Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: Park Lee Jeong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1022 / 20
Cập nhật: 2017-08-04 07:41:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Bí Mật Của Tù Nhân S4
át hò gì thế không biết!”
Có ai đó vừa lên tiếng càu nhàu, nhưng xung quanh chẳng ai đáp lại. Công xưởng tồi tàn và bốc lên những mùi khó tả, chiếc radio thì cũ đến mức không còn nghe rõ nổi lời bài hát, thay vào đó là những tiếng rẹt rẹt khó chịu. Những lúc không phải nghe cái âm thanh ấy thật may mắn.
Tiếng hát ảo não khi nãy lại tiếp tục vang lên giữa không gian ảm đạm của nhà tù, vang đến tận xưởng làm. Bên trong công xưởng là nơi làm việc của những tù nhân. Sản phẩm của họ chủ yếu là bóng rổ, bóng đá, tuy yêu cầu kỹ thuật khá cao, nhưng dường như ai cũng làm việc thành thạo và không mấy khó khăn.
“Đại ca” - kẻ cầm đầu phòng giam số 7 cũng là một người tù như vậy.
Gã tên là So Yang Ho, một cái tên kiểu cách. Bình thường người ta vẫn thường gọi gã là anh So chứ không ai gọi là đại ca Yang Ho cả. Trong tù, gã và một tên cùng phòng Chun Ho là hai người làm bóng nhanh và có tay nghề nhất. Trước kia gã cầm đầu một băng đảng, và bị bắt vào tù vì tội giết người.
Trong phòng giam số 7, Đại ca là người nhiều tuổi nhất, cũng là người có mức án lâu năm nhất. Gã là một tay xã hội đen đáng gờm. Vừa đặt chân vào tù, gã đã chẳng kiêng nể một ai, xích mích gây lộn với cả đám tù nhân. Không chỉ vậy, trại giam còn đồn rằng đã có kẻ từng giở thủ đoạn với gã, nhưng không hiểu bằng cách nào mà gã luôn biết tất cả. Và thế là gã trở thành Đại ca - người không ai có thể qua mặt được.
“Bài hát hay thế mà mày hát như gà mái mẹ ấy. Câm miệng lại và làm việc đi! Tao khâu mồm mày như khâu bóng bây giờ!”
Đại ca vừa cất tiếng quát, tên đang hát lập tức im bặt. Chun Ho - tên tù chuyên may khinh khí cầu ngồi cạnh gã, cười hả hê khoái trí. Chun Ho là tên nổi tiếng thứ hai trong trại. Hắn từng đào mồ người chết để kiếm chác của cải, nhưng lại có khuôn mặt giả danh trí thức. Trong lúc ngồi giết thời gian, hắn thường lôi quyển từ điển tiếng Anh ra đọc một lèo y như một chuyên gia đích thực, nên hắn được xem như bộ não của cả phòng giam số 7. Chun Ho còn nổi tiếng vì hắn là người cùng tạo dựng “sự nghiệp” với Đại ca.
“Mấy đứa chúng mày đừng có làm tao sợ. Tè cả ra quần rồi đây này!”
Lần này thì Đại ca phì cười.
Phòng giam số 7 ngoài hai người trên còn có một lão già đã bị tuyên án tử hình từ tháng 12 năm ngoái vì tội giết người man rợ, một tên bị bắt vì móc túi, một tên bị bắt vì ngoại tình. Nhưng trong số đó, Đại ca chỉ tin dùng Chun Ho, thi thoảng mới bổ sung thêm những đứa “có trình độ” khác. Vì Chun Ho là thằng thường phát ngôn ra những ý tưởng hay ho nhất.
“Này!”
Đại ca ném quả bóng may gần xong cho Chun Ho. Nhân lúc không ai để ý, hắn lanh lẹ lấy trong túi áo ra một mảnh giấy nhét vào trong rồi dùng máy may lại, sau đó bơm khí vào bóng như bình thường. Thao tác của hắn tự nhiên, thuần thục đến mức chẳng ai mảy may nghi ngờ. Quả bóng nhăn nheo dần dần căng phồng và tròn trịa.
“Ô kê!”
Đúng lúc ấy, bộ dạng quen thuộc của tay quản giáo xuất hiện, hắn nói lớn với đám tù nhân.
“Ra ngoài thể dục!”
Đại ca dừng lại, khoan khoái vắt tay ra sau lưng và cùng Chun Ho bước ra sân vận động. Những tù nhân khác từng người một bắt đầu đến tập trung và khởi động vài động tác cơ bản theo sự điều khiển của quản giáo. Sân vận động giờ trở thành nơi giải tỏa mệt mỏi cho mọi tù nhân.
Ở sân tất nhiên là có cả quản giáo đang giám sát, nhưng hắn chỉ cần vừa chạm phải ánh mắt của Đại ca, đã sợ sệt và ngấm ngầm quay đi chỗ khác. Luôn luôn là như vậy.
Tập được một lát, Đại ca làm ra bộ mệt mỏi, uể oải đi vào góc sân vận động ngồi dựa lưng vào tường. Chun Ho cũng đi cùng, mang theo mấy quả bóng. Bất chợt, Đại ca thản nhiên đứng dậy sút mạnh quả bóng đang cầm lên không trung. Quả bóng lao vút và rơi ra ngoài bức tường.
“Ôi trời! Bóng bay ra ngoài rồi sao?” Gã nói với vẻ mặt tự nhiên như không, Chun Ho cũng đế theo.
“Anh làm bay ra ngoài thật à? Ngoài đó có ai tốt bụng nhặt giúp tôi quả bóng rồi ném vào đây với!”
Chun Ho vừa dứt lời thì có ai đó đã lập tức ném trả quả bóng vào sân vận động. Đại ca cầm quả bóng tháo hết hơi và đi vào một góc sân. Đó là một trong những chỗ mà đám quản giáo ít để ý đến. Ở đó, theo tín hiệu của Đại ca, những tên tù của phòng giam số 7 đã nhanh chóng có mặt đông đủ. Đại ca bắt đầu ngồi xuống mở quả bóng một cách thận trọng giữa những ánh mắt đang nhìn hau háu. Từ vết da bị may lỗi trên quả bóng đổ ra đủ loại vật dụng, từ những thứ lặt vặt dùng hàng ngày như phin pha cà phê, thuốc lá chiếm đa số, còn có những thứ không hiểu để làm gì như son môi, tất chân dài...
Những món đồ hay ho ấy là những thứ đám tù nhân đặt hàng từ trước, ngoài Đại ca ra thì không ai có thể mua từ bên ngoài được.
“Nào, lại đây!”
Tốp khách mua hàng với vẻ mặt chờ đợi lần lượt xếp hàng chờ đến tên mình. Với bọn họ thì Đại ca quả là một người không tầm thường, chỉ có gã mới có gan và có thể mua được những món hàng khan hiếm, ít ỏi kia. Mỗi lần ra sân vận động, cả đám chờ đợi được nhận đồ đến mức những lần dành thời gian cho tập thể dục đúng nghĩa chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng ở nhà tù này, Đại ca không phải là tên duy nhất có quyền lực. Có một tên vô lại thường được gọi là Ba Park, chẳng khác nào cái gai trong mắt Đại ca. Nếu có kẻ nào kêu hắn là sư huynh, chẳng may bị Đại ca nghe thấy thì tên ấy nhất định đã đắc tội với Đại ca. Và nếu hắn muốn giành vị trí số một ở trại giam này, chỉ có cách duy nhất là phải đánh bại Đại ca mà thôi. Điều ấy không cần nói ra ai cũng biết.
Hôm ấy là một ngày không có gì đặc biệt. Tên kia cùng tay chân của hắn đi về phía góc sân vận động, cau mày khi thấy Đại ca đang chia chác các món hàng cho đám tù.
“Đại ca, chúng ta phải làm gì đó chứ? Bọn khốn kia lại đang giở trò gì sau lưng chúng ta vậy?”
Một tên vừa nói vừa cắm ống hút vào lọ sữa chua đưa cho Ba Park. Hắn nheo mắt nhìn chăm chú vào góc sân, rồi tức tối cầm lọ sữa chua hút “sụt” một hơi hết sạch và quay sang nói.
“Giữ đơn đặt phòng một người lại cho tao!”
Không rõ hắn nói như vậy để làm gì. Nhưng dù sao ở trại giam này, kẻ có quyền lực nhất trong đám tù nhân vẫn là Đại ca. Có muốn trả miếng Đại ca, e rằng cũng không đủ sức.
“Đại ca định làm gì ạ?”
“Hôm nay ta sẽ cho con gà nhãi nhép không xơi được gì cho coi!”
Lúc ấy ở góc sân, Đại ca vẫn đang phân phát những món hàng. Từng món, từng món được giơ lên và đám tù nhân lần lượt lên nhận, nhưng rốt cục còn một thứ mà ai cũng lắc đầu không phải của mình. Đó là đôi tất lưới màu đen của phụ nữ hay mang khi mặc váy ngắn. Đại ca giơ chiếc tất lên và hỏi lại lần nữa.
“Tất này là của đứa nào?”
Thì ra là của Man Bom đang đứng xa nên không nghe rõ. Hắn vội vàng chạy lên vừa cầm đôi tất nhét vào trong áo vừa cười trừ.
“Đại ca, là của em ạ.”
Chun Ho thè lưỡi và nói với Man Bom.
“Thằng này, mày lại định hiếp dâm ai đấy à?”
“Không phải hiếp dâm mà là đi cặp bồ! Cứ bình tĩnh! Cứ bình tĩnh!”
Man Bom cố tỏ ra oan ức đứng giải thích nhưng chẳng ai thèm nghe hắn nói.
“Mày thích ý kiến gì? Tất này lấy giá gấp đôi. Biết chưa?”
“Thôi nào, thằng này...”
Đại ca với bộ mặt rất lấy làm tiếc tỏ vẻ an ủi Man Bom. Nhưng ngay cả những tên tù cùng phòng cũng không một ai nói Đại ca phải giảm giá. Chun Ho - thằng đòi tăng giá đôi tất là một thằng rất nhanh nhạy, nếu nó làm kinh doanh hẳn rất phát đạt!
Đôi tất của Man Bom là món hàng được phân phát cuối cùng. Vừa thấy Đại ca liếc mắt, Man Bom đã nhanh nhẹn lấy trong túi ra một mẩu giấy và chiếc bút chì. Bây giờ là lúc đặt hàng.
“Không có nhiều thời gian đâu. Mua gì đọc nhanh lên.”
Đám tù ngẩng đầu dáo dác nhìn nhau, rồi một cánh tay đầu tiên giơ lên. “Đại ca, Đại ca, mua thuốc lá Capri cho em với!”
Thuốc lá Capri được chấp nhận.
“Capri loại màu đỏ phê lòi ý. Sướng cả cái cổ họng! Duyệt!”
Thấy Đại ca gật đầu, Man Bom lập tức ghi lại. Một đứa nữa giơ tay.
“Mày mua gì?”
“Đại ca... em muốn mua… cần sa...” Giọng thều thào như đói cơm của một tên ốm nhách.
Đại ca trừng mắt lắc đầu. Thằng này không nghiện thuốc lá, nhưng để nó nghiện thuốc phiện thì hỏng một đời.
“Tại sao tao phải mua cho mày? Cái đó không được! Đứa khác!”
“Đại ca, muốn mua thuốc cho ông nội em được không ạ?” Một đứa đen nhẻm ngồi sát Man Bom lên tiếng.
“Thuốc làm bằng nhựa cây Su Yu trên núi! Chà...! Loại đó mà uống vào thì tăng cường sinh lực phải biết!”
“Ông nội mày bị sao à?”
Đại ca không nói gì chỉ quay đầu đi cười. Hai tên ngồi cạnh đứa mua thuốc cũng cười hinh hích. Bọn này nghĩ ông nội nó là Trư Bát Giới hám gái cũng nên. Đại Ca lắc đầu đứng dậy. Nếu cứ để cho mấy đứa này tưởng tượng thì thật không biết sẽ đi tới đâu.
“Nào, đứng lên vận động thôi!”
Trong khi cuộc phân phát mua bán diễn ra thì Ba Park và đàn em của hắn vẫn đứng một góc, theo dõi toàn bộ sự việc. Nhưng Đại ca đã sớm biết, đứng dậy và tiến về phía hắn.
Lũ lố bịch! Đại ca bước nghênh ngang chậm rãi như trêu tức. So với Đại ca, cả tuổi tác, thể lực và độ lõi đời thì Ba Park còn kém một đoạn dài. Nhìn bộ dạng nóng nẩy, bực tức vì không chơi lại được Đại ca của hắn thật nực cười.
“Sao, mày cũng cần mua cái gì à?”
Đại ca cất giọng hỏi vẻ cao thượng với Ba Park. Cả phòng giam số 7 đứng phía sau đồng thanh nhắc lại câu hỏi. Tên đàn em của Ba Park nhìn Đại ca với bộ mặt sợ hãi muốn tè ra quần, nhưng Ba Park lại không hề tỏ ra kiêng nể.
Bây giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ cách nào trừ khử được Đại ca để trở thành kẻ số một ở trại giam này. Ở vị trí ấy thì đám quản giáo cũng không dám đánh đập hay xem thường, và chỉ cần lên làm đại ca một, hai năm thôi, hắn sẽ có uy chẳng kém gì Đại ca bây giờ.
Ba Park lôi từ tay áo ra một lưỡi kiếm ngắn mà hắn đã mài giũa bao lâu nay, lượn một đường kiếm và xông thẳng đến chỗ Đại ca. Hắn cho rằng ngay lúc này, mọi thứ sẽ phải kết thúc. Không thể để xảy ra một sự phản kháng ngu ngốc nào nữa, nếu không thì tình trạng xích mích bấy lâu nay sẽ không bao giờ chấm dứt được.
Thế nhưng kế hoạch trả thù đẫm máu của Ba Park chưa kịp thực hiện đã tan thành mây khói.
“Píp...Píp...Píp...”
Tất cả cùng quay đầu lại chỗ phát ra tiếng còi xe. Cánh cửa nặng nề của nhà giam mở ra nhường đường cho một chiếc xe cảnh sát tiến vào. Ba Park vội vàng cất lưỡi kiếm vào tay áo.
“Lính mới đã đến rồi!” Có ai đó thổi còi và nói.
Tất cả phòng giam số 7 cùng những người tù còn lại trên sân và cả bảo vệ đều dõi mắt nhìn về phía chiếc xe. Xe đi qua cửa rồi chầm chậm tiến lại gần phòng bảo vệ. Những sợi dây điện mắc thấp bị nóc xe chạm vào vẫn còn đang đung đưa.
Cửa mở, cảnh sát lôi vài tù nhân bị trói dây thừng từ trên xe xuống. Người cuối cùng bị lôi mạnh nhất, bộ dạng thê thảm đến phát sợ, lảo đảo bước xuống xe.
Người đó chính là Yong Goo.
Anh ta lúc này trông chẳng khác gì người tàn phế, toàn thân đầy những vết bầm tím, có cả những vết thương đang chảy máu. Những chỗ bị đánh sưng to trông rõ mồn một, đầu tóc rối bù, mắt híp lại không mở nổi. Một tên quản giáo phải chạy lại đỡ, và khi xốc đến cánh tay thì máu ở vai bắt đầu tứa ra. Thứ thuốc cầm máu màu trắng được bôi vào vết thương kia không có tác dụng, cũng chảy theo máu thành dòng. Cảnh tượng khiến người xem khi ấy phải rùng mình sởn gai ốc. Đó chẳng phải bộ dạng của một tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm sao?
Yong Goo cố gắng lấy hết sức lực, đưa mắt nhìn xem đây là đâu. Và khi ánh mắt ấy chạm đến đám tù nhân, tất cả cùng quay đầu kinh sợ. Trong giang hồ, nhìn thẳng vào mắt kẻ lạ sẽ bị coi là nhìn đểu, chẳng khác nào tự thân nghênh chiến.
Một bọn điên điều tra tội của một kẻ điên sao!
Nhưng kẻ tù tội dù sao cũng là con người, đứng trước một kẻ hung ác hơn mình thì bỗng cảm thấy sợ sệt và không dám ngẩng đầu nhìn. Đám tù nhân đứng trước Yong Goo bây giờ cũng vậy.
Bong Sik nhai một mồm đầy kẹo cao su rồi quay sang thì thầm với Đại ca. “Đại ca, trông nó bình thường mà. Có gì đáng sợ đâu, nhìn lại nó đi Đại ca?”
“Hừm...”
Đại ca nhìn lại Yong Goo bằng ánh mắt sắc lẹm từ trên xuống dưới. Quả nhiên, anh ta đang đưa mắt nhìn quanh trại giam một cách đờ đẫn ngây dại. Nó đúng là một tên bình thường, chẳng phải xã hội đen gì ghê gớm. Không việc gì phải căng thẳng hay sợ sệt nó. Yong Goo đã lả đi, nước dãi chảy ra và mắt cũng biến dạng không nhìn được nữa. Đại ca nhìn thấy bộ dạng thảm thương ấy, sống lưng cũng phải nổi da gà.
***
Dù là ban ngày nhưng phòng bảo vệ và hành lang của trại giam vẫn tối tăm ẩm thấp. Qua khe cửa có thể nhìn được đám tù nhân bị trói đêm qua đang đứng xếp hàng ngoài hành lang, và Yong Goo là người đứng cuối hàng.
Quản giáo trại giam cất giọng đanh thép. “Chỗ này là của ta. Tránh sang bên trái!”
Những phạm nhân khác di chuyển không có gì khó khăn, duy chỉ có Yong Goo động tác rất chậm chạp. Quản giáo vừa cởi dây trói cho bọn họ vừa liếc nhìn Yong Goo bằng ánh mắt sắc lạnh. Yong Goo cúi mặt lảng tránh ánh nhìn ấy và cũng bước sang bên trái như những người còn lại.
Bộ dạng của Yong Goo không phải tự dưng lại thê thảm như bây giờ. Bước đi không vững, nước dãi chảy quanh miệng... Tất cả vì khi ngồi trên xe, cảnh sát đã đánh đập không thương tiếc đến mức ngất đi tỉnh lại. Ở chỗ tạm giam thì cả ngày lẫn đêm vì buồn chán nên Yong Goo không hề chợp mắt, lúc trên xe thiếp đi một lúc vì kiệt sức, khi mở mắt ra thì đã vào trong trại giam rồi.
Yong Goo lúc này sợ hãi và buồn chán đến tột độ. Vai khẽ nhúc nhích và mắt nhìn lơ đãng xung quanh. Nhưng bấy nhiêu cử chỉ ấy cũng không qua mắt được viên giám thị.
Đội trưởng Min Hwan vẫn được coi là người lanh lợi và tỉnh táo. Anh ta đem phạm nhân đến cho quản giáo Kim và sau đó sẽ báo cáo tốt với cấp trên, nhờ thế anh ta được biết đến như một người mẫn cán.
“Bắt được bốn người này à?”
“Vâng, trong đó có một tên là S4 ạ!”
Vừa nói Min Hwan vừa tìm lại trong tập hồ sơ và nheo mắt. “Lee Yong Goo.”
“5482?”
“Vâng. Bắt cóc trẻ em, cưỡng dâm...”
Min Hwan đọc hồ sơ, mặt lạnh như xi măng.
“Tội tử hình.”
Min Hwan nhìn Yong Goo bằng ánh mắt lạnh lùng và một khuôn mặt vô cảm. Anh ta vẫn được xem là người sắt đá, không bao giờ động lòng trước đám tù nhân. Và lúc nào đi qua bọn chúng, anh ta cũng nhìn từng gã một lượt từ đầu đến chân, khiến đám tù phải khép nép ái ngại.
Anh ta nhìn vào miếng nhựa gắn số 5482 màu đỏ trên ngực áo Yong Goo một lúc khá lâu. Nhưng Yong Goo, một người không bình thường về tâm thần không hay biết bầu không khí lạnh lẽo đang vây bám quanh mình.
“Xin chào.”
Yong Goo đứng trước mặt Min Hwan, tay chắp lại để dưới bụng và cúi lưng chào rất thấp. Ánh mắt ngờ nghệch, đôi môi run run không giống với bất cứ tên tội phạm nào, hơn nữa lại chào một cách đầy hạ mình và thô kệch, nhưng tội phạm thì vẫn cứ là tội phạm, một tên tội phạm nguy hiểm lại giở trò chào hỏi như thế chỉ làm người ta thêm cảm giác rùng mình và quái đản. Quả nhiên, Min Hwan không hề nao núng thương cảm, vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng và đanh thép.
“Ta là đội trưởng Chang Min Hwan. Có tội ắt phải đền tội...”
Bây giờ là lúc thông báo cho phạm nhân về những quy định và các điểm phải chú ý trong trại giam. Nhưng Yong Goo không hề để ý đến điều đó, nãy giờ chỉ đưa mắt nhìn xung quanh, rồi dán chặt vào chiếc điện thoại đang để trên bàn.
Máy điện thoại. Chỉ có nó mới có thể liên lạc được với Ye Seung. Đã mấy đêm rồi không thể về nhà, Yong Goo lúc này đã quên hết cơ thể đang đau đớn và trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ là phải gọi điện cho Ye Seung bằng được.
Thế là Yong Goo tiến đến phía chiếc bàn và chộp lấy máy điện thoại. Quản giáo Kim hết sức bất ngờ và nhanh chóng chặn Yong Goo lại.
“Mày định làm gì? Không được động vào cái đó!”
“Nhất định phải gọi điện thoại! Ye Seung nhất định đang chờ ở nhà. Tỉnh Gyeonggi-do, 031-745-8700...”
Trong khi Yong Goo vừa gào lên vừa đòi gọi điện thì Min Hwan chỉ im lặng đứng nhìn. Sau đó anh ta cầm máy điện thoại lên, với khuôn mặt niềm nở giả tạo chìa về phía Yong Goo. Yong Goo mừng rỡ đưa cả hai tay định cầm thì bất ngờ bị Min Hwan dùng điện thoại đập mạnh liên tiếp vào đầu.
“Aaaaaaaa...”
Yong Goo kêu lên dữ dội nhưng Min Hwan vẫn không dừng tay, dùng điện thoại đập liên hồi cho đến khi chiếc điện thoại bị vỡ làm hai mảnh. Yong Goo đau đớn đưa tay lên ôm đầu rồi không chịu được nữa, đổ gục xuống sàn.
Min Hwan tiến đến chỗ Yong Goo nằm đá liền mấy cái nữa rồi ném máy điện thoại vào thùng rác. Sau đó anh ta chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch trên mình và nói.
“Ở trại giam này, quy tắc cũng chính là luật pháp.”
***
Sầm!
Đột nhiên cửa nhà vệ sinh bật mở đập mạnh vào tường. Chun Ho đang ngồi trên bệ xí ngẩng lên vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Thằng mất lịch sự vừa mở cửa chính là Man Bom. Thằng này không biết mình đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến khoảng thời gian sung sướng trên bệ xí của Chun Ho. Chun Ho còn chưa kịp kéo quần, đứng bật dậy quát.
“Mày điên à! Muốn gì?”
“Tao muốn giặt đồ thôi.”
Man Bom khinh khỉnh trả lời, rồi cho đôi tất lưới mới mua vào chậu, bỏ xà phòng vào. Chun Ho không thể dừng việc vệ sinh dang dở nhưng cũng chẳng có hứng thú để ngồi tiếp.
“Cái gì? Giặt cái đó à? Đồ vô liêm sỉ, ai cũng biết hết thời gian và địa điểm của chúng mày rồi...”
Cuối cùng Chun Ho cũng đã kéo quần đứng lên tử tế. “Đêm qua mày cũng mò đi đúng không? Đồ chó!”
“Tại sao tao lại phải mò đi...?”
Man Bom đi vào nhà vệ sinh vừa giặt soàn soạt vừa nói, nhưng Chun Ho bên ngoài vẫn không ngừng đá đểu. Quỷ thần ơi, cái phòng giam này vốn đã chật chội rồi, vậy mà thằng ôn Man Bom còn ông ổng i ỉ hát trong nhà vệ sinh. Nhưng những người còn lại ở ngoài cũng chẳng ai thèm để tâm đến nó.
Đột nhiên có tiếng khóa kêu bên ngoài, cửa phòng bật mở. Cả phòng giam ngước mắt nhìn ra.
“A...”
“Vậy là xong...”
Lão tù già kêu lên còn Bong Sik thì lẩm bẩm càu nhàu. Đại ca đang ngả mình nằm xuống sàn cũng thình lình bật dậy. Vẫn chưa ai quan tâm đến sự xuất hiện của tù nhân mới, cho đến khi quản giáo Jeong lôi Yong Goo đứng ra giữa cửa.
Tù nhân số 5482, Lee Yong Goo... Chẳng phải là người bị cảnh sát lôi xuống cửa phòng bảo vệ đó sao?
Cả phòng giam số 7 ai cũng bất ngờ ngẩng mặt nhìn chăm chăm vào Yong Goo. Man Bom và Chun Ho vội vàng chạy ra ngồi vào chỗ.
Quản giáo Jeong nhìn đám tù nhân và nói. “Nhớ giữ trật tự và không hút thuốc trong phòng, rõ chưa?”
Cả phòng không một ai đáp lời quản giáo, vẫn nhìn chăm chăm vào tù nhân mới. Quản giáo Jeong lại nhắc lại một lần nữa.
“Biết rồi! Chúng tôi biết rồi!”
Đợi quản giáo đi khỏi, Bong Sik lấy lại tinh thần, vừa cười vừa đứng dậy. “Chà, thật là... Đại ca thứ hai của chúng ta chăng? Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?”
Yong Goo không trả lời câu hỏi của Bong Sik, chỉ nhìn vào túi đồ xách trên tay rồi lại đưa mắt nhìn quanh phòng. Căn phòng này còn nhỏ hơn cả phòng sống với Ye Seung, nhưng lại có rất nhiều người nên Yong Goo đang không biết phải chào hỏi thế nào. Ở siêu thị Happy, Yong Goo được dạy rằng việc chào hỏi là quan trọng nhất, thế nên đưa tay chùi bọt mép rồi cúi người thật thấp.
“Xin chào!”
Những tiếng xì xào trong căn phòng gần như biến mất cùng một lúc. Mọi ánh mắt nghi ngờ đều hướng vào Yong Goo. Yong Goo đột nhiên đứng thẳng dậy và cười. Mặc dù những chỗ bị đánh trên mặt còn đau nhói nhưng Yong Goo vẫn cười rất tươi và giới thiệu.
“Xin chào mọi người. Lee Yong Goo, sinh ngày 18 tháng 1 năm 1969 tại Gyeonggi-do. Người mổ đẻ cho mẹ tôi nói đầu tôi to quá, nên tôi là điềm xấu cho cả nhà. Lúc tôi 5 tuổi, mẹ tôi đã qua đời vì tai nạn giao thông. Xe buýt số 475. Làm tang lễ tại thung lũng…”
Không một đứa nào đáp lại vì bàng hoàng. Đại ca dường như không còn đủ kiên nhẫn, gắt gỏng chen ngang.
“Đủ rồi, đủ rồi. Sao lại vào đây?”
Yong Goo vẫn hồn nhiên cười rồi đặt túi đồ cá nhân xuống sàn nhà, sau đó xòe hai lòng bàn tay giơ lên phía trước.
“Xe đã đến rồi! Hap... Hap... Happy Mart!”
Chun Ho phun miếng táo đang ăn trong miệng, lão tù già há hốc mồm nhìn Yong Goo. Man Bom làm bay cả chiếc quần lót đang treo trên dây, còn Bong Sik thì mắt tròn mắt dẹt. Đại ca cũng không khỏi bàng hoàng, đằng hắng hỏi những người cùng phòng.
“Nó... bị làm sao thế?”
Yong Goo chẳng nghĩ được gì khác, chỉ biết cố gắng tỏ ra vui vẻ chào hỏi mọi người, nên vẫn tiếp tục lải nhải.
“Siêu thị Happy, bảo vệ chỗ để xe.”
Cả phòng đảo mắt nhìn nhau choáng váng. Man Bom thấy vậy đứng bật dậy, miệng nhanh nhảu. “Mày ăn cắp xe chứ gì? Đây, ra đây, đây là góc của mày!”
Yong Goo theo lời hướng dẫn của Man Bom cất túi đồ, sổ án và đi về chỗ của mình ngồi xuống. Đại ca vẫn nhìn Yong Goo đầy tò mò.
“Đưa sổ án xem nào?”
Man Bom lập tức đứng dậy lấy sổ án của Yong Goo đưa đến cho Đại ca. Đại ca nhìn cuốn sổ, trừng mắt nhìn Man Bom.
“Mày thấy tao đọc sách bao giờ chưa hả?” Rồi hất hàm về phía Chun Ho và thản nhiên ngồi dựa lưng vào tường. Chun Ho vơ vội cuốn sổ bắt đầu đọc.
“Ồ, xem này. Điều 287 bộ luật hình sự... tội bắt cóc và dụ dỗ trẻ vị thành niên...”
“Ồ...”
Cả đám thốt lên kinh ngạc. Tội bắt cóc và dụ dỗ trẻ em... Ở nhà tù này, nếu nói đến những tên tù bị bạn tù đối xử khốn khổ, người ta sẽ nghĩ ngay đến đám phạm tội với trẻ con. Đại ca bật dậy lên tiếng.
“Sao lại đưa cái loại rác rưởi này vào đây chứ? Tội mày là tội của bọn súc vật! Này, lột ra!”
Đại ca vừa dứt lời, Man Bom đã sợ hãi lột chiếc mền trên người Yong Goo, rồi đồng loạt cả phòng giam số 7 lao đến đá túi bụi.
“Trẻ con này!... Bắt cóc này!... Tống tiền à?... Đến thế là cùng!... Đồ súc vật này!”
“Ựa, aaaaaa...”
Mặc cho Yong Goo kêu gào, cả phòng vẫn không ngừng đá, chửi, giẫm lên người, cho đến khi máu trên đầu và mắt Yong Goo chảy ra. Yong Goo nằm gục xuống nền phòng.
Chun Ho lại mở quyển sổ án và đọc tiếp. “Điều 305 luật hình sự tội lạm dụng tình dục trẻ vị thành niên. Điều 250 luật hình sự, tội giết người...”
“Ôi, trời ơi! Còn không bằng cầm thú!”
Cả phòng nghe tới đó, lại tiếp tục đồng loạt nhao lên đấm đá.
“Rác rưởi, khốn nạn!”
“Dẫm chết nó đi cho xong!”
Tội của Yong Goo trong cuốn sổ được đọc ra đến đâu, mọi người ngỡ ngàng đến đó. Đại ca vốn đã về chỗ nằm xuống nhưng rốt cục vẫn phải đứng dậy đi lại phía Yong Goo. Bây giờ có đánh đá thêm lần nữa cũng chẳng được. Chợt Chun Ho đọc mục cuối cùng trong cuốn sổ, giọng nặng trịch.
“Mức án 1... tử hình.”
Mặt ai nấy đều biến sắc. Chun Ho thì sởn cả da gà. Mọi người đều kinh sợ nhìn Yong Goo. Yong Goo không thể mở nổi mắt, chỉ nằm co rúm trên sàn. Man Bom nghe đọc tội tử hình vội giật lấy quyển sổ án từ tay Chun Ho.
“Ôi trời!”
Man Bom đỡ Yong Goo ngồi dựa vào tường, chỉnh lại áo quần xộc xệch và đầu tóc bù rù, rũ rượi của Yong Goo rồi nói.
“Này, nếu thấy bất tiện thì hãy nằm xuống...”
Có lẽ thu xếp cho một kẻ sắp bị tử hình một chỗ ngồi chật hẹp thì trong lòng sẽ thấy đỡ áy náy hơn, nên Man Bom đã làm như vậy. Yong Goo vẫn chưa thể cử động được và cũng chẳng còn thần trí để nghe những lời nói vừa rồi của Man Bom. Bong Sik nãy giờ cảm thấy rất bức bối, liền đứng dậy đập tay vào bức rèm.
“Trời, thật là! Tại sao không khí trong phòng lại như thế! Đại ca, gọi quản giáo Jeong đem thằng này đi đi!”
Tất nhiên quản giáo Jeong không thể quay lại được. Nhìn Yong Goo nằm rên rỉ, mọi người khẽ bước lại gần và lén nhìn. Trong ánh mắt đờ đẫn của Yong Goo phản chiếu từng ấy con người với bộ mặt tức giận. Bây giờ thì Yong Goo đã hiểu thêm khi người khác nổi giận với mình, họ sẽ cư xử thế nào. Yong Goo cố gắng cử động và đứng dậy khỏi chỗ. Đại ca chợt đến trước Yong Goo và nói lời xin lỗi.
“Tao xin lỗi. Bọn tao đã sai rồi. Tao xin lỗi!”
Rồi Đại ca để hai tay vào lòng, kính cẩn cúi lạy để tạ lỗi với người mình vừa mới đánh đập chửi rủa khi nãy, tù nhân số 5482.
Cả phòng giam số 7 ngỡ đang có một sự nhầm lẫn lớn nào ở đây, tại sao Đại ca lại hạ mình xin lỗi như thế nhỉ? Sự thật đó đối với mọi người mà nói, hết sức bàng hoàng, bất ngờ như người ta vừa vỡ mộng và tỉnh dậy. Đại ca cúi mình xin lỗi vì đã gây ra những vết thương đau đớn trên người, trên khuôn mặt Yong Goo, và cũng xin lỗi vì từ lúc vào đến giờ mới chỉ cười Yong Goo mà chưa hề chào hỏi. Nhìn Yong Goo bây giờ chẳng khác nào kẻ bị mất tiền oan ngoài chợ, không hiểu vì sao bị mất tiền rồi mà vẫn bị đánh đến sứt đầu mẻ trán.
Đúng là ngốc nghếch.
“Ôi trời...” Đại ca đưa tay lên ôm đầu mệt mỏi rồi nằm xuống. Dù sao thì một người không thể bị đi tù cũng đã vào tù.
***
Soạt... Soạt...
Tiếng Yong Goo đang cọ phòng. Đại ca đã nói nền phòng lúc nào cũng phải sạch sẽ, nên Yong Goo đang tập trung đẩy miếng giẻ lau thật mạnh trên nền. Mồ hôi chảy đầm đìa nhưng Yong Goo vẫn làm thoăn thoắt. Mặc cho Đại ca có hơi cau có, Yong Goo vẫn làm vui vẻ và đã cọ đến hai lần.
“Xong rồi ạ!”
Yong Goo đứng khép nép bên cạnh Đại ca, hai tay đan vào nhau trông chẳng khác nào học sinh trả bài cô giáo. Đại ca đang nằm quay ra nhăn mặt nhìn Yong Goo nói không mấy thân thiện.
“Ta bị dị ứng với bụi đấy, biết chưa? Lau lại lần nữa!”
“Vâng ạ.”
Yong Goo lại cười và gật đầu. Không hiểu trí thông minh để đi đâu, Yong Goo làm theo lời sai bảo của Đại ca cứ như thể hắn là người cho cơm ăn áo mặc. Yong Goo hiền lành như một tên ngốc, mà không, đích thị là một tên ngốc, nên ngoại trừ Đại ca, mọi người trong phòng đều cảm thấy bất bình trước vẻ ngoan ngoãn vâng lời của Yong Goo. Yong Goo luôn nói năng lễ phép với tất cả bọn họ, làm gì cũng nghĩ cho họ và lúc ăn cơm thì luôn mừng rỡ như một đứa trẻ.
“Tâm hồn phức tạp... những muộn phiền không thể nào nhìn thấy...”
Sau khi biết Yong Goo có một đứa con gái 8 tuổi đang bơ vơ ở bên ngoài, lão tù già tỏ vẻ thương hại và muốn làm gì đó để giúp hai cha con gặp nhau, liền nhìn lên Đại ca. Nhưng Đại ca đùng đùng nổi giận, quát tháo.
“Ở cái phòng này ai chẳng có nguồn cơn rồi mới vào đây? Định đem con bé vào đây để hại chết nó à? Định nhịn ăn để nuôi nó à?”
Sau khi nghe Đại ca nói vậy, lão tù già cúi đầu im lặng. Những người khác cũng hắng giọng hùa theo đồng tình.
Chỉ có Yong Goo vô tư không hay biết về chuyện mọi người vừa nói, vẫn bước vào phòng và vui vẻ lau dọn. Tâm trạng đó của Yong Goo làm Đại ca bực mình quát to hơn.
“Phải giặt cái giẻ đi rồi mới lau chứ hả?”
“Vâng, đúng rồi ạ!”
Yong Goo vội vàng đứng dậy đem giẻ lau vào nhà vệ sinh vừa giặt vừa hát một mình. Đúng lúc đó thì có tiếng quản giáo Jeong.
“Đi tập thể dục!”
Mỗi ngày một lần được ra sân tập thể dục, đó là khoảng thời gian vui vẻ của các phạm nhân.
Ngoài sân, tốp thì đi dạo, tốp chơi đập bóng. Mỗi người trong phòng giam số 7 cũng tìm một trò tiêu khiển cho mình. Bong Sik và Chun Ho nhặt trên sân những mảnh gỗ bằng cái muôi múc cơm rồi kẻ ô và dùng nó để chơi đánh bóng bàn trên nền đất. Đại ca cởi bỏ áo tù và tập cử tạ bằng những bao ni-lông chắc chắn được đổ đầy cát. Những bao cát nặng được nâng lên hạ xuống nhịp nhàng trông thật đáng khâm phục. Man Bom đứng cạnh vừa đếm cho Đại ca vừa xuýt xoa. Cứ mỗi lần Đại ca nâng bao cát lên, cánh tay xăm kín hình rồng lại lộ ra những cơ bắp cuồn cuộn.
Chỉ có duy nhất Yong Goo mới vào là không tìm được trò gì hợp với mình. Yong Goo ngồi một mình ở xó tường và viết vẽ linh tinh. Một hòn sỏi nhỏ cũng vẽ ra được cặp sách Thủy thủ mặt trăng, một cành cây bị gẫy cũng có thể dùng làm bút viết. Yong Goo dùng những thứ ấy viết lên tường và lên nền đất.
Nếu ai xem mà không hiểu được bức vẽ của Yong Goo thì có thể đọc ngay dòng chữ bên cạnh, “Lee Ye Seung”, tên cô con gái, được viết cẩn thận và nắn nót.
“Yong Goo rất nhớ con gái Lee Ye Seung...”
Yong Goo viết thế và ngồi khóc một mình. Nếu bây giờ có Ye Seung ở đây, con bé sẽ vịn vai Yong Goo thấp xuống và leo lên lưng, ôm cổ Yong Goo thật chặt. Hai bố con sẽ cõng nhau đi chơi khắp sân vận động. Yong Goo hằng ngày vẫn hớn hở tươi cười, nhưng chôn sâu tận đáy lòng là những nỗi buồn lo không biết làm sao để vợi bớt. Yong Goo vẽ hình trái tim bao xung quanh tên của Ye Seung rồi vừa khóc vừa nói rất nhớ con, mãi như thế cho đến gần hết giờ vận động.
Tiếng khóc của Yong Goo khiến cho những người đi gần đó chú ý, rốt cục thì cũng có người tiến lại gần Yong Goo.
Người phát hiện ra Yong Goo trong bộ dạng khóc lóc đáng nghi ấy chính là Ba Park. Ba Park cùng mấy đàn em của hắn tiến lại phía xó tường nơi Yong Goo đang ngồi, Yong Goo vừa đứng lên, giật mình thấy Ba Park lù lù trước mặt. Chợt tên đàn em của hắn đứng phía sau nheo mắt và đưa ngón tay lên miệng suỵt nhẹ.
“Suỵt cái gì?”
Mới nghe tiếng suỵt Ba Park đã vội cất lưỡi kiếm sắc lẹm vào ống tay áo, khi thấy quản giáo đi kiểm tra, hắn ra hiệu cho cả đám chạy vội. Yong Goo đứng ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhìn theo đám Ba Park bỏ chạy thì chợt thấy Đại ca đang cởi trần tập tạ phía đằng xa. Thế là Yong Goo vội vàng hớt hải chạy đến chỗ Đại ca, vừa chạy vừa kêu lên.
“Ơ... Ơ…”
“Tên ngốc này lại có chuyện gì vậy?”
Đại ca nhìn thấy Yong Goo, quay sang chỉ tay hỏi rồi lại tập tiếp, trong bụng nghĩ thầm không biết tên đó lại ăn phải cái gì mà hớt ha hớt hải như vậy. Chợt Ba Park lao đến sau lưng Yong Goo và mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt.
“Ặc!”
“Cái gì vậy?”
Yong Goo chỉ kêu lên được một tiếng, ôm chầm lấy Đại ca rồi ngã vật. Đại ca hoảng hốt quay ra nhìn thì thấy Ba Park cũng ngã xuống ngay cạnh Yong Goo.
Nhưng Yong Goo vẫn còn tỉnh, đang nằm dưới đất nhăn mặt đau đớn, hai tay giữ chặt mạn sườn, từ kẽ tay máu bắt đầu chảy ra.
“Quân khốn nạn!”
Ba Park thét lên chửi rủa, hắn bị ngã nhưng đã vùng dậy được và tiếp tục cầm lưỡi kiếm lao đến Đại ca. Nhưng như đoán trước được, Đại ca lùi lại bẻ tay cầm kiếm của hắn, giật lấy kiếm ném đi và quật hắn nằm xuống đất. Rồi đại ca đưa chân giẫm lên cổ hắn và quát lớn.
“Có gì thì cứ nói với tao đây này, biết chưa hả?”
“ Ặc, ặc…”
Chợt tiếng còi từ xa vọng lại và các quản giáo bắt đầu chạy đến. Họ đã phát hiện ra vụ xô xát, các tù nhân khác cũng đoán có vụ việc đã xảy ra, ai nấy nhanh chóng ngừng chơi và tản về phòng. Quản giáo đã đến nơi và còng tay Ba Park lại, thấy Yong Goo bị thương không dậy được, họ đến xem xét, quát nạt, sai đem đồ đến để sơ cứu vang cả một góc sân.
Đại ca nhìn Yong Goo bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu. Bị thương chưa lành rồi lại tiếp tục bị thương, khuôn mặt nhăn nhó, bộ dạng khổ sở... Sao hắn không thoát ra được những chuyện này... Mắt hắn đang từ từ nhắm lại, hình như ngất rồi.
Nhìn cảnh đó, sắc mặt Đại ca đanh lại.
***
Yong Goo đã tỉnh lại. Sau khi sơ cứu vết thương xong xuôi, Yong Goo đang được băng bó trong phòng. Cũng may là vết thương không sâu lắm, nhưng máu vẫn còn rỉ ra miếng gạc trắng, thấm cả ra ngoài lớp băng. Nhìn Yong Goo có vẻ đau đớn, lão tù già ân cần bảo.
“Cậu đừng ngồi như thế máu chảy nhiều, nằm xuống một chút đi!”
“Cám ơn! Xin cám ơn.”
Yong Goo nhích từng chút di chuyển lên chiếc chăn và nằm xuống. Lão tù già lắc đầu tội nghiệp, những người khác cũng nhường một chút để Yong Goo có được chỗ nằm thoải mái.
Đại ca quan sát bộ dạng đau đớn ấy của Yong Goo trong lòng không mấy dễ chịu. Bị người ta đánh đập nhưng tên đó vẫn một mực cam chịu, để bị thương hết lần này đến lần khác. Lần này Đại ca vừa thấy khó xử, vừa thấy có lỗi lại vừa thấy biết ơn, trong lòng rối tung không biết phải làm sao gỡ ra được. Cuối cùng Đại ca vừa đưa mắt nhìn ra xa phía dãy núi, vừa nói với Yong Goo.
“Cậu đã đỡ thay tôi một đòn, tôi phải thể hiện lòng biết ơn chứ. Cần gì thì cứ nói, tôi sẽ mua cho.”
Đó là ý tốt của Đại ca. Từ trước đến giờ Đại ca chưa từng miễn phí cho ai, cũng chưa giảm giá cho “khách hàng” nào, giờ lại nói với Yong Goo như vậy, cả phòng giam số 7 đều ngạc nhiên trố mắt nhìn. Hắn vẫn đứng nhìn ra cửa xa xăm, những ý nghĩ vẫn rối rắm trong đầu.
Yong Goo cũng rất ngạc nhiên khi nghe vậy. Nếu cần gì thì cứ nói, Đại ca nhất định sẽ mua cho, y như ông già Noel nhất định sẽ đem đến cho đám trẻ con những món quà mơ ước. Có đúng thế không? Mắt Yong Goo chợt sáng lên.
“Những gì muốn sẽ mua cho thật không ạ?
Yong Goo vừa hỏi, Man Bom ngồi cạnh đã lên tiếng. “Ôi dào, vẫn chưa biết Đại ca sao? Nói mà không giữ lời chỉ có loại đầu đường xó chợ thôi nhé!”
Man Bom vừa dứt lời thì len lén nhìn Đại ca, câu nói có phần hơi quá đà, nhận ngay một cái trừng mắt của Đại ca. “Hừm! Hừm!”
“Người nhất ngôn cử đỉnh như Đại ca đây mới xứng đáng là người cầm đầu băng đảng đấy. Thế nên không cần phải lo!”
Đại ca nghe vậy thả lỏng ánh nhìn, gượng cười đắc ý. Man Bom đi bằng hai đầu gối lại gần Yong Goo rồi hỏi. “Tôi không nói sai đâu mà. Có gì cần mua vậy?”
Cần thứ gì ư? Yong Goo lại nằm xuống và im lặng suy nghĩ. Yong Goo bây giờ chỉ cần duy nhất một thứ, khuôn mặt bỗng dưng sáng lên, miệng vừa cười vừa nói.
“Đó là Ye Seung!”
“Cái gì? Gie-su á?”
Đại ca vẫn chưa hiểu Yong Goo đang nói gì liền hỏi lại. Yong Goo nhanh chóng ngẩng đầu lên, nói lại rành rọt.
“Là Ye Seung, con gái của Lee Yong Goo 5482, đó là Ye Seung ạ!”
“Cái gì? Cái gì hả?”
Khuôn mặt Đại ca đột nhiên biến sắc. Tại sao giữa bao nhiêu thứ hắn lại đòi một con người? Dù ta có thể làm, hắn cũng phải biết cái gì có thể và cái gì không thể vi phạm luật chứ? Đại ca bực tức nghĩ bụng, lòng tự trọng bị động chạm thế này là quá lắm rồi.
Yong Goo nhìn Đại ca tha thiết và mãnh liệt y như một đứa trẻ thỉnh cầu ông già Noel ước nguyện cuối cùng.
“Ơ... vì thế cho nên... cái đó...”
Không thể nào chịu nổi. Đại ca không đáp lại lời nào. Mọi người cũng không thể tưởng tượng được, còn Yong Goo chỉ há miệng cười. Đến cả Man Bom vừa mới tâng bốc Đại ca cũng nhìn Yong Goo bằng ánh mắt ra điều không được.
“Có nói đùa cũng đùa vừa thôi chứ!”
“Không phải nói đùa! Là nói thật ạ!”
Ai nấy lảng tránh nhìn về phía dãy núi phía xa phì cười. Và rồi mọi người đứng dậy, trở lại với công việc yêu thích của mình. Họ nghĩ thời gian trôi qua Yong Goo sẽ hiểu ra và từ bỏ ý nghĩ đó, hoặc sẽ quên đi cũng nên. Nhưng Yong Goo nhớ Ye Seung biết bao nhiêu, ngày nào cũng nghĩ về Ye Seung đến quên cả thời gian thì họ không biết được.
Kể từ ngày hôm ấy, Yong Goo coi như bắt đầu hòa nhập cùng Đại ca. Ngày nào anh ta cũng kể về Ye Seung cho Đại ca nghe, Ye Seung là đứa bé đáng yêu thế nào, ngoan ngoãn, xinh đẹp và thông minh ra sao. Để chứng tỏ anh ta nhớ Ye Seung đến mức nào, biết đâu Đại ca sẽ động lòng mà đem Ye Seung vào đây...
Đại ca chạy trên sân mồ hôi nhễ nhại, Yong Goo cũng hổn hển chạy theo, mặc đám tù nhân để ý và xì xào bàn tán, Yong Goo vẫn dứt khoát bám gót Đại ca.
“Ye Seung nhà chúng tôi... hơ hơ... sinh ngày 24 tháng 12 năm 1990... Hơ hơ... lúc 14 giờ 28 phút...”
Đại ca không quan tâm đến lời Yong Goo nói, chỉ nhìn và chạy lên phía trước. Hắn cố gắng lấy sức chạy nhanh để anh ta không đuổi kịp, nhưng Yong Goo vẫn nhất quyết chạy bám theo bằng được.
“Tên ngốc này nhớ rất rõ các con số thì phải!”
Đại ca vào phòng tắm, Yong Goo cũng theo vào. Đại ca vừa thoa xà bông lên mặt vừa nhắm mắt lại thì Yong Goo chạy đến lấy khăn kỳ lưng cho Đại ca.
“Ye Seung của tôi mỗi khi tắm cùng đều kỳ lưng cho bố như thế này này. Rất dễ chịu...”
“Trời! Thật là...”
Khuôn mặt đầy bọt tắm nhưng Đại ca vẫn lộ rõ vẻ tức giận. Yong Goo đã như vậy mấy ngày nay rồi. Đại ca cầm vòi tắm phun nước nóng vào mặt anh ta.
“Ối!”
Yong Goo vội nhảy ra và lảng đi chỗ khác.
Đến giờ ăn, Đại ca cầm đĩa cơm cẩn thận nhìn xung quanh mấy lượt. Thật may vì không thấy Yong Goo. Sau khi đã yên trí không bị Yong Goo sán lại gần, Đại ca mới tìm một chỗ ngồi xuống và xúc thìa cơm đưa lên miệng. Chợt cái đầu to như nồi cơm của Yong Goo lại xuất hiện trong phòng và nhanh chóng chạy đến ngồi đối diện Đại ca.
“Ye Seung có thể ăn một mình không cần bố mà vẫn ngoan đấy!”
“Phụp!”
Đại ca phun thẳng chỗ cơm trong miệng. Thật tội nghiệp cho Yong Goo lúc đó đang ngồi trước mặt. Giờ không hiểu tâm trạng cả hai như thế nào. Yong Goo nhìn đi đâu Đại ca cũng đưa mắt nhìn theo đến đó, Yong Goo cúi mặt, Đại ca cũng cúi mặt theo.
Nhưng bỗng một đêm, gần đến giờ cả phòng đi ngủ. Mọi người tắt đèn và đã nằm yên vị tại chỗ, Đại ca đang nhắm mắt chờ cơn buồn ngủ, bỗng nhỏm đầu nhìn sang chỗ nằm của Yong Goo. Yong Goo đang ngồi trùm chăn một mình trong bóng tối. Không phải hôm nay lại muộn phiền gì chứ? Đại ca khẽ nén một tiếng thở dài.
“Huhu…”
Đại ca đang thiu thiu ngủ, lại bật tỉnh dậy.
“Ye Seung nhà tôi... mỗi khi ngủ... huhu…”
Tiếng khóc của Yong Goo vang đến tai hắn nghe thật buồn thảm. Hắn trùm chăn kín nhưng vẫn nghe thấy tiếng Yong Goo. Lại thêm Man Bom vẫn đang nghịch ngợm chưa ngủ, nghe vậy liền vờ khóc theo, càng làm Đại ca không thể chịu được.
“Ye Seung nhà tôi... mỗi khi thức dậy... huhu…”
“Oa... oa.”
Làm sao có thể ngủ được. Đại ca bực mình tung chăn ngồi dậy, rồi chạy lại chỗ Man Bom quát.
“Đủ rồi! Khốn kiếp! Đủ rồi đấy nhé! Tao biết rồi cho nên làm ơn ngậm mồm vào!”
“Trời ơi, thằng Man Bom đáng chết! Thôi Đại ca tha cho nó!”
Mọi người bật ngồi dậy, ai nấy đều thấy buồn cười. Nhìn bộ dạng tức giận của Đại ca chẳng hiểu sao tất cả đều nhìn nhau cười.
“Thôi ngay! Ye Seung hay Gie-su thì ta cũng sẽ tìm cho ra, thế nên hãy thôi đi nghe chưa!”
Đại ca đồng ý rồi. Chính là giọng của Đại ca! Yong Goo chỉ nghe có thế liền vội vàng đứng dậy cúi gập người.
“Cám ơn! Cám ơn, chú Đại ca! Cám ơn!”
Man Bom như bị ai đánh lén, đơ người ra nhìn Đại ca, rồi lại quay sang nhìn Yong Goo.
“Ôi trời ơi...”
Đại ca dùng cả hai tay đỡ lấy anh ta. Vậy là hắn đành phải chịu thua, đầu hàng thái độ cứng đầu mấy ngày qua của Yong Goo mất rồi!
***
Đó là một ngày lễ tôn giáo. Các tù nhân sẽ đến giáo đường ở gần trại xem biểu diễn văn nghệ của các tình nguyện viên bên ngoài trại giam. Họ sẽ hát và giảng giải các giáo lý đạo Cơ đốc như thường lệ.
Ngày hôm ấy, mọi người có mặt đông đủ trong giáo đường đón chờ buổi biểu diễn. Sau khi người dẫn chương trình kết thúc lời giới thiệu, dàn đồng ca bước ra đứng thành hình bán nguyệt, và những giai điệu du dương êm ái của bài thánh ca bắt đầu. Đặc biệt khi những cô bé xinh đẹp đứng hàng đầu cất lên giọng hát dễ thương thì ai cũng thích thú và đưa tay lên vẫy.
Phía sau dàn đồng ca còn một đội múa phụ họa có xen lẫn cả trẻ con. Một cậu bé và hai cô bé, trong đó có một cô bé động tác múa còn chưa thành thạo.
Đó là Ye Seung.
Ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong giáo đường lúc này là Min Hwan và quản giáo Kim. Min Hwan chưa từng thấy những đứa bé trong tiết mục thánh ca này lần nào, liền quay sang hỏi quản giáo Kim.
“Trong bài thánh ca mà cũng cho cả trẻ nhỏ vào múa sao?”
“Lần này mới chọn thêm ba đứa trẻ.”
Quản giáo giơ ba ngón tay lên. Máy quay vẫn tiến lùi phía dưới để quay tiết mục biểu diễn trên sân khấu một cách chi tiết.
Ngồi được một lát, Min Hwan mặt lạnh tanh định đứng dậy đi vào văn phòng, cũng vừa lúc tiết mục thánh ca kết thúc. Mục sư bước ra và thấy Min Hwan.
“Xin hãy an tọa!” Giọng mục sư trầm và rành rọt. Min Hwan không có cách nào khác đành phải ngồi lại.
“Bây giờ chúng tay hãy nhắm mắt lại và cùng nhau gửi những lời cảm tạ đến Chúa trời. Hãy coi Chúa như người cha của mình, hỡi những tội nhân. Hãy thành tâm và bày tỏ lòng kính yêu đến Chúa.”
Sau đó mục sư bắt đầu cầu nguyện. Min Hwan nắm tay và nhắm mắt cầu nguyện. Đó là giây phút tất cả đều nhắm mắt và cầu nguyện...
Chợt một bóng người cao lớn tiến đến Ye Seung, chụp bao vải che kín người đứa bé và trong chớp mắt cả hai đều biến mất khỏi giáo đường.
“A men!”
Bài cầu nguyện khá dài của mục sư kết thúc, Min Hwan mở mắt và nhìn lên sân khấu giáo đường. Mọi người vẫn trong tư thế khi nãy của bài thánh ca, nhưng có gì đó đã biến mất thì phải. Dường như có gì đó thiếu vắng trên sân khấu. Min Hwan không tài nào nhớ được và cứ nhìn chằm chằm vào từng người trên đó.
Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7 Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7 - Park Lee Jeong Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7