Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Minhminh1908
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 74
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48: Nữ Bộc
au vụ việc đó hôm đó Nhi An phải về nhà với bộ dáng vô cùng chật vật, Tề Hạo không yên tâm nên tự mình lái xe đưa cô về tận nhà, An Vũ thì được Tần Vũ đưa trở về.
Haiz... đi về với cái thân ăn mày này thì thế nào cũng bị mẹ chẻ đầu lột da. Ôi cuộc đời đen đuổi! Tại sao không khi nào mình gặp hên thế này, liệt kê ra lần lượt thì từ khi chuyển đến đây bản thân toàn gặp xui xẻo, họa chăng lắm mới có chuyện ăn mừng tỷ như ngữ văn chưa dưới trung bình, cuốn truyện trinh thám tập đặc biệt mua được cuốn cuối cùng,... ngẫm đi nghĩ lại chỉ có nhiêu đó, chỉ có nhiêu đó!!!! Vậy mà chuyện xui thì kể hoài không dứt: gặp tên thúi Tề Hạo, bị cả trường coi khinh, bị đánh hội đồng đánh ghen các loại, bị Tử Yên bêu xấu rồi bị cô ta hại cho thê thảm thế này, bây gìơ còn phải nghĩ cách giải thích với mẹ. Áp lực, áp lực cực lớn....
- Tiểu An...
Tề Hạo phiá trước vừa lái xe vừa hỏi Nhi An.
- Chuyện gì? Lái xe thì lo lái đi, tâm để đâu? Muốn gây án mạng hả? Chưa thấy tai nạn giao thông khủng khiếp bao gìơ sao? Lái đi, lái đi.
-...
Mặc kệ Tề Hạo đang muốn nói gì Nhi An tuôn một tràng dài chất vấn anh cuối cùng chỉ tóm lại không muốn nói chuyện với anh. Bởi vì sao? Bởi vì cô còn ngại chứ sao?! Lúc nãy không biết ma nào xui khiến mà cô lại đi khóc trước mặt anh, lại còn... còn ôm anh tình tình tứ tứ nữa. Xấu hổ chết được! Bây gìơ lại đi cùng một xe về nhà, thử hỏi gan nào mà nói chuyện? Thôi đi, dù biết da mặt mình còn dày hơn tường thành nhưng bây gìơ cả nhìn còn không dám chứ khỏi bàn đến nói chuyện. Bỏ đi, gìơ lo nghĩ cách giải thích với mẹ còn tốt hơn.
- Nhưng... anh muốn nói, chúng ta có nên gia tăng vận tốc lên một chút không? Vận tốc bây gìơ...
- Không. Vận tốc như này là ổn, tăng thêm tính gây tay nạn giao thông, hử?
Không đợi Tề Hạo nói hết Nhi An lập tức quả quyết ngăn lại.
Điên à, về càng mau để càng bị chửi hả? Bà đây không ham cái đó đâu.
Nghe Nhi An nói Tề Hạo một mực im lặng, anh biết tại sao Nhi An không muốn mau về nhà nhưng... nếu đi với vận tốc... ông cụ chạy xe đạp cũ cũng qua mặt được này thì về nhà thì đã khuya rồi!! Anh thì không sao nhưng đừng xúc phạm chiếc xe môtô này của anh chứ! Anh không nói nhưng mà nó biết nói chuyện thì nó không mắng vào em ngay lập tức mới lạ. Môtô gì mà chạy với vận tốc 10km/h thế này!!!!!
Đến nhà Nhi An bỏ xuống nón bảo hiểm lững thững đi vào nhà, khuôn mặt đã rầu càng thêm rầu.
- Hey, anh đi theo làm gì? Về đi chứ!
Chưa nghe thấy tiếng xe của Tề Hạo Nhi An nghi ngờ quay lại nhìn thì thấy anh đang đi sát theo phiá sau. Cô thầm kinh ngạc rồi lên tiếng chất vấn. Tên này bị sao vậy chứ? Muốn đưa cũng đưa rồi. Nhà thì cũng đã đếm rồi. Còn muốn gì nữa? Muốn vào tận nhà hỏi thăm chào hỏi rồi mới về à?
Tề Hạo không nói gì mỉm cười bước đến nắm tay cô vào nhà.
- Anh sẽ chỉ cách em giải thích thế nào.
Vừa mở cửa đón tiếp hai người là một lực lượng vô cùng hùng hậu. Mẹ Trần mặt hầm hầm hung hăng nhìn Nhi An.
Nhi An: "Hung cái gì mà hăng, rõ là muốn ăn tươi nuốt sống thì có!"
Ba Trần nhìn nhìn con gái xong lại nhìn nhìn Tề Hạo ý vị thâm trường lắc đầu.
Nhi An: " rồi. Lại một ý nghĩ hoang tưởng được hình thành."
Còn lại cậu nhóc Tuấn Phong đang dựa lưng vào liếc nhìn hai người rồi che miệng ngáp tỏ ý:" em đến hóng chuyện thôi. Không cần quan tâm."
Nhi An: "..."
Nhìn khuôn mặt đáng sợ của mẹ Nhi An nuốt khan một cái liền nhanh chóng chạy đến ôm chân mẹ Trần nhăn mặt khóc róng lên.
" Ôi mẹ ơi, tất cả là do ông trời sắp đặt. Không biết tại sao khi đến đây con luôn gặp xui xẻo, không phải xui bình thường đâu, xui đến độ ma phải khóc than nó còn hên hơn con đấy. Hu hu hu.... cái xui nó tìm đến chứ đâu không phải tại con đâu. Mẹ ôi hãy hiểu cho nỗi lòng đau khổ này... hu hu hu... con xin lỗi, xin lỗi vì cái xui này... hu hu hu...
Mọi người:...
Không đợi mọi người phản ứng Nhi An liền quay qua khóc lóc với ba Trần. Quyết tâm, muốn sống thì phải dũng cảm xông vào hang hổ.
- Ba ơi, con biết ba là người luôn thông cảm và hiểu con. Ba biết con đâu thể nào lại tự nhiên ra ngoài gây sự, con luôn ngoan ngoãn ở nhà thôi mà, không quậy phá, không gây thù chuốt oán với ai, chỉ có người ta gây thù thì con phải trả lại thôi... hu hu... con biết lần này con sai rồi, lần sau... không, không có lần sau đâu a....
Mọi người: lần nữa im lặng.
- Khụ... vào nhà trước rồi nói.
Ba Trần che miệng ho khan dừng lại màn tra tấn lỗ tai của con gái. Con gái cưng, ba là muốn gĩư hình tượng cho con a.
Khi tất cả cùng ngồi tại ghế sofa trong phòng khách, mẹ Trần lần nữa nghiêm mặt.
- Mẹ cần một lời giải thích.
- Vâng. Bác cứ để cháu giải thích.
Đợi mọi người gật đầu, Tề Hạo phần nào an tâm từ từ kể lại toàn bộ sự việc, đồng thời anh cũng che dấu danh tính của Tử Yên và càng tỏ ra hối lỗi vì nguyên nhân là từ bản thân.
- Chuyện là vậy ạ. Cháu thành thật xin lỗi vì đã làm liên lụy Tiểu An vào việc này.
Tề Hạo thành tâm cúi đầu hối lỗi với ba mẹ Nhi An.
- đây cũng không phải hoàn toàn do lỗi của cháu.
Mẹ Trần thở dài nói.
Nhi An: mẹ thông cảm cho hắn?!
- Ta mà biết con nhóc vô lý đó nhà ai thì sẽ không bỏ qua.
Nhi An: như ba mới đúng * gật đầu*.
- Mà xem ra cuối cùng cũng là anh Hạo cứu chị nên mới thoát. Nhìn đi ngay cả tay bị thương nặng thế kia mà cũng không màn còn ân cần đưa chị về tận nhà.
Nhìn tay bị thương của Tề Hạo Tuấn Phong nhàn nhạt ngẩn đầu buâng quơ nói.
Nhi An nghe vậy liền cúi đầu. Cái đó cô không phải không để tâm nhưng... là quan tâm hắn... thì có vẻ không thích hợp lắm.
- Bác thật lòng cám ơn cháu đã cứu Tiểu An nhà bác.
Ba Trần cười ấm áp chân thành cảm ơn Tề Hạo. Ông thật không nhìn lầm người, Tiểu Tề là một người tốt... chẳng qua, Tiểu An nhà mình mắt có vấn đề thôi. Haiz...
- Nhà ta vô cùng mang ơn cháu.
Mẹ Trần nở nụ cười dịu dàng gật đầu cảm ơn Tề Hạo.
- Không đâu a. Chuyện này do cháu mà ra cứu Tiểu An là trách nhiệm của cháu.
Không chỉ trách nhiệm anh còn muốn mãi bảo vệ cho Nhi An. Trong lòng Tề Hạo thầm bổ sung một câu.
- Tay cháu hiện tại bị thương hình như cũng không nhẹ. Ta nghe là ba mẹ cháu đi du lịch rồi đúng không?
Ba Trần nhìn vết thương còn đang rỉ máu của Tề Hạo rồi nhìn anh.
- Vâng.
- Vậy đi, để Tiểu An qua nhà chăm sóc cho cháu, xem như là cám ơn.
Vừa nghe câu nói của ba cả Tề Hạo và Nhi An đồng loạt kinh ngạc ngẩn đầu nhìn ba Trần.
- Ba sao làm vậy được. Con mà phải qua nhà chăm sóc tên này sao?...
- Không cần đâu bác, vết thương này nhẹ thôi không cần Tiểu An phải....
- Mẹ thấy đề nghị này khá ổn. Cứ quyệt định vậy đi. Tiểu An, mẹ và con lên phòng sắp xếp đồ một chút.
Mẹ Trần gật đầu lên tiếng ngắt lời không đợi hai đứa trẻ kịp phản ứng đã kéo tay Nhi An lên phòng chuẩn bị đồ đạc. Dưới phòng khách ba Trần cười hề hề đầy thâm ý với Tề Hạo.
Tuấn Phong: nhà này loạn hết rồi. Cuối cùng chỉ còn mình mình bình thường thôi. Nghĩ nữa đau đầu. Đi chơi game.
Thế là Nhi An tâm trạng rối bời đau khổ ra đi dưới lời chào từ biệt vui vẻ của cả nhà.
Có cảm giác bản thân đang bị đem bán và hiện tại là đang được chủ nhân đưa về nhà. ~T_T~
Phức tạp.
Biệt thự Tề gia.
- Này công... ý nhầm, Hạo, anh thực là sống trong ngôi nhà giống như nhà trắng thế này hả?
Nếu thật thì quá kinh khủng rồi.
Nhi An vừa mang hành lý theo sau Tề Hạo vừa ngước mắt quan sát toàn cảnh ngôi nhà. Ngôi nhà là biệt thự kiểu phương tây, phòng khách vô cùng rộng rãi, bộ sofa bằng da thật vô cùng đắt tiền, trên bàn kiếp là bộ trà thủy tinh tinh xảo. Một cầu thanh gỗ uốn cong, trên tường trang trí rất nhiều bức tranh cùng món đồ cổ quý giá. Phiá ngoài là một khuôn viên cây xanh cùng hoa cỏ tỏa hương thơm ngát, giữa sân có một đài phun nước cao ngất với tượng hai nữ thần hy lạp cổ. Dù chưa đặt chân đến các nơi còn lại nhưng những thứ chứng kiến cũng khiến Nhi An phải há hốc mồm khiếp đảm.
Đúng là giàu quá đáng.
Tề Hạo dẫn Nhi An đến một căn phòng.
- Đây sẽ là phòng em. Phòng anh ở đối diện. Có gì cứ gọi.
- Tại sao phòng tôi phải đối diện phòng anh?
- Không phải em đến đây chăm sóc anh sao?
- Ân.
- Vậy thì đúng rồi. Phòng em đối diện nếu anh có việc gì thì cũng tiện.
-...
- Được rồi, anh vào phòng trước.
- Khoan.
- Gì nữa?
- Nhà anh giàu vậy không có người giúp việc sao? Muốn tôi đến chăm sóc rồi tiện bề sai bảo như thái giám hả?
- Có nhưng là họ không thường ở đây. Họ mỗi ngày chỉ đến quét dọn, nấu ăn, làm vườn.... xong việc thì về.
Hả?! Vậy chẳng khác nào mình và hắn ở riêng!
Nhìn biểu hiện của cô anh biết ngay cô đang nghĩ gì liền cười gian.
- Em không muốn trả nợ hai lần hại anh sao?
Cô nhóc này khinh thường anh quá.
- Gì... gì chứ! Hại gì?
Hắn ta không phải đã...
Giả ngơ, giả ngơ....
Tề Hạo nhìn cô cười quyến rũ, kề sát tai Nhi An khẽ nói.
- Có cần anh gọi lượng fan của mình nói em đang sống ở nhà anh không?
Nhi An nín thính tưởng tượng ra viễn cảnh bản thân bị hàng vạn người đánh hội đồng, bị chết chìm trong mưa nước bọt....
Rùng mình.... lạnh sống lưng.... bại não...
- Có cần anh nhắc lại không?
- Không. Không đâu. Tề Thiếu gia anh mau đi tắm đi rồi xuống ăn cơm.
Nhi An quay ngoắt 180°như biến thành một con người khác, cung kính nói với anh.
Hừ. Anh để tôi ở đây thì coi như đi tìm chết rồi. Sống an phận không chịu muốn tìm ác quỷ đến ở cùng. Bệnh thần kinh. Lần này tôi sẽ chỉnh anh đến chết... há há há.....!!!
Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám PK Lão Đại Ta Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám PK Lão Đại Ta - Minhminh1908