Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: Sri Boorapha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1140 / 15
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ông nương Kirati tiếp tục câu chuyện.
“Những lời khuyên nhủ, động viên của cha là một trong những nguyên nhân khiến ta mềm lòng, cảm thấy lòng dịu lại khi nghĩ đến lời cầu hôn của ngài hầu tước. Ta biết rằng, lời từ chối của ta sẽ làm cho cha thất vọng và rất buồn, nhưng đó không phải là nguyên nhân quan trọng. Nguyên nhân chính xuất phát từ sự an phận của chính bản thân ta. Ta đã phải sống trong một thế giới nhỏ bé, hạn hẹp trong suốt ba mươi tư năm, ta vừa buồn chán lại vừa cô đơn, hiu quạnh. Chim nhỏ khi đủ lông đủ cánh còn rời khỏi tổ, bay đi khám phá thế giới rộng lớn bao la, huống chi ta là con người, lại trưởng thành đến mức sắp xế chiều rồi, cớ gì lại chỉ ngồi yên một chỗ. Ta cần phải làm quen, khám phá với thế giới bên ngoài, cần một sự thay đổi trong cuộc sống, cần thử nghiệm những điều mới mẻ khác lạ hoàn toàn so với những điều ta đã làm trong suốt ba mươi tư năm. Chẳng điều gì có thể giúp ta thực hiện được những mong muốn đó, ngoại trừ kết hôn. Ta vô cùng bất hạnh khi sinh ra không có được tình yêu, nhưng kể cả như vậy, sẽ là thông minh ư khi ta cố nhắm mắt, cố che giấu cảm xúc với tất cả mọi thứ mà có lẽ sẽ khiến cuộc sống của ta dễ chịu hơn phần nào”.
“Bởi ngài hầu tước là một quý ông tốt, ta chẳng mất gì khi quyết định kết hôn với ngài. Đúng là ngài quá nhiều tuổi để lấy một người như ta, nhưng ta cũng chẳng có ai để mà chờ đợi. Ta có thể đợi một ai đó, nhưng người đó là ai? Ta có thể gặp người đó ở đâu? Thực tế, người đó có thể không có thật hoặc đã ra đi mới đây thôi. Lúc đó, ta có quá nhiều tham vọng. Việc ta đồng ý kết hôn với hầu tước cũng bởi vì nó thực tế, ta sẽ được toại nguyện nhiều mong ước. Ta thích thú, quan tâm khi được tiếp xúc và làm quen với một thế giới khác lạ. Ta cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc, tuy rằng không có được tình yêu”.
Công nương Kirati chuyển mình ngồi thẳng lên, thở dài rồi lấy khăn tay chấm nơi khóe mắt.
“Nopporn, ta có cảm giác ta kể tất cả những chuyện này cho cậu nghe khi ta đã ngủ say rồi mơ màng. Ta có thể đã nói linh tinh quá rồi. Vì thế nên, ta sẽ dừng câu chuyện tại đây”.
“Tôi rất thích thú với câu chuyện của công nương. Tuy đó là một câu chuyện bình thường, nhưng tôi đã thực sự lắng nghe nó. Xin phép được hỏi công nương thêm vài ba câu nữa. Công nương chưa từng nghĩ một ngày nào đó công nương có thể sẽ yêu ngài hầu tước sao?”.
“Hình như ta đã từng một lần trả lời cậu rằng, ta sẽ không bao giờ yêu ngài được. Ngài đúng là một người tốt, nhưng ta còn mong muốn được gì ở ngài. Ngài cần được nghỉ ngơi, vui vẻ tĩnh dưỡng theo cách của ngài. Thời gian còn lại còn quá ít để ngài có thể tạo nên điều gì lý tưởng trong cuộc đời. Ngài không quan tâm đến những thứ hão huyền hay những lời tán tỉnh. Ngài không có ý mơ tưởng đến những điều đẹp đẽ như thế. Ngài không có tương lai, ngài chỉ có quá khứ và hiện tại, nên sao có thể hy vọng có được tình yêu. Hoa hồng không thể đâm chồi trên đường bê tông được đâu”.
“Hạnh phúc mà không có tình yêu chẳng phải là quá khô cằn sao?”.
“Nopporn, cậu đừng trói buộc ta bằng nhiều câu hỏi quá như vậy, ta sẽ không thở nổi, hãy cho ta một chút tự do đi”.
Nàng nhìn vào mắt tôi, cười ngọt ngào và nhẹ nhàng. Nét buồn trong đôi mắt đã vơi đi, thay vào đó là sự trong trẻo rạng rỡ. Nàng cầm gương soi, chỉnh sửa lại mái tóc và trang điểm trong chốc lát. Tôi cũng say mê nhìn ngắm theo nàng.
“Hôm nay, công nương có cảm thấy hạnh phúc không?”. Tôi hỏi nàng với giọng run run.
Nàng e thẹn gật đầu thay cho câu trả lời. Đôi mắt liếc nhìn đầy ma lực khiến trái tim tôi như tan chảy.
“Đã chiều muộn rồi, Nopporn, chúng ta chuẩn bị về thôi”. Nàng nhón chân định đứng lên, “Ô, chân ta tê cứng cả rồi, chắc tại ngồi quá lâu, chắc ta đi xuống không nổi nữa”.
“Tôi sẽ bế công nương xuống”.
Tôi đứng dậy và tới giữ người nàng, giúp nàng đứng lên. Nàng từ chối sự giúp đỡ của tôi bằng giọng nhã nhặn, nhưng tôi không nghe. Khi công nương Kirati đứng vững rồi, tôi vẫn giữ chặt tay của nàng và đến ngay sát gần nàng.
“Công nương có thấy hạnh phúc không?”.
“Nhìn từ đây xuống dòng suối phía dưới, ta cảm nhận được rằng chúng ta đã lên rất cao, ta còn đang tự hỏi sẽ đi xuống bằng cách nào đây”.
Tôi tiến tới gần nàng hơn chút nữa, đến mức cả hai như sắp chạm vào nhau. Công nương Kirati ngả người về phía gốc cây tuyết tùng. Tôi biết rằng, cả hai chúng tôi đều thở rất gấp.
“Ta phác thảo được hai bức tranh lúc dạo chơi ở phía dưới”.
“Tôi vô cùng hạnh phúc khi được gần gũi công nương như thế này”.
“Này, khi nào cậu mới buông ta ra để còn cùng nhau thu dọn đồ đạc?”.
“Tôi vẫn chưa muốn rời xa công nương”.
Tôi kéo nàng gần hơn nữa về phía mình.
“Nopporn, cậu đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy”. Giọng nàng bắt đầu run lên: “Buông ta ra, ta có thể tự mình đứng vững được rồi”.
Tôi hôn nhẹ lên gò má ửng hồng của nàng. Không có sức mạnh nào trong cơ thể này có thể kìm hãm được tôi lúc ấy. Tôi ôm chặt nàng vào lòng, hôn nàng say đắm. Bất giác, tôi đã không còn tỉnh táo và mất hết cảm giác.
Công nương Kirati đẩy tay tôi ra và cố gắng thoát khỏi vòng tay tôi. Tôi ngoan ngoãn làm theo. Tôi nhanh chóng biến thành một đứa trẻ đang hối lỗi. Công nương Kirati bám vào thân cây, thở ra mệt mỏi, khuôn mặt đỏ hồng như bị phơi nhiều giờ dưới cái nắng gắt gao vậy.
“Nopporn, cậu không biết mình vừa làm gì ư?”. Giọng của nàng vẫn còn run.
“Tôi biết rằng tôi yêu công nương”.
“Cậu thể hiện tình yêu với ta bằng cách đó liệu có thích hợp không?”.
“Tôi không biết có thích hợp hay không? Nhưng tình yêu chế ngự tôi, tình yêu trói buộc trái tim khiến tôi mất hết lý trí”.
Công nương Kirati nhìn tôi với ánh mắt thoáng buồn.
“Cậu thể hiện tình yêu của mình khi mất lý trí ư? Cậu có biết không có việc làm nào khiến chúng ta sau này phải thất vọng bằng việc hành động khi không tỉnh táo không?”.
“Nhưng tôi chắc chắn rằng tôi thật lòng yêu công nương”.
“Bộc lộ tình yêu khi mất hết lý trí như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?”.
“Tôi yêu công nương bằng cả tấm lòng chân thật của mình, việc làm vừa rồi sẽ khắc ghi mãi mãi trong trái tim tôi”.
“Cậu nghĩ sẽ được gì khi nó thực sự khắc ghi trong lòng cậu như vậy?”.
“Trong tình yêu còn có thể tính toán đến lợi lộc được hay sao?”.
“Cậu có thể không nghĩ, ta có thể không nghĩ, nhưng tình yêu có thể tính với chúng ta đấy”. Công nương Kirati nói tiếp: “Cậu không nghĩ xem ta đang ở vị trí nào và cậu đang ở vị trí nào sao?”.
“Đó là điều tôi đã suy nghĩ nhiều nhất”.
“Thế mà cậu lại có hành động với ta như vừa rồi sao? Cậu có biết mình đã hành động một cách vô lý và trong lúc mất lý trí như cậu đã thừa nhận với ta không?”.
Tôi cúi đầu, khoanh tay trước ngực.
“Tôi cảm thấy vô cùng bí bách trong lòng. Tôi không biết phải giải thích thế nào để công nương nhìn nhận đúng về hành động của tôi ban nãy. Tôi chỉ biết chắc chắn rằng tình yêu chế ngự bản thân tôi, tuy rằng thực tế hành động ấy sai đạo đức nhưng tôi đi theo tiếng gọi của trái tim. Tôi đã cố gắng né tránh nhưng không thoát ra được. Khoảnh khắc gặp được tình yêu là sự gặp gỡ của duyên phận. Tôi xin công nương, làm ơn đừng lấy lý do ra để nói chuyện, làm ơn đừng lấy tư cách đạo đức ra để bàn luận. Tôi sẽ không có đường để trả lời. Những điều này được tạo ra đằng sau quy luật tự nhiên và mỗi người chúng ta đều sẽ phải theo sự chỉ dẫn của trái tim”.
“Nopporn, nếu như cả hai ta chỉ sống ở trên núi Mitake này đến cuối cuộc đời thì những điều cậu vừa nói đều đúng, nhưng thực tế là một lát nữa chúng ta sẽ rời khỏi ngọn núi này, đối mặt với mọi người. Rồi không lâu nữa cậu cũng phải trở lại công việc học tập của mình với biết bao hoài bão ước mơ về tương lai phía trước. Còn ta, ta cũng có trách nhiệm một lòng chung thủy với ngài hầu tước, sẽ đồng hành cùng ngài tới muôn trùng ngõ hẻm, luôn luôn quan tâm chăm sóc ngài theo đúng nghĩa vụ của một người vợ tốt, bất cứ lúc nào ngài cần đến ta cho tới khi ngài rời bỏ trách nhiệm của mình. Không lâu nữa chúng ta sẽ từ biệt nhau và đều phải sống cùng với những người luôn coi trọng nguyên nhân và tư cách đạo đức. Như vậy, cậu không để ta nói với cậu về những vấn đề này sao được. Cậu tin rằng, xã hội sẽ thừa nhận cái quy luật tự nhiên mà cậu đưa ra à? Nopporn, hãy tin ta, cậu phải đối mặt với thực tế, chỉ có thực tế mới có thể quyết định số phận của chúng ta. Quy tắc và sự lý tưởng hóa có thể mỹ lệ nhưng lại vô ích trong hành động thực tế”.
Tôi cảm giác mình đang đối mặt với một người phụ nữ bình tĩnh và quá đỗi thông minh đến mức mà bản thân tôi không thể theo kịp. Nàng nên trở thành một thánh nữ trong truyền kỳ chứ không phải chỉ là công nương Kirati, một người phụ nữ hết sức bình thường như lúc này.
“Tôi rất tiếc nếu đã làm cho công nương không hài lòng”. Tôi nói khẽ, cũng không biết phải nói gì hơn thế.
“Cậu khiến ta thấy bực bội trong lòng”.
“Làm ơn trả lời một câu thôi, công nương có tin vào tình yêu của tôi không?”.
“Ta tin cậu”.
“Công nương có thấy ghét bỏ hành vi vừa rồi của tôi không?”.
“Ta đã nói rồi, cậu không biết rằng mình đã làm gì. Sau này, cậu sẽ tự tìm được câu trả lời và cậu sẽ thấy thất vọng”.
“Công nương bắt đầu ghét tôi chưa?”.
“Nếu cậu không nhắc lại chuyện của ngày hôm nay nữa, ta sẽ coi cậu là Nopporn của trước đây và là duy nhất trong cuộc đời của ta”.
“Tôi sẽ vẫn được yêu công nương bằng tình yêu trong sáng của mình chứ?”.
“Đó là quyền riêng của cậu, nhưng sau một thời gian dài, cậu cũng sẽ tự từ bỏ cải quyền ấy thôi”.
“Tôi dám chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ hết yêu công nương”.
“Ở vào lứa thanh niên như cậu thường rất tin tưởng vào bản thân. Nhưng chúng ta cần xem xét thêm về sau này, ta chúc phúc cho sự tự tin của cậu”.
“Công nương sẽ đền đáp tình yêu của tôi chứ?”.
Công nương Kirati bước tới sát gần tôi, lấy hai tay đặt lên vai tôi và nói: “Cậu bé ngoan của ta, ta đã tha lỗi cho cậu rồi, chúng ta nên quên chuyện của ngày hôm nay đi thôi. Cậu phải quay trở lại là Nopporn trước đây, để vui vẻ trò chuyện cùng với ta, hãy nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc và chuẩn bị về thôi. Hầu tước, sẽ lo lắng nếu chúng ta về nhà quá muộn”.
Tôi cảm nhận giọng nói của nàng như mệnh lệnh được ban từ hoàng hậu. Tôi vì thế cũng không dám chối từ.
Vừa nói xong câu cuối, công nương Kirati không chần chừ vén tay thu dọn đồ đạc vào trong hộp. Tôi khoanh tay, đứng nhìn nàng sắp xếp đồ đạc cho tới khi nàng nhắc tôi đến lần thứ hai, tôi mới giúp đỡ nàng. Trên đường về, nàng cùng tôi bàn luận về nhiều chuyện khác nhau một cách bình thường như chưa hề xảy ra chuyện gì quan trọng trong cuộc đời của cả hai chúng tôi trên ngọn núi ấy.
Đằng Sau Bức Tranh Đằng Sau Bức Tranh - Sri Boorapha Đằng Sau Bức Tranh