To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Tác giả: Sri Boorapha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1140 / 15
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
gày chúng tôi đi chơi ở núi Mitake hôm đó đã bước sang ngày đầu tiên của tuần thứ tám.
Theo đúng kế hoạch, ngài hầu tước và công nương Kirati sẽ khởi hành từ Tokyo trở về Thái Lan vào một ngày nào đó trong tuần này. Nhưng sau đó khoảng hai ngày, tôi nghe được tin từ công nương Kirati rằng, ngài hầu tước đã quyết định sẽ lưu lại Tokyo thêm hai tuần nữa. Trong khoảng thời gian đó, có hai việc quan trọng cần làm: Thứ nhất, ngài hầu tước và công nương Kirati sẽ nghỉ dưỡng tại Atami khoảng hai ngày để tắm nước nóng và ngắm một trong những cảnh đẹp danh bất hư truyền ở Nhật Bản; Thứ hai, giữa đường từ Tokyo tới Kobe, hai người sẽ dừng chân tại Osaka khoảng hai, ba ngày để thăm thú sự phát triển của thành phố công nghiệp chính ở Nhật Bản và đến thăm đài hãng phim Takarazuka, hãng phim lớn nhất của đất nước này.
Trong những ngày còn lại đó, tôi vẫn đến thăm và trò chuyện với công nương Kirati và ngài hầu tước Atikanbodi như trước đây. Tôi cần phải thừa nhận rằng, việc tiếp xúc với công nương Kirati những ngày sau đó, nhất là khi ở trước mặt phu quân của nàng, tôi không còn có được sự thoải mái tự nhiên như trước nữa. Tôi luôn phải cố gắng điều tiết hành vi của bản thân để không xảy ra điều gì bất thường. Sự cắn rứt của tôi lúc ấy chẳng khác gì cảm giác của một kẻ xấu xa đang mang bản án hình sự, giống như kẻ trộm sống giữa một cộng đồng trong sạch.
Thật đáng ngạc nhiên khi tôi nhận ra rằng, công nương Kirati không có biểu hiện gì là thay đổi hay bất thường. Nàng vẫn tỏ ra thân mật với tôi như trước đây, kể cả lúc ở trước mặt hay sau lưng người chồng của mình. Đặc biệt, những lúc ở trước mặt ngài hầu tước, sự thân thiết của nàng đối với tôi khiến tôi luôn có cảm giác giật mình. Tuy nhiên, việc nàng đối xử với tôi một cách bình thường cũng khiến tôi thấy ấm lòng bởi nàng vẫn là công nương Kirati trước đây của tôi, nàng không hề ghét bỏ tôi sau khi tôi đã gây nên chuyện bất ngờ tại núi Mitake hôm đó.
Có vài lần tôi định nhắc lại chuyện cũ nhưng đều bị nàng ngắt lời. Một buổi tối ở Atami, công nương Kirati rủ riêng tôi ra ngoài đi dạo.
“Chỉ còn lại sáu ngày thôi”. Tôi đang nói tới chuyện phải từ biệt nhau.
“Cậu luôn đếm từng ngày sao Nopporn?”.
“Tôi đếm từng giờ, từng phút, thậm chí là từng hơi thở”.
“Cậu quá nghĩ ngợi về việc chúng ta từ biệt nhau rồi cậu bé ạ. Ta muốn nhắc cậu cẩn thận, nếu không sẽ bị ốm đấy. Cậu phải cố gắng kìm lòng”. Giọng nói của nàng tràn đầy sự quan tâm. Chính giọng nói ấy càng khiến trái tim tôi đau nhói.
“Tôi không định làm như vậy. Tôi không hiểu tại sáo tôi phải kiềm chế tình yêu trong sáng của chính bản thân mình, coi nó như thứ tình yêu đáng thương, đáng nguyền rủa. Tôi không thể làm như vậy được”.
Công nương Kirati thở dài.
“Chúng ta không thể thay đổi được sự thật đâu, Nopporn”.
“Sự thật gì cơ?”.
“Sự thật rằng chúng ta sẽ phải từ biệt nhau trong vòng sáu ngày tới”.
“Một sự thật quá phũ phàng!”. Tôi bực bội nói.
“Chính vì lẽ đó, ta mới muốn cậu cố gắng kiềm chế, hãy tin ta đi cậu bé ngoan”.
“Tôi sẽ cố gắng, nhưng tôi nghĩ là vô ích thôi”.
“Chúng ta không nên gặp nhau mới phải”. Công nương Kirati nói như thể đang nhắc nhở bản thân nàng chứ không phải đang trò chuyện với tôi. “Sự khởi đầu của chúng ta quá đẹp đẽ, nhưng cuối cùng chính nó lại đang hành hạ chúng ta”.
“Nó khiến công nương khổ tâm ư?”.
“Ta đau lòng vì thương cậu, thương vì cậu quá nghiêm túc với ta”.
“Tôi nghĩ rằng sự nghiêm túc là một đặc điểm của tình yêu thực sự”. Tôi mạnh dạn nói.
Công nương Kirati vẫn bình thản nói tiếp.
“Nếu ngay từ đầu ta khiến cậu không vừa lòng thì sự việc đã không đến nỗi này”.
“Nhưng tôi vô cùng hài lòng với tình hình hiện tại của mình. Tuy tình yêu có làm tôi khổ đau tới mức nào thì đó cũng là điều kỳ diệu của cuộc sống. Theo lời công nương nói, tôi không nhầm tưởng khi nghĩ rằng công nương cũng yêu tôi giống như tình cảm tôi dành cho công nương, một thứ tình cảm chân thành, nghiêm túc, đúng không?”.
“Hãy tin ta, Nopporn, cậu hãy cố gắng kìm nén”.
Cuối cùng, trong suốt thời gian ở Atami, tôi vẫn không nhận được câu trả lời rõ ràng từ chính miệng nàng.
Chúng tôi nghỉ ở khách sạn Osaka hai ngày. Công nương Kirati và tôi gần như không có thời gian trò chuyện riêng tư với nhau. Sáng sớm ngày sau đó, tức là ngày chúng tôi bắt đầu khởi hành đi Kobe, công nương Kirati đến gõ cửa phòng nghỉ của tôi. Vừa mở chốt khóa cửa, khi nhìn thấy tôi trong bộ áo gi lê màu ghi và thắt ca vát nghiêm chỉnh thay vì vẫn đang mặc đồ ngủ, nàng đã không khỏi ngạc nhiên.
“Ta tưởng cậu vẫn chưa thức dậy bởi đêm qua chúng ta ngủ muộn. Cậu đinh sửa soạn đi đâu à? Chúng ta sẽ khởi hành sau chín giờ sáng”.
“Tôi biết rồi, nhưng tôi không ngủ được nên dậy đánh răng rửa mặt, mặc quần áo. Tôi cảm thấy không thoải mái trong lòng nên định lát nữa sẽ xuống dưới đi dạo một chút”.
“Hôm nay thời tiết lạnh hơn bình thường, bên ngoài giăng đầy sương mù. Ta hy vọng lúc này cậu sẽ không ra ngoài”.
“Không đâu. Tôi chưa định ra ngoài ngay lúc này”.
Tôi đóng cửa lại rồi đi theo công nương Kirati, đến ngồi trên ghế trước bàn làm việc đặt ngay gần giường ngủ. Còn công nương Kirati ngồi trên mép giường. Tôi rất vui vì được gặp nàng ngay từ sáng sớm, tuy tôi có chút kỳ lạ, không biết nàng có chuyện gì mà lại muốn gặp tôi từ sáng tinh mơ như vậy.
Ở trước mặt công nương Kirati sáng sớm hôm đó, buổi sáng cuối cùng trước khi chúng tôi từ biệt nhau, trái tim tôi đập liên hồi. Tôi ngồi buồn bã, công nương Kirati cũng không nói nên lời. Chúng tôi chìm trong sự tĩnh lặng khoảng ba mươi phút.
Cuối cùng, nàng cũng chậm rãi cất lời.
“Chúng ta sẽ rời khỏi Osaka vào khoảng chín giờ ba mươi tới mười giờ, rồi ăn trưa ở Kobe theo lời mời của người bạn hữu ở đó, thuyền sẽ rời bến lúc hai giờ chiều”.
Tôi thần người khi nghe câu nói cuối.
“Khi tới Kobe, chúng ta chắc sẽ phải theo lịch trình tiếp khách như đã định”. Nàng nói nhẹ nhàng như khi bắt đầu. “Chúng ta chắc sẽ không có thời gian ở riêng tư với nhau nữa”.
Nàng ngừng lại một lát. Tôi nuốt nước bọt, tránh ánh mắt của nàng và chớp mắt liên hồi.
“Ta nghĩ rằng cậu chắc sẽ cần khoảng năm, mười phút để nói lời từ biệt nhau nên ta đã tới tìm cậu ngay từ sáng sớm thế này”.
Giọng nàng lạnh lùng khiến tôi thấy nghẹn ngào.
“Quả thật tôi vô cùng khao khát có được một khoảng thời gian như thế, cảm ơn công nương rất nhiều vì đã cho tôi cơ hội”. Tôi nói vỏn vẹn như vậy rồi im lặng.
“Cậu nên tập trung học tập để gặt hái được thành công theo đúng ước nguyện. Ở Thái Lan, ta sẽ cầu chúc cho cậu”.
“Xin hãy nhớ tới tôi, đừng quên tình yêu thủy chung của tôi”.
“Ta chắc chắn sẽ làm như vậy, còn gì nữa không Nopporn?”.
“Tôi có hàng triệu lời muốn nói, nhưng thời gian có hạn. Tôi chỉ muốn được chọn khoảng một trăm từ để công nương thấu hiểu được hàng triệu lời ấy, nhưng lúc này đây tôi lại chẳng biết nói gì”.
“Cậu hãy nói những gì có thể nói, phần còn lại, ta sẽ đọc được từ đôi mắt của cậu”.
Tôi đưa mắt nhìn nàng với nỗi buồn xâm chiếm tâm hồn.
“Vậy công nương hãy đọc đi, bởi bây giờ tôi vẫn chưa biết phải nói gì”.
Chúng tôi nhìn vào mắt nhau trong phút chốc. Cuối cùng, công nương Kirati đứng dậy và đến ngay cạnh tôi. Nàng đặt tay lên vai tôi rồi nói:
“Cậu bé ngoan, hãy nghe lời khuyên của ta lần cuối cùng. Cậu rời quê hương tới Nhật Bản để học tập chứ không phải để yêu ta. Hãy tập trung phấn đấu cho mục tiêu của mình. Mối quan hệ giữa chúng ta trong hai tháng qua, cậu hãy quên đi. Hãy nghĩ rằng, đó là một giấc mơ”.
Tôi đưa tay ra nắm lấy bàn tay nàng rồi xoa nhẹ.
“Đây chính là bàn tay thật, là công nương trong hiện thực, không phải là hình ảnh hay bóng dáng trong giấc mơ. Sao có thể bảo tôi nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Tôi yêu con người này đến tan nát con tim”.
Công nương Kirati nhẹ rút tay rồi ngoảnh mặt ra hướng khác.
“Hầu tước chắc cũng sắp dậy rồi, lát nữa ta phải quay lại phòng. Thời gian của chúng ta sắp hết rồi cậu bé ạ”.
Tôi đứng dậy.
“Công nương yêu tôi không?”. Tôi nói nhỏ tới mức gần như đang thì thầm.
“Ta là tri kỷ của cậu”. Công nương Kirati trả lời rồi lấy chiếc khăn lụa quàng cổ của nàng đưa cho tôi. “Hãy giữ vật này như một kỷ niệm về ta”.
Nàng đưa tay về phía tôi. Tôi phải cố gắng lắm mới có thể kìm nén được nỗi buồn trong lòng, mắt rơm rớm nước. Tôi nắm chặt lấy bàn tay ấy rồi hôn tay nàng một cách say đắm. Nàng không có phản kháng gì.
Công nương Kirati cúi đầu đứng lặng một lúc.
“Ta phải về phòng trước, lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở phòng ăn, hãy cố gắng kiềm chế tình cảm của bản thân”. Nói xong câu cuối, nàng nhìn tôi rồi quay lưng đi chầm chậm ra phía cửa.
Một rưỡi chiều chúng tôi đi tới bến tàu. Có khoảng mười người bạn Thái Lan và Nhật Bản đến tiễn ngài hầu tước và phu nhân. Chúng tôi trò chuyện với nhau trong phòng hạng nhất trên tàu, tôi không chú tâm tới ai cả, chỉ mải liếc nhìn công nương Kirati để khắc ghi hình ảnh khuôn mặt đó vào sâu trái tim mình.
Những giây phút cuối cùng cũng đã tới, tàu hú còi báo hiệu và đánh chuông nhắc nhở những người đến đưa tiễn rời tàu lên bờ. Ngài hầu tước và phu nhân bắt tay tạm biệt từng người bạn trong gian phòng lớn. Tới lượt tôi, ngài hầu tước nắm tay tôi một lúc lâu và nói lời cảm ơn.
“Chú sẽ không quên công ơn của cháu, cháu trai. Cháu đã giúp chú rất nhiều”. Ngài nói câu cuối cùng. Tôi vừa cảm thấy ấm lòng vừa thấy hổ thẹn nên không biết phải trả lời như thế nào. Tôi là người cuối cùng mà công nương Kirati đến để từ biệt, nàng đưa tay cho tôi nắm.
“Tạm biệt, cậu bé của ta”. Nàng nói rất khẽ. Tuy vậy, giọng nàng vẫn run rẩy, rồi im lặng, môi nàng mím chặt.
“Hãy luôn nhớ tới tôi”.
“Ta sẽ luôn tới nhớ tới cậu. Tạm biệt”.
“Tạm biệt”. Tôi cắn chặt răng. Tôi phải cố gắng hết sức để nước mắt không tuôn ra trước mặt mọi người, để bảo vệ cho danh dự của người phụ nữ mà tôi yêu nhất.
“Tạm biệt”.
Chúng tôi đi theo những người khác rời khỏi phòng lớn. Tới lúc rời tàu, ngài hầu tước đón nhận lời từ biệt từ đám đông thêm một lần nữa. Trong lúc hỗn độn ấy, tôi chỉ có khoảng một phút ở gần công nương Kirati và cách xa những người khác.
Nàng đưa tay cho tôi lần cuối.
“Công nương có yêu tôi không?”. Tôi thì thầm hỏi nàng.
“Nhanh rời tàu đi, Nopporn”. Nói xong, nàng đưa tay lên ôm mặt trong giây lát. “Nhanh đi đi, ta không chịu đựng nổi mất”.
Nàng cắn chặt môi dưới, tôi cũng làm như vậy. Cả hai chúng tôi mắt ướt nhòe, nhưng vẫn cố gắng kìm lòng để nước mắt không rơi xuống.
“Tạm biệt”. Tôi thầm thì lời cuối.
Khi buông tay nàng, tôi có cảm giác trái tim tôi đã gắn liền với bàn tay xinh đẹp đó.
Đằng Sau Bức Tranh Đằng Sau Bức Tranh - Sri Boorapha Đằng Sau Bức Tranh