"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hà Thúc Sinh
Thể loại: Tùy Bút
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: zzz links
Số chương: 73
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8664 / 98
Cập nhật: 2015-08-12 23:00:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần IV: Trại Hàm Tân 9/78 - 2/80 - Chương 57
guy nga, quy củ và sạch như lau như ly!
Quang cảnh mới hiện ra trước mắt không khỏi làm non ba trăm tù từ Suối Máu đến nẩy sinh những cảm giác e dè đến sợ hãi. Dần dần cảm giác e dè đến sợ hãi ấy dẫn qua sự kinh ngạc. Quả thế! Không ai có thể ngờ được ngay giữa cái rừng buông mù mịt này lại có thể có một tòa nhà xây, mái lợp ngói đỏ, có những hành lang lót gạch hoa bóng lộng rộng rãi như thế kia! Bên ngoài tòa nhà ngói đỏ ấy, phía dẫn xuống những dãy nhà tranh ngăn nắp dưới kia là một vuông sân lát gạch đỏ y như loại gạch Bát Tràng rộng thênh thang thường tìm thấy ở những gia trang giàu có ngoài Bắc thời xưa.
Vĩnh ngồi trong hàng, giữa các bạn, ngó tòa nhà ngói đỏ, ngó những tên cán bộ cộng sản mặc đồng phục vàng, đội nón cối vàng trông lạ mắt đang lặng lẽ đi qua đi lại trên dãy hành lang. Hết ngó tòa nhà Vĩnh lại ngó cái cổng trại gỗ cao ngất với hai trạm gác hai bên. Nhìn sâu vào bên trong Vĩnh thấy hai bên một giải sân rộng là những dãy nhà nằm cách nhau bằng những khoảng cách đều đặn. Những dãy nhà này cao và dài hơn những dãy nhà mà Vĩnh và các bạn từng lưu ngụ trong những năm qua. Chúng được lợp tôn, vách ván và vây chung quanh từng hai dãy một có hàng rào tre bao bọc. Bên trong, có lẽ hiện tại đang là giờ lao động nên có rất ít bóng người qua lại. Vĩnh nhìn dọc theo lớp hàng rào trồng toàn bằng tre gai chạy dài hai bên cổng trại. Phía bên trái Vĩnh chưa thể biết được nó dẫn về đâu, nhưng phía bên phải hình như dẫn xuống một cái trũng thật thấp. Xa xa nơi bìa rừng, nằm về phía bên kia cái trũng thấp ấy, Vĩnh thấy thấp thoáng những bóng người mờ nhạt. Hình như nơi đó là những hiện trường lao động...
Nhờ cái bảng treo ngang cổng sơn đỏ chữ vàng, có vẽ cả dấu quốc huy của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam to tướng, mọi người được biết đây là trại cải huấn Hàm Tân. Một người thì thầm.
- Bỏ mẹ! Mình bị giao cho công an rồi! Thế này là tù thực rồi, tù mịt mù mất thôi!
Một giọng khác.
- Chứ bộ từ trước đến nay mình đi du lịch và ở Hotel Hilton của bọn quân quản chắc!?
Lại một giọng khác nữa.
- Nhìn mặt mũi tụi công an lạnh lùng quá, chắc kỳ này tiêu!
Một giọng có vẻ tự an ủi.
- Tái ông thất mã. Hơi đâu lo lắng cho mệt!
Bây giờ việc bàn giao có lẽ đã xong. Lũ bộ đội của trại Suối Máu đã lần lượt leo lên những chiếc Molotova và đoàn xe từ từ lăn bánh trở lại con đường đất dẫn ra quốc lộ. Một tên cán bộ công an từ một căn nhà tranh nhỏ nằm xế nơi cổng trại bước tới trước lũ tù với một tờ danh sách trên tay. Thấp thoáng phía trước căn nhà tranh ấy có mấy người mà qua y phục, Vĩnh đoán họ cũng là tù, duy họ chỉ khác đám Vĩnh ở điểm họ đều mặc đồ xọc xanh trắng như nhau. Đặc biệt hơn, sau lưng áo mỗi người đều có đóng một con dấu màu sơn đỏ với hàng chữ số CTZ-30C.
CTZ-30C là cái gì? Hàng chữ số thốt nhiên biến thành một ẩn số lạ lùng, bí hiểm và ngầm chút đe dọa mà nhất thời chưa tên tù nào có thể giải ra!
Anh Huy ngồi sau lưng Vĩnh thầm thì hỏi Vũ Duy Dương.
- Dương, ông đoán ra hàng chữ số ấy là gì không?
Dương cười.
- Anh đoán thử coi?
- Tôi đoán CT là chính trị, tức tù chính trị. Còn Z và 30C chắc là cái bí số riêng của trại này. Ông nghĩ sao?
Dương nhún vay.
- Chả nghĩ sao cả. Tôi đoán hơi nôm na. CTZ-30C rất có thể là Cu To Dzài 30 Centimètres!
Anh Huy hơi nặng tai kể từ thời bị đánh ở An Dưỡng, hỏi giật.
- Cái gì?
Dương chưa kịp lập lại câu nói thì thằng cán bộ áo vàng đã dõng dạc cất tiếng, giọng có vẻ vui.
- Sao, đường xa các anh có mệt lắm không? Có đói không?
Vài giọng tù trả lời nhát gừng.
Tên cán bộ công an lại tiếp. Thôi để tôi tranh thủ quán triệt các anh vài điểm quan trọng trước mắt phải chấp hành đã nhé. Rồi sẽ cho hướng dẫn các anh về phòng nghỉ ngơi sửa soạn ăn cơm chiều.
Nói tới đây tên cán bộ lại ngoắc gọi một anh tù đang đứng chầu chực trước cái nhà tranh. Anh tù chạy ngay đến và giở nón chào kính rất lễ độ. Dù trong bộ quần áo sọc tù tội, Vĩnh vẫn nhận ra người tù ấy quen mặt lắm. Nhất định anh đã gặp anh ta một hai lần. Vĩnh cố nhớ nhưng chịu. Anh không thể nhớ ra mình từng gặp người ấy ở đâu! Tên công an nói nhỏ với người tù vài điều, kế anh ta quầy quả đi vào trong trại, và trước khi vượt qua cổng, anh vẫn không quên giở nón lễ phép chào hai thằng Kiki ngồi chễm trệ trên hai trạm gác hai bên cổng.
Tên công an đã quay lại với đám tù. Hắn nói tiếp. Hôm nay, thay mặt ban giám thị trại cải tạo Hàm Tân, tôi chào mừng các anh được cách mạng chuyển tiếp về đây để tiếp tục phấn đấu học tập cải tạo. Điều trước tiên tôi muốn quán triệt các anh là, ở đâu không biết, riêng ở đây, khi bước qua cổng trại kia là coi như các anh bắt đầu một mốc mới trên con đường phấn đấu học tập cải tạo. Tôi cũng cho các anh biết rõ, mỗi mốc phấn đấu ở trại này được tính bằng thời gian ba năm!
Có những tiếng xầm xì to nhỏ trong bọn tù. Tên công an phớt lờ đi và vẫn tiếp tục. Điều thứ hai tôi muốn quán triệt các anh là, ở đây, chế độ quân quản hoàn toàn chấm dứt. Các anh bắt đầu được sống dưới chế độ giáo dục của các cán bộ công an nhân dân. Việc xưng hô cũng không còn giống như bên quân quản. Các anh sẽ gọi chúng tôi là cán bộ và xưng tôi. Chúng tôi sẽ gọi các anh bằng anh và xưng tôi. Hắn cười cười một chút rồi tiếp. Dĩ nhiên chúng tôi chỉ anh anh tôi tôi với những người học tập tốt, không vi phạm nội quy trại mà thôi. Các anh nhớ cho điều này! Điều thứ ba là, các anh phải biết trại ta thống thuộc Bộ Nội Vụ. Và để cho thẳng thắn, chúng tôi nói thẳng nơi đây là trại giam. Các anh là can phạm. Còn chúng tôi là cán bộ giám thị. Điều này có nghĩa là Ban Giám Thị trại có đầy đủ mọi quyền hành đề nghị trực tiếp lên Trên xét thả những người có hạnh kiểm tốt, học tập lao động tốt; và dĩ nhiên, chúng tôi cũng có đủ quyền tiếp tục giam giữ để cải hóa những kẻ không chịu tiến bộ, hoặc chưa tiến bộ đủ, thêm ba, hoặc năm, hoặc mười, hoặc mười lăm cái "mốc" nữa cũng không chừng. Cứ nhớ một điều ở trại Hàm Tân này, dưới chế độ quản lý của lực lượng công an nhân dân, chúng tôi có đủ cách giúp các anh ngay sớm mai được rời cổng trại về đoàn tụ gia đình; ngược lại, chúng tôi cũng có đủ quyền lưu giữ các anh ở đây vô thời hạn.
Một hai ngày nữa, các anh sẽ được hướng dẫn lên hội trường để học bản nội quy, lúc ấy các anh sẽ được quán triệt đầy đủ hơn về các mặt sinh hoạt, học tập và lao động ở trại này.
Tên cán bộ công an còn nói thêm vài điều nữa trước khi hắn ngoắc gọi mấy tay tù khác cũng đang đứng chầu chực nơi gian nhà tranh gần đấy lại gần. Rồi thì với bản danh sách có sẵn trong tay, hắn đọc tên từng người và cứ bốn mươi người lập thành một nhóm. Những anh bạn tù trong ban tiếp nhận mà Vĩnh đoán là hàng chức sắc nơi đây, lần lượt tiếp nhận từng nhóm một.
Mươi phút sau, người hướng dẫn đưa nhóm Vĩnh vượt qua cánh cổng, vượt qua vuông sân dài rộng thênh thang để tiến về một trong những dãy nhà nằm góc trong cùng bên cánh phải. Đứng tập họp trước dãy nhà, Vĩnh có thể quan sát kỹ hơn nội cảnh của trại Hàm Tân này. Bên tay mặt của Vĩnh, phía trong cùng, một dãy nhà ba gian nằm ngang cắt đứt giải sân rộng là nhà y tế. Nhìn qua những khung cửa sổ vào trong, Vĩnh thấy có giường chiếu và dăm ba người nằm. Có lẽ họ là những tù bệnh. Nơi góc trái, chỗ giao tiếp giữa nhà y tế và những dãy trại ở, xa mút gần lớp hàng rào tre bao bọc trại, Vĩnh nhận thấy có những dãy nhà thấp tè và lợp tôn tứ bề. Thực ra gọi những dãy này là nhà thì hơi quá, mà phải gọi là những dãy chuồng chó có lẽ đúng hơn. Nó có chiều cao không tới thước rưỡi, bề ngang của mỗi gian trong dãy rộng chừng sáu mươi phân. Vĩnh chưa thể đoán ra những dãy chuồng này dùng để làm gì vì nó được vây kín mít chung quanh.
Sự quan sát của Vĩnh phải ngừng lại vì anh chàng tiếp nhận đã mở cửa phòng và quay trở lại lên tiếng với bọn mới đến.
- Cán bộ khi nãy đã quán triệt sơ bộ các anh những điểm cơ bản. Giờ trước khi nhập phòng, tôi nhấn mạnh vài điểm nội quy tạm thời quy định để các anh quán triệt và yêu cầu trước mắt chấp hành cho tốt.
Bọn Vĩnh chẳng mấy người mà không lộn tiết nghe cái giọng của anh chàng tù đại diện. Hắn bắt chước ngôn ngữ của bọn cán bộ Việt cộng không sai lấy một chữ!
Tay tiếp nhận bỗng nhiên chỉ tay về phía dãy "chuồng chó", dọa. Các anh có biết mấy dãy nhà nho nhỏ kia là cái gì không?
-.....?
- Đó là khu cachots, tức hầm tối. Ở đây vi phạm nội quy là cầm bằng nằm cachot. Mong các anh đừng phải vào đó. Vừa nóng, vừa tối, vừa khát, lại nhiều muỗi, nhiều kiến lửa, bị cùm chân lên trên vách nằm chết một chỗ và nhất là bị hạ khẩu phần ăn rất nhiều!
Đe dọa một hơi rồi như thấy mình lạc đề, tay tiếp nhận quay trở lại vấn đề chính. Hắn tiếp. Khi ở trong phòng, tuyệt đối không được cãi vả đánh lộn, không được tụ tập bàn tán chuyện phản động, không được nổi lửa nấu nướng linh tinh, không được ca hát đàn địch nhạc vàng, không được...
Sau khi hắn lôi ra một lô những cái tuyệt đối không được, hắn ngừng lại nhìn vào nhóm bốn mươi người một lúc ra dáng suy nghĩ. Kế hắn tiếp. Cũng cho các anh biết ở đây cứ bốn mươi người lập thành một đội. Mỗi đội sẽ có một cán bộ quản giáo phụ trách. Để điều hành đội, đội sẽ có một đội trưởng, một đội phó. Đội sẽ được chia làm bốn tổ, mỗi tổ có tổ trưởng tổ phó. Hiện giờ chưa đến lúc bầu bán, để có người trực tiếp làm việc tạm thời với tôi trong vấn đề tiếp nhận cơm canh cho anh em, vấn đề nhận và truyền lại những chỉ thị của cán bộ quản giáo vân vân và vân vân, tôi đề nghị một anh nào đó tự nguyện đứng lên nhận trách nhiệm này. Có anh nào tình nguyện không?
Chẳng ai tình nguyện!
Tay tiếp nhận cũng biết rõ sẽ chẳng ai tình nguyện trong trường hợp này, thế nên hắn chỉ luôn một người đứng ở đầu hàng bên trái. Anh này! Anh trông khỏe mạnh nhất đám, tạm thời làm đại diện nghe chưa!
Câu nói nửa đề nghị nửa ra lệnh khiến người mới đến không dám từ chối. Hắn lại tiếp. Anh tên gì?
Người mới đến nhỏ nhẹ trả lời.
- Dạ tôi tên là Lê Văn Tầm.
- Được rồi. Kể từ bây giờ anh Tầm sẽ là đại diện tạm thời của đội này. Bây giờ anh cho anh em vào phòng sắp xếp và ổn định chỗ nằm. Nằm phòng này chắc cũng chỉ tạm thời...
Ít phút sau bọn Vĩnh đã được phép đặt chăn mùng mền vào đúng nơi ấn định cho mình. Anh chàng tân đại diện tên Tầm giờ đang xăng xái chạy tới chạy lui điều động anh em dù rằng thực tế chẳng có gì cần điều động. Anh ta lúc này đã cởi phăng chiếc áo ra, tuồng như không phải vì nóng nực mà vì muốn khoe cái tấm thân lực sỹ của anh. Quả thực Tầm có một thân hình thật đẹp của một người từng có dĩ vãng trung thành với những phòng tập thẩm mỹ. Hắn trông còn trẻ, bảnh trai; sau này chưa biết sao chứ hiện tại ăn nói khá nhỏ nhẹ.
Khi anh em đã có chỗ ngả lưng, Vĩnh bắt đầu ngồi quan sát căn phòng. Nơi đây hoàn toàn khác biệt với Trảng Lớn, An Dưỡng hoặc ngay cả Suối Máu. Nói chung trại tù này là một trại tù hoàn toàn mới được dựng lên sau ngày 30 tháng Tư năm 75, và nó chẳng có tí dây mơ rễ má nào với chế độ cũ cả. Dãy nhà hiện tại Vĩnh vừa được đưa vào cũng giống như mười lăm dãy khác nằm song song nhau hai bên sân trại. Mỗi dãy có chiều rộng chừng 6 thước, chiều dài chừng 20 thước, nằm cách nhau chừng 10 thước và đặc biệt có hàng rào làm bằng cọc tre đan mắt cáo cao hơn đầu người vây quanh từng hai dãy một. Khu Vĩnh hiện đang ở gồm hai dãy mang số 8 và 9. Phía bên dãy số 9 còn để trống.
Bên trong phòng quang cảnh và cách sắp xếp cũng khác hẳn các trại trước. Hiện cảnh cho Vĩnh đoán biết từ đây bọn anh đã thực sự "được hưởng" quy chế tù của xã hội mới. Linh tính cho Vĩnh biết sẽ chẳng còn cái cảnh đêm đêm anh em được tụm năm tụm ba ngồi bên một cái lò than nhỏ ngoài sân trại tán gẫu, hoặc giả được đi lồng từ nhà này sang nhà khác tìm gặp bạn bè chia xẻ hạt múi cục đường. Kinh khủng hơn, Vĩnh và các bạn đang khởi sự được sống dưới một chế độ khét tiếng thế giới: Chế độ công an của các nhà nước cộng sản!
Đúng như sự quan sát của Vĩnh từ lúc còn ngồi ngoài vuông sân trước cổng trại, dãy nhà bên trên lợp tôn, vách ván, có nhiều khung cửa sổ với chấn song sắt. Bên trong lòng nhà có một lối đi chính giữa chạy suốt từ cửa chính (và cũng là cửa duy nhất) cho tới cuối dãy, được kết thúc bằng một cầu tiêu có ba lỗ. Hai bên lối đi là chỗ nằm của tù. Chỗ nằm được dựng thành hai tầng và hoàn toàn làm bằng gỗ giác xần xùi không được bào láng. Mùi gỗ giác thấm mồ hôi người, mùi chuột bọ, mùi phân và nước tiểu nơi những thùng chứa cuối phòng không được dọn sạch tỏa ra làm ngầy ngật người mới tới. Quang cảnh cũng cho Vĩnh biết những người cũ đã mới di chuyển khỏi phòng này giỏi lắm được hai ngày.
Mãi mười lăm phút sau Vĩnh mới ngừng quan sát cảnh vật chung quanh và bắt đầu quen với không khí ẩm thấp hôi thối nơi đây. Và cũng đến lúc này anh mới để ý tới các bạn. Vĩnh nhận ra nằm cùng dãy tầng trên bên cánh phải với anh có anh Huy và Dương. Nằm tầng trên phía đối diện có Ý và Điểu. Thôi thế cũng tạm yên, có bạn cũ bên cạnh đời đỡ cô đơn và cũng có thể đỡ vất vả. Vĩnh tính nhắm mắt lại ngủ đại một lát cho đỡ mệt, nhưng giọng người đại diện đã cất lên nơi đầu phòng.
- Nè! Xin anh em chú ý. Nè! Xin anh em làm ơn chú ý giùm cho.
Nghe giọng ra lệnh hơi... nhà quê của anh chàng Tầm Vĩnh không khỏi buồn cười. Nhưng rồi những câu kế tiếp của người đại diện làm Vĩnh và mọi người phải chú ý. Nè! Tôi thông báo anh em theo Trên cho biết, tụi mình sẽ nằm yên trong này cho đến khi có lệnh mới. Cửa phòng đã khóa. Cấm...
Đến lúc này mọi người mới nhìn ra hai cánh cửa phòng to lớn và chắc chắn đã được khóa chặt. Anh bạn tù trong ban tiếp nhận ban nãy không còn thấy mặt mũi đâu. Vĩnh nằm lan man nhớ lại những ngày đầu tiên nhập trại Trảng Lớn. Thời ấy cũng bị nhốt kín như bây giờ, dù bây giờ, dưới chế độ công an, mọi việc xảy ra có vẻ từ tốn hơn, nhẹ nhàng hơn nhưng Vĩnh có cảm giác ghê sợ hơn vì thấy mình đã hoàn toàn lọt vào tay một bọn cai tù ác độc chuyên nghiệp. Bọn này trong mấy chục năm thống trị miền Bắc hẳn đã nhuần nhuyễn những quái chiêu kềm kẹp mà người quốc gia khó có thể hình dung ra trước được. Bỗng nhiên, thật buồn cười, Vĩnh lại thấy "tiếc" cái thời quân quản vừa trôi qua.
Phạm Xuân Huy đã bò qua chỗ Vĩnh nằm với cục bột luộc mang theo từ Suối Máu. Anh nhẩn nha nhai cục bột và hỏi Vĩnh xem có biết tí gì về địa danh nơi đây không. Khi nãy ngồi trong hàng Vĩnh chỉ nghe lõm được hai anh em khác trò chuyện với nhau, rằng Hàm Tân là một quận huyện cận duyên, nằm về hướng Đông Sài Gòn và trực thuộc tỉnh Thuận Hải (trước năm 75 là tỉnh Phước Tuy)
Anh Huy lại cất tiếng khơi khơi đúng với cái lối mỉa mai cố hữu của anh.
- Mẹ bố tụi này nó chơi chữ độc lắm! Một "mốc cải tạo" có giá trị thời gian ba năm. Thế rồi mình sắp sửa tiến bộ đủ sau một quá trình phấn đấu gần chết, thi đua lao động, thi đua tố giác nhau, thi đua... ăn cứt cho chúng nó, để đến khi sắp hết một cái mốc, chúng nó lại chuyển mình đến một nơi khác để khởi sự cho một cái mốc mới! Ôi thôi! Năm bảy cái mốc như thế là xong cuộc đời!
Vĩnh cười.
- Trốn nữa?
Anh Huy nhìn qua khung cửa sổ trên đầu chỗ nằm ra vuông sân bên ngoài, than thở.
- Tôi có hỏi Ý. Hắn lắc đầu, nói vùng này hắn mù tịt và hình như có cọp.
Vĩnh lại cười.
- Lạ nhỉ! Tôi nghe nói "cọp Tuy Hòa ma Bình Thuận". Nơi đây rất gần với Bình Thuận, tôi tưởng chỉ có ma thôi chứ!?
Anh Huy như chẳng chú ý tới câu nói đùa của Vĩnh, anh vẫn tiếp tục.
- Nói thì nói vậy. Hà chính mãnh ư hổ. Thà để cọp ăn sướng hơn ở với lũ phi cầm phi thú này! Tôi nghe nói vượt rừng buông chừng mười lăm cây số là ra tới biển...
- Tính chơi trò Bướm Vượt Ngục sao đây?
Anh Huy vẫn tỏ ra bình tĩnh trước lối đùa của Vĩnh.
- Không, không thể ra biển được. Tụi này dân bộ binh. Đôi chân phải làm chủ vận mệnh. Chỉ có cách lội ngược về hướng Tây Bắc, đi qua Xuân Lộc lên Định Quán. Tôi có bà con ruột thịt ở Di Linh. Ta sẽ nấn ná ở đó một thời gian rồi tìm đường lên vùng Tam Biên.
- Lên vùng Tam Biên làm gì trên đó?
Bị hỏi thình lình, anh Huy lại ú ớ.
- À... à... thì mình tìm cách vọt sang Thái Lan.
- Nếu không vào rừng tìm kháng chiến mà muốn sang Thái Lan sao không đi đường dưới cho gần? Về Sài Gòn rồi băng qua ngả Tây Ninh.
Anh Huy lại mơ mộng.
- Ấy! Người ta nói bên ngoài bây giờ nếu muốn vượt biên chỉ có hai cách, một bằng đường thuyền hai bằng đường bộ. Riêng đường bộ phải đi bằng ngả Tam Biên mới chắc ăn!
Nghe Anh Huy bàn chuyện vượt biên bằng ngả Tam Biên quả Vĩnh không biết nói sao. Vĩnh chỉ ậm ừ góp thêm vài câu cho qua chuyện. Đã có lúc Vĩnh tính đùa anh Huy một câu rằng đường Biên Hòa Sài Gòn bằng cái tí teo, ấy thế mà anh còn bị chúng nó vồ trở lại; giờ còn đến cả chuyện mình trần trôn chả bò lên tới vùng Tam Biên nghe nó làm sao ấy! Nghĩ thế nhưng Vĩnh không nói ra. Anh sợ anh Huy mích lòng. Anh Huy nhìn Vĩnh một thoáng. Đôi mắt anh hơi bối rối như người đang ân hận về một điều lầm lỗi ngày qua. Anh nói nhỏ. Kỳ này có đi thì nhất định phải có ông bằng mọi giá.
Vĩnh nhẹ cười.
- Thôi cám ơn anh. Nói anh đừng giận. Giờ đây tôi kiệt sức thật rồi!
Anh Huy có vẻ buồn. Anh đứng lên lom khom đi về chỗ nằm. Bên phía đối diện Ý đã lôi điếu cầy ra. Nhiều người bu lại hút nhờ điếu. Vĩnh đứng lên, nắm cái đà dọc lấy đà tung mình nhảy sang dãy sạp gỗ đối diện. Chưa kịp ngồi xuống, Vĩnh đã thấy cái sạp bên dưới có tiếng người la.
- Ý trời đất ơi! Mấy cha nằm trên làm cái gì vậy?
Có mấy tiếng lục cục rồi tiếng la chợt đổi giọng hẳn, vừa thất thanh vừa giận dữ. Ý mèng đéc ông bà tui ơi! Tụi bây đổ nước điếu xuống đầu tao hả?
Tiếng la thất thanh vừa dứt thì một cái đầu từ tầng dưới đã ló lên tầng trên. Một bộ mặt hầm hầm ngó vào đám người đang ngồi quanh cái điếu cầy chỗ Ý nằm như tìm kiếm một cái gì. Vĩnh đã hiểu ra nguyên do. Một anh chàng vụng tay gạt đổ cái điếu, và cái thứ nước điếu hôi hám ấy chảy xuống tưới cả lên đầu người nằm tầng dưới. Biết anh bạn cáu lắm nên mọi người đều lên tiếng xin lỗi giùm cho anh chàng vô ý. Người nằm dưới biết là có la hét mấy thì cũng không làm gì khác hơn được. Anh ta ngồi thụp xuống, chui vào chỗ nằm, miệng vừa lẩm bẩm chửi thề vừa lấy một cái bao cát rách lau đầu lau cổ và lau luôn mấy miếng ván lót dưới chỗ nằm của anh.
Vĩnh hút xong điếu thuốc lại nhảy về chỗ. Anh ngó ra ngoài vuông sân lần nữa. Từ chỗ này Vĩnh có thể nhìn thấy nhà y tế thật rõ ràng. Hơn thế, Vĩnh còn có thể nhìn qua lớp hàng rào tre gai sau nhà y tế, chỗ ấy hiện có nhiều bóng người đang cuốc hay đào một cái gì đó.
Đang lơ mơ nghĩ ngợi, giọng của người đại diện phòng bỗng lại cất lên.
- Nè! Yêu cầu mấy người chú ý giùm cho! Anh đại diện vừa nói qua kẽ vách chút xíu nữa phòng ta sẽ cử năm người xuống bếp khiêng cơm canh về phát cho anh em. Giờ mình chưa có đội tổ gì ráo trọi, vậy anh nào thấy mình khỏe mạnh thì tình nguyện đi với tui.
Vĩnh rất muốn tình nguyện để được đi thăm thú một vòng, tuy nhiên nhìn lại tấm thân hiện tại cân không tới 40 kgs của mình Vĩnh lại thôi. Chắc chắn chẳng có ai dám cho anh đi theo xuống bếp khênh cơm, điều ấy rất có thể sẽ khiến cả đội đói nhăn răng vì máng cơm tuột tay rơi xuống đất.
Vĩnh lại tiếp tục nằm quan sát quang cảnh bên ngoài khung cửa sổ. Một người nằm cạnh Vĩnh lục túi đồ của anh ta và nhón ra một cục đường thẻ nằm nhâm nhi. Vĩnh bỗng thấy mình vô sản đến cùng cực. Anh tự trách mình sơ hở, phút cuối thay vì chỉ đem phơi mấy vắt mì bị ướt mốc, anh đã móc cả cái túi thực phẩm khô lên hàng rào giữa dãy cách ly và K.4, để đến nỗi bị một anh chàng nhám tay nào đó thuổng mất cả. Vĩnh tiếc nhất là tấm ảnh chụp ba thằng con trai của anh mà vợ anh mới đưa cho trong lần thăm kỳ Tết.
Đại Học Máu Đại Học Máu - Hà Thúc Sinh Đại Học Máu