Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Định Rõ Chiến Lược (c)
ừ Yêu Long thành truyền đến thông tin tình báo mới nhất, đó là trong phe chủ chiến của bọn người Cát La Lộc có kẻ giả mạo Đường quân rồi tập kích vào thương đội của các thương nhân Túc Đặc. Mà thương đội này lại có quan hệ và lợi ích mật thiết với lợi ích của Diệp Hộ Đa Đồ - người đứng đầu đệ nhị thế lực ở Cát La Lộc là Đạp Thực Lực. Từ việc vu oan giá họa cho chúng ta, phe chủ chiến ở Cát La Lộc, sẽ đạt được sự thống nhất về việc tấn công Yêu Long thành”
Nói tới đây Vương Tư Vũ dùng một chiếc que gỗ dài chỉ vào khu vực phía bắc Đại Thanh trì. Trên sa bàn thì nơi ấy được mô phỏng là một ngọn núi, và ở phía dưới thì có mấy nếp nhà nhỏ mà thôi. Vương Tư Vũ chỉ vào đó và thuyết minh: “Nơi này chính là Yêu Long thành, theo thông tin mà thám báo cung cấp thì Yêu Long hồ ở đấy có thể cho phép những con thuyền có trọng tải ngàn thạch di chuyển tới Di Bá Hải. Đối với chúng ta mà nói, điều này có ý nghĩa rất lớn trong việc ngăn chặn và kiềm chế Hồi Hột trong tương lai. Vì thế cho nên ta đã bẩm báo với hoàng thượng và người đã hạ chỉ cho ta nhanh chóng thâu tóm nơi này để làm căn cứ hậu cần cho Đường quân chúng ta khi ngược bắc tới Di Bá Hải.”
Võ Nguyên Hành cẩn thận quan sát cái trấn nhỏ này trên sa bàn, bỗng nhiên hắn nói: “Có lẽ tác dụng mấu chốt của cái trấn nhỏ này không chỉ để thông với Di Bá Hải, mà theo như hạ quan thấy vị trí của nó còn giống như cái yết hầu, thiết chặt sự liên lạc giữa Đại Thực với Cát La Lộc và Hồi Hột. Nếu quả thật như vậy thì việc bọn người Cát La Lộc kia tấn công nơi đây, tất có bóng dáng của Đại Thực sau lưng chúng”
Vương Tư Vũ âm thầm dựng ngón tay cái tỏ ý khen ngợi vị Thị ngử sử này. Quả nhiên là danh bất hư truyền, hắn ta quả nhiên là người có tầm nhìn xa trông rộng, thoáng một cái đã nhìn nhận được chỗ mấu chốt của vấn đề. Vương Tư Vũ liền mỉm cười nói: “Nếu như Võ sứ quân đã nhìn ra được vấn đề như vậy, thì ta đây cũng không dấu diếm ngài. Hoàng Nửa năm trước đây hoàng thượng đã hạ mật chỉ cho ta, việc tấn công người Cát La Lộc lần này chỉ là hư trương thôi, còn mục đích chính của hoàng thượng chính là nơi này”
Nói đến đây Vương Tư Vũ liền dùng chiếc que gỗ chỉ một vòng vào khu vực Thổ Hỏa La. Ông ta mỉm cười nói: “Ngay từ bốn tháng trước triều đình đã điều động tám vạn tinh binh tới đồn trú ở Sơ Lặc. Đồng thời chúng ta cũng đạt được thỏa hiệp với dân tộc Thổ Phiên, theo đó dân tộc Thổ Phiên sẽ điều động hai vạn quân tới gần khu vực Thổ Hỏa La để tạo thế phòng ngừa. Chỉ cần quân Đại Thực ở Thổ Hỏa La xuất quân để giải cứu bọn người Cát La Lộc thì lập tức tám vạn Đường quân sẽ vượt Thông Lĩnh để cướp lấy Thổ Hỏa La”
“Diệu kế” Võ Nguyên Hành vô cùng cao hứng, không kiềm chế được liền vỗ tay tỏ ý khen ngợi.: “Vương tướng quân, là ai nghĩ ra kế sách này vậy, quả nhiên là vô cùng cao minh. Thổ Hỏa La kia một khi nguy cấp thì quân của Đại Thực ở Bạt Hãn Na chẳng lẽ lại khoanh tay không cứu hay sao. Nếu như chúng cứu Thổ Hỏa La thì Đường quân sẽ thừa cơ hội đó mà cướp lấy Bạt Hãn Na. Có thể nói với kế sách này thì Toái Diệp thành chiếm hoàn toàn lợi thế chiến lược rồi”. “ Hạ quan nghe nói đây chính là kế sách mà năm xưa Bố y tướng quốc Lý Bí đã sử dụng. Quả thật là rất cao minh. Nếu như trong trường hợp quân Đại Thực ở Thổ Hỏa La không chịu cứu viện cho bọn người Cát La Lộc thì chúng ta sẽ dễ dàng tiêu diệt được bọn chúng. Như thế chẳng phải là nhổ được hoàn toàn cái đinh sau lưng Toái Diệp hay sao”
“Nhưng nếu như chúng ta diệt xong bọn người Cát La Lộc kia, chúng ta sẽ phải trực tiếp đối mặt với người Hồi Hột. Nếu như Hồi Hột và Đại Thực kết đồng minh, thì Đại Đường ta chẳng phải lưỡng đầu thọ địch hay sao. Hơn nữa hạ quan nghe nói Đại Thực thế lực hùng mạnh, trong khi đó Đại Đường chúng ta mới đi vào ổn định, mới qua thời kỳ dưỡng bệnh cho nên e rằng với thực lực của chúng ta khó có thể chống đỡ nổi hai kẻ thù cùng lúc” Võ Nguyên Hành dù cao hứng nhưng vẫn có chút sầu lo.
“Ngươi không thể có những suy nghĩ như vậy” Vương Tư Vũ lúc này thẳng thắn bác bỏ ý kiến có phần mềm yếu của Võ Nguyên Hành: “Nếu như ngươi càng sợ chiến tranh thì lại càng không có dũng khí để đối diện với địch nhân. Đại Đường chúng ta có Đại Đường lôi đầy uy lực, lại còn có khôi giáp chắc chắn, chiến đao sắc bén. Những thứ đó không phải để làm đồ trang trí mà là để đánh trận, chúng ta phải đánh cho ra đánh. Giả sử như chúng ta có thua trận đi chăng nữa thì chúng ta cũng không mất đi tôn nghiêm của Đại Đường đế quốc. Chỉ cần ý thức về tôn nghiêm còn tồn tại trong nhiệt huyết của chúng ta thì chúng ta sẽ có cơ hội chiến đấu và chiến thắng một lần nữa. Sự sợ hãi đã lâu nên trên dưới triều đình sợ địch nhân như cọp vậy, sợ nên nhẫn nhịn, sợ nên lùi bước dẫn tới chút nhiệt huyết cũng chẳng còn. Như vậy Đại Đường quốc thổ này còn gì là tôn nghiêm còn gì là vua của chư hầu. Thật ra trong cuộc chiến này bất kể là người Hồi Hột cũng thế, mà người Đại Thực cũng vậy, nếu như ngươi mềm yếu lập tức bọn chúng sẽ khi nhục ngươi. Ngươi cứ nhìn dân tộc Thổ Phiên kia thì rõ nhất, nếu như không có trận chiến ở An Tây, thì bọn chúng có nghe lời như vậy không”
Nói đến đây Vương Tư Vũ liền vỗ vỗ nhẹ vào vai Võ Nguyên Hành, rồi cười nói: “Ta nghe nói trước đây ở Binh bộ ngươi nổi tiếng là một người kiên cường, trung liệt, vậy tại sao bây giờ ngươi lại trở nên do dự, không quyết đoán như vậy”. Võ Nguyên Hành nghe những lời đó liền im lặng trầm mặc, quả thật là lời nói của Vương Tư Vũ rất có lý. Hiện tại trong triều đình từ trên xuống dưới đối với quyết sách quyết một trận sống còn với Đại Thực cũng có rất ít tán đồng nhất trí. Người người đều tự ý thức được rằng, Đại Đường đế quốc muốn khôi phục lại cái khí thế ngạo thiên cường thịnh như thời Trinh Quán Đường Thái Tông trước đây thì họ tuyệt đối không thể nhu nhược chùn bước trước kẻ thù. Đúng là như vậy, từ thời Hán tới nay, các vương triều của người Hán muốn giành lấy và bảo vệ sự tôn nghiêm của mình bao giờ cũng phải dùng máu và sắt để đổi lấy. Nếu như bọn họ mềm yếu thì cái bọn họ nhân được chỉ là sự khuất nhục. Còn ngược lại kiên cường, cứng cỏi thì lại chẳng có gì đáng ngại cả.
Võ Nguyên Hành gật đầu tán đồng với những ý kiến của Vương Tư Vũ, rồi hắn nhặt chiếc que gỗ đó liền chỉ vào A Sử Bất Lai thành ở phía bắc của Toái Diệp, rồi cười nói: “Không biết Vương tướng quân có nghĩ như hạ quan không. Toái Diệp mặc dù là nơi có vị trí trọng yếu, nhưng nó lại nằm ở vị trí lòng chảo của thung lũng, ở phía tây cũng không còn nhiều đất đai cho chúng bành trướng và mở rộng. Nhưng nếu như chúng ta có thể lợi dụng cơ hội lần này đoạt lấy A Sử Bất Lai thành, rồi hướng tây chiếm lấy Đát La Tư thành, còn hướng nam thì quét sạch luôn Bạt Hãn Na. Nếu như thực hiện được các bước đi này thì chỉ trong chốc lát chúng ta sẽ giành được thế chủ động trên chiến trường. Vương tướng quân ngài nghĩ thế nào”
Vương Tư Vũ nghe xong, sắc mặt trở nên nghiêm túc lạ thường, ông ta xem xét lại một cách cẩn thận vị trí của A Sử bất Lai thành. Quả thật nơi đó có một vị trí rất quan trọng. Ở sau lưng nó là Thiên Tuyền sơn hiểm trở, phía đông là Câu Lan thành và Đát La Tư thành, phía nam là Bạt Hãn Na. Với vị trí địa lý như thế nơi đây chẳng khác nào có một lớp áo bông bảo vệ xung quanh rồi còn gì. Võ Nguyên Hành nói rất chính xác nếu như Đường quân có thể giành được A Sử Bất Lai thành thì bọn họ dĩ nhiên sẽ giành được thế chủ động trong cuộc chiến sống còn này. Có thể nói, nơi đây sẽ là điểm mấu chốt phân định sự thành bại của cả hai bên một khi chiện sự nổ ra.
“Được rồi! Từ ý kiến đề nghị của ngươi ta sẽ lựa chọn phương án thứ nhất, đó là cho dù bọn người Đại Thực kia dù có trợ giúp hay không trợ giúp người Cát La Lộc thì ta cũng sẽ tận dụng cơ hội này để đoạt lấy A Sử Bất Lai thành”. Trong giờ khắc này Vương Tư Vũ đã hạ quyết tâm dứt khoát.
Lúc này trên bầu trời không có một chút ánh sáng nào cả, tất cả chỉ là đêm tối nhưng ánh lửa hừng hực chiếu sáng cả một góc trời xa xa. Năm vạn quân Cát La Lộc được Đại Thực vũ trang rốt cuộc hôm nay đã trỗi dậy, sôi sục sát khí và nhiệt huyết chinh chiến. Vô vàn những cây đuốc cháy phần phật khiến cho người ta có cảm giác như một biển lửa mênh mông. Nhìn kĩ lại một chút, ta thấy trên gương mặt của những tên lính trẻ tuổi này đang tràn đầy ham muốn tiền tài, sự giàu có cũng như tham vọng về một vùng đất đai màu mỡ.
Ở phía trước đó là gần trăm tên quý tộc Cát La Lộc đang đứng. Trên người bọn họ mặc toàn khôi giáp, có kẻ trầm mặc lạnh lùng, có người còn lưu luyến ôm tạm biệt mẫu thân của mình. Chỉ mấy ngày trước đây thôi trong số bọn họ còn rất nhiều người khiếp nhược, không dám nghĩ đến việc sẽ chiến tranh với Đường quân. Thất bại ở Bắc Đình luôn luôn là bóng ma khiếp cho họ sợ hãi Đường quân. Nhưng hiện tại những nhân vật chủ chốt của Cát La Lộc đã nhất chí thông qua quyết sách chiến tranh, tất cả dù muốn hay không đều phải tham gia Vì vậy giờ đây sự sợ hãi ấy đã được thay thế bằng giấc mơ về vùng đất đai phì nhiêu màu mỡ xung quanh Nhiệt Hải hồ - mảnh đất mà những người Cát La Lộc vẫn luôn luôn mơ ước.
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn