There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Doom 007
Upload bìa: Doom 007
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 28364 / 458
Cập nhật: 2016-03-06 21:41:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ổi chủ nhật... Trần Đại trở nghiêng mình. Chân hắn nhức quá. Hơn một tiếng đồng hồ mà James Dean Hùng chưa thấy trở về. Hắn với tay mở hộp "Havatampa" lấy một điếu châm hút. Ánh sáng mờ ảo của căn hầm khiến Trần Đại tưởng tượng như hắn đang sống dưới địa ngục, thứ địa ngục êm đềm, thanh thoát mà không có mùi xú uế như trên cuộc đời.
Trần Đại đang nghĩ vẩn vơ thì có người đẩy cửa bước vào. Hắn không thèm lên tiếng. Người mới bước vô quá quen thuộc với căn hầm nầy. Nó lần tới chỗ bấm điện, bật đèn lên, Trần Đại thoáng nhìn sau lưng người vừa tới đã biết là ai rồi. Hắn gọi:
- Năm Hòa Hưng!
Năm Hòa Hưng mừng rỡ:
- Trời ơi! Anh nằm đấy mà em nhìn không ra. Anh có bị chói mắt không?
- Không hề gì. Còn chú nào ngoài ấy nữa?
- Dạ, còn Tony Hải.
- Bảo chú ấy vô đi.
Tony Hải lễ mễ ôm bọc cam, táo nho theo sau Năm Hòa Hưng bước tới chỗ Trần Đại. Nó đặt gói quà xuống, ân cần hỏi:
- Anh có đau lắm không?
Trần Đại chỏ tay vào hộp "Havatampa":
- Các chú hút đi đã. Khi nào anh nằm không suy nghĩ gì thì bị nhức lắm.
Năm Hòa Hưng nói:
- James Dean Hùng vừa tạt qua kiếm em. Hùng bảo anh bị tụi cảnh sát bến xe đò lục tỉnh trả thủ. Anh cho phép chúng em kiếm thằng bắn anh.
Trần Đại nhăn nhó:
- Rồi hãy hay. Để anh khỏi đã. Hùng nó lo viên đạn còn nằm trong cẳng chân anh.
Tony Hải mở gói quà ra. Nó rút dao, bổ đôi quả cam "Outspan" vắt nước vào cái ly đưa cho Trần Đại:
- Anh uống cho đỡ khát.
Tony Hải nâng đầu Trần Đại lên. Năm Hòa Hưng đặt ly nước cam vô miệng Trần Đại. Hắn vất vả lắm mới uống hết phân nửa. Tony Hải lại nhẹ nhàng đặt đầu Trần Đại xuống gối. Trần Đại bảo:
- Chú Hải cho anh nghe mấy đĩa mới của Connie Francis đi!
Tony Hải chạy đến giàn đĩa hát. Trần Đại bảo Năm Hòa Hưng:
- Năm ạ! Anh sợ máu ứa ra bất thỉnh lình thì nguy quá.
Năng Hòa Hưng cầm tay Trần Đại, lo lắng:
- Có nhức lắm không anh?
- Nhức phát sốt rét.
Năm Hòa hưng nghiền răng:
Em phải điều tra thằng chó chết ấy, cho nó nếm một đòn nhức tới tủy mới hả giận.
Trần Đại rút tay Nam Hòa Hưng, vỗ nhẹ lên vai thằng đàn em:
- Nhịn một chút đã sao, chú Năm...
- Em không nhịn nổi.
- Thử cố một lần xem nào.
- Em thử nhiều lần rồi anh ạ!
Năm Hòa Hưng nhìn vết thương ở chân đàn anh đã băng bó cẩn thận. Nó cảm thấy đau nhói tim gan. Là một đứa gan lì, đánh lộn thì luôn luôn xông trận trước và bị cảnh sát rượt thì luôn luôn chạy sau, Năm Hỏa Hưng can đảm có thừa. Thế mà, trước sự đau đớn của đàn anh nó đành bó tay thúc thủ. Năm Hòa Hưng mơn man bàn tay lên gần chỗ bị trúng đạn của Trần Đại. Nó an ủi đàn anh:
- Anh đừng ngại đợi James Dean Hùng về, chúng em đưa anh đi bác sĩ.
Tiếng nhạc đã trổi dậy. Giọng hát Connie Francis xoáy tít vào tâm hồn người nghe. Người nữ danh ca Mỹ vừa chích vào thớ thịt Trần Đại mũi thuốc du dương. Hắn quên vết thương, cố uống lấy từng lời ca ngập ái ân. Sự nhức nhối dịu dần. Trần Đại lấy tay ra hiệu vẫy Tony Hải tới gần. Ngắm nghía Năm Hòa Hưng, bất giác Trần Đại nhớ Bốn lơ xe. Nước mắt hắn ứa ra. Nhưng hắn kịp quẹt ngang tay áo thấm đôi giòng lệ sắp rơi xuống má. Trần Đại hỏi Năm Hòa Hưng:
- Chú Năm biết Bốn lơ xe không?
- Em chưa gặp hắn lần nào.
- James Dean Hùng có hay nói chuyện Bốn lơ xe với chú không?
- Có, Hùng quý hắn lắm.
Trần Đại buông ba tiếng não nuột:
- Hắn chết rồi.
Tony Hải há lốc miệng:
- Hắn chết rồi hở anh?
- Ừ, Bốn lơ xe chết rồi. Chú ấy chết để anh sống. Chú ấy anh dũng lắm.
Năm Hòa Hưng hỏi:
- Bốn lơ xe làm lá chắn cho anh hở?
- Không, chú ấy nhử một thằng để anh rảnh tay hạ một thằng.
- Sao anh biết Bốn lơ xe đã chết?
- Anh nghe hắn kêu. Này, từ nay trở đi các chú đừng coi thường tài bắn súng của cảnh sát nữa nhé! Anh khinh nó nên mới bị ăn đạn.
Trần Đại bảo Tony Hải:
- Chú ghi giùm anh ngày chết của Bốn lơ xe. Hắn tứ cố vô thân. Sinh ra ở nhà thương thí và trưởng thành ở viện mồ côi, ở đầu đường xó chợ. Cuộc đời khốn nạn tạo hắn thành một tên du đãng. Nhưng Bốn lơ xe không du đãng. Các chú tin anh đi, chú ấy đáng để anh em mình nhắc nhở. Lòng chú ấy chất phác, hồn chú ấy trong sạch. Chú ấy đẹp hơn cái cuộc đời bỉ ổi này vạn lần. Tony Hải ghi ngày chú ấy chết để anh em mình cúng giỗ chú ấy.
Năm Hòa Hưng tuy chưa gặp Bốn lơ xe lần nào. Song nghe Trần Đại phác qua chút dĩ vãng tủi nhục của Bốn lơ xe, nó thấy gần gũi kẻ bạc phước quá! Năm Hòa Hưng cũng sinh ở nhà thương thí lớn lên ở viện mồ côi, ở đầu đường xỏ chợ. Nó kéo dài cuộc sống hèn mọn mãi cho tới ngày gặp Trần Đại, được Trần Đại dạy dỗ, bắt đi học thi lấy bằng tiểu học, đọc nổi sách báo, Năm Hòa Hưng mới tìm thấy cái quyền sống dưới ánh mặt trời. Nó mới vỡ lẽ rằng, nó bị cuộc đời xua đuôi hất hủi. Và nó chống lại bằng cách theo Trần Đại làm du đãng. Trần Đại nói nhỏ, giọng đượm luyến tiếc:
- Anh mới gặp Bốn lơ xe đêm hôm qua nhưng suốt đời anh nhớ chú ấy. Này Tony Hải!
- Dạ.
- Chiều nay chú mua vài tờ báo xem họ thuật chuyện này ra sao nhé.
- Vâng ạ!
- Nếu họ đăng hình Bốn lơ xe thì chú nhớ cắt cho anh nhé!
- Dạ.
- Anh muốn nhờ Năm Hòa Hưng một việc.
Năm Hòa Hưng rướn người lên:
- Việc gì đấy hở anh?
- Trước khi chết, Bốn lơ xe có gửi gấm anh một tên đàn em cưng của chú ấy. Tên hắn là Bổn bù loong. Lát nữa chú thử lai vãng tới bến xe Vũng Tầu dò hỏi xem Bổn bù loong là đứa nào. Rồi dẫn hắn lại đây cho anh. Chúng ta có nhiệm vụ săn sóc Bốn hù loong và tất cả đàn em của Bốn lơ xe. Đêm qua, thanh niên chống du đãng mói xúc một mẻ ở bến xe Vũng Tàu. Đàn em của Bốn lơ xe vào trại Tế Bần khá nhiều. Tiếc rằng Bốn lơ xe không còn sống để nếm mùi Tế Bần rồi hãy chết...
- Dạ.
- Anh còn điều nữa dặn các chú.
Năm Hòa Hưng nói:
- Xin anh chỉ bảo giùm.
- Từ nay nên tránh mặt ở các Snack Bar. Tốt hơn hết, ban ngày nằm nhà mà đọc sách.
Trần Đại vừa dứt câu thì James Dean Hùng đẩy cửa bước vào. Không thấy Tường Vi, hắn hơi ngạc nhiên. Sự ngạc nhiên biến tính dần thành một nỗi buồn phả vào tâm hồn hẳn. Trần Đại ngẩn ngơ hỏi:
- Nàng đâu?
James Dean Hùng nhắn nhó:
- Đi học.
Đúng lúc ấy, Connie Francis hát tới câu: "When Someone leaves you. It's time to cry..." Trần Đại có cảm tưởng như Tường Vi bỏ hắn thật. Hắn bảo James Dean Hùng:
- Chú móc hộ anh cái ví ở túi quần anh.
James Dean Hùng đưa ví cho Trần Đại. Hắn lôi từ ví ra một mẩu giấy gấp nhỏ:
- Hôm nay thứ mấy các chú nhỉ?
Tony Hải nhanh nhẩu:
- Thứ bảy ạ!
Trần Đại xem tờ giấy xong, mắt hắn sáng ngời:
- Sáng nay Tường Vi đi học thêm Pháp văn.
Tờ giấy Trần Đại vừa rút trong ví ra là cái "Thời khóa biểu" sinh hoạt của Tường vi, Trần Đại bắt nàng chép cho hắn để hắn biết những giờ nào nàng rỗi rãi sẽ tới thăm nàng. Hắn vừa vui một chút bỗng lại buồn ngay. Trần Đại lẩm bẩm: "Hôm nay thứ bẩy, mai Chủ nhật rồi. Mình què cẳng nằm chết dí ở đây, ai tới đón Tường Vi dìu nàng đi dạo phố phường?" Trần Đại thở dài. Tiếng thở dài của một tên du đảng si tình, tiếng thở dài mà Tường Vi hằng ao ước.
Trần Đại nhét mẩu "Thời khóa biểu" của người yêu vào ví:
- Thế chú Hùng có dặn gì các bà phước không?
James Dean Hùng đáp:
- Có, Em có viết cho nàng vài giòng.
- Chú viết như thế nào?
- Em bảo anh bị mệt, sáng mai em đến đón nàng thay anh.
Trần Đại cười:
- Được lắm. Nếu cần, chú đưa nàng đi xi nê giùm anh nữa.
Trần Đại trở mình. Vết thương đau nhói. Tony Hải vội vàng chạy tới dàn hát tắt máy đi. Năm Hòa Hưng lo lắng. Nó nói với James Dean Hùng:
- Anh Đại vừa bảo anh sợ máu ứa ra bất tử, vậy anh lo tìm bác sĩ đi chứ?
James Dean Hùng lắc đầu:
- Tao đã nói chuyện ấy, nhưng anh Đại muốn người yêu của anh đưa anh đi cơ.
Cơn sốt của Trần Đại lại kéo lên dầy vò hắn. Thương đàn anh đau đớn, Tony Hải bưng mặt quay đi chỗ khác. Năm Hòa Hưng dục James Dean Hùng:
- Anh tính đi chứ?
- Tao hỏi lại anh ấy xem đã.
James Dean Hùng quỳ xuống cạnh chiếc ghế bố. Nó lấy mùi xoa lau trán cho Trần Đại rồi hỏi:
- Không có Tường Vi anh thay đổi "kế hoạch" chứ?
Trần Đại mệt mỏi:
- Kể hoạch gì bây giờ? Giá có bác sĩ tới đây chữa giùm thì hay biết bao!
James Dean đùng nói:
- Điều ấy không khó.
- Rồi lấy tiền đâu trả?
James Dean Hùng suy nghĩ một lúc lâu. Chợt mắt nó sáng lên. Nó hỏi Năm Hòa Hưng:
- Mấy giờ rồi mày?
- Mười giờ rưỡi.
- Mình đi mời bác sĩ đi. Tony Hải ở nhà săn sóc anh Trần Đại nhé!
Trần Đại chưa hiểu James Dean Hùng xoay tiền bằng cách nào. Hắn toan hỏi đàn em mình thì James Dean Hùng đã cười toe toét:
- Chúng mình có một bác sĩ riêng mà quên béng mất. Anh Trần Đại nhớ ra chưa?
Trần Đại lắc đầu.
- Chưa.
James Dean Hùng vui vẻ nói tiếp:
- Bác sĩ này rất quen thuộc với anh em mình, anh đến một lần rồi mà.
Trần Đại trố mát:
- Bác sĩ Niệm!
- Vâng, bác sĩ Niệm. Em sẽ mời hắn tới săn sóc vết thương cho anh.
Trần Đại phân vân giây lát.
- Thái độ của hắn dạo nầy thế nào?
- Hắn sốt sắng chứ không lừng khừng như mấy tháng trước. Có vẻ cay... du đãng rồi. Nhân dịp này chúng ta nên mời hắn đi làm du đãng chăng?
Trần Đại gượng cười:
- Tùy Hùng đấy. Anh mệt lắm rồi. Hùng mời hắn lại đây được thì tốt quá. Lúc này anh không muốn lộ diện. Trong túi mỗi thằng phu lít đều có ảnh anh. Chúng nó truy tầm anh gắt quá. Chiềng cái bộ vô què ra để chúng nó thộp cổ thì nhục quá. Hùng lo liệu giùm. Nên lễ phép với bác sĩ Niệm nhé!
James Dean Hùng đùa:
- Lễ phép sao được, em sẽ xin hắn một cái tai nếu hắn từ chối.
James Dean Hùng kéo Năm Hòa Hưng đi. Trần Đại trông theo nói nhỏ:
- Chú Hải, chú tắt dúm đèn đi, chói mắt quá.
Tony Hải dục đàn anh:
- Anh rán ngủ đi một chút.
- Ừ, anh sẽ rán.
Điệu Ru Nước Mắt Điệu Ru Nước Mắt - Duyên Anh Điệu Ru Nước Mắt