The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Park Lee Jeong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1022 / 20
Cập nhật: 2017-08-04 07:41:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Lập Luận Của Tù Nhân
au khi có sự xuất hiện của Ye Seung, phòng giam số 7 trở nên vui vẻ chưa từng có. Ở công xưởng hay tại sân vận động, lúc nào mọi người cũng tươi cười phấn chấn, tràn đầy sinh khí. Nhất là Bong Sik, sau hôm được nói chuyện với vợ, lúc nào cũng thấy tủm tỉm cười.
“Chú mày đang vui lắm hả?”
Đại ca quay lại hỏi nhưng Bong Sik vẫn tiếp tục vừa đi vừa nhảy. “Đương nhiên rồi, Đại ca! Oa oa... Bố ơi!”
Chun Ho thấy vậy bật cười. “Này, thằng ranh! Đừng làm trò nữa!”
Bất chợt, quản giáo Kim đuổi theo gọi. “Anh Yong Goo!”
Mọi người đều nghe thấy quản giáo Kim gọi rồi chạy đến chỗ Yong Goo.
“Đã có lịch xét xử rồi!” Quản giáo Kim nói rồi lấy tờ thông báo đưa cho Yong Goo. Yong Goo cúi đầu chào rồi chẳng mảy may nghĩ ngợi, đưa tay nhận lấy.
“Vâng ạ!”
“Không phải thẩm tra đâu! Lần này tòa tuyên án rồi! Đây là lần cuối đấy! Anh hãy cố gắng lên nhé!”
Yong Goo nghe những lời ấy thì đứng đờ ra một lúc. “Cuối cùng”, “tuyên án” là gì, Yong Goo không tài nào hiểu nổi. Thấy Yong Goo đứng thẫn thờ cúi đầu ngơ ngác, Đại ca chạy lại giật lấy tờ giấy rồi đưa cho Chun Ho đọc.
“Yong Goo, bây giờ không phải lúc tập chạy nữa đâu!”
Đại ca lập tức tập hợp cả phòng đến công xưởng cùng bàn bạc. Làm thế nào để có thể đảo ngược kết quả vụ án của Yong Goo? Mọi người đặt Yong Goo ngồi giữa rồi bắt đầu hỏi.
Yong Goo kể lại vụ việc hết sức đơn giản. Không thêm cũng không bớt. Chuyện Yong Goo làm quản lý bãi đỗ xe ở siêu thị, rồi một hôm đang ngồi ăn trưa với bánh mì và sữa ở ghế dài thì một đứa bé xuất hiện. Sau đó đứa bé dẫn Yong Goo đến chỗ bán chiếc cặp sách Thủy thủ mặt trăng mà hôm trước đã mua mất của Ye Seung...
“Chỉ đi cùng mà không nói chuyện gì à? Cứ thế đi theo con bé thôi? Có chuyện gì nữa chứ?” Chun Ho, bộ não của cả phòng cất lời hỏi đầu tiên. Yong Goo cúi đầu rồi nghĩ lại một cách chi tiết về những việc xảy ra ngày hôm đó.
“Hôm đó đã... đùa một chút!”
“Đùa cái gì? Có phải là... đẩy ngã... rồi đánh đứa bé?” Bong Sik hỏi.
“Không phải!” Yong Goo chầm chậm giải thích lại những chuyện ngày hôm ấy, giọng ngập ngừng.
***
Ngõ đi vào chợ rất tối.
Vì phía trước đã có siêu thị Happy Mart rồi nên hầu hết các cửa hàng trong chợ đều phải đóng cửa. Ngoài đường không khí có phần khó chịu, bức bí. Yong Goo cẩn thận đi theo bé Ji Young.
Ji Young đeo chiếc cặp sách màu vàng có hình thủy thủ mặt trăng. Đó là chiếc cặp Yong Goo rất muốn mua cho Ye Seung nên chỉ cần nhìn thấy nó, Yong Goo rất vui vẻ. Yong Goo chạy theo và đưa tay sờ vào chiếc cặp.
“Sao thế chú? Có đẹp không ạ?” Ji Young cũng quay lại, cười tươi trêu chọc.
Yong Goo gật đầu đáp. “Hơ hơ... đẹp quá!”
“Ji Young đẹp hay cặp sách đẹp ạ?”
“Cặp sách! Hơ hơ...” Yong Goo trả lời không một chút nghĩ ngợi.
“Xì!”
Ji Young quay lại bĩu môi rồi cô bé chạy lên phía trước. Yong Goo vừa cười vừa chạy theo sau. Nhưng khi đi hết con ngõ nhỏ, Ji Young chạy rẽ sang phải rồi biến mất khỏi tầm mắt của Yong Goo. Đúng lúc Yong Goo không nhìn thấy cô bé đâu nữa, chợt có tiếng thứ gì đó rơi vỡ trên mặt đất, tiếp theo là tiếng hét lớn của Ji Young. Hai tiếng ấy gần như vang lên cùng một lúc. Yong Goo lờ mờ nghe thấy tiếng ngã rồi sau đó bốn bề trở nên im lặng. Yong Goo hốt hoảng chạy về phía Ji Young đột nhiên biến mất, rồi kinh hoàng đứng khựng lại.
Ji Young đang nằm trên đất, máu trên đầu chảy lênh láng mặt đường.
“Đứa bé đó bị ngã à? Ngã mà cũng chết được sao?” Bong Sik ngỡ ngàng hỏi, nhưng Yong Goo đã lắc đầu. Cảm giác khi ấy như có gì đó gợn nhẹ trong lồng ngực, không biết đứa bé ấy còn sống hay đã chết.
“Tôi... tôi không biết!”
“Đứa bé đó bị ngã xuống như thế nào?” Dù Đại ca hỏi nhưng Yong Goo cũng chỉ lắc đầu và nói.
“Tôi... tôi không biết nữa. Hình như... hình như cứ thế... ngã xuống. Tôi không hề làm gì cả.” Yong Goo trả lời với ánh mắt hoảng hốt.
“Đại ca! Liệu có kẻ nào khác muốn đánh cắp chiếc cặp sách Thủy thủ mặt trăng nên đã hãm hại đứa bé không?” Man Bom đã suy nghĩ kỹ một hồi rồi đưa ra giả thuyết. Nhưng vừa mới cất lời đã bị Đại ca đưa chân đạp.
“Mất trật tự, cái thằng này!”
“Không! Không thể biết được! Có thể có một nhân vật thứ ba xuất hiện và can thiệp vào vụ án lắm chứ?” Chun Ho nói, vẻ mặt đầy hiểu biết, khiến ai nấy đều nhìn anh ta bằng ánh mắt nghiêm trọng. Đại ca cũng ngừng đá Man Bom và quay sang nhìn. Chun Ho thấy mọi người đổ dồn ánh mắt vào mình, mọi thứ trong đầu bỗng trở nên rối tung và dần mất tự tin.
“Không... à... là vì trong tiểu thuyết trinh thám cũng có xảy ra chuyện như thế...”
Đại ca nghe thấy vậy liền cau mày. Rồi hất đầu về phía sân vận động ý bảo tất cả cùng đi ra đó. “Thôi, cứ ngồi đây mà suy diễn cũng chẳng nên cơm cháo gì! Bây giờ tất cả ra sân thử làm xem sao. Tái... tái... cái gì nhỉ?”
“Dựng lại hiện trường vụ án?”
“Ờ, đúng rồi!” Đại ca gật đầu lia lịa.
Người tù già cũng tán thành với việc đó, vội vàng đứng dậy. “Đúng rồi. Dù đã biết sự việc diễn ra như thế nào, nhưng tất cả đâu chỉ có thế.”
Một lát sau mọi người đều đã ra sân vận động. Yong Goo nằm sõng soài trên mặt đất. Man Bom dùng cành cây khoanh một vòng quanh chỗ nằm của Yong Goo để mô tả hiện trường.
“Lúc cậu đến thì đứa bé nằm ngã như thế này à? Không biết vì sao mà ngã ư?” Đại ca hỏi Yong Goo rồi đá vào mắt cá chân Man Bom lúc này đang đứng cạnh. “Thế nào? Có chết được không?”
Đột nhiên bị tấn công, Man Bom không cảnh giác gì liền ngã uỵch xuống đất, rồi bất chợt ôm tay đứng bật dậy. “Đại ca! Tay! Chính là tay ạ!
“Tay? Đúng rồi! Nếu như đột nhiên bị ngã thì theo bản năng sẽ dùng tay để đỡ cơ thể, nên tay sẽ tiếp đất. Nhưng đứa bé đó không phải bị thương ở đầu hay sao? Tại sao lại bị vỡ đầu chảy máu?”
Nghe Đại ca phân tích, Chun Ho đứng nhìn bao cát bên cạnh rồi chợt nảy ra một ý có liên quan đến cái chết của bé Ji Young. “Cặp sách? Cặp sách Thủy thủ mặt trăng!”
Man Bom nghe vậy, liền cầm bao cát khoác lên vai và bắt đầu đi lại giống như đứa trẻ đeo cặp sách. Đại ca nhằm lúc Man Bom vừa nhấc chân lên liền đá mạnh vào gót khiến Man Bom chỉ kịp kêu lên rồi ngã xuống. Bao cát đeo sau lưng khiến đầu Man Bom bị đập xuống đất. Anh ta một lần nữa kêu lên đau đớn. “Trời ơi... đầu tôi...”
Man Bom đưa tay lên ôm gáy, ngúc ngoắc đầu y như con sâu non. Đại ca thấy vậy liền gật đầu nhận định.
“Ok! Cặp sách... Nhưng tại sao đứa bé lại ngã? Chẳng lẽ vui đùa với nó rồi đẩy nó ngã hay sao?”
Câu nói cuối cùng nhắm đến Yong Goo. Yong Goo bất ngờ vừa xua cả hai tay vừa lắc đầu nói.
“Khô... không phải như vậy. Yong Goo không làm như vậy! Khi tôi đến thì đứa bé đã bị ngã ra như vậy rồi! Thật mà!”
Những nếp nhăn trên trán Đại ca xô lại. Nếu không phải bị Yong Goo đẩy ngã thì vì sao đứa bé lại ngã xuống như vậy được nhỉ? Nghĩ nát óc Đại ca cũng không tài nào tìm được một lý do thích đáng.
Đúng lúc đó, Chun Ho cất giọng hỏi như vừa nghĩ ra điều gì. “Hôm ấy là hôm nào nhỉ? Ngày xảy ra sự việc ấy?”
“Ngày 27 tháng 2. 1 giờ 15 phút lúc nghỉ thay ca để ăn trưa ạ!” Yong Goo quả là nhớ ngày tháng vô cùng chính xác.
“Ngày 27 tháng 2?” Chun Ho hỏi lại rồi đánh vào bắp chân của Man Bom.
“Hôm đó chẳng phải là ngày chúng ta được đi tắm hay sao? Nhưng ống dẫn nước bị vỡ nên không tắm được...”
“Đúng rồi! Lúc đó nhiệt độ là âm 18 độ! Đợt lạnh nhất trong vòng 20 năm!”
“Là đợt lạnh nhất...” Chun Ho đăm chiêu nhìn mơ hồ vào không trung rồi suy luận. “Nếu đột nhiên có một đợt không khí lạnh, lúc đó huyết quản của người sẽ bị co lại! Để giữ nhiệt cho cơ thể thì phía dưới huyết quản sẽ co lại, nhờ đó lượng máu trong tim sẽ giảm xuống và nhiệt độ cơ thể sẽ tăng lên. Cơ thể cần phải vận động nhanh hơn so với thời tiết bình thường!”
“Thế thì sao?” Man Bom cộc lốc hỏi Chun Ho.
“Ơ...” Thấy mọi người đều hướng ánh mắt vào mình, Chun Ho chỉ bối rối chớp chớp mắt.
Bong Sik bực bội duỗi chân. “Thật là! Rốt cục thì làm sao mà chết?”
Chun Ho ngập ngừng nói. “Động... động mạch bị đông cứng lại... phải không nhỉ?”
Nghe suy luận ngoài sức tưởng tượng một hồi, Đại ca đưa tay tóm lấy sau cổ gáy Chun Ho. “Thằng chết tiệt này! Trẻ con thì đông cứng động mạch cái gì hả?” Im lặng một lát, bỗng Đại ca đập tay vào đầu gối kêu lên. “Băng! Chính là bị trượt băng nên mới ngã!”
Man Bom cũng vỗ tay ủng hộ. “Đúng thế rồi! Đại ca! Ở xung quanh chợ lúc nào cũng có đầy nước. Vậy còn vết thương trên trán của đứa trẻ thì sao? À, không phải bên cạnh cũng có viên gạch sao?”
Chun Ho không nói gì, đứng dậy nắm lấy Man Bom rồi từ từ ấn ngã xuống đất. “Ôi trời, bỗng dưng ở đó lại xây cái gì à?”
Man Bom người sắp ngã vẫn cố bám tay vào quần Chun Ho kéo lên. Đó là một cảnh tượng khiến cả phòng phải lưu tâm.
Thường thì người bị ngã sẽ cố bấu víu lấy một cái gì đó. Ji Young lúc ấy cũng sẽ làm vậy. Ji Young khi bị trượt trên lớp băng, theo bản năng sẽ bấu vào mảnh ni-lông che hàng bên vệ đường. Nhưng do không khí lạnh, ni-lông giòn hơn nên không chịu được trọng lượng của một đứa trẻ. Trên những chỗ che như thế người ta thường chặn gạch lên trên để giữ mảnh ni lông cố định, nhưng Ji Young không biết đã kéo tấm ni lông, kéo theo cả viên gạch rơi xuống. Và hậu quả là bị viên gạch rơi vào đầu.
Cả phòng số 7 đã suy luận và nắm bắt về vụ án như vậy. Đến giờ ăn trưa, hai bên tường là các quản giáo đứng theo dõi, nhưng cả phòng vẫn bàn luận về các tình tiết của vụ án. Trước mặt là đồ ăn nhưng trong đầu ai nấy vẫn chỉ nghĩ về cái chết của Ji Young.
“Nhưng sao lại cởi quần đứa bé?”
Yong Goo trả lời câu hỏi của Đại ca không cần nghĩ ngợi. “Thứ nhất, phải mở thắt lưng, như vậy sẽ giúp cho tuần hoàn máu dễ dàng lưu thông.”
“Lưu thông tuần hoàn máu ư? Vậy tại sao lại bóp cổ đứa bé?”
“Thứ hai, ấn dọc phần ngực. Sau đó nhấc đầu lên, bịt mũi lại và hô hấp vào miệng đứa bé... Không phải bóp cổ!” Vừa nói, Yong Goo vừa dùng tay mô tả lại động tác hô hấp cho đứa bé.
Man Bom thè lưỡi hỏi. “Chà, học được cái đó ở đâu vậy?”
“Trong thời gian tập huấn giáo dục ở siêu thị...”
“Phương pháp hô hấp nhân tạo à?” Chun Ho vừa nói thêm vào thì Yong Goo gật đầu mạnh và đáp.
“Vâng, đúng là như thế ạ!”
Bong Sik đến giờ mới gật gù hiểu ra vấn đề, giọng trầm trầm. “Đứa bé bị chết là con gái của Cục trưởng cục cảnh sát.”
Man Bom tiếp lời. “Làm to vụ án này lên cũng không hay!”
“Đúng đúng, kiểu như bên trên thúc ép, bên dưới nhắc nhở vậy. Yong Goo không cần biết có chính xác là thủ phạm hay không, nhưng đã bị người ta đẩy vào vụ này rồi!” Chun Ho nói liến thoắng. Cuối cùng Đại ca lên tiếng.
“Đúng là bọn khốn! Đến cả người thần kinh không bình thường như Yong Goo mà cũng bị bắt tội! Chúng ta phải tìm cách cùng nhau gửi kiến nghị để tòa cho điều tra lại vụ án.”
Đại ca đập mạnh bàn rồi đứng lên nói với vẻ mặt đầy cương quyết.
“Vụ án của Yong Goo, chúng ta sẽ đảm nhận!”
***
Những người vì Yong Goo mà hành động không phải chỉ riêng phòng giam số 7. Tối hôm ấy, đội trưởng Min Hwan ăn mặc chỉnh tề rồi đi đến nhà hàng Nhật Bản. Đó không phải một nhà hàng tầm thường, người bình thường rõ ràng không thể nào đặt chân đến được. Đây là nơi những vị tai to mặt lớn hay lui tới.
Min Hwan đã phải tốn bao công sức mới có được cuộc hẹn ngày hôm nay. Vừa đến nơi, người phục vụ chạy ra mở cổng rồi lặng lẽ dẫn Min Hwan đến phòng đã đặt trước.
Cục trưởng ngồi trước...
Min Hwan bối rối nhìn, rồi đợi khi cục trưởng đặt đũa xuống liền thận trọng cất lời.
“Theo như tôi thấy thì cần phải xét xử lại vụ án, thưa cục trưởng.”
Cục trưởng cười lớn và đáp lại. “Ha ha, hôm nay có một kiểm soát viên đã đến đây thì phải...”
“Thưa cục trưởng, những điểm đáng nghi trong vụ án không phải chỉ có một, hai điểm...” Đội trưởng Min Hwan đang định nói tiếp về các chi tiết đáng ngờ của vụ án, nhưng cục trưởng đã đưa tay lên chặn lại.
“Đội trưởng Chang! Bổn phận của cậu chẳng phải là trông coi trại giam hay sao? Như thế này có hơi vượt quá bổn phận hay không?”
“Cục trưởng!”
Dù Min Hwan đang cảm thấy mọi chuyện rất cấp bách, cần phải nói ra ngay, nhưng cục trưởng đã đưa ra một câu trả lời dứt khoát.
“Đội trưởng Chang, điều tra lại vụ án là việc tôi không chạm tay được vào. Xin lỗi, tôi không thể giúp gì được cho cậu.”
Nghe giọng nói cương quyết của cục trưởng, Min Hwan biết mình không thể làm gì thêm.
***
Trong khi Min Hwan đi gặp cục trưởng thì ở phòng giam số 7, mọi người đặt Yong Goo ngồi vào giữa rồi tiến hành luyện tập xét xử y như trên phiên tòa. Mỗi người trong phòng đảm nhiệm một vai trò, riêng Chun Ho được mọi người giao cho vai trò đặc biệt quan trọng là công tố viên.
“Bị cáo vì muốn trả thù cục trưởng Cục cảnh sát nên đã bắt cóc con gái của ông ấy, đó là sự thật đúng không?”
Trong phòng giam, phiên tòa thử nghiệm bắt đầu diễn ra. Yong Goo vừa đứng lên, Chun Ho liền đưa tay đẩy gọng kính cao hơn làm ra vẻ một công tố viên đích thực, nét mặt nghiêm trọng và bắt đầu hỏi.
“Nơi... nơi bán cặp sách Thủy thủ mặt trăng...”
“Bố ơi! Bố hãy đọc theo những gì các chú viết cho rồi ấy!”
Yong Goo đang ngập ngừng trả lời thì Ye Seung − đóng vai khán giả liền lên tiếng nhắc. Ngay lập tức Yong Goo lấy lại tinh thần và trả lời một cách rành rọt.
“Chỉ là đứa bé ấy nói sẽ chỉ cho tôi nơi bán cặp sách Thủy thủ mặt trăng, nên tôi mới đi theo thôi ạ.”
Đại ca nghe xong câu trả lời, giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ hài lòng. “Ok! Như thế chứ!”
Từ đó cả phòng cùng ngồi luyện tập liên tục với nhau không kể đêm ngày. Cả giờ vận động, cả giờ ăn trưa, mọi người cũng luyện cho Yong Goo đến khi nói trôi chảy không một lỗi diễn đạt nào nữa. Quá trình chuẩn bị cho Yong Goo trả lời đâu ra đó trước phiên tòa cũng gay gắt y như chuẩn bị bước vào một trận chiến vậy.
“Bị cáo đã cởi quần của nạn nhân để quấy rối tình dục đúng không?” Chun Ho hỏi một câu sắc lẹm, khiến Yong Goo đang ăn cũng phải lắp bắp trả lời.
“Đầu tiên phải mở thắt lưng để tuần hoàn máu được lưu thông. Lúc đó tôi đã làm theo phương pháp sơ cứu hô hấp nhân tạo, được học trong thời gian tập huấn ở siêu thị.”
Đêm đến, Yong Goo và Chun Ho vẫn mải mê tập luyện hỏi đáp theo những điều được ghi sẵn. Yong Goo nằm sấp rồi lẩm nhẩm học thuộc lòng một cách chăm chỉ. Thỉnh thoảng học đến đoạn không nhớ ra, Yong Goo lại cúi xuống nhìn tờ giấy rồi đọc lại. Nhưng cũng có lúc nhìn vào giấy rồi mà vẫn không nhớ ra được, Yong Goo lại nhăn trán, đập tay vào đầu. Đại ca thấy vậy liền mắng.
“Yong Goo! Đang trong phiên tòa mà bỗng dưng quên mất thì phải làm sao hả?”
Yong Goo vội vàng ngồi dậy trả lời. “Bản thân tôi cũng... không nhớ rõ!”
Đó là câu bắt chước theo cách trả lời của tổng thống trong những phiên chất vấn Quốc hội lúc bấy giờ. Vì là người dạy câu nói đó nên khi nghe Yong Goo trả lời như vậy, Đại ca cười đầy mãn nguyện.
“Đúng rồi! Phải trả lời như thế chứ!”
Ngoài những lúc đi vệ sinh ra thì không lúc nào Yong Goo và cả phòng ngừng việc tập luyện.
“Bị cáo đã ném viên gạch vào đầu người bị hại Choi Ji Young để sát hại cháu bé, đúng không?”
Dần dần nhờ luyện tập chăm chỉ không quản ngày đêm, Yong Goo đã có thể dõng dạc trả lời không chần chừ ngắc ngứ như trước nữa.
“Khi bị ngã xuống, Ji Young đã bám vào tấm ni lông ở cạnh đường, do vậy viên gạch ở trên tấm ni lông bị rơi theo và đập vào trán Ji Young ạ.” Yong Goo nhanh nhảu không biết có hiểu được hết những gì mình nói hay không.
“Bị cáo có trực tiếp nhìn thấy không?”
“Ơ...” Yong Goo đang ngập ngừng chưa biết trả lời thế nào thì Man Bom chen vào.
“Đây là phần rất quan trọng đấy biết không hả? Dù không nhìn thấy cũng nhất định phải nói là có nhìn thấy mới được!”
Yong Goo lắc đầu. “Nói dối cũng là có tội...”
“Trời! Thật là... Cứ như vậy nên mới bị người ta khép tội cho thế này mà...” Man Bom nói mà trong lòng đầy bức xúc. Nhưng Yong Goo chỉ cười trừ.
Đêm hôm đó, Yong Goo cuốn chăn cho Ye Seung rồi vừa cõng con bé trên lưng, vừa nhẹ nhàng đi đi lại lại trong phòng và lẩm nhẩm học.
Hai giờ sáng, lúc đó đêm đã rất khuya nhưng Yong Goo vẫn còn chưa ngủ. Đại ca trở mình khẽ nói.
“Hôm nay học đến đó là được rồi.”
“Phải học thêm nữa mới được ạ!”
Yong Goo trả lời và cười mơ hồ. Nhưng trong lòng Yong Goo biết rõ mọi người đã vì mình mà cố gắng giúp đỡ rất nhiều. Cho nên để báo đáp lại ân nghĩa ấy, Yong Goo chỉ có cách học thuộc những lời trong tập giấy một cách chăm chỉ.
Bản kiến nghị điều tra lại vụ án của Yong Goo mà Đại ca đề xuất đã diễn ra hết sức suôn sẻ. Thật không ngờ rằng người đầu tiên đứng lên giúp đỡ Yong Goo lại chính là Ba Park. Ba Park đã tìm cách để lấy được chữ ký của các tù nhân trong trại giam vào bản kiến nghị cho Yong Goo. Cứ đến giờ vận động, Ba Park và một tên thuộc hạ chột một mắt lại đưa bản kiến nghị đó ra và bắt những người tù khác ký vào.
“Nào, nhanh nhanh ký vào đây! Đứa nào chưa ký ngày mai gặp tao. Rõ chưa?”
Thật không thể tin được đây là hành động của Ba Park vài tháng trước. Vì cứu Yong Goo mà Ba Park lần lượt chìa bản kiến nghị tới từng tù nhân trong trại. Làm như vậy có hơi chậm một chút, nhưng chắc chắn một điều rằng trong trại giam đang có nhiều biến chuyển.
Việc Yong Goo có thể học thuộc lòng rồi nhớ được tất cả những câu trả lời có thể coi như một tiến bộ vô cùng lớn. Trước hôm tòa tuyên án hai ngày, Chun Ho đã kiểm tra lần cuối bằng cách thu tất cả giấy của Yong Goo đặt xuống nền nhà và bắt đầu đặt câu hỏi để xem Yong Goo đã thực sự trả lời được hay chưa.
“Bị cáo, một lần cuối hãy nói cho rõ sự việc!”
Lần này Chun Ho đóng vai trò thẩm phán.
Yong Goo đứng trước tất cả mọi người trong phòng, hai tay khép lại khiêm tốn và trả lời rành rọt theo những gì đã học, không sót một chữ nào.
“Thưa ngài thẩm phán đáng kính... Tôi so với những người khác có hơi kém thông minh, vậy nên trong lúc cảnh sát vẫn chưa điều tra được một cách kỹ lưỡng về vụ án, họ đã cưỡng ép tôi phải tự thú nhận những tội lỗi đó. Họ đã lợi dụng điểm yếu về mặt nhận thức kém cỏi của tôi. Thật ra bản tường trình và chữ ký trong đó...”
Cho dù vẫn còn hơi ngập ngừng một chút nhưng phần trình bày của Yong Goo có thể coi như đã hoàn thiện. Sau khi trình bày xong toàn bộ sự việc, Yong Goo cũng không quên đưa hai tay lên bụng và cúi chào một cách khiêm tốn. Sau lần kiểm tra cuối cùng kết thúc, cả phòng giam số 7 cùng đứng dậy và dành tặng những tràng pháo tay cho Yong Goo. Đại ca hài lòng nhìn Yong Goo khen ngợi.
“Tốt lắm! Phiên tòa kết thúc! Cứ làm như thế này nhé! Rõ chưa hả?”
Yong Goo nghe thấy vậy xúc động gật đầu.
Lúc này cả phòng đều nghĩ rằng chỉ qua một ngày nữa thôi Yong Goo sẽ trở thành người vô tội. Ai nấy đều cầu mong như thế. Điều ấy là đương nhiên, vì sự thực Yong Goo đâu có giết hại Ji Young. Yong Goo đã bị oan. Trong lúc cả phòng củng cố tinh thần bằng cách đập tay và cùng nhau hô ‘fighting’ thì bên ngoài cửa sổ có tiếng gõ. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn thì thấy quản giáo Jeong đang đứng đó.
Quản giáo Jeong mở cửa và nói. “Lee Yong Goo, lên gặp luật sư!”
Cuộc gặp mặt luật sư của Yong Goo kết thúc nhanh chóng, không giống như dự đoán của mọi người. Luật sư do tòa chỉ định nhìn qua xấp tài liệu trên bàn một lượt rồi gấp lại, không hề tỏ thành ý giúp đỡ cho vụ án của Yong Goo. Đứng trước luật sư, Yong Goo hết sức căng thẳng, lẳng lặng ngồi xuống ghế.
Luật sư nhìn thoáng qua Yong Goo rồi hỏi một câu xã giao. “Anh có muốn ăn gì không? Vì tôi... cái đó thì tôi có thể mang vào cho anh được...”
“Ngày mai nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức ạ!”
Yong Goo tự tin trả lời tràn ngập hy vọng, nhưng vừa nghe xong, luật sư đã lặng thinh nhìn Yong Goo bất lực. Ông ta xếp tài liệu bỏ vào cặp rồi nói nhỏ vừa đủ cho Yong Goo nghe.
“Anh nói rằng ngày mai sẽ cố gắng đúng không? Nhưng ở đất nước này không phải cứ cố gắng là được...”
Những lời vừa rồi của luật sư có ý gì, Yong Goo không hiểu được nhưng cũng cảm giác đó không phải ý tốt gì.
“Anh có một cô con gái đúng không?” Luật sư vừa xách cặp lên vừa hỏi. Vừa nghe hỏi đến Ye Seung, Yong Goo ngay lập tức trở nên vui vẻ, vừa nhe răng cười vừa đáp.
“Hơ hơ, con gái tôi là Ye Seung. Ye Seung rất xinh đẹp ạ.”
“Chậc chậc... Các thiết bị bảo vệ giờ cũng biết che giấu cả trẻ con nữa cơ đấy. Chẳng phải vì có ông bố giết người nên mới được che giấu trong tù hay sao. Quản giáo chắc cũng chẳng trông nổi nhỉ?”
Những lời nói lạnh nhạt và tàn nhẫn của luật sư chẳng khác nào những lưỡi dao cứa vào tâm can. Yong Goo mở to mắt thất thần nhìn vào khoảng không, không biết phải nói lại thế nào. Thấy đã nói hết những gì cần nói, luật sư đứng dậy ra về.
“Ye Seung... Ye Seung nhà chúng tôi...”
Bên ngoài, đội trưởng Min Hwan đang đứng đợi luật sư. Cuộc nói chuyện của Yong Goo với luật sư kết thúc nhanh hơn dự kiến, nên Min Hwan hết sức nghi ngờ. Luật sư nghiêm nghị bàn giao lại tài liệu của vụ án và vội vã bước ra hành lang. Min Hwan thấy vậy liền đuổi theo và lấy trong tập tài liệu ra bản kiến nghị.
“Đây là bản kiến nghị của rất nhiều tù nhân ở đây đòi điều tra lại vụ án.”
Luật sư chỉ liếc qua bản kiến nghị rồi nhăn mặt đáp lại. “Cái này không giúp gì được cho vụ án cả.”
Ông ta còn chẳng buồn chạm tay vào bản kiến nghị, nói gì tới việc đem nộp lên thẩm phán. Thấy thái độ thờ ơ, vô tâm của luật sư, Min Hwan đoan chắc cuộc gặp gỡ lúc nãy của Yong Goo không thành. Không hiểu sao Min Hwan chỉ muốn lao đến túm lấy áo ông ta.
“Cho dù có là luật sư được chỉ định nhưng ông không có chút thành ý nào sao?”
Nghe Min Hwan nói vậy, luật sư dừng bước và hỏi lại. “Có thành ý thì cũng thoát được án tử hình hay không?”
Min Hwan không thể trả lời. “Đây là việc liên quan đến tính mạng của con người!”
Nghe câu đó, luật sư cười ám muội đáp. “Đội trưởng Chang có phải đang điều tra luật sư của Lee Yong Goo không vậy?”
Min Hwan trừng mắt nhìn luật sư, cố nín nhịn tức giận trong lòng. Luật sư tiếp lời. “Đủ rồi. Vụ án vốn dĩ không có ai làm luật sư, tôi là người được chỉ định nên cứ vậy mà làm thôi.”
“Tại sao lại không? Ít nhất cũng có một ai đó...”
“Tại sao lại không ư? Hãy thử nghĩ mà xem! Người bị hại là ai? Dù có là luật sư giỏi nhất, rơi vào vụ án này cũng từ chối vội ấy chứ!”
Nói rồi, luật sư quay lại nhìn Min Hwan đang đờ đẫn đứng trên hành lang. Rồi như sực nhớ ra việc gì, ông ta ngừng bước hẳn và nói.
“À, nếu Lee Yong Goo có ai thân thích thì hãy dẫn họ tới dự phiên tòa. Thẩm phán dù sao cũng là người nên cũng có tình cảm mà.”
Min Hwan không đáp lại. Bởi gia đình Yong Goo, ngoài Ye Seung ra không còn một ai.
***
Đêm hôm ấy khi mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ. Giữa đêm tối, Yong Goo lặng lẽ tỉnh dậy, ngồi hình dung ra từng nụ cười của Ye Seung. Đến cả đôi tất cũng lấy ra đặt đẹp đẽ gọn gàng lên trên quần áo. Rồi lại nghĩ đến những việc Yong Goo đã làm khi Ye Seung còn nhỏ xíu, những việc mà tay Yong Goo đã làm thành thục. Dẫu có thiểu năng về trí tuệ thì cũng là bố của Ye Seung. Khi động vào những đồ đạc của con gái, đôi tay của Yong Goo lúc nào cũng tràn đầy tình cảm.
“Các thiết bị bảo vệ giờ cũng biết che giấu cả trẻ con nữa cơ đấy. Chẳng phải vì có ông bố giết người nên mới được che giấu trong tù hay sao. Quản giáo chắc cũng chẳng trông nổi nhỉ?”
Những câu nói của luật sư lại hiển hiện rõ nét trong đầu Yong Goo, nhưng những điều đó ám chỉ gì thì Yong Goo không biết được. Tuy nhiên có một điều rõ ràng, đó là Ye Seung đã phải vì mình mà chịu khổ.
Gương mặt Yong Goo tràn ngập nỗi buồn. Không thể để Ye Seung phải chịu khổ sở, không thể được... Yong Goo đã gào lên như thế, nhưng luật sư đã lạnh lùng nhún vai và đáp.
“Dù sẽ khó khăn nhưng nếu anh Yong Goo cứ giữ bí mật thì lý lịch của con gái sẽ tốt hơn... Sau này con bé sẽ tìm được bố mẹ nuôi tốt. Đó chẳng phải là sự hy sinh lớn lao của bố mẹ dành cho con cái hay sao?”
Yong Goo cứ ngồi yên lặng nhớ lại từng lời từng chữ luật sư nói. Anh mải miết suy nghĩ, rốt cuộc phải làm sao đây, đâu mới là cách tốt nhất cho Ye Seung. Trong bóng tối, anh lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Ye Seung. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu lên mặt Ye Seung những vầng sáng ấm áp. Yong Goo lặng lẽ đưa tay lên vuốt những sợi tóc rối trên đầu con gái.
Ngày xét xử, Yong Goo cùng lên xe áp giải với đội trưởng Min Hwan. Từ lúc lên xe, Min Hwan luôn lén tìm cách lại gần rồi nới lỏng dây trói cho Yong Goo. Trên đường đến tòa, Min Hwan vừa chú ý để Yong Goo không phải chịu đau, vừa khẽ hỏi.
“Thử nghĩ lại xem, liệu có ai có thể đứng ra làm chứng được không?”
Yong Goo chỉ cười vô tư lự và nói. “Ye Seung không thích ăn đậu!”
“Bây giờ không phải lúc nói về Ye Seung!”
“Phải ăn nhiều chất đạm thì mới cao được!”
Yong Goo như thể không biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ say sưa nói về Ye Seung khiến Đội trưởng Min Hwan rất bực. Min Hwan thấy không thể kiên nhẫn được nữa.
“Lee Yong Goo! Anh minh mẫn lại giúp tôi đi!”
Nhưng Yong Goo vẫn tỏ ra ngoan cố. Mặc ánh mắt của Min Hwan, Yong Goo chỉ thao thao bất tuyệt về cô con gái Ye Seung.
“Đội trưởng, Ye Seung nhà chúng tôi… lúc ngủ cũng phải bật đèn. Ye Seung sợ bóng tối. Nếu ngủ trong bóng tối, con bé sẽ mơ thấy ác mộng…”
“Lee Yong Goo!” Min Hwan không thể chịu được nữa, quát lớn.
Yong Goo lập tức ngậm miệng im bặt và quay sang nhìn anh. Min Hwan đưa tay lên đặt vào vai Yong Goo lắc mạnh rồi nói.
“Chuyện này liên quan đến cuộc đời của anh, anh có hiểu không? Chuyện sống chết của anh đấy!”
Tại sao đến lúc này rồi mà ông bố ngốc nghếch vẫn chỉ nghĩ và lo lắng cho con gái, Min Hwan không tài nào hiểu nổi.
Min Hwan vừa cảm thấy tức giận, vừa không thể kiên trì được thêm nữa khi chứng kiến Yong Goo lúc này. Anh nghiến răng kiềm chế, nắm chặt lấy vai Yong Goo.
“Không… sao đâu ạ!” Yong Goo ngập ngừng cất lời. Mặc dù nước mắt chan hòa trên khuôn mặt, nhưng anh ta vẫn mỉm cười. “Tôi là bố của Ye Seung. Vì Ye Seung, tôi có thể làm tất cả. Miễn là Ye Seung được hạnh phúc.”
Min Hwan không nói được lời nào. Trên khuôn mặt Yong Goo lúc này, những cảm xúc buồn vui đan xen lẫn lộn, thật không biết dùng lời nào để diễn tả. Tuy không hoàn hảo về trí tuệ, nhưng không có nghĩa Yong Goo không thể là một người bố tốt. Lee Yong Goo − một người thần kinh không bình thường, nhưng chắc chắn trên thế gian này Yong Goo vẫn là một ông bố vĩ đại. Hay nói cách khác, cũng chính vì trí tuệ không bình thường nên mới có một tình yêu giản dị bao la nhường ấy với con gái của mình. Min Hwan có thể dám chắc về điều ấy.
Một lát sau, phiên tòa xét xử Yong Goo đã chính thức bắt đầu.
“Bị cáo Lee Yong Goo trước ngày xảy ra vụ án đã có xích mích với cục trưởng Cục cảnh sát và bị ông này đánh. Để trả thù, mấy ngày sau bị cáo đã dụ dỗ và bắt cóc con gái của ông ấy có phải không?”
Trái với thái độ giận dữ của phòng giam số 7 khi nghe những lời buộc tội vu khống Yong Goo, tòa án vẫn lạnh lùng phán xét. Trong tình thế ấy, Yong Goo đứng một mình vừa căng thẳng vì lạ lẫm lại vừa run rẩy vì lo sợ. Công tố viên nhìn Yong Goo và hỏi những lời như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến Yong Goo sợ đến mức không dám nhìn vào mắt ông ta.
Thấy vậy, công tố viên nhắc lại câu hỏi và giục giã. “Có phải bị cáo đã bắt cóc Choi Ji Young đúng không?”
Đúng lúc đó thì cửa bật mở. Yong Goo quay lại phía sau. Giờ này buổi học đã kết thúc, Ye Seung và cô chủ nhiệm cũng đến xem phiên tòa. Hai bố con nhìn nhau, rồi Ye Seung giơ hai nắm tay lên cổ vũ tinh thần bố. Nhưng đồng thời ngay lúc ấy, lời nói của luật sư lại cất lên ngay bên cạnh khiến đầu óc Yong Goo rối loạn.
“Đó chẳng phải sự hy sinh của cha mẹ dành cho con cái hay sao?”
Lòng bàn tay Yong Goo dấp dính mồ hôi. Hai chân run run nhưng Yong Goo vẫn cố đứng vững và ngẩng mặt lên nhìn. Yong Goo đã bị dao động, đã mất phương hướng, nhưng bây giờ ánh mắt của anh ta lại tràn đầy ý chí.
“Bị cáo, hãy trả lời câu hỏi!”
Cô giáo chủ nhiệm và Ye Seung vừa ngồi xuống thì phía trên, thẩm phán lại giục Yong Goo. Anh ta không nói, chỉ ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào thẩm phán.
“Bị cáo đã định cưỡng hiếp Choi Ji Young, nhưng vì Ji Young từ chối và phản kháng lại nên bị cáo đã dùng viên gạch đập mạnh vào đầu để giết chết cháu bé đúng không?”
Yong Goo vẫn không đáp lại.
“Bị cáo?” Thấy Yong Goo chỉ đứng im lặng không nói không rằng, thẩm phán hỏi lại bằng giọng khác hẳn.
Những người ngồi dự bên dưới không thể hiểu được những mâu thuẫn lớn đang diễn ra trong tâm can của Yong Goo.
“Bị cáo, xin hãy trả lời câu hỏi!”
Phiên tòa đang im ắng bỗng vang tiếng nói sắc lẹm của thẩm phán như hét vào mặt Yong Goo. Những người ngồi bên dưới, đương nhiên, cả công tố viên, thẩm phán và luật sư, tất cả đều không rời mắt khỏi Yong Goo.
Công tố viên gần như hét lên. “Bị cáo đã dùng gạch để đập vào đầu cháu bé, đúng không?”
Yong Goo chầm chậm ngẩng mặt lên, rồi cất giọng trả lời như không còn chút sức lực.
“Vâng…”
Tại sao? Ye Seung ngạc nhiên và choáng váng đến không thở được. Tại sao bố lại trả lời như vậy? Cô bé không tài nào hiểu được!
Câu trả lời của Yong Goo không khác nào lời thú tội. Những người xem bên dưới cũng lập tức trở nên náo loạn. Người nhà của Choi Ji Young nhất loạt đứng dậy, bắt đầu ném vào Yong Goo những lời chửi rủa không thương tiếc. Cả những người không quen biết Ji Young theo dõi phiên tòa cũng bắt đầu chỉ tay và ném những lời thóa mạ chửi bới vào mặt Yong Goo.
“Trời ơi, thằng súc vật này! Đồ khốn nạn, mày đã giết hại con gái Ji Young của tao…”
“Thằng chó kia, mày không biết tao là ai hay sao…” Một người họ hàng nhà Ji Young vừa hét lên thì mẹ Ji Young ngồi cạnh cũng bắt đầu gào khóc.
“Đồ súc vật, đồ vô liêm sỉ! Con gái của mày rồi cũng sẽ bị giết chết như thế thôi!”
Người đàn bà đó vừa nói vừa nhìn sang Ye Seung ở phía đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, sau đó, bà ta đứng dậy và lao đến chỗ Ye Seung.
“Mày ra đây! Mày đi ra đây cho tao!”
Trong phút chốc, tòa án bỗng ngập tràn sát khí, khủng khiếp như địa ngục. Các nhân viên bảo vệ vội vàng chạy đến ngăn mẹ Ji Young lại, còn cô giáo chủ nhiệm choáng váng, hốt hoảng kéo Ye Seung ôm vào lòng rồi bịt tai cô bé lại. Nhưng trước mắt Ye Seung lúc này, mọi thứ xung quanh dường như lu mờ hết. Cô bé không rời mắt nhìn Yong Goo, chỉ nhìn vào dáng vẻ cúi đầu đờ đẫn và cơ thể đang run rẩy của bố mà thôi.
Mẹ của Ji Young lao về phía Ye Seung, miệng vẫn không ngớt gào lên. “Sao mày không ra đây? Con kia! Mau ra đây cho tao!”
Yong Goo chắp hai tay lại rồi hướng về phía người đàn bà, bắt đầu cầu xin ngu ngốc như một đứa trẻ. “Tôi… tôi sai rồi! Chính tôi đã làm như vậy.”
Không thể nào tin được Yong Goo lại nói những lời như vậy. Cả phòng giam số 7 suốt thời gian qua đã tốn bao công sức để giúp Yong Goo có thể trở thành người vô tội. Những việc làm ấy của họ, đội trưởng Min Hwan đều biết hết. Cho dù thế nào cũng phải khiến Yong Goo nói ra sự thật, Min Hwan nghĩ thế và đứng lên giơ tay nói.
“Thưa quý tòa, bị cáo hiện giờ đang rơi vào trạng thái tâm thần bất an và không ổn định.”
Lẽ ra những lời đó luật sư phải nói, nhưng từ đầu đến cuối ông ta tuyệt nhiên không mảy may quan tâm đến bị cáo. Phía dưới náo loạn một lát thì thẩm phán cầm chiếc búa gõ ba tiếng.
Cốp! Cốp! Cốp! “Xin hãy giữ trật tự!”
Đến lúc đó, Yong Goo không thể hướng về phía gia đình Ji Young được nữa, chỉ cúi gập người trước phiên tòa, miệng không ngừng lẩm bẩm. “Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi! Tôi đã sai rồi!”
Min Hwan không thể chịu được liền bực bội gắt lên. “Lee Yong Goo! Tỉnh táo lại đi! Thằng điên này! Thẩm phán! À không, luật sư, ông phải làm gì đi chứ?”
Nhưng dù Min Hwan có giận dữ gào hét đến lạc giọng, tay luật sư cũng không hề lên tiếng, ông ta đang nhìn sang phía gia đình Ji Young, nghe Min Hwan nhắc đến mình liền quay đầu đi. Min Hwan sắp phát điên. Nếu cứ thế này, thực sự không có cách nào đảo ngược được vụ án nữa rồi.
Thẩm phán một lần nữa lại gõ búa và nói. “Xin hãy giữ yên lặng!”
Nhưng Min Hwan chẳng bận tâm, tiếp tục hét lên. Mắt anh vằn lên vì giận dữ. “Lee Yong Goo, anh bị điên rồi sao? Anh đã giết hại ai kia chứ? Thưa quan tòa!”
Anh vừa dứt lời thì cùng lúc bảo vệ phiên tòa cũng xuất hiện. Thẩm phán nhìn Min Hwan nghiêm khắc nói. “Nếu anh còn nói thêm nữa, tôi e rằng…”
Trong khi đó, Yong Goo vẫn chỉ cúi gập người, nhìn ai cũng van xin tha thứ. “Tôi xin lỗi!”
Nhưng trên đôi môi run rẩy của Yong Goo khi ấy, những tiếng xin lỗi vang lên hòa lẫn những dòng nước mắt chan hòa.
Không thở được. Min Hwan vùng vẫy cố thoát khỏi đám người đang giữ mình và gào lên.
“Xin lỗi cái gì hả? Lee Yong Goo? Đã có đứa nào nói một lời xin lỗi với anh bao giờ chưa? Anh xin lỗi cái gì hả?”
Yong Goo ngẩng mặt lên. Rồi quay sang nhìn Min Hwan bằng đôi mắt ầng ậc nước. “Ye Seung nhà chúng tôi... Xin hãy giúp đỡ cho Ye Seung. Chính tôi đã làm ạ!”
Tất cả là vì Ye Seung. Yong Goo hét lên đau đớn như trái tim bị xé nát, đôi tay đang bị đeo còng số 8 run rẩy dưới lớp áo tù. Trong phiên tòa có bao nhiêu người đang chứng kiến, nhưng Yong Goo chỉ hướng về một mình Min Hwan và hét lên với ánh mắt tha thiết van lơn.
“Ye Seung xin nhờ cả vào ngài!”
Min Hwan trước khi bị lôi ra ngoài đã kịp nghe thấy lời thỉnh cầu cuối cùng của Yong Goo. Min Hwan đã nhận ra Yong Goo vì muốn bảo vệ Ye Seung nên mới cúi đầu nhận tội. Ông bố ngốc nghếch Yong Goo, vì muốn Ye Seung được hạnh phúc nên đã nghĩ rằng so với một người bố ngốc nghếch phạm tội giết người phải vào tù, thì Ye Seung cần một mái ấm mới, cần bố mẹ nuôi giỏi giang hơn. Và Yong Goo đã gửi gắm trọng trách ấy cho Min Hwan.
“Xin mời phần biện hộ của luật sư!”
Đã tới lúc luật sư biện hộ cho Yong Goo nhưng rốt cuộc hắn chỉ nói duy nhất một câu bằng giọng vô cảm.
“Tôi xin nhờ cả vào khả năng phán quyết rộng lượng của tòa án!”
Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7 Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7 - Park Lee Jeong Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7