Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Sri Boorapha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1140 / 15
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
húng tôi đã trải qua những ngày hạnh phúc ở Kamakura, đặc biệt là vào tối chủ nhật, ngày cuối cùng lưu trú tại đây.
Từ cuộc nói chuyện của chúng tôi trong khuôn viên khách sạn Kaihin đêm hôm đó, hẳn các bạn đã thấy mối quan hệ giữa tôi và công nương Kirati phát triển tới mức nào, sâu đậm đến đâu. Các bạn có thể đoán định được rằng không bao lâu nữa sẽ xảy ra một điều gì đó. Sự suy đoán của các bạn dù theo hướng nào đi nữa thì tôi cũng tin chắc rằng, nó chỉ đúng vài phần mà thôi, bởi ngay cả bản thân tôi, người trong cuộc và luôn đóng một vai trò quan trọng bên cạnh công nương Kirati cũng không mường tượng được cái kết của câu chuyện lạ kỳ này. Và thực tế mọi việc đã diễn ra theo một hướng hoàn toàn khác đến nỗi tôi vẫn cảm thấy bàng hoàng cho tới tận bây giờ. Tôi xin được kể tiếp câu chuyện đó.
Trở về từ Kamakura, sợi dây nối kết mối quan hệ giữa tôi và công nương Kirati ngày càng rút ngắn. Cả hai đều có chung một cảm giác mình đã trở thành người bạn tri kỷ của đối phương từ lâu lắm rồi. Chúng tôi đều quên mất rằng tình bạn của chúng tôi ươm mầm và nảy nở mới chỉ một mùa nắng hạ. Chúng tôi chưa từng hy vọng mùa thu yêu thương sẽ kịp đến nuôi dưỡng cho tình bạn ấy đâm hoa nảy lộc rực rỡ đến như vậy. Nếu như lúc đầu nhiệm vụ của tôi chỉ dừng lại ở việc làm hướng dẫn viên cho ngài hầu tước và phu nhân của ngài trong các chuyến công tác hoặc đến các điểm du lịch thì giờ đây đã hoàn toàn thay đổi. Tôi đã trở thành một phần trong cuộc sống thường nhật của công nương Kirati và có lẽ là phần quan trọng nhất trong muôn vàn nhu cầu của nàng. Tôi không có ý định khoe khoang mà chỉ tiếp nối câu chuyện theo dòng sự thật mà thôi.
Về phần tôi, tôi có cảm giác rằng cảm xúc của tôi đang dần thay đổi tới độ có lẽ tôi cũng không hiểu nổi chính mình nữa. Nếu như lúc đầu, với tư cách là chỗ quen biết và vô cùng kính trọng ngài hầu tước, tôi hài lòng vì mình đã giúp ích được cho ngài. Sau đó, sự hài lòng đó biến thành nhu cầu của cá nhân tôi khi cố gắng tận dụng mọi cơ hội để được ở gần phu nhân của ngài.
Càng về sau, tôi càng phải thú nhận rằng, việc tôi dành thời gian thân thiết với ngài hầu tước và phu nhân của ngài không phải bởi tôi nghĩ tới ngài mà bởi vì lợi ích của chính bản thân tôi. Nhưng chắc chắn, ngài hầu tước không biết điều này.
Sau khi trở về từ Kamakura, tham vọng của tôi ngày một lớn tới mức tôi phải tự hỏi mình, khi công nương Kirati từ Nhật Bản trở về Thái Lan, tôi sẽ phải đối mặt với khoảng thời gian đó như thế nào? Tôi chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi sự chia ly với nàng ở sân ga Tokyo bởi đoàn tàu ấy sẽ mang theo gương mặt và bàn tay nhỏ nhắn đang vẫy chào ly biệt nhanh chóng xa khuất khỏi tầm mắt tôi. Tôi dự định rằng mình sẽ ở với nàng cho tới giây phút cuối cùng, tôi sẽ rời khỏi Tokyo cùng với nàng, và đi tàu đến Kobe. Tôi sẽ có dịp ở gần nàng thêm ít nhất mười tiếng và có cơ hội cuối cùng để vẫy tay chào tạm biệt nàng ở bến tàu một lúc lâu. Con tàu lớn sẽ từ từ đưa nàng rời xa tôi, không như cảnh chen chúc ngột ngạt ở sân ga mà tôi có cảm giác rằng nàng biến mất khỏi tầm mắt tôi một cách quá đột ngột. Và tôi chắc sẽ ngã quỵ ngay tại sân ga ấy. Tôi tin rằng công nương Kirati cũng mong muốn sẽ có một khoảng thời gian nhất định để nói lời chia tay như vậy.
Cho tới lúc này, hình ảnh công nương Kirati hiền dịu, ngọt ngào nhưng trầm ngâm, già dặn khi tôi gặp lần đầu ở sân ga Tokyo hôm đó đã biến mất khỏi suy nghĩ của tôi. Tôi sẽ khắc ghi hình ảnh nàng trong tâm trí như một người bạn gái thân thiết, người bạn thông minh tuyệt vời, sâu sắc và vô cùng tinh tế, một người bạn khác giới đáng yêu nhất mà tôi từng được gặp trong đời, người đã thổi một làn gió tươi mới cho tâm hồn khô cằn đơn côi này. Chính vì vậy, khi nghĩ tới việc không bao lâu nữa nàng sẽ rời xa tôi và tôi sẽ phải ở lại Nhật Bản cô đơn một mình, tôi gần như không thể chịu đựng nổi.
Những bí mật thầm kín trong câu chuyện riêng tư của công nương Kirati đã được hé mở và nếu như có thêm điều gì đó mà tôi muốn biết, tôi sẽ dễ dàng có được câu trả lời. Lúc này, với mối quan hệ giữa tôi và công nương Kirati, không có điều gì tôi không thể hỏi nàng và không có điều gì mà nàng không thể cho tôi lời đáp.
Câu chuyện vẫn tiếp tục cho đến ngày chúng tôi có chuyến đi của riêng hai người ở núi Mitake. Trước đó nhiều ngày, tôi có cảm giác tâm hồn mình như đang tìm cách trốn chạy khỏi cơ thể để bay nhảy tới một thế giới khác, thế giới mới lần đầu tiên xuất hiện trong suy nghĩ của tôi. Thế giới ấy tràn ngập những điều tốt đẹp, lung linh và quyền quý. Sự mới mẻ đầy mê hoặc trong thế giới mơ tưởng ấy cuốn hút tâm hồn tôi tới mức khiến nó quên đường trở về với hiện thực. Lúc đầu, tôi cố gắng ngăn tâm hồn bay nhảy tới một thế giới mà mình chưa từng biết tới. Tôi e ngại rằng mình sẽ gặp phải điều đáng ngờ đang ẩn nấp ở một nơi nào đó trong thế giới mới đầy lôi cuốn ấy. Nhưng về sau, tôi cũng đành chịu thua và tự nói với bản thân rằng, nó nằm ngoài khả năng kiểm soát của tôi và không còn cách nào khác để tôi có thể chống lại sự cuốn hút ma mị của thế giới ấy. Tôi đành để cho tâm hồn mình được tự do bay nhảy.
Cuối cùng, ngày mà chính bản thân tôi bước vào thế giới ấy, ngày mà cuộc sống hiện thực của tôi được chạm vào ngưỡng cửa của thế giới mới cũng đến. Tôi như leo lên tới tận đỉnh núi Everest[7], đỉnh điểm trong mối quan hệ giữa tôi và công nương Kirati. Tôi không biết mình làm cách nào có thể leo lên tới đỉnh của ngọn núi cao nhất đó. Tôi cũng không biết mình có gắng sức leo lên ngọn núi đó không. Tôi nghĩ rằng mình không có chủ định gì. Sự việc giáng mạnh vào tâm thức và nóng như lửa ấy xảy ra ở núi Mitake, giữa những ngọn gió nhẹ nhàng, se lạnh của mùa thu, giữa không gian thiên nhiên đồi núi trùng điệp đầy tươi đẹp. Bạn chắc vẫn còn nhớ tới cái tên Mitake, chắc vẫn tưởng tượng được hình ảnh mà tôi từng nhắc tới trong bức tranh màu nước đơn thuần, không có điểm gì đặc biệt. Nhưng ngay lúc này đây, bạn sẽ được cảm nhận sự sống thực sự đằng sau bức tranh đó.
Đằng Sau Bức Tranh Đằng Sau Bức Tranh - Sri Boorapha Đằng Sau Bức Tranh