That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Minhminh1908
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 74
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56:
ề Hạo ghì chặt Nhi An vào lòng, cứ như nếu anh buông cô ra cô sẽ như vậy biến mất khỏi anh. Phải, anh đang sợ, rất sợ. Nếu có thể anh chỉ muốn khãm cô vào cơ thể anh, không bao gìơ để cô rời xa anh một khắc.
Vừa nghe tin Tề Khang tìm đến cô, tim Tề Hạo như bị một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt đến đau đớn. Anh tức tốc rời đi dù đang giữa cuộc họp, lao đi lái xe với tốc độ nhanh nhất. Anh sợ nếu không nhanh thì sẽ xảy ra chuyện. Khi đến nơi anh thấy cô đang ngồi nói chuyện với Tề Khang, anh thật muốn xông vào đó kéo cô rời xa hắn ta nhưng rồi cô đứng phắt dậy lớn tiếng nói gì đó rồi bỏ đi. Thấy vậy anh thở hắt ra phần nào yên tâm, anh lái xe đi trước đến gần nhà đợi cô. Trông thấy cô, mọi cảm xúc nhớ nhung đồng loạt ùa ra, anh không kiềm nén vội vàng chạy đến ôm lấy cô.
Anh nhớ em.
Đột nhiên bị Tề Hạo ôm chặt khiến Nhi An vô cùng bất ngờ, nỗi nhớ nhung của cô như được lấp đầy bằng cái ôm của anh. Buồn cười thật, chia tay rồi mà chỉ vì một cái ôm đường đột của anh cũng có thể làm cô thỏa mãn như vậy. Nhi An vội dùng sức đẩy mạnh Tề Hạo ra, cô lui ra xa nhìn chằm chằm anh.
Bị Nhi An đẩy ra cảm giác đau lòng cùng mất mác khiến anh nhăn mày nhìn cô... đầy bất lực.
- Tề Hạo, xin anh tự trọng một chút. Chúng ta đây là đang ở ngoài phố, hơn nữa tôi và anh đã không còn là gì của nhau. Mong anh đừng như vậy, tôi không thích.
Nhi An lạnh giọng nói. Cô có vô tâm quá không? Nhiều lúc cô thật hận bản thân quá lý trí, tại sao cứ phải cố tỏ ra mạnh mẽ mà thật chất cô là vô cùng tiếc nuối khi rời khỏi vòng ôm của anh. Ngu ngốc, yêu anh như vậy mà lúc nào cũng chạy trốn.
Câu nói của cô như con dao đâm mạnh vào tim anh. Nhìn cô trước mắt nhưng không thể chạm vào. Anh thật muốn hét lớn cho cả thế giới này biết anh yêu cô, rất yêu cô nhưng nếu làm vậy sẽ gây hại đến cô. Anh không muốn cô bị tổn thương, dù chỉ một chút cũng không được. Nếu đã như vậy thì thà anh cố kiềm gĩư tình cảm này, để bảo vệ cô, mình anh đau là đủ rồi.
Nhi An thấy anh có vẻ không muốn nói gì nên cất bước rời đi, khi đi ngang qua anh tay cô bị anh gĩư lại, cô quay lại nhìn anh khó hiểu.
- Tôi đã nói...
- Tránh xa chú của anh càng xa càng tốt.
Giọng Tề Hạo lạnh lẽo như chứa vài phần dịu dàng khó thấy được. Dù cô có nghe hay không anh vẫn muốn nói, anh không muốn cô có nguy hiểm.
- Tại sao? Hay anh sợ tôi sẽ nhờ đó mà tiếp cận trả thù anh?
Nhi An cười khẩy hỏi lại. Hay thật, vừa mới gặp đó liền đến cảnh cáo. Khinh thường cô đến độ này sao?
- Nếu vậy thì anh đừng lo, tôi sẽ không hèn hạ đến mức lợi dụng người khác để trả thù đâu. Chuyện hôm nay gặp chú anh chỉ là tình cờ, đúng hơn là chú anh tự tìm đến tôi, nhưng dù sao tôi cũng không muốn liên quan gì đến Tề thị các người. Vậy nên không cần quá mức đa nghi đến nỗi tự thân Tề chủ tịch đây đến nhắc nhở tôi.
-...
Nhi An cười lạnh nói với anh rồi giẫy tay khỏi tay anh. Cô xoay người rời đi. Hóa ra trong mắt cô lại là loại người như vậy, hèn hạ? Ha, bị người mình yêu, người mình chờ đợi là cảm giác này sao? Hụt hẫng, đau khổ, nỗi đay giầy vò cả thân thể.
-... Ý anh không phải vậy.
- Vậy thì là gì đây?
- Tránh xa ông ta càng xa càng tốt, ông ta chỉ mang đến nguy hiểm cho em thôi.
- Oh, vậy tôi phải cám ơn anh vì đã ra lời khuyên giúp tôi? Thật xin lỗi, tôi không hứng thú với chuyện của chú cháu anh, xin đừng mang tôi vào mấy chuyện rắc rối đó. Mà... anh cũng đừng gặp tôi nữa, không khéo lại khiến cô tình nhân xinh đẹp của anh hiểu nhầm thì không tốt.
Nghe lời trêu đùa của Nhi An, tim Tề Hạo càng ngày càng đau thắt. Cô ghét anh, hận anh nhiều vậy sao?
Nhi An nói xong rồi bỏ đi. Cô sợ nếu không đi nhanh những giọt nước mắt này sẽ bị anh nhìn thấy mất. Từ lúc nào cô lại yếu đuối đến vậy? Chỉ là nói vài ba câu thôi cũng có thể khiến cô đau như vậy.
Nhìn bóng Nhi An ngày càng xa rồi khuất vào con đường, Tề Hạo mệt mỏi dựa người vào xe. Khóe mắt anh ẩm ướt, có phải chia tay cô là sai lầm không? Bây gìơ anh có nên gĩư cô thật chặt bên người, bảo vệ cô thật kín kẽ? Nhưng... như vậy chẳng khác nào biến cô thành mục tiêu cho bọn họ săn đuổi, chẳng khác nào anh chính tay đưa cô vào nguy hiểm.
- Nếu đau lòng như vậy thì sao còn muốn chia tay?
Một giọng nam trầm phát ra từ hướng cô vừa đi khiến anh hơi giật mình, Tề Hạo đứng thẳng ngừơi nhìn lại người nam nhân đó. Mắt anh hơi cụp xuống, anh không quan tâm quay người mở của xe.
- Đợi đã, tôi muốn nói chuyện với anh.
Tuấn Phong nhẹ cất bước đi về phiá Tề Hạo. Không còn nhà thằng nhóc lớp tám năm nào, nay cậu đã là một chàng trai cực điển trai. Dáng người cao, thân hình chuẩn, khuôn mặt đẹp như minh tinh thần tượng. Đôi mắt linh động ánh lên sự lém lỉnh, cậu cười khé nắm lấy vai anh.
- Đi nào.
Tại một quán cafe gần nhà, trong góc tối của quán, Tuấn Phong ngồi đối diện Tề Hạo, cậu dùng tay vân vê thành tách nhàn nhạt hỏi Tề Hạo.
- Anh im lặng như vậy cũng chẳng được gì. Thay vì vậy thì nói cho em hiểu đôi chút, có khi em lại giúp được anh.
Lúc trước khi biết Tề Hạo làm bà già đó đau lòng, cậu thật sự tức chết, muốn chạy đến đấm cho anh mấy quả. Nhìn bà già một tuần đó cứ như người bệnh nặng, mặt lúc nào cũng mệt mỏi vậy mà cứ cấm đầu bất chấp mà làm việc. Nếu không bị ba ngăn cản, cậu thật sự muốn đên phá nát công ty vớ vẩn của anh. Nhưng gìơ... thấy anh vì bà già mà đau lòng, cậu lại thấy khó chịu. Chia tay rồi, bản thân còn là người kết thúc, gìơ đến đây giả vờ? Nếu anh mà thật như vậy cậu ngay tại đây đấm chết anh. Coi như thay bà già trút giận.
-...
Tề Hạo từ đầu im lặng anh cụp mắt nhìn tách cafe đen đậm kia.
- Anh... có biết bà già đã đau lòng đến mức nào không?
-...
- Anh biết cảm giác chờ một người bảy năm rồi lại bị người mình yêu nói kết thúc là thế nào không?
-...
- Chết tiệt! Anh im lặng thì ích gì? Có biết vì anh mà bà già đã bị bệnh nằm liệt giường không? Yêu mà đi nói chia tay? Anh là thằng đàn ông hèn nhát nhất mà tôi từng gặp!
Tức giận. Tuấn Phong hét lớn trút hết cơn giận. Tên khốn này, hắn ta định giày vò bà già sao?
Hành động của Tuấn Phong khiến khách trong quán khẽ đưa mắt nhìn hai người, cậu cố hít sâu lấy lại bình tĩnh, cố nặn ra một câu nghe nhẹ nhàng nhất.
- Anh còn yêu chị ấy không?
Tề Hạo thầm mím môi. Yêu, còn là rất yêu đến nỗi không buông tay được nhưng quen với anh cô sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Tề Hạo chợt đứng dậy, anh lạnh lùng nhìn Tuấn Phong nói.
- Hãy bảo vệ thật tốt chị của em, đừng để cô ấy đến gần người có tên là Tề Khang.
- Anh nói vậy có ý gì?
Tề Hạo không nói thêm gì nữa, anh rời khỏi quán. Tuấn Phong cũng rời quán ngay sau anh, nhìn theo bóng chiếc xe đua màu đen của anh, Tuấn Phong nhăn chặt mày.
Tề Hạo anh nói vậy là có ý gì? Hay... anh đang che dấu điều gì đó?
*
Tề Hạo lái xe chạy thẳng đến công ty, anh đi đến đẩy mạnh cửa phòng làm việc của chú mình.
- Tránh xa cô ấy ra, cô ấy không liên quan gì đến chuyện này.
Giọng Tề Hạo lạnh băng chất chứa hàng ngàn lời đe dọa.
Tề Khang đang làm việc, ông nhẹ ngẩn đầu mỉm cười một cách thâm sâu nhìn đứa cháu thân yêu mình.
- Cháu vào phòng phải nên gõ cửa.
- Ông nếu còn muốn đụng vào cô ấy thì đừng trách tôi.
- Cháu đang nói gì? Ta không hiểu.
- Hiểu hay không chỉ có ông biết. Ông cũng đã biết kết quả khi chọc giận tôi là thế nào.
Tề Hạo để lại câu nói tàn khốc rồi rời đi. Tề Khang phiá sau mày cau chặt, ông vỗ mạnh tay xuống bàn tức giận thở dốc.
Được, ta cũng muốn xem mi có thể làm được gì. Đe dọa ta? Tề Hạo, vậy thì đừng trách ta độc ác.
*
Nhi An và Lâm Phong vừa xuống máy bay, cả hai cùng bắt taxi đến khách sạn. Đừng hỏi cô tại sao lại đi cùng anh, ngay cả cô cũng không biết trời xui đất khiến thế nào lại đi cùng anh đến đây.
Mấy ngày trước.
Nhi An đang an ổn ngồi làm việc đột nhiên cô được trưởng phòng gọi vào bảo có việc. Ngu ngu ngơ ngơ chưa hiểu gì thì cô trừng mắt nhìn Lâm Phong đang nhàn tản ngồi trên ghế trưởng phòng, còn trưởng phòng thì đang khom người đứng bên phải anh.
Chuyện quái gì đây? Sao tên này lại ở đây? Chẳng lẽ...
Nhi An đưa mắt nhìn vị trưởng phòng, ông khẽ nhìn Lâm Phong thấy anh gật đầu liền bước đến nói với cô.
- Nhi An, cô rất vinh hạnh, ngày mai cô sẽ cùng Lâm tổng đến thành phố G. Mau về nhà sắp xếp, chuyến công tác sẽ kéo dài năm ngày.
Đoàng?!!!!
Nghe như sét đánh ngang tai!
Nhi ngây ngẩn. Chuyện... chuyện quái gì đang diễn ra? Sao đột nhiên lại bắt cô cùng hắn đi công tác? Đùa người sao? Nhân viên quèn của công ty con cũng có thể đi công tác chung với Boss lớn?
NO!!!!!!!
Đợi Lâm Phong rời đi trưởng phòng ngay lập tức kéo cô lại gần nói nhỏ.
- Nhi An lần này cô cố biểu hiện cho tốt nghe nói việc làm ăn này rất quan trọng, cô mà có thể giúp Lâm tổng ký kết hợp đồng thành công thì lương sẽ tăng gấp đôi a.
Lương tăng gấp... gấp đôi?!
Vừa nghe lương tăng mắt Nhi An sáng rực lên, trong mắt hiện rõ chữ tiền vàng sáng chói lóa.
Tiền! Hí hí... có tiền!
- Sếp yên tâm, em sẽ hòa thành xuất sắc nhiện vụ.
Trưởng phòng gật đầu vỗ vai Nhi An.
- Ta tin tưởng cô.
Hí hí... cô nhóc này đồng ý vậy cuối tháng lương của mình tăng gấp hai a. Vui quá!!!
Chuyện cứ thế diễn ra, ngay tối hôm đó Nhi An nhận được vé máy bay cùng mã số đặt phòng khách sạn.
Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám PK Lão Đại Ta Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám PK Lão Đại Ta - Minhminh1908