When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Nam Hà
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nhân Hi
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1041 / 3
Cập nhật: 2017-11-12 09:03:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
HƯƠNG BẢY
Tiệp ngồi giữa chạc ba cây trường già, cây trường duy nhất còn sót lại trên khu vực này- Cây trường cao. to, năm hôm trước còn rất rậm. nhưng những trận gió xoáy do các loại bom của B.52 tạo nên. đã lần lượt vặt trụi lá. Mặt đất nứt ra, chồng chất những đìa. những hố, làm cho cây trường già. tuy đã cắm rễ rất sâu trong lòng đất, dường như cũng bị nhấc lên, những rễ cái có lẽ đã đứt, nên cây không đứng thẳng được nữa, nó nghiêng về một phía. Trông nó như đang gắng gượng. cố đứng lên. cố chống lại sức mạnh bom đạn lúc nào cũng chực đè sấp nó xuống.
Tiệp ngồi ung dung. hai chân thõng xuống hai bên. thỉnh thoảng đung đưa như đang đi xe đạp. Đã bốn ngày liền, Tiệp ngồi trên đài quan sát- Cậu ta chỉ xuống đất lúc nửa đêm, ăn nắm cơm nguội. uống hớp nước. tào lao dăm ba câu chuyện với Tâm và Phúc tổ thông tin. trao đổi tin tức với đồng đội, rồi tựa lưng vào gốc cây thiếp đi vài tiếng- Trời chưa sáng. Tiệp đã choàng tỉnh. vội vã trèo lên cây trường. lấy dây dù luồn quanh bụng buộc vào chạc cây.dùng góc tấm dù ngụy trang lau mắt kính chiếc ống nhòm. hít những hơi thật căng, thật sâu. Làn không khí trên cao nhẹ hơn. mát hơn, không sặc mùi khét như dưới đất.
Khi ánh sáng từ đường chân trời hiện lên. lan dần tới trận địa. bóng dáng Tiệp rõ dần. Chiếc quần dài cậu ta buộc chéo từ vai bên này. khẩu AK báng gấp mang chéo từ vai bên kia. bao gọn lấy hộ ngực căng làm nổi bật tấm lưng trẻ trung rắn chắc của Tiệp- Cậu ta trật chiếc mũ tai bèo ra sau gáy, phất trần mái tóc rậm, loăn xoăn như sấy điện. làm tăng thêm vẻ gan góc vốn có. Ngoài khả năng nắm địch mặt đất, mà những tay trinh sát lâu năm như Đào. như chủ nhiệm Mẫn phải công nhận. hai tháng nay, Tiệp lại tỏ ra có khả năng xuất sắc khi nắm địch từ trên cao. Tuy sinh ra và lớn lên ở vùng biển Nghi Xuân. cạnh con sông Lam nước lúc nào cũng màu lam, nhưng Tiệp lại trèo cây rất giỏi. Cậu ta có thể trèo tít lên tận ngọn cây. đung đưa, vắt vẻo như một con vượn, khiến những tay thông tín hữu tuyến đứng dưới đất phải ôm mặt
kêu lên vì sợ Tiệp rơi xuống. "Hắn có một trái tim khỏe mới trèo cao được như thê " - Anh em bảo vậy. Tiệp còn có gan ngồi lì trên cây những lúc bom pháo giội xuống xung quanh. Tiệp bảo ngồi trên cao có khí an toàn hơn dưới đất. mảnh bắn không tới. Chuyện Tiệp ôm cứng lấy cành cây trong trường hợp bị bom đào vừa rồi, đã làm Tiệp nổi tiếng trong làng trinh sát. Sau lần đó. anh em hỏi cảm tưởng. Tiệp bảo: "Ngồi trên cây lúc đó giống như ông "Khốt-ta-bít”. chỉ khác ông " Khốt - ta -bít " ngồi " trên thảm. còn mình ngồi "trên cây ".
Cậu con trai hai mươi tuổi này bình thường củ mỉ, cù mì, động đến hay đỏ mặt. trong sinh hoạt anh em bình công cho, một mực lắc đầu từ chối. Có gói thuốc, cân đường, không bao giờ dùng riêng. Đi rừng không bao giờ về không. khi nắm rau. khi củ rừng. khi mấy mụt măng, anh nuôi rất thương Tiệp. Đi công tác. chiếc quần dài buộc chéo qua người. mũ tai bèo trật ra sau gáy với ý nghĩ: 'da rách rồi lành. quần rách không có giẻ vá, trật mũ ra nghe thích hơn ". Khi đi trinh sát, cứ trông Tiệp cầm AK. đôi mắt tròn lúc nheo lại. lúc mở to. tai hểnh lên, lưng khom xuống, thật giống như cọp săn mồi.
Trong đám trinh sát trẻ, Tiệp là người có khả năng phát triển nhất không những Tiệp phát hiện nhanh. cụ thể. chính xác tình hình địch, Tiệp còn biết tổng hợp những tình hình. những hiện tượng quan sát được. rút ra những nhận xét, những kết luận. mạnh dạn báo cáo những điều đó với Đào. có lần báo cáo trực tiếp với Trung đoàn trưởng Đoàn Vũ. Hôm được tin Lê Văn Tư đưa Chiến đoàn 46 sang Chơn Thành thay Trung đoàn 32, Sư đoàn 21, giải toả Tàu Ô, Đoàn Vũ gọi Tiệp tới. Sau khi nói rõ tình hình địch, giải thích những yêu cầu trung đoàn cần biết, cần nắm chắc. Đoàn Vũ nói với Tiệp như nói với đứa em út trong nhà:
- Tiệp này, cậu phải tìm mọi cách bám đài. mất cây này tìm cây khác. cố nắm cho được đội hình và cách thức tiến công của nó. phát hiện cho được các cụm xe tăng. pháo binh, cậu báo thẳng về sở chỉ huy. cậu báo cả những nhận xét của cậu nữa.
- Báo cáo thủ trưởng tôi làm được.
- Nhưng ác liệt đấy, chúng nó sẽ triệt phá những cây cao còn lại
- Báo cáo thủ trưởng chúng triệt cây này, tôi tìm cây khác. hôm kia tôi và tổ thông tin đã cắt được gần một cây số dây của Trung đoàn 32- Thủ trưởng đừng lo-
Đoàn Vũ muốn nói với Tiệp vài lời nữa nhưng anh không nói. Anh biết Lê Văn Tư đang chuẩn bị đánh anh một trận lớn. chắc chắn là ác liệt. Lê Văn Tư không đến nỗi khờ khạo. không nhìn thấy những lùm cây còn lại bên phía tây đường 13. hắn thừa biết những nơi đó có tai mắt của đối phương theo dõi mọi hoạt động của hắn. Đoàn Vũ rất quý Tiệp. anh có ý định sau chiến dịch này sẽ đề nghị cho Tiệp đi học lớp cán bộ trung đội. xong khóa học anh sẽ gởi Tiệp lên trường trinh sát của Miền. Được học tập cơ bản, Tiệp có thể nhận chức đại đội trưởng đại đội trinh sát trung đoàn-
Những tin tức, những báo cáo của Tiệp đã giúp Đoàn Vũ phát hiện ra cách đánh của Lê Văn Tư. Anh cả quyết ra lệnh cho các đại đội ở trận địa chốt chỉ để lại quan sát viên, còn tất cả rút xuống "tầng hai " của công sự. Rút Tiểu đoàn 17. lực lượng chủ yếu đánh vận động từ bên sườn ra khỏi khu vực bom pháo. Và cứ mỗi đêm tới, các chiến sĩ mới ra sửa sang lại công sự. chuẩn bị đường xuất kích.
Ba giờ sáng ngày 28, ngày thứ tư của trận đánh. Đoàn Vũ ra lệnh cho trung đoàn sẵn sàng chiến đấu. Còn kết quả trận đánh. người nhìn thấy trước tiên là Tiệp, rồi đến Lê Văn Tư. sau đó mới đến Đoàn Vũ.
Chiều ngày 28, Đoàn Vũ muốn rút Tiệp về. Cậu ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Nhưng anh đoán Lê Văn Tư sẽ điều hai chiến đoàn còn lại của sư 25 sang nốt. hắn sẽ mở trận phục thù. chắc có những ngón mới. Tiệp đã quen. thay người khác sợ trục trặc. Đoàn Vũ không gọi Tiệp về nữa.
Ngày thứ năm Tiệp ngồi trên đài quan sát. ánh sáng ban mai đã lan khắp khu vực Tàu Ô. Những tia sáng mặt trời đầu tiên nhọn như mũi gươm xuyên qua những tàn cây đen sẫm tiên dải rừng.bên phía đông đường. đến khu vực Tàu Ô- xóm Ruộng, bỗng như hẫng đi, ánh sáng sa xuống một vùng đất rộng, trống trơn. Làn ánh sáng rực rỡ, vàng tươi ấy lập tức tan ra. khói bom. khói đạn từ khắp nơi nhuộm lên một màu đen bẩn.
Hôm nay. bọn địch bắn pháo. ném bom như mấy ngày đầu. Chúng bắn. chúng ném từ từ. không vội vã. có vẻ như đang chuẩn bị cho một âm mưu lớn nào đó. Khu vực ngã ba xóm Ruộng. khu vực Chơn Thành không thấy xe tăng hoạt động. không thấy bộ binh nhúc nhích. Rõ là một sự yên ả khác thường. Tiệp báo cáo các nhận xét đó về sở chỉ huy trung đoàn. rồi lại tiếp tục quan sát. Tình hình đó kéo dài cho tới trưa. sang tận chiều- Tiệp bỏ ống nhòm nói vọng xuống.
- Các cậu ơi, đến giờ này mà địch không tiến công thì chắc thôi rồi Có lẽ hôm nay chúng xả hơi các cậu ạ.
Từ dưới gốc cây. Tâm tổ trưởng tổ thông tin ngửng mặt nhìn lên nói to:
- Đúng rồi đấy. Tiệp ơi, xuống đi. cậu ngồi suốt năm ngày không đau đít à?
- Còn sớm lắm. trời rất đẹp, rất trong, xuống không yên tâm.
Tiệp đưa ống nhòm lên nhìn bao quanh một lượt. Bầu trời tròn như một cái vung xanh khổng lồ. trông nhẹ tênh. những dải mây mỏng màu khói bay thướt tha. yểu điệu. Những đàn cò cánh trắng. những đàn diệc cánh đen, từ miệt Đồng Tháp Mười bay theo đội hình mũi tên về phía cánh rừng già bên kia Sông Bé, những đôi cánh nhịp nhàng. thong thả. đều đặn dưới những làn mây mỏng lang thang- "Bầu trời chiều thật đẹp " - Tiệp nghĩ thầm - Tiệp rít vào từng hơi thật căng như tiếc rẻ bầu trời khi ở trên cao "Bầu trời thì đẹp thế nhưng mặt đất trông thật ghê gớm ". Với đôi mắt tưởng như thuộc làu vùng đất dưới tầm mắt. nhưng sau năm ngày năm đêm. nhìn lại. Tiệp khó nhận ra những hình hài cũ. Cũng vẫn là đất ấy thôi. nhưng bom đạn đã dồn dập đào xới lên. xé nát ra. nhào nặn lại Màu xám. màu đen. màu đỏ. màu nâu cứ lộn tùng phèo..loang rộng ra- Những màu sắc ấy lúc đầu hiện lên có vẻ rất mới. Nhưng chỉ phút chốc đã chết ngay. Tất cả đều xám ngắt lại.
"Miền Nam em dừa nhiều. Miền Nam em dứa nhiều " Tiệp giật mình, sững người ra, vẻ ngơ ngác. Ai hát nhỉ. ai vừa hát những câu đó? Tiệp nhoẻn miệng cười chỉ ngay vào đầu mình tuổi nhỏ của mình vừa hát những câu đó ". "Miền Nam em xoài thơm. miền Nam em khoai vàng. Miền Nam của em ".
Tuổi nhỏ của Tiệp hiểu biết miền Nam bắt đầu bằng những câu hát ấy. Hai tiếng "Miền Nam " và cảnh tượng những bài bát. Bài thơ. cuốn sách gợi lên trong lâm trí cậu con trai lớn dần lên mãi. mỗi ngày mỗi ăn sâu vào tâm hồn, tình cảm. Ngày 9 tháng 9 năm 1969. Đoàn Thanh niên lao động xã tổ chức lể truy điệu Bác lần cuối cùng. Tiệp nắm chặt lay giơ lên một lúc với tiếng "Xin thề' phát ra từ đáy lồng ngực mồi lần anh bí thư xã đoàn đọc xong một đoạn trong bài điếu văn của Ban chấp hành Trung ương Đảng. Nắm tay chạm vào túi áo trên ngực, trong túi áo có tờ giấy chiêu sinh của Trường đại học Bách Khoa Hà Nội- Sau buổi lễ truy điệu, Tiệp về
nhà gửi lại giấy báo chiêu sinh cho mẹ. Cậu con trai mười bảy tuổi nói với mẹ: "Mẹ ơi. con đi bộ đội đây, giải phóng Sài Gòn, giải phóng miền Nam xong, trở về con sẽ vào " trường Bách Khoa, mẹ giữ kỹ giấy báo cho con "
Đợt xuống Bàu Lòng, từ trên cây cao. nhiều lần Tiệp chiếu ống nhòm về hướng Sài Gòn. Một màu xanh biếc của vườn tược. cây cối trải dài trước mắt Tiệp, Sài Gòn còn xa, nhưng Tiệp. qua mỗi lần nhìn ngắm về hướng Sài Gòn. cũng đã mường tượng ra một Sài Gòn theo trí tưởng tượng của mình.
"Có vào được Sài Gòn. mình mới được về với mẹ. mới được tiếp tục vào trường đại học " - Tiệp đinh ninh như vậy.
Tiệp đưa ống nhòm "ề hướng xóm Ruộng. Tiệp bổng nói to:
- Này. các cậu ơi! Ở xóm Ruộng có khói đấy. khói nhỏ thôi. chắc bọn lính nấu nước sôi chén gạo sấy. Ở Chơn Thành rất nhiều lính đi trên đường. chúng nó mang cả ba lô sau lưng như sắp sửa hành quân ấy". Báo ngay về trung đoàn đi. Tám ơi. cậu mở PRC.25 xem có nghe chúng nó nói gì không? L.19 vẫn quần ở mé tây xóm Ruộng. Tụi nó muốn đánh đêm các cậu ạ.
Chiếc L.19 đang quần những vòng rộng trên dải rừng phía tây xóm Ruộng bỗng vọt lên cao. rồi bay sang phía đông một cách vội vã Tiệp sinh nghi. vừa chuyển ống nhòm lên cao giữa bầu trời. thì đã thấy giữa lưng chừng trời hướng đông nam có nhiều giải khói trắng thẳng băng mỗi lúc một kéo dài ra. Tiệp chuyển ống nhòm lên đầu dải khói. Tiệp nhìn thấy ba chiếc B.52 đang từ đội hình tam giác chuyển dần sang đội hình hàng dọc. đội hình chuẩn bị cắt bom. Đôi cánh cong của những chiếc B.52 to dần, những cái đầu dài ngoẵng chiếu thẳng vào hướng Tiệp đang ngồi. Tiệp kẹp hai chân vào chục cây. một tay nắm cành, một tay nắm ống nhòm. Đôi mắt tròn mở to soi qua ống nhòm vào thẳng từng chiếc B-52. Tiệp kêu to:
- Có B.52 thẳng tới phía mình đấy nhé, chuẩn bị đi, chúng nó chuyển sang sang đội hình ném bom rồi. _
- Xuống đi mày - Tâm và Phúc càng gọi giật.
Khoan đã - Tiệp càng quặp chặt hai chân vào nhau mắt vẫn dán vào ống nhòm - Có tốp thứ hai nữa các cậu ơi. Tốp này cũng đang chuyển đội hình-
- Bom đấy. xuống đi - Phúc hét lên. hai tay đập vào gốc cây.
Tiệp nắm lấy cành cây định lần xuống. nhưng không kịp. Những tiếng rít khủng khiếp của hàng trăm trái bom từ trên cao phóng thẳng xuống. mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một nặng.
- Tiệp ơi! Tiệp ơi!
Tiếng Tâm và tiếng Phúc chìm đi trong tiếng nổ dậy đất của hàng trăm trái bom, mất hút trong làn gió cực mạnh, đang cuốn tung tất cả những gì trên mặt đất ném bổng lên cao- Tiệp ôm chặt lấy cành cây. môi mím lại. răng nghiến chặt. Những tầng khói đen cuốn chặt lấy người, gió tuốt trụi lá cây, tuốt trụi chiếc áo Tiệp mặc trên người. Tiệp thấy người rát bỏng lên. Tiệp không nhìn thấy gì cả ngực Tiệp bị nén chặt, rồi mặt đất như sụt xuống. cây trường Tiệp ngồi bay vọt lên rất cao. lộn vòng giữa khoảng không, một vật gì rất sắc siết đứt cánh tay Tiệp. Tiệp thấy mình bay vào giữa những tầng bụi màu đỏ. Tiệp sắp rơi xuống đất. Tiệp cảm thấy thế. nhưng rồi Tiệp lại thấy mình bay vọt lên giữa những cột khói khổng lồ màu đen. Người Tiệp rát bỏng. rồi như khô cháy đi. Tiệp không còn biết gì nữa.
Hai tốp B.52 rải bom thành một đường dài từ phía tây ngã ba xóm Ruộng lên đến phía bắc cầu Tàu Ô. Đài quan sát của nhóm Tiệp - Tâm - Phúc nằm đúng trên đường ném bom của địch. Dứt loạt B.52 cuối cùng. Phúc ẩy vai vào cây gỗ chẹn ngang cửa hầm bò lên, rồi đưa tay xuống nắm lấy vai Tâm:
- Lên đi Tâm. thằng Tiệp tiêu mất rồi.
Tâm hổn hển như bị ngạt:
- Bới, bới đi. cây đè lên người rồi, không ra được.
Phúc đứng phắt dậy nhìn quanh. Cuốc xẻng bay sạch, máy điện thoại cũng không thấy. Phúc cầm cái cây vừa ẩy ra đút một đầu vào cửa hầm. một đầu kê trên vai, khom người xuống nâng cái đà ngang lên.
- Tí nữa. tí nữa - Tâm vừa thở vừa góp sức đẩy cái đà lên.
Phúc nhắm mắt. nghiến răng. cố sức đứng thẳng. Chiếc đà ngang nối khỏi mặt đất. Tâm trườn ra cửa hầm. mặt tái mét. Phúc bỏ cây. quỳ xuống nắm lấy hai vai Tâm kẻo mạnh. nâng cả người Tâm ra khỏi hầm, ghé sát tai vào ngực, vào mũi Tâm. Phúc đỡ lo. Tâm chỉ bị ngạt. Phúc mở cúc áo, xoè hai bàn tay xát mạnh lên ngực Tâm. tay xát nhưng mắt nhìn xung quanh. Cây trường không biết bay đi đằng nào. Ở đó chỉ có một hố bom to. Thấy Tâm đã mở mắt. Phúc thôi không xát nữa. Phúc bò xuống hầm tìm cái máy PRC.25. Khỉ đưa được máy lên hầm, thì Tâm đã ngồi dậy. Phúc đặt máy vào lòng Tâm, vừa thở vừa nói:
- Máy điện thoại bẹp mất rồi, đường dây đứt. cậu kiểm tra máy rồi liên lạc với sở chỉ huy, để tớ đi tìm thằng Tiệp.
Tâm đưa tay lên ngực. ho mấy tiếng, khạc ra một cục máu. Tâm chùi miệng vào tay áo, bắt đầu mở công tắc máy. Tâm ghé vào máy, mặt tươi lên. máy còn tốt- Tâm hỏi. giọng vẫn còn lạc đi.
- Thằng Tiệp nó nói gì trước khi B.52 ném bom?
- Nó bảo ở xóm Ruộng có nhiều khói, Ở Chơn Thành lính rất đông. mang cả ba lô như chuẩn bị hành quân, nó bảo bọn địch có thể đánh đêm. B.52 từ hướng đông nam tới. có hai tốp- L.19 quần riết vùng tây xóm Ruộng. Báo cả tình hình ở đây. B.52 rải dọc theo tây đường lên đến bắc Tàu Ô. Cậu báo đi, để tớ đi tìm thằng Tiệp.
Phúc đứng sững người trước hố bom sâu, đôi mắt mở trừng trừng. nét mặt vừa đau đớn, vừa ngơ ngác- Cây trường đâu? Bom cuốn đi đằng nào? Tiệp ơi! Mày Ở đâu? Mày còn sống không?
Phúc cảm thấy có cái gì đó chẹn ngang ngực. Phúc đưa tay vuốt mạnh. rồi nhảy từ hố bom này sang hố bom khác. Mặt đất sụt lở rách nát. nổi cồn. nổi bãi như sau một trận động đất lớn. Phúc chui vào giữa những đống cây hỗn độn, cố tìm dấu vết cây trường, nhưng cả một mảng rừng đã bị bom vò xé, không còn phân biệt được cây gì với cây gì nữa- Phúc tìm trên mặt đất nứt nẻ. tìm trong những đống cây ngổn ngang. mong nhìn thấy một vật gì đó của Tiệp. vừa tìm vừa gọi 'Tiệp ơi! Mày Ở đâu Tiệp ơi! ". Phúc lắng tai nghe, không có tiếng gì vọng lại ngoài tiếng gọi của Phúc.
Trung đoàn trưởng Đoàn Vũ đi đi. lại lại trong hầm. Những nếp nhăn trên trán lúc co lại. lúc giãn ra- Đôi mắt thỉnh thoảng phóng ra cửa hầm, về phía con đường mòn các toán trinh sát cuối cùng vừa ra đi, B.52 rải một vệt bom dài phía trong đường sắt(1) từ nam lên bắc. Căn cứ vào tiếng nổ và những tin báo đầu tiên; Đoàn Vũ đoán luồng hom đi sau lưng trận địa của hai Tiểu đoàn 17, 19, nhưng lại trùm lên các trận địa hoả lực, các đài quan sát, những khu vực liền ngay với hậu cứ các đơn vị. Bọn địch muốn tiêu diệt các trận địa hoả lực? Các đài quan sát? Hay có ý đồ gì khác? Chúng có thể dọn đường cho một cánh quân bộ. cặp theo đường sắt đi ngược lên phía bắc không? Các Chiến đoàn 49. 50 hẳn đã sang Chơn Thành. Lê Văn Tư có ý định mở rộng và vươn dài cái "gọng kìm " đó không? Có thể lắm!
Đoàn Vũ lặp đi lặp lại những câu hỏi ấy, óc anh căng lên. B.52 đánh vào lúc gần tối, phá huỷ toàn bộ mạng điện thoại bên phía tây đường 13 của trung đoàn. Việc khôi phục đường dây trong đêm không phải dễ và nhanh được. Mà anh lại đang cần liên lạc ngay với các đơn vị. Chừng năm phút sau khi bom dứt. cậu tiểu đội trưởng thông tin giữ máy PRC.25 ở sở chỉ huy ôm cả máy chạy sang, cậu ta ngồi thụp xuống cửa hầm nói vọng vào:
- Báo cáo thủ trưởng nhận được tin từ đài đồng chí Tiệp.
Đoàn Vũ gần như lao ra cửa hầm. Cậu tiểu đội trưởng báo cáo lại tin vừa nhận được, trước khi đứng dậy. cậu ta nói:
- Đồng chí Tiệp bản cáo với trung đoàn hình như bọn địch chuẩn bị đánh đêm.
Đoàn Vũ hỏi nhanh:
- Tiệp đâu?
- Báo cáo thủ trưởng. đồng chí Tâm cho biết bom đào mất cái cây đặt đài anh em đang đi tìm đồng chí Tiệp nhưng chưa thấy.
Đoàn Vũ khoát tay:
- Về đi. tiếp tục liên lạc với tổ đài. cố tìm cho được cậu Tiệp.
Đoàn Vũ quay_lại, anh đứng im giữa hầm. Tiệp đoán bọn địch chuẩn bị đánh đêm._ Những hiện tượng gì đưa đến kết luận đó của Tiệp? Cậu ta chưa bao giờ phán đoán sai. Cậu ta có kinh nghiệm- Kết hợp với cách thức rải bom, Đoàn Vũ tin chắc Lê Văn Tư mở rộng gọng kìm, cố thọc một cánh của gọng kìm sâu lên phía bắc. đánh thốc vào lưng Tiểu đoàn 17, một phần Tiểu đoàn 19 hất lực lượng này xuống đường 13. để sáng mai tiến công chính diện.
Có tiếng bước mạnh sau lưng. Đoàn Vũ quay lại. Nguyễn Tính đứng trước mặt anh, mồ hôi đầm đìa trên mặt. Nguyễn Tính lên sư đoàn họp, trên đường về thấy B.52 giội bom khu vực phía tây trận địa trung đoàn, anh đã chạy một mạch về tận đây. Đoàn Vũ chờ cho Nguyễn Tính uống xong chén nước. anh mới nói những tin tức nhận được. rồi kết luận:
- Tiến công chính diện đến mức như năm ngày vừa rồi mà không ăn được. thì Lê Văn Tư phải đánh cách khác. Tôi đoán chắc chắn sẽ đánh như cách tôi vừa nói với anh.
Nguyễn Tính gật đầu, mái tóc dày xoã xuống trán:
- Có thể có lý lắm. anh tính sao?-
- Phải chặn bọn chúng lại. không cho chúng ép vào lưng Tiểu đoàn 17.
- Phải phái ngay các trợ lý xuống truyền đạt mệnh lệnh thôi. đường dây chắc đứt hết rồi.
Đoàn Vũ lắc đầu:
- Trợ lý đã đi hết sau khi dứt tiếng bom. Tôi mới nhận được tin Tiệp báo về xác nhận có hiện tượng địch đánh đêm. không kịp truyền đạt cho các đồng chí phái viên.
Nguyễn Tính nói ngay:
- Anh ở nhà, tôi xuống ngay Tiểu đoàn 17, chắc nó không bị B.52. Chỉ cần quay đằng sau thôi phải không? Chỉ cần quay nhanh một cái là ta đập vào đúng mạng sườn bọn thọc lên thôi mà. Anh đồng ý không? Tôi đi luôn đây.
Đoàn Vũ gật đầu, Nguyễn Tính quay lên hầm, gọi liên lạc.
Anh chạy lúp xúp.
Đêm đã bắt đầu đen đặc. Gió cuốn mùi bom B.52 để lại trên mặt đất. ném vung vào bầu trời đứng lặng. làm cho không khí không bay lên được, cứ quẩn quanh trong mọi góc hầm. Trong những hang hốc. nặng nề đến tức ngực.
Đoàn Vũ cầm tổ hợp. quay máy điện thoại. nhưng máy nhẹ tênh. Đường dây lên sư đoàn cũng đứt. Anh thong thả ngồi xuống bàn. thong thả hút từng hơi thuốc - Anh lắng nghe mọi động tĩnh. nhưng toàn mặt trận không một liếng nổ. không một phát súng bắn. cả từ phía ta đến bên phía địch- Trước mắt anh hiện lên một cây cao. Tiệp đang ngồi trên cây. Bom nhấc cây tung lên trời- Tiệp cùng toàn bộ cả gốc lẩn thân cây bay trong khoảng không tối sầm-
(1) Tuyến đường sắt Sài gòn - Lộc Ninh
II
Ngay tối ngày 23. lúc Lê Văn Tư. Chuẩn tướng Tư lệnh Sư đoàn 25 ngụy ngồi tính toán số lượng bom và đạn pháo để quyết "sống mái một trận với Cộng quân ở Tàu Ô ". thì toàn thể cán bộ. chiến sĩ ngoài trận địa trong hậu cứ, đã được thông báo đầy đủ về sự thay đổi của địch, tên của viên tướng ngụy chỉ huy, những dự kiến về cách đánh của hắn, cách ta đối phó lại, và cả những bất trắc cần đề phòng. Đại đôi 111 tiếp nhận thông báo ấy một cách vui vẽ. Học là người bô bô trước tiên:
- Hà...Hà... thay quân, thay tướng, sư 21 chạy, sư 25 vào, Nguyễn Vĩnh Nghi đi, Lê Văn Tư tới, còn ta vẫn cứ ta. Ai thua, ai được nào? – Học chém mạnh tay về phía trước- phía địch – Một keo nhá, chịu chưa?
Trung đội trưởng Bình vốn trầm tỉnh, nói luôn một câu như muốn nhắc Học đừng phởn quá:
- Tụi nó chưa chịu nên mới đưa thằng sư 25 sang đây-
Học bĩu môi. giọng khinh khi:
- Quân lính của Sư đoàn 25 thì anh em la còn lạ đếch gì, chiến dịch mùa mưa năm bảy mốt. trung đoàn ta đã quai cho thằng Chiến đoàn 49 một trận ở đường 22 rồi đó. cũng ngụy như nhau cả thôi. chỉ có thằng Lê Văn Tư là anh em mình chưa biết mặt mũi nó ra sao. chưa biết---
Học đang ngập ngừng. chọn câu chọn chữ. thì Thận buột ra một câu:
- Chưa biết tính năng tác dụng.
Anh em cười rộ lên- Học khoát tay. lắc đầu-
- Tính năng tác dụng? Hắn là người chứ có phải súng đâu mà tính năng tác dụng. phải nói là chưa biết sở trường. sở đoản. Chưa biết tính cách. tác phong- Nhưng hắn ra sao mặc kệ. một mình hắn làm gì được. có phải không anh em?
Trung đội trưởng Hoàn ngồi nghe. chỉ mỉm cười. đôi mắt chân thành nhìn hết khuôn mặt này sang khuôn mặt khác- Dạo trước Hoàn không như vậy. gặp dịp vui chuyện thế này. Hoàn chẳng thua kém gì Học. ăn nói còn hóc hiểm. thâm thuý hơn Học nhiều- Chẳng thế mà anh em bảo Hoàn là "Chàng thượng sĩ Đông Dương hay chọc trời khuấy nước » - Tất nhiên chỉ chọc trời khuấy nước trong phạm vi đơn vị, và cũng chỉ xung quanh những chuyện chướng tai gai mắt thôi. Nhưng từ cái đêm văn công xuống phục vụ, nghe bốn tiếng « Em là Thúy đây » nghe giọng hát của Thúy, nghe những lời tán dệt dẻo quẹo của Học, « chàng thượng sĩ Đông dương » dù đã xông pha trên ba nước, đã dạn dày khói lữa, cũng đăm ra đăm chiêu, mơ màng. Hoàn ít nói hẳn đi, mổi khoảng khắc vui vẽ có được dưới hầm, bao giờ Hoàn cũng lùi về một góc, tai như đang nghe lại giọng hát của cô gái đằm thắm, chỉ cách mình một hơi đi bộ, nhưng không làm sao nhìn mặt được. Hoàn vừa lắng nghe, vừa mĩm cười, qua vẽ nhìn của mình, ban tình thương yêu, lòng biết ơn và cả sự vui sướng cho từng anh em.
Hoàn không quan tâm tới sự thay đổi về các đơn vị và bọn chỉ huy của địch. Bởi lẽ tất cả các sắc lính ngụy, từ loại sừng sỏ nhất như lính biệt động mủ nâu, lính dù mủ đỏ, lính thủy đánh bộ mũ xanh. đến các loại biệt kích. biệt cách, chủ lực. bảo an dân vệ, Hoàn đều đã chạm trán, đều đã hiểu sở trường sở đoản. chỗ mạnh chỗ yếu. cách đánh của từng sắc lính. Hoàn tự nhủ "nếu như mình đừng trúng một viên đạn bắn thẳng vào tim hay vào đầu, đừng trúng một trái mìn mo làm cụi giò, đừng trúng một trái pháo. Trái bom làm bẹp gí, thì với cây AK đeo trên vai. cây M.79 mang sau lưng. với một bị lựu đạn Mã Lai, mình sẻ quật cho chúng biết tay " cho nên Hoàn không muốn góp chuyện. "Chàng thượng sĩ Đông Dương " tranh thủ những giây phút yên ả này thưởng thức. tìm hiểu,khám phá những cái mới lạ đã nảy sinh trong người mình.
Trong đại đội. có lẽ người lo âu. bồn chồn nhất là Trung đội phó Hậu. Từ hôm vào chốt chặn đến nay. Hậu chưa về hậu cứ lần nào. Buổi sáng ngại ngùng, nhưng buổi chiều lại đánh rất hăng. Lúc thật vui. cười nói thoải mái, nhưng có lúc lặng lẽ, âm thầm, giật bắn người lên vì một quả pháo, chụp lấy tai vì một tràng súng máy. Hậu
hoàn toàn không thích lối đánh này, bó buộc. tù hãm. không xoay trở được Cái chết luôn luôn đe dọa. đầu óc thường xuyên căng thẳng. Nếu không là trung đội phó, không là đảng viên. thì Hậu đã xỉn về hậu cứ làm bất cứ việc gì hoặc xin sang những đơn vị đánh vận động. Đánh vận động thoải mái hơn nhiều. Đánh vận động là cứ ào lên quét tới tấp, rồi rút. Có gì cũng rộng đường tránh né. Hậu cầu mong cho
trận đánh sớm chấm dứt. Cho nên khi được phổ biến địch thay quân thay tướng thì Hậu thở dài, chua chát. "Cái kiểu này còn lâu đây. Không bên nào chịu bên nào, tính mạng mình treo đầu sợi tóc ".
Sau hơn ngày chịu đựng mọi loại bom đạn, đối mặt với một tiểu đoàn bộ binh và mười hai xe tăng. Đại đội 111 đã cùng tiểu đoàn, trung đoàn đánh bại trận đầu của Lê Văn Tư- Đại đội hy sinh ba. bị thương năm, quân số chiến đấu tại trận địa còn lại mười chín người. vẫn giữ chắc khu vực cống ông Tề.
Chiều ngày 29. khi nhìn thấy bom B.52 nổ dậy lên bên phía tây đường, Đại đội trưởng Lê Cam nheo mắt. gật đầu:
- Từ sáng đến giờ tụi nó nằm im. giờ tụi nó chuẩn bị, chắc tối nay hay sáng mai sẽ đánh đây. Nhưng ủa, tại sao tụi nó lại dọn đường sát mí rùng? Tụi nó định bọc sườn cả trung đoàn sao? Sức mấy! Thôi phía đó có anh em lo. mình lo thằng trước mặt.
Quan sát, suy nghĩ một lúc. Cam trườn sang trạm quân y- Gọi trạm quân y là theo tên Học đặt cho có vẻ, cho oai, thực ra đó chỉ là một hầm cấp cứu của y tá Thư. Hầm ở phía sau trận địa của đại đội, cách ba chục mét. Hồi mới vào chốt chặn chưa có. Thư ở luôn hầm của Cam. Mấy ngày sau địch đánh rát. liên tục. việc đi từ hầm này sang hầm khác khó khăn, Thư đề nghị Cam cho anh em đào chiếc hầm này, để có điều kiện cấp cứu anh em bị thương tốt hơn. Cam thấy phải. Thư phác kiểu, Cam trù tính cây que. nhắn Đại đội phó Biên, cho anh em trong hậu cứ cưa cây- Biết ý định và kế hoạch của đại đội trưởng, anh em cưa gấp đôi số cây quy định. trong một đêm chuyển hết ra trận địa, và cũng ngay trong đêm đó. trừ những đồng chí cảnh giới. số anh em chiến sĩ. cán bộ còn lại đã, như Học nói "lặng lẽ. âm thầm. bí mật. xây dựng xong trạm quân y dã chiến ngay trước mũi súng của địch "Hầm đào theo hình chữ X. lát cây theo lối hầm kèo. mỗi ngách có hai tầng. tầng hai thông ra một đoạn chiến hào ngắn. Có thiết bị bệ bắn. Chính Học chứ không phải Thư. đã quy định vị trí của từng ngách: ngách 1 tiếp nhận. ngách 2 thương binh nhẹ và vừa. Ngách 3 thương binh nặng về hậu cứ. Ngách 4 an dưỡng, chuyển sang ngách 1 ra chiến đấu. Còn nơi trung tâm của 4 ngách là hầm cấp cứu tiểu phẫu thuật. Sự phân công ấy tỏ ra hợp lý. ai cũng tán thành. Sau mỗi ngày chiến đấu. các trung đội đưa thương binh về đó. có ngày chật ních. Một mình Thư làm đủ. làm hết chức trách bốn người: bác sĩ, y tá. hộ lý, chính trị viên. Sáng kiến ấy của Thư đã góp phần bảo đảm quân số chiến đấu của đại đội.
Trưa hôm qua. Trung đội trưởng Bình bị pháo khoan làm sập hầm, Bình ho ra máu, nhưng Bình không chịu về hậu cứ, Bình nói với Cam.
- Tôi về ngách an dưỡng, tiêm vài mũi thuốc. xoa bóp qua tí dầu là khỏi thôi. về hậu cứ rồi lại ra. ngại lắm.
Cam đồng ý. Cam muốn để Bình nghỉ vài ngày. nhưng coi binh tình vừa diễn ra, Cam muốn hỏi Bình xem tối nay có ra hầm chiến đấu được không. Sang đến nơi, Cam thấy Thư đang làm vệ sinh. Bình đang ngủ. Cam mừng quá. hỏi ngay:
- Vắng quá ta? Ngày nào cũng vắng thì hay quá trời. Thư nè!
Nghe tiếng Cam, Bình tỉnh ngay:
- Có chuyện gì không anh Cam?
Bình nhổm dậy. rồi rảo bước ra hầm giữa.
- Có chuyện đó. nhưng sao? Mày còn tức ngực không?
- Còn tức, nhưng có chuyện gì thế anh Cam?
Cam kéo Bình ra cửa hầm. Chỉ về phía tây trận địa:
- B.52 vừa rải bom một vệt dài. chưa có thông báo của trung đoàn. nhưng tao đồ chừng cha Lê Văn Tư muốn bọc sườn trung đoàn, không bọc sườn thì rải bom chi dài vậy. Các trận địa hỏa lực ở phía dưới một đoạn kia mà. Nếu đúng vậy, tao chắc cha Tư đã điều hết sư đoàn của hắn sang đây. ngày mai. chắc chắn đánh tợn. mỗi cánh là một chiến đoàn chớ không phải hai tiểu đoàn như hôm trước. Hắn quyết tâm nhổ cống ông Tề. bằng lối húc chính diện không ăn nổi. Muốn nhổ cống ông Tề tất phải nhổ chốt Mỹ trước, rồi mới húc vào sườn tụi mình- Pha ấy nguy hiểm đó Bình. Mày nhứt trí không?
- Đúng thế rồi.
Bình vội bịt miệng để khỏi bật ra tiếng ho.
- Để ngừa trước cái miếng hiểm đó của cha Tư. tao tính trung đội mày phải nhích xa bên đông đường, đó - Cam giơ tay chỉ - cái gờ đất con con đó, giữa chốt Mỹ và cống ông Tề, chỗ đó có hầm của tụi Trung đoàn 11 hồi mình chưa đến đây, tao có lần coi qua rồi hầm tốt, kèo cột hẳn hoi. đủ cho ba tổ bố trí. Các cha 11 cũng có con mắt chiến thuật- Mày đưa "b" mày sang đó. tao sẽ giãn đội hình của thằng Hoàn. thằng Hậu ra chút nữa, lấp vào chỗ của b mày bây giờ- Tao tính mày ra đó không cần tham gia sớm, để mặc tụi tao. khi nào mày thấy. hoặc bên phía này nguy hiểm, mày bất ngờ quạt vào sườn yểm hộ, hoặc bên phía Tiểu đoàn 18 giữ chốt Mỹ nguy hiểm. mày quạt sang- Bọn lính của cha Tư chiếm được chốt Mỹ mình mới gay, còn thì không sợ. trừ khi tụi ta rụi hết. Mày thấy sao Bình. Kế hoạch vậy đó, được không?
- Được tốt lắm. tôi sẽ đánh đòn bất ngờ vào mạng sườn chúng nó hoặc bên này, hoặc bên chốt Mỹ.
Cam phấn khởi đét bàn tay xuống đất:
- Đúng y, Bình! Tao thương mày ho ra máu, nhưng mày không ra đó không được.
Bình lắc đầu. vừa nhăn mặt vừa cười:
- Không sau, lúc nóng máu lên thì quên hết. Thế bao giờ tôi sang,.
- Để coi sao nè. tao tính đêm nay thế nào cũng phải phái vài đứa lần sang bên phía tụi nó xem động tĩnh ra sao- Tao đoán tụi nó lợi dụng ban đêm thúc đội hình lên sát mình. mờ sáng đánh luôn. Vậy nên lát nữa mày đưa anh em sang đi. có nhiều thì giờ để sửa sang công sự, có gì tụi thằng Học, thằng Hoàn còn giúp, đi muộn sợ bấn Bình ạ. Mày nhất trí không Bình?
Bình định đi. nhưng bỗng nghĩ ra một tình huống khác, Bình nói:
- Nhưng nếu bọn địch thọc đúng vào giữa mặt tôi, vào khoảng tiếp giáp giữa chốt Mỹ và cống ông Tề. thì anh phải lướt sườn sang nhé.
Cam đập tay lên vai Bình:
- Lo chi vậy Bình? Tháng Cam này bỏ mày. bỏ anh em sao được Bỏ thì đứt đầu đó mày.
Bình cũng thấy mình quá lo xa. Bình cười:
- Là dự kiến cho hết mọi lẽ. Thôi tôi đi đây. Anh có sang không?
Cam và Bình rẽ ra hai phía, bóng họ mất hút sau những cồn đất Từ khu vực phía tây trận địa. tiếng các loại súng bất ngờ rộ lên chừng ba mươi phút rồi tắt dần.
Đêm về mùa mưa lúc rộng lúc hẹp. lúc nhẹ tênh. lúc nặng trịch. lúc thoáng đãng, lúc dày như sắp lớp, tưởng lấy kéo cắt được. Thỉnh thoảng những trận gió vội vã trườn qua trận địa. cuốn bớt đi mùi lửa đạn. mùi máu, mùi thối của xác lính ngụy rữa nát. Đôi lúc những ánh chớp đâu đó trên bầu trời nhăng lên. lập tức những bóng người hoặc ngồi im. hoặc nằm rạp xuống bất kể trước mặt mình là gì. Khắp trên vùng đất rộng, không còn vật gì khác làm mục tiêu, không phân định được ranh giới. hàng mấy trăm con người, môi mím chặt. tai vểnh lên. mắt mở to, cảnh giác với mọi cạm bẫy. với mọi tai họa để hối hả làm công việc của mình: đưa cây que ra trận địa thay hầm sụp. Đưa cơm nước cho những người suốt ngày dầm mình trong lửa đạn. Đưa thương binh, tử sĩ về sau- Cặm cụi móc đất lên. khoét sâu nữa vào lòng đất, còn tí sức nào dốc hết, để cho chiếc hầm có độ dày bảo đảm. Mồ hôi và trí óc hàng mấy trăm con người ném.vào mảnh đất không còn sự sống của thực vật, nuôi sống sức bền của ý chí. sức mạnh của quyết tâm, chuẩn bị tiếp những trận danh khốc liệt.
Lê Cam từ khu vực bố trí của Trung đội 2 đi về hầm đại đội. Cái khu vực cỏn con đó. Lê Nhu đã báo cáo với Sư trưởng Đàm Lê cách đây mấy hôm. Đàm Lê nghĩ nhiều tới chuyện lướt sườn. Lê Cam vừa đưa tới mảnh đất nhỏ ấy sáu tay súng. Anh xân xíu số tay súng còn ít ỏi của đại đội ra để gắng loại trừ mối nguy hiểm đó. Anh bằng lòng với sự điều chỉnh kịp thời đó. Nỗi lo duy nhất là Bình không được khoẻ. Không biết Bình có đủ sức trụ cho hết ngày hôm nay không. Vào đến hầm, chưa kịp đặt súng thì Tâm tổ trưởng thông tin - Tâm vừa từ tổ đài chuyển ra bổ sung cho Đại đội 111 hồi đầu đêm - đã gần như áp cả miệng vào tai Cam, giọng hôi hổi:
- Báo cáo đại đội trưởng, trung đoàn thông báo Lê Văn Tư đã điều Chiến đoàn 50 từ Tây Ninh sang Chơn Thành, Chiến đoàn 50 đang di chuyển lên ngã ba xóm Ruộng. Bên phía tây đường, nơi B.52 vừa rải bom. có một cánh quân thứ ba cát rừng tiến lên phía bắc. bị Tiểu đoàn 17 và các đại đội trực thuộc chặn đánh. Đại đội đi đầu bị tiêu diệt, bị bắt gần hết. Bọn đì sau không chịu rút. chúng nó trụ lại đào công sự. Trung đoàn ra lệnh sẵn sàng chiến đấu cao. ngày mai có khả năng đánh lớn. Hết sức chú ý các khu vực tiếp giáp giữa các đơn vị. Báo cáo hết!
Biết ngay mà - Cam nói nhanh, giọng có vẻ châm biếm - Cha Tư cay cú hung rồi. khát nước hung rồi!
Nhìn quanh quất một chút, Cam hỏi Tâm:
- Nè Tâm. thấy thằng Thận, tháng Bình về chưa?
- Báo cáo chưa.
Cam nhìn ra phía trước. vẻ băn khoăn:
- Đi đâu xa dữ vậy kìa! Nãy giờ có nghe súng nhỏ hay lựu đạn nổ ở trước kia không?
- Không nghe, đại đội trưởng ạ-
- ủa. sao lâu về vậy cà? Hay tụi nó đi lạc?
Vừa lúc đó từ phía trước có bóng người đang khom người xuống, nghe ngóng, quan sát. Cam cúi xuống nhìn nghiêng. anh gọi
- Đây kia mà. Thận-
Thận thẳng người bước nhanh tới, quỳ xuống mép hầm. nói
- Đại đội trưởng ơi, có một cụm địch chừng vài chục thằng đã mò lên nơi tiếp giáp đại đội ta và Đại đội 112. tụi nó đang bố trí hoả lực, có hai cây đại liên, hướng về phía ta, ngay bên sườn.
- Bên sườn, cách bao xa? Hoàn đâu?
- Không đến trăm mét đâu đại đội trưởng. chỗ có hai hố bom đìa ấy mà. Anh Hoàn đang ở lại bám chúng nó.
- Thằng Hoàn bảo sao?
Thận đưa tay chùi mồ hôi, vừa nói vừa thở.
Anh Hoàn bảo chúng nó lợi dụng ban đêm. lợi dụng địa hình ém trước lực lượng để sáng mai bất ngờ đánh tạt sườn kết hợp với xe tăng trên trục đường_ Anh Hoàn đề nghị tập kích ngay.
Đúng - Cam gật đầu lia ha - Phải tập kích ngay. mày đi với tao-
Cho em đi với - Tâm từ phía sau lưng Cam nhô đầu lên – Em phải trả thù cho thằng Tiệp- Trả thù ngay. đại đội trưởng ơi.!
- Mày ở nhà giữ liên lạc với tiểu đoàn, trung đoàn, đi hết sao được
Thận xua tay. giọng quả quyết:
- Đại đội trưởng cũng ở nhà, có chuyện gì ai chỉ huy, mình em với anh Hoàn là đủ. Chúng nó ngu, cụm trong hai hố bom. Ngon ơi là ngon!
- Thôi được ráng mần cho gọn cho lẹ rồi về. Tao chờ. Nhưng nè. có cần M.26 nữa không?
Thận vừa quay người vừa nói:
- Chúng em có dư rồi.
Cam nhìn theo Thận, hình dung ra hai bố bom đìa. hình dung ra tụi địch. hình dung ra cảnh những trái da láng liệng xuống đó. Cam thấy không phải băn khoăn, lo lắng gì anh bảo Tâm:
- ở nhà nghe, tao xuống các trung đội đây.
Trong lúc Cam bò xuống từng hầm phổ biến thông báo của trung đoàn. hiệp đồng cụ thể ý định chiến đấu ngày mai, thì phía phải trận địa- Thận đã gặp lại Hoàn- Hoàn ghé sát vào tai Thận:
- Sao? ông Cam bảo sao?
Thận không trả lời ngay, bàn tay Thận xoè ra rồi nắm chặt lại. Thận nói:
- Anh Cam bảo phải gọn. phải lẹ. Anh tính thế nào?
Hoàn lại ghé sát tai Thận:
- Chúng nó hướng hết về phía mình. có thể có mìn mo chống tập kích. phía nam, phía sau lưng chắc hở. Ta chịu khó bò xa về phía đó. bất ngờ hơn, chắc gọn thôi cậu ạ.
Thận dán mắt nhìn khắp bốn phía. có vẻ lo:
- Tối quá. em không xác định được phương hướng nữa. Bò qua bò lại quên mất rồi. Làm sao anh?
- Cậu bám sát tớ. nhiều mảnh lắm, chú ý đừng gây tiếng động.
Hoàn thọc tay vào túi mìn mo. lấy thêm một trái da láng, cắn chốt bảo hiểm. Hoàn nhoài người ra, nhìn chếch lên bầu trời, xác định phương hướng lần nữa, rồi bắt đầu bò. Thận cũng hai tay hai trái da láng bò theo Hoàn. Hai bóng đen bò xuống phía nam, phía sau lưng cụm địch.
Trời sắp mưa nên rất tối, gió đột nhiên thổi mạnh. Hai người ở trên làn gió, một tiếng động nhỏ cũng rất nguy hiểm. địch bấm mìn mo. hoặc nổ súng trước. Không ngại thương vong, nhưng ngại hỏng ăn. Lúc này Hoàn quên hết. Những kỷ niệm tuổi thơ, những kỷ niệm chiến đấu, niềm vui, nỗi buồn, đến cả sự kiện quan trọng, rất mới lạ. vừa mới diễn ra trong đời sống tâm hồn của Hoàn. Hoàn cũng không nghĩ tới. Thực ra. nói quên cũng chưa được chính xác. Nhưng rõ ràng Hoàn không nhớ tới. hay nghĩ tới một việc gì khác. Hình như tất cả những gì đã trải qua trong cuộc sống, đều hoà hết vào trong máu, thấm hết vào từng tế bào li ti trên cơ thể. tạo nên sức đẩy, cho Hoàn bò trên từng thước đất. Hoàn quên cả chính bản thân mình. chỉ nhớ trong tay có hai trái da láng đã mở chốt bảo hiểm. Toàn thân đang tiếp xúc với mặt đất tơi mủn như bột, trong con mắt là bóng đêm, trong bóng đêm là hai hố bom chứa đầy hai cụm địch và sau chân Hoàn. Thận đang bò theo.
Hoàn không còn ý niệm về thời gian. không nhớ mình bò mất bao lâu, vòng vèo như thế nào. Nhưng khi một ánh chớp bất thần nhăng lên giữa bầu trời mọng nước thì Hoàn vội áp sát mặt xuống đất Hoàn và Thận đang ở sang lưng bọn địch. nếu không có ánh chớp, bò thêm chút nữa, Hoàn và Thận sẽ tới sát miệng hố bom thứ hai. ánh chớp tắt. Hoàn lùi lại ngang với Thận. Lúc này thì thầm cũng không được nữa. chỉ là cử chỉ ám hiệu. Trao đổi xong, Thận nằm lại. còn Hoàn quành ra bò tới hố bom thứ hai. Chừng năm phút sau. một chớp lửa và một tiếng nổ gọn bùng lên dưới hố bom thứ hai. ngay tức khắc dưới hố bom thứ nhất cũng bùng lên một tia chớp lửa và một tiếng nổ chụp xuống hai hố bom, cào nát mọi thứ trong đó. Từ ngã ba xóm Ruộng pháo sáng vọt lên liên tiếp. mấy cây đại liên, trọng liên phun ra từng luồng đạn đỏ lừ. mấy cụm pháo ở Chơn Thành bất thần gầm lên. Đạn trọng pháo xé rách màn đêm lao vùn vụt xuống khu vực Tàu ô.
Hoàn nhổm người lên dưới ánh sáng chập chờn. Hoàn nhảy xuống hố bom- Khẩu AK lăm lăm trong tay. Bên kia Thận cũng nhảy xuống. Gần hố bom có tiếng kêu thất thanh. có tiếng chân chạy xa dần về phía sau. Hoàn ngã ngồi xuống, tay chống lên một đống thịt bầy nhầy. Hoàn rút tay ra, chùi mạnh vào lớp vải trên người tên địch. rồi lao tới một bóng đen đang cựa quậy trước mắt. Từ hố bom bên kia có tiếng báng súng khô khan động xuống mũ sắt. có tiếng hự hự trong cổ họng của một tên địch nào đó. Hoàn lại ngã, nhưng gượng ngay dậy. Hoàn đá mạnh vào cánh tay tên địch, một vật gì đó trong tay hắn bay lên trên miệng hố bom. Hoàn ngồi thụp xuống, đầu gối tì lên ngực tên địch. Một tiếng nổ to. vang lên trên miệng hố hom, mảnh trái M.26 siết mạnh vào không khí.
Những tiếng nổ ở hai hố bom dứt được chừng mười phút. Lê Cam vẫn chưa thấy Hoàn và Thận về. Lê Cam quyết định đi đón. nhưng anh chưa kịp bò lên hầm. đã thấy hai bóng người đang lom khom đi tới. Hoàn và Thận đặt những thứ lấy được xuống cửa hầm.
Cam chuyển dần vao trong hầm. Thận thở không ra hơi. giọng lạc đi:
- Một đống thịt... đúng là một đống thịt, đại đội trưởng ạ. Người em dính toàn máu. làm sao bây giờ?
- Lấy đất bột xát vô, thay quần áo đi.
Hoàn nằm dài ra trong hầm, quần áo. mặt mũi tay chân cũng lấm lem máu, mặc kệ. Hoàn thở những hơi dài:
- Tụi cảnh giới thoát được. may bọn mình không vào hướng đó.
Thận cười khúc khích, cậu ta đang thay quần áo. Lê Cam sờ soạng súng. sờ soạng mấy chiếc ba lô đầy nhóc lựu đạn, gạo sấy. đạn M.79 Hoàn và Thận mang về- Thận cố né xa đống chiến lợi phẩm, chỉ sợ đại đội trưởng sờ đúng người mình.
Có lẽ thói hợm hĩnh. kiêu căng, tính sĩ diện, sự tức giận điên cuồng. đến độ chua xót của Lê Văn Tư. sẽ được biểu hiện đầy đủ trong trận đánh ngày hôm nay. Lê Văn Tư đặt lòng tin vào cánh quân bọc sườn. vào những mũi tiến công bên sườn mà hắn đã vắt óc nghĩ ra sau hai đêm trằn trọc- Mờ sáng hắn nhận được tin báo, cánh quân bọc sườn bị chặn đứng một đại đội mất tích. năm đại đội còn lại chỉ mới chạm đến sườn chứ chưa bọc được, có hai mũi lướt sườn. thì một mũi bị gãy từ nửa đêm. một mũi nằm im không nhúc nhích. Hắn chuyển lòng tin từ bên sườn. sang chính diện, vào ba mũi dùi hắn đã tìm mọi cách nung cho đỏ lên, đó là Chiến đoàn 46 tiến công bên tây đường. Chiến đoàn 50 tiến công bên đông đường, còn trên trục đường là lữ 3 thiết giáp, có cả xe tăng, loại nặng M.48 lần đầu tham chiến. Hai chiếc xe phun lửa. chiếc xe chiêu hồi cháy rụm sáng 28 rồi. Xe phun lửa vừa mở vòi. xe chiêu hồi vừa mở loa thì xạ thủ súng AK của Cộng sản đã bắn trúng. Lê Văn Tư ấm ức vô cùng- Hắn xin Nguyễn Văn Minh cho xe tăng M.48 và 1 pháo đội 155 ly thay vào chỗ xe phun lửa và xe chiêu hồi. Dưới sự yểm trợ trực tiếp của sáu mươi nòng pháo cỡ lớn. với ba mũi dùi rực đỏ trong tay, hắn sẽ khoan, sẽ dùi, sẽ đục. Đục bằng được cái bức tường vô hình trước mặt ". Lê Văn Tư gọi bức tường vô hình trước mặt" vì khi bay trên cao nhìn xuống. hay từ ống nhòm nhìn ra, tuyệt nhiên hắn không thấy một bóng người, một ụ súng, một chiếc hầm. hay một đoạn chiến hào nào nguyên vẹn cả. Vùng đất sụt thấp xuống. Nhưng khi đụng vào vùng đất đó, thì lập tức bị giội ngược lại, bươu đầu. đổ máu. Hắn nghiến răng ra lệnh cho pháo binh:
- Bắn đi. bắn thả dàn, móc cho được tụi nó lên. móc từng thằng một, móc đi!
Hắn ra lệnh cho xe tăng:
- Chà đi xát đi húc đổ những gì hiện ra trước mũi xe, húc mạnh lên.
Hắn ra lệnh cho các chiến đoàn bộ binh:
- áp chắc vô. siết cổ tụi nó lại. không được nới tay chút nào hết- Quặp chặt lấy. không được buông ra-
Trong lúc Lê Văn Tư đang gào vào máy đến khản cố những mệnh lệnh chứa chất nỗi căm hờn, và cả sự bất lực thảm hại. hắn buộc phải thừa nhận trong năm ngày qua, thì sau gờ đất hẹp, giữa chốt Mỹ và cống ông Tề, nơi Sư trưởng Đàm Lê đã có lần nghĩ tới, Trung đội trưởng Bình đang ghé sát vào tai Tân quan sát viên kiêm liên lạc trung đội nói to trong tiếng nổ dữ dội của đạn đại bác.
- Ngày hôm nay sẽ ác liệt đấy Tân ạ. Cậu phải phát hiện cho được hoả lực lướt sườn của địch ở cả hai phía phía chốt Mỹ. phía cống ông Tề. nhất là phía cống ông Tề. để hoả lực lướt sườn quét vào sườn đại đội. thì ông Cam sẽ xẻo đái cậu đấy, nghe rõ chưa. nhóc
- Em nghe rõ!
- Cậu có sợ không?
- Có anh, em không sợ!
- Nếu tớ có chết cậu cũng đừng sợ, không có gì phải sợ hết. Chúng nó vào đây, lựu đạn đó, choàng vào mặt chúng. AK đó, phạt vào lưng chúng. Cứ có AK trong tay. đạn đầy trong băng. lựu đạn nặng quanh bụng là ung dung rồi. Này. cậu biết không, loại tiểu liên AK này, Liên Xô chế tạo lúc tớ mới đẻ- Hồi chiến tranh thế giới thứ hai bắn phát một. chứ đâu có hoả lực bộ binh mạnh như ta bây giờ. AK là loại tiểu liên tốt nhất thế giới hiện nay- AR- 15 - M.16 tụi Mỹ. tụi ngụy đang dùng không địch nổi đâu.
- Sao anh biết?
Tân thật thà hỏi anh. Bình cười:
- Nhóc ơi là nhóc cậu không đọc sách, không xem phim à?
- ừ nhỉ!
Mặt Tân đỏ lên. Tân là lính mới bổ sung hồi đầu chiến dịch. đã đánh Ở Hồng Tâm. Bàu Lòng. nhưng đánh kiểu này. như Học nói "Chưa nhuần nhuyễn ' đôi lúc cậu ta hơi hốt-
- Cứ dành một quả cuối cùng - Bình tiếp tục nói. giọng thản nhiên - Nếu AK hết đạn. chúng nó vào đây. với quả lựu đạn cuối cùng đó. nhảy lên ăn thua lần cuối với chúng. Lúc đó phải biết nghiến răng lại cậu ạ- Cậu có nghe rõ không?
- Em nghe rõ, em mong đừng ai hy sinh cả, phải sống mà giữ trận địa phải không anh Bình?
- Phải, đó là dự kiến tình huống xấu nhất thôi. để lúc có xảy ra khỏi bất ngờ. bối rối. Còn ý kiến cậu rất đúng. Tớ sẵn sàng rút bớt năm năm tuổi thọ sau này. để đổi lấy năm ngày giữ vững trận địa. Cái Tàu Ô này quan trọng lắm. cậu có hiểu không?
- Em hiểu-
Bình ôm chặt lấy đầu Tân. hít mãi mùi mồ hôi. mùi khói đạn sực lên trong mái tóc mềm của Tân. Dứt loạt pháo. Bình trườn sang hầm đặt trung liên:
- Quỳnh ơi. trung liên còn bao nhiêu đạn?
- Báo cáo anh. bốn trăm rưởi.
- Còn mấy băng không có đạn?
- Một băng anh Bình ạ.
- Lắp hết vào đi. cậu giữ thêm khẩu M-16 này. phải dùng đến nó đấy. Cậu nhớ thằng địch dùng hoả lực lướt sườn. thì ta cũng dùng hoả lực lướt sườn. Thằng nào gan góc, khôn ngoan thằng ấy được Muốn hoả lực lướt sườn có hiệu quả. phải giữ cho được bí mật. lúc bắn phải bất ngờ. bắn ra bắn, tạch đùng lèm nhèm là nó xơi tái mình trước đấy. Cậu hiểu chưa Quỳnh?
- Em hiểu rồi trung đội trưởng ạ.
Bình bò sang chỗ Tạo, xạ thủ B.40, Bình cởi ra một cây M.79 một túi đạn mười lăm quả đặt xuống góc hầm. Bình nhìn Tạo:
- Đại đội lấy được trong trận tập kích vừa rồi. báng còn dính máu tèm lem, cậu lấy cái gì lau qua đi, tớ bổ sung thêm cho cậu đấy, B.40 chỉ được bắn xe tăng thiết giáp thôi nghe không, đừng có ngứa tay phóng bừa. Xe tăng tụi nó sẽ sàng qua sàng lại. nhào vô, thụt ra, lừa cho cậu phóng hết đạn, lúc đó mới nhào thật. cậu làm sao? Nện xe tăng bằng súng không đạn à? Phải khôn, đừng nóng mặt nghe không Tạo? Cấm không được dùng B.40 bắn bộ binh. loại đó táng M-79 ngon hơn.
- Rõ! Báo cáo trung đội trưởng em nghe rồi. em hiểu rồi, Trung đội trưởng yên tâm-
Bình thấy tức ngực, Bình hít mạnh một hơi, khói đạn dày đặc luồn vào mũi. vào cổ. Bình ho sặc sụa. Tạo đưa tay vuốt mạnh vào lưng Bình. Tạo là Tiểu đội trưởng Tiểu đội 9. tiểu đội còn hai người bố trí hai hầm. Dứt cơn ho, Bình ghé sát vào tai Tạo nói từng tiếng một. cố át tiếng nổ của đạn trọng pháo.
- Tớ có chuyện gì. cậu thay tớ chỉ huy trung đội nghe không? Phải giữ cho vững, bọn địch lọt được vào đây thì không giữ được cống ông Tề đâu- Nhớ chưa Tạo?
- Em nhớ rồi. Trung đội trưởng đừng lo mà.-Tạo nói như gắt.
Bình bò về hầm mình, cạnh hầm của Tân. Bình móc chín trái M.79 quanh lưng ra. dồn vào chỗ đạn M-79 đại đội vừa bổ sung. được cả thảy hai mươi viên- Cây đại liên đuôi cá mất chân Thận lấy được dựng ở góc hầm. Bình có bốn loại súng bộ binh: 1 AK của ta. 3 thứ kia của Mỹ: 1 M.16, 1 M.79, 1 đại liên đuôi cá. Bình sắp thứ tự từng loại cho thuận tay, dễ lấy ra sử dụng. Bình rất tâm đắc "Thằng Hoàn, thằng Thận khá thật, tranh thủ làm ăn bổ sung vũ khí kịp thời quá ". Nhìn những khẩu súng đứng im lìm ở góc hầm. Bình nhớ ngay đến khuôn mặt các chiến sĩ Bình vừa gặp. nhớ ngay những lời Bình vừa dặn dò anh em. Tất cả những hiểu biết về địch. những kinh nghiệm chiến đấu thu lượm được bằng mồ hôi và máu suốt bảy năm qua. dường như Bình đã tranh thủ nói hết với anh em, khi trận đánh ác liệt sắp sửa bắt đầu- Bình biết chỉ chốc nữa thôi, khi pháo địch chuyển làn về phía sau lưng. dù có muốn đi Bình cũng không thể trườn tới từng người nhắc nhở được, dù có muốn gào lên thật to, anh em cũng không nghe được. Lúc đó chỉ dùng đôi mắt. đôi mắt nhìn địch, đôi mắt nhìn ta, hiểu nhau qua tiếng súng, qua cách xử trí của từng người, để tiếp tục hiệp đồng cho chặt mà thôi- Bình nói cả tới việc Tạo sẽ là người thay thế mình chỉ huy trung đội- Dự kiến người thay thế là chuyện quy định trong điều lệnh. là chuyện thông thường trong kế hoạch chiến đấu. Nhưng vừa rồi nói với Tạo điều cuối cùng đó thì không phải là chuyện thông thường.
Qua bàn bạc kế hoạch của tiểu đoàn. trung đoàn. Bình hiểu được mức độ ác liệt của trận đánh ngày hôm nay. Bình hiểu được giá trị quyết định của vùng đất nhỏ trung đội Bình đang chiếm lĩnh. Và như vậy, có gì bảo đảm rằng Bình sẽ không hề hấn gì trong suốt cả trận đánh hôm nay.
Đối với những người lính cũ đã qua bảy năm ở chiến trường, đánh hàng trăm trận, thì sự linh cảm về sống chết trước mỗi trận đánh. hoàn toàn không mới lạ. rất dễ nhận thấy. dễ đoán ra kết quả cuối cùng với mức chính xác rất cao. Người lính cũ có thể biết trước mình sẽ chết trong trận đánh hôm nay. Nhưng cái khác đối với những người mới vào chiến đấu, hoặc chiến đấu rồi, nhưng như Học nói - chưa có bản lĩnh đầy đủ - là những người lính cũ có bản lĩnh. hoàn toàn bình tĩnh, hoàn toàn tỉnh táo. hoàn toàn chủ động. Bình tĩnh đến mức lầm lì, tỉnh táo đến mức nhớ không sót một chi tiết. chủ động đến mức việc của mình mình cứ làm. dù cho địch đang đổ đạn đại bác xuống đầu cũng không cắt được óc suy nghĩ. tay hành động Bình là một chiến sĩ như thế. đang ở trong những trường hợp như thế.
Sắp đặt xong các loại đạn, các loại súng Bình nheo mắt nhìn ra trước trận địa. Mặt đất đang ngập ngụa trong những màn khói đen đặc do đạn pháo và bom cỡ lớn tạo ra- Lê Văn Tư đang dùng pháo bừa đi bừa lại khu vực Tàu Ô. Bom tấn điểm đều đều vào giữa những màn đạn pháo. sức chấn động làm cho mặt đất nghiêng qua nghiêng lại. làm cho ruột gan Bình bị dồn ép chặt. dồn ngược lên ngực đến nghẹt thở. Bình đưa tay xua luồng khói đặc tuôn vào hầm như suối chảy. Bình hốc một nắm đất trên miệng hầm bóp chặt trong lòng bàn tay. rồi móc túi lấy bao giấy kiếng bỏ nắm đất vào, Bình nhét gói đất xuống đáy bồng. miệng nhẩm tính. Đây là gói đất thứ sáu Bình đang cất giữ trong bòng. Làm xong cái việc vui vui đó, Bình chùi tay vào quần. tai vểnh lên nghe ngóng mọi sự chuyển động đang dồn dập diễn ra trên mặt đất. mắt lại nheo nheo phóng những tia sáng nhọn hoắt xuyên qua màn khói đặc trước mặt. Vẻ mặt thản nhiên gần như thư thái-
Bình thuộc lớp thanh niên làm nghĩa vụ quân sự năm 1965. khi Mỹ chính thức mở cuộc chiến tranh phá hoại ra miền Bắc, khi cuộc Nam tiến thứ hai trong lịch sử dân tộc. kể từ tháng 8 – năm 1945. không còn là chuyện bí mật đối với nhân dân và quân đội miền Bắc nữa. Cuộc đọ sức với chính quân đội viễn chinh xâm lược Hoa- Kỳ và chư hầu bắt đầu. Những lớp thanh niên vào tuổi Bình gạt bỏ. tạm g ác mọi dự định riêng tư. Họ hăm hở vào bộ đội, hăm hở đi bộ từ Bắc vào Nam, mang theo đầy đủ trang bị của một người lính. cắn răng vượt qua chết chóc, bệnh tật, đói khát, vượt hết mọi thử thách gian truân suốt dọc Trường Sơn- Họ có ý thức. có trách nhiệm rõ ràng trong nhiệm vụ hàng đầu và thiêng liêng: ' Giải phóng miền Nam, thống nhất tổ quốc".
Năm 1969 vào đến mảnh đất miền Đông. Bình cùng đơn vị đánh Mỹ Ở Bù Gia Mập, đường 14, tiếp đó ở đường 13, cầu Cần Lê. Lộc Ninh, Tà Xia, Trảng Sụp. Bị thương năm lần, nhưng không lần nào nặng lắm- Cuối năm 1968, Trung đoàn 29 từ chiến trường Tây nguyên vào Bình là một trong nhiều cán bộ tiểu đội được chọn bổ sung cho Trung đoàn 29 làm nòng cốt xây dựng đại đội mạnh. Trận càn " cái nêm Át-Lát" mùa xuân năm 1969 của sư đoàn "Anh cả đỏ" Mỹ và lữ đoàn thiết giáp số 11 Mỹ ở vùng Dầu Tiếng - vào Trung đoàn 29 vừa mới xuống chiến trường, đại đội của Bình bị bộ binh và xe tăng Mỹ vây chặt trong một cụm rừng cao su hai ngày hai đêm. Trung đội trưởng, đại đội trưởng cùng một phần năm quân số của đại đội hy sinh. Bình được chính trị viên chỉ định lên thay trung đội trưởng để tổ chức phá vây. Sau trận phá vây đó, Bình được tặng huân chương chiến công, chính thức giữ chức trung đội trưởng.
Bình không được láu lỉnh như Học, lanh lợi như Hoàn. Bình hơi chậm nhưng chín chắn, thận trọng, còn tinh thần dũng cảm không ai kém ai, vì vậy trong các trận chiến đấu. tiểu đoàn và đại đội thường giao cho Bình những nhiệm vụ khó khăn.
Bình ngồi chồm hổm giữa hầm chữ A, cây M.79 tựa vào vai. mắt nhìn chiếc hầm đung đưa, vặn vẹo. Bọn địch đang ném đợt bom cuối cùng. Bình ngơi lên cửa hầm nhìn sang hai bên- Quả khói bom cuồn cuộn, anh đoán chắc chưa có quả bom nào rơi xuống khu vực trung đội bố trí, nhưng phía trước phía sau, bên phải, bên trái đâu cũng có. Bình không lo pháo bằng lo bom. Đất đã tơi ra. rất xốp. không còn độ rắn. nên dù pháo khoan cũng không đào sâu được Trúng pháo khoan. hầm có bị ảnh hưởng nhưng không bị phá huỷ hoàn toàn, còn bom, nhất là bom đìa thì thật tai hại. Nếu như dứt loạt bom này, không trái nào rơi vào khu vực của trung đội. nhất định bọn bộ binh địch sẽ biết tay. Bỗng một luồng gió rất mạnh thốc vào cửa hầm, đẩy mình ngã sấp xuống, Bình thấy_ù tai. váng óc. ngực đau nhói. ruột gan cuộn lên. Bình vật vã, rồi lịm dần đi. Bình không biết mình ngất bao lâu. nhưng khi tỉnh lại ngước mắt lên. Bình thấy như có ánh nắng lướt qua cửa hầm. Bình chống tay ngồi dậy. đầu chạm vào xà ngang chiếc hầm đã oằn thấp xuống như sắp gãy. Bình nhớ nhanh mọi chuyện xảy ra. giật mình, trườn ra cửa hầm. gắng đứng lên- ánh mặt trời từ phía tây chiếu chếch vào trận địa làm Bình nhói mắt. Bình giụi mắt, điều Bình nhận ra đầu tiên là trời đã về chiều. Bình vẫn đang đứng trên khu vực trung đội bố trí. Trước mặt Bình là hố bom đìa lớn. mấy xác lính ngụy vắt trên miệng hố bom.
Bình nhìn kỹ, nhìn rộng ra trước trận địa trung đội, mặt Bình bỗng tươi lên " Không phải chỉ có mấy xác kia, nhiều lắm - Bình nói thầm - phía Tạo, phía Quỳnh, phía Tân, chỗ nào cũng nhiều" Bình đưa mắt nhìn hầm anh em. không thấy chiếc nào cả. Bình định gọi. nhưng sợ lộ. Bình tin bọn địch chưa chiếm được vạt đất này. tức là anh em còn sống. Xác lính ngụy vắt trên miệng hố bom nói lên điều đó Bình đưa mắt nhìn về hai phía- Phía chốt Mỹ. một đám địch bám được bờ tường ủi đang đào công sự đặt súng máy. Phía cống ông Tề. chừng một đại đội đang theo đội hình hàng dọc bò lên khoảng hở giữa Bình và Lê Cam. Lát sau. trước mặt Bình cũng có chừng một đại đội nữa bò lên. Chúng chỉ cách Bình hơn trăm mét.
Thế là mình không tham gia được từ đầu - Bình nghĩ thầm - may sao đã tỉnh lại, cũng còn kịp chán.
Các loại vũ khí vẫn còn nguyên. Bình dồn về góc phải cho dễ lấy, và cầm cây M.79 đặt -lên cửa hầm. Bình nhìn cả ba hướng. quyết định cách đánh. Nhưng phía trước mặt và phía bên phải bọn địch đã dừng lại. chúng đào công sự. Hình như chúng đang chờ lệnh Bình hiểu bọn địch đang chuẩn bị thật chu đáo cho trận tiến công cuối cùng trong ngày. Bình chăm chú theo dõi mọi hoạt động của hai đại đội địch- Nhưng, mắt Bình bỗng nhòa đi. Bình không nhìn thấy địch nữa, chỉ thấy đất là đất màu đất nửa xám nửa nâu trải rộng ra trước mắt Bình. Bình đang trôi trong sự so sánh hư hư thực thực. Thật ra màu đất trước mắt không giống như mắt Bình nhìn thấy. nhưng không hiểu sao. những mẩu ký ức chìm sâu trong người, đột nhiên hiện ra. một sự liên tưởng hiện ra, những hình ảnh quê hương hiện ra. những kỷ niệm cũng hiện ra. Và. đột nhiên hình ảnh Loan từ chỗ nào đó trong trái tim của Bình cũng hiện ra. ' Không - Bình lắc đầu – mình không hẹn gì với cô ta, cô ta cũng không hứa gì với mình. Có lẽ cô ta đã quên mình rồi. đừng nghĩ tới nữa ".
Bỗng một loạt pháo trùm xuống vùng đất xung quanh làm Bình sực tỉnh. Hình ảnh Loan vụt biến mất. Bình chớp mắt. Anh lại nhìn thấy bọn địch đang ở tư thế chuẩn bị bò lên. Bình thở một hơi mạnh, tức ngực quá. bụm miệng nhưng không nén được. Bình khạc một cái. một cục máu màu đỏ bầm bệt vào đất trên miệng hầm. Bình lau miệng. đưa cây đại liên đuôi cá đặt bên cạnh cây M.79- Chiếc băng đầy đạn dài như một con rắn, thòng xuống tận đáy hầm.
Đại đội địch phía bên phải bò nhanh quá. chúng chỉ cách Bình chừng dầm chục mét. chúng đang bắn các loại súng cối vào sườn Lê Cam. Bình nghiến răng lại. ướm báng súng vào vai. hướng mũi cây đại liên vào lưng, vào sườn đại đội địch đang phơi ra trước mặt. Bình nhấc chân, tìm tư thế đứng thật thoải mái. Bình chùi mắt nhìn cho rõ, chùi cả hai bàn tay nhớp nháp mồ hôi vào quần để nắm súng cho chặt. Bình ghì báng súng vào vai. nửa người trên như đè lên súng, Bình nhìn đội hình địch lần nữa. chọn nơi mạnh nhất của chúng. Bình rít qua kẽ răng:
- Này quân chó đẻ kia, tao vẫn còn sống đây!
Bình nheo mắt lại. từ từ siết cò- Cây đại liên đuôi cá bất thần rít lên từng chập dài, tuôn ra những tràng đạn rất căng, phạt ngang vào sườn, vào lưng đại đội địch. Cùng lúc đó phía bên trái, tiếng trung liên, rồi tiếng tiểu liên cũng đột nhiên nổ giòn. Bình mỉm cười
Thằng Quỳnh, thằng Tạo vẫn còn sống. chắc chúng nó sướng lắm!".
III
Các mũi tiến công của địch bị đánh bật về tuyến xuất phát, cách trận địa chừng trên dưới trăm mét. Bọn địch đang đào công sự. Trời đã về chiều. ánh nắng tắt dần. những đám mây màu chì tụ dần thành từng mảng lớn chậm chạp kéo qua bầu trời. toả xuống trận địa một màu sâm sẫm. Bọn địch đã ngừng tiến công, nhưng Lê Cam vẫn đứng như trồng ở cửa hầm. Phải cảnh giác! Bọn địch không rút về tuyến sau như các đợt tiến công trước. Tụi nó ở lại bám lấy tuyến xuất phát.
Chúng định áp dụng chiến thuật gì đây? Lê Cam lừ mắt từ phải qua trái- Anh bổng nhếch mép cười nửa. giọng thách đố:
- Mày óanh " tới mức đó mà không lấy được cống ông Tề, mày nghĩ sao hả Tư?
Lê Cam tưởng như Lê Văn Tư đang khoanh tay cúi đầu trước mặt anh. và anh đang nghiêng đầu nheo mắt nhìn hắn. Còn tụi mày. thằng Hoàn, thằng Học, thằng Bình. tất cả đại đội đều đã "oánh" rất giỏi. Nhất là thằng Bình mày biết cất dành cái miếng lợi hại đó. mày biết dùng nó đúng lúc cần phải dùng. Cây đại liên đuôi cá của mày đã chém một nhát sâu vào mạng sườn tụi nó đúng lúc bên này gay go. Nhưng mày chém chưa đứt, tao đã thấy một chớp lửa xanh loé lên ở chỗ mày. mày có sao không Bình ơi? Sao mày không bắn tiếp nữa?
Lê Cam muốn gọi to, nhưng anh không gọi được. Tụi địch ở gần quá Lê Cam giậm chân, đầu lắc qua lắc lại. tay bóp vụn từng cục đất. Anh nóng ruột, anh bồn chồn. Anh lấy đất bột cháy đen trát lên mặt, lên tay, lên bắp đùi, trải khắp quần áo. anh vừa trát vừa nói với Thận:
- Nè Thận, mày ở nhà, tao sang bên thằng Bình coi sao.
Không nghe Thận trả lời. Cam cúi xuống. anh đá vào chân Thận
- Nhỏ. ngủ sao mày?
Thận choàng dậy:
- Địch tiến công hả anh?
- Đâu có tụi nó đang đào hầm. gần tối rồi. chắc tụi nó thôi luôn. Nhưng mày dậy đi, tao sang thằng Bình đây, nóng ruột không chịu được.
- Để em đi cho.
- Để tao đi. mày theo dõi cho chặt nghe, tụi nó nằm la liệt trước mặt kia.
Lê Cam cầm AK, anh lấy một cục đất tung ra ngoài. lắng nghe động tĩnh. Cục đất vừa rơi xuống thì một loạt M-16 từ đâu đó vọng tới. đất rơi mù trước mặt. Lê Cam ép sát mình xuống cửa hầm trườn lên. anh nằm gọn trên mặt đất, bắt đầu trườn đi. Nhưng anh vừa mới dũi lên được một mét. thì tất cả các loại súng bộ binh của địch đã nổ ran. đạn vây bọc xung quanh. Thận vươn tay ra nắm lấy bàn chân Lê Cam kẻo anh xuống hầm:
- Chưa đi được đại đội trưởng ơi. Trống trơn thế. chúng nó thấy rõ lắm. Đánh nhau cả ngày không sao. Em không cho đại đội trưởng đi đâu.
Lê Cam thở dài đánh sượt. mặt nhăn lại:
- Chịu thua nó sao mày?
- Đâu phải thua. đại đội trưởng - Thận cãi - Nán lại chút nữa an toàn hơn. Đại đội trưởng nghỉ đi. em quan sát cho.
Lê Cam không còn cách nào khác. anh ngồi xoài xuống hầm, lưng tựa vào vách. mắt lim dim. Hơn mười năm trước đây, Lê Cam là diễn viên của một đoàn xiếc ở Sài Gòn. Chuyện Lê Cam trốn khỏi Sài Gòn, nhảy lên rừng vào Quân giải phóng như thế nào, cả trung đoàn ai cũng biết. Nghề làm xiếc đã luyện cho anh sự nhanh nhẹn, dẻo dai. mưu trí. Anh biến hóa các tư thế, các động tác một cách đột nhiên, bất ngờ, không một tay trinh sát. đặc công nào theo kịp. Lại thêm cái vốn kinh nghiệm chíến đấu phong phú, sự hiểu biết tường tận tính năng tác dụng từng loại súng của địch, các kiểu cách bắn của chúng, nên Cam di chuyển trên trận địa cũng tài giỏi như làm xiếc. Thế nhưng lúc này, Cam phải bó gối. Bọn địch ở gần quá trận địa đại đội bị bom đào xới, một số hầm phơi cả cây que lên. Hàng trăm mũi súng đang chĩa vào từng tấc đất trên trận địa. Thận nói đúng. nóng ruột hay liều lĩnh lúc này là phiêu lưu. Nguy hiểm. Bây giờ không phải lúc làm xiếc!
Mắt lim dim nhưng Lê Cam không ngủ, anh đang nghĩ tới từng anh em trong đại đội. Không biết Lê Cam đang nghĩ về ai. nghĩ chuyện gì, nhưng bỗng anh mở mắt nhìn Thận. anh nói:
- Nè Thận, tao thấy mày đủ tiêu chuẩn đảng viên rồi đó, hôm nào ngơi ngơi mày làm đơn đi.
- Làm đơn xin vào đảng à đại đội trưởng? Em còn kém lắm, chưa xứng đáng đảng viên đâu.
Cam xuỳ một tiếng:
- Kém chi nữa. gần sáu chục ngày nay. mày có rời trận địa giờ nào đâu, mày đánh giỏi. mày gan, mày như đại đội phó của tao. ông Khiêm không về, tao quên cả nhiệm vụ bí thư chi bộ.
Thận cười:
- Thì đại đội trưởng vẫn làm tốt cả nhiệm vụ bí thư chi bộ rồi còn gì?
- Làm tốt? Mày dẫn chứng tao nghe coi.
- Đây nhé đại đội trưởng gương mẫu này, đi sát anh em, động viên chỉ bảo anh em cách đánh này, thương anh em. đoàn kết với anh em này, lãnh đạo đại đội giữ vững trận địa này. Như vậy không tốt sao?
- Tao tưởng những việc đó là của đại đội trưởng chứ mày?
- Em nghĩ đại đội trưởng hay bí thư thì công việc cũng như nhau, cuối cùng phải làm sao cho đại đội giữ vững trận địa. làm tròn nhiệm vụ trên giao-
- Mày có nghe anh em nói gì về các đảng viên không? Mày có ý kiến gì không?
Thận im lặng một chút rồi nói:
- Với các anh đảng viên khác anh em khen. chỉ có anh Hậu-
- Ờ thằng Hậu, đúng đó Thận ạ. Tao biết nó sợ chốt chặn, tao có nói với nó vài lần. nhưng làm sao cho nó hết sợ thì tao chưa có cách. Mày có cách gì không?
Thận lắc đầu:
- Em chịu.
- Để tao bàn với thằng Hoàn coi sao. còn mày, nhớ làm đơn đi tao là người giới thiệu thứ nhất, tao tin chi bộ sẽ đồng ý, đảng uỷ cấp trên sẽ đồng ý. Đảng không kết nạp những đứa như mày, như thằng Thư thì kết nạp ai?
- Để em nghĩ đã. em còn phải rèn luyện nhiều nữa. mới xứng đáng đảng viên. Đôi lúc em vẫn sợ chết đấy. đồng chí bí thư không biết được đâu-
Cam nhìn mái tóc rồi bù của Thận, anh mỉm cười. nghĩ sang chuyện khác. Im lặng một chút Cam hỏi:
- Nè Thận. mày đoán xem bên chỗ thằng Bình, bên chốt Mỹ thế nào?
- Bên chốt Mỹ thế nào em không biết, chứ bên chỗ anh Bình em thấy giỏi quá. em thích nhất cú đại liên lướt sườn. Cây đại liên ấy mới toanh đại đội trưởng ạ_
Cam lẩm bẩm:
- Đại đội nào ở trong chốt Mỹ kìa? 116 - 117 - 118 Thằng Kỳ, thằng Đại? thằng Kiên? Này Thận. rồi tụi mình phải hỏi cho được đại đội nào giữ chốt Mỹ ngày hôm nay.
- Hỏi làm gì anh?
- Hỏi để hoan hô nó, để trả ơn nó, không có tụi nó lướt sườn vào mũi tiến công thằng Bình, thì thằng Bình khó giữ được nơi tiếp giáp đó, thằng Bình không giữ được. thì làm sao thằng Bình lướt sườn vào tụi đánh anh em mình. Phải vậy không? Trung đoàn chỉ nhắc một câu chú ý các nơi tiếp giáp. vậy là thằng nào cũng hiểu ra ngay, phối hợp không chê được. cứ như làm xiếc ấy mày ạ. Đúng phải hỏi cho được đại đội nào của Tiểu đoàn 18 ở chốt Mỹ. nó là thằng lập công to nhất trong trận ngày hôm nay. Phải hỏi để trả ơn. tao còn sống tao sẽ trả, đời tao không trả được. tao nói với con tao-
Thận bật cười:
- Ơn với huệ gì. đó là trách nhiệm phải chi viện cho nhau-
Cam lắc đầu. đập tay vào đùi, nói như gắt:
- Sao mày nói vậy? Sao lại không gọi là ơn được? Hai đại đội thọc vào hai nơi tiếp giáp. như hai gọng kìm kẹp lại. xe tăng phía trước cứ ủi tới, chỉ còn nước hô khẩu hiệu, rồi rút lựu đạn chia đôi với tụi nó. Tự nhiên có những lưỡi dao thần chém phập vào lưng tụi địch bên trái thằng Bình. thằng Bình có điều kiện chép phập vào lưng tụi địch bên trái anh em mình. Mày cũng thấy tụi nó chết sắp lớp trước mấy cái hầm của thằng Bình chớ? Mày cũng thấy tụi nó chết lơ chơ lỏng chỏng trước chốt Mỹ khi tụi nó tháo lui chớ, chính mày cũng sướng đến phát khóc lên chớ? Sao lại không gọi là ơn được? Tao lên rừng từ năm 63, năm nay 72. mười năm đánh nhau rồi. chưa bao giờ người tao nổi gai như hồi chiều. khi tao quyết định hô khẩu hiệu. chờ chúng nó tới, rồi rút lựu đạn nhảy lên chia đôi. cũng chưa bao giờ tao được nghe những tràng súng máy lạ lùng của thằng Bình. của anh em bên chốt Mỹ quét vào lưng vào sườn tụi địch. Mày đánh nhiều rồi. mày hiểu tiếng súng đó chớ? Vậy sao không gọi là ơn được?
- Ừ thì ơn, sẽ trả ơn, đại đội trưởng ạ - Thận vừa quay lại nhìn Lê Cam vừa nói tiếp - Với anh với em với cả Đại đội 111 thì được, nhưng làm sao anh tìm được con anh để nói với nó?
- Tìm được chớ - Giọng Cam đây tin tưởng - Tao còn nhiều bạn ở Sài Gòn, tao sẽ hỏi dò.
- Anh có nói với vợ anh không? Biết đâu vợ anh đã thành bà chủ gánh xiếc?
- Chủ thì chẳng đến phần đâu mày ơi - Mắt Cam bỗng như mờ đi, anh thở dài - Tao đồ chừng sau khi đã thèm thằng chủ ném cho vợ tao ít tiền rồi đuổi vợ tao ra khỏi gánh xiếc. chớ đời nào hắn lấy một đứa nghèo khổ như vợ tao. Thằng chủ có tới ba vợ chính thức kia. còn bồ bịch thì không kể xiết. Vợ tao lại chui vào một cái bùng binh nào đó. không ăn xin thì làm chiêu đãi viên. không chiêu đãi viên thì đi bán mình - Cam hực lên một tiếng - Đó mày xem. cứ riêng chuyện của một mình tao cũng phải đánh đến ba đời mới hả giận huống chi là chuyện của cả dân tộc- Tao nói đến trả ơn. vì tao tưởng chiều nay là ngày cuối cùng của đời tao. tao chết thì còn làm sao trả thù được nữa.
Thận thở dài. nhìn đại đội trưởng. Thận muốn khóc. Chuyện của anh Cam ai nghe cũng thương. Chỉ mong sao anh ấy sống được đến ngày vào giải phóng Sài Gòn. Thận chớp mắt. lái sang chuyện khác:
- Chuyện đó tính sau đại đội trưởng ạ. trời sập tối rồi. Anh định sao bây giờ. đường dây đứt. bộ đàm hỏng. làm sao báo về tiểu đoàn? Anh định ở đây hay sao?
- Không ở đây còn đi đâu? - Cam lại nói như gắt, tính Cam vốn vậy. nhưng bụng dạ không có gì. anh em trong đại đội đã quen với lối nói lục cục ấy - Không có lệnh tự động rút thì đứt đầu.
Không có người về báo thì tiểu đoàn sẽ cho người ra nắm tình hình.
- Chắc ở nhà tưởng anh em mình chết sạch rồi đấy anh nhỉ?
- Sao lại tưởng vậy được? Họ nghe súng họ biết chớ - Cam trở người. từ từ nhô đầu lên cửa hầm - ủa. mãi vẫn không tối cho. Thận. mày đưa súng máy ra đây yểm hộ để tao bò sang bên thằng Bình xem sao nhá. nóng ruột không chịu được. nhưng mà thôi. bắn nhau với tụi nó bây giờ chẳng có lợi gì, làm tụi nó chú ý hơn. Chịu lụt thêm vậy.
Cam bậm môi. đấm mạnh vào bờ đất. anh bứt rứt không chịu được Ngoài hầm Cam và Thận đang ngồi. đại đội còn bảy cái hầm khác hai của Bình. hai của Hoàn. một của Hậu, một của thông tin. một của quân y. Trận đánh kết thúc được hơn tiếng, nhưng hầm nào cũng lặng như tờ. Chờ mãi rồi trời cũng phải tối, những tảng mây đen từ phía tây lần lượt trôi về phía đông. trời chuyển gió, bóng tối lảng vảngtrên trận địa bắt đầu tụ dần dưới những hố bom, mỗi lúc một đen và dày. Cam nắm chặt cây M.79 nói với Thận:
- Đi được rồi Thận ạ. mày đứng ở đây theo dõi cánh Chiến đoàn 46. Chú ý quan sát phía sau bắt liên lạc. coi chừng không bắn lầm nhau đó. nhớ mật khẩu và ám tín hiệu không?
- Nhớ đại đội trưởng ạ - Thận cũng thò cổ lên hầm - Anh cứ phải bò lên cho chắc ăn, đi là chúng nó thấy ngay đấy.
- Ừ thì bò. nào mày tránh ra đi.
Thận lùi lại Cam thu mình rồi bất ngờ trườn lên khỏi cửa hầm nhanh như một con rắn mối. Cam nằm im sau mô đất, vừa quan sát, vừa nghe ngóng. Không thấy động tĩnh gì, Cam bò tiếp. Cam quyết định bò sang bên kia đường. nơi trung đội Bình bố trí, gần khu vực chốt Mỹ. Với những động tác thuần thục. chỉ lát sau Cam đã tụt xuống cái rãnh bên đường. Anh dừng lại đặt tay lên mặt đường. rồi thọc ngón tay vào lớp đất bột. Anh muốn đo xem lớp đất mướn này dày bao nhiêu. Ngón tay anh như một cái thuốn cứ luồn sâu xuống. cho đến khi đầu ngón tay chạm phải mặt nhựa láng mịn, anh mới rút tay lên. và rất ngạc nhiên khi thấy lớp đất mướn sâu tới ngang cổ tay. Anh nhìn con đường 13 chạy về phía nam đen ngòm. hun hút như con đường hầm. Cam bỗng thấy rằng với sự quen thuộc và khả năng của mình. nội đêm nay anh có thể theo đường 13. tránh tất cả bọn địch rải ra trên đường về tới ngoại ô Sài Gòn. Cam mỉm cười nghĩ thầm - Nhưng về một mình thì làm được gì? Phải về với cả trung đoàn, sư đoàn kia. Kỳ thiệt! Cam lắc đầu - Cam từ Sài Gòn ra đi, anh đi theo một con đường vòng. từ Quảng Nam tên Tây Nguyên, từ Tây Nguyên vào miền Đông. từ biên giới miền Đông xuống đây- Sài Gòn chỉ còn cách anh hơn bảy mươi ki lô mét- Để về tới đây anh đã mất trọn mười năm. Và còn phải bao lâu nữa mới về tới Sài Gòn? Cam rút tay ra khỏi những lớp đất mướn, bò qua đường.
Vào khoảng chín giờ đêm. từ trong rừng. nơi Tiểu đoàn 19 đặt sở chỉ huy, một đoàn cán bộ và chiến sĩ theo đội hình hàng dọc đi thẳng về phía nam cầu Tàu Ô. Họ mang đầy đủ trang bị chiến đấu. gồm súng. rất nhiều đạn và gạo sấy, ngoài súng. mỗi người còn vác theo một đoạn cây, có người vác hai đoạn. Mang vác nặng nhưng họ đi rất nhanh. họ vừa đi vừa ngã xuống hố bom. hố pháo. Không ai nói với nhau một lời nào cả. Đến điểm cao bên tây đường. một số dừng lại, số còn lại tiếp tục vượt qua đường sang điểm cao bên phía đông. Theo sau họ, các chiến sĩ thông tin mang nhiều cuộn dây lớn. vừa đi vừa tỏa mạng. một số chiến sĩ thông tin khác dùng xẻng lấp đường dây. hoặc nọc những cây có mấu ghìm chặt đường dây lại. Có ba bóng người - Các chiến sĩ dễ dàng nhận ra dáng quen thuộc của họ là Đào - Đại đội trưởng trinh sát, Xương Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 19 và Trung đoàn trưởng Đoàn vũ - Ba người tách khỏi đội hình, đi trên mặt đường vòng quanh điểm cao bên đông rồi sang điểm cao bên tây đường.
Đoàn Vũ đưa Tiểu đoàn 19 vào chiếm lĩnh trận địa chốt cơ bản, cũng là trận địa chốt cuối cùng trên dải chốt chặn Tàu Ô. Mười giờ sáng hôm nay, khi sở chỉ huy trung đoàn mất liên lạc hoàn toàn với chốt Mỹ và trận địa cống ông Tề. mọi người có mặt ở sở chỉ huy trung đoàn lặng hẳn đi. Từ Tham mưu trưởng Diễn. Chủ nhiệm chính trị Hòa. đến các trợ lý đều đưa mắt nhìn nhau. không ai nói gì cả, thỉnh thoảng lại lắc đầu. Không khí từ chỗ nhộn nhịp, căng thẳng. bồng chùng xuống, trầm hẳn đi- Thấy vẻ bi quan hiện lên trên khuôn mặt từng người, Chính uỷ Nguyễn Tính đứng ngay dậy, anh gạt mớ tóc sang một bên. đôi mắt nhỏ nhìn hết người này sang người khác:
- Các đồng chí làm gì mà như sắp đi đưa đám ấy - Anh nắm tay lại. môi thoáng một nụ cười - Cứ cho rằng bọn địch đã chiếm được chốt Mỹ và chốt cống ông Tề đi, thì nội trong ngày hôm nay chúng có lên được cầu Tàu Ô không? Không chứ? Vậy thì việc gì phải buồn thiu như vậy? - Anh bật cười - Chiến sĩ họ nhìn thấy vẻ mặt này của các đồng chí họ không bằng lòng đâu- Họ cười. họ bơ đi đấy. Mất chốt Mỹ. mất chốt cống ông Tề, chiều sâu trận địa còn lại không đầy hai ki lô mét. từ chỗ ta có bảy trận địa chốt. nay chỉ còn có hai. chốt đáy cuối cùng bị uy hiếp trực tiếp từ ba phía, nhưng rõ ràng chúng ta vẫn còn đất để tiếp tục đào trận địa. vẫn còn chốt để tiếp tục giữ kia mà. Lê Văn Tư tưởng dùng chiến thuật luồn lách. tước bỏ chỗ mạnh đánh vận động của ta, hất đẩy ta vào rừng, để hắn dễ dàng dùng hai chiến đoàn thọc hai mũi lên Tàu Ô, nhưng hắn nhầm to. Hắn làm mất thế cũ của ta thì ta tạo thế mới. Hắn phá bỏ chỗ mạnh xuất kích vận động của ta, thì ta phát huy chỗ mạnh xen kẽ. bám sát. Hắn tưởng ta thất thế thì sẽ nản lòng.và bỏ cuộc. nhưng chúng ta không bỏ. trái lại chúng ta sẽ đeo riết, bám riết tới cùng. Lê Văn Tư chắc chắn rất hí hửng khi tạo ra được thế mới này. Qủa cái thế của địch hiện nay rất nguy hiểm. nhưng chỉ nguy hiểm với những kẻ thiếu quyết tâm, hoặc quyết tâm đã lung lay. Còn với chúng ta, tôi nghĩ chúng ta có đầy đủ khả năng làm nản lòng chúng. buộc cả hai chiến đoàn địch lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Chúng ta hiểu địch, nhưng địch không hiểu chúng ta là chỗ đó. Các đồng chí có hiểu như vậy không? Có đồng ý như vậy không?
Thấy mọi người vẫn nhìn mình bằng những cặp mắt hơi lạ. Nguyễn Tính quay sang Đoàn vũ:
- Anh Vũ. đến lúc rồi đấy anh ạ, anh trình bày quyết tâm mới của đảng uỷ và thủ trưởng đi.
Đoàn Vũ bảo mọi người lên bàn cát. Anh nhặt các ký hiệu biểu hiện lại tình hình chiến sự. đội hình đôi bên qua tin mới nhất. theo quyết tâm của đảng uỷ và thủ trưởng. Thực hiện quyết tâm này. Trung đoàn buộc lòng phải bỏ chốt Mỹ. dùng Tiểu đoàn 18 rải đội hình song song với đội hình của Chiến đoàn 50. thay chiến thuật một chốt. hai vận động. băng chiến thuật ba chốt, mỗi chốt bám chặt một " khúc sườn" của Chiến đoàn 50. Sử dụng biện pháp vây lấn, tấn ép, kết hợp với công kích. tiêu diệt từng bộ phận quân địch, không ngừng nâng đội hình lên thật sát địch, luồn lách vào giữa đội hình của chúng. không để cho chúng trườn lên phía bắc- Dùng đại đội 25 đặc công trung đoàn. thường xuyên tập kích vào từng mắt cái sườn dài của
Chiến đoàn 50, đi tới chỗ mỗi đại đội đóng cho được một cái đinh vào từng " khúc sườn" của địch. Trung đoàn cũng sẽ bỏ trận địa cống ông Tề. rút Đại đội 111 của Tiểu đoàn 19 về giữ chốt cầu Tàu Ô. giao khu vực chốt Mỹ và cống ông Tề cho hoả lực trung đoàn, hoả lực sư đoàn tăng cường. Đặc biệt đoạn đường 13 từ cống ông Tề lên nam chốt Tàu Ô một trăm mét, giao cho một khẩu cối 120 ly đặc trách đảm nhiệm. Tiểu đoàn 17 sẽ giữ chặt tuyến đường sắt, bất cứ tình thế nào cũng không được lùi sang bên này đường sắt, cũng dùng chiến thuật ba chốt. đóng ba cái đinh vào cánh sườn dài của Chiến đoàn 46. Như vậy hai tiểu đoàn sẽ kìm chặt hai con trăn khổng lồ, không cho nó trườn lên Tàu Ô. Riêng Tiểu đoàn 19 dùng hai đại đội giữ hai trận địa chốt bên đường 13, nơi có hai điểm cao. Đại đội bộ binh thứ ba vừa làm nhiệm vụ thay thế. vừa xuất kích đánh vận động trước mặt hai chốt đáy.
- Trọng tâm của chúng ta lúc này là giữ chốt chứ không phải đánh vận động - Đoàn Vũ nói sau khi đã bố trí xong lực lượng và phân tích sơ qua - Với tình hình mới này. với cách đánh mới của chúng ta có những vấn đề gì đặt ra? Anh chống cây chỉ bàn cát xuống đất. nhìn từng người rồi nói tiếp - Một: địch nóng ruột thay chiến thuật đánh vỗ mặt bằng luồn lách từng đơn vị lớn. mưu toan muốn giải toả nhanh. Nhưng các đồng chí thấy đó, dù lực lượng địch có là hai chiến đoàn đi nữa. nhưng cả đêm, cả ngày luôn luôn bị đối phương đánh riết vào cạnh sườn. chặn từng khúc sườn. thì chúng có thể tự do trườn lên phía bắc được không? Bọn địch không cho chúng ta xuất kích, vận động. thì chúng ta cũng không cho chúng thẳng lưng lên mà đi. Chúng ta sẽ buộc chúng suốt ngày chui rúc dưới đất. Chứng ta có khả năng làm việc đó chớ? Hai: ngoài hai chốt đáy phi pháo địch còn có điều kiện oanh tạc bừa bãi. thì suốt hai cạnh sườn, với sự bám sát và xen kẽ như vậy. rõ ràng giảm bớt tác dụng của súng cối cỡ nhỏ M.79, súng bắn thẳng. mìn, lựu đạn. Đây là sở trường về chiến thuật của chúng ta. Đấy là chưa kể chúng ta sẽ nổ lực chặt đứt sườn địch ra làm hai đoạn, cài chặt từng đoạn, bao vây từng đoạn. Và thứ ba: Đoàn Vũ giơ nắm tay lên, anh nói như kết luận - Các đồng chí đều thấy rõ là việc giữ Tàu Ô từ hôm nay trở đi không phải tính từng ki lô mét. mà tính từng trăm mét một. không phải tính từng tuần lễ, mà tính từng ngày. Chúng ta phải thấy rõ điều đó, để củng cố quyết tâm thật vững chắc.
Nghiên cứu và bố trí xong hai trận địa chốt hai bên đường. Đoàn Vũ, Xương, Đào và chừng mười hai chiến sĩ theo đường 13 đi xuống khu vực cống ông Tề- Đoạn đường này đã được đặt mìn chống tăng từ hồi đầu chiến dịch và sức nặng của người giẫm lên mìn chưa đủ sức làm mìn nổ. nhưng để bảo đảm an toàn bí mật. Đoàn Vũ ra lệnh chia số người làm hai nhóm, đi theo hai rãnh nhỏ hai bên đường.
Tuy mất liên lạc với chốt Mỹ và trận địa cống ông Tề từ mười giờ sáng. nhưng lúc ba giờ chiều ở sở chỉ huy. Tiểu đoàn trưởng Xương vẫn nghe rất rõ tiếng súng máy, tiếng lựu đạn, tiếng B.40 của ta nổ từng hồi dài. Xương khẳng định Đại đội 111 hỏng máy bộ đàm. đường dây đứt, bị thương vong nhiều, nhưng vẫn còn giữ được chốt. Vì vậy việc đưa thêm mười hai chiến sĩ cùng đi xuống cống ông Tề là để giúp Đại đội 111 giải quyết nhanh gọn mọi khó khăn, để Đại đội 111 kịp rút về giữ chốt đáy bên tây đường trước lúc trời sáng. Mười hai chiến sĩ đi theo chỉ mang đòn khiêng và võng, cơm nước để cả ở chốt mới.
Vì không nắm được tình hình cụ thể. nên đến cách chốt cống ông Tề chừng một trăm năm mươi mét, Đại đội trưởng Đào đề nghị Đoàn Vũ, Xương và anh em dừng lại. Đoàn Vũ thấy phải. anh ngồi xuống rãnh, các chiến sĩ ngồi xuống theo. Đào cũng để cây AK lại. chỉ cầm một trái lựu đạn, trái thứ hai cài ở thắt lưng Đào cởi quần dài. lấy đất và tro xát vào hai đùi, vào cánh tay, rồi khom người dò từng bước. Thấy Đào đi một mình, Tiểu đoàn trưởng Xương cầm ngay cây AK của Đào bước theo sau. Anh không thể ngồi đợi đến khi Đào về.
Đoàn Vũ ngồi chân co, chân duỗi, ở tư thế nấp cũng nhanh, bắn cũng nhanh và cất mình bước đi cũng nhanh. Bàn tay anh vuốt vuốt lên lớp đất bột dày hàng tấc trên mặt đường, vuốt chán lại bốc từng vốc, vốc nào cũng nặng mỗi vốc có đến năm sáu mảnh thép, Cùng một lúc các giác quan đều làm việc. Mắt nhìn chăm chăm vào đêm tối đợi bóng của Đào hiện ra, tai lắng nghe mọi động tĩnh, tay sờ tìm từng mảnh đạn. còn ruột gan thì bồi hồi. Những gì đã diễn ra trên mảnh đất cách anh chừng trăm rưởi mét? Các chiến sĩ của Đại đội 116 ở chốt Mỹ đã đánh trận cuối cùng như thế nào? Có còn đồng chí nào về được không? Đêm nay Tiểu đoàn 18 có lần ra chốt Mỹ tìm anh em không? Lấy đâu ra người để bổ sung vào những tổn thất ngày hôm nay. Anh bỗng nhớ đến ngày cuối cùng ở Điện Biên Phủ, khi trung đội của anh vượt qua cầu Mường Thanh cũng chỉ còn hai mươi bảy tay súng. Còn hôm nay ở đây, mỗi trung đội chỉ còn bốn năm tay súng, có trung đội chỉ còn bốn tay súng, có trung đội chỉ còn một vài chiến sĩ, đã phải sáp nhập lại. Mỗi đại đội hồi đầu chiến dịch có trên dưới một trăm tay súng. hôm nay cũng chỉ còn vài ba chục, quân số ra chốt đếm một lần trên đầu ngón tay. chứ không phải đếm lần thứ hai. Thế nhưng chưa một ai từ chối ra chốt.
chưa một ai tự động rời trận địa-
Một loạt pháo bất ngờ rít trên đầu. rồi nổ dội lên phía cầu Tàu Ô cắt đứt luồng suy nghĩ của Đoàn Vũ. Anh quay đầu lại nhìn, không biết anh em xuống hầm chưa hay còn lảng vảng trên mặt đất- Những loạt pháo bất ngờ thường rất tai hại.
- Thú trưởng ơi!
Đoàn Vũ quay lại. rướn người lên.
- Đào phải không?
- Vâng
Bóng Đào hiện ra rõ dần. Đoàn Vũ kéo Đào ngồi xuống bên cạnh.
- Tình hình thế nào? Xương đâu? Cam đâu?
Đào vừa thở vừa nói:
- Báo cáo thủ trường anh Xương đang phụ với anh Cam và anh em khiêng thương binh tử sĩ. Thương binh đã đưa về hết khu vực hầm đại đội. tử sĩ cũng đã đặt ở dưới hầm. Hầm chiến đấu bị sụp hết. có hầm tróc cả lên. anh em vẫn giữ vững trận địa, bọn địch không chiếm được hầm nào. nhưng chúng ở gần lắm. Đoàn Vũ suy nghĩ một chút rồi nói nhỏ với từng chiến sĩ.
- Cứ hai người một lần lượt xuống cõng thương binh tử sĩ lên. đến gần phải bò, hết sức giữ bí mật không để địch phát hiện, võng và đòn khiêng để lại.
Anh dặn Đào thật kỹ, rồi lần lượt cắt hai người một đi theo Đào. Đoàn Vũ đi sau cùng. cách cống ông Tề chừng năm mươi mét. anh nằm xuống bắt đầu bò. Anh vừa bò vừa đếm số thương binh tử sĩ anh em đưa lên. Mỗi người cõng một thương binh hoặc tử sĩ sau lưng. Vài phút sau anh em ra khỏi vùng nguy hiểm. Đoàn Vũ bò tới hầm của Cam. Anh ôm chặt lấy Cam. ghé sát miệng vào tai Cam hỏi thầm:
- Địch Ở đâu?
Cam né đầu đưa tay chỉ và cũng ghé sát miệng vào Đoàn Vũ:
- Cách bảy mươi mét. chúng đóng hai cụm mỗi cụm một trung đội. Tôi đề nghị với anh Xương đi tập kích. Thủ trưởng cho ý kiến đi.
Đoàn Vũ quan sát một lúc rồi kẻo Cam ngồi xuống hầm:
- Tập kích cũng ngon đấy- Nhưng thôi, để lần khác. cậu phải về chiếm lĩnh chốt đáy cho kịp- Đại đội còn bao nhiều người chiến đấu được?
- Báo cáo thủ trưởng cả tôi nữa là năm-
- Này. có nắm được tình hình bên chốt Mỹ không?
- Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi giữ được trận địa là nhờ anh em bên chốt Mỹ đó. các đồng chí bất ngờ đánh vào sườn một đại đội địch đánh vào trận địa chúng tôi. Nhưng từ chiều đến giờ không nghe tiếng súng nào nữa. Không biết bên đó ra sao?
- Trung đoàn đã triển khai lực lượng theo kế hoạch mới. Tiểu đoàn 19 về giữ chốt đáy.
- Vậy là bỏ chốt Mỹ và cống ông Tề phải không thủ trưởng?
Đoàn Vũ gật đầu. nhưng sợ Cam không thấy. anh lại ghé sát miệng vào tai Cam:
- Các cậu hoàn thành nhiệm vụ ở đây rồi. Thôi, kiểm tra lại lần nữa, nhất là thương binh tử sĩ và vũ khí rồi rút. - Rõ, tôi kiểm tra rồi. thủ trưởng rút trước đi. tôi đi gài lựu đạn sáng mai bọn địch sẽ mò sang. không ăn đòn tập kích cũng phải ăn đòn lựu đạn gài.
Đoàn Vũ bóp mạnh vào vai Cam rồi thả ra. Cam xách một chùm lựu đạn bò lên hầm- Đoàn Vũ quay lại hỏi Xương:
- Cậu chuẩn bị số quân cho Cam chưa?
- Báo cáo chuẩn bị rồi.
- Được mấy người?
- Được mười người, nhưng cậu Biên đại đội phó cứ cáo ốm hoài. không còn ai ra thay Cam.
- Cái cậu Biên ấy thế nào nhỉ? Mình không hiểu được cậu ta.
- Tôi cũng không hiểu được, hơn hai tháng chốt chặn. cậu ta ra chốt được hai lần. mỗi lần một ngày. Cậu Khiêm đi từ hồi Bàu Lòng. nghe nói hỏng cánh tay trái, nên chỉ một mình Cam quần suốt ngoài chôt. Cậu Biên cứ ì ra đó. nên chưa đề nghị trung đoàn nhắc Bình lên được.
- Cả Bình và Hoàn đều lên đại đội phó được. để bọn mình nghiên cứu.
Xương lắc đầu:
- Nhưng cả hai đều bị thương hôm nay rồi. Bình bị thương nặng không biết có sống được không, trúng mảnh ở ngực, Hoàn bị vào tay trái.
- Tiểu đoàn phải chú ý giúp đỡ cậu Biên, có nhiều ý kiến xì xào đấy. cả Hậu nữa, nghe nói đuối lắm phải không?
- Không có Cam và mấy tay kia làm nòng cốt thì gay thủ trưởng ạ. Không biết rồi sẽ ra sao, những tay giỏi. những tay vững vàng đều lần lượt bị thương hoặc hy sinh.
- Phải tiếp tục bồi dưỡng những đồng chí có triển vọng.
Cam đi gài lựu đạn đã về. Cam tụt xuống hầm đưa tay sờ soạng:
- Thủ trưởng còn đây à? Vậy mà tôi định rút đi luôn, may chớ không lại đi tìm nhau suốt đêm- Gài sáu trái thủ trưởng ạ, cứ cho nổ ít nhất là ba, cũng phải được mười thằng. Thủ trưởng còn việc gì ở đây nữa không?
Đoàn Vũ nắm tay Cam kẻo sát vào người:
- Bọn mình chờ cậu, thôi ta đi.
Đoàn Vũ bò lên hầm trước, rồi đến Xương. Cam gài trái lựu đạn thứ 7 vào cửa hầm của mình rồi bò lên sau cùng. cây AK nằm trên lưng. cây M.79 cầm tay phải. cổ tròng túi mìn mo đầy lựu đạn. Chỉ một loáng, Cam đã theo kịp Xương. Một chập pháo lại bất thần rít trên lưng ba người, lao thun thút xuống cầu Tàu Ô. Ý định của dịch phơi bày trong từng loại pháo.
Đất Niền Đông Đất Niền Đông - Nam Hà Đất Niền Đông