If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 792
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4019 / 41
Cập nhật: 2015-11-12 01:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 729-2: Đột Phá Phòng Tuyến
ão Yêu bọn họ không để ý đến những đệ tử Chu gia nằm trên mặt đất, trực tiếp truy bắt đám người Trần Tú Tài chạy trốn.
Đệ tử Chu gia bởi vì lâu không thấy trợ giúp, lại bị vòi phun nước và điện làm cho người bàng hoàng, cho nên bọn họ sớm không có chí chiến đấu, nhanh chân cùng với Trần Tú Tài hướng lên lầu mười chạy đi, đây cũng là Tạ Đại Dũng là người cẩn thận, biết dùng lầu chín để làm nơi cầm chân, tránh được bị Sở Thiên bọn họ ép tới đường cùng.
Chỉ là anh ta không ngờ đến Sở Thiên bọn họ dễ dàng công phá phòng tuyến tầng 9, còn gắt gao đánh đuổi thủ hạ chạy trốn, nghe thấy âm thanh thảm thiết truyền đến, lại nhìn thấy chướng ngại phòng tuyến vẫn chưa có hoàn thành, trong lòng anh ta cũng ngăn không được đứng lên, vội vàng hướng mười mấy thân tín hô:
- Nhanh, nhanh đóng cửa, đóng cửa.
Thân tín hơi sững sờ, thốt ra:
- Trần Tú Tài vẫn ở phía dưới.
Tạ Đại Dũng ánh mắt trừng lên, hổn hển quát:
- Tú cái mông ngươi ấy, bây giờ mạng của ông mày sắp không còn rồi, còn Trần Tú Tài, khẩn trương đóng cửa, đóng cửa.
Thân tín bất đắc dĩ nhìn nhau vài cái, chỉ có thể đem cửa thông đạo đóng chặt và chuyển mấy vật nặng chặn cửa, dù sao Tạ Đại Dũng nói không sai, vẫn là mệnh của mình quan trọng hơn, vừa mới chặn cửa thì nghe thấy tiếng của Trần Tú Tài la lên:
- Tạ đường chủ, tôi là Trần Tú Tài, nhanh mở cửa, kẻ địch cũng rất nhanh giết lên đến đây.
Tạ Đại Dũng chần chừ một lát, cuối cùng vẫn là giữ lại tính mạng của mình:
- Trần Tú Tài, đứng vững cho tôi, đánh lui kẻ địch, tôi sẽ lại mở cửa cho anh.
Nghe thấy lời của Tạ Đại Dũng vô tình, Trần Tú Tài biết mình bị bỏ rơi, trong lòng hậm hực thầm mắng tên khốn Tạ Đại Dũng, trong tuyệt vọng cũng chỉ có thể quay người chém giết, chỉ là binh bại như núi đổ, bảy tám mươi người vừa mới trong lúc chạy chốn đã bị giết hầu như không còn, chỉ còn lại hơn mười đệ tử Chu gia.
Mỗi người trong bang xã hội đen đều có thân thủ phi phàm, mỗi người nam tử trong bang xã hội đen đều tâm huyết đến xương cốt.
Vài tên tinh nhuệ Chu gia mắt đỏ, gầm lên giận giữ hướng về lão Yêu đánh tới, Đại Hổ và Tiểu Long từ tư thế xung phong liều chết biết bọn họ thân thủ dũng mãnh, nhưng binh khí của bọn họ mặc dù đã rút ra, lại dường như ngay cả cơ hội sử dụng đều không có, không phải bọn họ nhân từ, cũng không phải bọn họ tự cao tự đại, mà là lão Yêu rất hung hãn.
Lão Yêu trên mặt không biểu lộ cảm xúc, trong lúc bọn họ hết sức tung người giữa không trung, thân hình đột nhiên từ đằng xa, một khảm đao của địch mới bổ ra một nửa, lão Yêu đã cắm vào trong lồng ngực y, đem tay trái cầm dao cắt thịt đảo ngược lại mà đâm, tên địch này đánh rơi khảm đao lóe sáng, tay cầm cổ họng, khó tin chậm rãi ngã xuống.
Không có tiếng kêu thảm, cổ của y đã giống như sợi mì mềm nhũn rủ xuống.
Gần như cùng một thời gian, hai thanh đao giao nhau đâm tới, ánh sáng từ bốn phía hướng tới ngực của lão Yêu, lão Yêu tay phải run nhẹ, dao cắt thịt máu tươi lưu lại bắn tung tóe ra, lúc bọn họ cảm thấy ấm áp trên mặt, dao cắt thịt đã xẹt qua cổ tay của bọn họ, hai gã đệ tử đánh úp chớp mắt cảm thấy đau nhức.
Bọn họ hướng về phía sau lùi lại vài bước, dao cắt thịt của lão Yêu thuận thế đâm vào ngực bên trái địch, tay trái của gã nắm khảm đao phản kích lại đánh vào tim của kẻ địch, định vị chuẩn xác người thường khó có được, vẫn không có tiếng kêu thảm, hai người phía kẻ địch đã chầm chậm ngã xuống, đệ tử Chu gia thấy thế kinh hãi, cũng không dám tiến lên phía trước.
Nhìn anh em Đường Môn chi chít, còn có lão Yêu dao cắt thịt máu tươi trong tay, sắc mặt Trần Tú Tài bọn họ trắng bệch đi dị thường, trận chiến này đã không có chém giết cần thiết, lúc này Sở Thiên từ phía sau đi lên, tay chắp sau lưng hỏi:
- Các ngươi bây giờ còn có ý phản kháng sao?
Trần Tú Tài thấy qua bức ảnh Sở Thiên từ tổng đường gửi đến, cho nên liền đoán được người thanh niên trước mặt chính là Sở Thiên, thế là buồn bã lên tiếng nói:
- Thiếu Soái trong truyền thuyết gan dạ sáng suốt hơn người, gặp ngày hôm nay quả nhiên danh bất hư truyền, có thể dễ dàng làm tan rã phòng tuyến cũng đánh cho chúng tôi hoa rơi nước chảy, nghĩ ắt cũng chỉ có anh.
Sở Thiên hơi mỉm cười, thản nhiên trả lời:
- Cảm ơn quá khen!
Trần Tú Tài thở ra mấy hơi buồn phiền, đầy ngụ ý hỏi:
- Hôm nay thua bởi tay Thiếu soái, Trần Tú Tài tâm phục khẩu phục, nếu như chúng tôi không phản kháng, chúng tôi có thể giữ lấy mạng chứ?
Sở Thiên nhìn lướt qua mười mấy đệ tử Chu gia trước mắt, từ trong ánh mắt có thể nhìn ra được khát vọng sinh tồn của bọn họ, thế là không chút để ý cười nói:
- Không phản kích không có nghĩa là có thể có đường sống, chỉ là khiến các ngươi bớt đau khổ hơn chút ít, đương nhiên, đường sống cũng không phải không có, nhưng nhất định phải thành ý đến đầu hàng.
Trần Tú Tài mí mắt khẽ nhúc nhích, ngăn không được hỏi:
- Thành ý gì?
Sở Thiên móc khảm đao dính máu trên mặt đất lên, chầm chậm trả lời:
- Các ngươi sở dĩ bị lưu lại nơi này, cũng là vì ông chủ của các ngươi đem cửa lớn ở tầng mười đóng lại đúng không? Nếu như các ngươi có thể lừa mở được cửa, giết ông chủ của các ngươi, các ngươi có thể an toàn rời đi, các ngươi có thời gian suy nghĩ ba phút.
Trần Tú Tài bọn họ vẻ mặt căng thẳng, Sở Thiên như vậy là khiến bọn họ làm phản đồ, nhưng ánh mắt nhìn lẫn nhau lại không cảm thấy phẫn nộ, ngoại trừ tuyệt vọng bây giờ hiện khó giữ mạng, còn có nhân tố Tạ Đại Dũng vô tình, thời khắc mấu chốt đã bỏ rơi anh em, sao lại không khiến bọn họ uất hận và lạnh lùng chứ?
Ngươi bất nhân, ta bất nghĩa, nghĩ đến đây, trong mắt Trần Tú Tài sáng lên, hạ thấp giọng hỏi:
- Thiếu Soái, dám hỏi làm thế nào lừa mở cửa?
Sở Thiên ưỡn lưng một cái, thản nhiên trả lời:
- Anh thông minh như vậy, đương nhiên có cách của mình.
Trần Tú Tài hơi ngẩn người, lập tức gật đầu, quay người dẫn tàn binh bại tướng trở về cầu thang cuối lầu, lão Yêu dẫn hai trăm đệ tử lặng lẽ cùng di theo sau họ, sau đó phân tán nấp vào trong các góc cầu thang, chuẩn bị tấn công cửa lớn bất cứ lúc nào, còn Đại Hổ dẫn các anh em Đường Môn tạo tiếng động lớn hướng xuống dưới lầu mà chạy.
Lầu chín rất nhanh trở nên yên tĩnh trở lại, Trần Tú Tài hít sâu mấy hơi, vẻ mặt vốn dĩ bi ai chớp mắt đổi thành vui mừng, dùng sức đấm cửa lớn tầng mười, cao giọng hô:
- Đường chủ, Tạ đường chủ, kẻ địch đã rút lui rồi, kẻ địch rút lui rồi, đại quân trợ giúp của chúng ta sắp đến rồi, bọn họ sợ hãi chạy rồi.
Sở Thiên dựa vào vách tường hơi mỉm cười, không trách được gọi là Trần Tú Tài, lừa bịp nói dối quả nhiên mặt không đổi sắc, Tạ Đại Dũng bên trong nghe được Trần Tú Tài vẫn sống, trong lòng hơi chút áy náy trở nên dễ chịu chút, lập tức nghe thấy toàn bộ địch đã rút lui, trong mắt lại mừng rỡ như điên, vội vàng từ cửa sổ hướng xuống lầu dưới thăm dò.
Lúc này Đại Hổ bọn họ từ các cửa ra chạy ra ngoài, chui vào các xe bên cạnh rời đi, Tạ Đại Dũng nhìn thấy địch thật sự rút lui, lập tức hướng thân tín hạ lệnh:
- Nhanh, nhanh mở cửa ra! Ông mày muốn cắn tnát lũ tàn binh, đem cục tức ngày hôm nay toàn bộ đòi lại hết, nhanh mở cửa ra.
Mười mấy thân tín chân tay luống cuống bê những vật nặng ra, sau đó lại đem dây xích sắt khóa cửa mở ra, bọn họ vừa mới kéo cửa khẽ mở, Sở Thiên liền vọt ra, trầm giọng quát:
- Trần Tú Tài giết hết bọn họ!
Tiếng quát thình lình bên tai khiến cho mọi người đều bất ngờ, Trần Tú Tài lập tức hiểu rõ Sở Thiên muốn ép mình đến cảnh tuyệt vọng, khiến anh ta mặt đối mặt với Tạ Đại Dũng bọn họ chém giết, dùng cái này để tuyệt cái ý niệm anh ta lần nữa phản bội, trong lòng anh ta cực kỳ phẫn nộ, nhưng việc đến nước này đã không còn cách thoát thân, chỉ có thể vung vào đệ tử mở cửa.
Tiếng kêu thảm khiến Tạ Đại Dũng phản ứng lại, hiểu rõ Trần Tú Tài đã phản bội mình, thế là giận giữ hét:
- Chém chết bọn chúng, mau đóng cửa, mau đóng cửa!
Đáng tiếc là tất cả đều đã quá muộn rồi, Trần Tú Tài bọn họ đã xông vào được,cùng giơ khảm đao cùng anh em ngày xưa huyết chiến, Sở Thiên đợi bọn họ chém giết mấy chục giây sau, mới vẫy tay bảo Lão yêu dẫn người xông vào, hai trăm anh em Đường Môn trước sau xông lên tầng 10, lập tức cùng đệ tử Chu gia triển khai trận chém giết lớn.
Lão Yêu hung hãn trước hết đánh về phía kẻ địch trước nhất, bảy tám đệ tử Chu gia vẫn chưa phản ứng kịp, dao cắt thịt đã vạch ngang bụng của bọn họ, lúc bụng của bọn họ cảm thấy lạnh lẽo, lưỡi dao sắc lại từ dưới đi lênxẹt qua lạnh như băng, tiếp đến trào ra máu tươi màu đỏ sẫm.
Lúc bọn họ ngã xuống, lão Yêu dùng chân móc vài thanh đao trên mặt đất, lóe sáng cái nhanh như gió bay tới phía sau mấy tên địch ép đến, mỗi một khảm đao đều tóe lên đầy máu tươi của bọn họ, đoạt đi tính mạng của bọn họ, Tạ Đại Dũng nhìn thấy thế sợ hãi, hổn hển lại không có cách nào khác, đỏ mắt tìm Trần Tú Tài trút giận.
Trần Tú Tài có chút chột dạ, muốn trốn tránh cùng Tạ Đại Dùng huyết chiến, Sở Thiên xem cuộc chiến nhẹ nhàng mỉm cười, thản nhiên nói:
- Trần Tú Tài, nếu như anh không giết Tạ Đại Dũng, vậy thì anh tự giết chính mình rồi.
Trần Tú Tài bất đắc dĩ lắc đầu, bất chấp đến nghênh chiến cùng Tạ Đại Dũng.
Lúc này, điện thoại của Sở Thiên hơi rung, hắn lấy ra tai nghe thì truyền đến giọng của Khương Trung:
- Thiếu Soái, căn cứ ám hiệu tình báo, hai nghìn quân tinh nhuệ của Chu Bách Ôn trong vòng 15 phút nữa sẽ tới Phân đường Hải Khẩu, các anh cần giải quyết cuộc quyết chiến tàn địch, tránh không ngược lại bị địch bao vây cắn lại.
Sở Thiên mặt không đổi sắc, bình tĩnh phản hồi:
- Yên tâm!
Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên nhìn lướt hiện trường chém giết, trận huyết chiến này thực lực cách xa đã đến hồi kết thúc, lão Yêu bọn họ đã giải quyết đại bộ phận đệ tử của Chu gia, bây giờ chỉ còn lại một màn liều chém giết, Trần Tú Tài dẫn năm sáu thân tín và mấy người Tạ Đại Dũng, đang đánh khí thế ngất trời, khó phân thắng bại.
Sở Thiên không suy nghĩ cười, không quên thêm vài câu nói nữa:
- Trần Tú Tài, tôi đi trước, còn có mười phút, quân trợ giúp Chu gia sẽ đến, anh phải ở trong thời gian này đem ông chủ mấy người chém chết, sau đó thì có thể biện ra lời nói dối giữ mạng
Trần Tú Tài sắc mặt trước vui sau căng thẳng, thế tấn công trên tay càng hung hăng hơn, Tạ Đại Dũng nghe thấy quân trợ giúp sắp đến, cũng thêm vài phần phấn khích phản đòn lại, vì mạng sống luôn dễ dàng khiến người đem hết tài năng ra.
Chém giết đến cục diện này, Trần Tú Tài và Tạ Đại Dũng nhất định không đến chết không thôi, kịch hay như vậy chính là bọn họ tự đạo diễn đó thôi, vậy tự mình nên đi diễn càng kịch tính hơn, Sở Thiên sau khi nhẹ nhàng cười liền quay đầu rời đi, lão Yêu bọn họ đuổi theo sát.
Lúc đi ra tầng 10, lão Yêu đem khóa cửa lại.
Lúc này, chỗ ngoài cách 5km, mấy chục xe tải lớn chen chúc hướng về phía Phân đường Hải Khẩu.
Sở Thiên đứng ở cửa, im lặng đợi bọn họ đến.
Đô Thị Thiếu Soái Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công Đô Thị Thiếu Soái