Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Mario Puzo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Dark Arena
Dịch giả: Nguyễn Hoài Thu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 648 / 73
Cập nhật: 2019-11-19 14:36:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ọ bước vào một nhà hàng Đức đúng lúc dàn nhạc đang chơi một bản nhạc kích động. Đây là một phòng hình chữ nhật không trang trí, ánh sáng mờ mờ. Tường vôi và trần xây theo kiểu cổ khiến cho gian phòng có vẻ một nhà thờ. Ngày trước đây là một phòng của trường học, phần còn lại bị tàn phá.
Ghế ngồi là loại ghế xếp cứng. Bàn cũng thô sơ không có trang trí. Gian phòng đông chật người, bồi bàn không thể mang thức ăn và uống đến tận nơi phải nhờ khách ngồi bên ngoài chuyển hộ vào cho những người bên trong. Wolf là khách hàng quen thuộc, Mosca và Eddie bước vào theo đến một bàn sát tường. Wolf bảo người bồi:
— Sáu ly rượu mạnh.
Rồi Wolf nhét gói thuốc lá còn lại vào tay người bồi. Anh cúi đầu rảo bước. Bà Meyer nhìn quanh phòng nói:
— Ở đây không sang lắm.
Eddie vỗ nhẹ lên tay bà:
— Đây là hộp đêm dành cho kẻ chiến bại.
Wolf nói:
— Chỗ này có một lai lịch rất ngộ. Trước đây người ta đã đút tiền cho uỷ viên giáo dục trong chính phủ quân sự để nói rằng cơ sở không phù hợp với các hoạt động của nhà trường. Sau đó họ lại hối lộ ủy viên mỹ thuật để ông ta cho phép họ sử dụng làm hộp đêm. Không ai chú ý là địa điểm này có an toàn hay không. Chắc là nhà hàng này sẽ đóng cửa trong vài ngày tới.
Leo vui vẻ nói:
— Hãy trông kìa. Tôi chưa hề thấy khách nào buồn thảm thế. Họ đến đây làm gì cho tốn tiền.
Mọi người đều cười. Người bồi mang rượu đến. Eddie nâng ly lên:
— Chúc hạnh phúc đến với đôi bạn chúng ta. Hãy nhìn xem, một đằng là bà hoàng thật đẹp và hiền, một đằng là một gã tàn bạo. Nàng đã mạng bít tất, lau giày cho chàng mỗi đêm, và bù lại chàng đã tặng nàng những lời cay đắng và những quả đấm. Các bạn ạ, cuộc hôn nhân này rất hoàn hảo. Và sẽ kéo dài trong một trăm năm nếu chàng không giết nàng trước.
Mọi người nâng ly lên, Mosca và Hella nhìn nhau, mỉm cười như thông cảm với nhau. Các đôi nam nữ ra sàn gỗ nhảy. Wolf và Leo ngồi lại bàn.
Khói thuốc bay lên mù mịt, khách đến đây thật ô hợp. Có thể có kẻ đã bán một số bàn ghế trong nhà để đi chơi một đêm, tránh cảnh nhàm chán của cuộc sống. Còn các tay chơi chuyên chạy áp phe với lính Mỹ ngồi với các cô gái mang tất nylông và xức nước hoa thơm phức. Những ông có tuổi, buôn bán hột xoàn lậu, xe hơi cùng các đồ quý ngồi với các cô gái ăn mặc không sang trọng - thường là những nhân tình hoặc những cô vợ tháng vợ ngày. Gian phòng đông nghịt nhưng không quá ồn ào vì người ta nói chuyện vừa đủ nghe. Rượu được gọi. Không một ai gọi thức ăn. Dàn nhạc cố chơi những bản nhạc Jazz cũ của Mỹ và tay trống cũng gật đầu lia lịa bắt chước các tay trống Mỹ.
Wolf gật đầu chào một vài người quen ngồi ở các bàn khác những tay chợ đen mà y đã cộng tác trong việc buôn thuốc lá. Người Mỹ được nhận ra ngay vì cravát sặc sỡ của họ. Dân Đức đến đây cũng ăn mặc sang trọng nhưng vì chợ đen không có cravát nên họ phải lấy vải cũ may cravát. Wolf ngẫm nghĩ, giấu kỹ nhận xét để sau này sẽ đem cravát vào hốt bạc.
Bản nhạc chấm dứt, mọi người trở về bàn, Eddie thấy người phấn chấn vì vừa nhảy với bà Meyer. Nhìn Hella ngồi sát và choàng vai Mosca, Eddie tưởng tượng ra thân hình nàng trắng nõn trên chiếc chăn nâu của quân đội…
Trên sân khấu, một hàng thiếu nữ nhảy múa một cách vụng về, không một ai vỗ tay. Màn kế tiếp là ảo thuật và xiếc. Mosca thốt lên:
— Dở quá, chúng ta về đi.
Wolf lắc đầu:
— Chờ một chút.
Kèn đồng lại độc tấu rồi đèn tắt chỉ còn một góc sân khấu là còn ánh sáng màu vàng nhạt. Một anh hề từ hậu trường bước ra, khán giả vỗ tay ầm lên. Anh ta biểu diễn được một chút thì một cô gái chạy lên sân khấu nói nhỏ. Anh hề gật gù nói với khán giả:
— Thưa quý vị, ban tổ chức nhờ tôi báo tin là có thịt nguội sau màn trình diễn này. Không cần thẻ mua thực phẩm nhưng giá bán có hơi đắt. Tôi đọc thấy chúng ta thiếu 1300 calo mới đủ và khi mua khẩu phần của chính phủ quân sự, chúng ta được 1500 calo. Chúng ta phải thận trọng trong việc sử dụng 200 calo dự trữ.
Bỗng một cô gái ăn mặc hở hang chạy đến. Anh hề nhìn cô gái thèm thuồng rồi móc trong túi ra một củ cà rốt, một củ cải và một nắm hạt đậu. Anh ta đếm trên đầu ngón tay rồi lắc đầu: “Cô bé này sẽ làm cho mình tốn 1000 calo.” Cô gái ngả người vào anh hề. Anh làm hiệu mình đang gặp khó khăn. Cô gái lấy trong ngực áo ra một chùm nho. Anh hề làm hiệu cho biết không đủ. Cô gái toan móc ở quần trong thì anh ta kêu lên:
— Tôi đã bảo là không được.
Lúc cô bé đi ra, anh hề đưa tay lên trời than:
— Nếu tôi có được một đĩa thịt nướng thật nóng thì hay biết bao.
Tiếng cười vang lên ầm cả hộp đêm. Trên sân khấu anh ta lại bắt chước giọng của Rudolph Hess lúc bước lên máy bay qua Anh, giọng Goebels nói dối vợ, giọng Goering hứa không còn bom rơi xuống Berlin nhưng lại nhào xuống gầm bàn để tránh mảnh bom. Lúc anh hề bước lên, khán giả vỗ tay vang dội.
Lần này anh chải tóc có một mái xoã xuống trán, gần mũi có một vệt ria. Anh hề đóng giả Hitler thật giống. Nhìn người xem anh ta hỏi: “Các người có muốn tôi trở về không?” Im lặng ngột ngạt một lúc. Thế rồi phấn hoá trang trên mặt nhạt nhoà khuôn mặt tái xanh như người chết. Khán giả chợt hiểu. Gian phòng trở nên ồn ào. Vài người nhảy lên ghế, bàn hét to. Phụ nữ cũng vỗ tay ào ào.
Hình ảnh của Hitler, dù chỉ là Hitler giả, Hitler gây cười không làm cho anh kinh sợ nữa, nhưng cũng gợi nên những kỷ niệm đau thương cho Leo. Hai nữa, trong bọn khách Đức có vài tên trẻ tuổi nhìn Leo là người Do Thái, chúng cười lớn hơn thường lệ và công khai nhìn khiêu khích sang bàn họ ngồi.
Mosca hiểu rằng Leo khó chịu và khổ sở, nhưng vì lịch sự, chàng không ngỏ lời đòi về. Chàng đưa mắt nhìn Wolf và nói nhỏ:
— Bọn Đức hỗn quá. Làm cách nào cho mấy thằng khốn nạn ngồi bàn bên kia một bài học.
Wolf ngồi ngả về phía Mosca để đáp lời chàng:
— Không có gì khó. Tôi dùng thẻ tình báo để bắt thằng có vẻ đầu xỏ cả bọn, thằng lớn nhất đó ra ngoài. Hai thằng mình nện cho nó một trận. Chỉ có đêm nay tôi lại không mang theo vũ khí.
Mosca nói:
— Tôi có khẩu súng lục Hungari, mang theo để đề phòng.
Nhưng Leo đã đoán biết họ định làm gì mặc dầu anh không nghe rõ lời hai người nói với nhau. Anh ngửng mặt lên và lắc đầu:
— Không, tôi không muốn các bạn làm như thế. Chúng mình về là hơn cả.
Mấy người đứng lên. Wolf tiến đến bàn kia cúi xuống nhìn thẳng vào mặt gã thanh niên cảnh cáo:
— Cười to quá có hại cho sức khỏe. Hiểu không?
Không có tiếng cười phía sau đám người đi ra nữa.
Họ trở về phòng Mosca ngồi uống rượu. Hella nướng sandwich cho mọi người trên chiếc bếp điện của nàng. Câu chuyện tẻ nhạt tiếp tục một hồi rồi Wolf nhắc lại chuyện xảy ra ở nhà hàng:
— Bọn Kốt không bao giờ biết thế nào là phải trái. Chúng thua một trận nhưng chúng chưa chịu thua hẳn đâu. Chất hung hãn khinh người nằm trong máu của chúng.
Để cho không khí bớt nặng nề, Mosca hỏi đùa Leo:
— Anh phải mau mau quyết định đi Palestine hay sang Hoa Kỳ là vừa. Anh sẽ đi đâu?
Leo nhún vai không đáp, tiếp tục uống cà phê. Wolf hỏi:
— Anh có quyền di cư sang Hoa Kỳ không?
— Có chứ, - Leo đáp. - Tôi có quyền.
— Vậy thì đi đi, anh còn chờ gì nữa? - Wolf chăm chú nhìn mặt Leo như để quan sát. - Việc xảy ra đêm nay là một bằng chứng cho anh thấy rằng anh không hợp với cuộc sống ở Palestine. Tới Palestine, anh lại phải chiến đấu chống lại không biết bao nhiêu là kẻ thù mà bản chất con người anh thì hiền.
Leo đưa tay lên chông má trái. Mosca can thiệp:
— Để cho anh ấy tự quyết định.
— Đừng hiểu lầm tôi, Leo. - Wolf nói tiếp giọng nghiêm trang hơn. - Tôi chỉ muốn nói rằng thảm kịch của dân tộc anh là dân tộc anh có quá nhiều người không bao giờ đánh lại những kẻ đánh mình. Có nhiều người cho rằng các anh hèn nhát nhưng tôi không nghĩ như thế. Tôi cho rằng chỉ vì các anh quá văn minh. Các anh không tin ở bạo lực. Như đêm nay chẳng hạn nếu chúng ta kéo cổ thằng khốn nạn ấy ra ngoài, đánh cho nó một trận đích đáng. Có thể là việc đó có lợi cho cả chính nó. Nếu ngày nay dân tộc các anh lại có một mảnh đất để gọi là Tổ quốc, các anh lại có lãnh thổ, đó là nhờ công ở những tổ chức khủng bố của các anh. Khủng bố và bạo lực luôn luôn là những võ khí lợi hại và hữu hiệu. Các tổ chức tranh đấu ở mọi quốc gia trên thế giới đều dùng đến hai thứ võ khí đó. Tôi lấy làm lạ tại sao anh chưa chịu hiểu điều ấy sau tất cả những gì bi thảm đã xảy đến với anh, đến với gia đình anh, dân tộc anh.
Leo chậm rãi nói:
— Tôi không sợ phải đi Palestine, tôi biết bổn phận của tôi là phải đến Palestine. Nhưng tôi cũng biết rằng đến đó, tôi sẽ lại vất vả, mà tôi thì ngay lúc này, tôi đang muốn nhàn hạ muốn hưởng thụ cuộc sống. Tôi hổ thẹn vì ý muốn ấy của tôi, nhưng cuối cùng, tôi vẫn phải lựa chọn. Sau này tôi sẽ đi.
— Nhưng đừng chần chừ quá lâu. - Wolf nói. - Bọn Kốt sẽ không bao giờ thay đổi. Bản chất hung hãn nằm trong máu của chúng. Anh có thể nhìn thấy điều đó mỗi ngày.
Leo tiếp tục nói như không hề nghe thấy tiếng Wolf:
— Còn về khủng bố và bạo lực, tôi không tin. Cha tôi cùng ở trong một trại giam với tôi. Thực ra, tôi là Đức lai Do Thái. Trong tôi có thể có nhiều máu Đức hơn máu Do Thái. Cha tôi là người Đức, mẹ tôi là người Do Thái. Cha tôi là một chính trị phạm. Ông vào trại trước tôi. - Má trái Leo lại giật giật làm cho anh phải đặt tay lên đó chặn nó lại. - Cha tôi chết trong đó nhưng trước khi chết, ông đã dạy cho tôi biết, ông cho tôi biết rằng sẽ có ngày tôi được tự do và điều ghê rợn nhất có thể xảy đến cho tôi là tôi cũng đã trở nên tàn ác giống như những người đã giam giữ cha con tôi ở đó. Tôi vẫn còn tin ông. Thật là khó tin nhưng cho tới bây giờ, tôi vẫn còn tin là cha tôi nói đúng.
Wolf lắc đầu:
— Tôi biết. Tôi biết những người như cha anh. - Giọng nói của Wolf thật thản nhiên.
Hella và bà Meyer chuyển bánh thịt nóng cho mọi người, Leo từ chối:
— Tôi đi ngủ.
Sau khi Leo về phòng, Eddie Cassin và bà Meyer cũng đưa nhau lên lầu, Wolf uống cạn ly rượu và nói với Mosca:
— Chúng mình xuống dưới nhà, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Họ đi xuống đường và ngồi vào chiếc xe Jeep của Wolf.
— Tại sao anh lại mang súng trong người? - Wolf hỏi.
Mosca nhún vai:
— Thói quen. Tôi có sẵn một khẩu súng Hungari mang theo rất tiện. Chiến tranh mới chấm dứt chưa lâu.
Wolf gật đầu:
— Mang võ khí theo là phải. Tôi cũng không hào hứng lắm khi phải ra khỏi nhà vào ban đêm mà không có võ khí.
Họ yên lặng một lúc và Mosca cảm thấy nóng ruột. Wolf rít một hơi xì gà:
— Tôi muốn nói chuyện riêng với anh vì tôi vừa có ý nghĩ có thể làm cho hai thằng mình mỗi thằng có một khoản tiền khá lớn. Tôi thấy tất cả những kẻ đến chiếm đóng xứ này đều chẳng nhiều ít tham tiền, muốn có tiền và đều lấy tiền. Tôi vừa có mối đổi thuốc lá Mỹ lấy kim cương của bọn đang thèm thuốc lá ở xứ này. Wolf cười nhẹ, - Ở đây thuốc lá quý hơn cả vàng, anh biết không? - Rồi y hạ giọng. - Tôi có thể giúp anh kiếm tiền với những mối làm ăn của tôi.
— Mẹ kiếp, - Mosca bất mãn nói. - Tôi đào đâu ra cả núi thuốc lá để mà đổi lấy kim cương?
Wolf có vẻ do dự đôi chút trước khi nói tiếp:
— Anh biết rõ hơn ai hết là sẽ có ngày anh cần đến tiền, không phải là cần ít mà là cần nhiều, cần một số tiền lớn, cần cho anh và cho cả Hella. Chẳng hạn như chỉ cần có thằng ghét anh gửi một thư nặc danh tố cáo, và họ bắt được Hella sống trong phòng anh là kết liễu cuộc tình của anh và nàng, anh sẽ bị họ tống về Hoa Kỳ. - Y giơ tay lên. - Tôi biết, tôi biết anh sẽ trốn ở lại xứ này, việc này cũng chẳng mới lạ gì, đã có nhiều kẻ làm trước anh. Nhưng muốn ở lại được anh phải có tiền. Hoặc giả anh có cơ hội đưa nàng ra khỏi nước Đức, anh có thể mua được đủ thứ giấy tờ giả cho nàng, nhưng loại giấy tờ ấy đắt lắm không phải bất cứ ai muốn mua cũng mua được. Và bất cứ anh đưa nàng đến sống ở đâu, Thụy Điển, Đan Mạch, Pháp… chỗ nào cuộc sống cũng đắt đỏ, chỗ nào anh với nàng cũng cần có tiền mới có thể sống. Có bao giờ anh nghĩ đến chuyện ấy không?
— Không, chưa bao giờ tôi nghĩ đến, - Mosca chầm chậm đáp.
— Anh nên nghĩ, anh phải nghĩ. Thực ra, tôi cũng cần đến anh, chính vì cần đến anh nên tôi mới đề nghị cùng làm với anh. Tôi chẳng tử tế gì với anh cả. Anh có muốn nghe chuyện tôi muốn nói không?
— Cứ nói tiếp đi, - Mosca đáp.
Wolf lại dừng một lúc để chú ý đến điếu xì gà đang hút:
— Anh biết bọn mình ở đây tiêu một thứ tiền gọi là Tín Phiếu? Bọn buôn chợ đen rất quý thứ tiền ấy. Bằng thứ tiền giấy vô giá trị ở khắp nơi trừ ở nước Đức này bọn chúng mua được ngân phiếu của lính Mỹ. Nhưng vì lính Mỹ không thể có nhiều tiền nên cuộc mua bán này của chúng diễn ra rất chậm và phiền phức. Chúng phải mua ngân phiếu của từng chú lính một, trong lúc chúng ta, anh và tôi, cả Eddie nữa, đặc biệt là Eddie, chúng ta có thể đổi được, gần như tha hồ, tín phiếu thành ra ngân phiếu.
— Rồi sao? - Mosca hỏi.
— Bây giờ đến chuyện chính. Trong nửa tháng vừa qua bọn chợ đen Đức bỗng dưng có một số tín phiếu khá lớn. Tôi đã kiếm được một khoản tiền bằng cách đổi ngân phiếu cho chúng, tôi sẽ chia cho anh làm một phần việc này. Nhưng đó không phải là chuyện quan trọng tôi muốn nói với anh, đó cũng chẳng phải là số tiền lớn đáng để cho chúng ta mạo hiểm. Vì nghề của tôi là nghề an ninh nên khi thấy bọn Đức bỗng dưng có nhiều tín phiếu đến như thế, tôi mở cuộc điều tra ngầm. số tín phiếu được in ở Hoa Kỳ và chở bằng tàu đến Đức. Tàu chở tiền đậu ở Brenerhaven. Và mặc dầu việc chuyển vận này được giữ tối mật, chuyến tàu cũng bị mất một két tiền, số tín phiếu biến mất lên tới một triệu đồng, quân đội phải bịt vụ này đi vì họ không muốn bị khiển trách. Nếu họ để vụ này vỡ lở, tất nhiên, có vài anh cấp tá về hưu non chứ không ít. Anh thấy vụ này có thú vị không? - Giọng nói của Wolf trở nên sôi nổi. - Một triệu đồng. - Y nhắc lại.
Mosca mỉm cười vì âm thanh tham lam trong giọng nói của Wolf.
— Nghe này, số tiền đó giờ này chắc là tản mát ra khắp xứ nhưng nhất định là có một bọn nào đó ở đây giữ một phần lớn. Nếu chúng ta tìm được bọn đó, chúng ta sẽ giàu to. Có điều là việc tìm ra chúng không phải dễ.
Mosca hỏi:
— Chúng ta sẽ tìm bằng cách nào và khi tìm ra rồi, chúng ta sẽ vồ tiền của chúng bằng cách nào?
— Tìm ra tiền là việc của tôi. - Wolf nói, - nhưng tôi cần có anh giúp. Nói là khó thôi thực ra cũng chẳng khó lắm đâu. Khó là khó với người không ở trong ngành điều tra, còn tôi là tay nhà nghề. Tôi có kinh nghiệm, lại có phương tiện. Tôi quen biết nhiều đầu mối và tôi cũng có một số tay chỉ điểm khá hữu hiệu. Kế hoạnh của tôi như thế này: tôi sẽ mang anh đi giới thiệu với bọn buôn lậu ở đây rằng anh là một nhân vật quan trọng trong hệ thống chợ Mỹ, anh có một số thuốc lá lớn muốn bán với giá ba hoặc bốn đô la một cây. Vởi giá đó chúng sẽ tranh nhau mua. Chúng ta sẽ hy sinh khoảng ba, bốn chục cây thuốc với giá ấy. Tôi có thuốc. Bọn chúng sẽ đồn nhau về anh. Khi đó ta sẽ rao tin là anh cần bán năm ngàn cây lấy tiền liền một lúc, tiền đô hoặc tín phiếu. Chúng ta sẽ bày đặt ra một chuyện cho chúng tin. Nếu mọi chuyện tiến triển như ý sẽ có tên đến tìm mình để mua số thuốc ấy. Chúng sẽ mang tới hai mươi ngàn đồng bằng tín phiếu là chúng ta vồ luôn. Chúng không thể đi thưa cảnh sát, dù là cảnh sát của chúng hay cảnh sát của mình. Chúng mắc kẹt. - Wolf ngừng nói. Y hút hơi xì gà cuối cùng rồi quăng mẩu thuốc ra đường. Xong, y nói tiếp bằng một giọng thản nhiên. - Tất nhiên là chúng mình sẽ phải vất vả, phải mất nhiều đêm đi rao hàng, nhưng số tiền kiếm được sẽ rất xứng đáng.
— Chúng mình chơi trò cảnh sát ăn cướp. - Mosca nói và Wolf mỉm cười.
Mosca nhìn ra con đường đen tối và dãy nhà đổ nát. Đằng xa như qua một mặt hồ hay một cánh đồng cỏ, chàng nhìn thấy một chiếc xe buýt cô đơn với ánh đèn vàng di chuyển chậm chậm trong vùng đen thẫm của thành phố.
Wolf nói, giọng nghiêm nghị:
— Chúng ta phải lo chuẩn bị tương lai của chúng ta. Đôi khi tôi thấy cuộc đời tôi đã sống từ trước tới nay chỉ như là một giấc mộng, chẳng có gì đáng kể hay quan trọng cả. Có thể anh cũng cảm thấy như tôi. Bây giờ chúng ta phải sẵn sàng cho cuộc đời của chúng ta. Việc sẵn sàng đó sẽ khó, thật khó. Nhưng đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta để lo cho đời ta.
— Ô kê, - Mosca nói, - nhưng cứ nghe anh nói thì việc đó rắc rối quá đi.
Wolf lắc đầu:
— Việc có thể sẽ không thành, nghĩa là chúng ta có thể tốn nhiều công sức mà chẳng ăn giải gì cả, nhưng trong khi chờ đợi, tôi sẽ đưa anh vào việc buôn bán. Dù việc lớn có thành hay không, anh cũng sẽ kiếm được vài trăm đô để dành. Còn nếu chúng ta may mắn, chỉ cần may mắn một chút thôi, chúng ta có thể chia nhau số tiền lớn hai mươi ngàn. Có thể là nhiều hơn…
Mosca ra khỏi xe Jeep khi Wolf rồ máy, chàng đứng trên vỉa hè nhìn theo xe đi xa. Ngửng đầu nhìn lên, chàng thấy bóng Hella đứng sau cửa sổ trên phòng chàng. Chàng giơ tay vẫy nàng rồi chạy vội vào nhà.
Đấu Trường Đen Đấu Trường Đen - Mario Puzo Đấu Trường Đen