There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 456
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2752 / 53
Cập nhật: 2015-03-20 15:58:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 306: Đồ Sát (hạ)
hế rồi sự đau đớn như trong tưởng tượng không hề phát sinh. Sát Đạt Mễ La cảm thấy rất kỳ quái, gã không nhịn được mà mở bừng mắt ra.
Thì ra trước mặt Sát Đạt Mễ La là một cung tiễn thủ mặc hoàng giáp đang mở rộng hai tay và đứng chắn trước mặt gã, hắn đã dùng thân mình mà ngăn cản hai con Hủ Huyết Bệ kia.
Hoàng giáp cung tiễn thủ tuyệt đối không vì thân thể của mình đang bị ăn mòn dần mà kêu la thảm thiết, trái lại, vẻ mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh và kiên định, hô lớn:
- Tổng chỉ huy, chạy mau!
Sát Đạt Mễ La kêu lên thất thanh:
- Ni Lâm Á!
Gã cung tiễn thủ có tên gọi là Ni Lâm Á đó chính là phó thủ của Sát Đạt Mễ La, tính tình ngay thẳng, trước nay vẫn luôn bất hòa với gã, hơn nữa hắn vẫn thường đưa ra ý kiến chống lại với Sát Đạt Mễ La, nên gã vẫn thường xem Ni Lâm Á không thuận mắt. Thế nhưng năng lực của Ni Lâm Á lại không tầm thường chút nào, phụ thân của Sát Đạt Mễ La vẫn kiên trì muốn gã phải giữ Ni Lâm Á ở bên cạnh suốt, vì vậy mà bấy lâu nay gã vẫn không hài lòng chút nào. Nhưng hiện tại, Sát Đạt Mễ La lại không ngờ chính gã bộ hạ mà thường ngày mình vẫn xem như là cái đinh trong mắt này lại dùng chính huyết nhục của hắn để ngăn cản đòn tấn công trí mạng cho mình.
Có ở trên chiến trường thì mới gặp huynh đệ, cái đinh trong mắt kia không ngờ cuối cùng mới chính là một vị huynh đệ trung thành nhất. Nghĩ tới thường ngày mình vẫn xa lánh hắn như đối với cừu địch vậy, Sát Đạt Mễ La chỉ muốn tự tát mấy cái, nhưng giờ đây gã đã không còn cách nào để bù đắp được nữa. Thân thể của Ni Lâm Á đang bị nuốt dần từng chút, từng chút một ở trong miệng của Hủ Huyết Bệ.
- Không!
Sát Đạt Mễ La kêu lớn, tay giơ cung tên lên, nhưng linh lực của gã chưa hồi phục nên Băng phong cực hàn tiễn chưa thể phát ra theo ý muốn được.
- Chạy mau! Tổng chỉ huy, xin hãy cho phép ta chống lại ngươi thêm lần nữa, và đây cũng là lần cuối cùng rồi. Sát Đạt Mễ La đại nhân, hãy giữ mình cẩn thận!
Ni Lâm Á vừa nói xong thì toàn thân của hắn cũng biến mất trong miệng của Hủ Huyết Bệ luôn.
- Buông hắn ra, đồ khốn kiếp!
Sát Đạt Mễ La cầm cung tên điên cuồng đập vào hai con Hủ Huyết Bệ kia, nhưng việc làm đó chỉ là tốn công vô ích mà thôi. Trong hai con Hủ Huyết Bệ kia, có một con vẫn chưa tiêu hóa hoàn toàn con mồi của mình, nhưng nó thông minh chia ra một khối thịt để quấn lấy cánh tay phải của Sát Đạt Mễ La, làm như vậy là gã sẽ không thể nào bỏ chạy được nữa.
Đau đớn! Đau như trùy đập vào tim vậy! Cơn đau đó không phải truyền đến từ cánh tay phải của gã, mà là truyền đến từ tâm khảm của gã. Rốt cuộc Sát Đạt Mễ La cũng hiểu được ý nghĩa câu nói của Tịch Tháp: "Chiến trường luôn thay đổi trong nháy mắt!" là thế nào.
Lúc trước, gã vẫn tưởng Tịch Tháp là người hay sợ chuyện, nhưng hôm nay, cuối cùng Sát Đạt Mễ La cũng đã hiểu được nguyên nhân vì sao Tịch Tháp lại phải luôn cẩn thận như vậy.
Đây là chiến tranh! Chiến tranh thật tàn khốc. Một khi ngươi không cẩn thận mà sa cơ ở trên chiến trường, vậy thì ngươi sẽ không chỉ mất đi tính mạng của một mình ngươi mà thôi, mà còn có vô số tính mạng quý giá của thuộc hạ nữa.
Thế nhưng đến khi gã hiểu ra được cái đạo lý này thì đã quá muộn rồi, cái giá phải trả ra cũng đủ sẽ khiến gã hối hận suốt đời.
- Aaaaaaaaaa!
Sát Đạt Mễ La chuyển trường cung từ tay phải sang tay trái, nhưng mục tiêu lần này không phải là Hủ Huyết Bệ mà là chính cánh tay của mình.
- Xoạt!
Cây cung trứ danh của gia tộc liền được uống máu, thì ra sợi dây cung cũng rất sắc bén, nhưng chẳng qua lần này nó không uống máu địch nhân mà lại uống máu của chính chủ nhân mình. Cuối cùng nó cũng hoàn thành tốt sứ mạng của mình, cắt lìa cánh tay phải của Sát Đạt Mễ La.
Hủ Huyết Bệ kinh ngạc nhìn gã. Dù sao người có dũng khí như vậy cũng rất hiếm thấy.
Giữa lúc linh lực đang nhanh chóng hồi phục lại, Sát Đạt Mễ La lướt mắt nhìn lại cuộc diện tàn sát vẫn đang diễn ra lần cuối cùng, sau đó không nói thêm một lời mà quay đầu chạy thẳng xuống núi, dứt khoát không ngoái đầu lại lần thứ hai.
Những binh sĩ còn sót lại ở trên đỉnh núi cũng không nhiều, một số ít cung tiễn thủ, Dã Man nhân và Thú nhân may mắt thoát thân liền vội vàng chạy tới hộ tống bên cạnh Sát Đạt Mễ La. Đám Phi Hành hệ ma thú ở trên đầu lởn vởn bám theo cho đến tận chân núi mới chịu bỏ. Tuy rằng tạm thời thoát ly được sự uy hiếp của đám Hủ Huyết Bệ, nhưng họ cũng bị lợi trảo của đám Phi Hành hệ ma thú cào xé cho long thịt tróc da, thương tích đầy mình, tình cảnh quả thật là thảm liệt dị thường.
Bởi vì phải nghiên cứu đường lối hoạt động của đám yêu vật mới sản sinh này nhằm mục đích để đối phó với chúng sau này, hầu như tất cả mọi người đều chỉ đứng từ xa mà quan sát, tuy vậy, cảnh tượng máu me như thế cũng khiến người ta phải bất nhẫn.
- Lập tức phái Kích Điện niểu đi tiếp ứng, phải dùng tốc độ nhanh nhất mà cứu Sát Đạt Mễ La đại nhân trở về!
Đặc Lạp Đa kiên quyết nói. Nếu Sát Đạt Mễ La không kịp cưỡi Kích Điện niểu chạy đi, chỉ e gã sớm sẽ bị Phi Hành hệ ma thú vây công cho đến chết mà thôi.
Đội tưởng cận vệ tuần thú sư hơi ngập ngừng:
- Thưa tham mưu trưởng, Kích Điện niểu của chúng ta không đủ năng lực để cõng các Dã Man nhân và Thú nhân chiến sĩ....
- Chỉ đành bỏ rơi bọn họ thôi!
Đặc Lạp Đa vừa nói vừa nhắm mắt lại. Y phải đưa ra một quyết định rất khó khăn.
Mộ Dung Thiên im lặng không nói gì, bởi vì kinh nghiệm của hắn còn kém, từ lúc trận chiến bắt đầu, hắn đã tạm thời ngầm giao quyền chỉ huy sang cho Đặc Lạp Đa, vốn là người lão luyện và quyết định có hiệu suất cao hơn nhiều.
Hắn cũng hiểu được chỗ khó khăn của Đặc Lạp Đa. Quả thật khi ở trên chiến trường, việc bỏ rơi đồng đội là một việc rất thống khổ, nhưng đây là chiến tranh, vì để tránh hy sinh nhiều hơn nữa, có đôi khi người ta phải lựa chọn việc mà mình không muốn làm nhất.
Mấy vị tuần thú sư tuân lệnh rời đi. Đặc Lạp Đa thở dài thểu não. Từ lúc nhìn thấy Hủ Huyết Bệ, y đã sớm hiểu được trận chiến này sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, mà các dũng sĩ kia cũng khó chạy thoát.
Không ngờ đám ma thú quá thông minh, chúng có thể giấu đám biến dị yêu vật ở trong cơ thể của bọn Phi Hành hệ ma thú, khiến cho phe mình khinh địch, nhờ vậy nên chúng mới đạt được tác dụng kỳ biến. Rốt cuộc bọn chúng đã thành công và chiếm được toàn thắng, chẳng qua chỉ mất đi vài con Hủ Huyết Bệ mà thôi.
Việc Hủ Huyết Bệ xuất hiện đương nhiên là một nhân tố ngoài ý muốn, nhưng có điều khó hiểu là đám ma thú quân đoàn kia vốn đang thiếu đầu lĩnh, xuất quân loạn xà ngầu, vì sao lại có thể nghĩ ra một kế sách tuyệt diệu như vậy?
Đó chính là điểm nghi vấn của Mộ Dung Thiên và Đặc Lạp Đa, đồng thời nó cũng là sự thắc mắc chung của các vị tướng lĩnh còn lại.
Đặc Lạp Đa dường như nghĩ ra được điều gì, trong lòng y bỗng dâng lên một cơn giá buốt, nhưng y không thể tin vào suy đoán của mình, thậm chí còn không dám tin tưởng vào nó nữa.
Trống trận và kèn hiệu lại vang lên, nhưng lần này lại không dõng dạc như lần trước nữa. Đó chính là hiệu lệnh rút quân. Đặc Lạp Đa bất đắc dĩ ngầm hạ lệnh thực thi bước thứ năm của kế hoạch. Mãi cho tới bây giờ, y không ngờ là mình phải dùng tới bước này nhanh đến như vậy, nhưng y cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi. Mất đi các binh sĩ Dã Man nhân ở trên đỉnh núi, ma thú căn bản là không cần phải miễn cưỡng xông qua hạp cốc nữa, vì chúng chỉ cần vượt qua vùng núi Ái Gia Mông Đạt là có thể tấn công nhân loại từ bốn phương tám hướng rồi. Người thông minh một chút sẽ nhìn ra được trận chiến phòng thủ hạp cốc này chỉ có bại mà thôi. Nếu như tiếp tục phòng thủ, bọn họ vốn không có hậu thuẫn và chi viện nên chắc chắn toàn quân sẽ bị tiêu diệt rất thảm trọng.
- Ù ù ù ù ù........
Những tiếng chân rầm rập nặng nề từ xa truyền đến, cánh quân chủ lực của ma thú rốt cuộc cũng đến nơi. Chúng lao xuống ầm ầm từ sau dãy núi cản trở cuối cùng là Ái Gia Mông Đạt, bụi đang bay mù mịt khắp nơi bỗng dưng tản ra, mọi người ngạc nhiên nhìn đám ma thú vốn ban đầu rất hỗn loạn, nhưng bây giờ lại hành quân chỉnh tề, phân loại theo chủng tộc rất rõ ràng, bố cục hợp lý, vv....
Xuất hiện sau cùng là một con ma thú rất kỳ dị, trên thân có năm cái đầu, một là kim sư, một là thanh hồ, một là bạch báo, một là hoàng hùng, còn lưng thì như của đại bàng đầu chọc có hai cánh, bốn chân to lớn như chân voi, móng vuốt như ưng trảo, cả người nó đều là vẩy mọc lên tua tủa và mang một màu đen hắc ám giống hệt màu đen của cánh cửa U Minh vậy. Chiếc đuôi của nó trơn bóng và không có sợi lông nào, nếu như chú ý kỹ một chút, người ta sẽ phát hiện ra, chiếc đuôi đó là một con hồng sắc mãng xà cực lớn, và con mãng xà đó không ngừng phun lưỡi phì phì ra ngoài. Có thể nói đó là một chiếc đầu khác cũng không quá chút nào.
Quái vật đĩnh đạc đứng trên đỉnh núi, tựa như vầng trăng sáng đang được các vì tinh tú vây quanh vậy, uy mãnh tuyệt luân. Không ai lại có thể bỏ qua sự tồn tại của nó. Các binh sĩ nhân loại đều tạm thời quên đi hết tất cả, ai nấy cũng đều kinh ngạc nhìn về phía con biến dị ma thú chưa bao giờ thấy qua kia.
Đám ma thú hung tợn kia đều quỳ xuống đất, tựa như tình cảnh triều bái thánh giả vậy.
Ma thú kỳ dị ngẩng cao năm đầu rồi phát ra một tiếng tru chói tai. Một gã cung tiễn thủ vốn đang bị thương không nhẹ, nay vừa nghe tiếng ma âm của nó thì sợ quá mà thổ huyết rồi ngã xuống đất chết tốt. Quái dị ma thú đứng trên cao nghênh ngang nhìn về đám nhân loại đang đứng ở xa xa, phảng phất như đang khiêu khích.
Rốt cuộc Đặc Lạp Đa cũng hiểu được tại sao phe mình lại bị thảm bại như vậy. Đám ma thú quân đoàn không phải là không có thủ lĩnh chỉ huy, mà trái lại, chúng còn có một thủ lĩnh rất đáng sợ.
Luân hồi yêu thú - Cùng Kỳ!
Dị Giới Dược Sư Dị Giới Dược Sư - Vô Xỉ Đạo Tặc Dị Giới Dược Sư