From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 792
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4019 / 41
Cập nhật: 2015-11-12 01:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 727-1: Đường Tấn Công
hu Bách Ôn quả nhiên đứng ngồi không yên!
Tổng đường đã triệu tập tám ngàn đệ tử chuẩn bị vây giết Sở Thiên, ai biết Sở Thiên nhìn thấu Ninh Vĩnh Cường sau khi bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giữa lúc y hạ lệnh tìm kiếm tung tích Sở Thiên chung quanh, các Phân đường đều báo lại, kêu la Sở Thiên xuất hiện ở địa bàn của bọn họ, còn đập phá không ít địa điểm cao cấp, dẫn đến Phân đường tổn thương nặng nề
Chu Bách Ôn ngồi vào vị trí Đường chủ Đường Môn Hải Nam, tự nhiên không phải vũ phu đầu óc ngu si, bằng không cũng sẽ không ngay đêm thành công giết chết năm mươi cao thủ Đường Môn, càng sẽ không nghĩ ra tuyệt thế diệu kế khiến Ninh Vĩnh Cường bọn họ mạo danh thế thân, cho nên y hơi chút suy nghĩ, liền biết đây là đang tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu rồi.
Y đi tới cửa Tổng Đường nhìn bầu trời âm trầm xa xăm, vắt tay sau lưng tự nói:
- Sở Thiên à Sở Thiên, sai lầm lớn nhất của tôi chính là khinh thường cậu, nếu như tối hôm qua tôi tập trung mọi người vây giết quán bar, sẽ không có cục diện bị động ngày hôm nay, đáng tiếc cơ hội tốt đã bỏ lỡ, hiện tại chỉ đành một lần nữa cùng cậu tranh thành bại
Tình báo không ngừng đưa đến, tính đến tám giờ tối, Phân đường các nơi đã tổn thất chín nơi, tất cả đều là hội sở cao cấp – bát cơm vàng của họ, trọng yếu hơn là, Sở Thiên bọn họ không chỉ có đả thương người cướp đồ bổ sung cho mình, còn đốt sạch hoàn toàn không còn gì, khiến nơi đây chí ít trong vòng ba tháng không thể khôi phục doanh nghiệp.
Tuy rằng Chu Bách Ôn hạ lệnh các phân đường quan tâm hành tung của Sở Thiên bọn họ, ý đồ tìm ra quy luật hành tung mà vây giết, nhưng tiểu tử kia quả thực chạy trốn tán loạn, ba giờ trước còn đang ở khu đông đả thương người, hai giờ sau đó đã ở khu tây phóng hỏa, muốn để Phân đường chặn đánh bọn họ, lại bởi vì người không đủ khó có hiệu quả.
Chu Bách Ôn muốn thuyên chuyển lực lượng phía chính phủ đối phó Sở Thiên, lại bởi vì có người đem sự kiện xe nổ ở đường cao tốc cho lên mạng, còn chỉ mặt đặt tên đem đầu mâu đặt ở trên người Chu gia, phê bình bọn họ vì ân oán cá nhân mà sống mái với nhau, còn vận dụng quan hệ Chính Phủ áp chế chân tướng sự kiện, thậm chí còn tiết lộ bối cảnh thâm hậu của Chu gia.
Người vạch trần nói có căn có cứ, bởi vậy đẩy Chu gia lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Cho nên Chu Bách Ôn không dám dùng quan hệ phía chính phủ nữa, rất sợ chôn vùi lun con đường làm quan của phụ thân, y tập hợp lại tin tình báo không ngừng xem xét, lập tức phân tích ra Sở Thiên bọn họ là phân đội tác chiến, bởi vậy tính cơ động cường đại dị thường, các Phân đường khó nắm giữ hành tung, nhưng bộc lộ ra Sở Thiên không có bao nhiêu người trong tay.
Bởi vậy vừa cho các Phân đường tụ tập người trong tay đợi mệnh, vừa cho người lưu ý tung tích đám người Sở Thiên, y muốn tìm kiếm tỷ lệ ngoài ý muốn, chờ mong tuyến người toả ra ó thể phát hiện hành tung Sở Thiên, đệ tử của Phân đường có thể cuốn lấy bọn họ, đồng thời từ tổng đường tuyển ra hai nghìn tinh nhuệ đợi mệnh trên xe, tùy thời chuẩn bị trợ giúp có hiệu quả
Hầu như cùng thời gian, ba nghìn Đường Môn tinh nhuệ chia làm các loại đoàn thể hợp pháp tiến nhập Hải Nam, có số tổ chức thành đoàn du ngoạn, có số tổ chức thành đoàn tham quan Chính Phủ, có số tổ chức thành đoàn giao lưu kinh tế, thậm chí còn có người tổ thành dàn nhạc đi Hải Nam, nói chung là bí mật và hợp pháp, cho dù Chu Bách Ôn được tin cũng không dám tùy tiện hạ thủ.
Bóng đêm dần sâu, gió mạnh như trước.
Mấy chiếc xe biển số bản địa chậm rãi chạy trên đường, xe ở giữa bên trong có Sở Thiên và Khương Trung, nhìn quét qua ánh sáng lộng lẫy của ngọn đèn chung quanh, Khương Trung duỗi lưng một cái, yếu ớt mở miệng nói:
- Ngày hôm nay đốt chín địa bàn của Chu Bách Ôn, tuy rằng không đến mức thương gân động cốt, nhưng thế nào cũng sẽ đau lòng lắm đây
Sở Thiên thở ra vài hớp hờn dỗi, nhàn nhạt đáp lại nói:
- Đó là đương nhiên thôi, nghĩa chắc hiện tại hắn đang tìm kiếm chúng ta khắp nơi, hận không thể ăn thịt chúng ta lột da chúng ta, chỉ là không biết hắn có thể từ tổng đường phái ra quân tinh nhuệ đuổi giết chúng ta hay không? Nếu như hắn án binh bất động, chúng ta cũng chỉ có thể tiếp tục đập phá thôi
Khương Trung cũng đành chịu gật đầu, vẻ mặt sầu khổ than thở:
- Tuy rằng đập phá quán sẽ làm hắn tâm phiền ý loạn, nhưng không cách nào đả kích được hắn, căn cứ tình báo, đệ tử của tổng đường đã tới tám ngàn, cho dù ngày mai ba nghìn Đường Môn tinh nhuệ đi tới Hải Nam hội hợp, chỉ sợ cũng khó đối kháng với Chu Bách Ôn.
- Phải chuyển dời nhân thủ tổng đường mới được, ít nhất hai ba ngàn người."
Ngón tay của Sở Thiên nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe, bỗng nhiên trong đầu linh quang hiện lên, mang theo một chút mừng rỡ mở miệng:
- Có biện pháp rồi! Khương tổng quản, ông buổi trưa không phải đã nói sao? Chu Bách Ôn sở dĩ có thể phát triển cấp tốc có ý tạo phản, là bởi vì phía sau có sự ủng hộ của Trúc Liên bang cường đại, cho nên mới cả gan làm loạn.
Khương Trung không nói gì, chờ Sở Thiên nói xong.
Khóe miệng Sở Thiên hiện lên nụ cười quỷ dị, chậm rãi bổ sung nói:
- Trúc Liên bang cùng Chu Bách Ôn không chỉ có qua lại trong việc mua bán ma túy, còn ở Hải Nam đầu tư hơn mười quán bar và hộp đêm xa hoa, nếu chúng ta đập phá địa bàn Chu Bách Ôn không khiến hắn lo lắng, như vậy đốt sản nghiệp dưới danh nghĩa của Trúc Liên bang, hắn sẽ có phản ứng gì đây?
Khương Trung hiểu rõ ý tứ của hắn, khẽ mỉm cười đáp lại:
- Như vậy Chu Bách Ôn tất nhiên nổi trận lôi đình, vì để có câu trả lời hợp lý cho đồng minh, liền sẽ phái ra nhân thủ tổng đường tới truy kích chúng ta, chí ít cũng sẽ ở địa bàn dưới danh nghĩa Trúc Liên bang phòng thủ, để tránh cho chúng ta lại lần nữa quấy rối mà tạo cho hắn phiền phức.
Sở Thiên gật đầu, khẽ cười nói:
- Tuy rằng không biết hữu dụng hay không, chúng ta vẫn là có thể thử xem.
Khương Trung ngồi thẳng người, nhàn nhạt đáp lại:
- Ngựa chết coi như ngựa sống chữa
40' sau, quán bar Phong Tình.
Bên trong đang ca múa tưng mừng, cả trai lẫn gái đang điên cuồng giãy dụa vòng eo, bày ra diện mạo nguyên thủy nhất của mình, mùi nước hoa kích thích và khí cồn hỗn hợp tràn ngập trên không trung, hai đùi tuyết trắng và nụ cười yêu kiều lẫn vào nhau tạo thành trận diện yêu mị không gì sánh được, rượu không say người người tự say, theo men say tình. Dục vọng dần dần tăng vọt.
Đúng lúc này, Sở Thiên dẫn hai mươi mấy người xông vào.
Theo ngón tay vung khẽ của Sở Thiên, đèn lớn toàn bộ được mở, ngọn đèn chói mắt kích thích nam nữ đang điên cuồng, quán bar trong nháy mắt yên tĩnh lại, Đại Hổ và Tiểu Long đá ngả lăn hai người bảo an, còn thuận thế chém lên mấy đao, lập tức rống giận:
- Hắc bang làm việc, người không liên can mau nhanh cút ngay cho ông, bằng không đao thương không có mắt, cút.
Nhìn thấy bộ dạng bọn hung thần ác sát, nam nữ đến tìm niềm vui nhất thời bỏ chạy tứ tán, sau một lát, quán bar chỉ còn lại Sở Thiên bọn họ cùng với hơn mười người trong giữ, thanh niên cầm đầu cầm theo khảm đao, chỉ về phía Sở Thiên hô:
- Các ngươi là người nào? Biết ông đây là ai không? Ông đây là Trúc Liên bang đấy.
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, từ chối cho ý kiến mà nói:
- Ông đây là Đường Môn Hải Nam đấy!
Thanh niên cầm đầu nhíu mày, không chút do dự trả lời:
- Không có khả năng!
Sở Thiên đặt tay ra sau lưng, lạnh lùng nói:
- Chu đường chủ cảm thấy các ngươi kiếm quá nhiều tiền, lại không chịu nộp phí bảo hộ, cho nên để cho ta giết sạch các ngươi!
Thanh niên cầm đầu sắc mặt biến đổi lớn, tay nắm khảm đao run nhè nhẹ.
Sở Thiên nhân cơ hội này quát:
- Giết cho ta!
Đại Hổ và Tiểu Long trước hết vọt tới, liên quân hai mươi mấy Soái quân và Đường Môn cũng vung đao xung phong liều chém giết, thanh niên cầm đầu cũng là người khôn khéo, biết bắt giặc trước bắt vua, Vì vậy mang theo hai người thân tín hướng Sở Thiên vọt tới, Sở Thiên thấy thế thong dong mà săn tay áo, hai ngày này chém giết đến nghiện, vừa lúc lấy bọn họ khai đao.
Sở Thiên vừa lộ ra chiến đao Minh Hồng, thanh niên cầm đầu liền tàn bạo xông tới, Sở Thiên nghiêng người dễ dàng né khỏi khảm đao bổ tới trước mặt, đối phương cố sức quá độ, một đao không trúng, thân thể có chút nghiêng về phía trước, Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, mãnh liệt nhấc chân lên, đầu gối vừa lúc đánh vào bụng của người thanh niên
Đừng xem Sở Thiên vóc người không cường tráng, nhưng sức bật rất mạnh, trong nháy mắt ra chiêu thì sức lực không phải chuyện đùa, thanh niên cầm đầu căn bản không chịu nổi đòn của hắn, như một con tôm đã chín, thân thể cuộn lại, quỳ rạp xuống đất cúi thấp đầu, liên tục nôn khan, Sở Thiên giơ đao hạ xuống chém vào trên cổ họng của y.
Thanh niên cầm đầu máu văng khắp nơi, trong nháy mắt bị mất mạng.
Hai người khác kinh hãi, một thanh niên trong đó cầm ống côn rống to, dùng hết toàn lực hướng đỉnh đầu Sở Thiên giáng xuống
Ống côn loang loáng trên không trung phá không mà tới, phát ra tiếng vù vù trầm đục. Sở Thiên cười khổ không ngớt, đối phương cậy mạnh, nhưng thiếu khuyết kinh nghiệm chiến đấu, kỹ xảo cũng thô ráp, đối phó người thường còn miễn cưỡng có thể, khi ống côn đến giữa không trung, Sở Thiên trong nháy mắt chân phải đá ra, điểm trúng thượng của người nọ
Đối phương thân thể run rẩy hai cái, sau đó thẳng tắp mà ngửa mặt té xuống, đến tiếng kêu cũng không kịp la, hai mắt trắng dã ngất đi. Lúc này, một thanh niên khác khảm đao trong tay đã lặng yên không tiếng động chém tới Sở Thiên, Sở Thiên thần tình tự nhiên, rất nhanh lướt qua bên cạnh, bỗng biến mất ở trước mắt thanh niên kia.
Thanh niên kinh ngạc không gì sánh được, vội thu hồi khảm đao dò xét hai bên, truy tìm thân ảnh của Sở Thiên, chợt nghe phía sau có người khẽ cười nói:
- Người của Trúc Liên bang thực sự là thùng cơm, thật làm cho ta thất vọng
Đô Thị Thiếu Soái Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công Đô Thị Thiếu Soái