Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Sri Boorapha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1140 / 15
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ại bến tàu của công ty Mitsui Bussan Kaisha vào buổi sáng cái ngày tôi bắt đầu chuyến hành trình vượt biển trên con tàu Nachisan Maru từ Nhật Bản trở về thành phố Băng Cốc. Hôm đó không có quá nhiều người trên tàu, chỉ có khoảng bảy tới tám hành khách, và tôi là người Thái Lan duy nhất trong số đó. Chính vì thế, khi tàu cập bến, không khó để tôi có thể trông thấy nhóm người ra chào đón mình.
Tôi nhìn thấy cha đầu tiên. Ông đứng ngay đầu trong một nhóm gồm họ hàng thân thiết khoảng mười người và chừng bốn, năm người bạn thân cùng lứa với tôi. Có một quý cô đứng trong nhóm người thân mà tôi không nhớ ra là ai, nhưng từ hành động tới biểu cảm đều cho thấy rằng, cô ấy quan tâm tới tôi không kém những người khác.
Tôi không nhìn thấy công nương Kirati trong số đó. Nhưng sau khi đưa mắt nhìn khắp xung quanh, tôi để ý thấy có một dáng ngọc trong bộ váy màu xanh nước biển đứng tựa vào cánh cửa một chiếc ô tô lớn. Rồi lại thấy có cánh tay nhỏ nhỏ chầm chậm vẫy về phía tôi. Tôi cũng vẫy chào lại với niềm vui sướng khôn xiết bởi tuy đứng hơi xa một chút nhưng tôi vẫn nhận ra chủ nhân của hình dáng ngọc ngà đó là công nương Kirati.
Khi nhân viên trên tàu mở cầu thang mạn tàu xong xuôi, nhóm người thân cùng bạn bè tôi nối nhau lên tàu. Tôi đứng đón ở ngay mép đường đi lên. Cha là người đầu tiên vui mừng chào đón tôi trở về, ông đi thẳng tới ôm lấy người con trai cả đã xa cách tới tám năm trời với tất cả nỗi niềm nhớ nhung tha thiết. Tôi cũng bước tới ôm chặt lấy ông. Những người thân và bạn bè cũng cùng tới gần chúc mừng tôi với chung một xúc cảm. Thật khó có thể diễn tả được tôi đã cảm thấy ấm lòng như thế nào trong ngày đầu tiên trở về Băng Cốc. Nhớ lại những gì đã qua vào buổi sáng hôm ấy, tôi vẫn tự nhủ với lòng rằng, đó là ngày tôi cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ nhất trong cuộc đời. Cho tới tận hôm nay, tôi vẫn chưa có được niềm hạnh phúc nào lớn lao hơn lần đó.
Trong lúc tôi đang ngại ngùng chào hỏi một quý cô, cha tới khoác vai tôi rồi nói đây chính là vị hôn thê của con, tôi mới bắt đầu nhớ đến khuôn mặt ấy. Đó là một khuôn mặt ưa nhìn nhưng không có gì nổi bật. Hành động cử chỉ của nàng trước mặt tôi mang đầy vẻ ngại ngùng e thẹn. Tôi cũng không phải là người có tài ăn nói, cùng với việc chỉ mới quen biết nhau trong phút chốc, tôi lịch sự đối đáp vài ba câu, rồi nàng cũng nhường đường cho những người khác tiếp tục tới chào hỏi tôi.
Công nương Kirati là người cuối cùng lên tàu gặp tôi. Nàng mặc bộ váy màu xanh nước biển điểm xuyết những bông hoa trắng, đó cũng chính là bộ váy nàng mặc trong lần đầu chúng tôi gặp nhau ở thành phố Tokyo sáu năm về trước. Tuy đó là trang phục mà tôi đã khắc ghi trong tâm tưởng từ rất lâu trong lần đầu gặp gỡ nàng, nhưng vào buổi sáng hôm đó, tôi không để ý lắm mặc dù có đôi chút ngạc nhiên. Cũng thật kỳ lạ, vì nguyên nhân gì mà công nương Kirati mặc lại bộ trang phục của sáu năm về trước ra đón tôi trong ngày đầu tiên tôi trở về Băng Cốc?
Cử chỉ điệu bộ của nàng khi tiến tới gặp tôi vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng như xưa. Nếu có một chút khác biệt thì đó là nàng lịch thiệp hơn, đi liền với vẻ đẹp mặn mà đúng với độ tuổi bốn mươi của mình. Tuy rằng nét tươi trẻ có bớt đi phần nào, nhưng sự duyên dáng và vẻ đẹp vô giá vẫn ở mãi bên nàng. Dáng hình ấy vẫn khiến bất cứ ai cũng phải động lòng mỗi khi ngắm nhìn.
Công nương Kirati đến nắm bàn tay tôi, tôi cũng nắm chặt bàn tay nàng với niềm vui sướng, hồi hộp giống như được gặp lại người chị gái sau thời gian dài xa cách.
“Tôi nhớ công nương vô cùng”. Tôi lịch sự mở lời trước.
“Ta cũng rất nhớ cậu và vẫn luôn nhớ kể từ ngày chúng ta xa cách nhau”. Nàng nói chầm chậm, từ tốn, không một chút hồi hộp mặc dù tôi có thể thấy rõ sự vui mừng khôn xiết trong ánh mắt nàng. Câu nói của nàng thấu tâm can và khiến tôi cảm thấy ái ngại khi nghĩ đến sự nhớ nhung của mình dành cho nàng. Tuy đôi lúc cũng quằn quại nhưng không thể so sánh được với nỗi nhớ da diết sâu nặng mà nàng dành cho tôi được.
“Tôi thấy vui biết bao khi được gặp lại công nương”. Tôi nói tiếp.
“Ta cũng vẫn chờ cậu, mãi chờ đợi cậu”.
“Công nương tốt với tôi quá”.
“Nếu lời cậu nói là sự thực thì cậu cũng xứng đáng được nhận những điều đó, không phải sao?”.
“Tôi e rằng mình không xứng đáng. Công nương đã quá tốt với tôi rồi”. Nói xong tôi cười lớn. Tôi đã không để ý câu trả lời đó làm tổn thương công nương Kirati đến nhường nào. Tuy vậy, nàng im lặng trong giây lát.
“Cậu nắm tay tôi chặt quá”. Công nương Kirati nhẹ nhàng nói: “Sự việc hôm nay không giống với ngày chúng ta tạm biệt nhau ở Kobe”.
“Ồ, tôi xin lỗi”. Tôi kêu lên rồi buông tay nàng ngay sau đó. “Đây là Băng Cốc và chúng ta sẽ không phải chia xa nữa. Chúng ta sẽ không phải buồn bã như thế nữa”.
“Ai biết được, Nopporn?”. Nàng dịu dàng đáp lại khiến tôi thấy hơi kỳ lạ.
“Bởi tôi không nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ có ngày rời khỏi nơi đây lần nữa”.
“Nhưng đó không phải lý do duy nhất của sự ly biệt và cũng không phải là gốc rễ duy nhất của sự buồn khổ”. Nói rồi nàng đưa tay lên chạm vào cánh tay tôi. “Nhưng đừng vội tranh luận lúc này, tất cả người thân của cậu đang rất muốn trò chuyện với cậu”.
“Công nương cũng giống như người thân của tôi”.
“Kể cả như vậy, hôm nay ta cũng không nên giữ cậu lại cho riêng mình. Đi thôi, cậu bé ngoan. Đi gặp cha của cậu thôi”.
Tôi đi ra cùng nàng, tiến thẳng tới phòng tiệc lớn nơi hầu hết người thân bạn bè đang tụ họp. Một vài người bạn ra ngoài kéo tôi vào phòng, vừa để xem tôi có mạnh khỏe sau nhiều ngày lênh đênh trên biển không, vừa giúp tôi chuyển đồ đạc xuống tàu. Sau đó, mọi người vây chặt lấy tôi, và gần như tôi không có chút ít thời gian nào được trò chuyện một cách thân tình với công nương Kirati cả.
Trong lúc xuống tàu, tôi ngỏ lời muốn mời nàng về nhà để có thêm thời gian trò chuyện.
“Ta xin phép cáo lui, Nopporn. Cậu nên dành ngày hôm nay cho họ hàng thân thiết của cậu”.
“Chẳng có người thân nào mà lại muốn ngồi với tôi suốt cả ngày đâu”.
“Ít nhất cũng có cha của cậu. Ngài ấy chắc chắn sẽ muốn nói chuyện với con trai của ngài trong nhiều giờ đồng hồ sau suốt khoảng thời gian xa cách tới tận bảy, tám năm trời. Và còn cả những người khác nữa”.
“Công nương chắc không vội nói tất cả mọi chuyện với tôi trong vỏn vẹn một ngày thôi chứ?”. Tôi trả lời với tiếng cười lớn cùng điệu bộ khá thận trọng.
“Chúng ta gặp nhau vào hôm khác nhé, Nopporn”.
“Nếu như vậy, tôi sẽ đến thăm công nương sớm nhất có thể”. Tôi thuận theo mong muốn của nàng.
Lần gặp lại đầu tiên giữa tôi và công nương Kirati ở Băng Cốc đã khép lại nhanh chóng và quá đỗi giản đơn như vậy.
Trải qua nửa ngày náo nhiệt bởi sự đón chào và được nghỉ ngơi chút ít vào lúc chiều, đến buổi tối, sau khi dùng bữa xong, tôi ngồi trò chuyện với cha ở phòng nghỉ. Trong cuộc nói chuyện khá dài ấy, chúng tôi có nhắc đến cả công nương Kirati.
“Con rất thân thiết với phu nhân ngài hầu tước Atikanbodi à?”. Cha bỗng dưng hỏi tôi trong lúc đang nói đến hàng tá câu chuyện khác mà không có chủ đích gì.
“Cha đang nói tới công nương Kirati?”. Khi ngài đã xác thực, tôi liền nói tiếp. “Vâng ạ, con trở nên thân thiết với công nương sau lần họ đi du lịch ở Nhật Bản. Con đến giúp việc cho ngài hầu tước và phu nhân suốt thời gian đó”.
“Thật đáng tiếc bởi ngài hầu tước ra đi sớm quá”. Cha nói tiếp: “Khi hầu tước Atikanbodi còn sống, ta từng nghe ông ấy khen ngợi người vợ này rất nhiều. Và như ta chứng kiến, sau khi ngài hầu tước Atikanbodi tạ thế, ta cũng thấy phu nhân của ngài là người đúng mực, thật rất xứng đáng với lời khen ngợi”.
“Con là người vô cùng kính trọng đức hạnh của công nương”. Tôi đáp lại: “Tuy con chỉ được gặp công nương trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng con cũng hiểu rất rõ công nương. Đó là một quý bà thông minh xuất chúng và giàu lòng nhân ái. Con chưa từng gặp người phụ nữ nào thông minh và sâu sắc như công nương Kirati. Con nghĩ rằng, công nương nên tái giá và nàng chắc cũng khó lòng chối từ tấm lòng của một ai đó”.
“Nhưng cha cũng không chắc lắm. Bởi vì sau khi ngài hầu tước Atikanbodi qua đời, cha nghe nói công nương không hào hứng tham gia góp vui với cộng đồng, sống một cuộc sống yên bình, khép kín và rất được lòng những người bạn thần của ngài hầu tước Atikanbodi. Mới gần đây, cha nghe nói có một ai đó tới ngỏ lời, và hình như là đề cập đến cả chuyện cưới xin, nhưng công nương từ chối. Có người đồn rằng, hình như công nương có tâm sự nào đó giấu kín trong lòng”.
Tôi im lặng ngồi lắng nghe. Rồi cha cũng chuyển sang nói những câu chuyện khác.
Đằng Sau Bức Tranh Đằng Sau Bức Tranh - Sri Boorapha Đằng Sau Bức Tranh