Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 792
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4019 / 41
Cập nhật: 2015-11-12 01:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 736-3: Lửa Mượn Gió Tây
ó thể nói cách khác, đây hoàn toàn có thể xem như là bản đồ quân sự rồi.
Nếu có phi cơ oanh tạc, sẽ là ném một cái trúng một cái.
Suy ngẫm bản đồ không quá nửa giờ, cửa sắt có tiếng gõ nhẹ nhàng, Kim Ki Syo tập trung tinh thần vểnh tai nghe, chờ cho bên ngoài gõ xong, sau mới mở cửa hông cho người ở ngoài đi vào. Đó là một người trung niên nhỏ gầy, đeo kính đen bình thường, tuy rằng dung mạo không làm người ta sợ hãi, nhưng ánh mắt cũng rất là cảnh giác.
Trong tay của anh ta còn xách hai túi đồ lớn, Sở Thiên được Kim Ki Syo giới thiệu biết họ tên anh ta gọi là Cheong Dae Seong, vì thế khách khí cùng anh ta hàn huyên vài câu. Cheong Dae Seong mang túi đó mở ra đặt ở trên bàn, mùi thơm ngào ngạt của món kimbap và mấy phần bánh gạo, anh ta nhiệt tình tiếp đón bọn Sở Thiên đến giải quyết vấn đề no bụng.
Sau khi đã ăn hết các đồ ăn, Cheong Dae Seong báo cáo những thông tin tình báo mà Sở Thiên đã chờ đợi từ lâu.
Trong nháy mắt nét mặt hắn đã trở nên trang nghiêm, chỉ vào phía tây bản đồ mở miệng nói:
- Chúng ta ở cảng Dong Wang vòng vo đã hơn bảy tiếng, gần như mỗi tấc đất đều đã đi qua, cuối cùng thì ở bến tàu số 8 phía tây lại phát hiện manh mối, ở đó có chăng dây cảnh giới.
- Còn có vài tên to cao trông coi, đặt biển báo bến tàu đang tu sửa tạm dừng sử dụng.
Kim Ki Syo khẽ nhíu mày, thoáng chút suy nghĩ nói:
- Phía tây, bến tàu số 8, không phải là bến tàu chuyên dụng mới xây dựng sao? Sao mà lại cần tu sửa nhanh như vậy? Lúc trước vào thời điểm xây dựng cải tạo bến tàu. Kẻ trúng thầu là Công ty vận tải đường thuỷ Thẩm thị, bọn họ còn từ Hongkong phái chuyên gia lại đây trông coi, được cho là bến tàu vững chắc nhất, nhanh nhất, và thuận tiện nhất cơ mà.
Công ty vận tải Thẩm thị? Trong lòng Sở Thiên hiện lên linh quang. Hắn nghĩ đến nhà quyền quý họ Thẩm ở Hongkong gắn bó rất chặt chẽ với chính phủ Triều Tiên, nghĩ đến nhà họ Thẩm phát triển sự nghiệp ở Triều Tiên vì thế lên tiếng hỏi:
- Vận tải đường biển Thẩm thị có phải là công ty con của Tập đoàn Thẩm thị tại Hongkong, hay là sản nghiệp của nhà quyền quý Thẩm Nam Sơn ở Hongkong?
Kim Ki Syo hiển nhiên đều nhớ rõ trong lòng những tài liệu này, nghe được Sở Thiên hỏi như vậy cô vội vàng gật đầu, trả lời:
- Đúng vậy, chính là nhà họ Thẩm ở Hongkong, chỉ có Thẩm Nam Sơn mới có thể có nhiều tiền như thế để thành lập bến tàu nhà mình. Nghe nói gã vì muốn phát triển ở Triều Tiên nên đã khai thông quan hệ giữa hai phe hắc bạch, đang chờ phê duyệt.
Ngón tay Sở Thiên nhẹ nhàng gõ bên cạnh bàn, trầm ổn đến không chê vào đâu được, nhận lấy cốc nước sạch do Khả Nhi đưa tới nhấp hai phần, hắng giọng nói:
- Tôi cùng nhà họ Thẩm cũng có chút ân oán, chỉ có điều không dám tưởng tượng gã sẽ trợ giúp đặc công Triều Tiên đối phó với tôi. Nếu nhà họ Thẩm thật sự có tham dự, tôi sẽ cho gã hối hận cả đời.
Kim Ki Syo cảm nhận được sát khí của Sở Thiên, trong lòng hơi hơi nghiêm nghị.
Cheong Dae Seong nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục bổ sung nói:
- Chúng tôi cũng thấy được bến tàu số 8 có chút kỳ lạ, nhưng cũng không dám khẳng định bọn chúng giữ con tin ẩn núp ở nơi đó, sợ lọt các chỗ khác, vì thế lại vòng vo trong cảng vài vòng, nhưng vẫn không có hành tung gì khả nghi, cho nên chúng tôi kết luận con tin ở ngay tại bến tàu số 8.
Kim Ki Syo sờ lên cằm, chậm rãi hỏi:
- Kim Jung Min hay nhìn chăm chú tại chỗ đó?
Cheong Dae Seong gật gật đầu, thở ra mấy ngụm hờn dỗi sau nói:
- Đúng vậy, Kim Jung Min ở gần đó nhìn chằm chằm, nhưng chúng tôi thấy cũng có chút kỳ lạ, bến tàu số 8 bốn phía chỉ có sáu cái kho hàng trống một nửa, quả thật cũng bày đặt hàng hóa hỗn độn, căn bản không có khả năng giấu người, không biết bọn họ đem con tin giấu ở nơi nào?
Ngón tay Sở Thiên đang gõ dừng lại, như thoáng chút suy nghĩ nói:
- Ngoại trừ kho hàng chất đống hàng hóa, ngoài bến tàu có ca nô hay không?
Cheong Dae Seong hơi hơi ngơ ngẩn, lập tức gật đầu đáp lại:
- Có, đậu giáp với tàu hàng lớn hôm qua mới tới của nhà họ Thẩm, hay là anh cảm thấy bọn chúng sẽ giấu con tin ở trên tàu chở hàng? Trời, tôi làm sao lại không nghĩ tới, còn cho là bọn họ đem con tin giam giữ trong kho hàng sẽ tương đối dễ dàng khống chế, bây giờ nghĩ lại thùng đựng hàng trên tàu hàng cũng là nơi rất tốt.
Sở Thiên nhìn thời gian, bây giờ là năm giờ, vì thế cười nói:
- Có tiện đưa chúng tôi đi xem không? Đều không phải là không tin đánh dấu trên bản đồ của các cô, cùng với tình báo mà các cô sưu tập, mà là con tin nếu quả thật ở trên tàu chở hàng lớn, tôi muốn xem xem tình hình kẻ địch phòng thủ như thế nào, để sau khi trời tối tiện tiến vào đánh lén.
Kim Ki Syo trịnh trọng gật đầu, lập tức đi đến góc nhà nhấc lên vài cái bao tải ném ở trên bàn, dùng dao găm sắc bén cắt. Sau khi cắt ra, hiện ra không ít máy móc linh kiện, cô chỉ vào mấy thứ này nói:
- Ở đây, đặc công Triều Tiên đều có súng, các anh tay không qua đó khó tránh khỏi chịu thiệt, chúng tôi giúp các anh lắp ráp vài khẩu súng phòng thân.
Sở Thiên cầm lên nòng súng, cò súng, báng súng, đạn ở trước mặt, bọn họ thật đúng là giải quyết xong vấn đề nan giải của mình. Mình vốn nghĩ phải hỏi thăm bọn họ xem nơi nào có chợ đen để mua vũ khí đạn dược, không thể tưởng được bọn họ đã có chuẩn bị, vì thế cười nói:
- Vậy phải cảm ơn cô Kim rồi, các cô nghĩ thật sự là rất chu đáo, Khả Nhi, các cô hỗ trợ lắp ráp đi.
Bọn Khả Nhi và Phong Vô Tình gật gật đầu, đem tất cả toàn bộ bao tải mở ra, sau đó đem các máy móc linh kiện này lắp ráp lại. Kim Ki Syo từ lúc đầu không cho là đúng, nhưng sau đó hiện lên vẻ mặt kinh ngạc. Trước sau không đến ba mươi giây, trước mắt mấy người này, tại đây trong có một chút thời gian, không ngờ đã hoàn thành lắp ráp súng lục.
Không đến mười phút, chín khẩu súng và súng ngắm giản dị đã lắp ráp hoàn chỉnh, khiến cho Kim Ki Syo và Cheong Dae Seong trợn mắt há hốc mồm. Mình có thể xem như là một trong những đặc công nổi bật rồi, nhưng so sánh với mấy người trước mặt này quả thực như là kiến gặp voi.
Kinh khủng hơn chính là, đám người biến thái này đều nghe theo mệnh lệnh của Sở Thiên.
Cần phải dũng mãnh, tài năng như thế nào, mới có thể ra lệnh cho những người này?
Bến tàu số 8, phía tây.
Bọn Sở Thiên gặp được Kim Jung Min đang ngồi chổm hổm chờ đợi, sau khi được Kim Ki Syo giới thiệu liền đi thẳng vào vấn đề, hỏi trong khoảng thời gian vừa rồi có phát sinh tình huống gì khác. Kim Jung Min lắc đầu báo cho biết, ngoại trừ thay phiên người cảnh giới ở ngoài giao lộ, toàn bộ bến tàu căn bản không có người ra vào, gió êm sóng lặng càng chứng minh trong đó ẩn tàng cổ quái.
Sở Thiên bình tĩnh gật đầu, nói Kim Ki Syo cho xe chạy đến gò đất có tầm nhìn rộng.
Bến tàu này bởi vì vừa mới kiến thiết không lâu, hơn nữa chuyên môn phục vụ cho nhà họ Thẩm. Hôm nay bởi vì lại kéo dây cảnh giới tu sửa, cho nên có vẻ lạnh lùng tiêu điều dị thường. Nếu ngẫu nhiên có người đi lại chung quanh, cũng phần lớn là mang kính râm trên mặt, trên người mặc âu phục màu đen, trên mặt hiện rõ đặc điểm bạo lực.
Từ nơi xa Sở Thiên tựa vào thành ghế ngồi quét mắt nhìn toàn cảnh, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh dùng kính viễn vọng quan sát tình huống, Khả Nhi ở bên cạnh dùng bút đỏ đánh dấu tin tình báo bọn họ đọc lên. Toàn bộ đoàn đội ăn ý lại khiến Kim Ki Syo và Cheong Dae Seong ngơ ngác nhìn nhau.
Miêu tả người ở trước mặt giống như bộ đội đặc chủng chuẩn xác hơn là phần tử xã hội đen.
Căn cứ bọn Phong Vô Tình cho ra tư liệu, ca-nô ở trên biển có tầm nhìn rộng, người đi lại trên thuyền có hơn mười người, mà trên bờ cũng có hơn chục tên cảnh giới, hai phía hình thành phòng tuyến có thể hỗ trợ lẫn cho nhau, từ tư thế bọn họ đi đứng và dáng vẻ bên hông phân biệt, có thể thấy hai mươi mấy người này đều có súng.
Sở Thiên có chút kinh ngạc về số người của địch, làm sao lại hai mươi mấy người? Nghĩ lại hắn mới bừng tỉnh đại ngộ. Nơi này là cảnh nội Triều Tiên, với thân phận của bọn họ đương nhiên không sợ có người gây phiền toái, hơn nữa bọn họ căn bản sẽ không nghĩ Sở Thiên sẽ đến tận đây.
Dù sao hai mươi mấy người trông coi Hoắc Vô Túy cũng là dư dả rồi.
Tuy nhiên Sở Thiên vẫn không dám sơ suất, trước mặt có một vấn đề khó khăn, là phải làm thế nào vượt qua cảnh giới bảo vệ để lên được trên thuyền. Từ trên biển ẩn núp là không có khả năng, độ cao của ca-nô quá mức nghiêng khó leo trèo, bốn phía lại không có đường khác, chỉ có lối đi có bảo vệ canh giữ là gần ca-nô.
Không ngờ không thể vượt qua đội canh phòng trên bờ, mà lại không có đường khác để đi qua, chỉ có giết những tên canh phòng này xông lên ca-nô. Nhưng nếu trên bờ gây ra tiếng động dễ dàng khiến cho bọn canh phòng trên thuyền chú ý. Đến lúc đó bọn chúng bắt Hoắc Vô Túy làm lá chắn đối kháng với chính mình, tất cả cố gắng đều sẽ thành công cốc.
Sở Thiên nhẹ nhàng nhíu đôi lông mày.
Ở phía tây, bến tàu số 7, có một con thuyền chở dầu tấn, giờ phút này đang neo đậu ở trên bến tàu của cảng, chiếc thuyền chở dầu tấn này là từ Iraq đên đây, chở đầy dầu mỏ tinh luyện, giữa trưa vừa vặn chạy đến Seoul Triều Tiên, công nhân đang tháo dỡ dầu mỏ, chất đống ở trên bến tàu, dùng vải bạt thô dày che khuất.
Tay trái của hắn đặt ở bên cạnh cửa kính xe, đang muốn theo thói quen gõ gõ nhưng lại cảm giác được cảm giác mát mẻ, trong lòng khẽ nhúc nhích vội vươn tay ra cửa sổ. Gió biển từ từ theo giữa các ngón tay lướt qua, gió tây, thổi qua chính là gió tây, Sở Thiên hiện lên linh quang, trong nháy mắt trong lòng đã có đối sách.
Truyện cổ có Gia Cát Lượng mượn gió đông, hiện giờ có Sở Thiên mượn gió tây.
Nghĩ đến đây, trong đầu hắn hiện ra vô số phương án chiến đấu, hắn lại căn cứ vào từng phương án tiến hành điều chỉnh với bố trí của mình, hắn thậm chí quên đi Kim Ki Syo đang gọi mình, cho tới khi hắn cho rằng đã suy xét hết các tình huống ngoài ý muốn một cách hoàn mỹ mới thôi.
Tới khi hắn mở to mắt, hai tròng mắt đã ẩn chứa những điều thâm thúy xa xôi.
Đô Thị Thiếu Soái Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công Đô Thị Thiếu Soái