How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3563 / 46
Cập nhật: 2016-03-11 16:29:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26:
gày hôm sau, tôi còn chưa muốn xuống giường chợt nghe giọng nói của Đỗ Đỗ Điểu la hét gọi cái gì Vãn Từ tiểu thư, rồi liên thanh không ngừng nghe rất vui sướng, không rõ là đang nói cái gì, rồi bỗng nhiên im bặt.
Chẳng lẽ là Lâm Vãn Từ tới?
Tôi mặc y phục ra khỏi phòng đi đến đó, còn chưa ra đến nơi đã thấy Lâm Vãn Từ đứng ở trong viện, mặc trang phục màu hồng nhạt rất đơn giản, nhất cử nhất động đều thướt tha hoàn toàn tự nhiên lay động lòng người không thể diễn tả thành lời.
Tôi cảm thản: Thật sự là tạo hóa quá ưu ái mà!
“Sở tiên sinh, hôm nay ta cố ý đến đây để tạ tội.”
Đào Hoa Thiếu đứng ở cánh cửa, trên mặt không lộ thái độ gì, lạnh nhạt nói: “Lâm tiểu thư có tội gì?”
Lâm Vãn Từ nói: ‘Ta quản giáo thủ hạ bất lực, quấy nhiễu tôn phu nhân…”
“Quấy nhiễu? Chuyện tối hôm qua chỉ đơn giản là quấy nhiễu như vậy thôi sao?” Đào Hoa Thiếu cười nhạt, nói, “Lâm tiểu thư, ta rất hiếu kỳ, thủ hạ của ngươi vì sao lại quấy nhiễu Sơ Cuồng?”
Tôi cũng hiếu kỳ, liền dựa vào hành lang chờ đợi.
Lâm Vãn Từ hơi cười gượng, nhưng không hề lúng túng, đôi mắt trong suốt nhìn Đào Hoa Thiếu, nói: “Chuyện này nói ra có chút liên quan đến Sở tiên sinh. Hôm nay ta cũng không sợ đắc tội với Sở tiên sinh, thẳng thắn nói ra. Lúc đầu gia phụ giao thủ với Sở tiên sinh ở Thái nguyên, thảm bại mà về, có thể nói Ngự trị sơn trang hiếm khi bị tổn thất nặng nề như vậy. Vì thế, có một số đệ tử trong sơn trang tâm tình xúc động phẫn nộ sinh lòng oán hận…”
Cô ta dừng lại, không nói tiếp, nhưng ý tứ thì không cần nói cũng hiểu.
Đào Hoa Thiếu trầm ngâm không nói gì.
Cô ta bỗng nhiên chuyển câu chuyện, tiếp tục nói: “Đương nhiên, bọn họ nếu dám can đảm tìm cách đấu với Sở tiên sinh thì chẳng khác gì châu chấu đá xe, tự tìm đường chết, cũng không thể trách được. Chỉ bực là chúng đệ tử không biết tự lượng sức mình, Ngự trì sơn trang có chết một trăm cũng không tiếc…”
Đào Hoa Thiếu mặt lạnh te, nói: “Ta làm tổn thương phụ thân của Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư không chút oán hận lại còn ngăn cản đệ tử môn hạ báo thủ, thật khiến người khác khó hiểu.”
Lâm Vãn Từ mặt không đổi sắc, thu lại dáng vẻ tươi cười, nghiêm túc nói: “Tiên sinh sai rồi! Ta cũng hận, nhưng hận không thể giải quyết được vấn đề, hận không thể kéo Ngự trì sơn trang trở nên cường đại. Ta hận tiên sinh, nhưng lại không có năng lực để đối kháng với tiên sinh. Cho nên, ta chỉ có thể thu nỗi hận lại, huống chi hiện nay thế cục mưa gió bất chợt, sự sinh tồn tử vong của bản trang đang trong thời khắc mấu chốt, lúc này càng phải nên bình tĩnh. Ta không cho phép bất luận kẻ nào có hành động thiếu suy nghĩ, cho dù người đó là ai…nếu không nghe lời, chỉ có chết!”
Giọng nói của cô ta nhu hòa êm tai, nhưng lại rất quả quyết đoạn tuyệt, khiến người khác thấy lạnh tóc gáy.
Cô ta nói xong, nghiêng đầu ra sau ra hiệu. Hai gã đệ tử đằng sau lập tức khênh cáng thương ra, cáng thương được che bằng tấm vải trắng, hình như là có người.
“Tối hôm qua, hạ nhân Liễu Ám của bản trang đắc tội tôn phu nhân. Bản trang đã theo quy củ khiển trách cô ta, giờ ta giao cô ta cho tiên sinh, sống hay chết, hoàn toàn do tiên sinh xử trí.”
Tôi nín thở.
Đào Hoa Thiếu không bước tới nhìn người trên chiếc cáng, chỉ trầm mặc một chút rồi mỉm cười nói: “Lâm tiểu thư nói những lời thật thẳng thắn. Ngự trì sơn trang có Lâm tiểu thư trấn giữ, tin tưởng nhất định có thể tránh được đợt mưa gió này. Về phần người này…., nếu tiểu thư đã khiển trách qua, xin tiểu thư hãy mang về cho.”
Lâm Vãn Từ khom ngươi tạ ơn, nói: “Lúc ta tới thấy trước cửa tiên sinh có xe ngựa, mạo muội hỏi một chút, tiên sinh sắp đi xa phải không?”
Đào Hoa Thiếu gật đầu.
Cô ta bật cười, giống như hoa lan nở rực giữa đêm: ‘Thật sự là trùng hợp quá, hai ngày nữa ta cũng muốn đi xa một chuyến.”
Đào Hoa Thiếu lạnh nhạt ‘ừm’ một tiếng, không chút hứng thú nói rằng: ‘Vậy chúc tiểu thư lên đường thuận lợi.”
Lâm Vãn Từ không nói thêm nữa, mỉm cười cáo từ.
Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký - Thẩm Thương My Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký