Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 792
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4019 / 41
Cập nhật: 2015-11-12 01:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 760-1: Hạ Thu Địch
rên mâm cơm, lúc nào Lâm Ngọc Đình cũng nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Sở Thiên, lại được cả Chị Mị “tiếp tay cho giặc” nên trong bát của Sở Thiên không lúc nào vơi, sau khi ních đầy bụng ba bát cơm thì cuối cùng mới được Lâm Đình Ngọc buông tha, bữa tối kết thúc trong không khí vui vẻ của mọi người, khiến cho không khí trong chung cư trở lên ấm áp hơn
Sau khi ăn cơm xong, Sở Thiên cùng chị Mị và Lâm Đình Ngọc nói chuyện rôm rả rồi xem tivi, bù đắp cho sự lạnh nhạt từ trước đến nay của mình, điều này làm cho Lâm Đình Ngọc thấy phảng phất, như là quay về những ngày xưa cùng nhau học tập, tuy êm đềm phẳng lặng, nhưng lại là hồi ức ngọt ngào nhất, đáng tiếc là, giờ cái cầm tay cũng trở nên xa xỉ.
Có lẽ đây chính là cuộc đời, biến đổi khôn lường.
Nghe được Sở Thiên trải qua cuộc thi cam go, chị Mị bọn họ đều che miệng mỉm cười, không thể tưởng được Sở Thiên không sợ trời không sợ đất không ngờ lại sợ kẻ thông thái rởm của thủ đô, trong thiên hạ, người có thể làm cho Sở Thiên chảy mồ hôi lạnh sau lưng, chắc cũng chỉ có mấy lão giáo sư già chuẩn cấp bậc quốc bảo này
Cắn được vài miếng dưa vàng, chị Mị đột nhiên hỏi:
- Có điều chị vẫn không hiểu là, tại sao nắp cống lại là hình tròn? Để tiết kiệm nguyên liệu sao?
Lâm Ngọc Đình ngồi thẳng dậy, cười nói:
- Hình như em đã xem đáp án ở đâu rồi, nắp tròn không bị rơi vào trong lòng cống. Bởi vì độ dài của hai điểm bất kỳ của hình tròn nhỏ hơn đường kính của nó, nếu mà là hình vuông, thì có thể từ vị trí của một góc đối diện rơi xuống cống, hơn nữa rất dễ bị di chuyển. Dù sao thì hình vuông khó lăn hơn.
Chị Mị gật đầu hiểu ra. Chuyển qua gọt táo Phú sĩ và nói:
- Em trai, Ngọc Đình nói rất có lý, hồi trước em trả lời như thế nào nhỉ? À không đúng, câu đố này chẳng liên quan đến lôgic toán học? Dường như có liên quan đến vật lý hoặc kiến trúc, không hợp với lôgic tí nào cả.
Sở Thiên mỉm cười. Người dựa vào ghế sopha nhẹ nhàng trả lời:
- Nhìn thì không thấy có liên quan, nhưng mấy tên già đó lẽ nào lại bắn ra mũi tên không mục đích? Ra đề toán logic như thế chính là tư duy nghịch đảo. Đáp án rất đơn giản, vì miệng cống hình tròn, nên nắp cống cũng phải hình tròn.
Chị Mị và Lâm Ngọc Đình sững sờ. Đáp án này dường như có phần hơi bất ngờ.
Sở Thiên dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục nói:
- Các chị ai đã xem qua, khi miệng cống là hình tròn thì nắp công là hình vuông hoặc là hình đa cạnh chưa? Những vị giáo sư đó là muốn em quan sát lời nói thái độ, kết hợp với giáo trình mà người ra đề đã dậy để trả lời, nếu em trả lời theo góc độ khác, thì chắc chắn sẽ chết luôn.
Hai chị em chị Mị ngẩn tò te, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì quả thật đúng như thế.
Lâm Ngọc Đình thở hắt ra, nói:
- Sở Thiên, em bị anh đánh bại rồi.
Chị Mị đưa Táo cho Sở Thiên, cười mỉm nói:
- Vẫn là em trai thông minh.
Sở Thiên cắn vài miếng táo ngọt sắc, kéo tờ báo bên cạnh lại để đựng hạt, ánh mắt của hắn cũng đảo qua vài lượt, đột nhiên ánh mắt đó dừng lại trên mục giải trí, mục thông tin bên trái khiến anh chú ý, Hạ Thu Địch ngôi sao mới nổi của Đài Loan đến hát từ thiện ở Quỳnh Khuynh, số tiền thu được sau buổi diễn sẽ quyên góp cho UNICEF
Hạ Thu Địch? Sao cái tên này lại quen thế? Sở Thiên cảm nhận được vài điều kỳ lạ, bỗng nhiên linh tính đến Đao Phong, cái tên đó trước khi chết nhờ mình đưa cho em gái hắn một món quà, chỉ là lúc đó cứ nghĩ là Đao Phong viện cớ luân chuyển vị trí, thuận tiện cho việc giết mình nhanh gọn, vì thế sau sự việc đó không để tâm đến y nữa.
Lẽ nào hắn có em gái thật sao? Sở Thiên cười khổ sở.
Sở Thiên lại liếc qua nội dung bên trong, biết được thời gian diễn là tối nay, cũng biết được là Hạ Thu Địch bắt đầu sự nghiệp ở Đài Loan từ năm mười bảy mười tám tuổi, nhưng không được nổi tiếng lắm, vì thế đến Đại Lục để biểu diễn đồng thời vận động gây quỹ, theo đó tuyên truyền cho hình ảnh mới của bản thân, chiêu này dường như là tuyệt chiêu của các ngôi sao ngành giải trí.
Địa điểm biểu diễn là Nhà hát lớn Hải Nam
Đồng hồ đã điểm 10 giờ rưỡi, Sở Thiên quyết định rời khỏi chung cư, dù sao thì Lâm Ngọc Đình ngày mai còn hai bài kiểm tra, đêm nay mà ngồi chơi quá lâu sẽ ảnh hưởng đến việc ôn tập, khi ra đến cửa, Sở Thiên còn cười nói:
- Cô bé Lâm, nếu mai nhóc kiểm tra tốt, tôi sẽ tặng cô một quà tặng bí mật.
Qùa tặng bí mật? Trên mặt Lâm Ngọc Đình lộ ra vẻ sung sướng, không kìm chế được tò mò, cô nắm chặt lấy khủy tay của Sở Thiên nói:
- Anh tặng em quà gì thế? Có thật không? Anh yên tâm, vì món quà này của anh, ngày mai bất luận thế nào, em cũng sẽ thi tốt môn quản lí tài chính dạy bằng Tiếng anh này.
Chị Mị thở dài, xem ra con bé sẽ cày đêm để học rồi.
Sở Thiên mỉm cười gật đầu, véo nhẹ cái mũi của cô rồi quay người đi
Càng về khuya đêm càng lạnh, trên đường vẫn còn vài chiếc xe con đang chạy.
Những ngọn đèn đường giống như những vì sao chói mắt trên bầu trời đêm, ngọn gió của màn thổi như mang theo rất nhiều tâm sự, Phong Vô Tình quay đầu lại hỏi xem đêm nay sẽ ngủ ở nơi nào, Sở Thiên hít vài hơi thật sâu, điềm đạm nói:
- Vô Tình, thử đi dọc theo bãi biển, đêm nay sẽ ở lại đó, ngày mai đi luôn đến nhà hàng Hải Nhật
Phong Vô Tình gật đầu, quay xe chạy ra hướng bãi biển.
Bờ Biển Lang Nhai, không được nổi tiếng như góc biển Thiên Nhai, nhưng nó cũng có đặc sắc riêng của mình, đó là nơi tuyệt vời để ngắm mặt trời mọc trên biển đông, trong đó còn có khối đá đặt ở đỉnh cao nhất, khối nham thạch này màu sắc xanh xám, vươn lên trời cao, như thể hòa theo cùng gió, được người dân ở đây gọi là Quan Nhật Nham (đá ngắm mặt trời)
Sau khi tắm ở khu Resort xong, Sở Thiên hướng đến phía hòn đá ngắm mặt trời
Sau vài phút, Sở Thiên đã đứng trên hòn nham thạch này, tiếc rằng bây giờ vẫn là đêm khuya không thể nhìn thấy mặt trời, mặt biển tối như mực phản quang lúc ẩn lúc hiện, vạt áo của Sở Thiên phần phật đón gió, nước biển vỗ bắn tung tóe bắn cả lên má,hắn lấy tay vuốt đi những giọt nước biển mặn mòi, liền nghe thấy âm thanh vọng lên bên cạnh:
- Wow, Biển Hải Nam về đêm cũng thật đẹp đấy chứ
Ngay sau đó, mùi thơm từ đằng sau Sở Thiên bay tới
Sở Thiên hơi nhíu mày, đêm khuya thế này mà có người cũng điên điên như mình chạy đến đây ngắm trăng hay sao? Hắn ngoái nhìn xem ai. Trên bãi biển lúc này là cô gái có thân hình cao gầy đang đi đến, bóng tối làm cho hắn không nhìn rõ khuôn mặt của cô, nàng đang hướng dần về phía hòn đá ngắm mặt trời, miệng thì không chịu ngừng nói
Con gái miền nam, hầu như đều nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng cô gái này thì lại cao gần mét bẩy.
Dưới ánh đèn bên bờ biển, cô gái xuất hiện trên vai đeo một chiếc khăn màu trắng, đối lập với bộ quần áo jumsuit màu đen trên người lúc này, gió biển thổi đến khiến cho chiếc khăn của cô như một chiếc cờ bay phần phật trước gió, khuôn mặt thanh tú phảng phất một chút hàm ý mê hoặc, làn da trắng như tuyết, đôi má ửng hồng.
Ý thức được tiếng nói của mình đã quấy rầy đến Sở Thiên, gương mặt cô gái lộ ra nụ cười xin lỗi, nhẹ nhàng giải thích:
- Thật sự xin lỗi, đã làm phiền đến anh, tôi vừa đến ở tại khách sạn Lang Nham, nghe nói đây là nơi tuyệt vời để ngắm mặt trời mọc, vì thế liền tò mò chạy đến đây đi dạo.
- Nhìn thấy khung cảnh nguy nga tráng lệ như thế. Nên không thể đừng được mà thốt lên như thế.
Giọng nói của cô gái này rất nhu mì, nhẹ nhàng, như con sóng nước lăn tăn của mùa thu xanh ngắt, thật là phù hợp với nụ cười như hoa nở ban nãy, ánh mắt trong suốt như thủy tinh, chỉ có điều Sở Thiên cảm thấy lời giải thích của cô gái không được hợp lí cho lắm, nhưng cũng vẫn trả lời một cách khách sáo:
- Không sao đâu, ai cũng có thể ra biển vào ban đêm mà, vì thế nên cô không cần phải để ý đâu.
Cô gái đã nhảy lên hòn đá, nhưng do vách đá trơn quá nên làm cho cô trượt tay, Sở Thiên giật mình làm theo phản xạ, tiến lên trước vài bước giơ tay kéo cô gái lên, một giây sau, cô gái đã ngã vào trong lòng của hắn, vì động tác quá mạnh, nên làm cho váy trên người cô bị hớt lên, lộ ra chiếc quần ở bên trong chiếc váy.
Độ bóng của chiếc quần tất màu đen khiến cho Sở Thiên có chút say mê, nhưng ngay lập tức kịp phản ứng buông tay ra
Lần này đến lượt Sở Thiên ngượng ngùng, vuốt mũi cười một cách khổ sở:
- Thật xin lỗi, hòn đá này bị nước biển làm ướt, muốn lên phải trèo từ từ.
Cô gái ngượng ngùng rời khỏi vòng tay của Sở Thiên, hành động nhã nhặn và thanh lịch. Nhưng đồng thời cũng như tỏa ra sự quyến rũ chết người, cô gái chỉnh lại trang phục, giơ tay ra phía trước:
- Cám ơn anh, nếu không có anh thì tôi đã rơi xuống biển rồi, tôi tên là Hạ Thu Địch, tôi có thể làm quen với anh không?
Hạ Thu Địch? Thế giới này quả thật là quá nhỏ bé? Sở Thiên cảm thấy rằng mình đang gặp may, nhưng rất nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh, lịch sự bắt tay trả lời lại:
- Tôi là Sở Thiên, sinh viên trường đại học Thiên Kinh, đến Hải Nam để phượt! Cô là Hạ Thu Địch, chẳng lẽ nào là Hạ Thu Địch ca sĩ nổi tiếng của Đài Loan đến Hải Nam biểu diễn ư?
Nghe được những lời của Sở Thiên, Hạ Thu Địch mỉm cười, thong thả trả lời:
- Sở Thiên, anh nói ý tứ quá, anh đoán không sai, tôi là Hạ Thu Địch đến từ Đài Loan, thật không ngờ anh lại biết đến một ca sĩ vô danh như tôi.
Đô Thị Thiếu Soái Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công Đô Thị Thiếu Soái