No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Tác giả: Park Lee Jeong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1022 / 20
Cập nhật: 2017-08-04 07:41:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Hạt Bầu Của Chim Én
au ngày hôm ấy, có quá nhiều thay đổi đến với cuộc sống của tôi.
Cho đến khi chú đội trưởng kết thúc khóa tập huấn, tôi được phép ở trong tù với bố. Nhưng không phải vào trong ấy bằng cách lén lút chui trong thùng sữa như hồi đầu, mà lần này tôi được chú Min Hwan nắm tay dẫn vào một cách đàng hoàng.
Tôi đã hỏi chú Min Hwan rằng tôi cứ ở mãi trong ấy không được hay sao, chú ấy nói rằng tuyệt đối không được, nhất định phải tới trường để học. Tôi đã hứa với chú ấy nhất định phải trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn nên đã gật đầu đồng ý. Và từ đó, cứ sau khi tan trường, chú Min Hwan lại đón tôi về trại giam gặp bố và các chú ở phòng giam số 7.
Rồi cũng đến những ngày nghỉ cuối tuần. Tôi đem những chiếc kẹo trên lớp bỏ vào cặp mang về cho bố. Kẹo vị dâu tây, vị táo, vị nho, lại có cả vị vani mà bố thích nhất nữa. Tôi đang đếm những chiếc kẹo bỏ vào cặp thì các bạn cùng lớp tiến đến cạnh chỗ tôi hỏi tíu tít.
Đó là vì cậu bạn Yeong Hoon ngồi cạnh tôi, cậu ấy luôn khoe rằng nhà mình rất giàu có. Mỗi khi đến lớp, Yeong Hoon thường mang theo những món đồ chơi lạ mắt, hôm nay cậu ấy mang đến một thứ rất đắt tiền mà ai cũng muốn xem thử.
Đó chính là một chiếc điện thoại di động.
“Oa, điện thoại di động! Cái này nhỏ hơn cái nhà tớ một chút xíu! Là thật đấy hả?” Cậu bạn Sung Hyun tròn mắt nhìn chiếc điện thoại mới của Yeong Hoon.
Min Guk ngồi ghế sau cũng kiễng chân lên xem và nói lớn. “Đương nhiên là thật rồi!”
“Thì tớ đã nói là thật mà!” Yeong Hoon bực bội nhắc lại. Trong khi đó Sung Hyun vẫn chưa hết tò mò và đưa tay đòi sờ thử vào chiếc điện thoại.
“Cho tớ chạm vào nó được không?”
Sung Hyun nói bằng giọng thỏ thẻ. Yeong Hoon liền tháo chiếc điện thoại đeo trên cổ đưa cho Sung Hyun xem. Tôi cũng tò mò không xếp sách vở nữa và ngó chăm chăm sang chiếc điện thoại.
Sung Hyun cẩn thận mở danh bạ và tò mò nhìn từng số một. Min Guk dường như ghen tị với chiếc điện thoại của Yeong Hoon, bỗng nảy ra một trò đùa tinh quái. “Cái này không bấm được nút send, rõ là đồ rởm rồi!”
“Không bấm nút send được à?”
“Nút send... là nút gì?” Yeong Hoon hỏi lại.
Min Guk vừa nói vừa cướp chiếc điện thoại trên tay Sung Hyun và chạy biến ra chỗ khác. Sau đó, cậu ta nghịch ngợm bấm mạnh liên hồi vào các nút trên điện thoại. Yeong Hoon gào lên rằng đừng bấm mạnh như thế rồi chạy theo đòi lại chiếc điện thoại, nhưng Min Guk láu cá vừa cười khì khì vừa nhanh chân chạy trước.
“Trả lại điện thoại cho tớ!”
Yeong Hoon vừa gào vừa đuổi theo Min Guk. Nhưng Min Guk cao to nhanh nhẹn hơn nên mãi mà Yeong Hoon không tóm được. Min Guk cứ chạy vòng vèo lượn lách hết chỗ này sang chỗ khác y như trạch. Rốt cuộc Yeong Hoon đứng lại và bắt đầu khóc mếu máo.
Cậu bạn Yeong Hoon ngồi cạnh tôi rất hiền và tốt bụng. Dù được cho nhiều tiền nhưng không bao giờ cậu ấy mua đồ ăn một mình mà lúc nào cũng đem quà bánh chia cho chúng tôi. Cậu ấy cũng mua cho tôi bánh quy và kem mấy lần. Thế nên tôi nghĩ mình phải giúp cậu ấy, không thể để cậu ấy đứng khóc như vậy được.
“Này, Kim Min Guk!”
Bắt nạt kẻ yếu hơn mình chắc chắn là người xấu, từ hồi nhỏ xíu bố đã dạy tôi như vậy. Bố của Min Guk chắc thông minh hơn bố tôi, chẳng lẽ lại không dạy cho cậu ta điều đó? Thật không thể hiểu được.
“Cậu định làm đồ trộm cắp đấy à? Mau trả lại điện thoại cho Yeong Hoon đi!”
Nghe giọng nói chói tai của tôi, Min Guk giật mình dừng lại tròn mắt nhìn tôi. Các bạn trong lớp cũng quay lại nhìn. Tôi gọi Min Guk là đồ trộm cắp khiến cậu ta sợ hãi hết nhìn tôi lại nhìn đến Yeong Hoon. Cậu ta lí nhí nói rằng mình chỉ đùa thôi, Yeong Hoon đúng là đồ nhát chết. Nhưng tôi vẫn không dừng lại mà còn quát to hơn. “Mau lên!”
Mắt Min Guk bắt đầu đỏ hoe, sau đó cậu ta cũng rơm rớm nước mắt. “Trả cậu này...”
Yeong Hoon ngượng ngùng cầm lại chiếc điện thoại. Đúng lúc ấy thì giờ ra chơi kết thúc. Tôi mở sách giáo khoa và chăm chú lắng nghe cô giáo giảng bài. Thật ra thì tôi chỉ muốn buổi học mau mau kết thúc để có thể về gặp bố. Chợt Yeong Hoon quay sang khẽ hích tay tôi và nói.
“Cám ơn cậu nhé!”
Tôi cười và mấp máy nói “không sao đâu” với cậu ấy mà trong lòng cảm thấy vui vui.
Sắp hết buổi học, tôi xé một mảnh giấy nhỏ, viết rồi đưa sang cho cậu ấy. Yeong Hoon đọc chăm chú rồi quay lại mỉm cười nhìn tôi gật đầu.
Buổi học kết thúc, tôi đang cùng cậu bạn Yeong Hoon đi ra cổng trường thì chợt nhìn thấy chú Min Hwan đang đứng đợi. Tôi vội vàng chào tạm biệt Yeong Hoon và chạy đến chỗ chú.
“Chú ơi!”
Vui biết mấy! Tôi cười ngoác miệng chạy đến ôm lấy chú Min Hwan. Chú bối rối bế tôi lên rồi ôm vào lòng.
Lúc ngồi trên xe, tôi cẩn thận để cặp sách ra phía sau. Trong cặp có rất nhiều kẹo tôi để dành mấy ngày liền, tôi đã chuẩn bị một cái túi thật đẹp để đựng kẹo rồi mới cho vào cặp. Nghe thấy tiếng sột soạt trong ba lô, chú Min Hwan đoán ra và hỏi tôi.
“Cháu mang kẹo về cho bố à?”
“Vâng ạ! Cháu cũng mang cả cho chú nữa đấy!”
Nói rồi tôi mở cặp ra và lấy chiếc túi màu hồng đựng các loại kẹo. Kẹo là một trong những thứ tôi thích nhất. Chú Min Hwan bật cười và nhận lấy chiếc kẹo tôi đưa.
“Ye Seung ngoan quá nhỉ?”
Tôi mừng ra mặt khi được chú Min Hwan khen ngoan. Tôi cũng thích được khen xinh đẹp, đáng yêu, thông minh nữa, nhưng được khen ngoan là tôi thích nhất.
“Bố nói cháu xinh đẹp và ngoan hiền giống mẹ đấy.”
“Thế à?”
“Vâng. Bố cháu kể khi mẹ bị đau chân, bố đã giúp mẹ chữa vết thương rồi sau đó hai người yêu nhau ạ. Chú có nhớ truyện Hung Bo chữa lành chân cho chim én, sau đó được chim én mang hạt bầu đến đền ơn không? Bố nói mẹ cũng giống như chim én, đã mang Ye Seung đến cho bố.”
Chú Min Hwan nghe vậy liền gật đầu và mỉm cười. Xe đã gần đến nơi. Tôi đứng dậy khỏi ghế ngồi rồi ôm cổ chú Min Hwan để chào
tạm biệt.
“Tạm biệt chú Min Hwan!”
Để đến được phòng giam số 7 phải đi qua một dãy hành lang dài. Tôi chia tay chú Min Hwan rồi thận trọng nắm tay quản giáo Kim nhẹ nhàng rón rén từng bước. Chú Kim hỏi tôi có sợ không, nếu sợ chú ấy sẽ bế nhưng tôi đã lắc đầu. Thay vào đó, tôi nắm tay chú thật chặt.
“Ye Seung, cháu không sợ nhà tù hay sao?” Chú Kim hỏi. Tôi cố đi nhanh thêm vài bước rồi lắc đầu trả lời.
“Cháu không sợ ạ. Trong này có bố, có các chú ở cùng phòng với bố và còn có cả chú Kim nữa mà!”
Cứ mỗi lần đi qua được một phòng tôi lại cảm thấy vui sướng muốn hát lên khe khẽ. Tôi hân hoan đếm từng cửa phòng một, bởi càng đến gần phòng số 7 tôi lại càng mau được gặp bố hơn.
“Qua một phòng, sắp đến phòng thứ hai... Qua hai phòng, sắp đến phòng thứ ba... Qua ba phòng, nhưng chưa phải phòng thứ tư…”
Lúc đó chúng tôi đã đi qua được ba phòng. Bỗng một tiếng động rất lớn phát ra, rồi một người đàn ông sợ hãi chạy nép vào cánh cửa sắt ngay cạnh chúng tôi. Tôi đứng sững người nhìn, chú Kim vội kéo tôi ra sau lưng.
“Trời ơi, giật cả mình! Hết hồn mất!”
Người đàn ông đó không có tóc. Lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông bị hói đầu ở khoảng cách gần như thế nên hết sức bất ngờ và cứ tròn mắt nhìn.
“Cô bé, tên cháu là gì?”
Người đàn ông hỏi tôi. Tôi bấy giờ vẫn đứng sau lưng chú Kim chưa hết bàng hoàng, chú Kim vẫn nắm chặt tay tôi. Tôi trấn tĩnh lại, buông tay chú rồi tiến lại phía người đàn ông cười và đáp lại. “Cháu tên là Ye Seung ạ. Chú có muốn ăn kẹo không?”
Tôi vừa hỏi xong thì chú lạ mặt bỗng biến mất sau cánh cửa. Thay vào đó, một bàn tay từ trong phòng chìa ra qua lỗ cửa phòng giam. Tôi ngồi xổm xuống đất mở cặp sách và lấy một chiếc kẹo màu đỏ đặt vào tay chú lạ mặt. Bàn tay cầm lấy chiếc kẹo rụt vào phòng rồi một lát sau lại chìa ra ba hộp sữa chua nhỏ. Tôi vui thích nhận lấy và nhìn chú cười. Bàn tay lại biến mất và lần này thì khuôn mặt khi nãy xuất hiện qua lỗ cửa, cười tủm tỉm với tôi. Rồi chúng tôi vẫy tay tạm biệt nhau.
“Ye Seung à, cháu giỏi thật đấy!”
Chú Kim đứng đợi tôi chỉ nhếch môi cười. Tôi chạy lại nắm tay chú ấy và chúng tôi lại đi tiếp.
“Sao thế chú?”
“À, không. Chỉ là ông ấy nghĩ cháu cũng giống như con gái ông ấy...”
Vừa nghe đến đó thì chợt phía phòng giam số 7 phát ra tiếng bước chân rất rõ. Có tiếng chú Đại ca Yang Ho gọi bố. Im lặng một lát rồi lại có âm thanh gì đó nghe rất giận dữ và đáng sợ. Tôi vừa nắm chặt tay chú Kim vừa chạy về phòng.
***
Mãi sau này được nghe kể lại tôi mới biết chú hói đầu lạ mặt hôm đó có biệt danh là Ba Park. Mọi người bàn tán nhiều rằng “Ba Park sau khi nhận kẹo của Ye Seung liệu có im lặng không?” Nhưng khi ấy, tôi không thể hiểu có chuyện gì đang diễn ra.
Phòng giam số 7 đã trở thành nơi tôi ra vào thường xuyên, và ở đó chúng tôi đã bắt đầu một kế hoạch mới. Sau khi chú Yang Ho bị bại lộ chuyện mù chữ vô cùng xấu hổ, và cuối cùng tôi đã dạy chữ cho chú ấy. Mỗi khi kết thúc buổi học ở trường, tôi lại đến nhà giam gặp bố và trong khoảng thời gian đó, tôi dạy chú ấy các chữ cái tiếng Hàn.
Sau khi chú Yang Ho học thuộc phần lớn các chữ cái, tôi bắt đầu dạy chú ấy cách ghép vần, giống như cô giáo ở lớp đã dạy chúng tôi.
“Sa-koa.”
Tôi phát âm thật rõ từng chữ, còn chú ấy thì ngồi xổm trên đất và chăm chú viết chính tả vào tờ giấy trắng.
“Sa... koa...”
Mặc dù đã rất chú tâm đến mức mồ hôi lấm tấm trên mặt, nhưng chú vẫn không viết đúng từ “Sa koa” như tôi đọc, mà lại viết thành “Sa-ja”. Tôi suýt bật cười khi nhìn tờ giấy, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị và lắc đầu.
“Không phải, không phải ‘sa-ja’ mà là ‘sa-koa’, là chữ ‘koa’, chữ ‘k’ mới đúng ạ!”
“À, đúng đúng, phải là chữ ‘k’ nhỉ!”
Chữ ‘k’ là chữ nào nhỉ. Giống như đang làm bài kiểm tra, chú Yang Ho tỏ ra rất căng thẳng và bối rối. Chú luôn miệng lẩm nhẩm, bút chì cứ cầm lên lại chần chừ không viết. Chú ấy không nhớ phụ âm ‘k’ trong tiếng Hàn viết thế nào.
Chú Man Bom thấy vậy, không nhịn được cười tiến lại gần chú Yang Ho và đưa tay ra bắt. “Thật vinh hạnh, Đại ca! Không biết người thuộc giới quý tộc thượng lưu như anh đã bao giờ nhìn thấy cái cuốc chưa?”
“Thằng bố láo này!”
Chú Yang Ho trông như tức muốn khóc, quay sang đánh chú Man Bom. Thấy tôi đang nhìn trừng trừng, chú Yang Ho liền cầm cây bút chì lên và tiếp tục học. Nhưng rốt cục chú ấy vẫn chưa nhớ viết chữ ‘k’ thế nào. Bố tôi ngồi cạnh thấy vậy liền viết chữ ‘k’ bằng tay lên nền nhà, chú ấy lén quay sang nhìn và rồi cũng viết được theo. Đáng lẽ nhìn bài trong lúc kiểm tra là vi phạm, nhưng lần này tôi đành phải châm chước bỏ qua, giả vờ khen động viên chú ấy.
“Oa… chú viết giỏi thật đấy!”
Rồi tôi cầm cây bút chì màu đỏ tô tròn vào ô đúng. Chú Yang Ho vẫn căng thẳng nhìn vào tờ giấy kiểm tra. Dù được bố nhắc chú ấy mới viết được, nhưng tôi nghĩ như vậy cũng rất tiến bộ rồi.
Đúng lúc ấy có tiếng mở cửa. Chú Bong Sik rầu rĩ đi vào. Chú ấy đã mỏi mòn chờ thư của vợ, nhưng nhìn bộ dạng buồn như đưa đám này thì chắc chẳng có tin tức, thư từ gì.
Chú Yang Ho thấy vậy liền hỏi. “Đã đợi lâu như vậy mà vẫn không thấy thư. Hay người ta bỏ thư của chú mày đi đâu rồi?”
“Phụ nữ sau khi sinh con rất vất vả, sức đâu mà viết thư cơ chứ?”
Nghe ông Soe nói vậy, những nếp nhăn trên mặt chú Bong Sik dần giãn ra. Chú chẳng nói chẳng rằng, lẳng lặng đi về chỗ và nằm xuống. Trong phòng chú ấy là người to lớn nhất, nhưng nhìn bóng lưng của chú lúc này nom thật
tội nghiệp.
Tôi lẳng lặng lấy quyển vở tập viết chính tả của chú Yang Ho để ra bài tập về nhà. Tôi viết thêm tên một loại quả nữa rồi hỏi chú.
“Chú có đọc được tên quả này không ạ?”
Nếu lần sau kiểm tra mà viết sai, chắc sẽ lại trở thành trò cười cho mọi người, chú Yang Ho nghĩ vậy nhưng vẫn trả lời là có.
Tôi nhìn sang chú Bong Sik một lát, rồi quyết định đứng dậy mở cặp sách đang dựng trong góc tường, lấy ra một thứ rồi mang sang chỗ chú đang nằm.
Chú Bong Sik gạt tay tôi ra, tỏ vẻ không cần phải quan tâm, nhưng sau khi nhìn lại thứ mà tôi đang cầm trên tay, chú ấy bật dậy và mấp máy hỏi. “Ye Seung à... cháu...”
Tôi đang cầm chiếc điện thoại mượn của Yeong Hoon.
Chú Man Bom vừa nhìn thấy chiếc điện thoại đã vội vàng chạy ra ô cửa, chìa chiếc gương nhỏ xíu ra ngoài hành lang xem có ai đang đến hay không. Còn bố thì hết sức ngạc nhiên với món đồ, ngay lập tức bật dậy và reo lên.
“Oa, haha, máy radio! Máy radio!”
“Không phải máy radio mà là điện thoại ạ!” Tôi quay sang nói khẽ với bố.
Chú Chun Ho ngay lập tức giật lấy chiếc điện thoại trên tay tôi hỏi. “Cháu lấy ở đâu ra thứ này hả?”
“Là của bạn Yeong Hoon cho cháu mượn ạ. Cháu định mang cho chú Bong Sik mượn để chú ấy có thể nghe được tiếng của em bé mới sinh.” Tôi tự hào nói về việc làm của bản thân, nên ngay sau đó bỗng cảm thấy ngượng ngùng.
Thấy tôi đỏ mặt, mọi người không ai nói gì mà chỉ nhìn tôi chăm chú. Tôi vẫn nhớ khuôn mặt của chú Bong Sik khi ấy đầy biểu cảm, khuôn mặt mếu máo đến mức méo mó biến dạng. Mà cũng không rõ chú ấy muốn khóc hay cười, tôi thấy miệng chú ấy run run.
Bố kéo tôi ôm vào lòng và cười đầy tự hào. “Hơ hơ... Ye Seung ngoan quá! Ye Seung ngoan thật đấy!”
“Ye Seung à, cháu không được phép đem cái này vào đây đâu, nhưng mà...” Chú Yang Ho cười lấp lửng. Chú vừa đặt điện thoại xuống thì lập tức chú Bong Sik dùng cả hai tay nắm lấy nó và đứng ngây ra nhìn vào màn hình bé tẹo. Thấy vậy chú Yang Ho liền hất đầu đầy ngụ ý rằng còn chần chừ gì nữa mà không gọi điện ngay đi.
Chú Bong Sik thận trọng mở phần gọi điện rồi chầm chậm bấm từng con số. Tiếng tút dài bắt đầu vang lên. Tất cả chúng tôi đứng quanh chú Bong Sik và dỏng tai nghe ngóng. Có tiếng nhấc máy, rồi ở đầu dây bên kia có tiếng trả lời. Chú Bong Sik run run cất giọng. “Seon Nyeo, nàng… nàng… tiên của anh đấy à?”
[ Anh...? Có phải là anh không? Huhuuu…]
Nghe chú Bong Sik gọi vợ là nàng tiên, chúng tôi bật cười khúc khích. Chú ấy nghe thấy tiếng vợ thì vui mừng khôn xiết, rồi òa khóc. Đầu dây bên kia, vợ chú thấy tiếng chồng khóc cũng òa theo nức nở.
“Huhu... Seon Nyeo à, em đừng khóc nữa!... Em vất vả quá... Không có anh... em đã phải một mình sinh con... Tội nghiệp em quá!”
“Oa... oa...” Vợ chú Bong Sik đẩy máy điện thoại lại phía đứa bé. Tiếng khóc của đứa trẻ ở đầu dây bên kia dội lại.
Cả phòng cùng ghé sát tai lại và chăm chú lắng nghe. Vừa nghe thấy tiếng đứa trẻ, chú Bong Sik mở to mắt reo lên sung sướng. “Con em! Em nghe thấy tiếng con của em rồi. Haha...”
Mọi người ai nấy cũng vui lây, mặt rạng rỡ. Chú Yang Ho huých khuỷu tay vào chú Bong Sik nói. “Bong Sik, chú mày đã được làm bố rồi nhé!”
“A... Đúng rồi. Làm bố rồi!” Chú Bong Sik căng thẳng lặp lại từng từ.
Một lát sau ở đầu dây bên kia bỗng có tiếng đứa trẻ cười ngặt nghẽo. Chú Bong Sik ngẩng lên nhìn chú Yang Ho, nước mắt vẫn chảy mà miệng thì cười ngoác đến tận mang tai. “Đại ca, con em đang cười kìa... nó cười Đại ca ạ!”
[Anh ơi, con mình trông xinh lắm, giống anh nữa...]
Nghe vợ nói vậy, chú Bong Sik vội vàng đưa máy ghé sát miệng và hỏi. “Là con trai phải không em?”
[Không, là con gái anh ạ...]
Chú Bong Sik vừa nghe thấy vậy xúc động ngẩng lên. “Đại ca! Là con gái! Con bé giống em Đại ca ạ!”
Nhìn chú Bong Sik mặt mày rạng rỡ nhưng cả phòng mặt ai nấy đều cứng đơ. Nếu là con trai mà giống chú Bong Sik có lẽ sẽ ra dáng một nam tử hán, nhưng đằng này lại là con gái... Tôi nghe vậy mà thầm lo cho đứa bé.
Nhưng có vẻ chú chẳng mấy bận tâm đến điều đó, vẫn mừng rỡ nói chuyện với cô Seon Nyeo. “Anh cũng nhớ em lắm! Ừ... Sẽ nhanh được ra thôi. Anh không sao đâu!”
Nhưng bỗng dưng không nghe rõ tiếng cô Seon Nyeo nữa. Chú Bong Sik luống cuống nhìn vào màn hình, ký hiệu nhấp nháy báo máy sắp hết pin.
“Seon à, điện thoại này sắp hết pin rồi.” Chú vội nói với vợ, rồi đầu dây bên kia cũng nghe thấy tiếng đáp lại gấp gáp.
[Anh ơi! Anh nghĩ xem tên con mình là gì?]
“Tên ư?” Chú đưa mắt nhìn hết lượt mọi người trong phòng rồi dừng lại ở chú Chun Ho, người được coi là có học thức nhất. Chú Chun Ho nói luôn như không cần nghĩ ngợi gì.
“Thử ghép tên đầu của mày là ‘Bong’ và họ của vợ mày là ‘Seon’ vào đi.”
Chú Bong Sik cảm động, vừa gật gật đầu vừa đưa tay lên quệt những giọt nước mắt lăn dài trên má. “Ừ, đúng rồi, đúng rồi. Mình ghép chữ ‘Bong’ trong tên của anh và chữ ‘Soen’ trong tên của em lại thành tên con nhé. Con mình sẽ tên là... Shin Bong Seon!”
Đầu dây bên kia vợ chú Bong Sik vội vàng nói. “Tên con đẹp quá! Anh à... Em yêu anh!”
“Seon Nyeo à... anh cũng yêu...”
Nhưng chú Bong Sik chưa kịp nói hết câu thì chiếc điện thoại đã rung lên rồi tắt ngấm. Cuộc nói chuyện của chú Bong Sik với vợ bỗng dưng dừng lại khiến căn phòng bao trùm một sự yên lặng tĩnh mịch. Mọi người đều nhìn chú ấy với ánh mắt tiếc nuối. Nhưng chú Bong Sik không tỏ vẻ tức giận hay nuối tiếc, chỉ lau nước mắt rồi lặng lẽ kéo tôi ôm vào lòng. Chú ấy phải đưa tay áo lên lau nước mắt tới mấy lần, vì nước mắt cứ lã chã tuôn ra không cách nào kìm lại được. Chú ấy hẳn đang rất rối bời.
Chú ấy cười khi trên khuôn mặt vẫn còn chan chứa nước mắt. Mọi người mừng cho chú nên ai nấy cũng mỉm cười theo. Chú Bong Sik ngày hôm ấy, có thể nói đã trở thành một người bố hạnh phúc nhất trên đời.
Thật đáng tiếc, quãng thời gian hạnh phúc ấy quá ngắn ngủi, một ngày nhanh chóng qua đi, và rồi màn đêm buông xuống. Giờ đi ngủ, tôi được bố ôm vào lòng. Trên khung cửa sổ vẫn thường ngắm sao với bố, tôi cắt giấy hình mặt trăng và dán vào đó. Đêm đến, ánh trăng xuyên qua, chiếu xuống chiếc chăn bố con tôi đang đắp trên người.
“Ôi, đẹp quá!”
Tôi chạm tay vào má bố cười thích thú. Bố cũng ngạc nhiên ngoác miệng cười rồi ôm tôi vào lòng. Dường như mọi người đều đã ngủ nên không ai để ý đến hai bố con tôi. Tôi yêu những khoảnh khắc bình yên như thế này.
* * *
Hôm nay tôi đem ở trường về một thứ cho bố. Lấy trong cặp ra một túi ni-lông vẫn còn đang bọc kín, tôi nhẹ nhàng mở ra cho bố. Dù đã nguội nhưng gà rán tôi đem về trông vẫn rất hấp dẫn.
“Con đã mua ở trường đấy ạ. Bố thích ăn gà rán mà!”
Nhưng bố lại lắc đầu và đẩy túi gà sang cho tôi. “Ye Seung phải ăn mới đúng chứ. Con phải ăn nhiều chất đạm thì mới cao được!”
“Ban chiều con và Yeong Hoon đã ăn rất nhiều rồi ạ!”
“Yeong Hoon?” Bố hỏi tôi.
“À, vâng... bạn ngồi cạnh con.” Tôi trả lời, bỗng dưng hai má đỏ lựng. Bố thấy vậy liền bật cười.
“Bạn ngồi cạnh Ye Seung... bạn trai của Ye Seung hả?”
Tôi lập tức lắc đầu. “Không ạ, cậu ấy... chỉ là cậu ấy hiền...”
“Hiền thật hả?”
“Vâng! Chắc khỏe nữa ạ…”
Tôi buột miệng và chợt cảm thấy xấu hổ. Nhưng bởi vậy tôi đã biết được một sự thật trong phòng giam số 7, đó là mọi người không hề ngủ như tôi tưởng. Trong lúc bố con tôi lặng lẽ nói chuyện thì mọi người chỉ giả vờ ngủ để nghe lỏm câu chuyện giữa chúng tôi.
Tôi phát hiện ra chuyện đó bởi chú Man Bom đã bật cười khì khì khi tôi nói câu ‘chắc khỏe nữa ạ’ với bố. Nghe tiếng cười, tôi giật mình bối rối rồi đỏ ửng cả mặt. Tôi quay sang lườm chú.
“Chú Man Bom, chú không ngủ à?”
“Tét...” Chú Đại ca trở mình rồi đánh tét một cái vào mông chú Man Bom. Chú ấy làm bộ như đang ngủ, nhưng theo tôi thấy thì chú ấy cũng đang vờ vịt y như chú Man Bom. Thế rồi không nhịn được cười, chú ấy đưa tay lên miệng che lại vờ như đang ngáp.
Chú Man Bom nhích lại gần chú Đại Ca rồi thì thầm bắt chước tôi khi nãy. “Đại ca! Em thấy Đại ca chắc khỏe thật đấy! Hà hà hà...”
Chú Đại ca phì cười rồi quay sang thì thầm đáp. “Anh thấy chú mày cũng chắc khỏe thật đấy! Khà khà khà...”
“Chú!”
Lúc đó tôi xấu hổ tới mức chỉ muốn chui vào hang chuột. Tôi đứng dậy và cầm gối đánh hai chú ấy. Thấy vậy ai nấy trong phòng đều quay mặt đi chỗ khác cười khúc khích.
“Chắc khỏe thật đấy!”
“Trẻ con cũng chắc khỏe được chứ sao!”
“Đúng rồi, chắc khỏe thật!”
Trong khi tôi bị trêu đến phát khóc thì bố ngồi đó chẳng nói năng gì, ánh trăng chiếu rọi qua ô cửa nhỏ, khuôn mặt bố ngập tràn hạnh phúc.
Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7 Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7 - Park Lee Jeong Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7