Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Phương Nam
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Chung Nguyễn
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1022 / 417
Cập nhật: 2019-11-10 14:19:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4.10 Mặc Niệm Bằng Nhạc Beatles
úc nhận ra thì đĩa đã chạy sang bài "Yesterday". Kousuke uống cạn ly whiskey và gọi cô chủ quán cho thêm ly nữa.
Anh nhìn xuống tờ giấy viết thư cầm trên tay. Đoạn thư mà anh đã vắt óc để viết ra như sau:
"Gửi tiệm tạp hoá Namiya.
Tôi là người khoảng bốn mươi năm trước đã gửi thư nhờ tiệm tư vấn. Khi đó, tôi xưng tên là Paul Lennon. Không biết tiệm còn nhớ không?
Nội dung tư vấn của tôi là: bố mẹ tôi đang lên kế hoạch chạy trốn, bố mẹ bảo tôi đi theo nhưng tôi không biết phải làm sao.
Tiệm đã trả lời tôi là: gia đình ly tán là không tốt nên trước mắt tôi nên tin và hành động cùng bố mẹ.
Ban đầu tôi cũng định làm vậy. Thực tế là tôi đã cùng trốn đi với bố mẹ.
Nhưng trên đường đi, tôi không chịu đựng nổi nữa. Tôi không còn tin bố mẹ, đặc biệt là bố tôi. Tôi không muốn cuộc đời mình như vậy. Sợi dây gắn kết tâm hồn tôi với bố mẹ đã đứt rồi.
Tới một nơi nọ, tôi đã trốn khỏi bố mẹ. Tuy hoàn toàn không biết gì về tương lai nhưng tôi thấy trước mắt mình không thể ở cùng bố mẹ được.
Tôi không rõ bố mẹ tôi sau đó thế nào. Nhưng riêng về phần tôi, tôi có thể khẳng định là quyết định của tôi khi ấy không sai.
Sau nhiều khó khăn, vất vả, tôi đã có được hạnh phúc. Hiện tại, tôi sống ổn định cả về tinh thần lẫn vật chất.
Tóm lại, tôi đã đúng khi không theo lời khuyên của tiệm Namiya.
Để tránh hiểu nhầm, tôi cũng xin nói luôn là tôi viết bức thư này không phải vì thù ghét gì. Theo thông tin tôi đọc được trên mạng, tiệm muốn những người từng nhờ tiệm tư vấn trả lời thành thật rằng lời khuyên của tiệm có tác dụng thế nào với cuộc đời họ. Do vậy, tôi nghĩ cũng nên báo cho tiệm biết có cả người đã không nghe theo lời khuyên của tiệm.
Tôi nghĩ rằng, rốt cuộc thì ta chỉ có thể tạo dựng cuộc đời bằng chính sức lực của mình mà thôi.
Có lẽ người thân của tiệm Namiya sẽ đọc bức thư này. Xin được cáo lỗi nếu quý vị thấy không hài lòng. Xin cứ vứt bức thư này đi.
Paul Lennon."
Ly rượu pha thêm đá được đặt lên mặt quầy bar. Kousuke nhấp một ngụm whiskey.
Anh nhớ lại chuyện hồi cuối năm 1988. Câu chuyện anh nghe được từ con trai chủ tiệm tạp hoá. Theo lời ông ta thì có một bức thư nhờ tư vấn giống hệt với thư của Kousuke. Người nhờ tư vấn đó đã nghe theo lời ông chủ tiệm, đi theo bố mẹ và có cuộc sống hạnh phúc.
Có sự trùng hợp kỳ lạ như vậy sao? Lẽ nào ở thị trấn cũng có đứa mang băn khoăn giống hệt anh khi ấy.
Không biết cậu bé đó và bố mẹ đã làm thế nào để có được hạnh phúc. Nghĩ lại chuyện của mình, anh thấy không dễ gì tìm được lối thoát. Chính vì chẳng còn con đường nào khác nên bố mẹ anh mới phải chạy trốn.
"Anh viết xong thư rồi à?" Cô chủ quán hỏi.
"À vâng."
"Thời buổi này viết thư tay thật là hiếm."
"Vâng, đúng là hiếm thật. Tự nhiên tôi hứng lên vậy thôi."
Chuyện xảy ra lúc ban ngày. Kousuke đang tìm kiếm trên máy tính thì tình cờ đọc được bài viết trên một blog, mắt anh phản ứng tức thì khi trông thấy dòng chữ "Tiệm tạp hoá Namiya". Nội dung bài viết như sau:
"Gửi những người biết tiệm tạp hoá Namiya.
Từ 0 giờ đến rạng sáng ngày 13 tháng Chín, hộp thư tư vấn của tiệm tạp hoá Namiya sẽ hoạt động trở lại. Tiệm chúng tôi có việc này muốn hỏi những người đã từng gửi thư nhờ tư vấn và nhận được câu trả lời của tiệm. Câu trả lời của tiệm có tác dụng thế nào với cuộc đời của các bạn? Có ích hay không có ích? Tiệm chúng tôi rất mong nhận được ý kiến thẳng thắn của các bạn. Xin các bạn hãy gửi câu trả lời vào khe nhận thư ở cửa cuốn giống như hồi trước. Xin chân thành cảm ơn."
Kousuke giật mình. Không thể tin được. Trò đùa của ai đó chăng? Nhưng làm vậy thì ích gì chứ?
Anh tìm thấy ngay nguồn tin. Có một trang mạng tên là "Tiệm tạp hoá Namiya - Chỉ mở lại một đêm duy nhất". Người điều hành tự xưng là "Hậu huệ của chủ tiệm tạp hoá Namiya". Ngày 13 tháng Chín là ngày giỗ thứ ba mươi hai của chủ tiệm nên họ muốn làm nghi thức này để kính viếng ông.
Suốt cả ngày câu chuyện này cứ quanh quẩn trong đầu anh. Anh cũng không tập trung được vào công việc.
Sau bữa tối như thường lệ tại tiệm ăn bán theo suất, anh về nhà nhưng trong lòng cứ bứt rứt không yên. Rốt cuộc, chưa kịp thay quần áo, anh lại ra khỏi nhà. Vì sống một mình nên anh không cần báo với ai rằng mình đi đâu.
Dù phân vân nhưng anh vẫn lên xe điện. Như thể có thứ gì đó thôi thúc.
Kousuke đọc lại bức thư vừa viết, thầm nghĩ, thế là cuối cùng có thể kết luận về cuộc đời của anh rồi.
Nhạc trong quán chuyển sang bài "Paperback writer". Đây là bài Kousuke thích. Bất giác, anh đưa mắt nhìn sang chiếc máy nghe CD và nhận ra bên cạnh có chiếc máy chạy đĩa than.
"Quán cũng bật cả đĩa analog à?" Anh hỏi cô chủ quán.
"Hiếm lắm ạ. Chỉ khi có khách quen yêu cầu thôi."
"Ồ... cho tôi xem chút được không. Không cần bật đâu."
"Vâng." Cô chủ nói rồi đi vào phía sau quầy bar.
Cô quay lại với mấy chiếc đĩa than LP trên tay.
"Còn nữa cơ nhưng tôi để ở nhà rồi." Cô nói rồi bày mấy chiếc đĩa lên bàn quầy.
Kousuke cầm một chiếc lên. Đĩa "Abbey Road". Đĩa này phát hành trước "Let It Be" nhưng thực tế đây là album cuối cùng mà Beatles thu âm, vỏ đĩa là bức ảnh nổi tiếng đến mức trở thành huyền thoại, chụp ảnh bốn người băng qua lối đi dành cho người đi bộ. Trong tấm ảnh, không hiểu sao mỗi Paul McCartney để chân trần, vì lý do này mà có tin đồn rằng "Lúc này Paul đã chết".
"Lâu lắm rồi..." Anh lẩm bẩm rồi đưa tay lấy chiếc đĩa thứ hai. Album "Magical Mystery Tour". Album được dùng làm nhạc nền cho bộ phim cùng tên nhưng nghe nói nội dung phim rất khó hiểu.
Đĩa thứ ba là "Sgt. Pepper's Lonely Hearts Club Band". Một album được coi là kim tự tháp của nhạc rock.
Mắt Kousuke dừng lại ở một điểm. Góc phải bìa đĩa có hình một cô gái xinh đẹp tóc vàng. Ngày xưa anh cứ tưởng đó là Marilyn Monroe. Mãi sau này lớn lên anh mới biết đó là diễn viên Diana Dors. Anh nhìn sang bên cạnh. Có dấu vết tô bằng bút dạ ở chỗ bị xé.
Máu trong người anh sôi lên. Tim đập nhanh hơn.
"Đây là... là..." Giọng Kousuke lạc đi. Anh nuốt nước bọt, nhìn cô chủ quán. "Đây là đĩa của cô à?"
Nét mặt cô chủ quán lộ vẻ bối rối.
"Giờ tôi đang giữ nhưng chúng vốn là của anh trai tôi."
"Anh trai? Tại sao cô lại giữ nó?"
Cô chủ quán thở dài.
"Anh tôi mất hai năm trước. Tôi thích Beatles cũng là do ảnh hưởng từ anh trai. Từ nhỏ anh đã hâm mộ Beatles cuồng nhiệt, anh bảo sau này lớn lên sẽ mở một quán bar chuyên nhạc Beatles. Vì thế khi hơn ba mươi tuổi, anh bỏ công việc làm công ăn lương và mở quán bar này."
"... Vậy à. Anh trai cô bị bệnh hay gì à?"
"Vâng. Anh tôi bị ung thư ở vùng ngực." Cô ấn nhẹ xuống ngực mình.
Kousuke nhìn tấm danh thiếp cô đưa lúc trước. Danh thiếp ghi Haraguchi Eriko.
"Anh trai cô cũng họ Haraguchi à?"
"Không, anh trai tôi họ Maeda. Haraguchi là họ bên chồng tôi. Tôi đã ly hôn và hiện đang độc thân. Đổi lại phiền phức quá nên tôi vẫn dùng họ chồng."
"Maeda à..."
Kousuke tin chắc là mình không nhầm. Họ của người bạn mà anh đã bán đĩa cho là Maeda. Nghĩa là chiếc đĩa Kousuke đang cầm trên tay chính là đĩa của anh.
Tuy hơi bất ngờ nhưng anh nghĩ cũng không có gì lạ. Ngẫm thử thì ở thị trấn bé xíu này chẳng có mấy người muốn mở quán bar chuyên về Beatles. Khi nhìn thấy tên quán là "Fab4", lẽ ra anh phải nghĩ ngay đó là quán của người quen.
"Có chuyện gì với họ của anh tôi à?" Cô chủ quán hỏi.
"Không, không có gì." Kousuke lắc đầu. "Vậy những chiếc đĩa này là kỷ vật của anh trai cô."
"Vâng, chúng còn là kỷ vật của người chủ trước nữa."
"Hả?" Kousuke hỏi lại. "Kỷ vật của người chủ trước..."
"Hầu hết số đĩa này anh tôi mua lại của một người bạn học cùng cấp hai. Người bạn ấy bán luôn cả mấy chục đĩa. Nghe nói người bạn đó còn hâm mộ Beatles hơn cả anh tôi, thế mà bỗng dưng muốn bán đi hết. Anh tôi vui lắm song cũng thấy lạ..." Nói đến đó, cô chủ quán vội che miệng. "Xin lỗi anh. Chuyện của tôi chán quá nhỉ."
"Không, tôi muốn nghe." Kousuke nhấm nháp whiskey. "Cô kể đi. Có chuyện gì xảy ra với người bạn đó à?"
"Vâng." Cô gật đầu. "Sau kỳ nghỉ hè, người bạn đó không đến trường nữa. Thật ra là anh ta bỏ trốn cùng với bố mẹ. Anh trai tôi bảo nhà họ nợ một khoản tiền rất lớn. Nhưng cuối cùng thì không trốn được, một cái kết thật đau lòng..."
"Kết thế nào cơ?"
Cô chủ quán buồn bã cụp mắt xuống, sau đó cô từ từ ngẩng lên.
"Khoảng hai hôm sau khi bỏ trốn, họ đã tự sát. Nghe nói là ép buộc tự sát."
"Tự sát? Nghĩa là chết rồi à? Ai với ai chết cơ?"
"Thì cả ba người nhà đó. Ông bố giết vợ và con trai, sau đó thì tự kết liễu..."
Kousuke suýt nữa thì bật ra câu "Làm gì có chuyện đó..."
"Không biết ông bố đã giết vợ và con thế nào nhỉ?"
"Tôi không biết chi tiết, chỉ nghe nói là ông cho vợ con uống thuốc ngủ rồi đẩy họ từ thuyền xuống biển."
"Từ thuyền?"
"Họ lấy trộm một chiếc thuyền chèo tay lúc nửa đêm rồi chèo ra biển. Nhưng ông bố không chết ngay, ông quay lại bờ rồi mới treo cổ tự tử."
"Thế còn xác hai người kia? Có tìm thấy xác người vợ và con trai không?"
"Chà." Cô chủ quán nghiêng đầu. "Chuyện đó thì tôi không biết. Nhưng ông bố để lại thư tuyệt mệnh nên người ta biết được là hai người kia đã chết."
"Hừm..."
Kousuke uống cạn ly whiskey và gọi thêm ly nữa. Tâm trí anh rối bời. Nếu không làm dịu thần kinh bằng rượu, anh sẽ không giữ nổi bình tĩnh.
Giả sử có tìm thấy xác đi nữa thì cũng chỉ có xác của bà Kimiko thôi. Tuy nhiên, nếu thư tuyệt mệnh viết rằng ông bố đã giết cả vợ và con trai thì cho dù không tìm thấy xác đứa con cũng ít có khả năng cảnh sát sẽ nghi ngờ.
Vấn đề ở đây là tại sao ông Sadayuki lại làm việc đó?
Kousuke nhớ lại chuyện cách đây bốn mươi hai năm. Cái đêm cậu chạy khỏi trạm dừng Fujikawa và trốn trong thùng xe tải của một công ty vận tải.
Sau khi phát hiện con trai biến mất, chắc chắn ông Sadayuki và bà Kimiko đã đắn đo không biết phải làm thế nào. Quên đứa con và tiếp tục chạy trốn như dự định hay là đi tìm con. Kousuke đã nghĩ bố mẹ sẽ chọn cách thứ nhất. Bởi họ chẳng có cách gì để tìm đứa con.
Nhưng bố mẹ anh đã không chọn cách nào trong hai cách ấy. Họ đã chọn cách tự tử.
Ly rượu pha đá được đặt trước mặt anh. Kousuke lắc nhẹ chiếc ly. Những viên đá phát ra tiếng lạo xạo.
Rất có thể phương án cả nhà cùng tự sát đã có trong suy nghĩ của bố mẹ anh từ trước. Đương nhiên như một lựa chọn cuối cùng. Tuy nhiên, hành động của Kousuke đã khiến bố anh đi tới quyết định đó.
Không, không chỉ mình bố anh. Có lẽ bố anh đã bàn bạc với mẹ rồi cùng quyết định.
Nhưng kể cả thế thì cần gì phải lấy trộm thuyền rồi đẩy bà Kimiko xuống biển chứ.
Kousuke chỉ nghĩ ra được một lý do. Đó là để dựng nên câu chuyện giết cả đứa con trai. Chọn biển cả rộng lớn sẽ không có gì bất thường nếu không tìm được xác đứa con.
Khi quyết định tự tử, bố mẹ đã nghĩ tới Kousuke. Trường hợp nếu chỉ họ chết thì đứa con sẽ ra sao?
Chuyện Kousuke định sống thế nào có lẽ bố mẹ anh không hình dung ra được. Song bố mẹ đã tính tới chuyện có thể anh sẽ từ bỏ cái tên Waku Kousuke và lý lịch bản thân. Nếu vậy thì bố mẹ không được để anh liên lụy.
Vì lẽ đó mà bố mẹ anh đã quyết định xoá sạch người có tên là Waku Kousuke ấy ra khỏi thế giới này.
Điều tra viên của Ban thiếu niên Sở cảnh sát Tokyo, nhân viên Trung tâm tư vấn trẻ em, và rất nhiều người khác nữa đã cố xác minh nhân thân của Kousuke. Nhưng chẳng ai xác minh được. Đương nhiên rồi. Bởi tất cả thông tin liên quan đến cậu học trò cấp hai tên Waku Kousuke đã nhanh chóng bị gạch bỏ khỏi tất cả các hồ sơ.
Kousuke nhớ tới câu nói của mẹ khi bà vào phòng anh ngay trước lúc cả nhà trốn đi.
Bố luôn nghĩ cho Kousuke trước tiên, mẹ cũng vậy. Bố mẹ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để Kousuke được hạnh phúc. Ngay cả tính mạng bố mẹ cũng không tiếc.
Mẹ đã không nói dối. Anh có được ngày hôm nay chính là nhờ bố mẹ.
Kousuke lắc đầu, nuốt chửng một ngụm whiskey. Không thể có chuyện đó. Chỉ vì có bố mẹ như vậy nên anh mới phải chịu đựng những khổ cực không đáng có. Thậm chí còn phải vứt bỏ cả tên thật của mình. Anh có được cuộc sống hiện giờ là do nỗ lực của bản thân chứ không phải vì lý do nào khác.
Nghĩ thế nhưng thực sự cảm giác hối hận và cắn rứt đang bắt đầu xâm chiếm trái tim anh.
Chỉ vì anh bỏ đi mà bố mẹ không còn lựa chọn nào khác. Người dồn ép bố mẹ chính là anh. Tại sao trước khi bỏ đi anh không thử đề nghị bố mẹ lần nữa. Rằng bố mẹ đừng chạy trốn nữa, về nhà thôi. Cả gia đình sẽ làm lại từ đầu.
"Anh sao vậy?"
Bị hỏi, anh ngẩng mặt lên. Cô chủ quán nhìn anh lo lắng.
"Trông anh có vẻ đau đớn..."
"Không." Kousuke lắc đầu. "Không có gì đâu. Cảm ơn cô."
Kousuke nhìn xuống lá thư trên tay. Lúc đọc lại lá thư mình viết, cảm giác khó chịu lan toả khắp lồng ngực.
Rồi anh thấy bức thư thật vô giá trị, chỉ toàn những lời lẽ tự mãn, không thấy chút kính trọng nào với người đã nghe câu chuyện của anh. Cái gì mà "ta chỉ có thể tạo dựng được cuộc đời bằng chính sức lực của mình mà thôi". Anh còn không biết mình sẽ ra sao nếu không có sự hy sinh của bố mẹ - những người mà anh đã khinh bỉ.
Anh giật tờ giấy ra khỏi tập giấy rồi xé vụn. Cô chủ quán khẽ kêu "Ồ".
"Xin lỗi cô. Tôi ở lại thêm chút nữa được không?" Kousuke hỏi.
"Vâng, được chứ." Cô mỉm cười đáp.
Anh cầm bút lên, nhìn xuống giấy viết thư lần nữa.
Có lẽ ông già của tiệm Namiya đã đúng. "Chừng nào gia đình còn ở trên cùng một con thuyền thì vẫn còn khả năng cả gia đình trở về con đường đúng". Câu nói trong bức thư khi xưa bỗng quay về. Chỉ vì mình anh bỏ đi mà con thuyền đã đánh mất đích đến.
Anh nên viết gì vào bức thư đây? Viết sự thật rằng anh đã bỏ qua lời khuyên của ông, từ bỏ bố mẹ khiến bố mẹ anh phải tự tử chăng?
Nhưng rồi anh thấy anh không thể và không nên làm vậy.
Anh không rõ vụ tự tử của nhà Waku được bàn tán thế nào ở thị trấn. Nhưng giả sử chuyện đó đến tai ông già tiệm Namiya? Hẳn là ông đã thắc mắc không biết có phải đó là gia đình của Paul Lennon, người đã gửi thư nhờ ông tư vấn không. Ông sẽ hối hận vì đã khuyên anh đi theo bố mẹ.
Sự kiện tối nay được tổ chức nhân dịp ba mươi hai năm ngày ông Namiya mất. Nếu vậy thì anh phải làm cho ông ở thế giới bên kia yên lòng. Tiệm nói muốn có những ý kiến thẳng thắn nhưng không có nghĩa là bắt buộc phải viết ra sự thật. Tóm lại, chỉ cần cho họ biết anh nghĩ lời khuyên nhận được là đúng.
Kousuke nghĩ ngợi chốc lát rồi viết ra lá thư như sau. Phần đầu gần như giống với bức thư anh viết lúc trước.
"Gửi tiệm tạp hoá Namiya.
Tôi là người đã nhờ tiệm tư vấn dưới cái tên Laul Lennon cách đây khoảng bốn mươi năm.
Nội dung nhờ tư vấn của tôi là bố mẹ tôi đang có kế hoạch bỏ trốn, tôi băn khoăn không biết có nên bỏ trốn cùng bố mẹ hay không. Thư của tôi khi ấy không được dán lên tường. Hình như đó là lần đầu tiệm nhận được thư nhờ tư vấn nghiêm túc thì phải.
Tôi nhận được câu trả lời của tiệm Namiya rằng gia đình ly tán là điều không hay, vì vậy hãy tin và làm theo bố mẹ. Kèm theo đó là lời động viên quý báu rằng chừng nào gia đình còn ở trên cùng một con thuyền thì vẫn còn khả năng cả gia đình trở về con đường đúng đắn.
Tôi đã nghe theo lời khuyên ấy, quyết định đi theo bố mẹ. Và quyết định ấy đã không sai.
Tôi sẽ không đi vào chi tiết, tóm lại là chúng tôi đã vượt qua được khó khăn. Bố mẹ tôi đã mất cách đây vài năm nhưng tôi nghĩ là hai người họ đã có một cuộc đời hạnh phúc. Tôi cũng đang sống rất sung túc.
Tất cả đều là nhờ tiệm Namiya. Tôi viết thư này để bày tỏ lòng biết ơn với tiệm.
Có lẽ người nhà ông Namiya sẽ đọc lá thư này. Tôi rất lấy làm vui mừng nếu bức thư này được dâng lên ông vào ngày giỗ thứ ba mươi hai.
Paul Lennon."
Sau khi đọc lại vài lần, trong lòng Kousuke dấy lên một cảm giác rất lạ. Nội dung bức thư thật giống với thư cảm ơn của một cậu bé khác cũng có gia đình bỏ trốn mà anh nghe được từ con trai ông Namiya. Đương nhiên, đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Anh gấp bức thư, cho vào phong bì. Anh nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ đêm.
"Tôi có việc này muốn nhờ cô." Kousuke đứng dậy. "Tôi chuẩn bị đi gửi lá thư này. Tôi sẽ quay lại ngay thôi, khi đó có thể uống thêm ly nữa được không?"
Cô chủ quán băn khoăn hết nhìn Kousuke lại nhìn bức thư, rồi cô mỉm cười gật đầu. "Vâng, tôi hiểu rồi."
Kousuke nói cảm ơn rồi lấy trong ví ra tờ mười nghìn yên đặt lên quầy bar. Anh không muốn bị nghi ngờ là uống xù.
Anh ra khỏi cửa hàng, đi bộ trên con đường tối. Các quán nhậu và quán bar xung quanh đã đóng cửa.
Rồi anh nhìn thấy tiệm tạp hoá Namiya. Kousuke dừng bước. Có người trước cửa tiệm.
Anh vừa thăm dò vừa tiến gần lại. Trước tiệm là một cô gái mặc vest. Có lẽ cô khoảng ba lăm, ba sáu. Một chiếc xe Benz đang đỗ gần đó. Anh nhìn vào trong xe và thấy ở ghế phụ có một thùng các tông. Trong thùng là đĩa CD của một nghệ sĩ nữ. Có mấy chiếc đĩa giống nhau. Có thể là người có liên quan tới nữ nghệ sĩ.
Cô gái cho thứ gì đó vào khe nhận thư ở cửa cuốn rồi rời đi. Phát hiện ra Kousuke, cô giật mình đứng lại. Vẻ cảnh giác hiện lên trên gương mặt cô.
Kousuke chìa bức thư trên tay cho cô xem, tay còn lại chỉ vào khe nhận thư ở cửa cuốn. Có vẻ như hiểu ra, nét mặt cô nhẹ nhõm hơn. Vẫn không nói gì, cô gật đầu chào rồi lên chiếc xe Benz.
Kousuke chợt nghĩ không biết tối nay có bao nhiêu người ghé qua đây. Không biết chừng có nhiều người cho rằng sự tồn tại của "Tiệm tạp hoá Namiya" có ý nghĩa lớn lao với cuộc đời họ.
Đợi chiếc xe Benz đi khuất, Kousuke cho phong bì thư vào khe nhận. Anh nghe thấy tiếng bức thư rơi xuống. Âm thanh bốn mươi hai năm rồi anh mới nghe lại.
Anh cảm giác như có gì đó vừa được giải thoát. Cuối cùng thì anh cũng đặt được cái kết.
Lúc quay về "Fab4", anh thấy màn hình ti vi trên tường đang bật. Cô chủ quán đang điều khiển gì đó từ quầy bar.
Kousuke hỏi cô đang làm gì.
"Có một đoạn phim anh tôi giữ gìn rất cẩn thận. Bản chính thức không được bán nên hình như đây là một phần của bản lậu nào đó."
"Ồ."
"Anh dùng gì?"
"Cho tôi giống ban nãy."
Một ly Bunnahabhain pha đá được để trước mặt Kousuke. Anh vừa cầm ly lên thì đoạn phim bắt đầu. Ngay trước khi chiếc ly chạm vào môi, anh dừng tay. Bởi anh biết đây là phim gì.
"Đây là..."
Trên màn hình là sân thượng toà nhà Apple. Nhóm Beatles bắt đầu phần biểu diễn trong cơn gió lạnh. Đây chính là đoạn cao trào của bộ phim 'Let it be'.
Kousuke đặt ly rượu xuống, mắt không rời khỏi màn hình. Bộ phim này đã thay đổi cuộc đời anh. Xem bộ phim, anh đau đớn nhận ra sự gắn kết giữa trái tim con người thật mong manh.
Thế nhưng...
Nhóm Beatles trên màn hình hơi khác với nhóm Beatles trong ký ức của Kousuke. Lúc xem ở rạp, anh có cảm giác trái tim họ mỗi người một nơi, việc biểu diễn cũng rời rạc. Nhưng ấn tượng lúc này lại hoàn toàn khác.
Cả bốn thành viên đều biểu diễn rất hăng say. Thậm chí trông họ còn rất vui vẻ. Phải chăng, dù sắp giải tán nhưng khi cả bốn người được biểu diễn cùng nhau, cảm xúc của họ lại trở về như ngày xưa?
Có lẽ nguyên nhân khiến Kousuke cảm thấy buổi biểu diễn đó thật tồi tệ khi xem ở rạp nằm ở cảm xúc của anh. Anh khi ấy đã không còn tin vào sự gắn kết của trái tim nữa.
Kousuke cầm ly rượu lên uống. Anh khẽ nhắm mắt, một lần nữa thầm cầu chúc bố mẹ được yên nghỉ.
Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya - Higashino Keigo Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya