Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Phương Nam
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Chung Nguyễn
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1022 / 420
Cập nhật: 2019-11-10 14:19:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5.1 Cầu Nguyện Từ Trên Trời Cao
hota từ tiệm quay trở lại. Nét mặt nó ủ rũ.
"Không có à?" Atsuya hỏi.
Shota gật đầu rồi thở dài. "Chỉ là gió làm cửa rung lên thôi."
"Vậy à?" Atsuya nói. "Càng tốt."
"Không biết thư hồi âm của bọn mình có được đọc không nhỉ?" Người hỏi là Kouhei.
"Được chứ." Shota đáp. "Vì thư bọn mình bỏ vào hộp nhận sữa đã biến mất. Người ngoài họ không lấy đâu."
"Chắc thế. Vậy sao lại không có thư trả lời nhỉ?"
"Việc đó thì..." Nói đến đó, Shota quay sang nhìn Atsuya.
"Đành chịu thôi chứ sao." Atsuya nói. "Thư bọn mình viết như thế cơ mà. Có nhận được chắc cũng chẳng hiểu gì đâu. Với lại, có thư trả lời thì phiền toái lắm. Nhỡ bên kia hỏi thế nghĩa là sao thì bọn mày định thế nào?"
Kouhei và Shota cúi đầu im lặng.
"Không trả lời được đúng không? Vậy thế là được rồi."
"Nhưng công nhận là bất ngờ thật." Shota nói. "Có sự trùng hợp thế này sao? 'Nhạc sĩ cửa hàng cá' lại chính là người đó."
"Công nhận đấy." Atsuya cũng gật đầu. Nó không thể nói là không bất ngờ.
Ngay khi chuyện trao đổi thư với cô gái là ứng cử viên tham dự Thế Vận Hội vừa kết thúc, ba đứa nhận được bức thư đầy trăn trở từ một người khác. Đọc xong bức thư, ba đứa đã ngạc nhiên, sau đó là thấy tức giận. Chúng thấy chuyện "không biết nên tiếp quản cửa hàng cá của gia đình hay theo đuổi con đường âm nhạc" chẳng đáng để phải trăn trở. Đó chỉ là sự ích kỷ của một kẻ có số hưởng.
Vì vậy, ba đứa đã viết bức thư pha chút bông đùa hòng chỉ trích lối suy nghĩ công tử đó, tuy nhiên người xưng là "nhạc sĩ cửa hàng cá" kia có vẻ bị chạm tự ái nên ngay lập tức đã viết bức thư phản bác. Đáp lại, ba đứa gửi tiếp một bức thư khác để giải quyết dứt điểm, và khi thư hồi âm sau đó của anh ta tới, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Lúc bấy giờ, ba đứa đang ở trong tiệm tạp hoá để đợi thư từ "nhạc sĩ cửa hàng cá". Chẳng bao lâu sau, một bức thư được nhét vào khe nhận nhưng đến nửa chừng thì dừng lại. Sự việc bất ngờ xảy ra ở giây tiếp theo.
Tiếng kèn harmonica vọng vào qua khe nhận thư. Một giai điệu cả ba đều biết rõ. Thậm chí còn biết cả tên. Đó là bài "Tái sinh".
Bài hát này đã đưa tên tuổi của cô gái tên Mizuhara Seri đến với công chúng, nhưng còn có một giai thoại nổi tiếng khác gắn với bài hát. Và giai thoại đó không hẳn là không liên quan tới ba đứa.
Mizuhara Seri và cậu em trai lớn lên ở trại trẻ Marumitsu. Khi cô đang học tiểu học, trại trẻ bị cháy. Một người đàn ông đã cứu em trai cô thoát khỏi vụ hoả hoạn. Đó là một nhạc sĩ nghiệp dư được mời đến biểu diễn tại buổi tiệc Giáng sinh. Anh ấy bị bỏng toàn thân và trút hơi thở cuối cùng tại bệnh viện.
"Tái sinh" là bản nhạc do người nhạc sĩ đó viết. Để tỏ lòng biết ơn với ngưôf nhạc sĩ, Mizuhara đã trình diễn bài này khắp nơi, kết quả là cô đạt được vị trí vững chắc trong vai trò nghệ sĩ.
Atsuya biết đến giai thoại này từ hồi còn nhỏ. Bọn chúng cũng lớn lên ở trại trẻ Marumitsu. Mizuhara Seri là niềm tự hào, là ngôi sao hy vọng của bọn trẻ ở trại. Sự hiện thân của cô khơi dậy cho bọn trẻ khát khao một ngày nào đó cũng sẽ toả sáng như thế.
Ba đứa Atsuya giật mình khi nghe thấy bài "Tái sinh". Tiếng kèn harmonica kết thúc cũng là lúc bức thư rơi xuống. Có vẻ như bên kia đã đẩy vào.
Ba đứa hỏi nhau không biết là chuyện gì. Thời điểm có người gửi thư nhờ tư vấn chắc chắn là năm 1980. Mizuhara Seri khi ấy đã sinh ra rồi nhưng vẫn còn nhỏ lắm. Đương nhiên bài "Tái sinh" cũng chưa được ai biết tới.
Chỉ có thể có một khả năng. Đây chính là "nhạc sĩ cửa hàng cá", tức tác giả bài "Tái sinh", ân nhân của chị em Mizuhara.
Nội dung bức thư là tuy rất sốc trước câu trả lời của tiệm tạp hoá Namiya nhưng anh ta sẽ xem xét lại bản thân. Anh ta còn đề nghị gặp mặt trực tiếp để nói chuyện.
Ba đứa ngẫm nghĩ. Có nên nói cho "nhạc sĩ cửa hàng cá" biết về tương lai không nhỉ? Rằng anh ta sẽ chết vì hoả hoạn tại một trại trẻ tên Marumitsu vào đêm Giáng sinh năm 1988.
Người nói "nên" la Kouhei. Nó bảo, làm thế, biết đâu anh ta sẽ không chết.
Song Shota đặt ngay câu hỏi, vậy thì em trai Mizuhara Seri sẽ chết thay à? Kouhei không thể phản bác.
Atsuya đưa ra kết luận cuối cùng. Nó quyết định sẽ không cho anh ta biết về vụ hoả hoạn.
"Có nói thì anh ta cũng không tin đâu. Anh ta chỉ thấy khó chịu vì phải nghe một tiên liệu xui xẻo thôi. Rồi anh ta sẽ quên. Chưa kể, bọn mình đều biết vụ hoả hoạn ở Marumitsu lẫn chuyện Mizuhara Seri hát bài 'Tái sinh' là có thật. Sự thật này chắc chắn không thể thay đổi. Bọn mình có viết gì đi nữa thì cũng như nhau cả thôi. Nếu vậy thì chí ít cũng nên viết gì đó động viên anh ta."
Ý kiến này được cả Shota và Kouhei tán thành. Song phải viết bức thư cuối cùng thế nào đây.
"Tao... tao muốn nói cảm ơn." Kouhei nói. "Nếu không có người đó, Mizuhara Seri có lẽ đã không trở thành nghệ sĩ, bọn mình cũng không được nghe bài 'Tái sinh'."
Atsuya đồng ý. Shota cũng bảo là viết như thế đi.
Ba đứa cùng nghĩ về nội dung bức thư. Cuối bức thư có đoạn thế này:
"Việc cậu theo đuổi con đường âm nhạc không bao giờ là vô ích.
Tôi nghĩ có người sẽ được cứu rỗi bởi bài hát của cậu. Thứ âm nhạc cậu tạo ra chắc chắn sẽ được lưu lại.
Nếu cậu hỏi tại sao tôi có thể khẳng định như vậy thì tôi cũng chịu, không biết nói sao, nhưng điều đó là chắc chắn.
Về chuyện này thì cứ tin tôi. Tin tới giây phút cuối cùng."
Ba đứa cho bức thư vào hộp nhận sữa, đợi một lúc rồi mở nắp thùng ra. Bức thư đã biến mất. Vậy là bức thư đã tới tay "nhạc sĩ cửa hàng cá".
Ba đứa nghĩ nhỡ đâu vẫn có thư trả lời tới. Thế nên chúng đã đóng cửa sau và đợi tới tận bây giờ.
Nhưng không có thư tới. Mọi khi, chúng chỉ vừa bỏ thư vào hộp nhận sữa là lập tức có thư hồi âm từ khe nhận ở cửa cuốn. Có lẽ "nhạc sĩ cửa hàng cá" đã đọc bức thư của ba đứa và đưa ra quyết định nào đó.
"Nào, đi mở cửa sau thôi." Atsuya đứng dậy.
"Từ từ đã." Kouhei kéo gấu quần bò của Atsuya. "Đợi chút nữa không được à?"
"Sao cơ?"
"Thì là..." Kouhei liếm môi. "Đợi thêm chút nữa rồi hãy mở."
Atsuya chau mày.
"Để làm gì? Không có thư của hàng cá nữa đâu."
"Tao biết. Chuyện anh ta thế là xong rồi."
"Vậy thì sao?"
"Thì là... Biết đâu lại có thư nhờ tư vấn của người khác."
"Hả?" Atsuya há hốc mồm, nhìn xuống Kouhei. "Mày đang nói gì thế? Cứ đóng cửa sau thế này thì thời gian không trôi đâu. Mày hiểu điều đó chứ hả?"
"Tao hiểu, đương nhiên rồi."
"Vậy thì mày cũng hiểu giờ không phải lúc làm chuyện đó. Tại bọn mình trót dính vào nên phải tư vấn cho cửa hàng cá thôi. Nhưng giờ xong rồi. Trò đóng vai người tư vấn đến đây là hết."
Atsuya hất tay Kouhei rồi đi ra phía cửa sau. Nó mở cửa, bước ra ngoài và kiểm tra giờ. Bây giờ là hơn bốn giờ sáng.
Còn hai tiếng nữa cơ à...
Nó định hơn sáu giờ sẽ rời khỏi đây. Giờ đó chắc chắn đã có xe điện.
Nó quay vào nhà thì thấy Kouhei đang ngồi, mặt buồn thiu. Shota đang xem điện thoại.
Atsuya ngồi xuống ghế ở bàn ăn. Ánh lửa của cây nến đặt trên bàn khẽ rung rinh. Chắc tại gió bên ngoài thổi vào.
Căn nhà này thật kỳ lạ, Atsuya nghĩ trong lúc nhìn bức tường đầy bồ hóng. Không biết hiện tượng huyền bí này là do đâu. Tại sao bọn nó lại dính vào chuyện này.
"Tao chẳng biết nói sao nữa." Kouhei uể oải lên tiếng. "Sống đến bây giờ, tối nay là lần đầu tiên tao cảm thấy có ích cho người khác. Ý là một người như tao, một thằng ngốc như tao ấy."
Atsuya nhăn mặt.
"Thế nên mày muốn tiếp tục giải đáp thắc mắc hả? Dù chẳng kiếm được xu cắc nào."
"Không phải chuyện tiền bạc. Tao không cần kiếm tiền. Trước giờ tao chưa bao giờ suy nghĩ điều gì đó nghiêm túc cho người khác mà không tính toán thiệt hơn."
Atsuya tặc lưỡi một cái rõ to.
"Mày nghĩ vậy rồi viết thư, xong rồi sao? Lời tư vấn của bọn mình có ích gì đâu. Cô nàng Thế Vận Hội thì hiểu lời tư vấn của bọn mình theo ý của cô ta, thậm chí với anh hàng cá đó bọn mình cũng chẳng làm được gì. Tao đã bảo từ đầu rồi. Bản thân việc những kẻ ngoài rìa xã hội như bọn mình tư vấn cho người khác đã lố bịch lắm rồi."
"Nhưng lúc đọc lá thư cuối cùng của Thỏ Ngọc, mày cũng thấy vui mà Atsuya?"
"Không phải tao không thấy vui. Nhưng tao không ngộ nhận. Bọn mình không phải loại người có thể nêu ý kiến với người khác. Bọn mình là..." Atsuya chỉ vào cái túi vứt trong xó nhà. "Bọn mình chỉ là mấy đứa đạo chích mạt hạng."
Kouhei cúi gằm mặt như thể bị chạm tự ái. "Hừm," Atsuya thở mạnh ra đằng mũi.
Đúng lúc đó. "Ối." Shota kêu lên. Atsuya giật bắn mình, khẽ nhổm lên khỏi ghế.
"Gì thế mày?"
"À không, là..." Shota chỉ vào điện thoại. "Tao thấy trên mạng có thông tin về tiệm tạp hoá Namiya."
"Trên mạng?" Atsuya nhíu mày. "Chắc ai đó viết kỷ niệm hồi xưa chứ gì."
"Tao cũng nghĩ thế nên thử tìm bằng từ khoá 'Tiệm tạp hoá Namiya'. Biết đâu lại có người viết gì đó."
"Và mày tìm ra chuyện ngày xưa hay gì à?"
"Không phải." Shota lại gần, chìa điện thoại ra. "Mày xem đi."
"Đâu nào?" Atsuya cầm điện thoại, lướt qua những dòng chữ hiện trên màn hình. Trên đó ghi "Tiệm tạp hoá Namiya - Chỉ mở lại một đêm duy nhất". Đến khi đọc đoạn văn bên dưới, Atsuya hiểu ra vì sao Shota hét ầm lên vậy. Bản thân Atsuya cũng thấy thân nhiệt mình nóng lên.
Đoạn văn đó như sau:
"Gửi những người đã biết tiệm tạp hoá Namiya.
Từ 0 giờ đến rạng sáng ngày 13 tháng Chín, hộp thư tư vấn của tiệm tạp hoá Namiya sẽ hoạt động trở lại. Tiệm chúng tôi có việc này muốn hỏi những người đã từng gửi thư nhờ tư vấn và nhận được câu trả lời của tiệm. Câu trả lời của tiệm có tác dụng thế nào với cuộc đời của các bạn? Có ích hay không có ích? Tiệm chúng tôi rất mong nhận được ý kiến thẳng thắn của các bạn. Xin các bạn hãy gửi câu trả lời vào khe nhận thư ở cửa cuốn giống như hồi trước. Xin chân thành cảm ơn."
"Hả? Thế này là sao?"
"Tao không biết nhưng trên đó ghi ngày 13 tháng Chín là ngày giỗ thứ ba mươi hai của chủ tiệm nên họ muốn làm lễ cho ông. Người tổ chức hình như là con cháu chủ tiệm."
"Sao thế?" Kouhei cũng sán lại. "Có chuyện gì à?"
Shota đưa điện thoại cho Kouhei xong liền bảo: "Atsuya, hôm nay là 13 tháng Chín đấy."
Atsuya cũng vừa nhận ra. Từ 0 giờ đến rạng sáng ngày 13 tháng Chín... Giờ chính là lúc đó. Bọn nó đang ở chính tại thời điểm đó.
"Hả, cái gì đây. Hộp thư tư vấn hoạt động trở lại..." Kouhei chớp mắt.
"Nghĩa là hiện tượng kỳ lạ suốt từ nãy có liên quan tới chuyện này à?" Shota nói. "Chắc chắn rồi. Hôm nay là ngày đặc biệt nên quá khứ và hiện tại được kết nối với nhau."
Atsuya xoa xoa mặt. Tuy chẳng hiểu ở đâu ra cái logic ấy nhưng nó nghĩ chắc Shota nói đúng.
Nó nhìn về phía cửa sau đang mở toang. Bên ngoài trời vẫn tối đen.
"Nếu mở cửa sẽ không kết nối với quá khứ nữa. Từ giờ tới lúc trời sáng vẫn còn thời gian. Atsuya, mày định thế nào?" Shota hỏi.
"Định thế nào là sao..."
"Nhỡ đâu bọn mình đang cản trở gì đó. Cái cửa đó lẽ ra phải được đóng suốt mới đúng."
Kouhei đứng dậy. Nó lẳng lặng đi ra phía cửa sau, đóng sầm cửa lại.
"Này này, mày tùy tiện quá đấy." Atsuya nói.
Kouhei ngoảnh lại, lắc đầu. "Phải đóng thôi."
"Tại sao? Làm thế thì thời gian không trôi đâu. Mày định ở đây suốt à?" Nói xong câu đó, trong đầu Atsuya chợt nảy ra một ý. "Phải rồi. Tao biết rồi. Cứ đóng cửa sau lại. Nhưng bọn mình sẽ ra khỏi đây. Làm thế sẽ vẹn cả đôi đường. Chẳng cản trở ai hết. Có đúng không nào?"
Song hai đứa kia không buồn gật đầu. Đứa nào đứa nấy mặt mũi buồn thiu.
"Sao? Chúng mày còn muốn nói gì à?"
Cuối cùng Shota cũng lên tiếng.
"Tao sẽ ở đây thêm một lúc nữa. Atsuya, mày cứ đi đi. Mày có thể đợi bọn tao bên ngoài hoặc cứ chạy trốn trước đi."
"Tao cũng ở lại." Kouhei lên tiếng tức thì.
Atsuya gãi đầu. "Bọn mày ở lại để làm gì?"
"Không phải bọn tao muốn làm gì." Shota đáp. "Chỉ là bọn tao muốn xem. Xem căn nhà kỳ lạ này sẽ ra sao."
"Mày có hiểu không đấy? Chỉ một tiếng nữa thôi là trời sáng. Một tiếng ngoài kia bằng cả mấy ngày ở trong này. Mày định không ăn không uống gì hả? Điều đó là không thể mà?"
Shota đưa mắt nhìn ra chỗ khác. Chắc nó thấy Atsuya nói đúng.
"Thôi đi." Atsuya nói. Song Shota không đáp.
Ngay sau đó, bọn chúng nghe thấy tiếng cửa cuốn rung. Atsuya và Shota quay sang nhìn nhau.
Kouhei bước nhanh về phía cửa cuốn. Atsuya nói với theo: "Chắc lại gió thôi. Cửa rung vì gió đấy."
Lát sau Kouhei thất thểu quay lại. Tay nó trống trơn.
"Tao đã bảo là gió mà."
Kouhei không đáp ngay. Nhưng khi tới gần Atsuya và Shota, nó cười toe toét. Nó vòng tay phải ra sau. Tiếp theo, nó hô "Hai ba nào" rồi chìa tay phải đang cầm một phong bì trắng ra. Hoá ra nó giấu phong bì ở túi quần sau.
Atsuya bất giác nhăn mặt. Nó nghĩ lại rắc rối rồi đây.
"Nốt lần này thôi Atsuya à." Shota chỉ vào phong bì nói. "Tư vấn nốt lần này rồi bọn mình đi. Tao hứa đấy."
Atsuya thở dài, ngồi xuống ghế. "Trước mắt hãy đọc thư đã. Biết đâu là một ca vượt tầm chúng ta."
Kouhei thận trọng xé phong bì.
Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya - Higashino Keigo Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya