There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3458 / 26
Cập nhật: 2016-06-02 14:09:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
èn lồng và nến sáng rực. Mặt nước sông Hương lung linh ánh trăng non lẫn ánh đèn. Ánh khoác trang phục màu vàng uy nghi, ngù vai, vương hiệu lóng lánh trên ngực áo. Bấy giờ, mỹ nhân mới nhận ra Nguyễn Vương, lòng đầy cả thẹn, e lệ và mừng vui. Thực ra, nàng nhận ra cái thân hình ngắn tũn kỳ dị và cái mặt bần thần của Trần Huy Sán trước, muốn hỏi thăm vài câu về Thăng Long mà chưa tiện.
Giọng vương giả, quyền uy, Ánh hỏi:
- Có phải nàng là công chúa Ngọc Bình - con gái vua Lê Hiển Tông?
Khoan thai, ung dung tự tại, mỹ nhân đường hoàng thưa:
- Chính phải. Thần thiếp còn là Chính cung Hoàng hậu nhà Tây Sơn Cảnh Thịnh Hoàng đế Nguyễn Quang Toản, thưa Nguyễn Vương!
Ánh cau mày, tức giận, quát to đến nỗi bao gươm đeo bên hông gõ xuống ghế rồng cạch cạch. Không gian tràn ngập mùi binh khí lạnh lẽo rợn đến ghê người:
- Tây Sơn chẳng qua là một lũ giặc cỏ, chẳng có tên nào là đế vương trong mắt ta. Ta không muốn nghe nàng nhắc đến tên Toản đớn hèn, bất tài.
Mỹ nhân bỗng thở dài. Các huyệt, và những lỗ chân lông đóng chặt cứng. Mùi dị hương biến mất. Nỗi buồn tê tái lộ rõ vẻ thất vọng trên gương mặt quý phái:
- Thời nhỏ, thần thiếp nghe đồn chỉ có Nguyễn Vương mới sánh được bậc đại anh hùng trong thiên hạ Nguyễn Huệ. Thần thiếp đã lâu vốn lòng kính phục, yêu dấu. Té ra Nguyễn Phúc Ánh cũng hẹp hòi nhỏ nhen chưa bằng Quang Toản chồng ta vậy.
Nói rồi mỹ nhân lao đầu vào sập rồng tự sát. Ánh nhanh tay túm được vạt xiêm. Mỹ nhân mất thế, loạng choạng đổ nhào. Ánh đỡ được mỹ nhân, ôm choàng vào lòng. Thân thể Ngọc Bình mềm oặt trong tay Ánh. Lụa xiêm mềm mại mát rượi. Hơi thở mỹ nhân nóng hổi vấn vít mùi hương. Máu bốc hỏa lên đầu Ánh dịu hẳn. Tay phải Ánh vẫn nắm chặt mảnh xiêm y vừa bị xé toạc.
- Sao nàng lại liều thân như thế. Nàng đã ở bên ta đâu mà biết được đâu là vương giả đâu là tiểu nhân, đâu là vàng thau?
Mỹ nhân vẫn nhắm hờ mắt, như chết lịm. Nỗi buồn lặng thầm hằn trên gương mặt khả ái làm vẻ đẹp của nàng càng thêm mặn mà. Lòng Nguyễn Vương quặn thắt, suýt nữa thì làm vỡ ngọc quý:
- Sao mỹ nhân nói rằng, mỹ nhân chờ đợi thời khắc gặp Ánh này đã lâu?
Ngọc Bình chợt nhớ ra điều gì đó. Nàng như từ xa xăm trở lại trần gian.
- Nguyễn Vương thừa biết thần thiếp chờ đợi điều gì rồi còn hỏi.
Nói rồi, Ngọc Bình nép sát đầu vào ngực Ánh. Lòng dạ Ánh nôn nao, cồn cào như sóng biển Tây Nam. Bọn Lê văn Duyệt, theo hầu lúc đó bối rối nửa muốn đi nửa ngồi lại. Trần Huy Sán rầu lòng quá, lại thêm chút bẽ bàng, thò tay lấy yếm thắm trong túi áo ra lúc nào chẳng biết. Mùi binh khí khét lẹt lạnh lẽo nhạt dần, mùi dị hương thoảng đưa. Ánh chợt nhìn thấy Sán cứ bần thần mân mê yếm thắm. Ánh lộn tiết, cho rằng Sán chơi trò ma thuật phù thủy, bèn quát lính lôi ra chém. Y lại vươn cổ ra.
Ngọc Bình ngăn Ánh lại, kể vắn câu chuyện vòi rồng hút kho tiền ở kinh kỳ Thăng Long, rồi tâu:
- Thưa Nguyễn Vương! Thần thiếp cũng không ngờ Sán giữ cái yếm từ dạo ấy. Thần thiếp thật cảm động.
Ánh bảo:
- Hóa ra, dị hương lãng đãng tỏa ra từ cái yếm thắm của nàng chứ không phải từ cơ thể thằng khốn này.
Đoạn Ánh quay ra bảo Sán:
- Vậy là, người hạnh phúc trước cả ta rồi.
Sán nhét cái yếm thắm vào túi rồi rũ tay áo, cung kính tâu:
- Dạo còn ở kinh kỳ Thăng Long, hai đấng kỳ tài mà công chúa khao khát được thành thân hoặc là Nguyễn Huệ hoặc Nguyễn Ánh, chứ không phải hạ thần.
Bấy giờ Lê văn Duyệt mới lên tiếng:
- Lúc nãy, Trần Huy Sán có ghé vào tai thần hỏi rằng: Có thấy bóng con giao long cái đang lướt trên mặt sông không? Hạ thần nhìn chỉ thấy trăng, nước, khói sương và cái dáng Ngọc Bình rất mềm mại, co rút, uyển chuyển bước lên thuyền. Lòng hồ nghi vô cùng mà không dám nói. Vì mối an nguy cơ nghiệp, xin Chúa vương cẩn trọng.
Trần Huy Sán đứng bên Duyệt, tâu:
- Hạ thần nghe đồn thổi từ thời còn ở kinh kỳ Thăng Long, công chúa Ngọc Bình thường ra sông Nhị Hà tắm và nô giỡn với con giao long đực. Chuyện thực hư thế nào, chỉ có thể hỏi nàng mới biết được.
Ánh nghĩ, bọn hạ thần này quá lắm. Chúng đang dệt huyền thoại và ngăn cản bậc đế vương. Ánh đưa ánh mắt soi mói nhìn mỹ nhân tìm nỗi đồng cảm. Nàng cung kính.
- Quả thực. Hồi còn ở kinh kỳ, thần thiếp có trốn vua cha ra hồ Dâm Đàm tắm chứ không phải tắm sông. Thần thiếp có nô giỡn với bọn thủy tộc cua cá, ba ba, thuồng luồng, chứ tịnh như không biết giao long là con gì.
Duyệt đang định tâu thì Ánh phẩy tay, bảo:
- Thôi, các ngươi không nói nữa. Nàng là giao long càng quý, là thuồng luồng cũng chẳng sao. Đừng dèm pha ta nữa.
Lê văn Duyệt vẫn cố nài nỉ.
- Chúa thượng bình sinh khắp thiên hạ, binh đao nước lửa từng qua, lụa là châu báu, gái đẹp không thiếu. Hà cớ gì phải hạ mình trước con đàn bà vợ ngụy Quang Toản? Bọn thần lấy làm đau lòng và bẽ bàng lắm lắm.
Ánh cười gằn, bảo:
- Bọn các ngươi không nghe câu thơ cổ: “Mỹ nhân tự cổ như danh tướng”. Nàng còn hơn cả danh tướng. Ta được nàng như được nửa cuộc đời.
Cả bọn thấy Ánh cười gằn lạnh như ánh chớp đường gươm thì không ai bảo ai, đều lui ra.
Dị Hương Dị Hương - Sương Nguyệt Minh Dị Hương