"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3458 / 26
Cập nhật: 2016-06-02 14:09:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
êm ấy, lòng dạ Ánh bồn chồn không yên.
Lúc mơ lúc tỉnh, Ánh thấy mình nghẹt thở. Cựa quậy không nổi bị đè chặt cứng. Ánh cố mở mắt, vùng vẫy ngồi dậy và chợt thấy một đống xương người trắng rợn đang chất ngất lên thân thể. Các đốt sống thì vãi lên bụng Ánh, xương lạnh ngắt như đồng. Lại thấy xương xẩu rời từng đốt ngón mà vẫn hình bàn tay đang bóp chặt hạ bộ. Cái đầu lầu thì úp vào mặt; lỗ mồm, lỗ mũi và hai lỗ mắt sâu hoắm, tối om. Xương cẳng chân dài chẹn ngang cổ họng tức thở. Mùi máu tươi tanh tưởi, lợm miệng muốn nôn ọe. Lạ kỳ. Nằm trong giữa đống xương mà Ánh lại nhìn thấy bên ngoài sương trắng bay lập lờ. Nhìn rõ cả gò xương trắng chất lên mình lúc ẩn lúc hiện. Mênh mông cảnh tiêu điều. Hoang lạnh. Hiu hắt. Quạ đen ở đâu đó bay về chi chít nhiều vô kể trên bầu trời đáp xuống như ném đạn đá. Những hình ảnh đứt đoạn, nhảy cóc đến cảnh cái yếm thắm đỏ rực bay liệng chập chờn trên đống xương, chẳng hiểu là điềm lành hay dữ. Rồi lại đàn quạ kêu quà... quà và cãi nhau inh ỏi. Hai chân con quạ đen nào cũng quắp một gióng xương, hoặc cục xương thi nhau thả xuống. Đống xương đang đè lên Ánh cứ to dần, chất cao dần thành... núi xương trắng. Ánh khiếp đảm, gào lên những âm thanh không rõ lời. Bỗng giật mình, tỉnh dậy hóa ra là giấc mơ. Mồ hôi mồ kê ướt đẫm áo hoàng bào. Mùi âm khí lạnh lẽo bay ngùn ngụt trong cung.
Trăng hạ tuần đã gác mái điện Cần Chánh, Ánh vẫn không ngủ được. Ánh bảo thái giám đưa mình đến cung Đức tam phi Ngọc Bình.
Mỹ nhân đang tắm trong đêm khuya khoắt. Nàng ngập mình trong bồn vàng ngập nước thả đầy cánh hoa lan bé mỏng manh trắng muốt. Dị hương lãng đãng xa gần, quyến rũ vô cùng. Lòng Ánh nôn nao, không chịu nổi mùi gợi dục, vội vã cuống cuồng. Ánh hấp tấp y như chàng trai mười sáu tuổi lần đầu nhìn thấy thân thể người đẹp trắng nuột nà, nhào vào bồn tắm, làm nước tràn ra quá nửa. Nguyễn Ánh và mỹ nhân quấn lấy nhau như đôi thanh long giao phối đêm mưa bão. Từng chập từng chập nước sóng sánh tràn ra ngoài. Chỉ một lúc dập dềnh, nước dạt ra ngoài bồn tắm gần hết. Bao nhiêu cánh lan trắng nát bấy dính vào bồn tắm, nổi trên mặt nước thơm rập rờn bên da thịt mỹ nhân.
- Thưa Chúa thượng! Người cầm cái chi trong tay, cứ chạm vào da thịt thần thiếp nóng hổi?
Ánh đang ôm cổ mỹ nhân, vội bỏ tay ra, quơ quơ trước mặt nàng cái vật màu đỏ sũng nước lập lòe như đốm lửa.
- Cái yếm thắm của nàng. Ta chém đứt cổ cò thằng khốn ấy rồi.
Trần Huy Sán đã chết? Đức phi Ngọc Bình cảm thấy như tắc thở bởi mùi máu tanh tưởi và khét lạnh rợn ngợp của binh khí chạm vào nhau. Nàng rùng mình. Gân cơ co rút lại. Người thẳng đơ, cứng ngắc. Rồi thân thể ngọc ngà từ từ lạnh ngắt.
Lúc bọn thái giám vào, thấy Ánh đã khoác hờ tấm hoàng bào, ngồi bệt xuống sàn, thả một tay vào bồn tắm. Mặt ngơ ngác như người mất hồn vía. Hai mắt Đức phi tam cung nhắm hờ như ngủ. Tóc mây xõa lập lờ trong nước. Hai đùi dài khép sát. Thân thể đã mềm mại và trắng hồng trở lại. Thần sắc đã hồi. Những cánh lan mỏng manh tội nghiệp bị đè ép, chà đi xát lại nát bấy vương trên thân thể ngọc ngà của nàng.
Văng vẳng đâu đó như có câu ca vọng vào tam cung:
Gái đâu có gái lạ đời
Con vua lại lấy hai vua làm chồng.
Bỗng dưng, một trận gió lớn từ phía sông Hương thốc thác thổi đến. Gió bò trên mái ngói điện Cần Chánh, và theo dọc vòm cung tam phi. Gió lay cuốn trướng rủ, màn che phần phật. Nguyễn Ánh chợt tỉnh nhìn ra ngoài, trời đang rạng. Bàn tay Ánh lỏng dần. Cái yếm thắm vụt khỏi tay Ánh chấp chới lượn đi lượn lại rồi thăng thiên.
Ban mai, cả kinh thành bàng hoàng sửng sốt. Một đám mây trắng kỳ dị hình con giao long khổng lồ mặc cái yếm đỏ như lửa lập lòe trên bầu trời Phú Xuân.
Dị Hương Dị Hương - Sương Nguyệt Minh Dị Hương