With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 631
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3224 / 43
Cập nhật: 2015-11-11 08:07:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 320: Chiến Lược An Tây (10)
rương Tướng quân đã chiến thắng dân tộc Thổ Phiên, vì sao còn muốn tiếp tục tây tiến? Chẳng lẽ cũng phải cùng Đại Thực chúng ta là địch sao?”
Phiên dịch đem lời của hắn để nguyên mà dịch cho Trương Hoán, Trương Hoán trong lòng cười lạnh một tiếng, liền không chút khách khí trả lời: “Bậc hiền triết người Đông Phương chúng ta có câu ngạn ngữ, lấy đức trả ơn, lấy oán trả oán. Đại Thực các ngươi xâm chiếm Sơ Lặc trước thì chúng ta tự nhiên cũng không coi các ngươi là bằng hữu.”
“Không! Không! Không!” A Cổ Cái liên tục khoát tay “ Ta nghĩ Trương Tướng quân là hiểu lầm, Sơ Lặc là chúng ta đoạt được từ trong tay dân tộc Thổ Phiên, thực sự không phải là từ trong tay Đại Đường. Nói về trả oán, phải xác nhận là tộc người Thổ Phiên đối với chúng ta mới đúng, mà không phải là Đại Đường.”
Trương Hoán ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười của hắn đột nhiên vừa thu lại lập tức lạnh lùng nói: “Các ngươi đoạt tang vật của kẻ cướp thì món đồ chính là của các ngươi sao? Rất tốt! Sơ Lặc từ xưa chính là một trấn trong An Tây tứ trấn của Đại Đường chúng ta. Hiện tại chủ nhân muốn lấy đồ về, các ngươi là định trả hay không?”
“Cái... này... “
A Cổ Cái cứng họng, hắn đối với lịch sử An Tây không phải là không biết. Cho dù là được giải thích thì hắn cũng sẽ không để ý tới. Tại bọn họ xem ra, bất cứ món đồ gì vốn vô chủ, chỉ cần cướp được thì sẽ là của chính mình. Nếu không người Ba Tư hỏi bọn họ muốn Ba Cách Đạt ( Bát đa), người Ngũ Mạch Diệp hỏi họ muốn Da Lộ Tát Lãnh (Giê-su-gia-lem) thì bọn họ sẽ cho sao? Vấn đề ở chỗ bản thân hắn bây giờ còn đang là tù binh của người ta, cho dù là người xâm lược thì hắn không có khả năng nhất thời trổ tài miệng lưỡi cực nhanh để chọc giận chủ soái quân Đường, bảo vệ tánh mạng vẫn còn là quan trọng hơn. ( Vương triều Ha-Li-Pha Uy mã á ( ngũ mạch diệp ): trong thời kỳ 661-750 sau công nguyên định đô ở Damascus )
Hắn nhãn châu - xoay động, liền nói vô cùng thành khẩn: “Chúng ta chưa bao giờ biết Sơ Lặc là lãnh thổ Đại Đường. Nếu như biết, chúng ta cũng sẽ không từ Thổ Hỏa La xa xôi đến đây. Chúng ta là vì trừng phạt tộc người Thổ Phiên xâm phạm Thổ Hỏa La mà đông tiến. Nếu như Trương Tướng quân nguyện ý thả ta trở về, ta nhất định sẽ thuyết phục A La Tư tướng quân, mời hắn thối lui khỏi Sơ Lặc.”
Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn, không khỏi cười nhạt đáp: “Người Đông Phương chúng ta có quy củ từ trước đến giờ là đưa đồ trước, trả tiền sau. A Cổ Cái điện hạ có khả năng viết một phong thơ, chỉ cần hắn đồng ý thối lui khỏi Sơ Lặc thì ta đây sẽ để ngươi trở về.”
Phiên dịch nói rất đúng lúc, A Cổ Cái đột nhiên nghe ra chỗ hở trong lời của Trương Hoán, hắn liền bắt lấy lỗ hổng mà hỏi: “Chỉ cần rời khỏi Sơ Lặc, bất kể đi nơi nào cũng có thể sao?”
“Đúng, chỉ phải rời khỏi Sơ Lặc. Đi nơi nào đều được! Chỉ cần hắn đồng ý rời khỏi Sơ Lặc ta quyết không nuốt lời.” Trương Hoán không chút do dự đáp.
A Cổ Cái được dẫn đi, hắn viết một phong thơ lệnh cho chủ soái A La Tư của quân Đại Thực tạm thời rút lui khỏi Sơ Lặc đi chiếm lĩnh thành trì khác, Trương Hoán lập tức lệnh cho một người thương nhân đi thay hắn đưa tin.
Đêm đã rất khuya, Trương Hoán vẫn còn nghiên cứu địa hình trên sa bàn. Từ Quy Tư sang hướng tây bởi vì quân Đường ít phái thám báo tới, cho nên sa bàn cũng làm được tương đối đơn giản. Chỉ đánh dấu ra một con đường chủ yếu, đó là dọc theo phụ cận sông Xích Hà. Mà cả vùng lớn phía bắc đều làm thành dãy núi liên miên, ngay cả Tào Hán Thần cùng Lỗ Dương cũng không thông thuộc lắm.
Nhưng mà Kinh nương đã nói qua cho hắn, lúc nàng đi Toái Diệp thì cũng không qua Sơ Lặc. Lúc ấy Trương Hoán không có lưu ý, hiện tại nhớ đến mới ý thức tình báo trọng yếu này. Chính mình là tại Quy Tư thì gặp được nàng, nói cách khác, kỳ thật còn có một con đường có thể đến Toái Diệp.
Đáng tiếc Kinh nương đã quay về Trường An, nếu không nàng sẽ là người dẫn đường rất tốt. Lúc này, thân binh giáo úy Quan Anh đứng bên cạnh thấy chúa công nhìn một tảng lớn chỗ trống trên sa bàn trên mà sợ run liền không nhịn được góp lời mà hỏi: “Đô đốc vì sao không hỏi thương nhân Đại Thực?”
Một câu nói nhắc nhở Trương Hoán. Hôm nay người phiên dịch Đại Thực kia tinh thông Hán ngữ, hắn nhất định đã nhiều lần đi tới đi lui nên hẳn là biết lộ trình mới đúng. Trương Hoán lập tức lệnh cho thân binh đi mời hắn tới.
Thương nhân Đại Thực gọi là A Minh, năm nay đã năm mươi lăm tuổi. Hắn từ lúc thiếu niên thì đã theo cha mình vãng lai tới Ba Cách Đạt cùng Trường An, đối với con đường tơ lụa thì từng cọng cây ngọn cỏ đều thuộc nằm lòng. Nhưng sau khi dân tộc Thổ Phiên chiếm lĩnh An Tây thì đã chặt đứt con đường mậu dịch đông tây. Hắn liền đổi thành đi theo đường thủy đến Quảng Châu, hoặc là từ Hồi Hột đi vòng Trường An. Lần này hắn nghe nói quân Đường muốn thu phục An Tây, liền mang theo một chút hàng hóa tới thử vận khí, vừa lúc ở thành Úy Đầu gặp phải quân Đường, bị mời tới làm phiên dịch.
Hắn tiến vào trướng hướng Trương Hoán thi lễ thật sâu mà chào: “Tham kiến Trương Thượng thư tôn quý!”
Trương Hoán gật đầu cười nói: “Ta nghe nói ngươi đối với con đường tơ lụa thập phần hiểu rõ, có chuyện tình muốn hỏi ngươi.”
A Minh biết rõ địa vị Trương Hoán tại Đại Đường, nếu có thể cùng hắn lập quan hệ thì sẽ đem đến cho mình cùng các con lợi ích thực tế rất lớn. Hắn không dám thất lễ vội vàng đáp: “Trương Thượng thư cứ nói thẳng, chỉ cần thảo dân biết liền tuyệt sẽ không giấu diếm.”
“Tốt lắm, ta tới hỏi ngươi, từ Sơ Lặc đến Toái Diệp chỉ có thể đi đường Bàn Đà Lĩnh rồi lại đi vòng hướng bắc sao?”
“Cái... này...” Nghe được hai chữ Toái Diệp, A Minh có chút mẫn cảm. Hắn do dự một chút, Trương Hoán nhìn trong mắt thì cả cười cười nói: “Nếu như ngươi không biết thì coi như xong, ta sẽ hỏi người khác nữa.”
“Không! Thảo dân biết.” A Minh mặc dù là người Đại Thực, nhưng hắn đối với Hắc y Đại Thực đến từ Ba Tư lại không có hảo cảm gì. Tổ phụ hắn từng là quan cung đình trong vương triều Ngũ Mạch Diệp của Bạch Y Đại Thực. Nói tới cùng thì hắn cũng là người mất nước. Nhưng trọng yếu hơn thì hắn là thương nhân, đặc điểm lớn nhất của thương nhân là có thể nắm bắt cơ hội.
Thấy trong nháy mắt Trương Hoán có ý muốn hạ lệnh trục khách, hắn lập tức nói: “Thương nhân thông thường đều là đi Bàn Đà Lĩnh, nhưng từ Sơ Lặc về hướng bắc ước hai trăm năm mươi dặm còn có một con đường núi khác, gọi là Thác Vân Sơn Khẩu ( ngày nay là Đồ Lỗ Cát Nhĩ Đặc Sơn Khẩu ), đi thẳng một mạch liền có khả năng tốc hành tới Toái Diệp cùng Nhiệt Hải.”
Thác Vân Sơn Khẩu, Trương Hoán mãnh liệt vỗ vào đầu, hắn hẳn là biết đến. Năm đó cuộc chiến Cao Tiên Chi đánh Đát La Tư thì không phải là đi đường Thác Vân Sơn Khẩu sao? Triều Hán đã ở nơi này thiết lập trạm dịch, chính mình như thế nào lại quên đi.
Hắn một tay kéo A Minh đến trước sa bàn chỉ vào dãy núi phía bắc mà hỏi: “Ngươi nói cho ta biết, cửa núi ở nơi nào?”
A Minh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sa bàn, hắn luôn miệng khen ngợi làm thực tinh xảo. Hắn cẩn thận nhìn qua sa bàn, chỉ một ngón tay một quả núi ở phía bắc mà nói: “Chính nơi này, đường thật không dễ đi, nhưng lạc đà cùng ngựa có thể băng qua Thiên Sơn, tốc hành tới Toái Diệp.”
“Có thể tốc hành tới Toái Diệp.” Trương Hoán kinh ngạc nhìn chăm chú nơi này, đây là một ý nghĩ vô cùng can đảm, phát hiện bất ngờ hoàn toàn lật đổ kế hoạch chiến lược ban đầu của hắn. Tiếp tục tây chinh là phương hướng lớn của hắn, vốn kế hoạch ban đầu là tại Sơ Lặc tích lũy mấy năm rồi mới nhằm hướng tây tiến công. Nhưng như vậy thứ nhất. Đại Thực cũng hoàn thành đồng hóa văn hóa cùng tôn giáo đối với vùng phía tây Thông Lĩnh, đồng thời cũng chuẩn bị bố trí đại quân chống đỡ quân Đường tây tiến.
Nhưng nếu như dùng kỳ binh chiếm đoạt Toái Diệp thì sẽ cổ vũ thật lớn quyết tâm của các quốc gia Tây Vực chống cự Đại Thực, sẽ trì hoãn rất nhiều sự chiếm lĩnh của Đại Thực đối với các khu vực phía tây Thông Lĩnh. Đồng thời, cũng có thể tại phía tây nối cùng Bắc Đình thành một dải, điều này tương tự một vòng cung chiến lược hoàn mỹ.
Nghĩ vậy, hắn nhìn thẳng mắt A Minh cười nói: “Ngươi có bằng lòng làm dẫn đường của ta hay không? Sau khi thành ta tuyệt sẽ không bạc đãi với ngươi.”
“Thảo dân nguyện dốc sức vì Trương Thượng thư!” A Minh khom người thi lễ, không chút do dự đồng ý.
Thân binh dẫn A Minh đi chuẩn bị. Trương Hoán vừa cẩn thận nhìn qua Thác Vân Sơn Khẩu. Từ nơi này đến Toái Diệp, nói ít cũng đến một ngàn dặm. Có thể dùng kỳ binh cướp lấy Toái Diệp, nhưng phải tìm một người can đảm cẩn trọng, hơn nữa là người có gan mạo hiểm để hoàn thành nhiệm vụ này.
Hắn đột nhiên như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn sang Quan Anh đứng một bên mà không nhịn được cười, nụ cười như lão hồ ly vậy. Tim Quan Anh liền hồi hộp mà đập Thình thịch bang bang! liên hồi. Trương Hoán đi lên trước vỗ vỗ bả vai hắn mà trầm giọng nói: “Nếu ngươi có tài cán vì ta chiếm đoạt Toái Diệp, ta sẽ thăng ngươi làm Trung Lang Tướng!”
Danh Môn Danh Môn - Cao Nguyệt Danh Môn