As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Mai Phương
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1004 / 12
Cập nhật: 2016-06-03 16:17:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ỗng nhiên chợt nhớ ra điều gì đó, dừng yêu, nàng bước đến xoay ngược bức tranh Người đàn bà xa lạ úp vào tường. Vải bố, khung gỗ mộc trần sì và màu vẽ lem luốc ở mặt trái bức tranh lộ ra trơ khấc. Nàng bảo:
- Một Mùa thu vàng là quá đủ rồi. Em không chịu được ánh mắt nhìn bí ẩn của Người đàn bà xa lạ trong bức tranh này. Cứ như có một con đàn bà nào đó đang chen vào giữa chúng ta. Mất tự nhiên.
Nhạy cảm và tinh tế. Yêu quá đi thôi. Tôi gục đầu vào ngực nàng như trẻ nhỏ tìm vú mẹ. Nàng âu yếm, suông những ngón tay búp măng vào mái tóc rối bù của tôi.
- Tiểu thuyết Đêm mùa hạ tuyết rơi ra rồi, anh ạ. Buổi chiều hôm qua chờ ở nhà in sốt ruột toát cả mồ hôi mới lấy được ba quyển biếu tác giả. Mừng vui và bồn chồn nhớ ngay đến anh, chỉ muốn gặp để tặng cuốn đầu tiên.
Có niềm hạnh phúc nào hơn thế? Lúc buồn, người đầu tiên nàng muốn nhìn thấy đôi mắt hoang vắng cô độc... là tôi. Lúc vui, kẻ đầu tiên nàng muốn chia sớt cảm xúc hưng phấn cũng là tôi. Niềm nhớ nhung. Nỗi khổ sở, dày vò. Giọt nước mắt. Bộ underwear mới mua. Kết luận của bác sĩ về cái u lành như trái nho ở vú trái... Tất cả mọi điều mọi thứ trên đời nàng đều muốn tôi là người đầu tiên biết, người thứ nhất được chia sẻ, người duy nhất cảm nhận; hoặc chỉ đơn giản tôi chứ không là ai khác ngắm nhìn... Tôi hôn nàng thật sâu, rồi bảo:
- Anh thật hạnh phúc vì có em.
Nàng lấy tập tiểu thuyết mới in ra khoe. Hương thơm da thịt nàng phảng phất át cả mùi mực mới in. Khi ở bên nàng thì sự nghiệp, chức vụ, tiền bạc chất thành núi và ngay cả Giải thưởng điện ảnh Oscar danh giá của Hoa Kỳ là niềm khát khao cháy bỏng treo trước mắt cũng chỉ là con số không tròn trĩnh vô hồn đối với tôi. Nàng là số một, là duy nhất, là bầu trời mặt đất của tôi.
Phải dùng lý trí để buộc mình tỉnh táo, tôi cảm nhận: Mùi mực in mới. Giấy mới. Tập tiểu thuyết này lẽ ra tôi đã được nhận từ ngay cái buổi chiều nàng bồn chồn, da diết nhớ ấy. Cũng chẳng sao, tập sách ở bên nàng càng lâu càng được ướp mùi hương da thịt nàng.
Tôi khen cái bìa đẹp, sang trọng. Con mắt người họa sĩ này đáng đặt bên ngòi bút người sáng tác. Nàng lưỡng lự, cái sự lưỡng lự trong sự nôn nao rối bời của người đang yêu.
- Nhưng mà, em... đề tặng anh thế nào được nhỉ?
Tôi bảo:
- Tùy cưng.
Nàng nghĩ ngợi, đôi mắt lấp lánh sáng reo vui như loài người vừa tìm ra lửa:
- Em sẽ ký tặng anh bằng dấu son.
- Dấu son?... Thôi, tùy em.
Khác đời quá đi mất! Nàng thường sống và yêu dị biệt chẳng giống ai. Đắm say sống. Cuồng nhiệt yêu. Sống và yêu như lửa cháy ngùn ngụt thiêu đốt trụi cả cánh rừng nhiệt đới. Sống và yêu cần thiết như ánh sáng, thiếu nó thì tăm tối đần độn; như không khí, thiếu nó thì ngạt thở, đông cứng.
Tôi hình dung nàng đã chúm chím môi in một hình trái tim đỏ hồng lên trang đầu nơi các tác giả thường ký tặng. Son môi không bị in phẳng bẹt trên giấy trắng mịn mà bóng nổi hình khối trái tim hồng, có những đường xẻ mảnh gợi cảm thân thuộc gần gũi. Bao nhiêu dấu son như thế này đã từng in ở mắt, má, cổ, ngực, đùi tôi...? Không nhớ. Tôi tưởng tượng nàng đóng dấu son môi vào tập sách, và nàng cũng đóng luôn dấu son vào trái tim tôi đang run rẩy...
- Em sẽ in cuốn bút ký chân dung văn nghệ sỹ, mà anh là nhân vật đầu tiên.
Tôi vẫn không thôi ngắm nghía Đêm mùa hạ tuyết rơi của nàng. Lật từng trang, soi từng chữ cứ như là báu vật của mình. Tôi đã nghĩ đến việc chuyển thể Đêm mùa hạ tuyết rơi sang phim, nó sẽ là quả bom tấn ném vào nền điện ảnh nước nhà đang èo uột, đang như cái ao tù đọng, tẻ nhạt.
- Ơ kìa. Em nói anh không nghe à?
- Ờ... ờ... Anh nghe... anh nghe.
- Này nhé, bút ký chân dung sẽ in hai vạn cuốn khổ 14×20,5, dầy 200 trang, giá tiền mỗi cuốn 27 ngàn đồng. Nhuận bút 10 phần trăm sẽ là 54 triệu đồng, anh ạ. 54 triệu sẽ mua được 100 bộ đồ lót giống như bộ underwear màu lửa anh tặng em...
Nàng không nhận ra tôi cau mày và nặng mặt. Tôi đang thẫn thờ trôi cùng sao trời đêm tuyết rơi mùa hạ với đôi môi hình trái tim thay câu đề tặng, thì nàng lại đồ lót, sách dầy mỏng, giá tiền đắt rẻ, với... nhuận bút. Văn chương và đồ lót. Giời ạ! Tình yêu trữ tình lãng mạn bị gói kín cầm tù trong cái quần lót màu lửa. Tôi hoang hoải. Chỉ muốn chui trốn vào giữa cuốn tiểu thuyết của nàng. Nhưng một đêm bên nhau thật quý báu, hiếm hoi. Tôi không muốn thân xác và tình cảm biến thành cây nước đá tan chảy giữa trưa hè sa mạc Sahara châu Phi. Tôi gạt mọi bẽ bàng và tất cả những ý nghĩ tồi tệ về nàng. Tôi tìm lại cảm giác hồi hộp, nhớ những đoạn thư của nàng.
Nàng viết:
Có thể chỉ nắm lấy bàn tay của anh cũng là đủ, nhưng có thể suốt cả cuộc đời này cũng là chưa đủ.
Nàng viết:
Em nghĩ đến anh lúc đang đi trên đường, lúc năm giờ sáng chạy vòng quanh hồ Hoàn Kiếm, lúc lên cầu thang gỗ đã ngả màu thời gian trong ngôi biệt thự kiến trúc Pháp, lúc ăn trưa ăn tối, lúc viết cứ một lúc phải dừng lại, lúc nói chuyện với người khác nữa, luôn không tập trung được, không hiểu người ta nói gì. Và tất nhiên, trước khi đi ngủ, khi vừa tỉnh giấc buổi sáng hay giật mình thức giấc giữa đêm cũng nhớ anh.
Còn nghi ngờ gì nữa, đích thực là tình yêu.
Có lẽ tôi phải viết kịch bản phim nhựa và tự làm đạo diễn cũng không đủ ngợi ca tình yêu của nàng. Sách khổ to khổ bé, 54 triệu đồng nhuận bút, bộ đồ lót màu lửa và chuyện cơm áo gạo tiền đời thường trần tục bay biến mất. Trước mắt tôi, chỉ còn là đôi tay trần nuột nà, gương mặt nàng khả ái với đôi môi hồng gợi dục. Trong đầu tôi, chỉ còn lại một nửa cuộc đời mình yêu dấu, tôi sẽ cắp đi theo khắp chân trời góc biển. Trong trái tim nhân hậu của tôi, chỉ một tình yêu xao xuyến da diết bù đắp, tựa đỡ, san sẻ và dâng hiến tận cùng. Tôi quấn vào nàng, nàng bện chặt vào tôi.
Chuông điện thoại reo. Nàng ngừng yêu vồ lấy máy.
- Em vừa tỉnh dậy.
“Nàng đang lựa lời tránh cuộc tra vấn giữa đêm khuya khoắt”. Tôi thầm nghĩ. Lòng kiêu hãnh nổi lên khiến tôi kiên quyết không thèm nghe tiếng đàn ông èo ẽo thô lậu trong máy điện thoại vọng đến. Sao nàng lại có chơi được với gã đàn ông èo uột ái nam ái nữ thế nhỉ?
- Thế ạ? Vậy mà em không biết là vừa có động đất khủng khiếp.
Hóa ra, chúng tôi làm tình mải miết, cuồng điên... không hề biết cửa kính rung cầm cập. Và dưới đường, người Hà Nội đang hoảng loạn túa ra từ các tòa nhà bê tông lạnh lùng, nháo nhác sợ hãi lo lắng vì quả đất vừa rùng mình hắt hơi sổ mũi ở đâu đó.
- Em bình an. Anh đừng lo.
-...
- Vâng! Tiểu thuyết ra chiều qua, in đẹp, anh ạ.
-...
- Ở hiệu sách cũng bán đấy.
-...
- Chỉ còn mỗi một quyển. Nhưng, là quyển đầu tiên đã định...
-...
- Thì em bận rộn cho sách ra, còn tâm trạng nào mà nhớ cuộc hẹn hò của anh nữa...
-...
- Chỗ đang ở rất đẹp, ấm áp. Sao anh lại từ bỏ, chuyển đi dễ dàng thế?
Tôi bắt gặp nỗi buồn nuối tiếc tê tái trên gương mặt nàng. Cái ánh mắt hốt hoảng ấy mách bảo tôi rằng: Nàng đã đến chốn ấy rất nhiều lần. Và sắp phải xa một nơi thật thân thuộc đầy kỷ niệm, mà nàng không hề muốn.
- Vâng... vâng ạ! - Nàng bỏ máy. Không nghĩ ngợi - Đồng chí ấy là người yêu cũ... muốn em tặng sách...
Ôi trời! Có một cục nghẹn cồn lên giữa cuống họng tôi. Không! Nó là trái cấm nàng Eva tặng Ađam - người đàn ông đầu tiên trên trái đất nuốt không trôi.
Đêm Mùa Hạ Tuyết Rơi Đêm Mùa Hạ Tuyết Rơi - Sương Nguyệt Minh Đêm Mùa Hạ Tuyết Rơi