The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Sri Boorapha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1140 / 15
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mở Đầu
ã ba ngày trôi qua kể từ khi tôi đem bức tranh đó treo trong phòng làm việc, Pri mới để ý thấy. Nàng không thắc mắc gì nhiều, chỉ đứng nhìn một lúc rồi quay lại hỏi tôi: “Bức tranh vẽ nơi nào vậy, Mitake sao?”.
Tôi thoáng giật mình, nhưng Pri không nhận ra.
“Đây là một nơi có phong cảnh đẹp ở vùng ngoại ô Tokyo, người dân Tokyo thường thích tới đây du lịch vào những ngày cuối tuần”.
“Vậy sao? Anh mua bức tranh này ở Tokyo à?”.
Tôi cúi đầu, đọc tiếp cuốn sách còn dang dở trên tay từ trước khi Pri bước vào phòng.
“Không, một người bạn của anh vẽ tặng”.
Tôi cũng chẳng thích thú gì khi nghe chính giọng nói của mình lúc này, bởi nó giống như giọng của những diễn viên đang diễn kịch trên sân khấu vậy.
“Em cũng nghĩ thế. Sẽ hơi lạ nếu anh là người mua bức tranh này bởi trông nó quá bình thường. Em cũng không nhìn thấy vẻ đẹp đặc biệt gì trong đó. Nhưng có lẽ con mắt nghệ thuật của em không đủ trình độ để nhìn ra nét đẹp của nó”.
“Đối với việc xem tranh vẽ bằng màu nước như thế này, nếu nhìn quá gần sẽ không thấy được vẻ đẹp, nhưng nếu nhìn từ xa hơn một chút, em có lẽ sẽ thấy nó đẹp hơn”.
Pri không định làm theo lời tôi nói, cũng không định hỏi thêm gì, điều này khiến tôi cảm thấy yên lòng.
Bức tranh đó được đặt trong một chiếc khung màu đen thẫm, treo trên tường phía đối diện với bàn làm việc. Vì vậy, mỗi khi ngồi xuống làm việc, bức tranh sẽ ở phía sau lưng tôi. Trước kia, tôi định treo nó trước mặt để có thể ngắm mỗi khi muốn, nhưng về sau tôi đổi ý treo phía sau bởi tôi tin rằng, nếu như treo theo ý định ban đầu, bức tranh đó sẽ khiến tôi khó mà tập trung làm việc được.
Thực tế mà nói, ý kiến của Pri cũng có nhiều phần đúng. Đó chỉ là một bức tranh rất đỗi bình thường, không có điểm gì đáng thu hút, nếu so sánh với những bức tranh mà tôi treo trong phòng khách và phòng ngủ, một số bức có giá khoảng bốn mươi, năm mươi yên sẽ thấy chúng có sự khác biệt rất lớn. Tranh được vẽ bằng màu nước, là hình ảnh một dòng suối đang chảy ở lưng chừng núi, được bao quanh bởi nhiều cây cổ thụ xanh mướt. Bên bờ suối có một lối đi nhỏ với những mỏm đá nhiều kích cỡ khác nhau, cao có, thấp có, nhấp nhô cùng những tảng đá lớn nhỏ. Nơi ấy có nhiều loại cây leo và nhiều loài hoa rừng đang đơm hoa khoe sắc trên những thân cây nhỏ bên bờ đá. Xa xa, trên một tảng đá, nằm ở phía thấp ngay bên mặt suối là hình bóng của hai người đang ngồi trò chuyện. Hình ảnh đó được vẽ từ phía xa, nên không thể thấy rõ đó là một đôi trai gái hay hai người con trai, nhưng chắc chắn rằng, có một chàng trai trong số đó. Trên bức tranh có viết dòng chữ “bên bờ suối”, người vẽ có lẽ định lấy tên đó đặt tên cho bức tranh này. Phía dưới một góc tranh có thêm dòng chữ nhỏ “Mitake” cùng ngày tháng năm bên dưới. Thế là, thấm thoát đã sáu năm trôi qua rồi.
Đó là một bức tranh màu nước bình thường, không có điểm gì đáng thu hút, tay nghề vẽ cũng vào loại bậc trung, nếu nói đẹp thì cũng gọi là đẹp, nhưng không đến mức nhận được sự khen ngợi nức lòng từ người xem tranh. Những ai yêu thiên nhiên có lẽ sẽ thích thú và dành vài lời khen ngợi cho bức tranh này, nhưng Pri không phải là người như vậy. Âu cũng là điều đáng tiếc, bởi tính cách ấy của nàng hoàn toàn trái ngược với tôi.
Tuy vậy, cũng chẳng có gì lạ khi cả Pri và những người khác không để ý gì đến bức tranh đó, như lời Pri từng nói, “Đó là một bức tranh quá đỗi bình thường”, nhưng đối với tôi, và đối với chỉ riêng một mình tôi mà thôi, tôi có cách đánh giá khác hẳn với họ. Tôi biết rõ một điều rằng, đằng sau bức tranh ấy có sự sống, và còn là sự sống luôn hiện hữu trong trái tim tôi. Đối với người khác, đằng sau bức tranh ấy chỉ là một tấm bìa cứng, rồi phía sau nó là tường vôi. Bởi vậy, làm sao họ có thể thấy được hình ảnh nào khác ngoài một bức tranh màu nước bình thường?
Khi ngồi một mình ngắm tranh, tôi thấp thoáng thấy nước suối đang chảy róc rách, thi thoảng có những đoạn chảy xiết. Khi chảy qua những ghềnh cao xuống đến thấp, đâu đó còn có đan lẫn ánh nắng nhẹ nhàng của mùa thu. Hai người đang ngồi trên mỏm đá được tác giả vẽ bằng những nét vẽ không chau chuốt như thể chẳng bận tâm ấy, tôi có thể nhìn thấy rất rõ. Dù đó là hàng mi dài hờn dỗi của một ai đó trong bức tranh hay vùng nhân trung nho nhỏ được chấm phá trên bờ môi thanh khiến ta có cảm giác bờ môi ấy duyên dáng đến nhường nào. Tôi thấu hiểu rằng, tác giả đã vẽ hình ảnh đó bằng cả sự sống chứ đâu phải những nét vẽ qua loa. Tôi thấy được vạn vật đang chuyển động trong bức tranh tưởng chừng như yên bình và vô cùng tự nhiên ấy, mọi lúc, mọi cảnh, từ khi mới bắt đầu cho tới lúc kết thúc với thẳm sâu nỗi buồn như chỉ mới đây thôi...
Đằng Sau Bức Tranh Đằng Sau Bức Tranh - Sri Boorapha Đằng Sau Bức Tranh