We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 792
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4019 / 41
Cập nhật: 2015-11-12 01:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 401: Huyết Chiến
gựa tốt!
Mai Tử đưa bọn Sở Thiên vào trại Cáp Nhĩ được xây dựng ở tàu ngựa của huyện Lục Thanh.
Sở Thiên nhìn qua liền thốt lên hai chữ “ngựa tốt”, trong chuồng buộc mười mấy con ngựa, con nào cũng thần tuấn phi thường, da lông đen mượt bóng loáng, toàn thân ngăm đen không chút tạp mao, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra đây là ngựa tốt khó kiếm.
Có vẻ Mai Tử và người phụ trách chuồng ngựa rất thân thiết, sau khi cười nói mấy câu liền dắt ra vài con ngựa, chịu sự dạy bảo của các cô khả Nhi.
Mai Tử dắt ra một con ngựa ô nhỏ xinh, rồi nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, tay phải cầm lấy dây cương, cả người hiện ra khí thế hăm hở.
Bọn Khả Nhi cũng nóng lòng, vẻ mặt cực kì phấn khích.
May mà mọi người đều học rất nhanh, dưới sự chỉ dạy của Mai Tử, không tới hai giờ mọi người đã có thể tự khống chế ngựa.
Mai Tử tỏ ra rất hài lòng về trí tuệ nhanh nhạy của bọn Sở Thiên, nhìn về xa nơi cánh đồng hoang nói:
- Xuất phát!
 
Tuy Mai Tử giải thích với Sở Thiên rằng ngựa này đều là của trại Cát Nhĩ, sau khi cưỡi chúng về, tất sẽ có người đưa ngựa về chuồng bán. Nhưng Sở Thiên sau khi suy nghĩ, vẫn bảo Khả Nhi lén bỏ lại hai nghìn tệ, làm phí thuê ngựa.
Ngựa sau tiếp gót ngựa trước, bình nguyên xa khói nhạt mây mờ!
Vang giữa trưa, Lục Kỵ đã nhẹ nhàng rời khỏi thị trấn Lục Thanh, sau mười lăm phút bọn người Sở Thiên đã tiến vào cánh đồng hoang.
Ở nơi cách quốc lộ gần hai km, Mai Tử dẫn theo bọn người Sở Thiên chạy về phía Đông.
Sau mấy chục phút cưỡi ngựa, Sở Thiên cảm nhận sâu sắc núi non hùng vĩ của Vân Nam biên cương hiểm yếu. Trước mặt núi cao sừng sững, rừng nguyên sinh rậm rạp, kéo dài vô tận. Khi bóng cây ở chỗ sâu có khe suối chảy qua cỏ hoa tươi tốt, cây cao vút. Đường gập ghềnh khó đi, chẳng trách Mai Tử lại lạc quan như vậy. Chon đường nhỏ đi là an toàn, hòan toàn không thể gặp phải bọn Thiên Lang.
Sở Thiên còn chưa kịp cảm thán thì Mai Tử lại đưa bọn họ rẽ sang một đường nhỏ vô danh khác, sau khi chạy được mấy phút, Sở Thiên cảm thấy tầm nhìn rộng và sáng, thảm cỏ xanh thẳm chạy tít về phía chân trời, có vẻ như chính tay ông trời đã trải ra tấm thảm xanh biếc này.
 
Thảo nguyên trước mắt phì phiêu rộng lớn, tô điểm bởi những hồ nước nhỏ như viên minh châu. Trong những khúc sông đan vào nhau, trong nông trường tự nhiên mây trắng thong dong với vài chú ngựa hoang ăn cỏ, hoa cỏ nở rực rỡ, xen lẫn nhau trong lạnh hao. Sương rồng, cỏ dại và những cây gỗ lớn đều từ đó mà sinh trưởng, làm phong phú thêm chủng loại thực vật của thảo nguyên, càng vì cây cỏ tầng tầng lớp lớp xanh tươi mà đem tới những thay đổi đa sắc màu.
Sở Thiên vẫn luôn cho rằng, thảo nguyên là đặc sắc mà chỉ có mông cổ mới có, vân nam nhiều về tuyết sơn và rừng mưa nhiệt đới. Nhưng lại không hề biết thảo nguyên của Vân Nam cũng đẹp đến say mê lòng người như vậy, Khả Nhi và Dương Phi Dương hưng phấn hét lên, thúc ngựa chạy nhanh về phía trước.
Mai Tử chọn đường đi quả nhiên yên tĩnh, theo lời cô nói thì sẽ đi thẳng qua phía sau thôn trại “Thiên Lang” của họ. Mấy năm nay kinh tế phát triển khiến ánh mắt của bọn họ chú ý tới quốc lộ và đường ven thôn trại, mà không có ai chú ý tới thảo nguyên màu mỡ phía sau lưng họ.
Sở Thiên quất hai roi, con hắc mã dần tăng tốc, rất nhanh liền hòa vào thảo nguyên tuyệt đẹp, ngoài họ ra thì trên thảo nguyên mênh mông này không còn thấy bóng một ai nữa, thinh thoảng có tiếng sói từ nới đồi núi nhấp nhô vọng lại, khiến người ta cảm thấy thế giới tươi đẹp này còn có một mặt nguy hiểm của nó.
 
Chạy liên tục gần hai tiếng đồng hồ, Mai Tử phất tay ra hiệu mọi người dừng lại, ánh mắt dừng lại bên cái hồ nhỏ cách đó không xa, cười nói:
- Ngựa đã chạy hai giờ rồi, cũng phải cho chúng uống chút nước, ăn chút cỏ chứ! Mọi người cũng nghỉ một lát đi.
Sơ Thiên cúi đầu xuống nhìn kỹ, quả nhiên ngựa ô có vẻ hơi mệt mỏi, đúng là nên nghỉ ngơi rồi, liền gật gật đầu.
Bọn Sở Thiên đi theo Mai Tử tới bên hồ, nhân lúc ngựa vẫn đang lẳng lặng ăn cỏ uống nước thì mọi người cũng ngồi nghỉ. Lần đầu tiên cưỡi ngựa, giữa hai chân cảm thấy đau đau, đúng như lời Mai Tử nói, không nghỉ một chút nói không chừng mai thức dậy chỉ có thể đi lại như máy thôi.
Gió mạnh ùa qua, nước hồ lăn tăn gợn sóng xanh, cá mặc sức dạo chơi trong hồ, thỉnh thoảng nhảy vọt lên, một vài con chim không rõ tên kiếm ăn quanh hồ, tuy kinh sợ khi thấy người tới, xong lại không bay đi, chỉ là đề cao cảnh giác, căng đầy sức sống.
Mai Tử lấy thịt bò từ trong ba lô ra, chia cho bon Sở Thiên, cười nói:
- Đến đây, dị vực phong tình, đương nhiên cần phải ăn thịt bò trên thảo nguyên, đáng tiếc là không có sữa ngựa nếu không sẽ thích thú không muốn trở về thành phố lớn.?
 
Sở Thiên cầm thịt bò rồi cắn, bản thân đang ở trong thảo nguyên tuyệt đẹp, dường như đến nguy hiểm cũng quên.
Mai Tử đứng dưới ánh mặt trời, vặn eo bẻ cổ, chỉ lên đỉnh núi phía xa, nói:
- Sở Thiên, em đã nói rồi mà, bảo đảm có cách có thể để mọi người đi qua cánh đồng hoang, chỉ cần đi tiếp hai giờ nữa, vượt qua ngọn Lang Sơn ở xa kia là có thể cởi bỏ thế lực của cánh đồng hoang rồi, bọn Thiên Lang tuy có hung hãn nhưng cũng không dám vào thôn trại làm xằng làm bậy!
Sở Thiên ăn xong thịt bò, đứng dậy nhìn ra xa, tuy không nhìn rõ kiến trúc Lang Sơn gần đây, nhưng lại nhìn thấy mơ hồ kiến trúc tren núi, không ngừng được hỏi:
- Mai Tử, Lang Sơn mà em nói dường như có công trình kiến trúc xây dựng?
Mai Tử gật đầu, tán dương nói:
- Sở Thiên, anh thật sự rất có mắt nhìn, đó là một tòa lâu đài cổ bị bỏ hoang, ngày trước người của tứ thôn mười tám trại ra ngoài chăn thả, nếu gặp phải mưa to gió lớn hoặc bầy sói đều có thể tới đó chốn. Nhưng vài năm trở lại đây, mọi người không chăn thả, bầy sói cũng không thấy nữa, nên lâu đài cổ Lang Sơn cũng bỏ đi!
Sở Thiên cảm thấy thần sắc Mai Tử có chút cô độc, hắn đã đóan được
Mọi người không chăn thả nữa, thì dựa vài cái gì sống chứ? Đương nhiên là buôn bán thuốc phiên, một năm mạo hiểm một lần, chỉ cần một lần thành công thì có thể khiến cả nhà no ấm gần chục năm.
Sở Thiên khẽ thở dài, trấn an Mai Tử nói:
- Em yên tâm, sẽ có một ngày mọi người thích chăn thả trở lại mà.
Mai Tử vẻ cảm động nhìn Sở Thiên, khẽ gật đầu, dù biết không có khả năng cho lắm nhưng trong lòng vẫn nuôi hy vọng.
Bỗng nhiên, ngựa trở nên rối loạn, nhao nhao áp sát về phía bọn Sở Thiên.
Sắc mặt Mai Tử trầm xuống, biết có chuyện sắp xảy ra liền vội bước lên trước dắt ngựa, đề phòng bọn ngựa chạy mất.
Bọn Sở Thiên cũng cảm thấy nguy hiểm đang tới gần đều đứng dậy, nhìn về phía có hơi hướng của nguy hiểm.
- Một con sói!
Nói một cách chính xác thì là một con sói hoang cổ trắng cường tráng, khắp người là máu, hiển nhiên là đã tranh đấu kịch liệt qua ở đâu đó.
 
Con sói hoang này tuy toàn thân là máu, nhưng ý chí chiến đấu vẫn tràn đầy, cái mũi ướt phun ra khí trắng, nhấc người cao lên, ngẩng đầu, nhếch đuôi lên, hai mắt lóe ra sự ác nghiệt và hung hãn, oai phong nhìn bọn Sở Thiên, trên người toát ra mùi của vương giả.
Sở Thiên hai mắt nhìn biêt đây là sói chúa, hẳn là sói chúa này vừa đạt được thắng lợi, chỉ là không biết làm sao nó lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn có một mình, bầy sói của nó dường như không ở gần đây, nếu không đã sớm vây quanh nó rồi.
Phong Vô Tình lộ ra dao găm đen, đang muốn tiến lên trước giải quyết con sói hoang này.
Mai Tử biết sự lợi hại của Phong Vô Tình, cũng biết con sói hoang này đã bị thương, bèn lo lắng gọi:
- Đợi chút, không cần giết nó đâu!
Sở Thiên phất tay về phía Phong Vô Tình, lòng thương hại trời sinh của con gái đã thể hiện ra rồi.
Mai Tử cảm kích nhìn Sở Thiên mấy lần, từ trong ba lô lấy ra hai cân thịt trâu, ném cho sói chúa, nói:
- Nó bị thương, cũng có vẻ đói rồi, nó ăn xong rồi sẽ bỏ đi mà, sói trên thảo nguyên đã không còn nhiều nữa hay cứ để cho nó sống đi.
Sở Thiên cười cười, không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm con sói.
 
Sói chúa bị miếng thịt trâu Mai Tử vứt tới làm cho kinh hãi, vội nằm sấp người gầm thét, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế chẩn bị tấn công.
Bọn Sở Thiên không động đậy, tất cả đều im lăng nhìn con sói chúa, biết trong thời khắc này có hành động nào không thỏa đáng sẽ dẫn tới việc người và sói đánh nhau.
Sói chúa cũng rất thông minh, tuy gầm thét nhưng nó cảm nhận được khí thế trên người bọn Sở Thiên nên trước sau không dám phát động công kích. Sau đó nhìn thấy Mai Tử ném cái gì đó tới, tỏa ra mùi vị quen thuộc, thì mới hiểu hành động vừa rồi của Mai Tử là thiện ý.
Sói chúa thử thăm dò cắp miếng thịt bò vào miêng, thấy mọi người không có hành động tấn công gì mới từ từ cong người lùi về phía sau, vẫn giữ nguyên vẻ cảnh giác, khí thế chiến đấu trên người vẫn không hề mất đi, đa nghi là bản tính của chúng.
Sói chúa sau khi lùi hơn mười mét mới bỏ miếng thịt bò xuống, xé rách từng miếng lớn, Mai Tử nói không sai, nó thật sự đói rồi, không tới hai phút hai cân thịt bò đã bị con sói chúa ăn sạch bách. Sau khi ăn xong khí sắc của nó tốt hơn nhiều, ánh mắt cũng trở lên dịu dàng, thét dài hai tiếng về phía bọn Sở Thiên rồi chạy về phía thảo nguyên xa.
Mai Tử nhìn theo bóng con sói chúa mất dần, lẩm bẩm một mình:
- Em sống hai mươi năm rồi, lần đầu tiên thấy sói chúa, mong là về sau vẫn còn có thể nhìn thấy!
Sở Thiên khẽ gật đầu không nói gì, vật cạnh thiên trạch, người thích ứng được thì sống! Có sống hay không, đều do ý trời!
Sau khi nghỉ ngơi hơn mười phút, Mai Tử gọi mọi người lên ngựa đi tiếp, tuy Thiên Lang rất không có khả năng xuất hiện, nhưng tốt hơn là sớm rời khỏi thế lực của thảo nguyên hoang vắng, huống hồ sau khi trời tối không dám đảm bảo là sẽ không gặp phải đàn sói nhiều năm không thấy?
Thảo nguyên lớn như vậy, chuyện xấu đương nhiên cũng nhiều!
Lục kị binh lại chạy băng băng trên thảo nguyên, tiến về phía Lang Sơn ở phía xa.
Mai Tử vừa chạy lên tới đỉnh núi, bỗng sắc mặt có thay đổi lớn, vội vàng kéo ngựa lại.
Sở Thiên chạy tới, dừng ngựa hỏi:
- Mai Tử, làm sao vậy?
Mai Tử chỉ vào tiểu bình nguyên dưới chân núi, sắc mặt trắng bệch nói:
- Sở Thiên, anh nhìn xem, em tính sai rồi, năm nay tây bắc hạn hán đến đồng hoang cũng ít nhiều bị ảnh hưởng, người ở thảo nguyên hoang vì giữ cho ngựa béo tốt đã đem doanh trại dời vào sâu trong thảo nguyên, lợi dung nguồn nước và đồng cỏ tươi tốt để chăn ngựa, nhà cửa mà họ hiện xây dựng vừa chặn đúng đường chúng ta phải đi qua.
 
Theo hướng chỉ của Mai Tử, Sở Thiên nhìn thấy rõ ràng dưới chân núi với một mảnh đất rộng lớn làm trung tâm, xung quanh có gần trăm lều trại phân bố khác thường, đủ màu sắc rực rỡ, có thể coi như một kỳ quan, bên cạnh mỗi lều trại đều buộc mười mấy con ngựa, con nào cũng mập mạp cường tráng.
Sở Thiên chần chừ trong chốc lát, biết đi qua đó nguy hiểm rất lớn, thấy nhóm người mình lạ mặt, không ra sinh sự mới là chuyện lạ, giống như khi thỏ hoang đi qua nhà bạn vậy, là người thì sẽ này sinh lòng tham, những người này mạc dù là lực lượng trừ bị của thảo nguyên hoang vu, nhưng mọi người trở nên hung hãn thì cũng khí phiền phức.
- Mai Tử, nếu không thì chúng ta đổi hướng khác đi được không?
Sở Thiên suy nghĩ một lát, nói:
- Dù là thời gian lâu một chút cũng không sao!
Mai Tử lác đầu, cười khổ nói:
- Không được đâu, bọn họ đã phát hiên chúng ta rồi, nếu giờ chúng ta né tránh đi đường vòng thì chỉ khiến họ sinh nghi, không tới mười phút, chỉ e tất cả người của thảo nguyên hoang vu đều sẽ đuổi giết chúng ta!
Quả nhiên, lều trại đã có không ít người thò ra, mắt nhìn chằm chằm bọn Sỏ Thiên.
Sở Thiên biết không còn đường lui, ngược lại có lòng tin mạnh mẽ, cười nói:
- Đã không có đường lùi thì chúng ta đi qua đó vậy.
Sau khi nói xong, Sở Thiên đầu tiên thúc ngựa xuống núi chạy về phiá ngoài lều trại hơn trăm mét.
Mai Tử hơi sửng sốt, không ngờ trong lúc này vẫn tự tin như vậy, lập tức thúc ngựa đi tới.
Bọn Phong Vô Tình cũng đi theo, mọi người đều đã chuẩn bị chiến đấu, trong lòng họ đều hiểu rằng Thiếu soái không phải là không dám sinh sự mà là không muốn sinh sự, nếu vào lúc không thể không đối mặt thì tinh thần quyết đánh tới cùng của hắn tuyệt đối sẽ không thua gì Hạng Vũ.
Sở Thiên rất nhanh đã tới gần chỗ lều trại, hắn đương nhiên không ngu tới mức cứ phi ngựa thẳng qua hơn trăm lều trại này, khi gần tới mép lều trại, Sở Thiên xoay người xuống ngựa, tay phải giữ cương tay trái cầm roi, cùng một nụ cười bí ẩn trên mặt bước về phía lều trại.
Bọn Phong Vô Tình cũng chạy tới, xuống ngựa đi bên cạnh Sở Thiên, thần sắc lạnh lùng không chút sợ hãi.
Một số đại hán bước ra khỏi lều trại, nhìn bọn Sở Thiên với ánh mắt cẩn thận, ngay sau đó ánh mắt tham lam dừng lại trên người Dương Phi Dương và Khả Nhi.
Sở Thiên dắt ngựa đi trong hơn trăm doanh trướng, nhìn những nam nữ bước ra từ doanh trướng, ai nấy trên người đều mặc áo lông, sau lưng cài dao, ánh mặt lóe lên vẻ dũng mãnh và hung ác, những người này có vẻ không cùng một tộc người tạo thành, vì cách ăn mặc và trang điểm của họ nhìn đến hoa cả mắt, tiếng bàn tán thì thầm nghe rối tinh rối mù.
Mai Tử giả vờ vỗ vai Sở Thiên, trên mặt hiện lên vẻ bình tĩnh, tràn đầy trung khí hô:
- Người anh em, lần này mua mấy chục con ngựa được giá tốt, chúng ta về tới trại Cáp Nhĩ có thể uống cho thoải mái.
Sở Thiên hiểu được ý của Mai Tử, là muốn coi bọn người mình là thôn dân tại trại Cáp Nhĩ, nên mỉm cười, cao giọng phụ họa nói:
- Đúng đấy, tuy nước không đủ, ngựa sút cân, nhưng giá cả lại cao, thật là kì lạ!
Đại hán đứng trước cửa doanh trướng nhìn bọn Sở Thiên, nghe thấy ba chữ trại Cáp Nhĩ, vẻ mặt thù địch lúc trước dụi bớt đi, ánh mắt cũng không còn sắc nhọn nữa, nhưng vẫn nhìn thăm dò bọn họ, suy cho cùng rất khó để gặp được người lạ.
Nghe được lời nói của Sở Thiên một số người xuất thân buôn ngựa, hừ một tiếng thật mạnh chỉ bảo cho Sở Thiên nói:
- Nước mưa không đủ, cỏ non giảm bớt, ngựa sút cân nhưng hao phí nhân lực vật lực lại lớn hơn, nên giá cả thị trường cũng tự nhiên tăng vọt!
Sở Thiên hơi khẽ cười, vuốt mũi, thản nhiên đáp:
- Cám ơn!
Sự lễ phép của Sở Thiên càng làm giảm bớt địch ý của bọn họ, một vài người đã không nhìn chằm chằm bọn Sở Thiên nữa, quay người tiếp tục làm việc của mình này thì cho ngựa ăn, người thì mài dao, người thì đấu vật, còn có vài người đang tiến hành giao dịch, hơn trăm đỉnh doanh trướng ồn ào náo nhiệt.
Mai Tử bên cạnh thấp giọng giải thích:
- Tuy những người này là người các bộ lạc phái đến để chăn ngựa, nhưng vì nguồn tài nguyên, mỗi bộ lạc đều mang tới một ít hàng muốn bán, các mặt hàng giao dịch cần gì có nấy, ngoại trừ gia súc, da trâu, da dê, da hươu, đất rượu, mãnh khí, tơ lụa, gốm sứ, còn có ít vũ khí đạn dược các loại, nhưng thuốc phiện thì tuyệt đối không được bán, người vi phạm sẽ bị Thiên Lang treo cổ chết.
Sở Thiên gật gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy thắc mắc, mở lời nói:
- Bọn họ không phải là người của Thiên Lang à? Nhất thiết phải trao đổi hàng hóa sao?
Mai Tử nhìn một vòng khắp phía, thấy không còn người nào chú ý tới mình nữa, khẽ nói:
- Thiên Lang quả thực đã hàng phục được các thế lực lớn của thảo nguyên hoang vu, nhưng cũng không trực tiếp nắm giữ thế lực của họ, nói đơn giản hơn là giống với hình thức thống nhất của đảng luân tử năm đó, không giống ở chỗ các thế lực lớn của thảo nguyển hoang vu hiện nay đều phục tùng Thiên Lang!
Sở Thiên bỗng hiểu ra gật gật đầu, lời giải thích của Mai Tử làm hắn hoàn toàn hiểu rõ rồi.
Vừa rồi từ gò đất nhỏ nhìn vào, hơn trăm doanh trướng giống như mật ma ma nhét chung một chỗ, đặt mình trong đó mới biết doanh trướng phân bố tự động, khoảng cách giữa các tổ doanh trướng giữ cho một đoạn sẽ không làm người bị thiếu không khí thở. Tuy có chút cãi cọ, thậm chí trừng mắt nhìn nhau, nhưng chỉ cần có người ngoài xâm phạm lợi ích, thì nhất định sẽ đoàn kết nhất trí, đánh hội đồng.
Lại tiến về phía trước mấy phút đã gần tới cuối doanh trướng, trên đường tuy còn không ít ánh mắt tò mò và địch ý, nhưng chung quy cũng không có ai bước ra gặng hỏi bọn Sở Thiên, trong lòng có thể đang nghĩ, nếu như là kẻ địch làm sao dám lớn mật mà đi qua doanh trướng chứ?
Nhưng mà, đi qua doanh trướng đỉnh màu xanh, một vị đại hán cường tráng đột nhiên lên tiếng hô:
- Các ngươi đứng lại!
Sở Thiên mặt không biến sắc, đứng lại, quay đầu nhìn vị đại hán cường tráng vừa lên tiếng, tóc dài xõa vai, đầu đôi mũ tròn chế từ da sói, người mặc áo da trâu, hai lớp áo lông, mang đai lưng, giày bó xà cạp, đang dùng hai con mắt giống như thép linh, hung hãn nhìn bọn Sở Thiên.
Sở Thiên nắm roi, thong dong bình tĩnh nói:
- Người anh em, chuyện gì vậy?
Tay của bọn Phong Vô Tình đã luồn vào trong lồng ngực, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị phản kích.
Đại hán cường tráng chỉ vào mười mấy hồ ngựa phía sau, la lớn:
- Có muốn sữa ngựa mới không? Hai bình chỉ cần năm trăm tệ.
Bọn Phong Vô tình thở phào nhẹ nhõm, hóa ra gã cũng chỉ là muốn bán ngựa, nhưng cách thức cũng thật là bá đạo.
Sở Thiên cũng có chút sững sờ, hai bình năm trăm tệ? Giá này thật là không bình thường mà? Lập tức thoải mái, những người này đều là những kẻ liều mạng, buôn lậu, cướp bóc, buôn lậu thuốc phiện đã khiến chúng giàu có tới mức thắt lưng quấn bạc triệu, với họ mà nói năm trăm tệ thực là số lượng nhỏ.
Nhưng thấy đại hán cường tráng hai tay ướt sũng, hiển nhiên là vừa mới bóp xong, lại nhìn bình thiết không mấy sạch sẽ, thầm lắc đầu, chậm rãi mở miệng trả lời:
- Người anh em chúng tôi vừa ăn xong, giờ không muốn uống nữa.
 
Đại hán cường tráng thấy bọn Sở Thiên không mua, hừ mạnh một tiếng:
- Tiểu tử nghèo, quả nhiên uống không nổi sữa ngựa, lại còn giả vờ.
Mấy vị trai gái đứng bên cạnh cũng cười rộ lên, trên mặt có nụ cười chế nhạo.
Sở Thiên nghe vậy, phát ra hai tiếng cười lớn, ánh mắt như tên nhọn, lạnh lùng nói:
- Tôi gọi anh là người anh em, anh lại gọi tôi là tiểu tử nghèo, chúng ta không thể là bạn, càng không thể đáp lời của anh, nếu anh còn dám mở miệng đắc tội, tôi sẽ lấy mạng anh.
Mai Tử nghe mà ngầm gật đầu, trong lòng tán thưởng Sở Thiên trẻ nhỏ dễ dạy, vừa tới thảo nguyên hoang vu đã nắm được tập tính của họ, vì thảo nguyên hoang vu xu thế hung ác, “Thiên Lang” cũng dũng mãnh nhất, chỉ coi trọng những người hung hãn có thân thủ và can đảm, danh dự sĩ diện là việc lớn hàng đầu, nếu Sở Thiên khách khí mặc cho người khinh nhục, thì đối phương càng khinh thường hắn.
Đại hán dũng mãnh nghe lời nói của Sở Thiên, hai mắt hung ác đại thịnh, ánh mắt sáng quắc nhìn bọn Sở Thiên, lập tức rút dao bước lên vài bước, như con báo tức giận đối mặt hướng về phía Sở Thiên, tiếng đao vù vù, uy thế tràn đầy.
Thế thế đao của Đại hán cường tráng mau như chớp, Sở Thiên nở nụ cười, hắn quyết định lấy oai, bèn nghiêng người qua, tay phải xách vai trái, phát ra năm phần lực đạo, trúng ngay vào cổ tay cầm đao của đại hán cường tráng.
Đại hán cường tráng kêu lên một tiếng đau đớn, đến người mang đao cho Sở Thiên cũng bị văng ra, ánh mắt lộ ra ve không thể tin nổi, buông đao xuống bên cạnh người, bọn Phong Vô Tình dám khẳng định tay phải cầm đao của Đại Hán cường tráng nhức không thể nâng lên được, đây vẫn còn là Sở Thiên không muốn sinh sự mà hạ thủ lưu tình.
Sở Thiên sau khi thấy đại hán cường tráng chấn trụ liền không để ý tới gã nữa mà dắt ngựa đi tiếp, đầu trước sau vẫn ngẩng cao.
Ngay lúc bọn Sở Thiên săp bước ra khỏi phạm vi doanh trướng, một âm thanh quen thuộc vọng lại:
- Thiếu soái, lâu rồi không gặp?
Trong nháy mắt mọi người dừng bước, vẻ mặt cảnh giác lạ thường, ở nơi thảo nguyên thâm sau, lại có người gọi “Thiếu soái” tuyệt đối không phải bạn bè!
Sở Thiên nghe được âm thanh này thì ngăn không được nụ cười khổ, đồ chó hoang, ý trời cuối cùng cũng không tránh được, đến ở cái nới quỷ quái này cũng có thể gặp, thật không ngờ, thì đành đối chọi vậy.
Đúng, thật tình không được thì giết cho không còn mảnh giáp vậy.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên chậm rãi quay đầu, nhìn phía sau xuất hiện mấy chục người, sau đó nhìn vào mặt tên cầm đầu, thản nhiên nói:
- Hoàng Thiên Hùng, thật không ngờ cậu lại có thể từ bỏ thế giới phồn hoa ở Thượng Hải mà trốn ở nơi thảo nguyên thâm sâu này.
Kẻ cầm đầu chính là Hoàng Thiên Hùng, một trong bốn Đại Đường chủ của Soái quân, Hàng Châu có biến cố liền trốn tới Tây Nam.
Hoàng Thiên Hùng cười gượng gạo, đối với Sở Thiên vẫn có chút sợ hãi, giải thích nói:
- Thiếu soái, Thiên Hùng không thể không trốn được, bang quy của Đường Chủ Đặng nghiêm khắc như thế, Thiên Hùng đánh mất Hàng Châu, về Thượng Hải chỉ có con đường chết mà thôi! Nên chỉ có thể trốn tới Tây Nam, tham sống sợ chết, lại thật không ngời Thiên Hùng và Thiếu soái lại có duyên như vậy, ở nơi thảo nguyên thâm sâu vẫn có thể gặp nhau.
Kỳ thật sau khi Hoàng Thiên Hùng trốn chạy tới thảo nguyên hoang vu, suy nghĩ sự việc trước sau, rốt cuộc biết ngoài mặt là rơi vào bẫy của Đường Đại Long, nhưng thực tế mình bị phái đi Hàng Châu chấn thủ Đường Đại Long lại là do Sở Thiên cố ý sắp xếp, hơn nữa là đồng thời đánh lén mình và Đường Đại Long.
Sở Thiên gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, thanh sắc không đổi nói:
- Quả nhiên có duyên, nếu không phải Sở Thiên có việc trên người, thì hôm nay nhất điịnh phải cùng Đường Chủ Hoàng uống mấy chén, thảo luận đầu đuôi biến cố ở Hàng Châu.
.
Hoàng Thiên Hùng thấy Sở Thiên không có sát khí, trong lòng không chỉ không thoải mái mà còn nghĩ ra ý xấu, ánh mắt thăm dò mọi người bên cạnh Sở Thiên, nụ cười đầy ẩn ý, cố ý hỏi:
- Thiếu soái chỉ mang vài người qua thảo nguyên hoang vu ư?
Câu hỏi này nổi lên sát khí!
Sở Thiên tay phải cầm roi, trên mặt không tỏ rõ ý cười cười, trực tiếp đêm lời nói rõ:
- Vậy Đường Chủ Hoàng phải chăng muốn đối phó với Sở Thiên?
Hoàng Thiên Hùng trong lòng đang có ý đó, sau khi trốn tới Tây Nam nương nhờ Thiên Lang, vì chỉnh đốn tâm tình liền dẫn mấy chục thân tín ngày xưa đến doanh trướng chăn thả, thay “Thiên Lang” quản lý mấy trăm người của mỗi bộ lạc, đồng thời thu hút hiếu kính, vài ngày cùng chung sống, Hoàng Thiên đã xây dựng được uy tín, cộng thêm anh ta và “Thiên Lang” quan hệ kết bái, gần hai trăm người của doanh trướng chăn thả đều cung kính với hắn hơn.
Sở Thiên từ vẻ mặt Hoàng Thiên Hùng đã biết rõ, người này quả nhiên có suy nghĩ đối phó với mình, bèn thản nhiên nói:
- Hoàng Thiên Hùng, không cần nhiều lời vô ích, giờ cậu định thế nào? Nhường đường cho chúng tôi đi qua an toàn hay là muốn huyết chiến.
Hoàng Thiên Hùng bị khí thế của Sở Thiên làm cho rung động, trong thời gian ngắn khó mà mở miệng, nhưng thấy ánh mắt coi khinh của Sở Thiên trong lòng liền trở lên phẫn nộ, nửa năm về trước tên tiểu tử Sở Thiên không là cái thá gì, sau đó lấy việc rửa bài ở Thương Hải làm ông hoàng thế giới ngầm, đến chính mình cũng là theo tình thế mà quy thuận hắn, nhưng trong lòng luôn không phục.
Hiện nay Sở Thiên dê vào miệng cọp, sáu người bị vậy trong doanh trướng chăn thả, mà mình lại có gần hơn hai trăm hãn đồ, cho dù Sở Thiên có giỏi thế nào cũng không đánh thắng được sự vây giết của mọi người, suy nghĩ tới đây, trong mắt Hoàng Thiên Hùng lóe lên vẻ hung tàn, thù mới hận cũ kết thúc tại đây vậy!
Trước khi giết người, cần phải tìm lý do trước đã.
Hoàng Thiên Hùng lạnh lùng nhìn Sở Thiên, chậm rãi nói:
- Thiếu soái, Thiên Hùng có một vấn đề thỉnh giáo, điều Thiên Hùng tới Hàng Châu, áp chế Đường Đại Long có phải Thiếu soái sớm đã có ý muốn khai đao hỏi chém với Thiên Hùng?
Sở Thiên trên mặt nở nụ cười, thản nhiên nói:
- Đúng vậy!
Tuy Hoàng Thiên Hùng sớm đã đoán trước được, nhưng sự thẳng thắn của Sở Thiên vẫn khiến gã giật mình, rồi dâng lên sát khí!
Sát khí từ bốn phía cuộn tới mãnh liệt, vây chặt quanh bọn Sở Thiên.
Hoàng Thiên Hùng trên mặt không ngừng lộ ra sát khí, gào lên giân dữ:
- Chém bọn họ, bọn họ đều là nằm vùng!
Sở Thiên thần tình lạnh nhạt, khẽ lắc lắc đầu.
Sắc mặt Mai Tử thay đổi lớn, nhưng lại không hề run, ánh mắt xuyên suốt mạnh mẽ.
Két, tiếng rút đao vang lên, gần hai trăm trai gái dáng vẻ khác nhau áp sát về phía bọn Sở Thiên, trên mặt đều hiên lên vẻ hung ác.
Tại thảo nguyên hoang vu, bất cứ ai đều có thể sống, duy chỉ có cảnh sát và nằm vùng là không thể?
Vì bọn họ sở dĩ tập chung ở thảo nguyên hoang vu phần lớn là vì bị cảnh sát truy nã không còn chỗ trốn, thảo nguyên hoang vu có tự do có giàu có cũng không thể bằng so với đô thị phồn hoa, có ai lại tình nguyện sống cuộc sống ở thảo nguyên bát ngát đến cuối đời chứ?
Sở Thiên khẽ thở dài, giật một tấm vải, bước tới trước mặt Mai Tử, áy náy nói:
- Mai Tử, xin lỗi em, bọn anh làm liên lụy em rồi, lấy vải che mắt đi, tránh để máu tươi của bọn chúng làm bẩn mắt em!
 
Sở Thiên biết, một lát sau, máu tươi của bọn Hoàng Thiên Hùng ắt phải nhuộm đỏ vùng thảo nguyên này.
Hoàng Thiên Hùng thấy vẻ bình thản của Sở Thiên thì không khỏi ớn lạnh, nháy mắt với mấy kẻ thân tín, muốn bọn chúng lấy mười mấy khẩu súng ra để thêm can đảm, bọn chúng chỉ là tới thảo nguyên thâm sâu chăn thả, thật không ngờ lại có chém giết nên đều không mang súng gì hết.
Mai Tử nhắm mắt lại, đợi sau khi Sở Thiên dùng vải bịt mắt cô lại mới bình tĩnh nói:
- Sở Thiên, anh cẩn thận nhé!
Sở Thiên gật gật đầu, quay người cầm hai chiếc phi tiêu, lạnh lùng nhìn Hoàng Thiên Hùng đã lui về sau mấy mét.
- Giết!
Sở Thiên bình tĩnh nhổ ra một chữ!
Một mảnh thảo nguyên yên tĩnh bát ngát không bờ, bao phủ bởi ánh hoàng hôn, mặt trời sắp xuống núi, bị mặt đất nuốt hết những ánh sáng tưới đẹp trước đó, nhuộm đỏ đằng tây.
Đô Thị Thiếu Soái Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công Đô Thị Thiếu Soái