Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: Park Lee Jeong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1022 / 20
Cập nhật: 2017-08-04 07:41:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Thời Gian Vùn Vụt Trôi Nhanh, Cảm Xúc Lại Lững Lờ Chậm Chạp
ù nhân số 5482, Lee Yong Goo, tử hình.
Yong Goo trở về phòng giam số 7, ngồi sụp xuống chỗ của mình, ngơ ngẩn nhìn xuống bàn ăn. Đó là một bàn ăn gọn gàng với cơm đã lạnh ngắt đóng thành cục, những món rau ăn kèm đã héo, và bát canh không có đến một miếng thịt. Vào ngày bình thường thì chỗ đó không thể đủ nên phải ăn vội ăn vàng là chuyện thường tình. Thế nhưng hôm nay chẳng thể nuốt trôi một miếng.
Yong Goo nhớ đến Min Hwan – người đã bị lôi ra ngoài khi mình gây họa ở tòa án. Nhớ đến gương mặt của Ye Seung khi đang ôm chặt cô giáo, ngơ người nhìn mình. Nhớ đến cả gia đình của Ji Young đã gào thét về phía mình như thế nào.
Yong Goo không thể biết việc gì mới là tốt. Nếu được quay trở lại lúc ấy, có lẽ Yong Goo vẫn quyết tâm làm vậy, anh hiểu rõ điều này hơn ai hết. Chỉ duy ánh mắt của Ye Seung nhìn anh nhưng lại mông lung vô định, mới là điều khiến Yong Goo bận lòng.
Kẻ ngốc cũng có suy nghĩ riêng của kẻ ngốc. Yong Goo bị trói buộc bởi rất nhiều suy nghĩ về tương lai của Ye Seung. Con gái yêu Ye Seung đương nhiên xứng đáng được hưởng nhiều hạnh phúc hơn thế. Thậm chí giờ còn phải ở trong tù thì bản thân đâu thể làm gì được cho Ye Seung.
Yong Goo nghĩ đến những đứa trẻ ở biết bao gia đình khác. Vào những ngày tuyết rơi nhiều, chúng sẽ gặp nhau ở sân chơi trong khu chung cư, mặc quần áo đắt tiền, đeo găng tay, mũ mão đầy đủ. Bọn trẻ ấy được ngủ trong những ngôi nhà ấm áp, được ăn những món ngon mẹ nấu, và đi học mà không phải nhận những cái chỉ trỏ coi thường của bạn bè.
Đó là tất cả những thứ Ye Seung đáng ra phải được hưởng. Và đó cũng là những thứ mà tù nhân số 5482 không thể đáp ứng được cho con.
Nhìn vào bàn ăn mà khóe mắt lại ầng ậc nước. Yong Goo thì không sao. Chỉ cần Ye Seung có thể hạnh phúc thì thế nào cũng được. Dù bị người ta trêu chọc gọi là kẻ ngốc, dù bị đánh, dù phải sống cả đời trong tù cũng không sao. Nhưng điều khiến Yong Goo bận lòng là có một sự bất an mơ hồ không biết mình có thể gặp lại Ye Seung lần nữa hay không.
Không chỉ mỗi Yong Goo không thể cầm nổi thìa lên. Tất cả thành viên trong phòng giam số 7 đều chỉ thở dài liên tục, chẳng ai có thể nhai hay nuốt nổi thứ gì.
Cạch!
Đại ca đang chọc chọc thìa vào bát cơm vì tức giận, cố tình đặt bụp chiếc thìa xuống bàn để gây tiếng động.
“Càng nghĩ càng thấy bốc hỏa. Tại sao không làm theo những gì đã tập trước hả? Tại sao?”
Dù Đại ca có thúc ép trả lời thì Yong Goo vẫn giữ yên lặng. Chỉ cúi gằm mặt xuống và ngơ người nhìn vào bàn ăn. Ông Soe đập đập lên đầu gối Yong Goo và nói.
“Thôi nào. Yong Goo đã làm sai gì chứ. Bọn thẩm phán và kiểm sát viên đều cùng một giuộc với nhau mà.”
Chun Ho cũng nghiến răng ở phía đối diện bàn ăn. “Lũ luật sư ấy cũng cùng một phe với nhau. Những đứa có tiền có thể mua chuộc được cả thẩm phán mà thoát hết tội ý chứ. Bọn rác rưởi ấy chỉ cần tiền là sẽ không kêu ca câu nào, em đang chờ đến ngày chúng nó chết hết đi.”
Lòng Đại ca như rạn vỡ, tự đấm thùm thụp vào ngực mình. Nhìn Yong Goo hồn như đang ở chốn nào mà lòng đầy thương cảm. Dù rất muốn thúc ép Yong Goo trả lời nhưng lại không thể. Đại ca nói vọng về phía Yong Goo đang ngồi nhìn chằm chằm xuống bàn ăn mà không chịu cầm thìa lên.
“Nhanh ăn cơm đi! Phải cố sống khi còn được sống chứ, không phải à?” Rồi nắm chiếc thìa một cách mạnh mẽ. Yong Goo cũng cầm thìa lên và từ từ ăn cơm.
Thấy Yong Goo đã có thể bình tĩnh ăn cơm, Đại ca cũng cố gắng nhai nhồm nhoàm bằng vẻ mặt bình thản nhất có thể. Đại ca nhớ đến khoảng thời gian đã từng ngồi ăn cơm chung với Ye Seung. Để có suất ăn cho con bé, mỗi người phải xúc một thìa từ bát cơm của mình, kết quả là phần cơm ấy lại được nhiều nhất, mọi người trêu Ye Seung sẽ thành lợn mất rồi phá lên cười. Đại ca cũng nhớ cả giọng trách móc trên khuôn miệng nhỏ xinh của Ye Seung mỗi khi thấy bố ăn quá nhanh.
Ông Soe chần chừ một lúc rồi hướng về phía Yong Goo nói. “Nghĩ thế là đúng đấy. Đừng để đến khi kiệt sức và không thể sống nữa…”
Yong Goo không đáp lại, thay vào đó Bong Sik vừa xúc một miếng cơm vừa thì thầm. “Sao tự dưng lại thấy trống vắng thế này nhỉ? Muốn gặp Ye Seung quá.”
“Anh cũng thế à? Vị trí của Ye Seung lớn thế cơ đấy...” Man Bom nói vậy mà giọng cũng yếu ớt chẳng kém gì.
Căn phòng nhỏ tràn ngập sự im lặng. Không biết cơm là thứ phải cho vào mồm hay vào mũi nữa. Khi chia nhau phần cơm rồi ăn cùng Ye Seung sao thấy ngon đến thế mà bây giờ cho cơm vào miệng ăn mà cảm thấy như nhai sạn.
Bỗng khi đó, cánh cửa nhà tù dội lại một tiếng lớn, ở ô cửa phía trên, quản giáo Kim đang ngó vào.
“Sao thế? Chúng tôi đang ăn cơm...” Man Bom càu nhàu than phiền.
Quản giáo Kim cười rạng rỡ rồi nói với Yong Goo. “Yong Goo! Ye Seung đến rồi! Anh có thể gặp!”
Hình như là nói dối. Tất cả mọi người đều giật nảy mình nhìn quản giáo. Thấy người đó gật đầu rất chắc chắn. Lần này tất cả lại quay sang nhìn Yong Goo. Anh ta đang ngồi như người vô hồn giờ gương mặt mới bắt đầu trở lại bình thường một chút. Yong Goo cười lớn, đặt thìa xuống bàn mà như quăng đi, rồi đứng bật dậy.
“Xin cảm ơn ạ!”
Đại ca cũng đứng bật dậy. Và nhặt chiếc bút dưới sàn nhà lên, bắt đầu viết những dòng chữ lớn vào lưng Yong Goo.
“So, Yang, Ho!”
Là tên của Đại ca. Anh ta muốn cho Ye Seung thấy giờ mình đã có thể viết được tên của bản thân. Man Bom nhìn Đại ca cười
khúc khích.
“Ủ ôi, Đại ca viết được chữ rồi kìa, tự hào chưa?”
“Đúng rồi đấy! Tao viết thế là muốn khoe cho Ye Seung xem đấy. Làm sao hả thằng kia?”
Chun Ho nhòm qua vai Đại ca, xem những chữ vừa viết thì tặc lưỡi. “Thế thì phải viết đẹp vào chứ, đây là chữ ạ? Hay tranh vẽ thế? Nào, xin hãy xem đây.”
Chun Ho giật cây bút từ tay Đại ca, viết tên mình lên lưng Yong Goo. Đó là một dòng chữ rất kiểu cách. Nhưng Bong Sik từ khi nào đã đến và cười nhếch mép, khinh bỉ.
“Chữ viết thế này rõ tầm thường quá. Tôi sẽ viết đẹp hơn thế nhiều cho mà nhìn.”
Bong Sik bước đến, rồi cả Man Bom, ông Soe cũng dính sát vào. Các thành viên của phòng giam số 7 mỗi khi viết chữ lên lưng Yong Goo lại khiến anh ta bị nhột, cười khúc kha khúc khích. Ye Seung đến thật rồi, nên ai cũng cười rạng rỡ như thể tất cả những nỗi buồn vừa rồi đều là giả dối. Trên lưng bộ quần áo tù nhân của Yong Goo viết đầy chữ ký loằng ngoằng của mọi người.
* * *
Yong Goo cuối cùng đã được gặp Ye Seung tại phòng đợi mà trước đây Ye Seung cùng cô giáo chủ nhiệm đã đến. Lần này, thay vì đến cùng cô giáo, Ye Seung đi cùng Min Hwan. Nhưng Min Hwan chỉ đứng từ xa nhìn hai người, thời gian gặp gỡ cũng không bị hạn chế. Min Hwan đã rất cố gắng để có thể dành nhiều thời gian nhất cho riêng hai bố con.
Yong Goo và Ye Seung bị chắn bởi bức tường kính ở giữa, hai bố con ngồi đối diện nhìn nhau, cùng chia sẻ những câu chuyện vui vẻ. Họ làm như không hề có chuyện phán quyết nào vậy. Dường như họ đã quên hết những chuyện ở tòa án rồi. Đặc biệt, khuôn mặt của Ye Seung so với hôm ở tòa án đã sáng sủa hơn nhiều.
Đó là sự cố gắng của Ye Seung khi nhìn thấy người bố hốc hác của mình. Nhưng trong mắt của Min Hwan, nụ cười ấy trông còn thảm thương hơn.
“Con đã đến trung tâm học piano đấy bố ạ.”
“Ừ hơ hơ… piano, piano!”
Mỗi khi nghe Ye Seung kể từng chuyện diễn ra ở nhà Min Hwan, Yong Goo đều cười lớn. Có vẻ không chỉ có riêng Ye Seung đang cố gắng vì cả hai. Yong Goo cũng đang phải cố gắng hết sức giữ khuôn mặt rạng rỡ để Ye Seung không phải lo lắng.
Hai người này quả thật rất giống nhau mà.
“Nhà chú còn có cả đàn piano nữa. Sau này nếu bố đến, con sẽ đàn cho bố nghe nhé!”
“Ừ!” Yong Goo mỉm cười hạnh phúc.
“Cô nấu ăn cũng rất ngon! Con ăn được nhiều lắm! Nhìn con tăng cân rồi này.” Ye Seung vừa nói vừa lật áo lên khoe bụng. Có vẻ như Ye Seung chẳng lên chút cân nào nhưng Yong Goo cũng nói “tốt, tốt” và vỗ tay.
“Ừ hơ hơ hơ… Cô nấu ăn ngon thì tốt rồi.”
Ye Seung nhìn Yong Goo với đầy lo lắng. “Bố ơi. Ye Seung ăn ngoan, ngủ cũng ngoan… thế nên bố cũng phải ăn thật nhiều, phải ngủ ngon ngáy khò khò mới được đấy. Bố biết chưa?”
“Hơ hơ!”
Yong Goo gật đầu mạnh. Cuộc đối thoại bây giờ không thể phân biệt được bên nào là người lớn, bên nào là trẻ con nữa. Ye Seung dặn bố hết cái này đến cái kia, so với bố, khuôn mặt cô bé giờ còn già dặn hơn.
Min Hwan nhìn hai bố con mà lòng xót xa vô hạn.
* * *
Thời gian ở trong tù trôi qua nhanh nhưng cảm giác thật uể oải, chậm chạp. Yong Goo vào phòng giam số 7 lần đầu là khoảng chừng đợt lạnh bất thường cuối mùa đông. Giờ thì mùa xuân và mùa hạ đã trôi qua, mùa thu đang đến gần.
Mùa thu năm ấy, Yong Goo và Ye Seung đã cùng tạo ra một con đường ký ức trong không gian chỉ có hai người.
Trong sân vận động đầy lá rơi, Yong Goo đang ngồi mơ màng thì mọi người chạy đến kéo tay, gạ gẫm cùng chơi bóng đá. Các thành viên trong đội bóng phải chia nhau ra nhưng đại bộ phận phòng giam số 7 đều ở cùng một phe. Thỉnh thoảng Ba Park và thằng chột cũng làm chân hậu vệ phía sau. Yong Goo mỗi khi đá quả bóng đi sai hướng Đại ca lại chạy đến và mắng cho một trận, Yong Goo thì cứ vừa cười vừa bỏ chạy đi thật nhanh.
Ye Seung từ sau hôm xử án bắt đầu sống ở nhà Min Hwan. Vợ Min Hwan sau khi mất đi đứa con trai phải trải qua những ngày uống thuốc trầm cảm, giờ cũng đã bắt đầu cười, đó là những việc diễn ra vào mùa thu năm ấy. Những ngày nghỉ, Min Hwan thường cùng vợ dẫn Ye Seung đi siêu thị để ngắm đồ. Ye Seung chưa từng nghĩ mình sẽ được mua cho áo mới nên giờ vui lắm, cứ cười toe toét mãi.
Một ngày mưa nọ, hai vợ chồng Min Hwan mang ô đến trường đón Ye Seung, người vợ không để tâm đến chồng mà chỉ bật ô che cho Ye Seung. Vì thế mà Min Hwan đã phải đi giữa làn mưa ướt sũng, mặt mũi lầm lì, hờn dỗi.
Ye Seung mỗi ngày đều viết thư cho bố. Yong Goo trong khi phân loại thư trên xe chở hàng, nhận ra thư của Ye Seung thì cười vui đến nửa ngày trời không ngớt, rồi cẩn thận từng chút bóc lá thư ra đọc.
Nội dung của bức thư mỗi lần một khác. Ye Seung nói về chuyện một cửa hàng mới đã trở thành trung tâm dạy piano, nói về dàn hợp xướng, cũng viết về Yeong Hoon và những người bạn mới con bé đã làm quen được. Mỗi khi thấy Yong Goo đọc thư, quản giáo Kim và những người bên cạnh lại quây vào cùng đọc.
Sau khi Yong Goo đọc xong, bức thư được tất cả thành viên phòng giam số 7 truyền tay nhau. Đại ca giờ đã có thể tự mình đọc thư của Ye Seung rồi.
“Chú Đại… ca… chú… phải học… viết… thật chăm chỉ…”
Man Bom nhìn dáng vẻ Đại ca đọc thư lắp ba lắp bắp mà tự bóp chặt cổ mình nói bằng giọng kỳ quặc.
“Trời ơi! Tôi chết mất thôi! Bức thư dài có một trang mà đọc mất 30 phút rồi đấy!”
“Hồi đầu mày học thì giỏi luôn được đấy à? Oắt con không biết tôn trọng người lớn…”
Mọi người trong phòng giam số 7 thấy hai người cãi lộn thì cùng phá lên cười.
Không chỉ viết thư. Ye Seung còn thường xuyên vẽ tranh nữa. Mỗi khi có chuyện mới, Ye Seung lại tiến thẳng đến nhà tù nhờ Min Hwan cho gặp bố. Mỗi khi nhận được giải thưởng gì đó hay được 100 điểm trong kỳ thi con bé cũng đến. Qua tấm kính phòng gặp mặt, Ye Seung giơ bài thi được 100 điểm của mình lên cho bố xem, Yong Goo sẽ nhảy cẫng lên thích thú. Không biết học từ ai Yong Goo giơ ngón tay cái lên. Khi Ye Seung và Yong Goo nói chuyện, Min Hwan và vợ cũng đứng ở đằng sau nhìn về phía hai người.
Từ lúc nào, nhà Min Hwan đã xuất hiện một phòng riêng cho Ye Seung. Hai vợ chồng Min Hwan đã quyết định lấy phòng của Jin Uk bỏ trống lâu nay sửa sang thành phòng cho Ye Seung. Min Hwan bóc tấm giấy dán tường màu xanh da trời đã bạc, dán lên tấm giấy màu ánh hồng ưa thích của Ye Seung.
Trong khi Min Hwan và vợ dán giấy thì Ye Seung khuấy keo ở đằng sau. Min Hwan đang dán thì tấm giấy ở trên rơi thẳng xuống khiến đầu anh phủ đầy keo. Ye Seung nhìn thấy bộ dạng ấy thì cười phá lên, vợ của Min Hwan cũng không nhịn được làm anh cũng phải nhăn nhó cười theo.
Trong khoảng thời gian ấy, một việc tốt lành cũng đến với Bong Sik. Cuối cùng thì bức ảnh đứa con anh ta chờ đợi bấy lâu cũng đến tay. Vừa nhận được bức thư Yong Goo giao cho là Bong Sik đã cười rạng rỡ và mở phong bì ra xem ngay. Bên trong là bức ảnh đã được ép plastic có hình Seon Nyeo đang bế một em bé. Bong Sik nước mắt giàn giụa, cứ ngắm rồi mân mê bức ảnh như bảo vật. Tất cả mọi người trong phòng giam số 7 vui mừng truyền tay nhau xem bức ảnh đứa bé.
“Anh này, Bong Seon của chúng ta thật xinh đẹp phải không. Sau này lớn lên có thể thành người mẫu hoặc hoa hậu Hàn Quốc đấy.”
Nhưng Yong Goo chỉ vừa cười vừa nói. “Đứa bé này trông buồn cười thế. Hơ hơ hơ…”
Đó là một lời nói rất thật lòng. Tất cả mọi người vội ngậm chặt miệng lại, nhìn biểu hiện của Bong Sik và lẳng lặng nhấc mông đứng dậy.
“Trời ơi, sao lại thật thà quá thế…”
Bong Sik tức tối lườm Yong Goo khiến anh ta lén lút nhìn thái độ của mọi người rồi thì thầm bằng giọng hối lỗi. “Tôi xin lỗi...”
Những người còn lại nhìn bộ dạng của Yong Goo thì cười ầm lên.
Đó là một mùa thu ngắn ngủi đặc biệt.
Và mùa thu ấy đã trôi qua lúc nào chẳng hay.
Trong khoảng thời gian đó Min Hwan đã bí mật tìm luật sư cho Yong Goo. Chỉ cần một vị luật sư công minh đứng ra nhận thì rất có thể đảo ngược được kết quả của vụ xét xử. Thế nhưng tất cả những người đó đều như nhau, đều lắc đầu từ chối.
Hôm nay cũng tương tự. Min Hwan đã tìm đến văn phòng luật sư từ sáng sớm, nhưng vị luật sư này vẫn thản nhiên cự tuyệt, dù Min Hwan có nói đến thế nào cũng không có tác dụng.
Giờ đây sự thất vọng đã khiến mọi thứ trở nên mệt mỏi. Min Hwan thở dài bước ra ngoài, đúng lúc đó, màn tuyết bắt đầu giăng kín cả bầu trời.
Min Hwan nhớ đến vẻ mặt của Ye Seung khi đếm ngón tay chờ đợi đến ngày tuyết rơi đầu mùa vì muốn được làm người tuyết với bố.
Ở trại giam, tuyết cũng bắt đầu rơi.
Từng bông tuyết đầu mùa rơi cũng khơi dậy sự thay đổi nho nhỏ với phòng giam số 7. Lần đầu tiên họ tự tay vẽ những bức tranh lên bức tường mà Ye Seung đã vẽ trước đây. Vẽ cả hoa, cả bướm, vẽ cả cây cỏ chim muông. Họ đã khoác lên một lớp áo mới cho toàn bộ bức tường bằng những thứ đẹp đẽ nhất trên thế gian này. Mỗi khi một bức tranh được hoàn thành, căn phòng giam tồi tàn, ảm đạm lại trở nên sáng sủa hơn một chút.
Sau khi hoàn thành bức tranh tuyệt đẹp ấy, tất cả mọi người ở phòng giam số 7 lùi về phía sau để ngắm nghía trọn vẹn bức tranh.
“Được đấy chứ nhỉ!” Đại ca nói, giọng rất hài lòng. Chun Ho gật gù hưởng ứng.
“Ye Seung sẽ rất thích cho mà xem!” Man Bom vừa cười toe toét vừa nói. Bây giờ Ye Seung chưa được đến thăm phòng nhưng tất cả bọn họ đều quyết tâm không bỏ cuộc. Họ tin rằng một lúc nào đó tiếng còi sẽ lại vang lên và một món quà lớn sẽ được chuyển vào phòng giam số 7, Ye Seung bé nhỏ sẽ nhảy ra từ trong đó.
Cửa sổ phòng giam lọt giữa bức họa. Bầu trời đêm như trải căng ra khắp căn phòng từ ô cửa nhỏ. Đó là bầu trời đêm mà Ye Seung rất thích. Yong Goo ngẩn người nhìn bức tranh rồi tiến lại gần từng chút một, quỳ gối ngồi xuống, rồi từ từ di ngón tay theo hình dáng ông trăng, ông sao ngoài cửa sổ.
Yong Goo nhớ đến Ye Seung mà hành động như vô thức. Dáng điệu ấy phảng phất nỗi buồn sâu sắc, mọi người chỉ biết nhắm mắt
lặng thinh.
Khoảng thời gian không thể quay lại được ấy đang trôi dần.
* * *
“Cuối năm nay nghe nói có cuộc thi tài năng dành cho tù nhân. Phòng chúng ta không định chuẩn bị gì à?”
Người mở lời đầu tiên là Man Bom. Mọi người ở phòng giam số 7 đang ăn cơm trong nhà ăn, cầm thìa đũa và ngẩng đầu lên nhìn về phía Man Bom. Bây giờ đã là tháng 12, cuối năm rồi.
“Định làm gì nào?” Bong Sik gật đầu, vội vàng hỏi.
Đại ca miệng đang nhồm nhoàm cũng góp một lời. “Nghe nói năm nay gia đình phạm nhân cũng được mời đến tham dự đấy, Bong Sik mày cũng gọi con gái yêu của mày đến đi.”
Thật là một tin bất ngờ. Mắt Bong Sik sáng bừng lên. “Thật ạ? Yahoooooooo!”
Bong Sik vui quá mà không để ý cơm trong mồm đang bắn hết ra ngoài. Anh ta vội vã chạy tới búng những hạt cơm dính trên mặt Đại ca xuống thì Đại ca hét lên.
“Tởm! Thằng bẩn thỉu này...”
Bong Sik không còn tâm trí để ý đến những lời trách mắng của Đại ca, chỉ biết ngoác miệng cười. Ông già Soe ngồi im lặng nãy giờ mới mở miệng đề cập.
“Phòng chúng ta đông người như này thì có khi hát hợp xướng là ổn đấy.”
“Tôi hát cũng hay lắm. Bài Thủy thủ mặt trăng!”
Yong Goo nghe thấy hát hò thì cực kỳ phấn khích, đột nhiên giơ tay xung phong. Nhưng Chun Ho cho rằng nếu chỉ có thế thì không được, bèn lắc đầu nói.
“Phải thật lôi cuốn...”
Chun Ho đặt cái thìa xuống ra chiều muốn từ bỏ. Đại ca nhìn biểu hiện của Yong Goo liền nói nhanh.
“Cậu không muốn gặp Ye Seung à? Thử viết kịch bản một lần xem nào!”
Chun Ho vừa nghe nhắc đến Ye Seung thì giật mình. Cái mà Đại ca muốn đề nghị là một loại nhạc kịch. Bong Sik giả vờ thân thiết tiến sát đến gần Đại ca. “Em sẽ làm nhân vật chính vô điều kiện.”
“Có được không thế?”
Chun Ho khiến mọi người phá lên cười. Ở ngoài kia, ngọn gió lạnh lẽo của tháng 12 đang tràn về, duy chỉ có bầu không khí quanh những con người ở phòng giam số 7 là ấm áp.
* * *
Dạo này tuyết rơi nhiều. Hôm nay cũng vậy. Những bông tuyết trắng bay bay xuống như rót đầy khoảng sân nhỏ trong trại giam. Trên nền xi măng xám, cả trên nền đất bẩn cũng đầy những bông tuyết trắng. Hiếm hoi lắm mới thấy những tảng tuyết lớn. Toàn bộ phong cảnh bên ngoài đã bị phủ kín bởi một thế giới tuyết.
Tâm trạng Min Hwan hôm nay rất tốt. Bởi từ sáng đã được ăn bánh sandwich do chính tay vợ và Ye Seung cùng nhau làm. Đến trại giam thì thấy các tù nhân đang thích thú nghịch những đụn tuyết đã chất thành đống như những đứa trẻ. Và vì hôm nay sẽ nhận được danh sách ân xá chính thức nhân dịp Giáng sinh.
Min Hwan tìm đến phòng giám đốc trại giam để lấy danh sách. Gõ cửa đi vào, Min Hwan thấy ông ta đang đứng bên cửa sổ nhìn ra khoảng sân nhỏ phủ đầy tuyết. Khoảng sân trắng đang bị nhuộm màu đỏ rực bởi bầu trời đã ngả sang sắc đỏ.
“Dịp ân xá lần này, tôi là người đề cử nhiều phạm nhân nhất phải không ạ?”
“Cái này cũng phải do Chính phủ quyết...”
Ông ta vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, không quay lại nhìn và thì thầm.
“Dù sao cũng phải làm thế thôi. Nếu muốn cho quốc dân thấy được hình ảnh tốt đẹp...”
“Người phải đưa đi cũng nhiều...”
Giám đốc chặn ngang lời Min Hwan. Min Hwan ngẩng đầu lên nhìn bằng ánh mắt ngạc nhiên, âm giọng xuống thấp một cách lạ lùng.
“Dạ?”
Đến khi đó ông ta mới quay đầu lại. Biểu hiện nặng nề, u tối trái ngược hẳn với phong cảnh bên ngoài. Trái tim Min Hwan cảm giác như vừa có vật gì đó sắc nhọn và lạnh lẽo đâm sượt qua, các đầu ngón tay run lên vì đột nhiên dự cảm được một điềm xấu đang đến.
Giám đốc nhìn Min Hwan, ánh mắt đầy ẩn ý đáp.
“Ngày 23 tháng 12. Ngày hành quyết Lee Yong Goo.”
Chân Min Hwan tưởng chừng như mất hết sức lực, vội níu lấy ghế sofa từ từ ngồi xuống. Đó là ngày Yong Goo phải thi hành án tử hình. Dẫu biết ngày ấy sẽ đến nhưng khi đó trước mắt Min Hwan mọi vật đều tối sầm đi. Anh tưởng tượng ra khuôn mặt ngây thơ của Ye Seung khi đang tỉ mẩn làm bánh sandwich và đưa cho mình.
Nhắm chặt hai mắt, Min Hwan nắm bàn tay đang run lẩy bẩy của mình lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Yong Goo và Ye Seung ở hai bên bức tường kính, cố gắng gọi tên nhau.
Mùa đông đã bắt đầu thở hổn hển như muốn nhanh chóng kết thúc tất cả mọi thứ.
* * *
Người ta có thể làm được gì cho người sắp ra đi?
Min Hwan suy đi tính lại biết bao lần. Sau khi biết ngày Yong Goo phải thi hành án, trong đầu anh chỉ nghĩ về mỗi chuyện ấy. Dù không làm gì sai nhưng mỗi ngày trôi qua anh đều cảm thấy đau khổ đến ngạt thở và hỗn loạn bởi cảm giác tội lỗi đè nặng lên ngực.
Min Hwan bắt đầu tìm cách để có thể làm điều gì đó cho Yong Goo. Min Hwan biết rõ nguyện ước của Yong Goo là gì. Đương nhiên điều đó liên quan đến con gái anh ta – Ye Seung. Anh ta mong Ye Seung lớn lên sẽ khỏe mạnh, bình thường, và hạnh phúc như những đứa trẻ khác. Và muốn có thể ở bên cạnh để nhìn thấy hình ảnh Ye Seung trưởng thành như thế.
Có lẽ Yong Goo sẽ không thể thấy dáng điệu của Ye Seung khi chơi đùa cùng các bạn ở trường, cũng không thể biết được Ye Seung nhiều bạn thế nào, chúng là những đứa trẻ ra sao, hay con bé thường nói chuyện gì với các bạn... Yong Goo chắc chắn sẽ không thể biết.
Chỉ khoảng mấy ngày trước cuộc thi tài năng cuối năm, Min Hwan đến gặp cô giáo của Ye Seung. Chờ đến khi buổi học kết thúc, Min Hwan mới bước vào lớp, lúc ấy cô giáo chủ nhiệm vui vẻ đứng dậy chào.
Hai người ngồi đối diện trước bàn giáo viên, Min Hwan do dự một lúc rồi mới khó khăn mở lời và bắt đầu giải thích về sự kiện cuối năm. Min Hwan đề nghị sự giúp đỡ.
“Thế nên... Gia đình của những tù nhân khác đều đến, chỉ Ye Seung đến một mình được thì cũng tốt... nhưng bây giờ các bạn của Ye Seung cũng cùng đến được thì có lẽ bố Ye Seung sẽ vui hơn nữa.”
Min Hwan đề nghị điều này vì Yong Goo. Muốn cô giáo đồng ý cho Ye Seung và các bạn đều đến nhà tù.
“À, vâng...”
Cô chủ nhiệm đang bình tĩnh nghe Min Hwan nói bỗng gương mặt hiện lên nét lúng túng. Ngay từ đầu cô đã thấy đây là một chuyện khó khăn và rất vô lý. Đang do dự và lo lắng không biết phải từ chối thế nào, Min Hwan lại cẩn trọng mở lời một lần nữa.
“Rất khó phải không ạ?”
Cô giáo nặng nề gật đầu. Việc này không chỉ khó mà còn gần như là bất khả thi.
“Quan trọng nhất là chúng ta phải nhận được sự đồng ý của thầy hiệu trưởng thì mới được. Các vị phụ huynh học sinh cũng sẽ cương quyết phản đối cho xem. Nếu biết việc bố Ye Seung ở trong tù thì sẽ nảy sinh thêm nhiều vấn đề khác...”
Đây là điều Min Hwan đã đoán được trước. Nhưng anh vẫn không bỏ cuộc. Min Hwan muốn thực hiện bằng được việc này để tạo những ký ức hạnh phúc cho Ye Seung và Yong Goo. Họ vẫn chưa chuẩn bị gì cho sự ly biệt này cả.
Cuối cùng Min Hwan phải nói hết sự thật cho cô giáo chủ nhiệm của Ye Seung.
“Chính phủ đã có quyết định rồi, đây là khoảng thời gian cuối cùng của Yong Goo... Tôi e là Yong Goo phải thi hành án tử hình…”
“Sao? Anh nói gì?”
Nghe giọng nói đau đớn của Min Hwan, cô chủ nhiệm chấn động mạnh. Thi hành án tử hình. Giờ những từ ngữ đó mới ngấm dần trong cô.
“Vậy thì...”
Min Hwan tha thiết nhìn cô giáo chủ nhiệm.
“Xin hãy giúp cho. Xin nhờ cả vào cô.”
Những đầu ngón tay của cô chủ nhiệm run rẩy. Cô chớp mắt nhanh rồi nhìn lên trần nhà. Cô nghĩ đến Ye Seung – đứa bé già dặn, hoạt bát và cười nhiều hơn bất cứ ai. Và nghĩ đến bố của Ye Seung.
Trong căn phòng gặp mặt, qua lớp kính chắn, hai người đó thậm chí còn không thể cầm tay nhau. Đến tận bây giờ, dường như cô vẫn cảm nhận được tình yêu của của hai bố con họ lớn đến mức nào. Trong thế giới chật hẹp của Yong Goo, duy chỉ có Ye Seung, và trong thế giới nhỏ bé của Ye Seung, toàn bộ lo lắng, suy nghĩ của cô bé là dành cho bố.
Người bố vì đứa con mà trở thành kẻ ngốc, đứa con vì bố mà trở nên trưởng thành.
“Tôi...” Cô giáo khó khăn lắm mới mở được lời. Giọng run run nhưng vẫn cố gắng nhìn thẳng Min Hwan và nở một nụ cười. “Dù thế nào tôi cũng sẽ cố gắng hoàn thành việc này. Tôi sẽ viết một lá đơn để trình lên thầy hiệu trưởng, đề nghị lập một chương trình cụ thể.”
Min Hwan lặng lẽ gật đầu.
“Chân thành cảm ơn cô.”
* * *
Tin tức về ngày Yong Goo phải thi hành án tử hình ngay lập tức đến tai phòng giam số 7.
“Khốn kiếp! Mới tuyên án chưa được mấy ngày mà đã cho xử tử hình rồi là sao?”
Bong Sik bỗng thốt lên và ngồi thụp xuống sân vận động. Những người khác đang đứng cũng lập cập ngồi xuống theo như không còn sức để đứng vững sau khi nghe tin Yong Goo sắp bị tử hình. Cả phòng giam số 7 chẳng ai màng đến chuyện vận động, mặt ai cũng ngây ra. Ông già Soe cố nén một tiếng thở dài. Ai nấy bỗng dưng mắt đỏ hoe, trên khóe mắt đã bắt đầu ầng ậng nước.
Vậy là giờ phút đáng sợ đó đã đến thật rồi.
Bình thường, từ khi tòa tuyên tử hình đến lúc thi hành án là một khoảng thời gian dài. Trong nhà tù này, có người đã bị giam mười mấy năm rồi mới xử tử. Nhưng trường hợp của Yong Goo, mới chưa đầy một năm kể từ khi tòa tuyên án.
Mọi người đều cảm thấy đau buồn và ấm ức thay cho Yong Goo, ai cũng yên lặng không nói lời nào. Giờ này dẫu có muốn giúp Yong Goo nói lời van xin tha thứ, dẫu có muốn sửa chữa những sai lầm với ai đó cũng không thể được nữa rồi. Bởi tất cả bọn họ cũng chỉ là những tên tội phạm đang bị giam cầm trong nhà tù này mà thôi.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Yong Goo. Anh ta đang say sưa gom những đụn tuyết trên sân vận động để làm người tuyết, không hề để ý mọi người đang lo lắng cho mình. Trên khuôn mặt hồn nhiên, ngây ngô như đứa trẻ của Yong Goo không hề biểu lộ một chút lo sợ hay oán thán về việc ngày hành hình đang dần đến.
“Phải phản đối mới được. Cho dù có là quyết định của Bộ tư pháp đi chăng nữa thì nó cũng trái với luật hiện hành!”
Chun Ho đưa tay lên lau khóe mắt đỏ hoe và nói lẩm nhẩm trong miệng, còn ông già Soe lại trút một tiếng thở dài.
“Sao thứ tự lại như vậy nhỉ? Nếu có đi thì tôi phải là người đi trước mới đúng...”
Đến lúc đó, Đại ca không nói không rằng ngẩng mặt nhìn về phía Yong Goo. Nom bộ dạng vừa nặn tuyết, vừa lẩm bẩm mấy bài hát Giáng sinh một mình của Yong Goo dường như không hề có sự buồn bã nào trong đó. Đại ca phải ngẩng mặt lên trời để ngăn những giọt nước mắt nóng hổi vừa lăn trên khóe mắt. Ông trời vô tâm không hay biết những chuyện đang xảy ra dưới trần gian, vẫn không ngừng thả những bông tuyết bay trắng xóa.
“Ở nhà tù này nếu nói là xử tử thì có ối người phải chết trước Yong Goo.” Đại ca lẩm bẩm. Bầu không khí ngày càng trầm xuống, mọi người ai nấy đều cúi mặt.
Thế nhưng đúng lúc đó, trong đầu Đại ca bỗng dưng lóe ra một ý hay. Đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng dưng mở to và nhìn quanh một lượt. Rồi đột nhiên, Đại ca túm gáy kéo Chun Ho lại và thì thầm.
“Không thể nào giao Yong Goo ra như vậy được!”
“Cái đó... Đại ca, gì cơ ạ?”
“Này, Chun Ho, nghe cho rõ đây! Vì thế cho nên mới nói...”
***
Thời gian cứ thế trôi đi, và ngày diễn ra cuộc thi tài năng cho các tù nhân cũng đến dần. Trong nhà tù không khí trở nên rộn ràng, vui tươi chưa từng có. Cảnh tượng hoang tàn ảm đạm của trại giam giờ được thay bằng hình ảnh của những tấm băng rôn, áp phích, và từng chùm bóng bay cũng đã được treo lên.
Các tù nhân ai nấy đều nghĩ rằng ngày hôm ấy sẽ được gặp mặt gia đình, trên khuôn mặt lộ rõ niềm vui sướng không giấu nổi. Mọi người đều cố gắng hết sức chuẩn bị để cuộc thi được diễn ra một cách thành công và ý nghĩa nhất.
Trước khi cuộc thi bắt đầu, một chiếc xe buýt dừng ngay trước sân nhà tù. Đó là xe chở học sinh lớp Một của trường tiểu học Soen Soeng, trong đó là Ye Seung và các bạn cùng lớp của cô bé. Đó là kết quả của việc cô giáo chủ nhiệm nhận lời đề nghị của đội trưởng Min Hwan, sau đó đề nghị ấy được ngài hiệu trưởng và hội nghị phụ huynh nhà trường chấp nhận.
Những đứa bé bám vào cửa sổ, thi nhau thò mặt qua những song sắt để đùa nghịch. Lần đầu được thấy cảnh nhà tù, ánh mắt chúng không giấu nổi sự hiếu kỳ. Trong số những đứa bé ấy đương nhiên Ye Seung là đứa vui sướng nhất. Ye Seung đang ngồi cạnh cô chủ nhiệm chợt đứng bật dậy chạy lại song cửa sổ, rồi nhìn vào bên trong sân vận động. Đó là nơi trước đây ngày nào bố và các chú cũng chơi đá bóng.
Bỗng Ye Seung phát hiện ra có một người tuyết được nặn trong sân.
“Cô ơi!”
Khi những đứa trẻ khác đang chỉnh lại dây buộc tóc và bước xuống xe, Ye Seung vẫn đứng nhìn không rời mắt vào hình người tuyết trên sân vận động. Rồi Ye Seung chạy lại nắm tay và nhìn cô giáo bằng ánh mắt háo hức.
“Có chuyện gì vậy, Ye Seung?”
Nhìn theo cánh tay nhỏ xíu của Ye Seung, cô giáo cũng đã nhìn ra hình người tuyết trên sân vận động. Rồi Ye Seung nói với giọng đầy tự hào.
“Cô ơi! Người tuyết đằng kia... là do bố em làm đấy ạ! Em chắc chắn đấy! Em lại đó xem một lát được không cô?”
Nghe thấy giọng nói đầy hứng khởi của Ye Seung, những đứa trẻ khác đều đổ dồn ánh mắt vào người tuyết. Đó là hình một người tuyết lớn đang đứng cười, có cả mũi, cả bịt tai màu đỏ, còn có khăn quàng cổ nữa. Và bên cạnh người tuyết cao lớn ấy, còn một người tuyết nữa nhỏ hơn được dựng bên cạnh, giữa hai người là một hình trái tim lớn.
“Oa! Cái đó có thật là do bố của Ye Seung làm không vậy?”
Yeong Hoon tiến lại nhìn và hỏi. Ye Seung gật đầu một cái thật mạnh, những đứa trẻ khác cũng bắt đầu xúm lại bàn tán.
“To thật đấy! Tớ cũng muốn làm một người tuyết to như thế kia!”
“Cô ơi, đến gần xem có được không ạ?”
Những đứa trẻ mím môi và chớp chớp mắt chờ cô giáo đồng ý. Cô giáo hơi ngỡ ngàng một lát chưa biết phải trả lời ra sao thì quản giáo Kim xuất hiện và gật đầu đồng ý một cách hết sức thoải mái.
“Được thôi! Nếu như các cháu muốn vào đó xem thử!”
“Vâng, cám ơn chú!”
Vừa được đồng ý, những đứa trẻ đã vội vàng sung sướng chạy lại chỗ người tuyết trên sân vận động. Ye Seung đứng một lát trước hình người tuyết do bố làm, rồi cô bé tìm một cành cây và viết vào bên cạnh. Đó là tên của bố Yong Goo và tên của Ye Seung. Yeong Hoon và những đứa trẻ khác đứng gần đó nắm từng nắm tuyết và bắt đầu làm thành những người tuyết nhỏ với vẻ mặt vô cùng thích thú.
“Làm thế nào mà biết được nhỉ?...”
Cô giáo lúc này đang đứng một mình, vui vẻ nhìn ngắm những học trò bé nhỏ và lẩm nhẩm nói một mình. Ye Seung chỉ vừa nhìn thoáng qua đã biết được tác giả thực sự của người tuyết này là bố mình. Với cô giáo đó quả thực là một điều kỳ diệu. Quản giáo Jeong đứng cạnh liền nói.
“Vậy mới nói. Cái này... cũng có thể coi là một kỳ tích chứ ạ!”
Sau khi xem người tuyết xong, những đứa trẻ lại kéo nhau chạy về. Ye Seung và các bạn, dưới sự hướng dẫn của quản giáo Jeong đã cùng nhau đi vào phòng lớn chuẩn bị theo dõi cuộc thi. Và cô bé cũng cùng cô giáo luyện tập bài hợp xướng lần cuối.
Cả phòng giam số 7 cũng như mọi người, đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi tài năng. Những khi không ở phòng lớn tập luyện, họ lại cùng nhau ra xưởng sản xuất bóng và không ngừng diễn tập. Trong xưởng đầy ắp các loại bóng và khinh khí cầu, Đại ca mặc một chiếc quần đùi chẳng hề phù hợp chút nào trong tiết trời lạnh giá và nhảy lên.
“Dẫu tao có chết cũng đừng hòng cạo bộ râu này!”
Man Bom đứng sau Đại ca đang nổi giận, thận trọng cất lời. “Bởi là giáo viên, nên đương nhiên phải là Đại ca thủ vai rồi!”
“Dù thế thì cũng đừng bắt tao cạo râu chứ!”
Đại ca giọng đầy phẫn nộ. Yong Goo đứng ngây ra ở giữa chẳng biết làm gì, chợt nhìn thấy đám lông chân bên dưới quần đùi Đại ca. Đám lông chân đen và dày mọc loăn xoăn trông như đười ươi. Yong Goo vừa cười vừa tặc lưỡi nói.
“Cô giáo mà nhiều lông chân thế này thì không thể được!”
“Này!” Đại ca hét.
Thấy vậy, ông già Soe liền cười lớn. “Haha, có lẽ phải lựa chọn một trong hai người rồi!”
“Này! Không biết! Không biết không biết!”
Đại ca nhất định không chịu nhượng bộ, duỗi cánh tay ra rồi lắc đầu nguầy nguậy. Bong Sik thấy Đại ca có vẻ hơi bực mình, liền tìm cách xoa dịu.
“Đại ca! Sắp đến ngày quan trọng rồi mà anh lại hờn dỗi như vậy sao?”
Trên trán Đại ca những nếp nhăn xô lại. Bong Sik nhắc tới “ngày quan trọng” khiến ánh mắt của Đại ca dao động. Nhận thấy Đại ca đang bị lung lay, Chun Ho liền thêm vào.
“Phải cạo râu và cạo lông chân đi chứ. Thực ra có hơi kỳ quặc một chút... nhưng có mỗi thế mà Đại ca cũng không chịu được thì bọn em biết phải làm sao? Cô giáo rất hung ác, nên đám trẻ vô cùng thất vọng... chỉ như vậy thôi thì đâu có được, Đại ca...”
“Giời ơi…”
Chun Ho cố gắng nói với vẻ mặt tràn đầy thất vọng. Đại ca hết nhìn Chun Ho rồi lại nhìn sang Bong Sik, sau đó trút một tiếng thở dài. Cuối cùng Đại ca nhắm chặt mắt lại và ra một quyết định đau đớn.
“Bắt đầu từ lông chân đi!”
Thế là Đại ca dang hai tay ra cho Bong Sik và Man Bom giữ. Hai chân Đại ca chẳng mấy chốc đã được quấn đầy băng dính. Trong nhà tù không có dao và kem cạo râu nên chỉ có một cách duy nhất để loại bỏ đám lông chân, đó là dùng băng dính dán vào chân như thế này.
Đại ca đã mường tượng ra cảnh tượng đau đớn khổ sở sắp phải trải qua, toàn thân bắt đầu run rẩy.
“Yong Goo, giật đám băng dính ra!”
“A... cái này... ahh...”
Nghe Chun Ho sai bảo, Yong Goo lưỡng lự đưa mắt nhìn đám băng dính dán chặt trên chân và chần chừ không dám giật, rồi lại ngước lên nhìn Đại ca dò xét. Điều đó làm cho Đại ca phát cáu và quát.
“Này! Gì nữa đây, Yong Goo! Nhanh lên! Nhanh lên cho tôi nhờ!”
Yong Goo ngập ngừng thò tay lôi đám băng dính ra. Khác với những gì Yong Goo nghĩ, lôi chầm chậm không những không đỡ đau mà trái lại còn làm Đại ca thấy đau đớn muốn chết.
“Này này...”
“Lôi toạc một lần ra như thế này này. Làm như thế còn đau hơn đấy?” Ông Soe thấy vậy, vừa nói vừa hướng dẫn cho Yong Goo. Anh ta tỏ vẻ đã hiểu liền gật gật.
“Vâng ạ!”
Sau khi hít một hơi dài lấy sức, Yong Goo lôi toạc một lần hết đám băng dính. Sau lớp băng dính, vẫn còn những sợi lông lún phún kiên quyết bám lại trên chân. Đại ca vật lộn với sự đau đớn và gào lên to đến mức ngoài hành lang cũng có thể nghe được.
* * *
Chào mừng các gia đình đến dự buổi biểu diễn tài năng!
Xin hoan nghênh!
Áp phích lớn được treo lên phía trước đại sảnh của trại giam. Tất cả các tù nhân đang sốt sắng trang trí. Bên trong đại sảnh những chiếc ghế đã xếp sẵn đang được bọc vải toàn bộ. Lác đác vài gia đình bắt đầu xuất hiện, quang cảnh dần trở nên náo nhiệt và mỗi người đã tìm được cho mình một chỗ ngồi.
Ở một góc hội trường, giám đốc trại giam và Min Hwan cùng các quản giáo đang ngồi, phía sau là chỗ của những tù nhân tham dự chương trình.
Các tù nhân được phép mời gia đình đến, nghển cổ nhìn ra chờ đợi, tìm kiếm người thân của mình mà chẳng còn tâm trí nào hết. Phòng giam số 7 cũng ngồi ở khoảng giữa, ngó nghiêng ra xung quanh.
“Seon Nyeo à!”
Bong Sik đã nhìn thấy vợ mình đang ôm con ngồi ở hàng ghế đầu, vội giơ tay và hét toáng lên. Seon Nyeo sốt ruột lén nhìn lên sân khấu tìm kiếm Bong Sik. Giọng của Bong Sik quá lớn nên đã thu hút mọi ánh nhìn. Các quản giáo nhắc Bong Sik phải trật tự. Seon Nyeo ngó nghiêng nhưng lại không nhìn về phía anh ta, chỉ để ý đến ánh mắt của những người quản giáo xa lạ. Bong Sik ngồi ở chỗ của mình mà chân tay không yên, cứ nhổm lên nhổm xuống.
“Mày làm gì mà sốt ruột thế? Tí nữa khắc được gặp chứ sao.” Đại ca quay sang mắng Bong Sik.
Nhưng anh ta lòng đang như lửa đốt nên phản pháo. “Anh chẳng biết gì hết! Ở gần nhau đến thế này mà không thể chạy lại ôm vợ con được. Đúng là tra tấn. Chẳng khác nào phải sinh ly từ biệt.”
Lời của Bong Sik nói cũng có lý. Ông Soe liền an ủi bằng giọng nặng nề. “Tôi hiểu cảm giác ấy. Tất cả chúng ta đều như thế mà… Nhưng anh như vậy, thì Ye Seung sẽ cảm thấy thế nào?”
Ông Soe dứt lời, không ai bảo ai đều lặng phắc, quay sang nhìn Yong Goo.
Yong Goo đang ngồi trên ghế, há miệng ngơ ngơ, xoa hai tay vào nhau. Chân run run, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi nhưng vẫn cố đảo quanh tìm kiếm, không thấy sự hiện diện của Ye Seung nên hồn cũng bay đi đâu mất. Thế nhưng vì sợ sự dọa nạt của những quản giáo đang ngồi yên lặng đằng kia, Yong Goo chẳng dám làm gì mà chỉ lặng thinh chịu đựng nỗi đau đang chôn dấu.
Bong Sik vừa mới đây còn bức xúc, kêu ca than phiền, giờ cũng chỉ ngồi yên thở dài. Những người khác cũng vậy. Bây giờ không chỉ có mình phòng giam số 7, đến các tù nhân xung quanh cũng nhìn Yong Goo và ngậm chặt miệng, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ thương hại, tiếc nuối.
Khi xung quanh yên lặng, thì ánh mắt của Yong Goo lại trở nên bận rộn tìm kiếm hơn bao giờ hết. Trong khoảng thời gian ấy, Yong Goo nhìn về những đứa trẻ tầm tuổi Ye Seung, từng đứa, từng đứa một xuất hiện. Rồi đột ngột đứng lên khỏi chỗ.
“Ơ?”
Đại ca giật mình ngạc nhiên nhìn Yong Goo. Khuôn mặt méo mó của Yong Goo đang khóc cười lẫn lộn. Nhìn theo ánh mắt của Yong Goo, Đại ca thấy những đứa trẻ đang tiến vào đại sảnh dưới sự hướng dẫn của cô giáo.
Là Ye Seung và những người bạn của cô bé.
“Ye Seung kìa!”
Man Bom hét lên. Và ngay lập tức ngậm miệng lại vì nhận được cái nhìn của các quản giáo. Chun Ho và ông Soe cũng tương tự. Yong Goo vẫy tay với Ye Seung, đứng lên ngồi xuống liên tục, ngẩn người nhìn Ye Seung đang nắm tay Yeong Hoon đi vào chỗ ngồi.
“Ye Seung, Ye Seung nhà tôi…”
Yong Goo thì thầm. Nghiêng người về phía trước muốn chạy lại chỗ Ye Seung. Ông Soe nắm tay Yong Goo kéo lại, vẻ mặt áy náy.
Đúng lúc đó.
“Bố ơi?”
Ye Seung ngẩng đầu lên nhìn bố, như một điều kỳ diệu, khuôn mặt nhỏ bé rạng rỡ một nụ cười. Yong Goo cũng vậy.
Ye Seung vẫy tay liên tục. Yong Goo cũng vẫy tay theo. Tất cả thành viên trong phòng giam số 7 đều vẫy tay. Những người bạn của Ye Seung nhỏm đầu lên xem chuyện gì đang diễn ra, dù không liên quan cũng vẫy vẫy tay bắt chước.
Và sự kiện rất được chờ đợi đã được bắt đầu.
Đúng thời gian đã định, quản giáo Kim đứng bên trong cánh gà, cầm micro đi ra. Sau khi cúi chào gia đình các phạm nhân, quản giáo Kim bắt đầu nhìn về phía mọi người.
“Bây giờ buổi biểu diễn tài năng tù nhân cuối năm xin phép được bắt đầu, mời các gia đình phạm nhân thưởng thức. Phòng được giải nhất sẽ được ra ngoài một đêm với gia đình của mình. Những người tham gia xin hãy cố gắng. Đầu tiên chúng tôi xin được dành sân khấu cho phòng số 3 dãy 6. Xin được mở màn hoành tráng với bản ballad ‘Người bán kẹo bơ cứng’. Nào. Xin mời.”
Quản giáo Kim chỉ về hướng sân khấu và buổi biểu diễn tài năng chính thức được bắt đầu. Đội đầu tiên bước ra là cặp đôi bán kẹo bơ tinh nghịch. Vừa hát, hai tù nhân bán kẹo bơ cứng lại vừa nhảy theo nhịp, sự thích thú tràn ngập khán phòng. Họ ra hiệu cho khán giả vỗ tay, sau đó bất ngờ nhảy từ sân khấu xuống chìa mũ ra trước giám đốc và Min Hwan để xin tiền.
Giám đốc cười phá lên rồi cho tiền vào mũ, Min Hwan cũng chẳng thể làm gì khác đành rút ví ra. Hai anh chàng bán kẹo bơ sau khi nhận được tiền liền lên sân khấu hát ngay một bài đang nổi, các tù nhân và gia đình nhìn dáng điệu biểu diễn vui nhộn của họ thì phá lên cười.
Tiết mục tiếp theo là bản hợp xướng của các học sinh tiểu học. Chúng mặc đồng phục màu trắng vừa hát vừa đi vào từng hàng, từng hàng một, những tràng pháo tay nhiệt liệt nổi lên. Bọn trẻ đảo vị trí cho nhau, lên đằng trước rồi xuống đằng sau theo nhịp trống và sáo một cách uyển chuyển. Các quan khách theo dõi nãy giờ cũng vỗ tay và lắc lư theo nhịp. Nhiều tù nhân thậm chí còn đứng lên khỏi chỗ, đung đưa theo điệu nhảy. Giám đốc và Min Hwan quay lại nhìn thấy thế, cũng tủm tỉm cười.
“Tiết mục tiếp theo là gì vậy?”
Giám đốc hỏi với vẻ hài lòng. Min Hwan quay lại nhìn những quản giáo ngồi phía sau, một người trong số đó nhanh chóng đáp.
“Vâng, hình như là Ba Park.”
“Tên đó à? Có vẻ là tiết mục đặc biệt đây.”
Đúng như lời của quản giáo. Đến tiết mục tiếp theo, Ba Park đã xuất hiện trên sân khấu. Anh ta mặc một bộ trang phục kỳ lạ không biết tìm được ở đâu còn tay thì xách theo thùng xăng. Đi sau là tên chột mắt cầm theo một ngọn đuốc nhỏ.
“Tôi sẽ đem đến cho quý vị một tiết mục phi thường!”
Ba Park hét lớn. Lũ trẻ con rất hiếu kỳ trước tiết mục này, các tù nhân thì vỗ tay, màn trình diễn của Ba Park bắt đầu trong sự bất an của các quản giáo.
Ba Park hét lên rồi uống một ngụm xăng từ cái thùng trước mặt mọi người. Rồi thằng chột mắt cầm chiếc đuốc giơ lên, đúng lúc Ba Park phun xăng đã ngậm trong miệng vào đó. Phừng… âm thanh phát ra cùng lúc một ngọn lửa đỏ rực bất ngờ bùng lên. Người xem giật nảy mình đồng loạt la toáng. Ba Park biến âm thanh đó thành tiếng hoan hô và ra hiệu cho mọi người vỗ tay. Nhưng những người xem chỉ giương bộ mặt lúng túng nhìn Ba Park.
Những tràng pháo tay đã rất kỳ vọng mà không thấy đâu. Lần này Ba Park kéo thằng chột ra và bắt nó nằm xuống sàn. Rồi kéo áo của thằng chột lên, để lộ bụng ra và cho viên gạch lên trên, tay anh ta lăm lăm chiếc búa với khuôn mặt hả hê, đắc chí.
“Crắc!”
“Làm thế nào bây giờ! Người đó có vẻ hơi gầy!”
Đâu đó có tiếng thở dài lo lắng, xen lẫn cả tiếng thét lên giận giữ. Gương mặt các quản giáo và Min Hwan cũng méo xệch. Vài quản giáo đứng bên cánh gà vội chạy đến và lôi Ba Park cùng thằng chột ra ngoài. Hai người vật lộn giằng co một lúc rồi bị lôi đi, biến mất sau khoảng sân khấu tối om sau cánh gà.
Quản giáo Kim đằng hắng cầm micro bước ra, lúng túng cất lời.
“Vâng, trẻ con quả thật không nên xem những tiết mục nguy hiểm như thế này. Ừm… lần này sân khấu sẽ dành cho… tôi xin giới thiệu bản hòa âm đến từ thiên đường mang tên ‘Thiên thần’.”
Ngay lập tức sân khấu nhường chỗ cho Ye Seung và những người bạn cùng lớp.
Đám trẻ trong đội hợp xướng mặc những chiếc áo trắng y như tên gọi của chúng − thiên thần. Ye Seung vừa xuất hiện thì những thành viên trong phòng giam số 7 liền vỗ tay nhiệt liệt và tiếng hoan hô vang lên rộn rã. Ye Seung ngẩng đầu nhìn về phía đó rồi cười toe toét.
Yong Goo ngồi ở giữa hàng ghế cũng nhấp nhổm, thích thú đến mức không biết làm thế nào. Chun Ho và Man Bom thì lần lượt hét.
“Ye Seung cố lên!”
“Ye Seung làm tốt nhé!”
Người chỉ huy là cô giáo chủ nhiệm, cô ra dấu cho các thiên thần hướng về phía quan khách chào một cách lịch sự. Mọi người nhìn những thiên thần nhỏ xinh xắn dễ thương liền vỗ tay không ngớt. Đợi chờ tiếng vỗ tay giảm đi rồi nhỏ dần, khi không gian yên lặng trở lại, âm nhạc mới bắt đầu vang lên. Cùng một lúc những bàn tay nhỏ xíu giơ lên hòa nhịp theo lời bài hát ‘Ôi, một đêm linh thiêng’.
Đó là thứ ngôn ngữ không lời. Đôi mắt ngây thơ long lanh cùng những động tác đáng yêu của chúng như những nàng tiên đang múa lượn, một bản hòa âm tuyệt diệu đến từ thiên đường. Trong ánh mắt của những người tù, các thiên thần nhỏ như tỏa sáng cả một khoảng không, chẳng khác nào những thiên thần thật sự.
Đêm linh thiêng, một đêm với ánh sáng sao rực rỡ
Người xuất hiện cho chúng ta những điều thiêng liêng diệu kỳ
Người đến đây vì những phạm nhân đã gây nên tội ác, trong một thời gian dài phải đi lang thang
Người xuất hiện trong buổi sáng của đặc ân
Cứu rỗi chúng ta
Mọi người theo dõi những động tác tuyệt đẹp của bản hòa âm trên sân khấu như mất hồn. Tất cả những đứa trẻ đều đẹp đẽ như những thiên thần, nhưng trong mắt Yong Goo chỉ có mỗi Ye Seung, và chỉ nhìn Ye Seung mà thôi. Yong Goo lắng tai nghe bài hát của cô bé đến độ tưởng như quên thở.
Người đã dập tắt ngọn đuốc của tội ác
Chúng ta cùng hòa ca gửi lời tán dương và cảm tạ đến người.
Đây là phần hát đơn ca của Ye Seung. Đôi mắt của Ye Seung cũng không biết từ lúc nào, chỉ hướng về phía bố. Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, những giọt lệ bắt đầu long lanh trên khóe mắt. Yong Goo phải cố ưỡn thẳng vai nén không cho tiếng khóc bật ra, vội vã quệt hai hàng nước mắt bằng tay áo và tập trung hướng về phía Ye Seung. Dù nhìn chăm chú nhưng cảnh tượng cứ nhòa dần, không thể thấy rõ khuôn mặt con gái. Nỗi đau lại quặn lên từng cơn không sao kìm nén được.
Hãy cúi đầu kính cẩn, những âm thanh vui vẻ của thiên thần đến trong một đêm linh thiêng
Một đêm linh thiêng, đêm linh thiêng, đêm chúa Gie-su đã đến.
Dàn hợp xướng ngân giọng dài để kết thúc, sảnh lớn bao trùm sự ngỡ ngàng trong tĩnh lặng.
Bộp bộp bộp…
Một người đứng dậy vỗ tay, rồi thêm một người, hai người, cuối cùng tất cả mọi người đều đứng dậy và bắt đầu vỗ tay giòn giã. Yong Goo không thể hiểu nổi tại sao trong một ngày vui như thế này mà nước mắt lại không ngăn được. Nhưng vẫn cố ngẩng đầu lên để vỗ tay cho Ye Seung.
“Vâng… Một bản hòa âm rất cảm động phải không ạ?”
Quản giáo Kim sau khi xem buổi biểu diễn, nước mắt cũng đã đong đầy. Nhưng vẫn tiếp tục giới thiệu tiết mục tiếp theo, giọng lạc đi trông thấy.
Sau vài phần trình diễn kết thúc, cuối cùng cũng đến tiết mục của phòng giam số 7.
“Và bây giờ là tiết mục cuối cùng của phòng giam số 7. Được gọi là nhạc kịch… Xin đừng lo lắng nhiều. À! Lần này nghe nói cũng xuất hiện ca sĩ khách mời đặc biệt phải không ạ? Nào, xin hãy cho một tràng pháo tay. Bài hát ‘Đô rê mi’ của đội phòng giam số 7!”
Vài phút chuẩn bị trôi qua, cuối cùng bức màn được kéo ra, trên sân khấu Đại ca mặc một chiếc váy gợn sóng bồng bềnh, tay mang đàn ghita, cùng các thành viên phòng giam số 7, có Yong Goo và cả Ye Seung. Tất cả mọi người trong hội trường nhìn chằm chằm vào Đại ca – người đang ho khan với gương mặt ngượng ngịu.
Đó là quang cảnh của bộ phim “Giai điệu hạnh phúc”.
Nhưng cô gia sư Maria này lại có một hàng râu rậm. Bảy đứa trẻ học sinh của cô, ngoại trừ Ye Seung, đều già nua và đen sạm. Tất cả quan khách đều dán mắt vào xem và phá lên cười, phản ứng tự nhiên này có đôi phần thái quá.
Đại ca xấu hổ đến mức gương mặt đỏ ửng lên như say rượu, sau khi nhận được tín hiệu từ phía Chun Ho thì bắt đầu gảy đàn, bắt nhịp cho mọi người với chất giọng oanh vàng khàn đặc.
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ cơ bản. Dễ thôi. Khi học chữ chúng ta thường bắt đầu từ chữ gì nhỉ?”
Ye Seung giơ tay lên hét to. “Ka! Na! Ta!”
Đại ca mỉm cười ôn hòa với hàng râu lún phún được tỉa tót chỉn chu. “Đúng rồi. Và khi học hát chúng ta sẽ bắt đầu bằng Đồ rê mi!”
“Đồ! Rê! Mi!”
Tất cả mọi người trong phòng giam số 7 đều đồng thanh hét lên.
“Đồ rê mi là ba âm điệu cơ bản. Đồ rê mi.”
“Đồ! Rê! Mi.”
Sự hòa âm dĩ nhiên trở nên lộn xộn vô cùng. Đại ca nhìn sự luyện tập chưa thành thạo của các học sinh mà bật cười nắc nẻ.
“Đồ rê mi pha son la si… Ừm, bây giờ thử cách dễ hơn xem nhé.”
Và một bài hát mẫu đã được bắt đầu.
‘Đồ’ là ‘bỏ trốn thật xa’
‘Rê’ là ‘đừng quay trở lại’
‘Mi’ là ‘nhảy lên như điên’
Mọi người cùng hòa theo bài hát mà Đại ca đã chế ra rồi cười ầm ĩ. Đến cả giám đốc và Min Hwan cùng các quản giáo cũng phá lên cười.
Cả phòng giam số 7 bắt đầu xếp thành từng hàng trên sân khấu và hát theo nhịp điệu. Nhịp tay nhịp chân phụ họa đều tăm tắp và chuẩn khớp với bài hát đến kinh ngạc. Sau khi xếp thành hình tam giác thì mọi người giãn ra làm hai hàng. Các động tác liên tục thay đổi nhịp nhàng, đa dạng.
Sau ám hiệu của các thành viên phòng giam số 7 thì trong số khán giả bên dưới, những người đã được phân công nhiệm vụ lần lượt đứng dậy. Chẳng biết từ lúc nào tất cả những người có trong hội trường đều đứng lên và hát theo.
“Đồ! Rê! Mi!”
Đại ca bắt nhịp và tất cả mọi người cùng hòa ca. Khi thời cơ đã chín muồi, Chun Ho bắt đầu di chuyển một cách tự nhiên, dẫn Yong Goo và Ye Seung vào phía sau sân khấu. Tình huống này khá giống với lúc Ye Seung trà trộn vào bọn trẻ hát thánh ca để lẻn vào trại giam.
Tiếng hát của phòng giam số 7 vẫn tiếp tục vang lên nhưng Yong Goo và Ye Seung đã ra khỏi sân khấu và không quay trở lại. Tuy nhiên vì buổi biểu diễn vẫn đang được tiếp tục và vẫn chưa kết thúc nên không một ai biết được sự thật là Yong Goo và Ye Seung đã bỏ trốn ngoại trừ Min Hwan.
Đại ca đang nấp sẵn sau sân khấu tranh thủ thời cơ đó cho Yong Goo và Ye Seung lên chiếc khinh khí cầu đã chuẩn bị sẵn. Đây là chiếc khinh khí cầu được làm bằng bóng hơi mà tất cả mọi người đã bí mật làm ở xưởng. Trong lúc tiếng hát trên khán đài vẫn được vang lên thì Yong Goo và Ye Seung đã ngồi yên vị trong chiếc giỏ khinh khí cầu. Bây giờ chỉ việc tháo dây nối ra là xong.
“Giữ chắc vào, không được ngã xuống đâu đấy.”
Đại ca giục giã yêu cầu. Yong Goo và Ye Seung ngồi trong khinh khí cầu ngơ ngác nhìn Đại ca, vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì.
“Nhất định phải đi đấy nhé!”
Đại ca lại yêu cầu một lần nữa. Chiếc khinh khí cầu khổng lồ này sẽ đưa Yong Goo trốn thoát ra ngoài. Từ khi mọi người nhất trí rằng không thể để Yong Goo phải chịu đựng như vậy, phòng giam số 7 đã tập trung lại rồi lập ra kế hoạch. Khi ánh nhìn của tất cả mọi người đang hướng về phía tiết mục biểu diễn vui nhộn thì kế hoạch giải thoát cho Yong Goo được bắt đầu.
Khi đó Đại ca đã nhanh chóng quay trở lại để ra ám hiệu cho Chun Ho.
Đột nhiên ánh mắt Đại ca chạm phải một người đang đứng ở phía sau sân khấu. Đó chính là Min Hwan.
Son… Đô la pha mi đô rê… son đô la si đô rê đô!
Bài hát đã lên đến cao độ và kết thúc. Giữa hội trường ai nấy đều vỗ tay hoan hô, thì ánh mắt của Đại ca và đội trưởng Min Hwan gặp nhau. Mọi thứ xung quanh dường như tĩnh lặng và vô hình. Đại ca nghe mồ hôi lạnh toát đằng sau gáy. Ánh mắt Đại ca nhìn Min Hwan thoáng hiện lên một nỗi buồn sâu lắng.
Bây giờ phải giao cho chúng tôi hai người đó. Nếu không sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy hai bố con họ nữa. Đại ca đã nghĩ dù thế nào cũng phải ngăn đội trưởng Min Hwan lại. Nhưng Min Hwan đã bước đi.
Đại ca quay đầu lại nhìn Yong Goo và Ye Seung một lần nữa để áng chừng khoảng cách tốt nhất cho hai người có thể trèo lên khinh khí cầu.
Không thể nào tin được. Giữa đám người ồn ào, Đại ca di chuyển hết sức nhanh chóng và ra tín hiệu cho Chun Ho. Chun Ho vội gật đầu rồi truyền tín hiệu cho Man Bom. Thế là Man Bom kéo cả Bong Sik và ông già Soe lên sân khấu và hát lại bài hợp xướng một lần nữa. Những người xem vẫn đang tràn đầy hứng khởi, ai nấy đều hưởng ứng và hát theo lời bài hát cùng với Man Bom.
Cũng trong lúc ấy, Chun Ho đã bơm xong khinh khí cầu, liền chạy đi tháo dây thừng.
“A...”
“Oa... Bố ơi, chúng ta đang bay lên trời này!”
Quả khinh khí cầu bắt đầu chuyển động, đưa Ye Seung và Yong Goo bay bồng bềnh lên bầu trời. Nhìn khinh khí cầu nhẹ nhàng bay dần đến bức tường trại giam, tất cả tù nhân và những người nhà của họ đều cho đó là một bất ngờ tuyệt vời và không ngừng hoan hô tán thưởng.
“Oaaaaa…”
Đại ca nhìn quanh, nhận thấy đây chính là cơ hội tốt, liền vội vàng quay lại khán đài khuấy động khiến tất cả người xem hát lại một lần nữa. Vậy là đến giờ khán giả phía dưới và cả các quản giáo không một ai để tâm đến chuyện đang diễn ra với Yong Goo, ai nấy đều bị cuốn vào những tràng pháo tay và điệu nhảy thú vị theo nhịp bài hát.
“Đô − hãy mau chạy trốn thật xa! Rê − đừng quay trở lại...”
Đang say sưa vui vẻ hò hát nhảy múa, bỗng sự nghi ngờ xuất hiện trên khuôn mặt mọi người và tiếng hát bắt đầu ngừng lại. Bởi quả khinh khí cầu đâu có đứng yên một chỗ mà chắc chắn nó sẽ bay đi. Trong quả bóng khổng lồ ấy, có người đang trên đó vẫn chưa hề xuống.
Mọi người vội vã chạy ra xem thì thấy quả khinh khí cầu đang bay ngày càng cao và đã gần đến bức tường của trại giam. Biểu cảm của mọi người cũng theo đó mà thay đổi. Đến bây giờ, các quản giáo mới vỡ lẽ điều gì đang diễn ra, nụ cười trên môi lần lượt tắt ngấm, thay vào đó là sự lo lắng.
Một tiếng còi của quản giáo trại giam vang lên. Khán phòng chẳng mấy chốc trở nên hỗn loạn. Những tù nhân đứng ngẩn ngơ giữa sân khấu nhìn người nhà bên dưới, không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Phía bên ngoài, tiếng các quản giáo hô hét, náo loạn đuổi theo chiếc khinh khí cầu.
“Giữ lại! Giữ nó lại ngay!”
“Dây buộc đã bị tháo ra rồi!”
“Mau dừng lại, Lee Yong Goo! Lập tức dừng lại cho tôi!”
Nhưng tất cả những lời nói đó không hề vang đến tai của Yong Goo và Ye Seung. Đứng trên khinh khí cầu, hai người vẫn đang vỗ tay thích thú. Ngập tràn vui sướng, Ye Seung quay sang nhìn bố và nói lớn.
“Bố ơi! Chúng ta đang bay này! Như chim trên bầu trời vậy!”
Yong Goo cũng không hiểu sao mình lại vui đến vậy. Chợt anh thấy quang cảnh bầu trời tuyệt đẹp đang trải rộng trước mắt mình.
“Hơ hơ... Ơ... Ye Seung à! Con nhìn đằng kia xem, nhìn kìa!”
Trên nền trời xám xịt, một khoảng không bừng sáng rọi qua những đám mây màu hồng của buổi xế chiều. Màu hồng nhuộm lên bầu trời ảo diệu và lung linh như trong những bức tranh. Ánh sáng ấm áp của nó khiến vạn vật như cũng được nhuốm một màu hồng tuyệt diệu.
Trong thế giới ấy chỉ có Yong Goo và Ye Seung.
Dưới ánh hồng tươi đẹp đang bao phủ, hai cha con họ cùng cúi xuống nhìn những người ở dưới sân. Các quản giáo đang chạy thục mạng để giữ sợi dây buộc khinh khí cầu, Ba Park và phòng giam số 7 cũng đang chạy theo cản lại... Cảnh tượng ấy cả Yong Goo và Ye Seung đều nhìn thấy, nhưng trong mắt hai cha con khi ấy, mọi người như đang tụ tập để chúc mừng cho chuyến bay của họ.
Khách khứa đến xem cũng chỉ tay và chăm chú quan sát khinh khí cầu. Nhưng trong mắt Ye Seung nó cũng chẳng khác gì những cái vẫy tay chào tạm biệt. Cả ca khúc Đồ rê mi đến giờ vẫn chưa kết thúc cũng được xem như bài hát tiễn đưa cho chuyến đi của Ye Seung và bố.
Chiếc khinh khí cầu cuối cùng bay đến hàng rào rồi dần dần lên cao. Người bảo vệ đứng trên tháp canh thấy khinh khí cầu bay qua, giật mình tròn mắt đứng nhìn. Một lát sau, khi đã nghe các quản giáo nói và nắm được tình hình, anh ta cũng trở nên hoang mang không biết phải làm sao để cầm súng bắn.
Yong Goo và Ye Seung vẫy tay chào phấn khởi trong khi người cảnh vệ vẫn đang luống cuống.
“Chú ơi! Cháu chào chú!”
“Ơ… ơ...”
Ye Seung vừa chào vừa nhìn chú bảo vệ cười khiến anh ta lại càng hỗn loạn không biết phải làm thế nào. Yong Goo cũng nói lớn.
“Hoàng hôn thật là đẹp! Hơ... hơ...”
Anh ta cũng gật đầu đáp lại.
“À... à... Đẹp thật...”
Rồi không biết phải nói gì hơn, anh ta lúc lắc đầu bối rối. Ở bên dưới tháp canh, có người đưa cả hai tay bắc lên miệng hét lên. Nhưng vì khoảng cách đã trở nên rất xa nên không thể nghe rõ được họ nói gì.
Ở phía sau, Min Hwan và cả phòng giam số 7 ai nấy đều nao nức nhìn quả khinh khí cầu bay lên cao, và ước cho nó bay đi khỏi chốn này.
“Lạy chúa...”
Min Hwan thì thầm trong miệng. Chiếc khinh khí cầu cứ từ từ bay lên, cao mãi như muốn vượt ra bức tường rào, bay vào bầu trời kia. Min Hwan và phòng giam số 7 lo lắng nhìn theo, không biết từ lúc nào hai nắm tay đã giơ lên. Xung quanh là mớ ồn ào huyên náo đang muốn lôi Yong Goo xuống, chỉ có họ cầu nguyện trong lòng cho chuyến vượt ngục được thành công tốt đẹp.
“Lạy chúa...”
Lần này là tiếng thì thầm của Man Bom. Rồi Đại ca, Chun Ho, Bong Sik, cả ông già Soe ai cũng cầu nguyện theo như vậy. Thế nhưng trái với những gì mà họ mong đợi, sợi dây buộc khinh khí cầu không may lại vướng vào bức tường trại giam, quả bóng khổng lồ không thể bay lên thêm được nữa.
“Lạy chúa tôi. Lạy chúa! Ôi...”
Hai tay chắp lại, tất cả cùng dồn tâm lực cầu xin thần thánh sẽ phù hộ cho Ye Seung và Yong Goo, họ không muốn tin cuộc vượt ngục kia lại phạm phải sai sót. Thế nhưng lời cầu nguyện ấy đã không chạm được đến Chúa trời. Chiếc khinh khí cầu bị mắc lại không còn lực để bay lên, từ từ rơi xuống.
“Không thể...”
Đại ca lầm bầm trong miệng. Trên khóe mắt của mọi người khi ấy cũng bắt đầu nhuốm một màu đỏ như ráng chiều sắp tắt.
Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7 Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7 - Park Lee Jeong Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7