Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 361: Từ Bỏ Vũ Khí(b)
ăm đó khi Trương Hoán mang theo Bùi Oánh quay về kinh để thành thân thì Bùi Minh Lễ cũng có mặt, cũng kính rượu với hắn. Có điều là Trương Hoán đã quên hắn, nhưng khi thấy nét mặt của hắn có vài phần giống như Bùi Tuấn thì liền biết hắn cũng là con cháu Bùi gia.
Hắn thúc ngựa tiến lên, lập tức ôm quyền thi lễ thật thấp với Trương Hoán rồi nói: “Huyện lệnh An Dương Bùi Minh Lễ tham kiến Trương Thượng thư.”
Trương Hoán đột nhiên nhớ lại hắn chính là con của Bùi Hữu, liền hơi hơi gật đầu cười nói: “Ta nghe Bùi Oánh nói qua, khắp gia tộc của nàng mà viết chữ cực đẹp thì chỉ có Minh Lễ.”
Chỉ nói qua một câu chuyện phiếm liền phá tan cảm giác đe dọa của đại quân tới gần, cứ như thể hắn đến đây thăm người thân. Thiện cảm của Bùi Minh Lễ đối với hắn lập tức tăng nhiều, nụ cười khiêm tốn lúc trước cũng đã biến mất mà trở thành một nụ cười mỉm tự nhiên từ trong lòng “ Lời của Oánh muội đúng là nói ngược, chữ của ta hiển nhiên không bằng người nên chưa bao giờ dám ký tên mà chỉ dùng ấn triện để giám định. Cho nên người được gọi là Bùi ấn triện này là ta. “
Trương Hoán ngửa đầu cười to “ Minh Lễ cũng thú vị!” Ngay cả Bùi Đạm Danh bên cạnh sắc mặt bình thản cũng không nhịn được mà hơi mỉm cười. Tiếng cười của Trương Hoán dần dần ngừng lại,hắn nhìn qua về phía sau liền hỏi: “Nhị thúc có đang ở tại An Dương?”
“Phụ thân đang ở trong phủ, chỉ là trong người không khỏe nên mệnh ta đến đây nghênh đón. Xin Trương Thượng thư thứ lỗi!”
Bùi Minh Lễ hơi hơi hạ thấp người, khom lưng thi lễ rồi nói: “Xin Trương Thượng thư theo ta vào thành.”
“Xin mời!”
Đại quân liền tạm trú bên ngoài thành An Dương, ba nghìn thân binh nghiêm mật hộ vệ chủ soái thẳng đường vào thành An Dương. Phủ đệ chính của Bùi gia ở phía nam thành rộng ước năm trăm khoảnh được xây bức tường càng chắc chắn cao lớn hơn. Một con hào rộng năm trượng vây quanh phủ trạch, bên trong phủ trạch các loại kiến trúc trùng trùng điệp điệp sâu không lường được. So với Trương phủ năm đó thì còn rộng rãi gấp mấy lần. Trên vạn người trong tộc của Bùi gia cùng gia nhân ở trong đó, giống hệt một tòa thành trong thành.
Sau khi vào Bùi gia, chỉ có ba trăm kỵ thiết vệ bảo vệ đi theo Trương Hoán. Có Bùi Minh Lễ dẫn đường, cứ dọc theo một con đường lớn thẳng tắp rợp kín bóng cây cổ thụ rồi mọi người dừng trước một tòa kiến trúc năm tầng cao lớn. Cửa lớn đã mở rộng, một loạt con cháu Bùi gia cung kính đứng ở hai bên nghênh đón.
“Trương Thượng thư, đây là đại lễ đường gặp mặt của Bùi gia chúng ta. Phụ thân đang chờ ở bên trong, xin đi theo ta.”
Vừa nói, Bùi Minh Lễ dẫn Trương Hoán qua cổng lớn đi về phía một tòa kiến trúc hơi nhỏ ở bên trái. Trương Hoán vừa đi vào cửa lớn đột nhiên nghe thấy Bùi Đạm Danh đi bên cạnh nói nhỏ: “Trương Hoán. Cửa lớn của đại lễ đường Bùi gia đã hai mươi năm qua mới mở ra lần đầu tiên. Ngươi phải biết rằng Bùi gia chúng ta đã đưa ra thành ý lớn nhất.”
Trương Hoán quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, cũng cười nhạt mà bảo: “Làm sao ngươi biết ta không có thành ý lớn nhất?”
Bùi Minh Lễ dẫn Trương Hoán tới trước phòng khách quý, đẩy cửa ra rồi nói: “Phụ thân của ta đang chờ ở bên trong, mời Trương Thượng thư!”
Trong phòng không lớn, bố trí cực kỳ gọn gàng. Trên tường trắng như tuyết nổi bật một bức thư pháp của Nhan Chân Khanh, góc đối diện bày hai cái sập. Trên mỗi cái sập một cái bàn con, trên bàn con có đặt một cái bình hoa nhỏ được làm bằng ngọc Phỉ Thúy nguyên khối điêu khắc thành. Một gốc cây hoa mai trắng nhạt đang nở rộ làm cho cả căn phòng tràn ngập một mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Trương Hoán đi vào phòng, Bùi Hữu đã chờ khá lâu cười ha hả. “ Khứ Bệnh là lần đầu tiên tới Bùi phủ chúng ta đó!”
Trương Hoán tiến lên khom người thi lễ “ Trương Hoán xin làm lễ ra mắt Nhị thúc.”
“Không cần đa lễ, đến đây cứ coi như mình trở về nhà.” Bùi Hữu khoát tay mời Trương Hoán ngồi xuống, hai thị nữ đi vào mang trà cùng điểm tâm cho bọn họ.
Bùi Hữu nâng chung trà lên hớp một ngụm, khóe mắt hơi hơi ngước lên từ chén trà nhanh chóng nhìn lướt qua mặt Trương Hoán. Ánh mắt ông ta nheo lại rồi để chén trà xuống, sau đó thở dài mà nói: “Lần này Hồi Hột cùng Khiết Đan liên hợp xâm nhập phía nam đánh cho chúng ta trở tay không kịp. Ta nghe Gia chủ nói ngươi từng nhắc nhở qua cho ngài, nhưng ngài không ý thế cho nên mới lâm vào tình trạng này hôm nay. Mất đất nhục quốc, trăm năm danh dự của Bùi gia chúng ta lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Ngay cả Gia chủ cũng vì chuyện này đến xúc động phẫn nộ mà chết, ai!”
Trương Hoán khẽ cười một tiếng liền nói: “Nhị thúc không cần tự trách, chuyện cũng không nghiêm trọng như Nhị thúc nghĩ đến. Hai mươi vạn tinh binh Lũng Hữu chúng ta đã kịp thời chạy tới, cắt đứt đường về của Thác Bạt Thiên Lý. Thời khắc càn quét Hồ Tù ( tù trưởng các bộ lạc xứ Hồi Hột ) sắp tới, huống hồ Nhị thúc đã kịp thời sơ tán dân chúng làm cho Hà Bắc tổn thất cũng giảm đến thấp nhất. Chỉ cần con người không có việc gì thì tóm lại là nhà cửa ruộng vườn có thể gây dựng lại. Cho nên lần này ta đến đây chính muốn cùng Nhị thúc thương lượng một lần về lúc giao thời của Bùi gia sau khi nhạc phụ qua đời.”
Gian phòng không khí lập tức liền lắng đọng lại. Bùi Hữu hoàn toàn không nghĩ tới Trương Hoán lại mở lời đúng là thẳng thắn như thế, trực tiếp làm rõ ý đồ đến đây. Hắn là con rể, việc nội bộ của Bùi gia thì hắn không có quyền hỏi đến, cho nên hắn chỉ có thể nói vấn đề địa vị của Bùi gia trong triều đình. Bùi Hữu đột nhiên bắt đầu ho khan kịch liệt, ông ta vội vàng uống xong vài ngụm cho hết chén trà mới rốt cục ngừng ho khan. Bùi Hữu thở hơi hổn hển mà tự giễu: “Không được, cả người mới già liền cảm giác rất rõ thân thể suy yếu, cứ hơi động liền ho khan đến phát ốm.”
“Bùi Thị Lang đang lúc trung niên, tại sao lại nói đã già?” Nụ cười mỉm trên mặt Trương Hoán chỉ một thoáng liền biến mất, sắc mặt của hắn trở nên nghiêm túc khác thường, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú Bùi Hữu rồi nói chậm rãi: “Ta cho là chức Hữu Tể Tướng tương lai của Đại Đường vẫn hẳn là do Bùi gia đảm nhiệm, cá nhân ta ngả về phía Bùi Thị Lang.”
Lưng Bùi Hữu cũng dường như cứng lại, ông ta đương nhiên biết thâm ý của Trương Hoán khi nói từ “ tương lai”. Nói cách khác trong sắp xếp chính trị tương lai của hắn thì có lẽ Bùi gia được đặt lên hàng đầu. Quả thật bởi vì là trước mắt Bùi gia mặc dù thất bại, nhưng ở trong triều thì thế lực vẫn mạnh nhất, vẫn không ai bằng. Nhưng một nguyên nhân quan trọng hơn, Trương Hoán muốn làm giao dịch cùng Bùi gia để ủng hộ hắn lên ngôi.
Trong lòng Bùi Hữu xoay chuyển vô số ý nghĩ, với thực lực bây giờ của Trương Hoán thì Thôi Tiểu Phù gây trở ngại đã chỉ là bọ ngựa đấu xe. Chỉ cần hắn không truy cứu việc Thái Tử Dự chết thảm trong sự biến đoạt cung năm đó là trong tôn thất sẽ có rất nhiều người đều ủng hộ hắn lên ngôi. Huống hồ Thôi Viên sau khi bại thì Thôi đảng từng vô cùng cường đại liền lập tức như tan đàn xẻ nghé. Vết xe đổ cũng không xa, hiện tại Bùi Hữu lão có thể nắm chắc mà vỗ ngực cam đoan được bao nhiêu phần rằng Tướng Quốc đảng vẫn đang đoàn kết rất chân thành?
Bùi Hữu làm Hộ Bộ Thị Lang kiêm Độ Chi Sứ năm năm, tính toán chính xác đã trở thành một mặt mạnh của ông ta. Bằng vào trí óc siêu hạng của mình thì lập tức liền suy tính ra Trương Hoán lấy địa vị Hữu Tể Tướng để trao đổi, vậy điều kiện được đưa ra cũng không phải chỉ vẻn vẹn đơn giản yêu cầu Bùi gia ủng hộ hắn lên ngôi như vậy.
Ông ta hít một hơi thật sâu rồi cũng hỏi han thẳng thắn: “Vậy ngươi cần Bùi gia chúng ta làm gì đây?”
Trương Hoán cười cười, đột nhiên chuyển đề tài. Hắn hởi lại: “Bùi Thị Lang cho rằng Chu Thử loạn Thục Trung, Thôi Khánh Công làm loạn Trung Nguyên. Còn có Lý Chính, Lý Hoài Quang, Vi Đức Khánh, Lý Hi Liệt.v..v... Nguyên nhân nào khiến cho những quân phiệt này liên tục nổi lên?”
“Cái này...” Bùi Hữu có hơi do dự, vấn đề này ông ta đã từng thảo luận qua. Chỉ là lúc ấy khi thảo luận thì đặt đại quân Lũng Hữu của Trương Hoán ở vị thứ nhất trong các quân phiệt. Vấn đề này Gia chủ từng quả quyết hạ kết luận, nguyên nhân quân phiệt địa phương liên tục xuất hiện nằm ở chỗ thế gia khống chế quân đội.
Đột nhiên, Bùi Hữu rốt cục biết rõ ràng điều kiện mà Trương Hoán sẽ đưa ra là cái gì.
“Đào nhị lang, phi nhanh hơn một chút.”
“Vâng! Lão gia “
Một người phu xe kềnh càng thét to vài tiếng, liền vung lên vút mấy roi. Ngọn roi nổ vang một tràng trên không trung làm cho mấy con ngựa kéo hoảng sợ không thôi vội tăng tốc độ xe nhanh hơn. Xe ngựa bắt đầu phi nhanh về hướng Đại Minh Cung.
Trong xe ngựa Lý Miễn nhắm mắt trầm tư, hắn đang suy nghĩ chọn người làm Tông Chính Tự mới. Lý Cầu đã không thể đảm nhiệm chức vụ cực kỳ trọng yếu này, hắn đã hoàn toàn phản bội lại mình và Thái Hậu. Không ngờ ở giữa triều đình công khai tuyên bố Trương Hoán chính là con của Thái Tử Dự làm cho Thái Hậu vô cùng tức giận.
Loại hành vi tùy tiện vô sỉ hoàn toàn phá bỏ sự thăng bằng yếu ớt trong triều, xé rách nốt cả tấm màn che cuối cùng của triều đình, loại hành vi không chỉ có người của Thái Hậu đảng cảm thấy phẫn nộ, mà ngay cả người của Tướng Quốc đảng cùng với Trương đảng cũng thấy quá trơ trẽn.
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn