Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Aziz Nesin
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1619 / 37
Cập nhật: 2017-07-24 16:07:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cuộc Truy Tìm Dấu Vết Cà Chua
ì trong năm nay chợ không có cà chua bán nên Ủy ban thành phố qua báo chí ra lời kêu gọi dân chúng: “Phòng an ninh yêu cầu dân chúng nếu phát hiện thấy ai giấu cà chua thì lập tức báo ngay cho Phòng biết. Những ai biết kẻ tàng trữ cà chua mà không tố giác sẽ bị xem như người không làm tròn nghĩa vụ công dân”.
Có tiếng điện thoại reo:
- Thưa tiên sinh, có điện thoại, xin tiên sinh hãy nhấc máy đi! - Người trợ lý của Seclôc Hôm [1] là Oatsơn [2] bảo với ông.
- Không phải người ta tìm tôi đâu - Seclôc Hôm đáp - Nếu muốn tìm tôi thì điện thoại phải reo ở phòng khác. Vì ở Thổ Nhĩ Kỳ đã thành cái lệ: nếu điện thoại reo ở chỗ người này, có nghĩa là người ta muốn hỏi người khác.
- Thưa tiên sinh, - Bác sĩ Oatsơn nói - tiên sinh đã đọc tiểu thuyết “Chuông nguyện hồn ai” chưa?
- Có, đọc rồi. Tất cả các tiếng chuông đều chỉ có lợi cho các nhà bưu điện, nếu xét về các hóa đơn thanh toán.
Những tiếng chuông điện thoại tiếp tục réo.
Seclôc Hôm bắt đầu nhai nhai cán tẩu với vẻ bực dọc.
- Bác sĩ Oatsơn, - Ông nói - có thể họ có việc khẩn. Ông hãy nghe xem họ muốn gì.
Bác sĩ Oatsơn nhấc điện thoại:
- Ngài cần gì?
- Đấy có phải nhà của cô Katêrina xinh đẹp không ạ? - Có giọng nói sốt ruột.
- Không phải! Bà chủ nhà này cũng đẹp, nhưng rất tiếc tên không phải là Katêrina, mà là Marica... Ngài có việc gấp à?
- Phải, phải, rất gấp! Tôi bắt buộc phải gặp cô Katêrina xinh đẹp. Đã một tháng nay tôi tìm cô ấy trên điện thoại mà không được.
- Nếu có việc khẩn xin ngài hãy để lại địa chỉ, chúng tôi sẽ báo cho cô ấy.
Vừa lúc đó có tiếng gõ cửa. Người đưa thư bước vào và trao cho Seclôc Hôm một bức điện. Seclôc Hôm đọc được nội dung sau:
“Thưa ngài Seclôc Hôm, nhà thám tử tài ba của cảnh sát mật, theo tin tức mà Cục An ninh thành phố Ađanư nhận được từ một công dân đáng tin cậy, có một phụ nữ thuộc nhóm buôn lậu khét tiếng đã vượt qua biên giới, giấu trong người hai trăm năm mươi gam cà chua. Chúng tôi đề nghị ngài hãy áp dụng các biện pháp cần thiết để truy tìm tội phạm và thông báo ngay kết quả cho chúng tôi biết.
Đội đấu tranh chống tội phạm buôn lậu. Phòng Hai.
Trưởng Phòng Hai cảnh sát đặc nhiệm, Haxan Ali, sinh năm 1925 tại Kintakhi”.
Bác sĩ Oatsơn có vẻ hồi hộp:
- Chúng ta làm gì bây giờ đây, tiên sinh?
- Quá đơn giản. Đầu tiên ta hãy trả lời bức điện.
- Sau đó?
- Sau đó họ sẽ trả lời chúng ta.
- Tiếp theo?
- Chúng ta lại gửi điện trả lời!
- Và tiếp tục?
- Họ lại điện cho ta lần nữa, ta lại trả lời, rồi họ lại điện cho ta. Cuối cùng bên nào không kiên nhẫn được sẽ phải thôi không gửi điện nữa...
- Vâng, nhưng thưa tiên sinh...
- Khi đó bên kia sẽ nhớ ra và viết xác nhận. Cuối cùng sẽ có một đống thư, người ta sẽ phải tuyển mộ các thư ký, nhân viên đánh máy, nhân viên văn thư, lưu trữ, dọn rác, gác cổng. Rồi dần dần cần đến cả kế toán. Đến lúc đó chúng ta sẽ thành lập các phòng, ban, tổ.
- À, ra thế!
- Chúng ta sẽ có ngân quỹ riêng. Cuối cùng sẽ thành lập hẳn một “Ủy ban quốc gia truy tìm cà chua”.
- Hay lắm, thưa tiên sinh, nhưng còn hai trăm năm mươi gam cà chua mà người phụ nữ kia giấu đi thì ta làm thế nào?
- Đến lúc đó cà chua sẽ chín và sẽ có hàng tấn.
- Thưa ngài Hôm, tôi hiểu ở Anh ngài hành động khác.
- Phải, nhưng đó là ở Anh. Đừng quên rằng một thám tử lớn của cảnh sát mật phải biết cách thích nghi với điều kiện địa phương. Chúng ta không việc gì phải vội với cà chua, tốt hơn ta nên trả lời ngay bức điện. Ông viết đi:
“Gửi Cục An ninh thành phố Tacxut, Phòng Hai, Đội đấu tranh chống tội phạm buôn lậu. Tổ hai, Nhóm trưởng nhóm Bốn.
Trả lời thông tư số... ngày...
Chúng tôi đã nhận được bức điện trong đó theo lời kể của một công dân đáng tin cậy, các ngài có báo cho biết rằng một phụ nữ thuộc nhóm buôn lậu khét tiếng có giấu trong người hai trăm năm mươi gam cà chua vượt biên giới. Nhưng do không nhận được thông tin quan trọng để có thể tiến hành điều tra là số cà chua đó đã chín hẳn hay chưa, nên chúng tôi yêu cầu xác minh lại cho rõ và thông báo khẩn ngay cho chúng tôi.
Điệp viên mật quốc tế. Seclôc Hôm”.
Bác sĩ Oatsơn đánh máy xong điện trả lời thì vừa lúc điện thoại reo:
- Alô... chào con trai, đó có phải đồn cảnh sát không? Hãy khẩn trương lên! Ở đây có một người đang giấu cà chua trong làn và mở chợ đen để bán.
- Tên của bà? - Oatsơn hỏi.
- Sêchnaz.
- Bao nhiêu tuổi?
- Này, chuyện đó thì quan trọng gì?
- Thưa bà, chúng tôi không thể tiến hành điều tra được khi chưa biết tuổi của bà. Với người phụ nữ ba mươi tuổi thì người ta đến cứu theo một cách, còn trên bốn mươi lại theo cách hoàn toàn khác.
Bác sĩ Oatsơn, với sự cẩn thận của một nhà trinh thám chuyên nghiệp tiến hành lấy lời khai. Và chỉ sau khi ghi lại tất cả các câu trả lời, mới buông một câu: “Chúng tôi đến ngay!”, rồi gác ống nghe.
Seclôc Hôm và người trợ lý của ông hùng dũng bước ra phố. Tất cả đã rõ - cần ngăn chặn ngay những hành động tội ác của tên buôn chợ đen.
- Chúng ta đi về phía nào? - Seclôc Hôm hỏi người trợ tá.
- Ôi chết rồi, tôi hỏi bà ta bao nhiêu điều, cuối cùng lại quên hỏi địa chỉ!
- Không sao, xin chúc mừng anh, chỉ trong thời gian ngắn anh đã rất thích nghi với hoàn cảnh. Anh sẽ phải đích thân gọi điện cho bà ta để hỏi địa chỉ.
Họ quay về. Bác sĩ Oatsơn quay điện thoại:
- Xin lỗi, tôi vừa nói chuyện với bà nhưng lại quên hỏi số điện thoại của bà - Ông nói với người phụ nữ vừa nhấc máy - Xin bà vui lòng cho biết số điện thoại!
Người phụ nữ đã đọc đến con số thứ ba, bỗng nhớ ra:
- Nhưng làm sao không biết số điện thoại của tôi, ông vẫn gọi được cho tôi?
- Tôi chỉ quay số ngẫu nhiên thôi. Vì các số điện thoại dù sao cũng nhầm lẫn lung tung cả. Và tôi nghĩ: Cứ gọi bừa biết đâu đúng số người phụ nữ mình cần tìm!
- Ông đáng yêu quá! Ông là ai vậy!
- Tôi là trợ tá của thám tử nổi tiếng Seclôc Hôm. Có một người đàn bà mang cà chua ra nước ngoài nên chúng tôi đang tìm cách bắt giữ bà ta!
- Thì chính tôi là người phụ nữ các ông đang tìm đây!
- Nhưng chúng tôi không tìm người đàn bà, mà tìm cà chua! Nếu bà thấy chúng, xin hãy vì Chúa, báo cho chúng tôi biết ngay.
Bác sĩ Oatsơn gác máy.
- Có lẽ hôm nay thế là đủ, tiên sinh ạ. Chúng ta đã mệt quá không thể tiếp tục tìm kiếm được.
Lúc đó nhà thám tử tài ba cởi áo măng-tô ra và lấy kính lúp xem kỹ nó.
- Tiên sinh, ngài phát hiện ra dấu vết gì à? - Oatsơn hỏi giọng hồi hộp.
- Phải - Seclốc Hôm đáp - Có một con bọ chét chui ra từ ống tay áo này, và tôi cảm thấy nó phải ở đâu đó gần đây.
Bác sĩ Oatsơn nhìn đồng hồ.
- Thưa tiên sinh, đã năm giờ rồi. Thời gian làm việc đã hết. Nếu ngài cho phép. Chúng ta tiếp tục cuộc truy tìm dấu vết cà chua vào ngày mai.
- Than ôi, đêm nay tôi còn phải trực ở đồn cảnh sát Khôkher.
- À, thế thì chúc ngài thành công!
Ra đến cửa Seclốc Hôm còn nói với theo:
- Tôi van anh, nếu có tìm thấy cà chua nhớ để lại cho tôi một, hai quả nhé. Tôi thèm món xalát quá!
Chú thích:
[1] [2] Seclôc Hôm (Sherlock Holmes) và Oatsơn (Watson): tên hai nhân vật nổi tiếng trong loạt truyện trinh thám về thám tử Seclôc Hôm của Conan Doyle.
Điên Cuồng Bất Đắc Dĩ Điên Cuồng Bất Đắc Dĩ - Aziz Nesin Điên Cuồng Bất Đắc Dĩ