Chuyên nghiệp là biết cách làm, khi nào làm, và làm điều đó.

Frank Tyger

 
 
 
 
 
Tác giả: Erika Swyler
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Thanh Tâm
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 309 / 21
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17 - Ngày 21 Tháng 7
ng Frank đang đứng ở bậc cửa. Ông đến để nói về khoản tiền. Giày boat shoes, quần soóc kaki, một chiếc áo phông polo hơi sờn, bộ quần áo bình thường cho những gì chung quy là thời gian và máu. Khi tôi hỏi liệu chúng tôi có thể hoãn lại không, ông ấy nói:
Chúng ta nên giải quyết nhanh. Trông như không có thời gian để hành xử ngốc nghếch.
Tôi để ông vào trong khi đang tựa người vào cửa; mắt cá chân trông kỳ cục hơn hôm qua; chỉ là bong gân nhưng dẫu sao vẫn rất đau.
Ông Frank nhìn ngay xuống cái hố.
- Lạy Chúa, Simon. Có chuyện gì vậy?
- Ngôi nhà bị tấn công. - Có một vết sưng ở nơi đầu đập xuống sàn nhà. Nếu tôi chạm vào nó, sự đau đớn lan khắp cả đầu, và khi tôi nhắm mắt lại, có một sự rung. Frank nói điều gì đó và nghe có vẻ như ông cách tôi vài mét.
- Trông có vẻ vậy, - Ông nói khi đang đi quanh và nhìn chằm chằm xuống cái hố. Ông cúi xuống, chà bàn tay chai sần quanh miệng hố.
- Chết tiệt.
Tôi không nhớ trước đây tôi đã nghe ông Frank chửi thề bao giờ chưa nhưng nghe có vẻ lạ. Chúng tôi nên nói chuyện về tiền, tôi biết, nhưng có chuyện khác.
- Những tấm màn cửa và những bức tranh trong xưởng của bác, mẹ cháu có biết chúng không? Bà đã bao giờ chạm vào chúng chưa?
Ý đồ tạo ra lời nguyền khó có thể tìm thấy, nhưng nếu có lời nguyền, vậy thì sẽ có một cơ hội để phá nó. Không ngăn được nỗi buồn. Nỗi buồn trượt qua những ngón tay.
Frank không trả lời. Ông ấy gõ khớp đốt ngón tay xuống sàn, gõ và đập đập ở các khu vực khác nhau. Ông ấy lẩm bẩm điều gì đó.
- Có chuyện gì xảy ra với nơi này vậy? Bên ngoài rất tệ hại, chúng ta đã biết điều đó, còn bên trong thì sao? - Ông đứng lên với sự cẩn trọng khi đang kiểm tra ván gỗ - Tình trạng mục nát ở khắp nơi.
- Đó chỉ là một tầng. Mẹ cháu đã ở trong xưởng khi bà đưa cho bác những lá bài phải không ạ?
- Chỉ một tầng sao? Điều này thật tệ. Tồi tệ. - Miệng ông ấy mím chặt. Ông ấy đi hết phần còn lại của căn phòng, lần theo các bức tường, đập đập và nghe ngóng, ông dừng lại bên bàn làm việc của tôi, cẩn thận tránh cái hố và nhìn xuống cuốn sách, lật giở vài trang và cẩn thận đẩy chúng qua bàn.
- Cháu đánh giá cao nếu bác không chạm vào cái đó, nó rất cũ. - Tôi nói - Tinh tế.
“Tinh tế” từ này là một cái tát. - Sàn nhà đã biến mất. Hãy đi thôi, Simon. Cháu đã làm gì chưa? Sao cháu không yêu cầu giúp đỡ?
- Cháu đã.
Tay ông bắt đầu lắc lắc. - Bác cần lấy vài thứ. Bác sẽ trở lại. - Ông lầm bầm - Không được động vào bất cứ cái gì và vì Chúa, không chỉ cần không.
Ông đóng sầm cửa. Thạch cao rơi xuống, để lại một đám bụi bẩn sau ông. Nhích dần trở lại bàn làm việc là một bí quyết giữ thăng bằng, và khi tôi đến được chỗ chiếc ghế, tôi dễ dàng nhận thấy rằng tôi sẽ chỉ ở đây một lúc nữa. Mặt tôi ngứa râm ran. Tôi lấy tay xoa mặt. Tôi xoa thật mạnh. Thiếu ngủ gây nhiều thiệt hại.
Tôi dành một tiếng rưỡi để xem trang web về phả hệ. Cuối cùng, một cái tên xuất hiện trong một tài liệu về những lễ cưới diễn ra ở một nhà thờ Philadelphia. trong một cột một cái tên hiện ra, được đánh dấu màu vàng. Khi nhìn thấy nó tôi thở hổn hển. Ryzhkova. Katerina Ryzhkova đã kết hôn với Benno Koenig. Con gái của bà Ryzhkova và Koenig có trong cuốn sách này. Nếu có một điều tôi biết được qua cuộc tìm kiếm này đó chính là bố mẹ tôi là một cặp ngoại lệ, không theo quy tắc: các diễn viên xiếc có xu hướng kết hôn với nhau. Tôi có thể nghe thấy ông Frank đang chất đồ và dỡ đồ từ xe tải của ông, một chiếc xe hư hỏng do rỉ sét. Ông nhanh chóng lái ra khỏi đường lái xe và để lại tôi làm việc trong im lặng. Cuộc hôn nhân của họ đưa tôi đến một tìm kiếm khác về những đứa trẻ mà không hề thất vọng. trong hai năm kết hôn, ông bà Koenig sinh được một cô con gái tên Greta. Greta Koenig là minh chứng của một tình trạng bế tắc, có vẻ như không có tài liệu nào sau năm 1824. Thực tế, ông bà Koenig dường như đã biến mất. Tôi thảo nhanh một email cho thư viện tham khảo của Shoreham, nhờ Raina tìm giúp tôi tài liệu về cuộc hôn nhân hay cái chết của Greta Koenig. Cô ấy đã có một phát hiện thú vị về phả hệ, gia đình Greta Koenig là một trong những gia đình lâu đời nhất ở khu đông London. Tôi cũng nhờ cô ấy tìm kiếm về Greta Ryzhkova. Những diễn viên có thể thích thú về những cái tên; nếu Ryzhkova có sức hút hơn Koenig, có lẽ Greta mang tên mẹ mình. Tôi trở lại với cuốn sách. trong khi những bức chân dung gần như là của bà thầy bói Ryzhkova, thì những tấm màn cửa không có tài liệu mua bán nào; chúng chỉ xuất hiện trong các bức vẽ và những chú thích trên một chiếc chuồng dành cho Chàng trai Hoang Dã. Chẳng có gì cho thấy làm thế nào hay tại sao bất kỳ ai trong số họ xuất hiện trong tài sản của ông Frank và không có gì đề cập đến thứ gì gây thiệt hại cho cuốn sách như vậy. Tôi mất nhiều thứ, một phần do Enola. Tất cả các lá bài. cỗ bài Tennet của Oracle nên làm mới bộ nhớ của tôi về những gì con bé đã phá hỏng. Nhưng những hình ảnh trong Tennet rất khác nhau, đẹp hơn, ít nham hiểm hon; chúng đọc như kính ố màu, trong khi những bức ảnh Enola phá hỏng là một tấm gương vỡ tan.
Frank trở lại, chiếc xe tải của ông ấy rung lên khi ông lái vào đường lái xe rải sỏi. Trước khi tôi có thể đi tập tễnh đến chỗ ông, ông đã dụng một giá cưa trên bãi cỏ biển chạy qua bãi cỏ nhà tôi. Tôi đến gần hơn và nghe thấy một loạt tiếng chửi thề. Ông dừng lại khi ông thấy tôi. Rõ ràng đó là một nỗ lực.
- Bác sẽ vá cái hố này để nó không hở hoác ra nữa.
- Cháu cảm ơn bác. Điều này nghe có vẻ kỳ lạ nhưng có cái nào của bác là của gia đình người Nga không? Những bức ảnh trong...
- Ngừng việc đó lại. Hãy ngừng lại. - Ông nói khi chộp lấy một tấm gỗ - Cháu như một con chó với một khúc xương chết tiệt. Bác không biết về thứ đó, nhưng có vẻ nó luôn liên quan đến chúng ta.
Tôi đề nghị giúp đỡ. Ông nhìn xuống mắt cá chân tôi. Tôi khập khiễng trở lại vào nhà và ông ở bên ngoài. Tôi rất vui vì ông ở ngoài. Ông đặt giàn cưa và lại chửi thề, sau đó đi quanh xe tải, chọn đồ nghề rồi lại đặt chúng xuống, dừng lại để nhìn ngôi nhà và đánh giá độ nghiêng của nó. Tôi không thể không thấy Alice ở trong ông ấy, cách cô ấy nghiêng đầu khi nhìn cái gì đó ở trên cao giá sách. Nếu tôi không lấy tiền của ông Frank, tôi có thể giữ cô ấy, nhưng khi đó tôi sẽ mất ngôi nhà, mất tất cả những gì thuộc về nó tiếng cười của mẹ tôi trong những tấm ván tường, nơi duy nhất trên thế giới tôi có thể hình dung ra cha tôi. Tôi sẽ đi đâu? Tới nhà của Alice? Lên đường tới Savannah với những ngôi nhà lớn và những dòng sông cỏ của nó?
Frank quỳ xuống, cúi xuống sát đất, nhìn chằm chằm vào nền nhà. Không cần phải san bằng nội thất của ngôi nhà làm mọi thứ rõ ràng: không có cửa treo thẳng, không có cửa sổ mở và chắc chắn như tất cả những chiếc bàn nghiêng, ngôi nhà sẽ biến mất nếu không làm gì. Nó đã mục nát từ trong lõi.
Đáng lẽ tôi nên đến lễ hội với Enola. Tôi nên xem con bé. Tối qua, con bé và Doyle sắp đồ gần đến sáng. Tôi nghe thấy cậu ấy thì thầm theo kiểu nói ráp khiến nói to hơn. Anh ấy ổn, Chim Nhỏ của anh. Đó thực sự là một ngày kỳ quặc. Em hãy chợp mắt một chút, em yêu.
Chúng đã đi trước khi tôi thức dậy. Con bé bỏ lại một tờ giấy nói với tôi hãy ghé qua lễ hội. Thom Rose muốn nói chuyện với tôi.
Frank bước vào nhà như đó là nhà của ông. Ông đặt tay lên hai bên cửa, đặt đúng chỗ dấu bàn tay của bố và điều đó cảm thấy quá đáng.
- Sao cháu để nó như thế này, - Ông càu nhàu.
- Nó đã ở trong tình trạng hư hỏng lâu rồi Bố cháu không bảo dưỡng nhiều.
Ông bóp chặt gáy và kéo những sợi tóc đang thò ra dưới mũ. -Bác nghĩ cháu đã cố gắng giữ nơi này, nhưng điều này? Đây là ngôi nhà, thứ hoàn toàn chết tiệt này. Cháu chẳng làm gì cả.
Ông tiếp tục chống dầm và nền, khi đang đào. Màu của ông đậm lên cho tới khi ông trông như một quả mận chín. - Bác đã gọi cho thành phố. Họ sẽ cử một thanh tra đến.
Vết sưng trên đầu tôi tự thông báo: - Bác đã làm gì vậy? Bác biết chuyện gì xảy ra mà.
Ông gật đầu. - Có lẽ.
Ngôi nhà sẽ được tuyên bố là không thể ở được và tôi sẽ buộc phải ra ngoài. - Sao bác lại làm vậy?
- Cháu không có tiền. Cháu đang vay bác và bác muốn làm nhanh nếu không chúng ta sẽ mất ngôi nhà. Bác không biết cháu đã bỏ bê nó bao lâu rồi. Chậm trễ ngày nào là ngày nó sập sẽ đến gần hơn. Thành phố sẽ tịch thu nó và buộc phải sửa chữa lại. Cháu sẽ phải rời khỏi đây và sau đó Pelewski có thể bắt đầu công việc xây dựng ngay.
Ông xem xét căn phòng, phần lồi ra tinh tế của những bức tường gồ ghề, những tấm ván sàn bung ra. - Nó cũng nguy hiểm. Cháu không nên ở đây.
Ông nói nhưng ông đang nhìn chăm chú qua tôi. Không nói gì đến khi nào tôi trở lại hay tôi có thể trở lại hay không. Đôi mắt ông ướt. Lạy Chúa, ông ấy khóc ư?
- Cháu sẽ không mượn tiền của bác nữa. Cháu sẽ kiếm nó.
- Bác muốn cháu rời khỏi đây. - Ông nói giọng dứt khoát và đều đều.
- Sao ạ?
- Cháu đã nghe thấy bác nói rồi đấy. Nếu họ cần Enola và anh chàng Doyle đó có thể ở lại với chúng ta vài ngày. - Ông cọ trán. Ông đang khóc, thực sự đang khóc. - Nhưng bác muốn tất cả các cháu ra ngoài. Không ai ở đây. Nó không an toàn.
- Điều gì cho bác cái quyền chết tiệt này?
Nên im lặng hoặc một phút xin lỗi. Nhưng không có.
- Bác có quyền. - Ông gãi cái cổ dính bẩn - Bác có quyền đó. - Ông lặp lại. Đôi mắt ông nhìn lên trần nhà, nhìn vào trong bếp, nhìn xuống sàn nhà.
- Đó là nhà của bác cũng như nhà của cháu. Bác đã mua căn nhà này cho Paulina.
Qua một ngàn mét nước, tôi hỏi.
- Sao cơ?
- Bác đã mua ngôi nhà này cho mẹ cháu.
Điều đó không đúng. Tại sao ông ấy lại nói dối? Bố đã hứa với mẹ một ngôi nhà, ngôi nhà này, đó là lý do tại sao chúng tôi không bao giờ bỏ nó, không bao giờ bán. Đó là bức thư tình của ông.
- Tại sao?
Ông ấy đến chỗ chiếc ghế, bên tay ghế Enola đã khoét trơ trụi. - Bác yêu bà ấy.
Đó là sự chân thành, khủng khiếp, giống như khi nghe bà ấy chết lần nữa. Ông ấn gò bàn tay lên mắt.
- Bác nói gì?
- Bác yêu bà ấy. Cháu không nhớ, cháu lúc đó quá nhỏ, nhưng Paulina rất rất đẹp.
- Bác im đi. - Tôi nhớ.
- Cháu không thể hiểu được. Bác thực sự, - Ông ấy ho - bác gặp bà ấy trước.
- Chuyện này có gì liên quan chứ? - Tôi không nhận ra giọng mình.
- Bác đã đưa ông ấy trở lại để gặp bà ấy. Nếu bác biết, - Ông ấy cười cay đắng - Nếu bác biết. Tối đó bác đã gặp Paulina, bà ấy đã đọc lá bài của bác. Bà ấy cũng đọc bàn tay bác. Bà ấy cầm tay bác.
Những ngón tay thon nhỏ của mẹ tôi cầm đôi bàn tay vuông vức này, lòng bàn tay của người thợ mộc những ngón tay của bà đã làm rối tung mái tóc tôi những móng tay của bà lần trên đường Sinh Đạo của ông ấy.
- Im ngay.
- Có lẽ cháu không biết bởi vì cháu là một đứa trẻ đơn giản, nhưng khi một người phụ nữ cầm tay cháu như vậy và nhìn vào mắt cháu, có gì đó thay đổi bên trong cháu. Bác đã đưa Dan đi cùng với bác bởi vì bác phải chỉ cho người bạn thân nhất của bác biết người phụ nữ mà bác sẽ ở bên cạnh.
Chân tôi nhói lên tạo ra từng nhịp đau đớn. Tôi không thể ngăn được nó.
- Bác đã bảo bà ấy đến gặp bác, rằng bác dậy sớm và bà ấy có thể tìm thấy bác ở trưởng bến tàu ở bến cảng. Bà ghé qua vào buổi sáng. Ngày hôm sau cũng vậy. Bà vẫn ghé qua, thậm chí sau khi ông ấy đã gặp bà. Thậm chí sau khi ông ấy nói với bác ông ấy yêu bà, bà vẫn ghé qua. Đáng lẽ bác không nên đưa ông ấy đến. Cháu không thể biết cảm giác như thế nào khi đứng giữa đám đông, nhìn người phụ nữ cháu yêu, nhìn người bạn thân nhất của mình yêu bà ấy. - Ông nói với sàn nhà, với chân ông, không thể nhìn vào mắt tôi.
- Bà ấy có biết không?
- Biết bác yêu bà ấy ư? - Ông xoa cái hàm giống chó bun của ông và những vết bẩn của người đàn ông đau khổ.
- Có chứ.
- Bố cháu đã mua cho mẹ ngôi nhà này. Ông ấy đã hứa mua nó cho bà.
- Ông của bác đã để lại tiền cho bác. Paulina muốn ổn định. Bà ấy mệt mỏi với việc đi lại; bà ấy đã đi hết cả cuộc đời mình, nhưng chưa bao giờ sống trong một ngôi nhà. Có lẽ lúc đó bà ấy không muốn bác, nhưng bác có thể cho bà ấy điều đó. Vì vậy bác cho bố cháu số tiền đó.
- Ông ấy đã nhận nó.
- Bác cũng không muốn mất ông ấy. Ông ấy đã đi theo bà ấy khắp nơi. Bà ấy là như vậy; bà ấy có thể làm điều đó với một người đàn ông.
Tôi nhớ cha tôi đã mang một vỉ nướng gấp, Leah và mẹ tôi đang ngồi trên những chiếc ghế bãi biển. Frank đang kể một câu chuyện về những đứa trẻ bị mắc cạn trên một bao cát. Liệu có ai đó đã phát hiện ra nếu đôi mắt ông ấy nấn ná?
- Không. Ông không mua nhà cho một người bạn.
- Không. - Ông nói - Cháu không.
Có một nửa khác của câu chuyện và ông kể nó như một người say. Những buổi sáng ở trưởng bến tàu đến nhanh chóng cùng với những cái ôm, nụ hôn, những việc mà họ muốn dừng lại. Cuối cùng họ đã dừng lại.
- Sau một thời gian, - Ông nói. Ông ấy tử tế mà ông ấy không rõ ràng - Bà ấy yêu bố cháu, bác biết. Bác cũng yêu ông ấy. - Vì vậy ông ấy bắt đầu hẹn hò với bà Leah, một sinh viên thực tập làm giáo sinh ở St.Joseph và đã cưới bà ấy. Tất cả họ đều trở thành bạn. Kiểu như vậy.
- Ông đã ngủ với mẹ tôi.
- Nếu cháu muốn bác xin lỗi, bác sẽ không. Bác không hối tiếc vì đã biết bà ấy. - Ông ấy đứng dậy đi tới đi lui và sờ vào những vết nứt trên tường. Ông dừng lại bên cạnh một bức ảnh của Enola chụp ở biển, mẹ tôi đang bế con bé.
- Bác đã chụp bức ảnh này. - Ông bắt đầu kể về thời tiết như thế nào khi vào cuối tháng 6 khi biển trở nên ấm hơn nhưng loài sứa vẫn chưa đi - Paulina không muốn Enola bị sứa cắn nên bà ấy bảo bác đi trước, để kiểm tra. Bác cũng không hối tiếc vì được biết cháu.
- Ông không giả vờ là bố của tôi đấy chứ. - Tôi thấy ông nhăn nhó - Ông đã ngủ với mẹ tôi.
- Đúng vậy.
- Chuyện này tiếp diễn bao lâu? Hai người đã xỏ mũi bố tôi bao lâu?
- Đừng nói về bà ấy như vậy. - Một ván sàn gỗ nứt ra.
- Là trước khi tôi sinh ra? Hay sau khi? Sau Enola? Bao lâu? Nhiều tháng? Nhiều năm?
- Khoảng một thời gian, - Ông nói nhỏ.
- Còn tôi? - Cả hai chúng tôi đều biết tôi muốn hỏi gì. Tôi có phải là con ông ấy hay không?
- Không.
- Còn Enola?
- Không.
- Ngày tháng, - Tôi nói - Tôi cần biết những ngày tháng chết tiệt này. - Tôi cần chắc chắn.
- Bác và mẹ cháu dừng lại khi bố cháu muốn có con. Chúng tôi đã chia tay một năm trước khi bà ấy mang thai cháu. Đó không phải là bác. - Má ông giật giật như thể đang giữ lại sự nhăn nhó - Đôi khi thật khó để gặp bà ấy, đủ khó để biết bác đang chia sẻ bà ấy, nhưng sau đó bà ấy muốn những đứa con của bố cháu. - Và không phải của Frank - Điều đó khiến bác đau đớn phần nào, nhưng bác sẽ cho bà ấy bất cứ thứ gì bà ấy muốn. Khi cháu khoảng hai tuổi, chúng tôi lại bắt đầu lại. Chập chờn khoảng hai năm. Sau đó bà ấy muốn có thêm đứa con khác, một cô bé. Bác nghĩ bà đã thấy Alice và đã yêu thích. Bà ấy cắt đứt, nói rằng bà ấy đã có thai. Chúng tôi không qua lại với nhau trong một năm rưỡi trước khi có Enola.
Đây là nỗi đau mới; ông ấy luôn muốn có mẹ tôi, ông ấy đã có vợ và họ đã có Alice. Alice trầm tính và hoàn hảo. Họ để mặc chúng tôi, điều này có phải luôn khiến Leah bận rộn? Chúng tôi bị sao lãng có chủ ý? Bụng tôi thắt lại. Vì tôi, vì bà ấy. Frank lại ngồi xuống và giơ tay ra như thể để chạm vào tôi, nhưng ông ấy dừng lại.
- Ngày tháng, - Tôi nói.
- Bác không có chúng. - Ông ấy gần như hét lên - Bác không ghi chép. Đó không phải là chuyện đó không phải là kiểu chuyện bác từng nghĩ bác sẽ phải giải thích với con trai của bà ấy, - Ông nói -Cháu là con của bố cháu. Chết tiệt, cháu thậm chí cắn ngón tay của mình như bố cháu làm. Điều đó chưa bao giờ phải nghi ngờ. Mẹ cháu sẽ không mặc kệ mọi chuyện. Bất kể đôi lúc bác ước cháu là của bác.
- Đừng nói dối nữa. - Tôi đứng lên. Mắt cá chân tôi la hét, nhưng nó bị át đi bởi trong những tiếng ồn. Răng tôi đau. Tĩnh mạch của tôi đau.
- Bác không nói dối điều đó. Cháu không phải là con bác, nhưng bác ước cháu là con bác.
- Bà ấy có biết ông đã cho tiền bố tôi không? - Ông ấy không trả lời - Bà ấy biết không?
- Có. - Cuối cùng ông nói - Đó là điều duy nhất bác có thể cho bà ấy. Và nó đã kết thúc, Simon...
- Ông đã đưa cho bố tôi bao nhiêu? - Ông ấy ngây ra nhìn tôi -Ngôi nhà có giá bao nhiêu?
Chúng tôi là một gia đình, tất cả chúng tôi. Frank, ai đi chung thuyền cùng với bố tôi, đi chèo thuyền cùng với người đàn ông mà vợ của ông ấy ông ta đã ngủ. Tôi đã ăn ở bàn của ông ấy. Đã hôn và yêu con gái ông ấy.
- Hai trăm năm mươi ngàn.
Không có một lời xin lỗi nào của ông ấy và trong tất cả mọi điều, đó là điều ghê tởm nhất. - trong bao nhiêu năm? Hai người đã ở với nhau bao lâu?
- 5 năm, thỉnh thoảng. - Ông ấy nói.
5 năm; 1826 ngày. - Nếu ông nhìn nó một cách lô gic, đó là năm mươi ngàn lần một năm để ngủ với mẹ tôi. Ông tính bao nhiêu lần một năm?
Ông ấy siết chặt hàm và yết hầu của ông ấy nhấp nhô. Tuy nhiên, không hề hối hận - Một lần một tháng sẽ khoảng bốn ngàn lẻ. Một lần một tuần sẽ khoảng một ngàn. Vậy, mẹ tôi đáng giá một ngàn đô la một tuần đối với ông. Điều đó giống như giữ một gia đình bên cạnh, chỉ là để che mắt.
Ông ấy đấm mạnh vào tường tạo ra một lỗ hổng to bằng quả táo. Ông ấy rút tay lại, ôm lấy những ngón tay của mình rồi kiểm tra bức tường. Ông sờ quanh nó, lẩm bẩm, xin lỗi với ngôi nhà, với mẹ tôi.
- Bố tôi có biết không?
- Chúng tôi không nói với ông ấy.
Thế là đủ. - Ông ấy biết.
- Bác đã từng nhìn bà ấy bơi vào mỗi sáng. Thậm chí cả sau khi, - Ông ấy nói. Ông ấy không nhìn tôi. Không thể. - Đó là khi bố cháu phát hiện ra. Chỉ hơn một năm một chút sau khi Enola sinh ra. Ông ấy đang đi xuống bậc thang và bác đang đi lên. Ông ấy đi qua bác và hỏi Leah có biết hay không. Bác nói không có gì để biết. Kể từ đó không còn những năm tháng tươi đẹp. Điều tiếp theo Pauline nói bố cháu đang tìm cách chuyển cả nhà về vùng nông thôn.
Cách xa bất cứ nơi nào có thể là một nơi tốt cho một người làm việc trên thuyền.
- Bác yêu bà ấy, - Frank nói khẽ. - Mỗi ngày thậm chí sau khi bác biết việc đó không thể tiếp diễn, bác vẫn yêu Pauline. Chúng tôi đã dừng lại bởi vì bác yêu bà ấy, ông ấy cũng vậy. Sau đó bà ấy ra đi. - Ông ấy kéo mũ xuống đầu, bóp nó nhăn nhúm trong tay - Nếu cháu ở ngoài một thời gian, bác có thể sửa chữa nó. Bác sẽ gọi Pete và bọn bác sẽ bắt đầu công việc, nhưng lúc này ở đây không an toàn. Cháu có thể bị thương. Bác cũng yêu các cháu, cháu và Enola. Nếu bố cháu đã đưa các cháu đi, việc đó sẽ giết bác.
Hãy hình dung lại cuộc sống đã trôi qua. Hãy hình dung những điều thỉnh thoảng tôi mong ước. Frank như cha của tôi. Gia đình ở bên kia đường sẽ là những người lạ, những người đôi khi nhận nhầm thư của chúng tôi, những người mà chúng tôi gặp khi chúng tôi lấy thuyền của mình. Nhưng Alice ở đâu? Sẽ không có Alice.
Mẹ tôi chết. Bố tôi bán thuyền. Chúng tôi ít thấy Frank hơn, chỉ khi tôi ở biển với Alice hay khi Leah quan sát chúng tôi. Tôi nghĩ nỗi đau đã khiến cha tôi cắt đứt với Frank, nhưng nó còn tồi tệ hơn. Mẹ tôi chết đuối và ông ấy cắt đứt quan hệ với người bạn thân nhất của mình. Đó là một mắt xích lô gic đơn giản.
- Tiền của ông chẳng sửa được gì. Tất cả những gì đã từng làm là phá hỏng mọi thứ. Chúng tôi. Ngôi nhà này đã xuống cấp bởi vì bố tôi đã không làm gì. Không lần nào. Ông ấy không bỏ ra đồng xu nào cho nó. Ông ấy không quan tâm liệu ngôi nhà này có bị sập hay không bởi vì ông đã mua ngôi nhà để giữ mẹ tôi lại.
Đó là một vật kỷ niệm hỏng của một người đàn ông yêu vợ của người khác. Bố tôi biết. Ông ấy chắc chắn đã ngồi bên chiếc bàn bếp kia, cầu nguyện nó sụp đổ.
- Ông cũng đã giết bố tôi. - Tôi nói - Chỉ là lâu hơn.
- Simon. - Ông ấy nài xin.
- Không, ông đừng gọi tên tôi. - Tôi không thể ở đây ở nơi mà có mùi sơn dầu, mùn cưa và keo dán gỗ như Frank.
Tôi đến chỗ chiếc xe. Tôi muốn chạy nhưng đôi chân tôi không cho phép tôi. Frank đi theo. Ông ấy vẫn nói, nhưng tôi không thể nghe thấy ông ấy qua cửa xe. Tôi không quan tâm. Tôi hầu như chỉ cảm nhận bàn tay mình đang trên bánh lái. Tôi lắc chúng vài lần để máu trở lại các đầu ngón tay tôi; sự căng thẳng gây ra tình trạng vừa bị co mạch vừa bị giãn mạch một thực tế tôi được biết khi giúp một sinh viên làm một trang thuật ngữ đây là sự co mạch. Ba lần lắc tay. Frank ở bên cửa xe. Ông ấy suy sụp, nhưng chưa đủ suy sụp. Tôi hạ cửa xe xuống. Ông ấy đặt tay lên nóc xe, móc ngón cái vào trong xe, lần vào bên trong.
- Bác xin lỗi! - Ông ấy nói - Cháu không biết bác đã mong ước cháu là con trai của bác nhiều như thế nào.
- Ông không bao giờ ghé qua sau khi cha tôi chết. - Tôi nói với ông - Chúng tôi phải đến chỗ ông. - Tôi thấy xấu hổ rằng đáng lẽ tôi có thể đã yêu quý ông ấy, bất kể mọi việc, nếu ông ấy cố gắng nhiều.
- Quá nhiều. Với bố cháu và ngôi nhà, và cả Leah và Alice, - Ông nói. Trước đó họ đã không đủ để ngăn ông ấy lại. Không, mãi về sau này Alice và Leah mới quan tâm, khi Enola và tôi khó để yêu, không thuận lợi như gia đình ông ấy đã có. Quả quá chín không thể hái được. Tôi cảm thấy mình mỉm cười khi nhìn tôi thật điên khùng. Tôi đánh xe quay lại, bánh xe quay tít. Frank đứng ở bậu cửa đang ôm hai tay quanh người như ông ấy khoả thân.
Đúng vậy, Alice sẽ phát điên vì tôi, nhưng cô ấy đã vậy. Tôi thò đầu ra cửa xe và hét lên:
- Tôi đã quan hệ với con gái ông. Cứ tự nhiên và sửa chữa ngôi nhà chết tiệt của tôi.
Cuốn Sách Tiên Tri Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler Cuốn Sách Tiên Tri