu hết bọn Cốt Cán đều cảm thấy chúng sống sung túc ở đây."
Tóc Giả nhìn quanh, "Chà, có vẻ như không có nhiều người ở đây nhỉ? Anh có nghĩ là ý định bỏ xứ ra đi thế này thực sự đúng đắn không?"
Có vẻ như Xám Bạc đang định nói một điều gì đó thì nghe có tiếng động ở một lùm cây thâm thấp phía trên miệng hào, có ba chú thỏ nữa đi ra khỏi bìa rừng. Chúng đi ngay hàng thẳng lối và có chủ đích, rất khác với cách đi tùy tiện của những chú thỏ lúc này đang tụ tập dưới đáy hào. Chú lớn nhất đi đầu, hai chú khác theo sau như thể theo một sự sắp đặt. Cây Phỉ cảm thấy ngay là bọn này không có điểm gì chung với chú và đồng bọn của chú, ngồi thẳng lên với dáng vẻ căng thẳng. Thứ Năm thì thầm vào tai chú, "Ôi anh Cây Phỉ, họ đã đến…" nhưng tiếng cuối cùng tắt đi trong cổ họng chú. Tóc Giả quay đầu về phía bọn mới đến, mắt mở trừng trừng, cánh mũi nhúc nhích liên tục. Ba chú kia tiến thẳng về phía chú.
"Tóc Giả?" Gã thỏ đi đầu hỏi.
"Anh biết tôi rất rõ," Tóc Giả trả lời "và tôi cũng biết anh, Nhựa Ruồi ạ. Anh muốn gì?"
"Cậu đã bị bắt."
"Bị bắt? Anh nói thế là nghĩa gì? Vì tội gì?"
"Gieo rắc bất đồng và kích động phản loạn. Xám Bạc, anh cũng bị bắt vì đã không báo cáo chuyện này với Liễu Ngư tối nay; nhiệm vụ của anh đã được chuyển giao cho người khác. Hai anh đi theo tôi."
Tóc Giả lập tức chồm lên đối phương, cào cấu và đấm đá lia lịa. Nhựa Ruồi đánh trả. Hai chú thỏ đi theo chú tiến đến gần, tìm cơ hội nhảy vào cuộc vật lộn và đánh gục Tóc Giả. Bất thình lình từ trên miệng hào, Gạc Nai lao vào trận chiến, đánh ngã một tên lính bằng một cú đá hậu, sau đó tiến đến gần tên còn lại. Tiếp theo đó, Bồ Công Anh nhảy lên người chú thỏ mà Gạc Nai đánh ngã, không cho chú ta ngóc dậy. Cả hai chú vừa bị đốn ngã đưa mắt nhìn quanh rồi nhảy lên miệng hào chạy biến vào rừng. Nhựa Ruồi vật lộn vùng ra khỏi đối thủ, co hai đùi sau lại, quào quào hai móng trước rồi rên rỉ lên như loài thỏ vẫn làm thế mỗi khi giận dữ. Chú ta toan nói một diều gì đó thì Cây Phỉ đã đứng đối diện chú ta.
"Đi đi," Cây Phỉ nói nhỏ nhưng kiên quyết "nếu không chúng tôi sẽ giết anh."
"Mày có biết điều này có nghĩa gì không?" Nhựa Ruồi đáp "Tao là Đội trưởng Cốt Cán, rõ chưa?"
"Đi đi," Cây Phỉ lặp lại "nếu không anh sẽ chết trong tay chúng tôi."
"Mày mới là kẻ sẽ bị giết." Nhựa Ruồi đap, rồi không nói một lời, quay vào rừng, biến mất sau những hàng cây.
Máu nhỏ xuống từ vai Bồ Công Anh. Chú thè lưỡi liếm vết thương một lúc, đoạn quay sang Cây Phỉ.
"Anh cũng biết đấy Cây Phỉ, chúng sẽ sớm quay lại thôi." chú nói "Chúng sẽ tập hợp đội ngũ Cốt Cán và sau đó chungs ta sẽ gánh đủ."
"Chúng ta phải đi mau." Thứ Năm nói.
"Phải, đã đến lúc lên đuờng." Cây Phỉ đáp "Đi nào, cứ xuôi theo dòng suối. Sau đó, đi theo bờ suối, như vậy chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
"Nếu mọi người làm theo lời khuyên của tôi…" Tóc Giả bắt đầu.
"Nếu chúng ta nán lại lâu hơn nữa, tôi sẽ không dám chắc điều gì đâu đấy." Cây Phỉ trả lời.
Với Thứ Năm theo sát gót, chú dẫn đường ra khỏi hào và chạy xuống dốc. Chưa đầy một phút sau, bầy thỏ đã biến mất trong một đêm trăng sáng mờ mờ.
Đồi Thỏ Đồi Thỏ - Richard Adams Đồi Thỏ