Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Sri Boorapha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1140 / 15
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
úng hai tháng sau ngày hôm đó, tôi vẫn chưa trở lại thăm nàng thêm một lần nào nữa với lý do cần dành thời gian tập trung cho công việc. Tôi cũng nhận được tin từ cha rằng, ngài đã chọn được ngày lành để cử hành hôn lễ cho tôi trong vòng ba tháng tới.
Khi biết ngày giờ tổ chức lễ cưới, tôi cảm thấy mình có nhiệm vụ cần phải báo tin này cho công nương Kirati biết để thể hiện lòng kính trọng. Trong chuyến thăm lần thứ hai, công nương Kirati đón tiếp tôi ở phòng khách, không có một ai tới làm gián đoạn câu chuyện của chúng tôi.
Trong khoảng thời gian đầu của cuộc nói chuyện, tuy công nương Kirati không cố ý biểu lộ cảm xúc thất vọng khi tôi bỏ lỡ thời gian tới hai tháng trời mới đến thăm nàng sau lần gặp đầu tiên, nhưng tôi cũng để ý thấy rằng, nàng thực sự rất thất vọng và thoáng buồn bởi tôi đã cư xử có phần trái với mong muốn của nàng. Tuy vậy, bản thân tôi cũng không hiểu điều gì là nguyên nhân khiến nàng có những cảm xúc như vậy? Có lẽ nàng kỳ vọng ở tôi nhiều hơn những gì tôi nghĩ, hay còn có lý do gì mà tôi chưa biết?
Tuy thấu hiểu được cảm xúc trong lòng của công nương Kirati khi ấy, nhưng tôi cũng không định nói điều đó ra thành lời trong khi trò chuyện với nàng. Tôi không muốn biện minh cho bản thân vì bận việc này việc kia nên không thể đến thăm nàng thường xuyên được. Nếu tôi nói những lời như vậy, không chừng nỗi buồn của nàng lại càng nhân lên gấp bội. Vì vậy, tôi đành im lặng cảm nhận sự thất vọng của nàng.
Sau khi hàn huyên một số chuyện, tôi bắt đầu đề cập đến chủ đề chính mà mình muốn thông báo cho nàng biết.
“Tôi có tin mới muốn nói với công nương”.
“Ta hy vọng đó là một tin tốt lành đối với cậu. Và đó hẳn là tin tức về sự thăng tiến trong công việc của cậu”. Nàng chờ đợi câu trả lời của tôi.
“Không phải ạ. Đó là một tin tốt nhưng không liên quan đến công việc của tôi. Công nương chắc sẽ rất vui nếu không lâu nữa tôi tổ chức hôn lễ”.
Tôi để ý thấy công nương thoáng chút giật mình, có lẽ do tin tức mới mẻ này không nằm trong dự tính của nàng.
“Nopporn sẽ lấy vợ”. Nàng nhắc lại với cảm giác không chắc chắn. “Cậu sẽ lấy quý cô đã ra đón cậu trong ngày đầu tiên trở về Băng Cốc đúng không?”.
“Công nương luôn biết rõ chuyện của chúng tôi ư?”.
“Không, ta không biết. Ta chỉ phỏng đoán thôi. Cậu đã quen biết cô ấy lâu rồi à?”.
“Nàng là vị hôn thê của tôi”.
“Từ bao giờ vậy?”. Sắc mặt của công nương Kirati thay vì mừng rỡ hân hoan lại trở nên đầy hoài nghi.
“Tận bảy, tám năm rồi, trước khi tôi đến Nhật Bản không lâu”.
“Nhưng trong suốt khoảng thời gian ta gặp cậu ở Tokyo, cậu không hề kể cho ta nghe về vị hôn thê ấy”. Giọng nàng ngày càng chất chứa những nghi hoặc.
“Cũng có thể do bản thân tôi không quan tâm gì tới việc đính hôn đó”.
“Và giờ đây cậu bằng lòng kết hôn với người con gái mà trước đây cậu chưa hề quan tâm tới ư?”.
“Đây là ước nguyện của cha tôi và tôi cũng không có ý kiến phản đối gì. Thực ra nàng là người con gái có học thức và địa vị tốt. Hôn nhân sẽ giúp cho cuộc sống của tôi vững chắc hơn so với hiện tại”.
Công nương Kirati nhìn tôi với ánh mắt khó có thể diễn tả bằng lời trong giây lát rồi nói thêm: “Cậu vẫn chưa giới thiệu tên vị hôn thê của cậu cho ta biết”.
“Nàng tên là Pri, Pri Booranavvat”.
“Người đẹp, tên hay”. Nàng cười có chút bâng quơ. “Ta thực lòng chúc phúc cho cậu”.
Rồi nàng đưa tay cho tôi nắm. Lúc đó, tôi nói với nàng rằng: “Công nương là người đầu tiên chúc mừng tôi”.
“Đó là một vinh dự to lớn của ta”. Nàng lịch thiệp trả lời.
Chúng tôi im lặng trong giây lát, giữa lúc tôi vẫn chưa biết phải nói tiếp với nàng chuyện gì thì công nương Kirati cất lời trước:
“Nopporn, đối với cậu cuộc hôn nhân lý tưởng là như thế nào?”.
“Tôi đầu hàng về vấn đề này. Tôi không giỏi trả lời những câu hỏi kiểu như vậy”.
“Cậu từng hỏi rất nhiều chuyện linh tinh của ta và ta chưa từng từ chối trả lời. Khi tới phiên ta hỏi, cậu cũng không thể trốn tránh được”.
“Tôi không cố ý trốn tránh. Nhưng tôi e là tôi không có bất cứ mong đợi nào cho cuộc hôn nhân sắp tới”.
“Thật lạ khi cậu nói cậu không có mong ước gì cho lễ cưới”. Nói rồi công nương Kirati thở dài: “Tất cả đàn ông đều giống cậu sao Nopporn?”.
“Con người không phải ai cũng giống nhau, nhưng phần lớn đàn ông có thể giống như tôi lắm chứ?”. Tôi trả lời theo cảm xúc của mình. “Đàn ông có thể có những hoài bão về nghề nghiệp hơn những việc khác, như tôi vậy”.
“Vậy cậu có yêu vị hôn thê của mình không?”.
“Chúng tôi thường ít có thời gian gặp gỡ nhau. Nhưng cả hai đều có một sự hài lòng nhất định về đối phương. Tôi cũng hy vọng tôi và nàng có thể nảy sinh tình yêu sau khi kết hôn”.
“Đối với trai gái, tình yêu không phải là nền tảng quan trọng để tiến tới hôn nhân hay sao?”. Nàng hỏi đầy ngạc nhiên. “Ta chỉ nghe người ta nói cứ yêu đi chứ đừng vội cưới. Nhưng cậu lại bảo cưới trước rồi yêu nhau sau cũng được”.
“Nếu có được tình yêu trước khi tiến tới hôn nhân, đó có lẽ là một điều quá tốt đẹp. Nhưng tôi thấy có được tình yêu sao gian nan, khổ sở quá, lại còn phải chịu dằn vặt, khổ đau”.
“Điều gì làm cho cậu nhìn tình yêu theo hướng như vậy?”.
“Bởi vì tôi đã từng yêu”.
“Hãy kể hết câu chuyện của cậu đi”. Anh mắt công nương Kirati trở nên sáng long lanh.
“Công nương biết rất rõ câu chuyện đó rồi. Chuyện xảy ra khi công nương tới Nhật Bản cho tới ngày người rời xa tôi. Tình yêu ấy lúc đầu tươi mới bao nhiêu thì khi kết thúc lại vô cùng khổ sở và đau đớn bấy nhiêu. Về sau tôi ngẫm ra được rằng, tôi đã để bản thân trôi đi quá giới hạn. Tôi nên yêu thương và tôn trọng công nương như chị gái của mình. Tôi biết tôi đã sai rất nhiều trong khoảng thời gian đó. Về sau, tôi cố gắng để có thể hoàn toàn quên đi sự việc ấy. Và cũng từ lần đó, tôi đã tự rút ra bài học cho riêng mình, tình yêu da diết mãnh liệt ấy chính là nguồn cội cho những khổ đau cùng cực. Tôi nghĩ mình sẽ không tìm kiếm một tình yêu nào như thế nữa”.
Công nương Kirati nhìn xa xăm về phía trước, nàng không đáp lại lời tôi.
“Tôi vốn định sẽ không nhắc lại chuyện này với công nương nữa”. Tôi nói tiếp: “Nó khiến tôi cảm thấy hổ thẹn và căm ghét bản thân mình”.
“Mỗi người chúng ta có cái nhìn khác nhau về chuyện tình yêu và ta cũng đồng ý với cậu rằng tình yêu bóp nghẹt trái tim chúng ta tới cùng cực, đôi khi nó trở nên quá sức chịu đựng. Cậu đã làm đúng như phần lớn những người khác khi thoát được ra nỗi khổ đau ấy và quên hết mọi thứ. Nhưng một số người ngu ngốc khác có lẽ sẽ không làm được như cậu. Ta muốn chúc phúc cậu thêm một lần nữa”. Nàng im lặng và không nhìn vào mắt tôi. Khi ngoảnh lại nhìn tôi, nàng hỏi: “Cậu sẽ tổ chức hôn lễ khi nào?”.
“Cha tôi nói khoảng ba tháng nữa”.
“Ta xin chúc mừng cậu trước. Ta là người tin tưởng vào tình yêu. Vì vậy, ta xin chúc cho hai người yêu nhau, dù là trước hay sau khi kết hôn đi chăng nữa, mong hai người sớm yêu nhau và hãy đối xử thật tốt với nhau nhé”. Nàng mệt mỏi cầm tách trà đang đặt trước mặt lên, cười rạng rỡ với tôi. “Ta sẽ uống vì cậu, người bạn yêu quý của ta, uống vì tình yêu và hạnh phúc của hai người”. Nhấp ngụm trà, nàng đặt tách xuống rồi nói: “Ta là người đầu tiên hân hạnh được giúp đỡ mọi thứ trong hôn lễ của cậu”.
Sau khi ngồi nói chuyện thêm một lúc, tôi để ý thấy nàng có vẻ mệt mỏi nhưng lại đang cố không để lộ ra ngoài. Nàng có lẽ muốn chúc mừng hạnh phúc của tôi với vẻ rạng rỡ nhất. Tôi không nói ra suy nghĩ của mình với nàng mà chỉ vội chào về với lý do có việc gấp cần giải quyết. Tuy vậy, cuộc nói chuyện giữa hai chúng tôi cũng đã kéo dài tới gần hai tiếng đồng hồ. Tôi có chút tiếc nuối vì đã đến báo tin quan trọng đúng vào lúc nàng không được khỏe. Nếu vào lúc bình thường, công nương Kirati sẽ thể hiện sự hồi hộp, vui mừng hơn thế gấp nhiều lần và chắc chắn sẽ không để tôi nhanh chóng cáo lui như vậy. Đây chính là những suy nghĩ của tôi khi đó.
Đằng Sau Bức Tranh Đằng Sau Bức Tranh - Sri Boorapha Đằng Sau Bức Tranh