Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Tác giả: Sri Boorapha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1140 / 15
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ề sau, tôi và công nương Kirati vẫn tiếp tục duy trì sự liên lạc qua những lá thư. Nỗi nhớ nàng vì thế cũng bớt da diết đi phần nào. Điều này xuất phát từ nhiều nguyên nhân. Một phần bởi càng yêu nàng, càng nhớ nhung khắc khoải bao nhiêu, tôi sẽ càng khó khống chế được cảm xúc của bản thân bấy nhiêu. Không lâu sau, những suy nghĩ thống khổ ấy cũng nhạt nhòa dần. Ngoài ra, đó cũng là thời điểm tôi cần tập trung cao độ, cố gắng hết sức trong học tập. Tất cả điều ấy đã giục giã tâm hồn tôi, dẫn đường cho những cảm xúc mãnh liệt trong tôi tìm đường về với cuộc sống thường nhật trước đây.
Khi đã khống chế bản thân được một lần, những lần sau đó dường như tôi đều thành công. Sau hai lá thư đầu tiên đầy yêu thương và nhớ nhung da diết, trong những lá thư viết tiếp sau đó không lâu, tôi vẫn không quên bộc bạch nỗi nhớ thương nàng. Nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại những lời nhắc nhở của công nương Kirati cùng sự mệt mỏi khó khăn trong suốt khoảng thời gian đầu chia xa, sự nóng vội trong lòng tôi cũng dần dần dịu lại. Vì vậy, những dòng thư sau này tôi viết tới nàng cũng không bao trùm nỗi nhớ khôn nguôi như lúc đầu. Và những lá thư cũng thưa dần theo thời gian. Khi tâm hồn tôi đã tìm lại được sự bình yên như trước kia, những dòng thư tới tay nàng cũng không còn đượm màu thống khổ, đau đớn mà đơn thuần chỉ giống như hỏi han một người bạn thân thiết. Như những gì tôi hiểu được khi ấy thì đó cũng chính là mong ước của công nương Kirati.
Tôi đã thổ lộ tình yêu và ngày đêm mong ngóng câu trả lời của nàng dù chỉ một lần trong mỗi bức thư. Tuy công nương Kirati viết thư trả lời bằng những lời lẽ đầy lạc quan, phấn chấn nhưng nàng chưa từng nhắc tới chuyện yêu đương. Đó là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến tôi ngầm hiểu rằng, công nương Kirati thực sự muốn tôi quên hết những chuyện đã xảy ra giữa hai người hoặc ít nhất là sự việc xảy ra trên núi Mitake hôm đó, ngày mà tôi đã bộc bạch hết những tâm sự trong lòng mình với nàng, ngày mà bờ môi tôi được hòa làm một với bờ môi mềm mại ấy. Nụ hôn đó vẫn đang thiêu đốt trái tim tôi, tôi chưa thể quên nhưng cũng dịu nhẹ đi phần nào bởi những nguyên nhân đã đề cập ở trên.
Cho tới hai năm sau đó, sự liên lạc giữa tôi và công nương Kirati ngày một nhạt nhòa. Tôi gần như không còn giữ lại vết tích gì trong trái tim minh. Những bức thư tôi từng viết hằng tháng gửi tới nàng cũng thưa thớt dần, gần như trong suốt năm thứ hai, tôi chỉ viết cho nàng vỏn vẹn ba bức thư. Thực tế, những trách nhiệm trong công việc học hành của tôi cũng ngày một nặng nề hơn, và khi tâm hồn đã tìm lại được sự thanh bình vốn có, tôi cũng toàn tâm toàn ý cố gắng học tập để gây dựng nghề nghiệp trong tương lai.
Ngay chính bản thân tôi, khi nhớ lại những cảm giác lúc đó cũng không khỏi ngạc nhiên và tự hỏi mình rằng, tại sao công nương Kirati lại dễ dàng quên nhanh như vậy? Tôi, một chàng trai đêm ngày nhớ mong nàng, coi nàng là người quan trọng nhất trong cuộc đời, một người phụ nữ không thể thiếu được trong cuộc sống của mình bởi nếu không có nàng, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa. Thế mà trong hai năm qua, tôi chỉ cảm giác được một điều duy nhất từ nàng, nàng chỉ đơn thuần là một trong những người thân của tôi đang sống ở Băng Cốc mà thôi.
Sau đó khoảng sáu tháng, tôi nhận được hung tin từ công nương Kirati rằng, ngài hầu tước Atikanbodi đã qua đời vì căn bệnh suy thận hiểm ác. Tôi rất buồn và bàng hoàng khi biết tin này, vội vã viết một bức thư chia buồn gửi tới nàng. Sự việc sau đó diễn ra bình thường. Sự ra đi của ngài hầu tước không nhen nhóm lòng tôi nảy lên hy vọng rằng tôi sẽ trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời công nương Kirati hay thay đổi cuộc đời của chính tôi. Nó có lẽ sẽ khiến tôi thêm một lần nữa hồi tưởng lại mối quan hệ xưa kia đối với công nương Kirati. Thực tế lẽ ra phải như vậy, nhưng không hiểu quỷ thần nào đã ngăn cản không cho tôi mơ hồ theo hướng đó. Thật là kỳ lạ. Sau khi biết tin ngài hầu tước Atikanbodi qua đời, tôi vẫn để mọi việc diễn ra bình thường. Tôi tự nhắc bản thân rằng, việc không nắm lấy cơ hội quan trọng ấy sẽ là điều có ý nghĩa nhất đối với cuộc đời của một ai đó. Cuộc đời này thật đáng thương!
Tôi tiếp tục học tập thêm ba năm nữa, cuối cùng cũng cập bến thành công. Trong khoảng thời gian gần tốt nghiệp, tôi chủ yếu liên lạc với gia đình tôi ở Băng Cốc. Anh em họ hàng khi biết tin tôi đạt được thành tích học tập xuất sắc và đang chuẩn bị tốt nghiệp đều viết thư chúc mừng và khen ngợi tới tôi. Trong số những người đó có cả vị hôn thê của tôi. Chắc chắn cha tôi đã khuyên nàng viết thư chúc mừng tôi, như một sợi dây trói buộc và nhắc nhở tôi rằng, có một người con gái đang chờ tôi về để cử hành hôn lễ ở Băng Cốc. Và tôi không nên dính dáng gì đến những người con gái khác ở Nhật Bản nữa.
Trên thực tế, chuyện này không cần ai phải ra mặt quan tâm lo lắng cho tôi. Vào thời điểm đó, tôi dốc toàn tâm sức vào việc phấn đấu thành danh trong công việc hơn bất cứ thứ gì. Chẳng có người con gái nào làm phiền tới thời gian của tôi. Kể cả người con gái vốn là vị hôn thê của mình, tôi cũng chưa từng quan tâm hay nhớ nhung nàng. Tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi để nghĩ tới những chuyện đó.
Tôi thực sự đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng sự trưởng thành đó không dẫn lối cho tôi nghĩ tới việc ổn định chuyện đôi lứa. Giống như càng trưởng thành, tôi càng nới rộng hơn khoảng cách với phái yếu. Sự chín chắn giúp tôi giải quyết được mọi vấn đề khác và tập trung duy nhất cho sự phát triển nghề nghiệp.
Lá thư của vị hôn thê đã khiến trái tim yên bình của tôi tỉnh giấc để suy nghĩ đôi điều về chuyện kết hôn, nhưng cũng không khiến tôi thấy hồi hộp hay áp lực gì. Tôi không biết liệu mình có thể yêu được cô ấy hay không, bởi cả hai đều chưa thân thiết tới mức có thể nảy sinh thứ cảm xúc gọi là tình yêu đó được. Nhưng hôn nhân là gì? Thời điểm đó tôi cũng không thể cắt nghĩa rõ ràng. Tôi chỉ nghĩ qua loa rằng, cô ấy chắc phải là một quý cô lịch thiệp, tốt bụng và thích hợp để kết hôn với tôi. Nếu không như vậy, một người thông minh như cha không bao giờ chọn lựa cô ấy là đối tượng cho tôi. Khi trở về tới Băng Cốc, vào một thời điểm thích hợp, cha chắc sẽ tổ chức thành hôn cho hai chúng tôi. Tôi sẽ không ghét bỏ cô ấy, tuy rằng cuộc hôn nhân này không phải xuất phát từ tình yêu hay sự say mê của đôi lứa. Tôi chắc sẽ dần dần thân thiết với cô ấy, rồi quý mến và nảy sinh tình yêu với cô ấy nhanh thôi. Cô ấy sẽ chăm nom nhà cửa, còn tôi sẽ đi làm, phấn đấu, chịu đựng khó khăn vì sự thành công trong tương lai. Hôn nhân chắc không có gì nhiều hơn thế. Lúc đó, tôi đã suy nghĩ đơn giản như vậy. Tôi cũng đã viết một bức thư với lời lẽ thân thiện để trả lời cô ấy.
Khi đã tốt nghiệp thành công, thay vì trở về nhà ngay sau đó, tôi đã vào làm thử việc trong một ngân hàng.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi đã gửi tới công nương Kirati một bức thư kể về tình hình của mình. Tôi không viết quá dài bởi thực tế là càng về sau này, tôi càng không hay gửi tới nàng những lá thư dài như trước. Những bức thư của tôi mang tính chất xã giao nhiều hơn. Khi đã viết xong những điều cần thổ lộ, tôi cũng không biết phải viết gì thêm nữa. Thời gian quả thực đã làm thay đổi cảm xúc của một người tới mức khó tin.
Với mong muốn cho các bạn được biết thêm về những nghĩ suy của công nương Kirati đối với tôi sau hơn bốn năm kể từ ngày chúng tôi nói lời chào ly biệt, lúc này đây tôi xin được giới thiệu một bức thư mà nàng đã viết trả lời tôi.
“Nopporn, cậu bé ngoan của ta!”. Nàng luôn mở đầu thư với những lời lẽ như vậy, không hề thay đổi. Nàng viết những dòng tiếp theo.
Ta đã nhận được thư báo tin về sự thành công của cậu. Ta sẽ phải nói lời chúc tới cậu thế nào đây để cậu thấu hiếu hết sự vui mừng trong lòng ta. Nếu cậu có một người chị gái, chị ấy sẽ cảm thấy mừng rỡ thế nào khi cậu cập bến thành công, ta chắc chắn sẽ thấy vui hơn như vậy nữa. Cậu biết rằng, ta thực tâm mong chờ sự thành công này của cậu trong suốt nhiều năm chúng ta không có dịp gặp nhau. Vì thế, xin cho ta được khoe khoang một chút về sự hồ hởi trong lòng mình. Cậu chắc là không trách ta chứ?
Ta lại càng cảm thấy vui mừng hơn nữa khi được biết, cậu ở lại đó làm việc thêm một năm trước khi trở về quê hương. Thực tế thì đó là dự định từ trước mà ta đã có dịp được nghe cậu nói trong khoảng thời gian còn lưu lại Tokyo. Và đây chính là bằng chứng cho thấy cậu là một chàng trai hết tâm hết sức với những hoài bão của bản thân tới mức nào. Cậu có niềm tin vào mọi kế hoạch mình đã đặt ra, không chỉ riêng trong việc học tập mà thôi. Bất kỳ thành công nào mà một người con trai như cậu có được, tuy rằng đối với những người khác là không tưởng, nhưng nó lại nằm trong tầm tay của cậu. Đây là lời khen ngợi từ tận đáy lòng mà ta dành cho cậu.
Một năm nữa, cho tới khi cậu trở về Thái Lan và chúng ta sẽ được gặp lại nhau, cậu chắc không còn là Nopporn, chàng trai đáng yêu mà ta từng gặp nữa. Cho tới lúc đó, đã gần năm, sáu năm trôi qua kể từ ngày chúng ta chia tay nhau, từ một chàng thanh niên mới hai mươi hai tuổi, cậu cũng đến hai mươi tám tuổi rồi. Nopporn của ta sẽ trở thành một chàng trai đúng nghĩa, không còn là cậu bé như trước kia nữa. Cậu chắc sẽ khác lắm, nhưng đó là sự khác biệt theo hướng phát triển tích cực, đối lập hoàn toàn với bản thân ta mà chính cậu cũng sẽ không khỏi ngạc nhiên. Nhưng ta khác vì ta ngày càng héo úa, già nua. Tuy vậy, chúng ta chắc chắn sẽ vẫn nhận ra nhau bởi có vài điều mà cả ta và cậu đều không thể quên được.
Củng thật kỳ lạ, bởi sự liên lạc của hai chúng ta càng về sau này càng thưa thớt. Khoảng hai năm trước, ta nhớ rằng mình nhận được tin của cậu một năm không quá hai lần. Nhưng sự thực thì đó chính là mong ước của ta khi muốn cậu tập trung hết mình vào việc học tập, không nên lãng phí thời gian viết thư liên lạc thường xuyên và cậu cũng đã thực hiện đúng như vậy.
Năm năm đã trôi qua mà không quá khó khăn, vất vả. Một năm nữa cũng sẽ qua nhanh thôi và dễ dàng hơn rất nhiều. Tới giờ, ta chẳng có gì muốn khuyên nhủ hay căn dặn cậu nữa bởi cậu đã có thể làm chủ cuộc đời mình một cách vững vàng. Dường như cậu sẽ làm tốt hơn ta nữa.
Ta chờ đợi ngày cậu trở về, cậu bé của ta, để ta được tận mắt chứng kiến sự thành công trong cuộc đời cậu, người bạn nhỏ ạ.
Nhớ mãi cậu bé của ta!
Kirati
Tôi đọc bức thư của nàng với những cảm xúc hết sức bình thường. Đúng vậy, tôi cảm thấy mình đã làm đúng đạo với nàng như một người em trai với một người chị gái. Nàng luôn là người cho tôi những lời khuyên vô giá. Tôi không nhận ra rằng, những tình cảm nồng cháy tràn ngập yêu thương đối với nàng ngày nào giờ đã không còn trong trái tim mình nữa.
Tôi không đủ tinh ý để nhận ra những cảm xúc sâu xa mà công nương Kirati giấu trên từng dòng chữ trong bức thư ấy. Sự chau chuốt và những bí mật trong cuộc sống là điều tôi không có khả năng thấu hiểu được ngay lúc đó.
Đằng Sau Bức Tranh Đằng Sau Bức Tranh - Sri Boorapha Đằng Sau Bức Tranh