Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Sri Boorapha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1140 / 15
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
au khi xuống xe lửa tại sân ga Shinjuku, theo con đường lấp lánh ánh đèn, chúng tôi lên ô tô để đi về, công nương Kirati nhắc tôi:
“Nopporn, trông cậu ủ rũ quá, cậu cần phải chú ý hành vi của bản thân khi về tới nhà và đừng giật mình khi gặp hầu tước, chúng ta về muộn một chút. Nếu cậu có hành động là lạ, ngài sẽ nghi ngờ đấy”.
“Ngài hầu tước sẽ nghĩ gì sao?”. Tôi hỏi với chút giật mình.
“Ngài sẽ nghĩ gì thì ta cũng không đoán được, nhưng chúng ta đừng làm gì lạ để ngài phải suy nghĩ thì hơn”.
Tôi hứa sẽ cố gắng.
Khi ô tô đậu trước cửa nhà, công nương Kirati nhanh nhẹn bước xuống xe, tim tôi đập mạnh hơn bình thường đôi chút.
Nàng hỏi nhẹ: “Cậu ổn chứ, Nopporn?”.
Tôi vừa gật đầu vừa cười, cố gắng để nàng thấy tôi đủ bình tĩnh. Cô gái giúp việc nói với chúng tôi rằng, ngài hầu tước vẫn chưa trở về nhà, tôi thở phào nhẹ nhõm. Giờ mới là lúc tôi cảm thấy mình thực sự rất bình tĩnh.
Đêm đó, tôi tạm biệt công nương Kirati tầm khoảng chín giờ. Tôi không về thẳng nhà ngay bởi không biết về nhà để làm gì, tôi không có đủ tinh thần để đọc sách hay dù có cố gắng đi ngủ thế nào chăng nữa chắc cũng không thể chợp mắt nổi. Trong đầu óc tôi tràn ngập những cảm giác khác nhau, chẳng có ích gì khi về nhà lúc này. Từ nhà nghỉ của công nương Kirati, tôi lên xe trở lại thành phố. Tokyo lấp lánh ánh đèn, tôi xuống xe ngay trước công viên Ueno, lang thang đi vào khuôn viên rộng lớn và xinh đẹp ấy.
Tôi cứ thế đi mà không để ý mình đang xem gì và cũng không biết có những ai đang dạo chơi trong khuôn viên ấy. Chỉ biết rằng có đường đi, tôi cứ đi, cứ nghĩ ngợi, khi cảm thấy mỏi, tôi đến ngồi trên mặt sân bên bờ hồ. Tôi nằm dài ra bởi quá mệt mỏi suốt cả ngày, cố gắng nhớ lại những việc mình đã làm với công nương Kirati hồi chiều trên đỉnh núi Mitake. Tôi đã ôm nàng, hôn nàng đầy say mê, đã giãi bày tình yêu của mình với nàng, tôi đã làm tới mức đó sao? Tôi đã tỏ tình và hôn công nương Kirati, phu nhân của ngài hầu tước Atikanbodi, người mà tôi vô cùng kính trọng ư? Tôi đã thực sự làm những điều đó!
Tôi thấy buồn hay hạnh phúc khi làm những việc này? Tôi thấy day dứt hay thoải mái khi đã giãi bày tình yêu với công nương Kirati? Tôi không thể trả lời một cách dứt khoát. Tôi cũng hy vọng tìm được câu trả lời cho mình. Điều duy nhất tôi có thể chắc chắn lúc này là tôi yêu công nương Kirati bằng cả tấm lòng, yêu một cách say đắm.
Tôi tự hỏi bản thân rằng tôi có muốn có được công nương Kirati thật không? Tôi cảm thấy nếu không có công nương Kirati ở bên, tôi sẽ vô cùng buồn bã, hiu quạnh và rất nhớ nàng. Như vậy gọi là không cần nàng ư? Nhưng tôi không có quyền gì để giữ nàng ở bên trong khi nàng đã có nơi có chốn. Tôi định tranh giành nàng sao? Tôi chưa từng có ý định như vậy. Thứ nhất, tôi không ở vị trí có thể làm được điều ấy, tôi vẫn còn đang dang dở việc học hành. Thêm vào đó, hầu tước Atikanbodi là người tôi vô cùng kính trọng. Ngoài ra, tôi không đủ can đảm để đoán định liệu công nương Kirati có chịu từ bỏ danh dự của mình vì tình yêu và mong muốn của tôi hay vì cả tình yêu và ước muốn của nàng hay không?
Chính vì thế, tôi vẫn chưa thể trả lời rằng tôi cảm thấy buồn hay dễ chịu khi dám bày tỏ tình yêu của mình với công nương Kirati. Trong tâm trí của tôi tràn ngập những suy nghĩ khác nhau, mờ mịt và không rõ ràng. Cuối cùng, tôi quyết định, sẽ là không thích hợp nếu như cứ nghĩ ngợi đến vô vàn vấn đề ở một nơi yên tình như thế này. Ra khỏi công viên Ueno, tôi bắt xe, cứ thế đi theo con đường vẫn còn lác đác người, hết con đường này đến con đường khác mà không có điểm dừng. Cuối cùng, tôi cho xe đưa tới một quán bar tầm trung, không quá ồn ào và dung tục.
Sự thật thì tôi không quen với những nơi như thế này, lâu lâu mới tới đây một lần với nhiệm vụ dẫn đường cho những người khác. Tôi can đảm đến đây một mình vào ngày hôm đó cũng bởi tôi cần một sự thay đổi, cần giải trí để giảm bớt sự hỗn loạn của hàng ngàn vấn đề trong trí óc. Khi tôi lên đến tầng trên, một cô gái xinh đẹp chạy ra tiếp đón, tôi cảm thấy ngạc nhiên khi cô ấy nói rằng vẫn còn nhớ tôi mặc dù lâu lắm rồi tôi mới trở lại nơi này. Cô ấy còn nói vẫn nhớ rõ tôi bởi vì tôi nói tiếng bản địa thông thạo hơn tất cả những người Thái từng tới đây. Ngoài ngôn ngữ ra, cô gái đó cũng nói vẫn nhớ như in thái độ lịch sự nhã nhặn của tôi. Tôi từ tốn nói lời cảm ơn.
Khi uống cốc bia đầu tiên được khoảng năm phút và nói chuyện đưa đẩy với cô nàng tiếp bia và châm thuốc cho tôi hút, tôi cảm thấy dễ chịu hơn phần nào. Mọi thứ cũng trở nên sáng sủa hơn. Cái cảm giác lúc được ôm và hôn công nương Kirati say đắm lại quay về trong trí óc tôi. Tôi vừa uống bia vừa suy nghĩ. A! Ta hạnh phúc ư khi cho rằng mình là kẻ chiến thắng trong tình yêu, đã giành được trái tim của người phụ nữ xinh đẹp, thông minh và tốt bụng như công nương Kirati? Tôi vừa miên man suy nghĩ vừa tiếp tục câu chuyện mùi mẫn với cô tiếp viên. Khoảng tròn một tiếng sau, tôi loạng choạng ra khỏi quán bar để trở về nhà. Lần này không phải vì một mớ các vấn đề, mà là bia đã giúp tôi trở nên hứng khởi trong cái chếnh choáng hơi men.
Về tới nhà, tôi vẫn chưa đi ngủ ngay. Gần một giờ sáng tôi mới có thể chợp mắt được. Có một vấn đề cứ luẩn quẩn trong đầu ngay cả khi tôi đã say giấc nồng. Liệu tôi có lầm tưởng không khi cho rằng mình đã chiến thắng tình yêu, đã giành được trái tim của công nương Kirati? Công nương Kirati từng nói với tôi điều ấy ư? Lúc này tôi mới nghĩ ra trong khoảnh khắc đó, công nương Kirati không hề nói với tôi câu nào. Tuy vậy, cuối cùng tôi cũng thiếp đi với bộn bề những câu hỏi chưa tìm được lời giải đáp.
Đằng Sau Bức Tranh Đằng Sau Bức Tranh - Sri Boorapha Đằng Sau Bức Tranh